Chương 51
Hai ngày sau.
Đoàn phim chính thức bắt đầu quay, Vương Nhất Bác chưa từng vào đoàn làm phim nên hai ngày này đều xem các nghệ sĩ khác quay chụp để hiểu thêm về quá trình quay.
Kịch bản đầu tiên Vương Nhất Bác nhận được là mấy chương lời kịch bắt đầu tiểu thuyết, cậu học kịch bản thật thuộc lòng,
Bởi vì Vương Nhất Bác không có kinh nghiệm, đạo diễn Chân lại hy vọng cậu có thể đắm chìm mà diễn xuất nhập tâm vào nhân vật nên cô sắp xếp suất diễn của Vương Nhất Bác theo cốt truyện.
Đi theo cốt truyện thì sẽ càng có thể nhập tâm vào câu chuyện hơn.
"Thời tiết hôm nay vừa vặn phù hợp, buổi chiều sẽ quay cảnh rơi xuống nước kia, Nhất Bác, cậu chuẩn bị một chút."
Vương Nhất Bác không biết muốn chuẩn bị cái gì, cậu đã học thuộc lời kịch khi rơi xuống nước. Căn cứ theo cốt truyện thì bởi vì sau trời mưa, bùn trơn nên tiểu hoàng tử vô ý trượt xuống ao.
Được quốc sư đi ngang qua cứu.
Trong cảnh diễn này, tiểu hoàng tử thật sự rơi xuống nước nhưng giả vờ bị chết đuối. Vốn dĩ tiểu hoàng tử có thể coi như không có chuyện gì rồi leo lên bờ nhưng cậu ta nhìn thấy quốc sư đột nhiên đi qua, tiểu hoàng tử sửa lại chủ ý, cố ý không bắt lấy gậy gỗ mà cung nữ và thái giám đưa cho cậu ta.
Kết quả, giả vờ chết đuối biến thành thật sự bị chết đuối.
Chết đuối.
Vương Nhất Bác cảm thấy diễn đoạn giả chết đuối kia, có thể biểu diễn khá đơn giản. Nhưng thật sự bị chết đuối......
Diễn như thế nào thì mới giống?
Cả một buổi sáng Vương Nhất Bác đều nghiên cứu xem nên diễn chết đuối như thế nào.
Đến giữa trưa, những nghệ sĩ tạm thời không có suất diễn đã trở lại nhà xe để nghỉ ngơi. Bộ phim này có không ít nhà đầu tư, đạo diễn Chân hào phóng một phen, thuê vào cái nhà xe để cho nghệ sĩ nghỉ ngơi.
Buổi trưa Vương Nhất Bác về biệt thự với Tiêu Chiến, nhưng cảnh của Tiêu Chiến và Nhạc Cảnh còn chưa quay xong, Vương Nhất Bác phải đợi Tiêu Chiến nên cậu lấy ra một cái ghế gấp nhỏ, ngồi trước máy theo dõi.
Tiêu Chiến và Cảnh Nhạc có thể gọi là anh em với nhau, hai người đều xuất thân chính quy, đọc lời kịch cũng nhất linh hoạt.
Cảnh Nhạc mặc một bộ trang phục vô cùng nặng nhưng vẫn đứng thẳng lưng, cũng đủ khí chất của Vương gia. Cậu ta đóng vai đứa con thứ hai của hoàng hậu, cũng là hoàng tử thứ tám không được sủng ái trong triều, hai năm trước được phong làm Vương gia.
"Quốc sư đã gặp tiểu hoàng đệ của ta chưa?"
"Gặp qua một lần." Quốc sư không kiêu ngạo không nịnh nọt, không khí giữa hai người có thể nhìn ra sự xa cách.
"Quốc sư cảm thấy như thế nào?"
"Hoàng đệ nhỏ nhất này của bổn vương, từ nhỏ đã được phụ hoàng sủng ái, chỉ cần để nó vui thì sợ dù có là sao trên bầu trời phụ hoàng cũng sẽ hái xuống cho nó. Bên trong thâm cung như này mà lại nuôi thành tính tình như vậy, cũng không biết là tốt hay xấu."
Quốc sư lặng im không nói.
