Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2. Cố Tinh Thời vì sao lại biết chuyện này?!💜✔️

Mạnh Viễn Sanh thất thần bước đi trên con đường lớn.

Lúc đối mặt với Giang Mạch, vẻ ngoài y vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm đau đến chết lặng.

Vì Giang Mạch, y đã hết lòng suốt sáu năm trời. Giang Mạch không thích ăn cơm ngoài, y liền tự tay nấu từng bữa ăn dinh dưỡng.

Tính cách Giang Mạch nóng nảy, dễ đắc tội người khác, y liền khéo léo đứng ra hòa giải. Giang Mạch ghét mấy chuyện xã giao vặt vãnh, y liền thay anh ta ghi nhớ từng người trong giới, từng mối quan hệ, từng việc lớn nhỏ, chỉ để đối phương không gặp rắc rối. 

Y chưa từng nghĩ rằng, thứ tình cảm mình vun vén suốt ngần ấy năm, đối phương lại chỉ là một kẻ bội bạc.

Ngoài nỗi đau, trong lòng còn tràn ngập mờ mịt.

Suốt những năm qua, toàn bộ cuộc sống của y đều xoay quanh Giang Mạch. Bản thân mình muốn gì, thích gì, y đã quên mất từ lâu. Giờ phút này, khi rời khỏi Giang Mạch, y thậm chí không biết mình nên đi đâu, về đâu.

Trời bắt đầu lất phất mưa.

Mạnh Viễn Sanh ngồi xổm bên lề đường, ôm lấy đầu gối.

Cả người ướt sũng, trông chẳng khác nào một chú mèo con bị vứt bỏ.

Bỗng nhiên, cơn lạnh buốt trên người biến mất.

Mạnh Viễn Sanh ngơ ngác ngẩng đầu, phát hiện trên đầu mình không biết từ lúc nào đã có một chiếc ô che chắn.

Người cầm ô là một thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi, mái tóc nhuộm màu lanh nhạt, đôi mắt trong veo như thấm nước mưa, sống mũi cao thẳng, khóe môi hơi cong, mềm mại và đầy đặn, khiến cả gương mặt toát lên vẻ đáng yêu lạ thường.

Ánh mắt người ấy trong sáng, nụ cười nhàn nhạt lại có sức hút kỳ lạ, đến cả một người đang đau lòng như Mạnh Viễn Sanh cũng không kìm được mà thấy lòng nhẹ đi đôi chút.

Cố Tinh Thời hỏi, giọng ôn hòa: "Cậu còn ổn không? Có muốn đến bệnh viện không?"

"Cảm ơn, tôi..." Mạnh Viễn Sanh theo phản xạ định cảm ơn, nhưng giữa chừng đột nhiên khựng lại, trừng mắt kinh ngạc: "Là anh?!"

Cố Tinh Thời chớp mắt, vẻ mặt mờ mịt: "Cậu biết tôi sao?"

Mạnh Viễn Sanh mím chặt môi, giọng tuy bình tĩnh nhưng chắc nịch: "Lần trước ở cửa hàng tiện lợi 24h, người đó là anh, đúng không?"

Cố Tinh Thời lập tức kinh ngạc: "Cậu làm sao nhận ra tôi?"

Cậu rất chắc rằng lần đó Mạnh Viễn Sanh hoàn toàn không thấy được mặt mình.

"Nghe giọng." Mạnh Viễn Sanh đáp ngắn gọn.

Cố Tinh Thời càng chấn kinh rồi.

Khi đó, cậu chỉ nói đúng một câu, bên cạnh lại là tiếng mưa, tiếng xe cộ ồn ào, bản thân còn nghe không rõ mình nói gì, thế mà Mạnh Viễn Sanh không chỉ nghe được, còn nhận ra cậu từ giọng nói.

Cái lỗ tai quái vật gì thế này trời!!!

Mạnh Viễn Sanh nhìn cậu chằm chằm, trầm giọng hỏi: "Lúc đó anh cố tình để tôi nghe thấy, đúng không? Anh là ai? Mục đích là gì?"

Cố Tinh Thời cũng chẳng định vòng vo, thẳng thắn đáp: "Tôi là người đại diện."

"Người đại diện?" Mạnh Viễn Sanh thoáng sững người, rồi nhanh chóng hiểu ra.

