Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6

Cả lớp sững sờ, quay lại nhìn tôi như thể tôi vừa tuyên bố mình là
siêu nhân. Minseok há hốc, miệng lẩm bẩm: "Trời ơi mày bị gì thế?!".

Thầy chủ nhiệm đẩy gọng kính, nhìn tôi giọng trầm: "Hyeonjoon em chắc
chứ? Em biết em đang nói gì không".

Tôi gật đầu, tim vẫn đập loạn xạ: "Dạ em chắc".

Minhyung lúc đó đang đứng ngoài cửa lớp vì bị gọi lên. Nghe được mọi
chuyện, hắn nhìn tôi qua ô cửa kính, mắt lấp lánh như thể không tin
vào tai mình.

Hắn nghĩ: "Moon Hyeonjoon cậu là ánh sáng duy nhất của tôi".

Tôi quay đi giả vờ không nghe nhưng khóe mắt bỗng cay cay. Tôi không
biết mình đang làm gì, chỉ biết rằng tôi không muốn mất hắn.

Tối đó tôi về nhà quyết định đối mặt với ba mẹ. Tôi ngồi trước bàn ăn,
hít một hơi thật sâu rồi nói:

"Ba mẹ con không muốn vào lớp chọn, con muốn ở lại lớp 12A1 học cùng
bạn bè, cùng Minhyung".

Ba tôi đập bàn, giọng giận dữ: "Con nói cái gì?! Thằng đó là thứ gì mà
con cứ bám lấy? Nó chỉ kéo con xuống thôi".

Mẹ tôi thở dài, mắt đỏ hoe: "Joonie, ba mẹ chỉ muốn tốt cho con, con
không thấy mình đang đi sai đường sao?".

Tôi cúi đầu giọng nhỏ nhưng kiên định:

"Con biết ba mẹ lo nhưng con không thấy ở lại là sai. Minhyung cậu ấy
không xấu như mọi người nghĩ, cậu ấy cần ai đó để tin tưởng và con
muốn là người đó".

Ba mẹ im lặng, không khí nặng nề đến mức tôi chỉ muốn chạy ra khỏi
nhà. Nhưng rồi mẹ tôi nắm tay tôi, giọng dịu lại:

"Tùy con, nhưng đừng để ba mẹ thất vọng".

Tôi gật đầu, mỉm cười dù trong lòng vẫn lo lắng.

Khi trở về phòng, tôi nằm trên giường nghĩ về Minhyung. Hắn không phải
người xấu, chỉ là cần ai đó tin tưởng và tôi dù không muốn thừa nhận
nhưng tôi biết mình đã bắt đầu quan tâm đến hắn nhiều hơn tôi nghĩ.

Sau ngày tôi đứng lên bảo vệ Minhyung trước cả lớp, mọi thứ giữa chúng
tôi thay đổi. Không còn chỉ những suy nghĩ bậy bạ vang lên trong đầu
hắn làm tôi đỏ mặt, không còn chỉ là những cái chạm tay vô tình làm
tim tôi đập loạn. Có gì đó sâu sắc hơn như một sợi dây vô hình kéo
chúng tôi lại gần nhau dù tôi cố gắng phủ nhận bao nhiêu lần.

Tôi Moon Hyeonjoon - lớp trưởng ngoan hiền chưa bao giờ nghĩ mình sẽ
rơi vào một vòng xoáy cảm xúc như thế này.

Hôm ấy sau giờ học trời đã tối, ánh đèn đường vàng vọt chiếu xuống sân
trường vắng tanh.

Tôi đang thu dọn cặp sách chuẩn bị đạp xe về nhà thì Minhyung xuất
hiện ở cửa lớp. Hắn dựa vào khung cửa, áo sơ mi nhàu nhĩ, tóc tai bù
xù nhưng ánh mắt lại nghiêm túc đến lạ:

"Hyeonjoon đi với tôi một lát".

Hắn nói giọng trầm trầm, không cho tôi cơ hội từ chối.

Tôi ngập ngừng, tim đập thình thịch: "Đi đâu? Trời tối rồi mà".

Nhưng hắn chỉ nhếch mép, nắm tay tôi kéo đi. Bàn tay hắn to, ấm áp và
mạnh mẽ đến mức tôi không thể kháng cự.

Chúng tôi đi qua hành lang dài lên cầu thang dẫn đến sân thượng, nơi
mà tôi từng thấy hắn ngồi một mình mắt đỏ hoe, nơi mà tôi biết hắn
giấu những vết thương không ai thấy.

