Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13 Kích phát điều kiện

Nhưng Hứa Tử Thăng hiển nhiên đã có chuẩn bị. Tay còn lại vừa lật ra, một cành cây to cứng lập tức chèn thẳng vào miệng đối phương, gãy mất hai tấc mới miễn cưỡng ngăn được cú ngoạm điên cuồng kia.

Hắn nhanh tay túm cổ áo đối phương, thấp giọng hỏi:
“Thấy rồi mà còn định lao lên?”

Lúc này âm thanh hệ thống mới vang lên:

【 chúc mừng 『Người đi tìm』 Hứa Tử Thăng tìm được 『Người trốn』, số lượng hiện tại:
1/6】

【 chúc mừng 『Người đi tìm』【Quy Dịch】 tìm được 『Người trốn』, số lượng hiện tại:
1/6】

Quỷ đồng giãy giụa, cổ họng khẽ phát ra tiếng gầm, vùng ra khỏi tay Hứa Tử Thăng rồi chui tọt vào trong bụi hoa, biến mất không thấy đâu.

Tiêu Quy An chớp mắt, không ngờ lại dễ như vậy. Nếu là người chơi bình thường, chỉ cần theo Hứa Tử Thăng thôi, có khi thật sự có thể qua cửa an toàn.

Đáng tin thật đấy!

“Chắc là cần kích hoạt điều kiện nào đó. Có thể là phải nhìn thấy rõ chính diện, hoặc phải chạm vào mới tính là ‘tìm được’, cũng có thể còn điều kiện nào khác… Cần thử thêm mới biết.”

Hứa Tử Thăng suy đoán về điều kiện kích hoạt. Quay đầu lại liền thấy Tiêu Quy An đang nhìn mình bằng ánh mắt sùng bái. Đôi mắt đen láy như phát sáng, tràn đầy ngạc nhiên và ngưỡng mộ.

Không phải đang diễn.

Là cảm xúc chân thật hiếm thấy.

Trên trang sách đỏ, một vết máu dường như nhạt đi một chút.

Khi tiếp nhận những cảm xúc kiểu này, lòng Hứa Tử Thăng cũng cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều.

Chỉ là, ở thế giới này, những cảm xúc như vậy thật sự quá hiếm hoi.

Tiêu Quy An vốn chỉ muốn sống kiểu nhàn tản, chẳng tranh đấu gì, nhưng không có nghĩa là hắn không thích hay không ngưỡng mộ những người giỏi hơn mình.

Hắn chạy lon ton tới, gật đầu lia lịa:
“Được, đều nghe cậu.”

Có hơi ngốc.

Hứa Tử Thăng nhìn cậu chàng ngoan ngoãn trước mặt, giơ tay che mặt hắn lại, đồng thời lau đi chút vụn gỗ dính trên tay:
“Nghiêm túc chút.”

“Ờ, được.”

Tiêu Quy An bị che mắt, không thấy ánh mắt nửa cười nửa không của Hứa Tử Thăng. Nghe giọng điệu lạnh nhạt, còn tưởng mình vừa rồi lố quá.

Quả nhiên là bị nhìn thấu rồi.

【Quy Dịch】 – kiểu người như thế, thấy đối phương tạm thời hữu dụng thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua, còn muốn tìm cách lợi dụng thêm, để đối phương ra sức giúp mình.

“Hề hề, Tử Thăng này, đều nghe cậu hết.”

Hắn tính toán trong bụng: chỉ cần khéo léo lợi dụng được Hứa Tử Thăng để tìm ra một kẻ 『Người trốn』 nữa là nhiệm vụ hoàn thành.

Hơi thở quanh người lại có chút thay đổi.

Loại dao động mang tính mục đích như vậy, trong thế giới này, là thứ thường thấy nhất.

Hứa Tử Thăng liếc Tiêu Quy An một cái, rồi bước ra khỏi bụi hoa héo úa.

Nếu một người vốn dĩ bản chất xấu xa, cho dù ngoài mặt ngụy trang kỹ cỡ nào, hắn cũng không thể tiếp nhận nổi bất kỳ cảm xúc tích cực nào từ người đó.

Trừ khi — là thật sự thay đổi.

Hoặc — người kia có thể tự thôi miên chính mình.

Nếu là thế thật… vậy tên Tiêu Quy An này cũng có chút thủ đoạn.

Ánh mắt Hứa Tử Thăng trầm xuống.

Nếu không, chẳng lẽ trước mặt hắn đây là kiểu nhân cách phân liệt?

Đáy mắt hắn lạnh như băng, nhưng rồi lại khôi phục bình tĩnh.

Hứa Tử Thăng là kiểu người kỳ quái — có lúc có thể mềm lòng đến mức vì một con quỷ mà đòi lại công bằng, bảo vệ chút chính nghĩa và lòng tốt mà hắn tin.