Giang Mạch sắp hết hạn hợp đồng, dạo này quả thực có không ít công ty muốn giành ký gã về dưới trướng.

Nghĩ đến việc Cố Tinh Thời có lẽ cũng vì mục đích này mà tiếp cận, trong lòng Mạnh Viễn Sanh dâng lên một cơn khó chịu mơ hồ. Giọng nói vô thức lạnh đi: "Nếu anh định dùng chuyện này để uy hiếp Giang Mạch, tôi khuyên anh nên từ bỏ."

Cố Tinh Thời nghiêng đầu, vẻ tò mò hiện rõ trong mắt: "Tại sao?"

Mạnh Viễn Sanh bình tĩnh đáp: "Giang Mạch chưa từng để lộ bất cứ hình ảnh thân mật, tin tức ám muội hay chuyển khoản riêng tư với bất kỳ ai. Anh chỉ trông thấy anh ta ở khách sạn với Từ Dịch, dù có thân mật một chút, cũng chỉ có thể coi là bạn bè thân thiết mà thôi."

Y không hề biết rằng ngay sau lưng mình, Cố Tinh Thời đã âm thầm đi theo, chụp được cũng không chỉ là một chút thân mật như y vừa nói.

Cố Tinh Thời không vội vã vạch trần, chỉ khẽ nheo mắt, giọng điệu bình thản nhưng ẩn chứa sự sắc bén khó lường: "Vậy còn cậu thì sao? Cậu cũng không có gì với Giang Mạch sao?"

Câu hỏi rơi xuống như một viên đá nhỏ, nhưng lại khiến Mạnh Viễn Sanh toàn thân run rẩy.

Y ngẩng đầu nhìn Cố Tinh Thời, ánh mắt đầy bối rối, như thể đang giấu một bí mật mà chính mình cũng không dám đối diện.

Cố Tinh Thời nhìn y, đột nhiên chớp mắt, ngữ điệu mang theo chút hồn nhiên mà lại như lưỡi dao: "Giang Mạch là bạn trai của cậu, đúng không?"

Mạnh Viễn Sanh khựng lại. Y cụp mắt xuống, hàng mi run khẽ, như muốn che đi ánh nhìn đau đớn đang dâng lên trong đáy mắt. 

Một lúc lâu sau, y mới nhẹ giọng đáp, giọng nói mơ hồ đến mức như tan vào không khí: "Không phải."

Ngay lập tức, hệ thống ăn dưa bật lên, giọng điệu nghiêm túc hệt như đang đọc cáo trạng:【Mạnh Viễn Sanh định kỳ xóa sạch toàn bộ dữ liệu trò chuyện, hình ảnh và ghi chú liên quan đến Giang Mạch trong điện thoại, máy tính và mạng xã hội. Ngoài người đại diện của Giang Mạch, không một ai biết về mối quan hệ giữa hai người. 】

Cố Tinh Thời sửng sốt đến nghẹn họng.

Trong đầu toàn là một chuỗi ký tự hỗn loạn như vừa bị hệ thống đâm một cú chí mạng.

Cậu nhớ rõ, hệ thống từng nói: 【 Mạnh Viễn Sanh và Giang Mạch đã bên nhau suốt sáu năm. 】

6 năm.

Không phải sáu tháng, cũng không phải sáu ngày.

Sáu năm, quãng thời gian đủ để người ta từ non nớt trưởng thành, từ yêu thương biến thành vết sẹo không thể lành.

Mạnh Viễn Sanh vì Giang Mạch mà đánh mất tất cả.

Y hi sinh thanh xuân, từ bỏ giấc mơ, âm thầm trở thành cái bóng sau lưng người kia.

Aaaa. Giang Mạch, đồ tra nam chết tiệt.

Cố Tinh Thời càng thêm đồng cảm với Mạnh Viễn Sanh, khẽ lắc đầu, giọng nói trầm xuống: "Người tôi muốn ký hợp đồng không phải Giang Mạch, mà là cậu."

Mạnh Viễn Sanh ngây người, như thể vừa nghe phải chuyện nực cười.

Bộ não trì độn của y tạm thời không xử lý nổi lượng thông tin vừa ập tới. "...Ký với tôi? Tại sao?"

Cố Tinh Thời nhướn mày, nghiêng đầu nhìn y: "Sao lại hỏi tại sao?"