Sân thượng hôm ấy đầy gió, trời trong veo, ánh trăng bạc chiếu xuống
làm mọi thứ như phủ một lớp ánh sáng mờ ảo.

Minhyung buông tay tôi bước ra lan can, quay lại nhìn tôi.

Hắn đứng sát tôi, gần đến mức tôi ngửi thấy mùi nước hoa gỗ quen thuộc
pha lẫn chút mùi mồ hôi nam tính. Ánh mắt hắn..trời ơi vừa sâu thẳm
vừa chân thành làm tôi bối rối

"Hyeonjoon". Hắn nói giọng trầm khàn làm tôi bối rối: "Tôi thích cậu..thật đấy".

Tôi ngượng chín người, mặt nóng ran như vừa bị nhúng vào chảo dầu. Tôi
muốn chạy trốn, muốn giả vờ như không nghe thấy nhưng chân tôi như
đóng đinh.

Tôi nghe được suy nghĩ của hắn rõ ràng và mãnh liệt hơn bao giờ hết:
"Tôi thích cậu từ ngày đầu, từ cái lúc thấy cậu đứng trước lớp nghiêm
túc nhưng dễ thương chết đi được".

Tôi không dám nói nhưng giờ tôi không nhịn được nữa. Tôi cúi đầu tay
siết chặt vạt áo lắp bắp: "Tôi..tôi".

Tôi biết hắn nhíu mày, ánh mắt tò mò. Tôi hít một hơi thật sâu thì
thầm: "Tôi biết, vì tôi nghe được suy nghĩ của cậu".

Minhyung sững sờ, đứng im như tượng mất vài giây rồi hắn bật cười.
Tiếng cười vang lên trong không gian tĩnh lặng, vừa ấm áp vừa nghịch
ngợm.

"Trời ơi Hyeonjoon cậu đúng là làm tôi bất ngờ đấy".

Hắn bước tới, kéo tôi vào lòng ôm chặt đến mức tôi cảm nhận được nhịp
tim của hắn đập mạnh mẽ.

Hắn thì thầm bên tai tôi: "Vậy cậu biết tôi nghĩ gì về cậu.. đúng
không? Biết tôi điên vì cậu thế nào..đúng không?"

Tôi đỏ mặt, muốn đẩy hắn ra nhưng tay lại bất giác bám vào áo hắn.

Nụ hôn lần này không giống lần trước. Không nhẹ nhàng không thoáng
qua, nó sâu hơn, mãnh liệt hơn như thể hắn muốn trút hết mọi cảm xúc
dồn nén bấy lâu.

Môi hắn nóng bỏng, hơi thở hòa quyện làm tôi run lên từng đợt.

Hắn cởi cúc áo tôi, ngón tay lướt qua eo chạm vào da tôi thì thầm:
"Cậu không biết tôi mơ về cái này bao lâu rồi".

Tôi để mặc hắn chạm vào cơ thể nóng ran như bị thiêu đốt. Hắn hôn lên
cổ tôi, từng nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đầy chiếm hữu, rồi lướt xuống
ngực, tay lần xuống.

Hắn ngẩng lên, ánh mắt tối lại giọng khàn khàn: "Hyeonjoon cậu là của
tôi được không?".

Tôi không trả lời chỉ ôm chặt lấy hắn để những cảm xúc bùng nổ cuốn
chúng tôi đi.

Đêm đó trên sân thượng, dưới ánh trăng bạc chúng tôi thuộc về nhau.
Không chỉ là những cái trạm cơ thể mà là sự kết nối sâu sắc. Nơi tôi
cảm nhận được trái tim hắn tổn thương, vụng về nhưng chân thành đến
lạ.

Khi mọi thứ lắng xuống, chúng tôi ngồi cạnh nhau, lưng tựa lan can gió
mát lành thổi qua.

Minhyung nắm tay tôi, ngón tay đan chặt như sợ tôi sẽ biến mất.

Hắn nghĩ: "Hyeonjoon, tôi sẽ không để cậu đi đâu..không bao giờ!!".

Tôi mỉm cười đầu tựa vào vai hắn, tim ấm áp. Lần đầu tiên tôi không sợ
những suy nghĩ của hắn nữa vì tôi biết tôi cũng đang rơi vào lưới tình
của hắn và tôi không muốn thoát ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com