82.
Lâm Y Khải sửng sốt, đầu óc trống rỗng trong vài giây ngắn ngủi. Cậu còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, chuông vào học đã vang lên, sau đó nhìn thấy Tống Chi Ngôn và Thẩm Chiếu xô đẩy nhau trên hành lang đi tới. Trong tay mỗi người đều cầm hai chai coca, Thẩm Chiếu ném cho Lâm Y Khải một chai, Tống Chi Ngôn ném cho Mã Quần Diệu một chai.
Mùa đông.
Chai coca lạnh lẽo vừa rơi vào tay lập tức khiến cho cậu rùng mình. Lâm Y Khải cầm chai nước trong tay, cất bước định về lớp thì bị Thẩm Chiếu giữ lại.
"Khải Khải, sao ông, sao trông ông..." Thẩm Chiếu vắt hết óc cũng không thể nghĩ ra một cụm từ chuẩn xác để hình dung Lâm Y Khải hiện giờ, cuối cùng nó hít sâu một hơi rồi nói: "Có vẻ xinh đẹp thế?"
Lâm Y Khải: "..."
Cậu có nước da trắng trẻo và đôi mắt xinh đẹp, lấp lánh trong hốc mắt như một biển hồ đầy, sau khi bị Mã Quần Diệu bắt nạt, từ đuôi mắt có thể thấy được sự oan ức và đáng thương.
Môi hồng răng trắng đến đòi mạng.
Loại biến hóa này rất rõ ràng, là sau khi bị người yêu thương hôn môi mới vậy, mà dù có không biết chuyện gì vừa xảy ra thì nhìn một cái cũng thấy được sự khác thường.
"Chắc là ngủ nhiều quá." Lâm Y Khải không dám nhìn Mã Quần Diệu, giả vờ ngáp một cái: "Vào học đi, tôi về lớp trước đây."
Cậu chậm rãi bỏ đi, nhưng Mã Quần Diệu có thể nhìn ra, trong bước chân ung dung đó có sự chạy trối chết.
Tiết đầu tiên của buổi chiều.
Mây đen ngoài cửa sổ như đội quân kéo đến, gió rít gào như tiếng máy trộn bê tông, cuốn đống lá rụng lên giữa không trung, trông xơ xác tan tác.
Lâm Y Khải trùm mũ áo lên đầu, mí mắt dính vào với nhau, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, rất có phong cách năm xưa.
Lúc ngủ đại não gần như đã đình chỉ suy nghĩ.
Hết một tiết tự học, Lâm Y Khải mới làm hết phần trắc nghiệm và điền vào chỗ trống, so với trình độ đọc đề xong viết luôn đáp án thì tốc độ này đúng thật hơi chậm.
Nhưng cũng may là cả buổi chiều tự học có năm tờ đề, Lâm Y Khải chỉ cần tự làm một tờ, những cái khác đều là Mã Quần Diệu làm hộ. Không cần Lâm Y Khải phải nhắc, bài vừa phát tới Mã Quần Diệu đã trực tiếp lấy về, không cần phải qua tay Lâm Y Khải.
Môn cuối cùng phát bài tập là môn Sinh, đề do giáo viên tự ra, không thể phí thời gian, hai tờ A4 to đùng viết lít nha lít nhít đề bài, và phải chép lại vào vở bài tập rồi mới làm.
Đề vừa phát ra, khắp lớp là tiếng *****.
Lâm Y Khải một tay chống cằm, một tay cầm bút, mắt díp lại với nhau, câu được câu không viết trên mặt giấy, mọi người trong lớp đau khổ, còn cậu thì thờ ơ.
Cậu có bạn cùng bàn làm bài hộ, nên giờ Mã Quần Diệu là đau khổ gấp đôi.
Lâm Y Khải nghe tiếng loạt soạt, lười biếng nói: "Bạn Mã Quần Diệu à, người vượt qua khổ đau mới là người tài giỏi nhất, cố lên."
Mã Quần Diệu nhìn cậu một cái, không nói gì.
Bài tập của anh một chữ cũng không viết, đều đang viết hộ bạn nhỏ.