Mạnh Viễn Sanh bị hỏi đến nghẹn lời, giọng nhỏ hẳn đi: "Tôi chỉ là một trợ lý bình thường có gì đáng để ký đâu."

Cố Tinh Thời bật cười, nhưng nụ cười kia không hề mang theo ý chế nhạo, mà như thể đang tiếc nuối cho một viên ngọc bị che phủ bởi lớp bụi dày: "Cậu có gương mặt đẹp, biết ca hát, biết nhảy. Mấy album trước của Giang Mạch, có không ít ý tưởng là của cậu đưa ra. Vậy thì, tại sao lại không được?"

Một câu cuối cùng kia như mũi tên bắn trúng tim, khiến con ngươi Mạnh Viễn Sanh khẽ co lại.

Từ khi Giang Mạch debut đến nay, từng album, từng ca khúc, từng ý tưởng nổi bật, đều có bóng dáng của y. Từ chọn bài, phối nhạc, đến hậu kỳ, tất cả đều là tâm huyết mà y đổ vào, tỉ mỉ từng chút như nâng niu giấc mơ của người mình yêu.

Ban đầu, Mạnh Viễn Sanh cũng từng hy vọng được ghi một dòng tên nhỏ bé trong phần credit. Nhưng mỗi lần, Giang Mạch đều cười, nhẹ giọng dỗ dành. 

"Bìa album có giới hạn, không thể viết quá nhiều tên đâu." 

"Nếu bị fan phát hiện quan hệ của chúng ta, sự nghiệp anh sẽ bị hủy hoại mất."

Y tin. Tin hết lòng. 

Vì người kia, y cam tâm rút lui về phía sau, trở thành một cái bóng mờ mịt, chỉ cần đứng sau hậu trường lặng lẽ nhìn người ấy tỏa sáng là đủ.

Nhưng làm sao Cố Tinh Thời lại biết được?!

Đương nhiên, tất cả đều nhờ hệ thống ăn dưa.

Hệ thống còn hăng hái bổ sung: 【 Nếu không có Mạnh Viễn Sanh, Giang Mạch căn bản không thể nổi tiếng được như vậy đâu. Thực ra, người không thể rời khỏi ai, chính là Giang Mạch không thể rời khỏi Mạnh Viễn Sanh, chứ không phải ngược lại. 】

Lúc đó nghe xong, Cố Tinh Thời cũng choáng váng, há hốc miệng: 【 Mạnh Viễn Sanh bị đối xử vậy mà còn không chia tay? Tên tra nam kia bỏ bùa cậu ta chắc? 】

Người xưa có câu, hủy hoại tương lai của một người chẳng khác nào giết cha giết mẹ, mà hành vi của Giang Mạch, chẳng phải là hủy luôn cả cuộc đời của Mạnh Viễn Sanh rồi sao?

Nếu đổi lại là cậu, chắc chắn đánh một trận cho tỉnh người chứ tuyệt đối không thể nào nhịn được.

Hệ thống lại tiếc nuối thở dài, giọng như cụ già tám mươi nhìn đời:【 Haiz, cũng là vì một chuyện năm xưa thôi. Khi còn nhỏ, Mạnh Viễn Sanh suýt bị bắt cóc, được người cứu. Từ đó cậu ta luôn tưởng người đó là Giang Mạch. Mà Giang Mạch thì biết rõ nguyên nhân, lại cố tình không phủ nhận, cứ để cậu ta hiểu lầm như vậy. 】

Cố Tinh Thời nhịn không nổi mà cảm khái:【Đúng là sách giáo khoa mẫu mực của tra nam luôn rồi.】

Muốn xử lý loại người như thế, chỉ có một cách thôi, khiến Mạnh Viễn Sanh, người từng bị giẫm nát lòng tự trọng, đứng lên, nổi tiếng hơn, thành công hơn, để Giang Mạch từ trên cao rơi thẳng xuống đất, nếm trọn cảm giác bị người khác giẫm lên niềm kiêu ngạo của chính mình.

Nghĩ tới đó, Cố Tinh Thời nghiêm túc nhìn thẳng Mạnh Viễn Sanh, giọng nói chậm rãi mà chắc nịch: "Cậu có muốn làm minh tinh không?"