"Tiểu hoàng đệ thích nhất người lớn lên xinh đẹp, nô tài hầu hạ nó phải được nó vừa ý thì mới được, quốc sư đã gặp qua nó thì có phải là tiểu hoàng đệ đã quấn lấy ngài không?"
"Bát vương gia có gì thì không bằng nói thẳng."
"Ngài cảm thấy hoàng đệ này của bổn vương vô cùng ngu xuẩn, vẫn là học Thái tử ca ca tàn phế kia của ta, giấu tài?"
"Thần không dám nói bừa."
"Nhưng bổn vương nghe nói, lần này quốc sư vào cung là tới kế thừa y bát của lão quốc sư. Lão quốc sư có thể xem hiện tượng thiên văn, dự đoán vận mệnh quốc gia, cũng có thể...... Thay người sửa mệnh."
"Thần ngu dốt, tất nhiên là không bằng lão quốc sư."
Bát hoàng tử thử nửa ngày, một tin tức hữu dụng cũng không lấy được. Bát hoàng tử muốn mượn sức quốc sư, nhưng quốc sư dầu muối không ăn, mặc kệ làm như thế nào thì quốc sư đều là một bộ thanh lãnh xa cách. Cuối cùng, bát hoàng tử đè nặng lửa giận trong đáy lòng, xoay người rời đi.
Quốc sư nhìn bóng lưng bát hoàng tử rời đi, con ngươi xẹt qua một tia khinh thường.
"Kết thúc công việc."
Nhạc Cảnh đi ra khỏi máy quay, kết thúc quay phim.
Vương Nhất Bác đứng dậy đưa cho Tiêu Chiến một chai nước, hai người đang muốn cùng nhau trở về, Nhạc Cảnh cười tủm tỉm hỏi: "Sao thầy Vương chỉ đưa nước cho thầy Tiêu vậy? Tôi cũng đứng rất lâu dưới ánh nắng chói chang đó?"
"Xin lỗi, tôi chỉ lấy một chai nước."
Vương Nhất Bác không thân với Nhạc Cảnh, tối hôm qua Nhạc Cảnh mới đến đoàn phim, hai người cũng mới chỉ chào hỏi qua, không nói chuyện với nhau. Vương Nhất Bác bị Nhạc Cảnh gọi lại cũng có chút ngoài ý muốn.
"Nếu thầy Nhạc muốn uống thì tôi sẽ để trợ lý đem đến một chai nước."
"Chỉ đùa một chút thôi." Nhạc Cảnh cười cười, lại hỏi: "Thầy Vương cùng thầy Tiêu đi ăn cơm cùng nhau sao? Không biết có thể thêm một người không?"
Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến liếc mắt nhìn nhau một cái, cậu không rõ Nhạc Cảnh đang nghiêm túc hay là đang nói đùa.
"Nếu quấy rầy thì cứ coi như là tôi chưa nói gì." Nhạc Cảnh giải thích: "Tôi vừa mới đến đoàn làm phim, chỉ muốn ăn một bữa cơm để làm quen một chút, không có ý gì khác."
Nhạc Cảnh không chỉ có nhiều cảnh diễn với Tiêu Chiến mà còn có nhiều cảnh diễn với Vương Nhất Bác nữa. Nếu bên ngoài thân thiết hơn một chút thì có lẽ đóng phim sẽ tự nhiên hơn.
"Được."
Vương Nhất Bác không từ chối: "Ngày đầu tiên đọc kịch bản thầy Nhạc không đến nên có lẽ không biết, tôi đang ở gần đây, nếu không ngại thì có thể đến nhà tôi ăn cơm."
"Đương nhiên không ngại, thầy Vương không chê tôi là được rồi."
Trên đường trở về biệt thự có nhiều thêm một Nhạc Cảnh.
Ba người câu được câu không nói chuyện phiếm, không khí lúng ta lúng túng. Vào khu biệt thự, sắc mặt Nhạc Cảnh dần dần thay đổi.
"Thầy Vương ở khu biệt thự này? Giá ở nơi này cũng không rẻ đi."
"Tôi không biết." Vương Nhất Bác nói: "Không phải tôi mua, chỉ là ở nhờ."
Nói như vậy cũng không sai, nhà của Trác Vũ, cậu ở đây thì cũng coi như ở nhờ.
