Chương 34 : Giấc mộng thứ hai
Sương mù đặc quánh như một thứ lỏng, bám vào da thịt tôi, len lỏi qua từng kẽ áo, từng mối nối của cơ thể. Bước chân tôi chìm xuống mặt đất ẩm ướt, nhão ra như một lớp da lỏng. Tôi nghe tim mình đập – mỗi nhịp vang lên trong tai, nhịp chậm mà nặng, như có ai đó đang cố gắng rút tôi ra khỏi chính xác giác quan của mình.
Không gian quanh tôi méo mó. Hai hàng cây bên đường không còn thẳng mà xoắn như những sợi dây thần kinh bị kéo căng, nhánh lá nhọn như móng tay, chạm vào da tôi mà lạnh buốt. Bóng hồ Waverly phản chiếu ánh sáng dị dạng, đỏ, vàng, xanh – màu sắc rực rỡ đến mức khiến tôi muốn nôn, như một thế giới tươi sáng nhưng bị bệnh, một cơn ác mộng màu mè.
Và từ phía sau, tôi cảm nhận một cái bóng. Nó giống Ethanol, nhưng méo mó, da nhợt nhạt như nhựa cũ, tay chân dài ra bất thường, từng khớp xương gãy gập không theo cơ thể người. Nó không nói, nhưng tôi nghe nhịp thở của nó ngay trong cổ họng, nghe tim nó xen lẫn nhịp tim mình, nghe cả mùi ẩm mốc và máu cũ bốc lên quanh nó.
> “Đừng rời… em…”
Tiếng vọng trong đầu tôi, như vừa quen vừa lạ, vừa bệnh hoạn vừa mê hoặc. Tôi bước đi, nhưng cơ thể như bị rút, từng chi cơ bị kéo căng, xương khớp căng ra, da như muốn tách khỏi thịt. Mỗi bước là một cuộc chiến sinh tồn.
Xung quanh, đất nát ra, nhão như ruột, bùn và nước hòa với những mảnh vỡ ký ức – hình ảnh máu me, xương vụn, da trầy, nội tạng ló ra trong từng lớp sương. Tôi nhìn xuống: bàn chân nhấn vào bùn, từng vệt máu cũ hiện lên, run rẩy, như muốn kéo tôi chìm. Tôi nắm chặt chiếc khóa, nhịp tim đập gấp, cố giữ bản thân khỏi bị nuốt sống.
Cái bóng phía sau di chuyển theo một quy luật vô hình. Nó không tiến thẳng mà nhảy nhịp theo nhịp tim tôi, biến dạng tùy nhịp, bỗng cao hơn hẳn một nhịp, bỗng co lại như một vật thể mềm nhũn. Mỗi khi tôi quay đầu, nó lẩn tránh, chỉ còn lại bóng méo mó trên sương, ánh mắt sâu thẳm không hồn nhưng lại chứa một sự tò mò bệnh hoạn.
> “Em… giỏi đấy… nhưng đừng mệt quá,” nó thì thầm, âm thanh như rít, như da da cọ vào da, như máu đang trào ra trong lòng đất.
Tôi cố hít một hơi, cảm giác mùi cơ thể nó trộn với mùi hồ, mùi bánh mì cháy, mùi dầu gội cũ của mẹ – tất cả cùng lúc, hỗn độn, khiến tôi vừa căng thẳng vừa bực bội. Tôi biết nếu để nó kiểm soát, tôi sẽ biến mất trong thế giới méo mó này, hòa vào từng mảnh bệnh hoạn, trở thành một phần thực thể của nó.
Vậy nên tôi bước tiếp. Bàn tay nắm khóa, nhịp tim dồn, mắt mở to, cảm nhận từng rung động, từng hơi thở của cái bóng – tôi học cách dẫn nhịp, học cách tạo khoảng trống, học cách biến nỗi sợ thành công cụ.
Mưa tạt vào vai, sương quấn quanh cổ chân, không khí nặng mùi kim loại, mùi máu. Tôi cảm nhận từng sợi da, từng cơ bắp bị kéo, nhưng vẫn đứng vững. Cái bóng phía sau theo nhịp, đôi tay méo mó nhích lên nhích xuống như muốn chạm tôi, nhưng tôi không cho. Tôi nắm quyền. Tôi điều khiển.
> “Đêm nay, em sẽ ngủ… nhưng em sẽ không đơn độc,” giọng nó vang lên, thấp, gần, vừa đe dọa vừa dịu dàng.
Tôi mỉm cười, đen và tàn nhẫn: lần đầu trong giấc mộng thứ hai, tôi là kẻ điều khiển trò chơi, dẫn theo một sinh vật cao hơn tôi, bệnh hoạn và ghê rợn, nhưng giờ là công cụ – không phải kẻ nuốt sống tôi nữa.