Nhưng toàn bộ bài tập phải nộp trước khi tan học, không ai nói là phải làm hết, chủ yếu là để xem khả năng hiểu bài của học sinh, nhưng một chữ cũng không viết thì chắc chắn là không được.
Nếu như người đó là Mã Quần Diệu, vậy thì càng thêm không được, vì với trình độ của Mã Quần Diệu thì hẳn là người hoàn thành sớm nhất mới đúng.
Lâm Y Khải cũng vậy.
Cho nên Mã Quần Diệu nhất định phải đồng thời hoàn thành hai phần bài tập. Lần này bài tập cho cả lớp giống nhau, nhưng độ khó rất cao, có rất nhiều dạng đề mới lạ, cho dù là đề bài cơ bản có đáp án rất đơn giản, các giáo viên cũng có thể bẻ lái mười tám lần để lùa cả đám học sinh xuống hố.
Giữa chừng còn xuất hiện Lý Thư Nhã cắt ngang.
-
Cậu con trai kia rất trắng, nhưng rất im lặng, chỉ liếc mắt một cái thôi đã có thể cảm nhận được là người này chắc chắn rất hướng nội, không thích nói chuyện.
Hắn đeo gọng kính màu đen, mắt kính rất lớn, phải chiếm đến nửa khuôn mặt, đồng phục sạch sẽ đúng quy định không có một vết nhăn.
Lý Thư Nhã để hắn tự giới thiệu, hắn chỉ nói một câu "Chào mọi người, tên tớ là Lâm Thiển" rồi tiếp tục im lặng, mọi người trong lớp cũng im lặng, cứ tưởng là còn có đoạn sau, nhưng yên ắng nửa ngày, đủ đế khiến tất cả mọi người cảm thấy lúng túng, Văn Đình mới dẫn đầu cùng cả lớp vỗ tay, biểu thị hoan nghênh bạn mới..
Trường học mới bạn học mới, căng thẳng cũng là bình thường mà.
Lý Thư Nhã để hắn ngồi ở dãy cạnh cửa sổ, không phải là cửa sổ hướng ra hành lang mà là một bên khác, đối nghịch với Lâm Y Khải và Mã Quần Diệu, một bên ở cạnh hành lang, một bên nhìn ra sân trường.
Lâm Thiển từ lúc vào lớp vẫn rất yên tĩnh, ánh mắt cứ lẳng lặng nhìn mặt đất dưới chân. Cuối cùng, lúc chuẩn bị về vị trí ngồi của mình Lâm Thiển mới ngẩng đầu, mù mờ nhìn quanh lớp, nhìn thấy mặt Lâm Y Khải thì bình tĩnh dừng lại vài giây đồng hồ, vẻ mặt không chút thay đổi, đi đến vị trí của mình ngồi xuống.
Lâm Y Khải kéo vành mũ sắp che cả mắt ra sau: "Cậu ta nhìn em kìa."
Mã Quần Diệu không để ý tới cậu, anh đang bận làm đề Toán.
Người rảnh rỗi không biết mùi ưu sầu tiếp tục quấy rầy Mã Quần Diệu: "Bạn trai cũ của anh nhìn em kìa."
Mã Quần Diệu: "..."
Hiển nhiên là nhóc con này cũng không tức giận, cậu còn đang gà gật, quá buồn chán, giọng nói êm dịu, mang theo chút ý cười.
Trong lớp rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bàn tán rì rầm, tiếng xé giấy, tiếng lắc bút xóa lạch cạch, khiến cho bất kì tiếng động nào có âm lượng hơi lớn một chút cũng trở nên rất rõ ràng.
Lâm Y Khải vốn đang uể oải tươi cười, nhưng còn chưa kịp tắt nụ cười, người con trai bên cạnh đã đặt bút xuống, nghiêng đầu nhìn cậu.
Ánh mắt lạnh nhạt, bình tĩnh khiến cho người khác cảm thấy chột dạ.
Lâm Y Khải gõ lên bàn: "Bạn Mã Quần Diệu, xin hãy chú tâm..."
Nói được nửa câu, cậu bỗng bị Mã Quần Diệu tự dưng tiến sát lại gần đẩy một cái, lưng đặt trên bức tường lạnh buốt, ánh đèn trước mắt cũng bị Mã Quần Diệu che khuất.
