Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4, Cuộc sống nghèo túng(hạ).

[Vì thụ muốn theo đuổi công nên tui sẽ đổi xưng hô của ẻm thành em-anh cho dễ thương ha ^-^]

Người con nào mà không hi vọng cha mẹ mình có một công việc đàng hoàng chứ, vui hơn nữa là một công việc đầy vẻ vang, để con có thể tự hào nói về công việc của cha mẹ trước mặt bạn bè trong lớp. Bằng không, chí ít cha mẹ cũng nên có một công việc hợp pháp, như thế mới có thể giáo dục con cái mình rằng luôn phải tự thân vận động, tay làm hàm nhai, sống thật ngay thẳng. Song không phải là những kẻ làm phường trộm cướp không có con cái, tuy nhiên, nếu ông trời cho con họ một cơ hội được chọn lựa, sẽ không có đứa trẻ nào muốn mình biến thành con của kẻ xấu đâu.

Một ví dụ điển hình là Lâm Trạch Tuyên, anh chưa bao giờ ngờ tới việc mình lại là con của một ả đàn bà thất đức. Dầu hai người có chảy chung một dòng máu, anh vẫn không thể nào tán thành cách bà làm người nổi, đi kèm là sẽ không bao giờ tha thứ cho việc bà đã từng làm.

Ngay cả những lúc nhàn rỗi, hay nói cách khác là những lúc Lâm Trạch Tuyên phải chịu đựng sự dày vò đầy thống khổ dưới vực sâu vạn trượng, anh cũng chẳng thèm đoái hoài tới người mẹ đẻ của mình.

Vào ngày thứ ba sau khi Trần Khải Trung phủi mông bỏ đi, hắn đã cử người đến giao chiếc xe đạp điện cho Lâm Trạch Tuyên. Dẫu là đi trong sân trường, qua nhà ăn hay băng băng trên con đường tới trường thì đi xe đạp điện vẫn là cách tiện nhất, sao ngày trước anh lại coi thường loại xe này vì tưởng nó rẻ mạt, cồng kềnh và không an toàn nhỉ?

Lâm Trạch Tuyên quan sát thấy rất nhiều học sinh trong trường đều đặt ship đồ, lại nghĩ, gì thì gì mình cũng có xe đạp điện, hay là đăng kí tài khoản trên nền tảng tìm nguồn cung ứng cộng đồng luôn cho xong, khỏi phải lo việc nhỡ đâu mình không có tiền sinh hoạt hoặc không đóng nổi học phí. Tuy hai trăm nghìn trong máy anh vẫn đủ để anh ăn chơi nhảy múa theo phong cách "cơm canh đạm bạc", nhưng một khi rảnh rỗi, anh sẽ lại quẫn bách bởi những chuyện không vui, chẳng bằng tìm việc làm, khiến bản thân không còn thời gian mà quẫn bách nữa.

Lâm Trạch Tuyên duy trì cách sống một bên đi học một bên đi ship như vậy, chẳng mấy chốc đã đến thời gian nghỉ hè. Chung cư anh thuê bắt đóng tiền vào tháng Chín hằng năm, đóng một lần là đóng cho cả ba trăm sáu mươi lăm ngày, mặc dù sống ở đây vừa rộng rãi vừa thoải mái, không cần phải ban phát lòng từ bi cho cách sống của những học sinh khác hay giữ mối quan hệ tốt đẹp với họ giống khi ở kí túc xá, nhưng tiền thuê một tháng ở đây rơi vào khoảng ba ngàn, với anh thì thế là tương đối nhiều rồi, cho nên anh tính dọn vào kí túc xá ở kể từ học kì sau.

Xuyên suốt khoảng thời gian nghỉ hè, không ngày nào là Lâm Trạch Tuyên không đi ship đồ. Bạn muốn hỏi vì sao anh lại không đi làm gia sư? Bởi vì muốn có được cơ hội làm việc này thì phải có quan hệ, đáng tiếc, tình trạng hiện giờ của Lâm Trạch Tuyên đã gần sát với mức độ tứ cố vô thân rồi. Hơn nữa, để tránh chạm mũi người anh không muốn gặp, đại đa số thời gian, anh đều chỉ ship đồ ở vùng ngoại ô - nơi đại học của anh đóng cọc; tuy nhiên vào một lần, khi ship đồ tới khu resort, anh đã gặp phải một người anh không muốn gặp.