Tôi bước đi chậm, mỗi bước là một nhịp điều khiển, từng lớp sương quấn quanh cổ chân, quấn quanh mắt cá chân, bùn nhão như muốn kéo tôi xuống. Cái bóng phía sau đi theo, không áp sát nhưng luôn hiện diện, mỗi nhịp thở của nó như dao cắt vào không khí, rít lên từng tiếng nhỏ, vừa bệnh hoạn vừa mê hoặc. Tôi cảm nhận rõ: nó đang thử thách giới hạn, dò xem bao lâu tôi sẽ sợ hãi. Nhưng lần này, tôi không sợ.
Mưa tạt vào mặt, từng giọt lạnh như kim châm, tôi hít sâu, cảm giác kim loại lạnh len vào mũi họng. Xung quanh, thế giới méo mó, không gian uốn vặn như nhựa chảy, mọi thứ trộn lẫn: da và xương vụn dính vào sương, máu cũ khô lốm đốm trên lá, nội tạng cũ tan loãng trong bùn, xen lẫn ánh sáng màu rực rỡ đến mức rối loạn thị giác. Từng mảng cảnh tượng vừa khiến tôi rùng mình vừa hồi hộp, tim đập dồn, từng hơi thở nặng nề.
Tôi nâng tay, chạm vào chiếc khóa. Nó lạnh, kim loại ướt nhấp nhô trong lòng bàn tay, nhưng là công cụ của tôi. Tôi thở ra, nhịp tim đập vào tai mình, tạo ra một giai điệu nhịp nhàng với nhịp thở của cái bóng phía sau. Tôi thử nghiệm: một ký ức đau nhỏ, một mảnh nhớ hạnh phúc giả – thả ra từng chút, nghe tiếng rít của nó khi tiếp nhận, nghe không gian rung lên. Nó há miệng nhưng không ăn hết được, từng mảnh làm nó nặng nề, chậm chạp.
> “Em… biết cách chơi rồi,” giọng nó thì thầm, âm thanh méo mó, vừa bệnh hoạn vừa mê hoặc.
Tôi mỉm cười, đen, một nụ cười người sống sót biết cách biến nỗi sợ thành quyền lực. Tôi điều khiển từng nhịp: bước đi, nhịp tim, hơi thở, và cả ký ức. Mỗi lần nó há miệng, tôi lại thả một mảnh nhỏ, làm nó bị “no” dần, làm cơ thể quái dị của nó rung lên theo tần số mà tôi định sẵn. Cảm giác vừa ghê rợn vừa quyền lực, như đang điều khiển cả một sinh vật sinh ra để nuốt sống tôi.
Xung quanh, mọi thứ méo mó, hỗn độn. Mưa nặng hơn, sương quấn, đất nhão, ánh sáng hồ lóe lên đỏ, vàng, xanh, xanh dương neon bệnh hoạn, tất cả trộn lẫn trong một bức tranh điên rồ. Tôi nhận ra mình đang đi qua giấc mộng thứ hai, nơi cơ thể và tâm trí bị bóp nghẹt, nơi mỗi bước đi là một cuộc chiến sinh tồn, nơi nỗi sợ là vũ khí, là công cụ, là chiến lược.
Cái bóng theo sau nhích lên nhích xuống, biến dạng không theo hình học nào cả, nhưng tôi quan sát, đoán nhịp, học cách khai thác từng phản ứng, từng tiếng rít, từng cử động. Nó bệnh hoạn, nhưng giờ là công cụ của tôi. Tôi là người lập nhịp, người mở và khóa từng phần ký ức, người điều khiển không gian méo mó, người sống sót giữa sự hỗn độn này.
> “Đêm nay… em sẽ ngủ… nhưng em sẽ không đơn độc,” giọng nó vang lên, gần, thấp, và vẫn như cào cấu vào da thịt.
Tôi mỉm cười, không đáp lại. Tôi bước tiếp, lạnh lùng, tàn nhẫn, nhưng tập trung: mỗi bước đi là một nhịp trói nó lại, mỗi mảnh ký ức là một chiếc khóa, mỗi rung động là một cú điều khiển. Nó cao hơn tôi gần nửa mét, nhưng giờ là tôi đặt ra luật chơi.
Từng giọt mưa rơi vào vai, trượt xuống gáy, len qua áo mưa, bùn dính lên tay, mắt tôi dán chặt vào cái bóng – từng chi tiết: da nhợt nhạt, các khớp xương méo mó, những vệt máu mờ trên da, và ánh mắt trống rỗng nhưng tò mò. Tôi cảm nhận cả hơi thở của nó, cả nhịp tim nó, nhưng tôi vẫn đứng vững. Tôi mỉm cười, đen và lạnh: đây là trò chơi của tôi.
Và trong khoảnh khắc méo mó ấy, giữa hỗn độn của máu, bùn, ánh sáng, ký ức, và sương mù, tôi nhận ra một sự thật: giấc mộng thứ hai, sinh vật này, và nỗi kinh hãi – tất cả đều là công cụ. Nếu tôi khéo, tôi sẽ sống sót, tôi sẽ đi ra, và tôi sẽ không chỉ là người chạy trốn. Tôi sẽ là người dẫn đường, kẻ định nhịp, kẻ kiểm soát từng phần sinh vật bệnh hoạn đứng theo sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com