"Xem ra thầy Vương có rất nhiều bạn bè."
---------
"Quá hạnh phúc, đầu bếp của bạn cậu nấu ăn thật ngon."
Ăn xong cơm trưa, Nhạc Cảnh thoải mái mà dựa vào ghế sô pha. Anh ta cũng không muốn quá thả lỏng, nhưng nơi này thật sự là quá thoải mái, anh ta nhịn không được liền nằm liệt không nghĩ động đậy.
Vương Nhất Bác làm chủ nhà, cầm đĩa trái cây ra chiêu đãi Nhạc Cảnh.
"Tôi gọi cậu là Tiểu Vương được chứ?"
"Có thể."
"Cậu cũng đừng gọi tôi là 'thầy Nhạc' nữa, nghe thật lạ, cứ trực tiếp gọi tên của tôi là được rồi, hoặc cậu có thể gọi tôi một tiếng 'anh' cũng được."
Nhạc Cảnh chỉ nhỏ hơn Tiêu Chiến một tuổi, lớn hơn Vương Nhất Bác năm tuổi, cũng vào giới giải trí sớm hơn cậu hai năm, mặc kệ là tuổi tác hay tuổi nghề thì Nhạc Cảnh đều có thể gánh được một tiếng 'anh' của Vương Nhất Bác.
Không chờ Vương Nhất Bác nói cái gì, tầm mắt của Tiêu Chiến liền chuyển qua. Bởi vì thân phận của Trác Vũ, Tiêu Chiến cũng chưa dám để cho Vương Nhất Bác gọi hắn là 'anh', Cảnh Nhạc này cũng thật là không khách khí.
" Nhất Bác là người nhỏ tuổi nhất trong đoàn phim, nếu em ấy chỉ gọi cậu là 'anh' thì những thầy cô khác trong đoàn làm phim nghe được sẽ cảm thấy Nhất Bác phân biệt đối xử."
Vốn dĩ Nhạc Cảnh cảm thấy không có gì vấn đề, Tiêu Chiến đột nhiên nghiêm túc nghiêm cẩn như vậy làm anh ta hoài nghi có phải là thật sự có vấn đề gì không.
"Hình như cũng đúng, quan hệ của Tiểu Vương và thầy Tiêu tốt như vậy, cũng gọi là 'thầy Tiêu'."
Tiêu Chiến: "......?"
"Vậy Tiểu Vương gọi tôi bằng tên đi."
"Cứ quyết định như vậy đi." Cảnh Nhạc không để dụng: "Về sau mong được chiếu cố nhiều hơn trong đoàn làm phim."
"Chính là, tôi có thể cọ một bữa cơm buổi tối nữa không?" Nhạc Cảnh hơi xấu hổ mà cười cười: "Hoặc là cô đầu bếp nhà cậu có quen ai, quen cô nào cũng nấu ăn ngon như vậy không? Tôi có thể đưa ra giá cao. Tôi không có yêu thích gì đặc biệt, chỉ thích ăn ngon."
"Vậy để chốc nữa tôi sẽ hỏi."
"Được rồi, cảm ơn Tiểu Vương."
"Để đáp lại, nếu Tiểu Vương đóng phim gặp phải vấn đề gì thì có thể tới tìm tôi."
Tiêu Chiến ẩn ý mở miệng: "Em ấy có thể tìm tôi."
Nhạc Cảnh: "...... Hình như cũng đúng."
"Vậy nếu về sau Tiểu Vương có cái gì cần thì có thể tìm tôi."
Tiêu Chiến cong môi cười: " Nhất Bác có việc thì tìm tôi là được rồi, đừng là phiền thầy Nhạc."
Nhạc Cảnh: "......"
"Cái kia......" Nhạc Cảnh nghĩ nghĩ giải thích.
"Tôi không có ý gì khác. Chỉ là muốn làm bạn với Tiểu Vương. Đương nhiên, nếu có thầy Tiêu thì có lẽ sẽ không có việc gì cần tôi phải làm, nhưng nhỡ đâu có yêu cầu...... có, có thể tới tìm tôi."