Cậu và Mã Quần Diệu đều mặc áo hoodie, Lâm Y Khải mặc màu trắng, Mã Quần Diệu mặc màu đen, hai người đều đang đội mũ, hơi thở quấn lấy nhau khăng khít.
Nhìn từ góc độ của những người khác trong lớp, chính là, không biết đang làm cái gì.
Lâm Vũ Chi có bài muốn hỏi Lâm Y Khải, mặt còn chưa quay hẳn xuống, khóe mắt đã nhìn thấy một màn này, một câu "Vãi chưởng" nghẹn chết ở trong cổ họng.
Nhưng vẫn phát ra chút âm thanh, kỳ quái lại khó nghe.
Quấy nhiễu đến Mã Quần Diệu.
Tay Mã Quần Diệu nắm lấy gáy Lâm Y Khải, ham muốn chiếm hữu biểu hiện cực kỳ rõ ràng. Bị người khác quấy rầy, anh hơi híp mắt, liếc Lâm Vũ Chi một cái.
Lâm Vũ Chi lập tức lạnh gáy, cực nhanh xoay đầu về.
"Chú tâm làm gì?" Chóp mũi Mã Quần Diệu nhẹ nhàng cọ lên chóp mũi Lâm Y Khải, giọng điệu ôn hòa mềm mại có nhiệt độ vừa vặn như cốc nước sôi để nguội, có thể khiến người ta chậm rãi hòa tan trong đó.
"Em tự làm nhé?" Mã Quần Diệu khẽ nói.
Lưng Lâm Y Khải dán lên vách tường, một tay để lên mặt bàn, tay kia nắm lấy thành ghế, lúc Mã Quần Diệu đến gần cũng đồng thời đội mũ lên, khiến cậu không thấy được ánh mắt của anh, chỉ có nửa gương mặt từ mắt trở xuống.
Nhìn không thấy, mới khiến cho lòng người thêm hoảng sợ.
Lâm Vũ Chi đang nhắn WeChat với bạn cùng bàn.
[Má ơi, đang ở nơi công cộng, ban ngày ban mặt mà bọn họ còn dám, còn dám... như vậy, tôi hâm mộ chết mất!]
[Đang ở trường đấy, ầy.]
[Để tao thán phục ham muốn chiếm hữu đòi mạng này của lớp trưởng một chút đã! Mày nhìn đi, nhìn tư thế của cậu ấy kìa, hoàn toàn không cho Lâm Y Khải bất cứ cơ hội nào để phản kháng.]
[Lâm Y Khải trông đáng thương vãi.]
[Công nhận, chắc sắp khóc đến nơi rồi.]
[...]
Bầu không khí trong lớp trở nên im ắng đến lạ thường, đám người trong lớp bình thường vốn đã rất ăn ý, vào giờ phút này lại càng thêm đoàn kết nhất trí.
Ngay cả tiếng viết bài cũng biến mất.
Động tĩnh vừa rồi của Mã Quần Diệu và Lâm Y Khải có hơi lớn, chân bàn ma sát với mặt đất phát ra tiếng, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Nam sinh mặc áo hoodie màu đen là lớp trưởng của bọn họ, đang đội mũ, chỉ nhìn thấy cằm, thỉnh thoảng còn loáng thoáng thấy được khóe miệng hơi nhếch lên, bọn họ đang nói chuyện.
Cậu thiếu niên mặc áo hoodie màu trắng, phần gáy bị người kia dễ dàng nắm trong tay, để lộ một đoạn cổ, trắng nõn như tuyết mùa đông.
[Lý Dương, ông ngồi ở phía sau bọn họ mà, mau nhìn xem bọn họ đang làm gì?!!!!!! Bà đây muốn biết!]
[Không làm gì hết.]
[Đm ông chắc chưa, nhìn lần nữa coi!]
[Không làm gì thật mà, bọn họ chỉ đang nói chuyện thôi.]
[?????]
[Ông chắc chứ? Cái tư thế đó mà còn trò chuyện gì nữa hả má ơi.]
[...]