Lâm Trạch Tuyên bị bảo vệ chặn đứng ngoài cửa khu, gã còn yêu cầu anh đăng kí để được vào. Đăng kí xong, anh lần theo map và mò ra biệt thự của khách hàng, bèn nhanh chóng bấm điện thoại gọi khách ra nhận đồ. Bình thường, khách hàng hay bảo đặt đồ ở ngoài cửa là được rồi, nhưng khách lần này lại nhất quyết rằng mình sẽ tự ra lấy; không biết là do ảo giác hay gì, Lâm Trạch Tuyên cảm thấy giọng của khách lần này hơi quen tai, chán một điều là anh không nhớ ra nổi danh tính của người này, hoặc cũng có thể vì anh nghĩ nhiều nên thế.

Vào khoảnh khắc cửa biệt thự bật mở, Lâm Trạch Tuyên mới biết được lí do mình cảm thấy giọng nói ấy quen tai.

"Lâm Trạch Tuyên, là anh thật à. Nãy em còn đang ngờ ngợ sao giọng này nghe giống hệt giọng anh vậy." Hứa Phi Dương cười tươi như hoa mười giờ.

Lâm Trạch Tuyên bảo rằng anh không muốn gặp lại cậu, thế là Hứa Phi Dương liền thuê thám tử tư để theo dõi Lâm Trạch Tuyên. Biết được việc làm mỗi ngày của Lâm Trạch Tuyên, lẽ dĩ nhiên cũng rõ như lòng bàn tay chuyện anh đang đi chạy ship, chỉ là đơn hàng do hệ thống tự chia, không phải cứ thấy anh shipper nào đẹp trai là sẽ có thể pick ngay anh ấy. Hồi đầu thì Hứa Phi Dương cũng không tính gọi đồ ngoài, nhưng hôm nay sẽ tổ chức một bữa tiệc mừng sinh nhật em họ cậu ở biệt thự, một đám con nít cứ nhao nhao đòi ăn thứ thực phẩm rác rưởi là nguồn cơn của mọi tội lỗi mang tên "gà rán", cậu chịu không nổi mấy giọng ca oanh vàng cứ liên tục làm ầm làm ĩ trong nhà nên bất đắc dĩ phải đồng ý, song việc Lâm Trạch Tuyên là shipper giao đồ cho mình thì lại là một việc ngoài dự đoán.

Trái ngược với vẻ vui gần chết của Hứa Phi Dương chính là gương mặt lạnh tanh của Lâm Trạch Tuyên. Anh nói: "Đồ cậu đặt đây."

Đồ vừa đến tay Hứa Phi Dương, Lâm Trạch Tuyên đã quay người bỏ đi, Hứa Phi Dương bèn nhanh chóng túm lấy tay anh. Sợ rằng Hứa Phi Dương sẽ đánh giá kém, Lâm Trạch Tuyên chỉ còn cách áp dụng phương pháp bằng mặt không bằng lòng: "Cậu muốn làm gì?"

"Ừm thì, anh đi giao hàng mệt như thế, chi bằng vào nhà ngồi nghỉ một lát?"

Lâm Trạch Tuyên không chắc liệu có phải Hứa Phi Dương đang giỡn mặt với anh không, "Không, tôi còn phải chạy nốt một đơn, không nhanh là sẽ bị cháy giờ."

Thực chất, đơn của Hứa Phi Dương là đơn cuối của ngày hôm nay, anh chỉ tìm đại một lí do để từ chối lời mời này thôi, bởi nếu anh cứ tẩn ngẩn tần ngần mãi thì thể nào bảo vệ ngoài cửa cũng sẽ gán cho anh cái mác "phường trộm cướp".

Hứa Phi Dương nhét một bình nước vào trong tay anh, "Có vẻ vất vả quá nhỉ, thôi, anh uống tạm bình nước này đi."

Lâm Trạch Tuyên không nỡ phũ phàng với chai nước, nhận xong bèn leo lên xe đạp điện rồi phóng thẳng đi.

Hứa Phi Dương vừa mang gà vào, các bạn nhỏ đã "tôi xô anh đẩy". Cậu cầm điện thoại lên, đánh giá tốt cho Lâm Trạch Tuyên, có mục nào khen là chọn hết, còn bổ sung một câu: Anh shipper rất đẹp trai, giao đến đúng giờ, cũng rất lễ phép.

Hi vọng là Lâm Trạch Tuyên sẽ xem phần đánh giá của cậu.