Lời này của Cảnh Nhạc xuất phát từ cọ một bữa cơm, nếu không đáp lại cái gì thì có chút xấu hổ. Lời nói đến đây thì cũng nên khách sáo một chút, nhưng Tiêu Chiến lại nghiêm túc như vậy làm Nhạc Cảnh không biết nên nói tiếp như thế nào.
"Chính là nói." Nhạc Cảnh trầm mặc một giây: "Tôi là thẳng nam, là cái loại thẳng tắp đó, thật sự không có ý gì khác."
Vương Nhất Bác: "......"
"Hai thầy đều ở đây, vậy tôi đây liền không khách khí." Vương Nhất Bác tách ra chủ đề kỳ quái này, nếu đã để cậu hỏi thì cậu sẽ không khách khí.
"Cảnh chết đuối buổi chiều kia.... tôi muốn hỏi nên diễn như thế nào cho chân thật?"
"Bắt chước." Rốt cuộc đến chủ đề anh ta có tác dụng, Nhạc Cảnh cao hứng giải đáp cho Vương Nhất Bác.
"Cậu nhìn xem những nghệ sĩ khác diễn như thế nào, bắt chước thần thái của bọn họ."
"Mấy động tác thần thái này, cậu có thể bắt chước theo, nhưng nếu chỉ dựa vào bắt chước thì không được." Cảnh Nhạc phân tích:"Yêu cầu của đạo diễn Chân khá cao, bắt chước có một nhược điểm, đó là sẽ mất đi linh hồn của nhân vật."
"Thầy Nhạc." Tiêu Chiến đánh lý luận dạy học của Nhạc Cảnh: " Nhất Bác chưa từng quay phim, cậu giải thích với em ấy như vậy thì em ấy cũng không hiểu được."
"Trong nhà không phải là có bể bơi sao, để tôi đưa em đi diễn thử."
"Được." Vương Nhất Bác đứng lên: "Ngày hôm qua cô giúp việc đã quét dọn qua, nước cũng đã được thay."
"Cái gì, còn có bể bơi!?" Nhạc Cảnh đột nhiên đứng lên: "Tôi cũng đi."
Ba người đi vào bể bơi, Tiêu Chiến để Vương Nhất Bác làm quen với nước trước.
"Xuống nước, nín thở."
Vương Nhất Bác nghe lời làm theo, cảm giác chết đuối và nín thở khác nhau, nhưng có một điểm giống là đều hô hấp khó khăn. Tiêu Chiến để Vương Nhất Bác làm thử, để cậu có thể nín thở trong bao lâu.
Nhạc Cảnh không mang quần áo, nhưng anh ta cũng không xuống nước, Cảnh Nhạc đứng ở bên bờ thay Vương Nhất Bác đếm số.
"60, 61, 62......"
Vương Nhất Bác ngoi lên từ mặt nước, tùy tiện dùng tay lau đi nước trên mặt, bởi vì nín thở nên gương mặt của Vương Nhất Bác ửng đỏ, cậu há to miệng hít thở không khí, ngực lên xuống phập phồng.
"Tiểu Vương, khả năng hô hấp của cậu cũng không tệ lắm." Nhạc Cảnh kinh ngạc cảm thán.
Tiêu Chiến làm lơ Nhạc Cảnh, người này nói thật nhiều: "Nhớ kỹ cảm giác này."
Vương Nhất Bác nhớ rõ, nhưng khi đóng phim thì không chắc có thể, cậu nghĩ có khi trước khi quay phim thì nên luyện một lần nín thở.
"Cảnh chết đuối cũng không đến trình độ hôn mê, chỉ là bị sặc nước dẫn đến hô hấp khó khăn. Lúc này tay chân sẽ không chịu khống chế, sợ hãi và bất lực sẽ khiến em theo bản năng mà bắt lấy vật ở gần em nhất."
"Em chỉ cần bắt lấy tôi là được."
Tiêu Chiến hỏi: "Nhớ kỹ lời kịch chưa?"
Vương Nhất Bác gật đầu.
"Vậy thử một chút."
Nhạc Cảnh: "Tôi đây phối hợp một chút, diễn thái giám nhé?"
