Chương 41: "Chúng ta có nên hôn nhau không?"
Trans: truclinhdo (Wattpad)
"Mời vào. Tôi đã chuẩn bị một số trà ngon và đồ ăn vặt đặc biệt cho cô."
"Woww! Thật đáng mong chờ!"
Nhìn thấy năng lượng đáng yêu và sôi nổi của Leila khiến tôi đồng thời cảm thấy hạnh phúc và thăng hoa. Tôi đưa cô ấy vào thẳng phòng khách với nụ cười trên môi.
"Cô thấy sao?"
"Nó có mùi rất thơm?"
"Thật không? Thật là nhẹ nhõm. Lần trước, cô đã mời chúng tôi một loại trà hoa rất quý, vì vậy tôi cũng muốn cho cô nếm thử một loại trà tương xứng."
"Nó có một mùi thơm thật ngọt ngào và dễ chịu. Cảm ơn, Astell."
"Không. Tôi mới là người nên cảm thấy biết ơn. Cảm ơn Leila, tôi đã có khoảng thời gian tuyệt vời bên gia đình mình".
"Tôi rất vui vì những thông tin đó đã hữu ích. Bây giờ bạn cô có ở lại Hares không?"
"Có. Nếu không có gì khác xảy ra, tôi sẽ sống ở đây".
"Wow, tôi cảm thấy thật hạnh phúc! Điều đó có nghĩa là bây giờ chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên, phải không?"
"Tôi cũng rất hạnh phúc ツ."
Chúng tôi trò chuyện cùng nhau một lúc, uống trà hoa được pha chế đặc biệt và đồ ăn nhẹ.
"Gần đây tôi nhận được rất nhiều lời mời đến Công quốc, tôi không biết phải làm gì với chúng. Thật khó khăn cho chúng tôi vì đã không giao tiếp với bất kỳ ai trong mười năm."
Mặc dù tôi chỉ gặp Leila hai lần nhưng tôi cảm thấy rất thoải mái khi ở bên cô ấy. Có lẽ cô ấy đã cung cấp cho tôi rất nhiều thông tin về gia đình của Astell và tôi đã sử dụng nó rất tốt, vì vậy tôi cảm thấy cô ấy rất đáng tin cậy. Có lẽ đó là lý do tại sao tôi đã nói chuyện một cách cởi mở với cô ấy trong vô thức về vấn đề tôi đang gặp phải.
"Tôi nghe nói rằng Hầu tước Aris sẽ tổ chức một bữa tiệc ngoài trời vào tuần tới, cô có muốn đi cùng tôi không, Astell?"
"Nghĩ lại, tôi cũng nhận được lời mời từ Hầu tước Aris."
"Vậy tốt quá rồi. Hãy đi cùng nhau. Tôi sẽ giới thiệu cô với một số quý tộc khác."
"Nhưng tôi rất ngại nếu lại nhận sự giúp đỡ từ Leila như thế này..."
"Không sao đâu. Chúng ta là bạn bè mà. Phải không? "
Và một lần nữa, Leila lại giúp đỡ tôi.
'Cô ấy thật đáng tin cậy.'
Tôi càng ngày càng thấy được nhiều hơn những mặt tốt của Leila, đến mức tôi nghĩ sớm muộn gì tôi cũng phải thưởng cho McCain một khoản tiền lớn vì đã để tôi gặp người này.
"Đúng, là bạn bè. Cảm ơn Leila. Một lần nữa, nếu Leila cần bất kỳ sự giúp đỡ nào, cô luôn có thể nói với tôi".
Trước lời nói của tôi, Leila nở một nụ cười trong sáng và xinh đẹp thay cho câu trả lời.
"Leila, lúc đó cô đã từng hỏi tôi một câu gỏi. Tôi đã từng đến nhà Hầu tước Holster khi còn nhỏ? "
Ngày đầu tiên tôi gặp Leila, tôi cảm thấy rất có lỗi vì không thể trả lời được câu hỏi duy nhất mà cô ấy hỏi tôi. Vì vậy, sau khi trở về nơi ở của Công tước, tôi tiếp tục lần theo dấu vết và trí nhớ của Astell. Sau khi tìm hiểu kỹ trong đầu nhiều ngày như vậy, tôi nhớ rằng Astell đã được mời đi ăn tối khi cô ấy khoảng mười lăm tuổi.