Mã Quần Diệu thủ thỉ bên tai Lâm Y Khải, nửa bên mặt bị Mã Quần Diệu như có như không cọ xát nóng bừng lên. Đương nhiên Lâm Y Khải biết đang ở trong lớp, cậu đẩy Mã Quần Diệu một cái, thấp giọng cầu xin: "Mã Quần Diệu, anh đủ chưa hả?"
Mã Quần Diệu cười nói: "Không đủ."
Đến chết cũng không đủ.
Lâm Y Khải như con mèo bị trêu chọc: "Mã Quần Diệu."
Không thể thật sự chọc cho đối phương tức giận, Mã Quần Diệu bèn buông Lâm Y Khải ra, lúc rút tay về còn tiện thể nhéo vành tai cậu mấy cái, hài lòng rút lui.
Lâm Y Khải xoa mặt mình, tức không chịu nổi, bèn vươn tay đẩy chồng sách trên bàn Mã Quần Diệu. Chúng không rơi xuống đất, nhưng cả cái bàn đã trở nên lộn xộn.
"..."
Mã Quần Diệu sắp xếp lại sách vở trên bàn, cầm bút tiếp tục làm bài cho Lâm Y Khải.
Có làm gì cũng không cáu giận, trông có vẻ tốt tính lắm, nhưng thật ra xấu tính như chó ấy.
-
Tiết tự học đầu tiên của buổi tối phải nộp bài, cán sự bộ môn và lớp phó học tập vội vàng đi thu lại bài. Lâm Y Khải sắp xếp bài tập của mình, lo lắng nhìn Mã Quần Diệu: "Anh vẫn chưa làm xong à?"
Bài tập của Mã Quần Diệu mới làm được một nửa.
Mã Quần Diệu ngừng bút, liếc Lâm Y Khải một cái, thản nhiên nói: "Kĩ năng diễn còn cần phải rèn luyện."
Lâm Y Khải xếp gọn mấy tờ đề lại, tựa trên cửa sổ, lười biếng, rất không áy náy mà nói: "Xin lỗi nhé, để anh nhìn ra rồi."
Được một tấc lại muốn tiến thêm một thước là Mã Quần Diệu, cũng là Lâm Y Khải. Trên nhiều phương diện, hai người này giống hệt nhau.
Rất nhiều người không làm xong bài, nhưng mỗi môn cũng làm một chút.
Lớp phó học tập và cán sự bộ môn mới thu xong dãy thứ nhất, Lý Thư Nhã đã bước vào lớp. Cô vỗ bàn, ý bảo yên lặng rồi mới mở miệng nói: "Thu tất cả bài tập lại nộp cho cô, cô sẽ chuyển cho các thầy cô bộ môn."
Lý Thư Nhã vừa dạy xong tiết Chính Trị ở lớp tầng trên, dù sao về văn phòng của mình cũng phải đi ngang qua văn phòng của mấy thầy cô bộ môn kia, bèn tiện tay hỗ trợ học sinh.
Lớp phó học tập và cán sự bộ môn tiếp tục thu lại bài tập.
Lý Thư Nhã đứng trên bục giảng nói: "Làm không xong cũng không sao hết, chủ yếu là thái độ thế nào, các em có thể không làm hết bài, nhưng ít nhiều cũng phải làm một chút. Cô không tin nguyên một tờ đề bài nào cũng không biết làm được, lớp chúng ta hẳn là không có bạn nào như vậy."
Cán sự môn Địa Lý đặt một chồng bài tập lên bàn giáo viên.
Lý Thư Nhã nhìn về phía cô bé, dịu dàng hỏi: "Tất cả đã nộp hết chưa?"
Nữ sinh ấp úng: "Lớp trưởng không nộp ạ, lớp trưởng chưa làm."
Lý Thư Nhã: "..."
Cô im lặng một lát, tiếp tục nói: "Có vài bạn mắc chứng ép buộc, muốn làm hết bài của môn này mới làm sang bài của môn khác, cô có thể hiểu được, chuyện này cũng không sao..."
"Cô ơi, đây là bài tập môn tiếng Anh ạ. Lớp trưởng không nộp bài, cậu ấy bảo đề khó quá."
"..."
Nụ cười của Lý Thư Nhã trở nên gượng gạo: "Đề bài lần này cô nghe các thầy cô khác nói là rất khó, không biết làm cũng có thể hiểu được..."