Thái giám là người đầu tiên phát hiện tiểu hoàng tử rơi xuống nước, thái giám lấy một cây gậy dài muốn tiểu hoàng tử bắt lấy nhưng tiểu hoàng tử tùy hứng sau khi nhìn thấy quốc sư đi qua thì từ bỏ bắt lấy cây gậy, tiểu hoàng tử vùng vẫy trong nước vài cái, cố ý gây sự chú ý với quốc sư.
Nhạc Cảnh đứng bên bể bơi, bóp mũi hô lên hai tiếng.
"Tiểu hoàng tử, tiểu hoàng tử. Ngài mau bắt lấy cây gậy trúc."
"Khụ......"
Bởi vì cái 'giọng thái giám' đột nhiên không kịp phòng ngừa xuất hiện của Nhạc Cảnh mà Vương Nhất Bác thành công sặc một ngụm nước.
Hiện tại Vương Nhất Bác thành công cảm nhận được sự khó chịu khi bị sặc nước, mũi bị khó chịu, yết hầu cũng khó chịu, sắc mặt của Vương Nhất Bác đỏ bừng, cậu bắt lấy cầu thang ở một bên.
"Khụ khụ khụ......"
Vương Nhất Bác tự bò lên trên bờ, thần sắc trên mặt nhìn qua đã rất khó chịu.
"Không có việc gì chứ Tiểu Vương?"
Vương Nhất Bác vẫy vẫy tay, nhất thời nói không nên lời. Tiêu Chiến vỗ vỗ lưng cho Vương Nhất Bác.
Chỉ bị sặc một ngụm nhỏ nên ngồi một lúc liền ổn. Vương Nhất Bác có chút hưng phấn nắm chặt tay Tiêu Chiến, một câu còn chưa nói ra thì cậu đã bị Tiêu Chiến lạnh giọng đánh gãy.
"Không được."
Nhạc Cảnh: "?"
Anh ta nghi hoặc mà nhìn Vương Nhất Bác, lại nhìn nhìn Tiêu Chiến. Anh ta tạm thời bị nghễnh ngãng sao? Vương Nhất Bác mới vừa nói chuyện hả?
Sao anh ta không nghe thấy?
Vương Nhất Bác ngượng ngùng thu hồi tay, Tiêu Chiến bắt lại tay của cậu, nghiêm túc.
"Chuyên nghiệp theo đuổi cảm giác chân thật thì có thể, nhưng không phải theo đuổi như vậy."
"Quay một cảnh phim, treo dây thép, động tác có yêu cầu cao không cần thế thân, mấy cái đó là chuyên nghiệp, nhưng chết đuối thì không phải. Em không tìm thấy cảm giác thì chúng ta có thể quay lại vài lần, nhưng phương thức đầu cơ trục lợi như vậy thì không thể thực hiện được, cũng rất nguy hiểm."
"Ừm."
"Đã biết."
"Ài, thầy Tiêu nghiêm túc như vậy làm cái gì? Tôi đều bị hoảng sợ." Nhạc Cảnh cười gượng hai tiếng, đánh vỡ không khí quỷ dị này.
"Lúc tôi mới ra mắt cũng hay bị chê kỹ thuật diễn, tôi cũng từng có ý tưởng giống như Tiểu Vương, quả thật là không đúng, nhưng không phải là như vậy rồi từ từ s.ờ soạng ra sao?"
"Còn nhớ cảm giác vừa rồi không?"
"Không phải là anh nói không được làm như thế sao?" Vương Nhất Bác nhỏ giọng.
"Đóng phim yêu cầu kinh nghiệm trong thực tế sinh hoạt, những trải qua ngẫu nhiên cũng có thể trở thành kinh nghiệm, nhưng không phải là để em cố tình tạo ra nó, đặc biệt là những hành động nguy hiểm."
Vương Nhất Bác biết ý của Tiêu Chiến, cũng biết Tiêu Chiến là lo lắng cho cậu: "Đã biết."
Đoạn nhạc nhỏ này qua đi, Tiêu Chiến diễn cùng với Vương Nhất Bác hai lần nữa.
"Nhìn đi, em có thể mà, cho nên không cần thiết phải có những suy nghĩ kia."
Cảnh Nhạc gật đầu theo: "Tốc độ học tập của Tiểu Vương rất nhanh, trách không được đạo diễn Chân nói dù cậu không có kinh nghiệm nhưng lại có linh khí."