"Khi đó tôi khoảng mười lăm tuổi, tôi nghĩ rằng tôi đến đó vì được đến mời ăn tối cùng gia đình."
"Thật không? Vậy, cô có nhớ đã từng gặp McCain hồi đó không?"
"Ngài McCain? Tôi có lẽ đã nhìn thấy anh ấy. Người nhà Holster cũng cùng dùng bữa với chúng tôi. Gia đình Hầu tước có khá nhiều tiểu thư và công tử, vì vậy tôi không rõ ai trong số họ là McCain".
"À... thì là như vậy."
"Nhân tiện, tôi không thể nhớ chi tiết khuôn mặt đó, nhưng kỳ lạ thay, tôi đã đặc biệt quan tâm đến một đứa trẻ trong số họ. Đứa trẻ đó luôn nhìn mọi thứ xung quanh với vẻ bối rối và thậm chí không thể ăn uống đúng cách..."
Có lẽ sự thiếu hòa nhập của Astell trong gia đình dường như giống với của đứa trẻ khi ấy, và cô ấy bị cuốn hút vào đứa trẻ mà không hay biết. Sau khi ăn xong, Astell tình cờ nói vài lời với đứa trẻ khi cô gặp lại cậu trong vườn.
"Tôi nghĩ đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi đến dinh thự Hầu tước Holster. Vì vậy, tôi không nhớ đã gặp Leila ở đâu. Tôi xin lỗi."
Nếu lúc đó Leila có mặt tại bữa tối, tôi chắc sẽ thấy cô ấy, nhưng chẳng có lý do gì để cô ấy ở đấy vào ngày hôm đó, vì cô ấy không phải là thành viên của gia đình Holster hay Heines. Tôi nhìn cô ấy một cách hối lỗi và xin lỗi vì một lần nữa không nhớ ra cô ấy.
"Không, Astell. Tôi không nên đưa ra vấn đề này. Hãy quên điều đó đi. Được chứ?"
May mắn thay, không có một tia buồn bã nào trên khuôn mặt của Leila. Điều đó giúp tôi thấy nhẹ nhõm hơn và tôi khẽ gật đầu.
* * *
Sau khi Leila trở về, tôi đến văn phòng của Bleon để gặp anh ấy. Khi tôi bước vào, Bleon đứng dậy khỏi bàn làm việc, sải bước tới chỗ tôi và ôm tôi vào lòng.
"Vợ..."
Sau đó, anh ấy gục đầu xuống gáy tôi, vì tôi nhỏ hơn anh ấy rất nhiều. Anh ấy liên tục hít hà mùi cơ thể của tôi, và tự nhận thức rằng tôi đang ở cạnh anh ấy. Việc này dường như đã là một hành động thường ngày, tôi chỉ lặng lẽ đón nhận những hành động của Bleon và chờ đợi.
"Buổi huấn luyện hôm nay của anh thế nào?"
"Rất tốt. Công chúa Parkers đi rồi à? "
Giọng nói của Bleon bằng cách nào đó ẩn chứa một chút hụt hẫng.
"Ừm. Em đã đến đây ngay sau khi tiễn Leila".
"Anh đã rất nhớ vợ..."
"Chúng ta đã ăn trưa cùng nhau mà..."
"Thật khó chịu khi xa vợ dù chỉ một giây. Anh vẫn đang chịu đựng điều đó ngay cả bây giờ".
"Em biết. Em biết chồng em đang làm tốt như thế nào".
Tôi vỗ nhẹ vào lưng anh ấy như chứng minh niềm tự hào của tôi với anh ấy. Chúng tôi ôm nhau một lúc, dường như nhận thấy tôi có diêu muốn nói và cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của anh ấy. Nhưng Bleon không để tôi đi, vì vậy tôi không thể không mở miệng.