Ngực Mạnh Viễn Sanh khẽ run lên, như thể trái tim bị câu nói kia đánh trúng, tạo nên một gợn sóng chẳng thể nào yên lại được.

Trong đầu y hiện lên cảnh bản thân đứng nơi hậu trường tăm tối, dõi theo Giang Mạch rực rỡ dưới ánh đèn sân khấu.

Trên đài là hào quang chói lọi, dưới đài là tiếng hò reo cuồng nhiệt.

Cuộc sống như thế, chẳng phải y từng mơ ước sao?

Không, y muốn.

Y muốn đứng trên sân khấu.

Y muốn được mọi người yêu thích.

Y muốn trở thành người tỏa sáng nhất giữa vạn ánh mắt dõi theo.

Những lời của Cố Tinh Thời như mở ra chiếc hộp Pandora, khơi dậy khát vọng vẫn bị chôn sâu trong đáy lòng y.

Tựa hồ chiếc bình thủy tinh giam cầm y bị đập vỡ, dục vọng theo gió mà trỗi dậy.

Tim Mạnh Viễn Sanh bỗng đập dồn dập, khí huyết sôi trào khiến gương mặt vốn tái nhợt thoáng ửng hồng, nét mặt cũng theo đó mà trở nên sinh động hơn.

Thấy gương mặt y đỏ lên, Cố Tinh Thời lo lắng hỏi: "Mặt cậu đỏ quá, có phải sốt nặng hơn rồi không? Hay là đến bệnh viện kiểm tra một chút đi?"

"Tôi không sao." Mạnh Viễn Sanh thoát khỏi cơn mộng tưởng, vừa định mở miệng thì giọng Giang Mạch từ xa đột ngột vang lên: "Sanh Sanh!"

Sắc mặt cả Cố Tinh Thời lẫn Mạnh Viễn Sanh đều đồng loạt thay đổi.

Cố Tinh Thời thậm chí còn thoáng hối hận.

Ai mà ngờ Giang Mạch lại đuổi theo tận đây. Biết vậy đã sớm đưa Mạnh Viễn Sanh đi xa hơn một chút.

"Sanh Sanh..." Giang Mạch kéo khẩu trang xuống, ánh mắt sâu kín nhìn về phía Mạnh Viễn Sanh. Nhưng ngay giây sau, khi thấy Cố Tinh Thời đứng bên cạnh, sắc mặt gã lập tức trầm xuống: "Cậu ta là ai?"

Mạnh Viễn Sanh quay mặt đi: "Không liên quan đến anh."

Ánh mắt Giang Mạch lóe lên một tia khó chịu, song vẫn cố nén giận: "Tôi có chuyện muốn nói với em. Ra kia nói chuyện một chút được không?"

Mạnh Viễn Sanh do dự.

Giờ phút này, y đã thất vọng tột cùng với Giang Mạch, nhưng dù sao cũng là người yêu sáu năm, thân thể vẫn chưa hoàn toàn dứt khỏi thói quen ấy.

Giang Mạch thấy vậy liền tranh thủ kéo y sang một bên.

Giang Mạch vội vàng chất vấn: "Người kia là ai? Em quen cậu ta từ khi nào? Em không kể chuyện của chúng ta cho cậu ta biết chứ?"

Mạnh Viễn Sanh quá hiểu con người gã. Chỉ nghe một câu đã biết trọng tâm nằm ở nửa câu sau.

Chỉ là trước kia, bị tình cảm che mờ lý trí nên không nghĩ quá sâu. Giờ đây mới tỉnh ngộ, người bạn trai từng yêu suốt sáu năm hóa ra lại là kẻ ích kỷ và lạnh lùng đến thế.

Y bật cười, giọng lạnh lùng: "Người ta chỉ là người tốt bụng đi ngang qua, thấy tôi mắc mưa thì che dù giúp thôi."

Giọng điệu âm dương quái khí khiến Giang Mạch nghẹn lời. Nhưng vì mục đích của mình, gã đành nhẫn nhịn, hạ giọng lấy lòng: "Sanh Sanh, tôi chỉ là quá lo cho em thôi, sợ em bị người khác lừa..."

Ngay lúc ấy, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng video ngắn:

【 Dạy bạn nhận biết 10 kiểu lời nói PUA của tra nam. 】

【 Kiểu số một: "Bảo bối, anh chỉ là quá lo cho em, sợ em bị người khác lừa thôi." Nghe thì tưởng là quan tâm, nhưng thực chất chỉ là cách để thỏa mãn dục vọng khống chế của hắn mà thôi. 】

Giang Mạch: ....!