"Đi thôi, thay quần áo đi."
Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đều mặc áo và quần đùi xuống nước, khi Vương Nhất Bác đi lên từ mặt nước thì quần áo dính sát vào người, như có như không lộ ra đường cong cơ bụng.
"Tiểu vương cũng có cơ bụng nha."
Ngay từ đầu Cảnh Nhạc chú ý đến Tiêu Chiến, thẳng nam khẳng định là chú ý đến dáng người. Cảnh Nhạc cảm thấy anh ta không bằng được Tiêu Chiến, yên lặng thu hồi tầm mắt, sau đó liền chú ý đến Vương Nhất Bác ở một bên.
So sánh với Vương Nhất Bác, có thể.
Nhạc Cảnh tự tin mà nói: "Tôi cũng có. Khẳng định so với cậu săn chắc hơn một chút."
Nghe được Nhạc Cảnh nói như vậy, Vương Nhất Bác không biết như thế nào liền nghĩ đến diễn đàn ẩn danh kia.
Nhìn cơ thể của nhiều người khác?
Tầm mắt của Vương Nhất Bác dừng trên người Cảnh Nhạc, ma xui quỷ khiến mà hỏi một câu.
"Nhìn thử không?"
Tiêu Chiến: "?"
Nhạc Cảnh là thẳng nam chính hiệu, anh ta biết Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến là một đôi, nhưng không cảm thấy cậu hỏi như vậy có vấn đề gì.
Con trai cho nhau xem cơ thể là chuyện rất bình thường, bọn con trai cấp ba nếu nghịch ngợm thì còn so lớn nhỏ, vô cùng bình thường.
Nhạc Cảnh trực tiếp vén vạt áo lên, vẻ mặt đầy tự hào.
"Xem đi."
Anh ta sờ soạng cơ bụng của chính mình: "Rắn chắc, cậu có muốn sờ một chút không?"
Vương Nhất Bác còn chưa nói thành lời thì liền bị Tiêu Chiến lạnh mặt túm đi.
Vẻ mặt của Nhạc Cảnh đầy tiếc hận.
Đáng tiếc.
Không thấy được cơ bụng của Vương Nhất Bác.
Hai người bọn họ rốt cuộc là dáng người của ai tốt hơn?
Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến kéo vào phòng tắm, không gian rất lớn nhưng Tiêu Chiến dựa sát vào cậu, Vương Nhất Bác có một loại cảm giác áp bách.
"Tôi, tôi đi lên tầng tắm rửa."
Vương Nhất Bác mới vừa xoay người đã bị Tiêu Chiến cầm cánh tay kéo lại.
"Không phải là muốn nhìn sao?"
"Cái gì?"
Tiêu Chiến lạnh mặt cởi áo trên ra: "Xem đi."
Vương Nhất Bác: "......"
"Tôi không phải......"
"Không phải cái gì?" Tiêu Chiến lại tới gần một bước, Vương Nhất Bác nuốt nước bọt, cậu lùi lại một bước nhỏ.
Tiêu Chiến không buông tha cho Vương Nhất Bác.
"Dáng người của cậu ta đẹp hơn của tôi sao?"
"Không có." Vương Nhất Bác nhỏ giọng trả lời.
Vì mới rời khỏi bể bơi nên còn khá mát mẻ, hiện tại Tiêu Chiến đến gần lại làm Vương Nhất Bác cảm thấy không khí xung quanh đều nóng lên.
Lùi cũng không thể lùi, cậu đã sắp dính vào tường rồi.
Không nghĩ tới lòng hơn thua của Tiêu Chiến lại nặng như vậy.
"Em còn muốn sờ không?"
"Không."
Vương Nhất Bác quyết đoán lắc đầu, cậu quay đầu đi không muốn nhìn Tiêu Chiến, hai người cách nhau rất gần, thậm chí cậu còn có thể cảm nhận được hơi thở của Tiêu Chiến.
Cảm giác quẫn bách lại xuất hiện trong lòng, lọt vào tầm mắt của Vương Nhất Bác là cơ bụng rắn chắc của Tiêu Chiến, cúi xuống là đôi chân dài thẳng tắp. Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy tầm mắt của cậu không biết phải để ở đâu, cậu giơ tay đẩy bả vai của Tiêu Chiến.