"Đây là bài môn Sinh ạ, lớp trưởng không nộp, cậu ấy bảo cậu ấy không mang vở bài tập..."
Lý Thư Nhã: "..."
Im lặng thật lâu, Lý Thư Nhã gõ bàn: "Cả lớp tự đọc sách đi, Mã Quần Diệu, em ra ngoài với cô."
Chương 82
Là Mã Quần Diệu đó nha!
Sau khi Mã Quần Diệu bị Lý Thư Nhã gọi ra ngoài hành lang, nguyên dãy bàn ngồi cạnh cửa sổ đều thò đầu ra ngó theo, có thể tận mắt trông thấy hiện trường Mã Quần Diệu bị răn dạy hiếm như mưa sao băng vậy.
Nhưng mà tên học thần này, sao tự dưng lại không làm bài vậy nhỉ, ngoài môn Toán đã làm xong thì tất cả các môn khác đều không viết một chữ. Đây không phải là tốc độ làm bài của Mã Quần Diệu.
[Lớp trưởng quyết định sa đọa rồi à?]
[Tôi muốn biết Nha Nha đang nói gì với lớp trưởng. Mấy người đoán thử xem lớp trưởng sẽ nói gì. Có khi lớp trưởng bảo cậu ta ăn mất bài tập rồi Nha Nha cũng sẽ ép mình phải tin tưởng.]
[Đặc quyền của học thần thôi chứ tôi không có, tôi mà dám nói tôi ăn mất bài tập, chắc chắn Nha Nha sẽ nghi ngờ tôi ăn luôn cả não mình rồi.]
[Ha ha ha ha ha ha ha ha...]
Lý Thư Nhã khoanh tay, nhìn nam sinh trước mặt thật lâu, cô chậm rãi hỏi: "Thật sự không làm bài tập?"
Mặt Mã Quần Diệu không hiện cảm xúc, khẽ gật đầu.
"..." Lý Thư Nhã cũng đoán được Mã Quần Diệu sẽ trực tiếp thừa nhận. Anh khinh thường nói dối mấy chuyện vớ vẩn này, mà trên thực tế, trước kia cũng chưa từng có chuyện Mã Quần Diệu không làm bài tập.
Lý Thư Nhã cũng không tức giận, cô thấy tò mò hơn, không biết là nguyên nhân gì mà lại khiến Mã Quần Diệu không làm bài tập.
"Thế nguyên một buổi chiều em làm cái gì?" Lý Thư Nhã hỏi.
Gió chậm rãi thổi trên hàng lang, Mã Quần Diệu rũ mi, ánh mắt trong không gian mờ tối càng thêm ảm đạm không rõ: "Lâm Y Khải không thoải mái ạ."
Lý Thư Nhã sửng sốt một chút, sau đó bật cười, dùng giọng điệu sâu xa hỏi: "Thế là cả một buổi chiều em làm bài tập hộ em ấy? Làm xong chưa?"
Mã Quần Diệu: "Xong rồi ạ."
"..." Lý Thư Nhã thật sự không nghĩ rằng Mã Quần Diệu gặp phải Lâm Y Khải sẽ thành cái kiểu giới hạn hay nguyên tắc đều không có, đến bài tập cũng làm hộ người ta, là lớp trưởng mà dám công khai cầm đầu làm mấy chuyện như thế.
Nhưng Lý Thư Nhã lại không thể quá nghiêm khắc phê bình anh. Một là tin tưởng trong lòng Mã Quần Diệu tự hiểu rõ, hai là không đoán được rốt cuộc Mã Quần Diệu nghĩ cái gì. Trước khi làm rõ được động cơ của học sinh thì phải tránh việc trực tiếp đánh giá.
Huống hồ Lý Thư Nhã chỉ là không tán thành hành vi mù quáng kiểu này của Mã Quần Diệu, chứ không phải là muốn dùng gậy đánh uyên ương hay gì.
Tạo thành tâm lý phản nghịch cho hai đứa này sẽ không tốt.
"Không có lần sau." Lý Thư Nhã nói: "Nếu Lâm Y Khải còn không thoải mái thì dẫn xuống phòng y tế xem đi. Hai ngày nay đổi mùa nên có thể là cảm thấy hơi..."