Câu này chẳng khác nào một cái tát giáng thẳng vào mặt gã.

Sắc mặt Giang Mạch đỏ bừng, giận dữ trừng về phía Cố Tinh Thời.

Gã vốn tưởng đối phương cố tình chơi xỏ mình, nhưng nhìn kỹ thì Cố Tinh Thời đứng cách đó một đoạn xa, vẻ mặt mơ màng, hoàn toàn không có vẻ gì là đang nghe lén.

Chắc là chỉ trùng hợp thôi.

Gã đành nghiến răng nuốt giận, hạ giọng cầu hòa: "Cậu có thể đừng mở loa ngoài được không?"

Cố Tinh Thời liếc gã một cái, lạnh nhạt đáp: "Dựa vào đâu? Mở loa ngoài phạm pháp à?"

Cãi không lại, mà thân phận lại không thể để người khác nhận ra, gã chỉ đành cố gắng nuốt giận.

Gã hít sâu, cố điều chỉnh cảm xúc, rồi quay sang Mạnh Viễn Sanh: "Anh đã làm chia tay với Từ Dịch rồi rồi. Anh biết chuyện này là lỗi của anh, anh cũng chỉ là nhất thời hồ đồ..."

【Miệng đàn ông toàn lời dối trá. Khi một người đàn ông nói với bạn: "Anh sai rồi, lúc đó chỉ là bị ma xui quỷ khiến thôi." Tuyệt đối đừng tin. Ngoại tình chưa bao giờ chỉ có một lần. Giống như khi bạn thấy một con gián, thì trong góc tối đã có cả ngàn con rồi. 】

Giang Mạch: !!!

Gã hoàn toàn nghẹn lời, hận không thể dùng ánh mắt giết chết Cố Tinh Thời tại chỗ.

Còn Mạnh Viễn Sanh, vốn đang ngập trong bi thương, nay nghe đến đây lại chẳng biết nên khóc hay nên cười.

Thế nhưng bị Cố Tinh Thời chen ngang như vậy, ngược lại Mạnh Viễn Sanh lại không thấy khó chịu như trước nữa.

Y quay sang nhìn Giang Mạch: "Có chuyện gì thì cứ nói thẳng."

Giang Mạch cau mày. Gã cực kỳ không quen với giọng điệu xa cách ấy. Nhưng nghĩ đến mục đích hôm nay, gã vẫn cố nén giận: "Sanh Sanh, album mới của anh đang được chuẩn bị rồi. Em không phải luôn mong chờ sao? Em từng nói có rất nhiều ý tưởng muốn thử nghiệm, ngày mai cùng anh về Kinh Thị họp nhé."

Nói xong, Mạnh Viễn Sanh chẳng có chút phản ứng nào.

Giang Mạch nghiến răng, tiếp tục dụ dỗ: "Lần này anh đã cố gắng lắm mới tranh thủ được cho em một hợp đồng chính thức, em không thấy cảm động sao?"

Nếu là trước hôm nay, có lẽ Mạnh Viễn Sanh thật sự sẽ cảm động.

Nhưng giờ phút này, khi nghe thứ vốn dĩ lẽ ra thuộc về mình lại bị đối phương dùng giọng điệu bố thí nói ra, y chỉ thấy vừa buồn vừa ghê tởm.

Và đúng lúc đó, một ý nghĩ bất ngờ lóe lên trong đầu:

Tại sao mình không thể tự làm một album cho chính mình?

Không cần ai bố thí, không cần cúi đầu trước bất kỳ ai.

Một album hoàn toàn, thực sự thuộc về chính mình.

Ý nghĩ ấy vừa xuất hiện, lồng ngực y như bốc cháy. Ngọn lửa ấy lan nhanh như đám cỏ khô bắt lửa, khiến đôi mắt Mạnh Viễn Sanh bỗng sáng rực.

Nhưng rất nhanh, ánh sáng ấy lại lụi tàn.

Mình đang nghĩ gì vậy?

Mình chỉ là một kẻ vô danh, không thành tích, không danh tiếng. Ai sẽ cho mình cơ hội làm album chứ?