Nhưng với những kẻ cùng loài, máu thịt như nhau, lại ác độc không khác gì quỷ — hắn tuyệt đối không nhân nhượng.

Người không chọc đến hắn, hắn sẽ không động tới ai. Có khi còn chủ động kéo người khác một tay.

Quả quyết, bình tĩnh, luôn nghe theo lương tâm. Không hổ thẹn với mình, cũng không phản bội người khác.

Đó là nguyên tắc sống còn của Hứa Tử Thăng trong những lần chơi sinh tồn kinh dị.

Không thể dễ dàng tin bất cứ ai.

Bởi ở thế giới kinh dị này, có lúc — lòng dạ con người còn đáng sợ hơn cả lũ quỷ.

Hai người vòng ra khỏi bụi hoa, đi tiếp tới khu vực khác để tìm Người trốn.

Đằng sau là một con đường nhỏ ngoằn ngoèo, cuối đường có vài túi rác đen chất đống, mấy cái thùng rác lớn thì bẩn đến nỗi chẳng nhìn ra hình dạng ban đầu.

Một tràng “sột soạt sột soạt” vang lên từ phía đó.

Hứa Tử Thăng ra hiệu bằng ánh mắt, hai người rón rén tiến lại gần.

Tiêu Quy An nín thở, đột ngột bật nắp thùng rác lên — không có quỷ!

Vậy tiếng động vừa rồi là gì?

“Bốp ——!”

Từ khu vực u tối sau đống rác, hai bóng đen như chó săn lao vút ra như tên rời cung, nhào thẳng về phía bọn họ.

Dù ánh sáng lờ mờ, nhưng Tiêu Quy An vẫn nhận ra rõ ràng — đó là hai thằng nhóc chơi đá bóng dưới tầng hôm qua, một thằng béo, một thằng nhỏ con.

Mắt bọn nó đỏ rực, răng nanh sắc nhọn mọc dài, tứ chi hơi vặn vẹo, nhưng tốc độ cực nhanh.

Nhìn động tác điêu luyện kia, chắc chắn đã có không ít người chơi trúng đòn của bọn nó.

Tiêu Quy An theo phản xạ nghiêng người né rồi tung cú đá.

Hứa Tử Thăng cũng làm y chang — né sang rồi đá ra một cú mạnh.

Nhưng như vậy là chưa đủ. Hai con quỷ đồng chỉ lảo đảo rồi lại đứng dậy, cười quái dị, da thịt lấm tấm vết thối rữa, tiếp tục lao về phía bọn họ.

Trạng thái của chúng lúc này đã khác hoàn toàn hôm qua.

Tiêu Quy An run người, chân bắt đầu mềm nhũn.

…Nhưng mà nghĩ lại — mình cũng là quỷ quái mà, sợ gì quỷ chứ?

“Tìm được rồi ——” Hứa Tử Thăng thấp giọng.

Đã nhìn chính diện.

Nhưng không có nhắc nhở.

Hắn khẽ cau mày. Tên tiểu mập lại lao tới, cả người như viên pháo bắn thẳng, đôi mắt đỏ au tràn ngập cơn đói khát.

Chẳng lẽ phải chạm vào mới tính?

Tiêu Quy An cũng nhận ra, bèn làm bộ bước tới gần, rồi bất ngờ chộp lấy tay áo tên mỏ chuột:

“Tìm được rồi.”

…Vẫn không có tác dụng.

Vẫn không có nhắc nhở.

Khác biệt nằm ở đâu?

Trên giao diện trò chơi, câu nhắc nhở của hệ thống vụt qua trong đầu Hứa Tử Thăng:
『Trừ phi ngươi thấy.』

Thấy?

Nhớ lại lúc nãy, khi tìm thấy con quỷ đồng đầu tiên, hắn đã nói… "thấy rồi."

Ánh mắt Hứa Tử Thăng lóe lên. Khi hai con quỷ đồng đổi hướng lao lên lần nữa, hắn áp tay xuống — một cây cốt tiên trắng nhạt bỗng hiện ra trong tay.

Cốt tiên xòe ra, cuốn làn nhanh trên mặt đất, giăng ngang phía trước.

Hai con quỷ đồng bị vướng chân, mất thăng bằng.

Chúng còn chưa kịp bò dậy bằng tư thế vặn vẹo dị hợm, Hứa Tử Thăng đã không cho cơ hội.

Hắn mạnh tay kéo về phía mình, vai va thẳng vào hai đứa nhóc dị hóa, lạnh nhạt nói:
“Thấy rồi.”

