Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 113: Lại Muốn Đi Đường Tắt.

Đầu bếp Tần lại cung kính trở về, lau chùi lại dụng cụ và bếp nấu trong nhà bếp, thật sự không có việc gì làm liền đi tranh việc với dì dọn dẹp.

Sau đó lại có mười mấy người đến, nhưng đa phần là những người trước đó nghe phong thanh đến tìm việc, trong đó có mấy người quen mặt, là mấy người đàn ông trước đó đã cùng Mã Đại Pháo đến nhà xe xử lý xác chết.

Mã Đại Pháo thấy họ đến, có chút bất lực, quay sang nói với Tô Đào: "Sếp, hay là cô lên trên trước đi? Bọn họ chắc là đến tìm tôi tính sổ."

Tô Đào hỏi: "Anh đắc tội với họ à?"

Mã Đại Pháo nói: "Haiz, không phải là trước đây chúng ta muốn tuyển hai bảo vệ khỏe mạnh sao, mấy anh em này có chút quen biết với tôi, ngay lập tức tìm đến tôi, tôi thấy họ không phải là người biết an phận thủ thường, tôi liền chơi trò mất tích, họ chắc là nghe nói bên Bàn Liễu Sơn khai trương, đến tìm tôi đòi lại công bằng."

Tô Đào nhớ lại, nói đùa: "Sao anh thay đổi nhanh vậy, trước đây anh còn khen bốn người họ, nói một người biết sửa xe, hai người biết chữ, còn có một người là dị năng giả."

Mã Đại Pháo thật sự bội phục trí nhớ của cô: "Ôi chao, sếp của tôi ơi, trước đây tôi nào biết yêu cầu tuyển người của cô, cứ tưởng có chút kỹ năng là được rồi, nếu là xét về phẩm chất, bốn người họ thật sự không được."

Mã Đại Pháo chỉ vào người đàn ông luộm thuộm trên màn hình giám sát: "Người này tên là Hùng Thái, chính là người có dị năng, lại còn là dị năng hệ không gian hiếm có, có tính tấn công, tôi nhớ là gọi là "L*иg giam", tôi đã từng thấy anh ta đánh nhau với người khác, chỉ cần một ý nghĩ, không khí xung quanh anh ta dao động hai lần, người đối diện như bị một sợi dây vô hình trói buộc, không thể cử động, sau đó bị anh ta đè ra đánh."

Mã Đại Pháo vẻ mặt hâm mộ: "Dị năng này cũng lợi hại đấy chứ, nếu gia nhập một đội lính đánh thuê, chắc chắn là nhân vật cốt cán, gặp tang thi trực tiếp sử dụng dị năng khống chế chúng, có thể giảm bớt bao nhiêu thương vong cho cả đội chứ, nhưng anh ta lại không đi, đến khi thật sự không còn tiền ăn cơm, mới ra ngoài nhận nhiệm vụ mà người bình thường cũng làm được, ví dụ như giúp cô chuyển xác."

"Thôi thì bỏ đi, anh ta còn bán con gái mới sinh của mình để mua rượu uống, có lúc hết tiền còn trộm đồ của đoàn xe đi ngang qua, người vừa lười vừa thích đầu cơ trục lợi, loại người này sao tôi dám tuyển vào."

Tô Đào nghĩ thầm đây chính là điển hình của việc ông trời cho cơm ăn, không biết điều lại nhổ ra.

Có dị năng như vậy, chỉ cần cố gắng một chút là có thể sống một cuộc sống sung túc mà người bình thường trong thời loạn lạc không thể nào với tới.

Cô cũng không nhịn được mà hâm mộ, quả nhiên người với người không giống nhau, cô mong mỏi dị năng mà không có, có người lại không coi trọng dị năng.

Mã Đại Pháo thở dài nói: "Ba người kia cũng gần giống vậy, có kỹ năng nhưng đều không phải là người làm việc đàng hoàng, sếp, cô lên trên trước đi, tôi ra ngoài gặp bọn họ."

Tô Đào dặn dò: "Đừng ra khỏi Bàn Liễu Sơn, ra ngoài rồi họ đánh anh tôi mặc kệ đấy."

Sau đó lại gọi hai bảo vệ trực ở phòng trực ban đến: "Lão Chu, lão Tề, hai người đi theo Đại Pháo, còn nữa, những gì tôi nói tối qua nhớ chưa?"

Hai người đàn ông cao to vạm vỡ gật đầu, nhắc lại: "Trong Bàn Liễu Sơn không được đánh nhau ẩu đả, không được phá hoại tài sản công cộng, không được phép vào phòng không phải khu vực công cộng khi chưa được cho phép, nếu ai không nghe lời, lập tức báo cáo cho cô xử lý."

Báo cáo cho cô chính là trực tiếp ném ra khỏi Bàn Liễu Sơn trong một giây, đồng thời liệt vào danh sách đen.

Mã Đại Pháo xua tay: "Sẽ không đánh nhau đâu, tôi sẽ nói chuyện tử tế với anh ta."

Quả nhiên, chưa đến hai mươi phút Hùng Thái đã thật sự dẫn người đi, không hề xảy ra chút mâu thuẫn nào.

Nhưng Mã Đại Pháo lau mồ hôi trên trán trở về, nói với vẻ mặt khó xử: "Tôi nói với anh ta là sếp muốn tìm người siêng năng, tình hình của anh ta thật sự không phù hợp, tôi thề thái độ của tôi rất chân thành, ai ngờ anh ta lại hiểu lầm là vì không tặng quà cho cô, nên cô mới không nhận anh ta, sau đó quay về lấy quà."