"Chúng ta ra ghế sofa và ngồi xuống được không? Em có vài điều muốn nói..."
"Anh biết rồi."
Ngay khi tôi nhẹ nhàng đẩy Bleon ra, anh ấy đã nắm lấy tay tôi. Sau đó, anh dẫn tôi đến ghế sofa và đặt tôi ngồi bên cạnh anh ấy.
"Vợ muốn nói gì với anh sao?"
"Ừm. Như Công tước đã biết, có rất nhiều thư mời từ các quý tộc đang đổ về dinh thự, đúng không? Vì vậy, em đã phân vân xem nên đến đâu trước, và cuối cùng em đã quyết định".
"...Đến đâu?"
Ngay lập tức, tôi có thể cảm thấy sự căng thẳng và lo lắng dâng lên từ biểu cảm và giọng nói của Bleon. Nhưng điều này đã được quyết định ngay khi tôi quyết tâm muốn đến thủ đô rồi, nên tôi cố gắng bỏ qua cảm nhận cũng Bleon và tiếp tục nói chuyện.
"Tuần tới, dinh thự của Hầu tước Aris sẽ tổ chức một bữa tiệc. Em muốn đi đến đó."
"Hầu tước Aris?"
"Đúng. Hầu tước Aris là một gia đình trong sạch và rất trung thành với hoàng gia, vì vậy em nghĩ việc xây dựng và duy trì mối quan hệ tốt đẹp với họ từ bây giờ sẽ rất hữu ích cho chúng ta. Em nghĩ rằng ta sẽ tạo được ấn tượng tốt nếu họ biết rằng chúng ta chọn họ trong số rất nhiều lời mời".
Chi tiết về Hầu tước Aris đã được Leila đưa cho tôi trước đó.
"Vợ phải đi sao...?"
"Đúng. Em phải đi."
Tôi trả lời với một biểu hiện chắc chắn trên khuôn mặt. Sau đó Bleon khóa tôi trong vòng tay anh và hít thở sâu.
"...Được rồi. Nếu đó là những gì người vợ muốn, anh... "
Khuôn mặt Bleon, người miễn cưỡng đáp lại tôi với giọng nói như mất hết năng lượng, hiện lên trong tâm trí tôi dù tôi không nhìn thẳng mặt anh ấy. Rõ ràng là anh ấy không muốn tôi thấy khuôn mặt đó nên mới ôm tôi như thế này.
Tôi lẻn ra khỏi vòng tay Bleon khi đang cân nhắc cách giải tỏa cho anh ấy. Sau đó, tôi đưa tay lên và nắm lấy khuôn mặt nhỏ xinh của Bleon bằng cả hai tay, để anh nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi có thể thấy khuôn mặt của Bleon tràn đầy vẻ kinh ngạc trước hành động đột ngột của tôi.
"...Vợ?"
"Chúng ta có nên hôn nhau không?"
"Hả?"
"Em muốn hôn chồng mình ngay bây giờ, nhưng chúng ta đã không làm thế trong một khoảng thời gian."
Trên thực tế, không phải trong một khoảng thời gian, mà là một vài ngày. Mấy ngày qua, nhiều công việc bận rộn ập đến, Bleon vẫn luôn ngủ cạnh tôi, nhưng tôi đã quá kiệt sức nên không thể đợi anh ấy. Và vào buổi sáng, anh ấy sẽ rời khỏi phòng ngủ trước khi tôi thức dậy. Vì vậy, khi tôi thức dậy vào buổi sáng, chỉ có mùi hương cơ thể của Bleon bao quanh tôi, nó cho tôi biết rằng anh ấy đã ở bên cạnh tôi suốt đêm.
Tôi cười thật tươi với Bleon và chờ đợi phản ứng của anh ấy. Nhưng, ngay khi tôi nhìn thấy dục vọng trong con ngươi của Bleon, không chút suy nghĩ, anh ta ngấu nghiến môi tôi như điên.
"... Mmhh!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com