Mấy chữ "mệt mỏi" còn chưa kịp nói ra lập tức biến mất khi Lý Thư Nhã nhìn thấy Lâm Y Khải đang cầm chai coca huých Lâm Vũ Chi ở bàn trước.
"..."
Cô nhìn về phía Mã Quần Diệu: "Em và Lâm Y Khải, mỗi đứa viết bản kiểm điểm năm trăm chữ cho tôi, cuối tuần lên trên sân khấu đọc."
"..."
Mã Quần Diệu thuận theo tầm mắt của cô, quay đầu lại nhìn thì thấy nhóc con kia đang dựa vào cửa sổ trò chuyện đầy khí thế với Lâm Vũ Chi, thứ không tim không phổi.
Cũng hiểu vì sao Lý Thư Nhã vốn không định so đo lại đột ngột lật lọng.
Lâm Vũ Chi thấy Mã Quần Diệu vào lớp lập tức quay người lên, trong lớp cũng trở nên yên tĩnh.
Lý Thư Nhã theo sau Mã Quần Diệu đi vào lớp, Mã Quần Diệu ngồi xuống, cô đứng ở trên bục giảng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Có làm bài tập hay không, có nộp bài tập hay không, không phải là vấn đề về học lực mà là vấn đề về thái độ. Cô hi vọng là một năm rưỡi tới lớp mình sẽ không xuất hiện tình huống như vậy nữa, cô tin các em đều là những học sinh ngoan."
Lý Thư Nhã nói xong bèn ôm chồng bài tập đi mất.
Lâm Y Khải nuốt xuống ngụm coca trong miệng, ghé vào trên mặt bàn, nhỏ giọng nói: "Anh không phải là học sinh ngoan."
Mã Quần Diệu xé ra hai tờ giấy trắng, ném đến trước mặt Lâm Y Khải: "Viết kiểm điểm cho anh."
Lâm Y Khải: "Anh phải viết kiểm điểm à?"
"Không phải là anh, mà là chúng ta." Mã Quần Diệu sửa lại cho cậu.
Lâm Y Khải: "..."
-
Tự học buổi tối chưa kết thúc, còn có mấy phút nữa thì trời đột nhiên nổi cơn giông, gió giật điên cuồng, thân cây trụi lủi như sắp bị thổi gãy.
Trận mưa này sẽ kéo dài liên tiếp vài ngày, thậm chí là có thể mưa suốt một hai tuần. Đợi đến lúc mưa ngừng thì nhiệt độ không khí sẽ đột ngột hạ xuống, như thể chỉ qua một cái chớp mắt đã bước vào trời đông giá rét. Đây chính là quy luật thời tiết của thành phố này.
Lâm Y Khải có mang ô theo.
Cậu cất sách vở đi, ném bản kiểm điểm đã viết xong đến trước mặt Mã Quần Diệu rồi hỏi: "Anh không mang ô à?"
Mã Quần Diệu cất tờ kiểm điểm đi, nói: "Không."
"Em đưa anh ra cổng đi." Mã Quần Diệu giương mắt, ánh mắt mềm mại sạch sẽ, không mang theo bất cứ ô nào khiến người ta kinh ngạc. Lâm Y Khải hơi do dự, lúc chuẩn bị đồng ý thì điện thoại di động vang lên.
"Là lão Lâm gọi." Lâm Y Khải đi sang bên cạnh nghe máy, mà chàng trai vốn đang trăng thanh gió mát kia, ánh mắt bỗng trở nên rét lạnh.
Lâm Đại Chí gọi điện đến không có chuyện gì khác ngoài đến đón Lâm Y Khải, hỏi Lâm Y Khải có mang ô theo không, có cần ông lái xe vào trong trường đón không.
Lâm Y Khải nói có mang, sẽ tự đi ra ngoài.
Cúp điện thoại, Lâm Y Khải khó xử nhìn về phía Mã Quần Diệu: "Hay là em đưa anh ra xe trước nhé?"
Mã Quần Diệu rũ mắt, chậm rãi đóng khóa cặp, xách trong tay, nhẹ giọng hỏi: "Không sợ ba em mắng em à?"