Tô Đào rất ghét loại người này, nói thẳng: "Sao đầu óc người này chỉ toàn nghĩ đến việc đi đường tắt vậy? Sau này anh ta đến tìm anh, anh đừng quan tâm, tôi sẽ cho anh ta và ba người kia vào danh sách đen."

Sau đó, cô mở hệ thống, nhập ảnh chụp từ camera giám sát của ba người vào danh sách đen, chỉ cần camera giám sát quét thấy ba người này sẽ cấm họ vào trong.

Trước bữa tối, Mã Đại Pháo ăn mặc chỉnh tề, thay quần áo mới, cạo râu, tóc tai gọn gàng.

Tô Đào nhìn anh ta từ trên xuống dưới, khen ngợi: "Rất tinh thần, chỉ là hơi gầy, sau này ăn nhiều vào."

Mã Đại Pháo ngượng ngùng gãi đầu: "Mấy năm trước ăn bữa nay lo bữa mai, dạ dày bị hỏng rồi, bây giờ muốn ăn cũng không ăn được nữa. Haiz, bà chủ Tô chúng ta đi bằng cách nào? Có cần tôi gọi điện thoại thuê xe không?"

Tô Đào mỉm cười: "Không cần xe, nhắm mắt lại."

Mã Đại Pháo không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, trong chốc lát, mở mắt ra, cảnh vật xung quanh đã thay đổi.

Đài phun nước mát mẻ, khu chung cư ngay ngắn, nhà ăn ba tầng nguy nga tráng lệ nối liền với sân thượng tinh xảo...

Đang nằm mơ sao? Anh ta kinh ngạc, đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích.

Tô Đào vỗ vai anh ta: "Đây là Đào Dương, đừng căng thẳng, sau này sẽ thường xuyên đến đây."

Nhận được tin, Trang Uyển, Tiền Dung Dung, Tiền Linh đều đến, mọi người giới thiệu lẫn nhau rồi cùng đến nhà ăn.

Trang Uyển nhỏ giọng hỏi Tô Đào: "Cô thật sự mở một trạm tiếp tế ở Bàn Liễu Sơn à?"

Tô Đào chỉ vào Mã Đại Pháo phía trước vẫn còn hơi bỡ ngỡ: "Người phụ trách đều đưa đến cho cô rồi, còn giả được sao?"

Trang Uyển bội phục sát đất: "Hóa ra gần đây cô cứ biến mất là đi làm thêm, khi nào thì đưa tôi đến đó xem thử, tôi đã nhiều năm không ra khỏi Đông Dương rồi."

"Không vấn đề gì, nhưng mà bên Bàn Liễu Sơn không đẹp bằng Đào Dương, toàn là núi trọc, đợi Vũ Chấn đến, để anh ấy tranh thủ phủ xanh."

Trang Uyển tràn đầy mong đợi: "Vậy chẳng phải là viện điều dưỡng có núi có nước như trước ngày tận thế sao? Trời ơi, đến đó ở một thời gian ngắn giống như đi nghỉ dưỡng vậy."

Tô Đào bật cười: "Cô nằm mơ à, còn nghỉ dưỡng, tỉnh lại đi. Có cơ hội thì trò chuyện nhiều hơn với Đại Pháo, anh ta hướng ngoại, ăn nói khéo léo, cô có thể học hỏi, nhưng anh ta không tỉ mỉ như cô, làm việc cũng không có kế hoạch như cô, cô cũng truyền đạt kinh nghiệm cho anh ta."

Được khen ngợi, Trang Uyển vui vẻ đồng ý.

Bữa cơm này của Mã Đại Pháo giống như bữa tiệc trên trời, cả người như lơ lửng trên mây, không chỉ cơm canh tươi ngon, đồng nghiệp còn nhiệt tình thân thiện, cứ như ở nhà vậy.

Nếu không phải dạ dày không tốt, anh ta đã muốn vừa uống say vừa khóc, ăn mừng bản thân không chỉ tìm được cây đại thụ, mà còn tìm được nơi để bén rễ.

Sau khi đưa Mã Đại Pháo trở về Bàn Liễu Sơn, Tô Đào quay lại tìm Tiền Dung Dung, đưa thông tin của tất cả nhân viên Bàn Liễu Sơn cho cô: "Dung Dung à, sau này tiền lương của nhân viên Đào Dương và Bàn Liễu Sơn đều giao cho em quản lý, sau này người của chúng ta có thể sẽ ngày càng đông, cân nhắc đến khối lượng công việc của em sau này, tôi muốn tăng lương cho em từ tám nghìn lên mười nghìn."

Tiền Dung Dung đang nhập thông tin nhân viên nghe vậy, tay gõ bàn phím khựng lại, sau đó lắc đầu nguầy nguậy: "Không không, tạm thời chưa cần, cảm ơn bà chủ Tô, thật sự không cần."

Sau đó cầu cứu mẹ mình: "Mẹ..."

Tiền Linh cũng lắc đầu với Tô Đào: "Sếp, không phải chúng tôi không biết điều, mà là bây giờ thật sự chưa cần, đợi khối lượng công việc của Dung Dung thật sự tăng lên đáng kể thì hãy tăng lương cũng chưa muộn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com