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, nghỉ hè đã kết thúc, bên nhà Lâm cũng đăng báo mở party chúc mừng vì tìm về được con ruột. Từ nay trở đi, nhà Lâm và anh không còn tí liên quan nào nữa, anh cũng chịu đi nhìn mặt mẹ đẻ. Bà vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, ngây ngây ngẩn ngẩn, xuất khẩu vô ngôn. Lâm Trạch Tuyên nhìn một lượt căn phòng bà đang ở, ve chai chất đầy mọi ngóc ngách, anh hỏi bà: "Nhặt đống đồ kia về mà sao không cầm lấy đem đi bán?"

Có vẻ như chính bản thân bà cũng không có câu trả lời cho câu hỏi này, đành nói lấy lệ: "Tạm để đấy đã."

"Chất nhiều quá, ngộ nhỡ mạch bị rò điện ở đâu rồi xảy ra hỏa hoạn thì sao. Tôi có xe đạp điện, tôi chở đi bán giùm bà."

Bà không dám nói không với Lâm Trạch Tuyên, chỉ đành ngồi một bên nhìn cảnh Lâm Trạch Tuyên dọn hết ve chai xong mang từng túi từng túi một tới chỗ thu gom phế thải. Chạy qua chạy lại mấy lần, cuối cùng, anh đem về cho bà năm mươi đồng.

Bà không cầm, nói với anh: "Mẹ vẫn còn tiền, con cầm đi, cầm đi mua ít đồ ăn."

Lâm Trạch Tuyên nhét tiền vào tay bà, "Tí tiền này sao đủ cho tôi tiêu, bà cầm đi."

Lâm Trạch Tuyên nhíu mày, xem xét lại căn phòng một lần nữa, ngay cả mẹ anh cũng nhìn ra được sự ghét bỏ trên gương mặt anh. Lâm Trạch Tuyên bảo bà: "Nói thật là tôi không thể ngửi nổi chỗ này, bà dọn hết những gì cần dọn đi, trong vòng hai ngày, tôi sẽ tìm được phòng cho bà ở."

Bà không có tiền, sao dám dọn sang nơi khác, từ chối ngay tức khắc: "Không cần, chỗ này rất ổn."

"Nhưng tôi không muốn đến đây chút nào, nếu bà không dọn đi thì tôi sẽ không đến đây nữa, bà nghĩ cho kĩ vào." Dứt lời, Lâm Trạch Tuyên làm bộ chuẩn bị về nhà.

Bà hoảng hốt nói: "Mẹ dọn, mẹ dọn."

"Vậy bà chuẩn bị đi, bỏ hết những gì quá cũ quá nát, tôi sẽ mua đồ mới cho bà, cũng trả luôn cả tiền thuê nhà, bà không phải lo."

Bà hỏi: "Con lấy tiền đâu ra?"

"Làm việc part-time."

Bà thành khẩn dặn dò: "Phải chắc là không gây ảnh hưởng đến việc học."

Lâm Trạch Tuyên không quan tâm đến lời bà nói, mau chóng rời khỏi căn phòng này. Đúng trong vòng hai ngày, anh tìm được phòng mới cho bà. Tuy vẫn nằm ở vùng nông thôn thuộc nội thành, nhưng tường phòng được trát vôi, không có đầy rẫy những tờ báo chí vớ vẩn trên tường. Một tháng một ngàn, một phòng khách - một phòng ngủ - một phòng bếp - một nhà vệ sinh, chỉ độc một phòng để cho mẹ anh thoải mái bày binh bố trận. Anh đã dọn vào kí túc xá của trường, vậy nên để chềnh ềnh một cái giường đơn giữa phòng khách, cuối tuần anh sẽ về chăm mẹ, đi bán đống ve chai mẹ anh tích cóp được giúp bà, nấu mấy món mà bà không nấu và cũng không mua nổi. Hoàn cảnh có tác động rất lớn đến con người, bây giờ, không những học được cách làm mấy món đơn giản tại nhà, Lâm Trạch Tuyên còn biết săn những vật gia dụng đại hạ giá trên mạng, quần áo cũng biến thành đồ quê mùa giá rẻ. Nếu có khoác lên bộ quần áo của shipper thì thường sẽ chả có ai nói gì anh, tuy nhiên, khi về nhà bán ve chai giúp mẹ vào cuối tuần, hay có dăm ba cá nhân chỉ chỉ trỏ trỏ, bảo là anh còn trẻ mà sao không kiếm việc làm tử tế, lại chọn con đường đi nhặt ve chai. Lâm Trạch Tuyên không buồn không bực, cũng không thèm dẩu mỏ lên cãi tay đôi tay ba với mấy người đó, dù sao thì những người này cũng chỉ là những người qua đường Giáp Ất Bính Đinh trong đời anh thôi.