Trong nhà, Lâm Đại Chí là người phản đối rõ ràng nhất chuyện Lâm Y Khải qua lại với Mã Quần Diệu, không phải là Đỗ Lệ Bình và bà Lâm đã đồng ý, mà là Lâm Đại Chí lười không muốn che giấu cảm xúc thôi.
Lâm Y Khải mềm lòng, cậu nói: "Lão Lâm không nỡ mắng em đâu."
Mã Quần Diệu không nhúc nhích.
Lâm Y Khải đẩy vai anh một cái: "Đi thôi."
Xe nhà họ Mã với xe Lâm Đại Chí cùng đỗ ở ngay trước cổng trường. Phụ huynh đưa đón con đi học không ít, cũng có vài học sinh tự ra ngã tư đón xe, những người còn lại thì xem phụ huynh có đến được hay không.
Bên ngoài mưa rất to, nước không ngừng trút xuống rãnh thoát nước lớn nhất ở cạnh sân thể thao, Lâm Y Khải và Mã Quần Diệu che ô đi sát bên.
Mã Quần Diệu cao hơn Lâm Y Khải một chút, anh cầm ô cho cậu.
Lâm Y Khải bị anh ôm vai, ô cũng nghiêng về phía cậu. Lâm Y Khải nghe thấy tiếng mưa rơi rất lớn trên mặt ô, cậu ngửa đầu nhìn thoáng qua, lại thấy được nửa vai bên kia của Mã Quần Diệu đã ướt nhẹp.
Hơi nước dày đặc, với loại thời tiết này, bị ướt mưa sẽ rất lạnh.
Lâm Y Khải đẩy dù nghiêng về phía Mã Quần Diệu: "Anh định để bị ốm rồi đổ hết tội lỗi lên đầu em à?"
Con ngươi Mã Quần Diệu đen nhánh, như viên mã não màu đen đã được rửa qua nước, sau khi anh nghe Lâm Y Khải nói vậy còn rất nghiêm túc suy tư một lát, nửa ngày sau mới như có điều suy nghĩ mà nói: "Ý kiến đó cũng không tồi."
Có lẽ là thật sự cảm thấy không tồi.
Tay Mã Quần Diệu rời khỏi bả vai Lâm Y Khải, xoa đầu cậu, khen ngợi: "Khải Khải giỏi quá."
Lâm Y Khải: "..."
Hiện đang là thời điểm tan học, trên đường đi không tránh khỏi va phải ô của người khác. Lâm Y Khải được Mã Quần Diệu che chắn rất tốt, nhưng mỗi lần va phải người khác, Lâm Y Khải cũng có thể cảm nhận được nước mưa.
Hơi lạnh đập vào mặt, nhưng nước đều bị Mã Quần Diệu chặn lại.
Ngón tay Lâm Y Khải vô thức nắm lấy ống tay áo Mã Quần Diệu, chỗ ngón tay đụng vào lạnh buốt.
Lâm Đại Chí ngồi trong xe nghe nhạc, bên cạnh còn có một túi oden nóng hôi hổi. Trời lạnh, trên đường về nên ăn tạm chút gì đó cho ấm bụng, về nhà rồi ăn cơm tiếp.
Nhưng đợi cả buổi cũng không thấy Lâm Y Khải ra đến nơi.
Nước mưa hoàn toàn bao trùm kính chắn gió, tạo thành những dòng nước nhỏ trên tấm kính, khung cảnh ngoài xe mơ hồ, học sinh lại nhiều, Lâm Đại Chí chỉ cảm thấy mắt mình cũng sắp mù luôn rồi.
Ông lấy ô để trên ghế sau, đẩy cửa xe ra, mở ô bước xuống, ông vừa xuống xe đã lập tức rùng mình vì hơi lạnh ập vào mặt. Bên cạnh là một chiếc Bentley màu đen, Lâm Đại Chí định chào hỏi với phụ huynh nhà kia một chút, tiện thể lải nhải tám chuyện gì đó.
"Bác cũng tới đón con à?" Lâm Đại Chí thân thiện nói.
Chủ xe Bentley mặc một thân đồ tây màu đen, sau khi xác nhận là Lâm Đại Chí đang nói chuyện với mình thì há to miệng, nửa ngày sau mới nói: "Không phải."