【 chúc mừng 『Người đi tìm』 Hứa Tử Thăng tìm được 『Người trốn』, số lượng hiện tại:
3/6】

【 chúc mừng 『Người đi tìm』【Quy Dịch】 tìm được 『Người trốn』, số lượng hiện tại:
3/6】

Hai đứa quỷ đồng lập tức ngoan ngoãn hẳn xuống, cứ như thể bị thứ gì đó áp chế, không thể tiếp tục vùng vẫy.

Hứa Tử Thăng cũng không bỏ qua cơ hội này. Cốt tiên trong tay vung lên, quấn chặt lấy hai đứa quỷ dị, thậm chí còn nhấc chân đạp mạnh lên điểm cố định, khiến chúng hoàn toàn không có cơ hội trốn thoát.

Dường như sau khi bị “tìm thấy”, bọn chúng tạm thời không thể ra tay tấn công người chơi được nữa, mà phải chạy trốn đến nơi khác, chờ những người đi tìm tiếp theo đến phát hiện.

Tiêu Quy An lập tức ngồi xổm xuống, nghiêng đầu hỏi:
“‘Chân Quỷ’ là ai?”

Hắn nhìn thẳng vào mắt con quỷ đồng mập lùn, ánh mắt nghiêm túc.

Vừa hỏi đến câu này, ánh mắt đỏ rực ban nãy của tên kia lập tức hiện ra chút cảm xúc nhân tính — sợ hãi.

Tiêu Quy An đương nhiên hiểu rõ, thứ mà nó sợ không phải thân phận 【tác giả】 của mình, mà là cái kẻ được gọi là “Chân Quỷ” kia — e rằng thân phận của kẻ đó không đơn giản chút nào.

“Không được… cô ấy sẽ tức giận…” Tiểu mập run rẩy, lắp bắp nói.

“Nói tên ra. Ngay.”
Giọng Hứa Tử Thăng lạnh băng, dưới chân cũng dùng sức mạnh hơn, đạp thẳng xuống.

Hắn từng trải qua quá nhiều phó bản kinh dị, đương nhiên biết — càng sớm kết thúc trò chơi thì càng tốt. Nếu kéo dài đến giai đoạn sau, những con quỷ đồng dị hóa chắc chắn sẽ càng đáng sợ hơn nhiều.

Hiện tại vẫn còn nhìn ra hình người, miễn cưỡng có thể giao tiếp.

Nếu đến vòng thứ hai, khi vai trò của Người đi tìm và Người trốn hoàn toàn đảo ngược, tình thế lúc đó mới thực sự trở nên bị động đến cực điểm.

Tiểu mập lắc đầu nguầy nguậy, cốt tiên siết chặt quanh cổ khiến nó thở không nổi.

Chúng càng giãy, dây cốt tiên càng siết chặt hơn. Hơn nữa, trên đó dường như còn ẩn chứa quỷ lực có thể gây bỏng với đám quỷ.

“Aaa! Đau quá!”

“Hu hu hu, mẹ ơi! Cứu con với!”

Tiểu mập và tên nhóc mặt khỉ hét lên thất thanh, lúc này trông đúng là giống mấy đứa con nít bình thường.

Bình thường, đòn công kích vật lý không làm bọn quỷ đau đớn gì mấy — dù có chặt tay hay gãy chân cũng chỉ khiến chúng khó hành động chứ không thật sự đau.

Nhưng chỉ cần đụng phải thứ có chứa quỷ khí hay quỷ vật có quỷ lực, mới khiến chúng đau đến chết đi sống lại.

Hiển nhiên, cây cốt tiên trong tay Hứa Tử Thăng chính là một món quỷ khí không tồi.

Tiểu mập đau đến trắng dã cả mắt, toàn thân run rẩy không ngừng, cuối cùng mới khó khăn rít ra một câu:
“Lên… lên tường… mà nhìn…”

“Được.” Hứa Tử Thăng lạnh lùng đáp, rồi nới lỏng sức ở chân, “Tốt nhất là nói thật, không thì cứ chờ đấy.”

Đã có một manh mối!

Tiêu Quy An trong lòng rất hài lòng, đứng bật dậy. Hứa Tử Thăng ở bên kia cũng khẽ siết chặt tay, thu lại cây cốt tiên.

Lòng bàn tay hắn đã bắt đầu hơi đỏ rát.

Một tia sáng bạc bỗng xẹt tới từ góc chết nào đó, nhắm thẳng vào mắt Hứa Tử Thăng. Khi ấy hắn đang mải thu cốt tiên, dường như không kịp thấy rõ.

Phản ứng theo bản năng.

Con ngươi Tiêu Quy An co rút lại, lập tức giơ tay đỡ lấy, đánh bật vật kia lệch sang bên.

Một tia máu ấm phun ra, lập tức bắn lên mặt đất. Vài giọt máu bắn cả vào mặt Hứa Tử Thăng, khiến hắn khựng lại, thoáng ngơ ngác.

“Chậc… đáng tiếc, hụt rồi ——”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com