Lâm Trạch Tuyên từng bảo bà rất nhiều lần về chuyện trữ hàng ve chai mãi không bán, đáng tiếc là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Sau này, Lâm Trạch Tuyên lại nghĩ, có khi nào bà thích gom ve chai là vì sinh hoạt quá quạnh quẽ của mình, không có ai bên cạnh bầu bạn, đã thế lại còn túng quẫn, nên bà mới đi gom đồ phế thải rồi chất đầy nhà. Nghĩ vậy, Lâm Trạch Tuyên bèn không giằng co với bà nữa, tuần nào về cũng giúp bà làm sạch đống ve chai.

Hôm nay, việc đầu tiên Lâm Trạch Tuyên làm sau khi về nhà là giúp mẹ đem bán ve chai, sau đấy mới đi chợ mua đồ ăn, trứng gà, sữa bò, táo cho mẹ. Trông bà mặt bủng da chì, nhìn cái là biết ngay bị suy dinh dưỡng, Lâm Trạch Tuyên cũng chẳng muốn hỏi xem bao lâu rồi bà chưa ăn đồ có chất đạm.

Lâm Trạch Tuyên mua món đùi gà mà bà thích ăn, rút xương gà một cách thuần thục, tiếp đấy là ướp gia vị, chiên chín, lại xào thêm một đĩa rau. Một thịt một rau, vừa đủ cho hai người.

Ăn xong bữa, Lâm Trạch Tuyên liền đưa một cái điện thoại thông minh cho mẹ. Thời đại mới, công nghệ thông tin phát triển, thế nhưng, chưa đề cập đến điện thoại thông minh, kể cả một cái cục gạch bà cũng không có, vậy trình lạc hậu của bà phải nặng tới chừng nào chứ.

Lâm Trạch Tuyên không biết thời điểm chính xác bà rơi vào tình trạng nửa tỉnh nửa mê như thế này, mà năm 2012 là năm điện thoại thông minh bắt đầu phổ biến, trông cảnh bà cầm điện thoại nhưng không biết bấm vào đâu là có thể hiểu rằng bà bị trước cả năm 2012 rồi. Lâm Trạch Tuyên lưu số mình vào điện thoại của bà, dùng hết sức kiên nhẫn để chỉ bà cách dùng, ngày hôm sau còn đưa bà tới đại sảnh giả lập để làm sim, lại dạy bà cách xem video, xem phim truyền hình, bà cũng học được rất nhanh.

Thái độ của Lâm Trạch Tuyên thay đổi không phải vì anh tha thứ cho bà, mà vì bà là người thân duy nhất còn sót lại của anh, thiện chí dành cho con người của anh chỉ có thể biểu đạt với mẹ. Suy nghĩ hiện giờ của anh không khác gì người ngày xưa: lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó, không còn cách nào ngoài cam chịu số phận.

Anh không muốn mình thật sự biến thành người tứ cố vô thân, sống một cuộc sống lẻ loi hiu quạnh; dù mẹ anh vừa đáng xấu hổ vừa khó chịu nổi nhưng anh vẫn sẽ nhận bà làm người thân của mình.

Hứa Phi Dương tiếp tục mướn người làm stalker thay mình, sở dĩ vì thám tử tư cũ bảo với cậu rằng bất quá thì hắn cũng chỉ đi điều tra đàn ông đã kết hôn nhưng ngoại tình, không muốn sa đọa tới mức chụp lén trai thẳng cho một chàng gay biến thái thầm mến người đó.

Hứa Phi Dương thanh minh với thám tử tư: Một, cậu không phải tên biến thái; hai, Lâm Trạch Tuyên không phải trai thẳng. Sau đấy, cậu cũng không thuê thám tử tư này đi chụp lén nữa vì muốn tôn trọng ý kiến của hắn.

Vậy là Trương Vịnh Ninh quay về nhà Lâm, đoàn tụ với cha mẹ ruột và sống hết một đời sung túc, nhất là hiện giờ, Trương Vịnh Ninh đã môn đăng hộ đối với Lương Bạch Du, thứ tình cảm vụng trộm giữa hai người càng phát triển dễ dàng hơn; Lâm Trạch Tuyên và người mẹ điên sống nương tựa vào nhau; Hứa Phi Dương vẫn thuê người chụp lén, ảnh chụp biến thành niềm an ủi duy nhất của cậu, cuộc sống của ai cũng hết mực phong phú.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com