Cậu chủ nhà họ Mã mà là con lão á, muốn cái mạng già này chắc.
"Vậy là họ hàng à?"
"Không phải, tôi là tài xế."
Tài xế? Lâm Đại Chí nghẹn họng, sao ông lại không nghĩ đến việc cho Lâm Y Khải một chiếc Bentley, lại thuê thêm tài xế đưa đón nhỉ.
Tài xế nhà Mã Quần Diệu ít nói đến đáng sợ nên Lâm Đại Chí cũng không thể tiếp tục tiến hành cuộc đối thoại nhàm chán này, ông tiện tay chỉ đại về một phía: "Ầy, tôi thấy Khải Khải nhà tôi rồi, không nói chuyện với bác nữa."
"..."
Khải Khải? Cái tên này nghe quen quen.
Lâm Đại Chí thật sự tiện tay chỉ thôi, nhưng đợi đến lúc ông nhìn về phía đó lại thấy hai cậu con trai cùng che chung một chiếc ô dần tiến vào tầm mắt, cực kì thân mật dính sát vào nhau mà đi tới.
Lâm Đại Chí sửng sốt.
Lâm Y Khải cũng sửng sốt, cậu còn chưa nói gì đã cảm nhận bàn tay Mã Quần Diệu đang ôm vai mình thu về, còn đưa ô cho Lâm Y Khải, tạo thành khoảng cách với cậu.
Lâm Y Khải nhìn về phía anh, ánh mắt người kia vẫn thản nhiên, nhưng Lâm Y Khải biết, chắc chắn là Mã Quần Diệu không muốn, người này như vậy, sao có thể sẵn lòng để người khác chi phối chứ.
Bởi vì Lâm Đại Chí không thích mà muốn anh không làm nữa á, sao có thể.
Nhưng bây giờ lại...
Mã Quần Diệu không muốn để Lâm Y Khải cảm thấy khó xử.
Lâm Đại Chí trông thấy hai người ôm ấp đi tới thì tim đập loạn, ngay cả lông mày cũng giật theo, nhưng sau khi thấy Mã Quần Diệu thức thời như vậy thì ông không khỏi cảm thấy thằng nhóc nhà họ Mã này cũng được phết, khá là sáng suốt.
Hai người sắp đến gần, tài xế của Mã Quần Diệu đã mở cửa xe ra.
Lâm Đại Chí chỉ thiếu điều trực tiếp xông lên cướp Lâm Y Khải về tay mình, nhưng lại cảm thấy hình như hơi quá đáng, dù sao thì Mã Quần Diệu cũng cùng tuổi với con nhà mình, không nên để thằng bé bị chấn thương tâm lý.
Cho đến khi ông trong thấy con trai của mình, như đang ra oai với ông, nắm lấy tay Mã Quần Diệu.
!!!!!!!
!!!!!
!!!
Gan to bằng trời!
Lâm Y Khải nâng mắt, đường nét hàm dưới của Mã Quần Diệu mượt mà sắc bén bén, ánh mắt Lâm Y Khải rơi trên đó, cuối cùng chậm rãi dời xuống. Cậu cười một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Mã Quần Diệu, anh sợ cái gì hả?"
Lâm Y Khải chuyển ô sang tay kia, cái tay còn trống trực tiếp giữ chặt lấy bàn tay đang để xuôi bên người của Mã Quần Diệu.
Mã Quần Diệu sững sờ, rồi gần như trong nháy mắt, anh chuyển bị động thành chủ động, nắm ngược lại tay Lâm Y Khải, cùng cậu mười ngón đan xen, không một kẽ hở chặt chẽ nắm lấy nhau. Vốn là đêm mưa lạnh lẽo thấu xương, lập tức trở thành nóng hổi ấm áp.
Lâm Đại Chí nhìn hai thằng nhãi đứng trước mặt mình, không nói gì.
Lâm Y Khải kéo Mã Quần Diệu về phía trước, nói với Lâm Đại Chí: "Lão Lâm, đây là Mã Quần Diệu, bạn trai của con."
Lại nhìn về phía Mã Quần Diệu, nhẹ nhàng nói: "Anh chào đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com