Chương 23: Mê cung cầu thang và báo động cháy
Tiếng "CẠCH" của cánh cửa thoát hiểm đóng lại vang vọng trong không gian tĩnh lặng, khô khốc và đầy dứt khoát. Nó không phải là âm thanh của một cánh cửa bình thường. Nó là âm thanh của một cái bẫy vừa sập xuống.
Ittetsu và Ren đứng trong hành lang cầu thang bộ thiếu ánh sáng. Sự im lặng bao trùm. Không có bảng hệ thống. Không có gợi ý. Không có nhiệm vụ. Sự vắng mặt của những thứ quen thuộc đó còn đáng sợ hơn bất kỳ lời cảnh báo nào.
"Hắn ta đã tắt giao diện người dùng," Ittetsu nói khẽ, giọng nói của ông vang vọng trong không gian hẹp. "Hắn ta không muốn chúng ta biết mình đang ở trong một 'event' nữa. Hắn ta muốn chúng ta tin rằng đây là một tai nạn thực sự."
"Hoặc là," Ren đáp, đôi mắt xanh biếc của cậu ta quét qua không gian xung quanh, phân tích từng chi tiết, "hắn ta đã chuyển chúng ta đến một 'khu vực cách ly', một nơi nằm ngoài kịch bản chính, nơi hắn ta có thể xử lý chúng ta mà không làm ảnh hưởng đến chương trình mô phỏng chính."
Ittetsu gật đầu. Giả thuyết đó rất hợp lý. Họ là những con virus đã bị phát hiện, và đây là "chương trình diệt virus" đang được khởi chạy.
Ren thử đẩy cánh cửa mà họ vừa bước qua. Nó không nhúc nhích. Cứng như đá.
"Không có đường lùi," cậu ta kết luận. "Chỉ có một con đường. Đi xuống."
Họ bắt đầu bước xuống những bậc thang bê tông lạnh lẽo. Ánh sáng duy nhất đến từ những bóng đèn khẩn cấp màu vàng mờ, hắt lên những cái bóng dài và kỳ dị trên tường. Họ đi qua một cánh cửa có ghi số "4". Rồi đến cửa số "3". Mọi thứ có vẻ bình thường.
Nhưng khi họ đi xuống một tầng nữa, cánh cửa tiếp theo lại ghi số "4".
"Cái gì?" Ittetsu dừng lại. "Chúng ta đang đi xuống, tại sao số tầng lại tăng lên?"
Ren cũng dừng lại, nhìn vào con số trên tường. "Đây không phải là một cầu thang bộ bình thường. Đây là một cái mê cung được thiết kế để làm chúng ta mất phương hướng. Một vòng lặp."
Đúng lúc đó, những bóng đèn vàng mờ bắt đầu nhấp nháy.
Tạch... tạch... BỤP!
Toàn bộ hành lang chìm vào bóng tối gần như tuyệt đối. Chỉ còn lại ánh sáng đỏ yếu ớt từ những biển báo "EXIT" ở phía xa.
"Hắn ta đang cố làm chúng ta hoảng sợ," Ren nói, giọng nói vẫn giữ được sự bình tĩnh đáng kinh ngạc. "Hoảng sợ sẽ dẫn đến những quyết định sai lầm."
Nhưng Ittetsu không hoảng sợ. Trong bóng tối và sự im lặng, kinh nghiệm của một người đàn ông 40 tuổi đã từng đối mặt với những cuộc khủng hoảng thực sự bắt đầu phát huy tác dụng. Ông không nghĩ về việc làm sao để thoát ra, mà nghĩ về cấu trúc của nơi này.
"Một cầu thang thoát hiểm," ông lẩm bẩm. "Theo quy định phòng cháy chữa cháy, mọi cầu thang thoát hiểm đều phải có thiết bị an toàn cơ bản, hoạt động độc lập với hệ thống điện chính."
Ông bắt đầu lần tay dọc theo bức tường lạnh lẽo.
"Cậu tìm gì vậy?" Ren hỏi.
"Một cái hộp màu đỏ," Ittetsu đáp. "Hoặc một cái chuông. Hoặc một cái đầu phun nước."
Ren ngay lập tức hiểu ra. "Báo động cháy."
"Đúng vậy," Ittetsu nói. "Nếu đây là một chương trình mô phỏng dựa trên thế giới thực, nó phải tuân theo những logic cơ bản của thế giới đó. Kích hoạt báo động cháy có thể sẽ buộc hệ thống phải thực hiện một giao thức an toàn khẩn cấp. Ví dụ như... tự động mở tất cả các cửa."
Đó là một canh bạc. Họ không biết hệ thống sẽ phản ứng thế nào. Nó có thể mở cửa, hoặc cũng có thể làm cho cái bẫy trở nên nguy hiểm hơn. Nhưng trong tình thế này, không hành động mới là thất bại chắc chắn.
Tay ông cuối cùng cũng chạm vào một vật thể bằng kim loại, có hình hộp, gắn trên tường. Ông dùng ánh sáng yếu ớt từ chiếc điện thoại (thật may là nó vẫn hoạt động) để soi vào.
Đó là một hộp báo động cháy thủ công, với một cần gạt màu đỏ.
"Tìm thấy rồi," ông nói. "Sẵn sàng chưa?"
Ren gật đầu. "Làm đi."
Ittetsu không do dự. Ông dùng hết sức, kéo mạnh cần gạt xuống.
REEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEE!
Một tiếng còi báo động chói tai, inh ỏi vang lên, xé toạc sự im lặng chết chóc. Âm thanh đó dường như làm rung chuyển cả không gian.
Và rồi, thế giới xung quanh họ bắt đầu "vỡ".
Những bức tường bê tông bắt đầu tan rã thành những dòng mã màu xanh lá cây. Những bậc thang dưới chân họ trở nên trong suốt, để lộ ra một khoảng không vô định bên dưới. Toàn bộ không gian cầu thang bộ đang bị phân rã.
"Hắn ta đang cố gắng 'xóa' khu vực này!" Ren hét lên giữa tiếng còi báo động.
Đúng lúc đó, một trong những cánh cửa thoát hiểm mà trước đó họ không thể mở, đột nhiên bật ra với một tiếng "két". Ánh sáng trắng chói lòa từ bên trong hắt ra.
"Lối thoát!" Ittetsu hét lên.
Họ không còn thời gian để suy nghĩ. Cả hai lao về phía cánh cửa đang mở, ngay khi sàn nhà dưới chân họ bắt đầu biến mất. Họ nhảy qua khoảng không, lao vào trong ánh sáng trắng...
Và ngã sõng soài trên một sàn nhà lát gạch hoa cương mát lạnh.
Tiếng còi báo động tắt ngấm. Thế giới xung quanh trở nên yên tĩnh đến lạ thường.
Ittetsu và Ren từ từ ngồi dậy, nhìn xung quanh.
Họ đã quay trở lại trung tâm thương mại. Nhưng nó hoàn toàn khác. Không một bóng người. Không một tiếng nhạc. Tất cả các cửa hàng đều tối đèn. Ánh sáng duy nhất đến từ những ô cửa sổ lớn trên trần nhà, hắt vào ánh trăng bàng bạc.
Họ đã thoát khỏi cái bẫy. Nhưng lại rơi vào một nhà tù còn lớn hơn. Một trung tâm thương mại ma, bị ngắt kết nối khỏi phần còn lại của thế giới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com