Nghĩ đến đây, y theo bản năng quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Cố Tinh Thời.

Anh ấy đang nhìn mình. Ánh mắt trong sáng, chân thành, mang theo cả nhiệt huyết và niềm tin.

Tựa như một tia sáng xuyên qua tầng tuyệt vọng dày đặc, kéo y ra khỏi vũng bùn tự ti.

Giang Mạch vẫn đang lải nhải sắp xếp kế hoạch, thì giọng Mạnh Viễn Sanh khẽ vang lên: "Tôi không muốn."

Giang Mạch ngẩn ra: "Gì cơ?"

Mạnh Viễn Sanh ngẩng đầu. Giọng y vẫn hơi run, nhưng rõ ràng và kiên định: "Tôi không muốn."

Giang Mạch sững người. Gã hoàn toàn không ngờ Mạnh Viễn Sanh lại dám từ chối: "Ý em là gì?"

Mạnh Viễn Sanh: "Tôi không muốn đứng sau lưng anh nữa. Tôi muốn thử một lần bằng chính sức mình."

"Thử một lần?" Giang Mạch bật cười, tiếng cười đầy mỉa mai: "Sanh Sanh, em không phải muốn làm nghệ sĩ thật đấy chứ?"

Gã khẽ lắc đầu, giọng điệu vừa châm chọc vừa ân cần: "Không phải anh muốn đả kích em, nhưng em nghĩ debut dễ vậy sao? Em cũng đâu còn trẻ gì nữa, nên thực tế một chút đi. Các công ty lớn chọn thực tập sinh nghiêm ngặt thế nào em cũng biết rồi. Em nghĩ mình qua nổi vòng nào? Còn mấy công ty nhỏ lẻ kia, có cái nào chẳng treo đầu dê bán thịt chó, thực tập sinh mới vào đã bị bắt đền hợp đồng trước khi kịp ra mắt."

Gã vỗ vai Mạnh Viễn Sanh, hạ giọng, cố tỏ ra dịu dàng: "Anh làm vậy là vì muốn tốt cho em thôi. Tính em mềm yếu thế này, nếu không có anh che chở, sớm đã bị người ta nuốt gọn rồi."

Mạnh Viễn Sanh mặt mày tái nhợt, nhưng vẫn cắn răng: "Đây là chuyện của tôi. Tôi muốn tự quyết."

Bị thái độ không biết điều ấy khiến Giang Mạch mất kiên nhẫn. Gã cười lạnh: "Được. Để xem em có bản lĩnh gì."

Nói rồi, gã quay người bỏ đi.

Mạnh Viễn Sanh đã quá quen với kiểu tính cách đó của Giang Mạch, nên cũng chẳng buồn để tâm.

Chỉ đến khi bóng lưng hắn hoàn toàn khuất sau khúc quanh, y mới xoay người, chậm rãi bước đến trước mặt Cố Tinh Thời.

Ánh đèn đường rọi xuống, giọng y hơi lúng túng, lại mang theo chút mong đợi khó giấu: "Cái mà anh nói lúc trước là thật chứ?"

Lúc này, Cố Tinh Thời còn đang mải đấu võ mồm với hệ thống về một quả dưa mới hóng được, phản ứng chậm mất nửa nhịp: "Cái gì cơ... à à à, cậu nói chuyện hợp tác hả? Đương nhiên là thật rồi."

Cậu luống cuống lục túi, rồi rút ra một tấm danh thiếp, đưa đến trước mặt Mạnh Viễn Sanh.

Mạnh Viễn Sanh đón lấy, nắm chặt tấm danh thiếp trong tay.

Cảm giác như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng giữa cơn tuyệt vọng.

Cố Tinh Thời mỉm cười, chìa tay ra: "Tôi tên là Cố Tinh Thời, mong được hợp tác với cậu."

Mạnh Viễn Sanh khẽ sững lại một giây, rồi cũng đưa tay ra, nắm lấy bàn tay kia.

Trong ánh đèn mờ ấm áp, đôi mắt y khẽ cong lên, nụ cười lần đầu tiên trong đêm nay chân thật và sáng rực: "Tôi cũng vậy."

---------------------

21/07/2025 _ 27/10/2025

Mọi người cho mình một vote 🌟 để mình tiếp tục ra thêm❤💜

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com