Bàn tay lạnh lẽo chạm vào làn da nóng bỏng của Tiêu Chiến, nháy mắt, Vương Nhất Bác rụt tay lại. Tiêu Chiến bắt lấy cổ tay của cậu, cậu muốn tránh nhưng không tránh được.
"Thầy Tiêu."
Tiêu Chiến đặt tay của Vương Nhất Bác lên cơ bụng của hắn: "Sờ."
Vương Nhất Bác: "............" Thật sự cũng không cần đua đòi như vậy.
Hai tai Vương Nhất Bác nóng lên, dưới cái nhìn chăm chú của Tiêu Chiến, cậu căng da đầu sờ theo đường nét cơ bụng, so với tưởng tượng của cậu còn săn chắc hơn.
Trong tay là cơ bắp rắn chắc nhưng sờ lên lại rất mượt mà, Vương Nhất Bác không tìm ra từ để hình dung, cậu chỉ cảm thấy khuôn mặt của mình sắp bốc khói rồi.
Đốt ngón tay hơi hơi run lên, Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, cậu cảm thấy cần phải mở miệng dỗ dành Tiêu Chiến đang tranh đua này.
"Thầy......"
Tiêu Chiến bỗng nhiên nắm lấy cổ tay của cậu, thần sắc chợt biến đổi, chưa cho Vương Nhất Bác có cơ hội nói chuyện, hắn xoay người bước nhanh rời khỏi phòng tắm, để lại một mình Vương Nhất Bác sững sờ tại chỗ.
Vương Nhất Bác: "." Tức giận như vậy sao?
Tiêu Chiến gần như là chạy trối chết.
Sự ghen tuông ban đầu đã biến thành xấu hổ, từ trước đến nay Tiêu Chiến đều cho rằng mình rất giỏi kiểm soát bản thân, nào nghĩ đến hắn chỉ bị Vương Nhất Bác sờ soạng một phen mà đã nổi lên phản ứng.
Vừa rồi đi quá vội vã, Vương Nhất Bác lại đang rũ đầu xuống, hắn vẫn chưa kịp nhìn phản ứng của Vương Nhất Bác, thậm chí không chờ cậu nói hết lời nói.
Hắn sợ Vương Nhất Bác sẽ nhìn ra manh mối.
Rời đi phòng tắm tầng một, Tiêu Chiến đi lên tầng hai quay lại phòng mình. Hắn mở ra vòi hoa sen, nước lạnh xối xuống từ trên đầu nhưng sự khô nóng trong lòng kia lại không thể nào áp xuống được.
Tiêu Chiến cúi xuống nhìn tiểu Chiến đang phấn khởi.
Hai tay hơi nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, hắn đang rối rắm có nên làm hay không.
Vương Nhất Bác đang bị hắn bỏ ở dưới tầng, hắn không giải thích một câu liền chạy lên tầng, còn không biết cậu sẽ nghĩ như thế nào. Hơn nữa đây không phải là nhà của hắn, ngày thường Tiêu Chiến giữ mình trong sạch, phản ứng sinh lý bình thường cũng mặc kệ, chờ nó tự trở lại bình thường.
Nhưng không biết tại sao hôm nay lại thế này, nước lạnh xối vào người giống như xối vào trong lò lửa, lửa không hề giảm mà còn tăng thêm.
"Thầy Tiêu."
Lời mà vừa rồi Vương Nhất Bác chưa kịp nói, giờ phút này lại xâm nhập vào trong tai Tiêu Chiến.
Trong đầu hắn là khuôn mặt của Vương Nhất Bác, gương mặt hơi đỏ. Cậu thẹn mà rũ lông mi, vô cùng trêu chọc lòng người, lông mi đen nhánh như một cánh bướm, rất nhiều lần Tiêu Chiến đều muốn bắt nó lại, rồi trân quý nó.
Cánh môi ướt mềm trong ký ức, hơi thở thơm ngọt chỉ thuộc về Vương Nhất Bác, đầu lưỡi mềm mại, vòng eo nhỏ nhắn.....
Hình ảnh kiều diễm lập tức xuyên vào trong óc, một giây thả lỏng liền không thể nào quay lại.
Khi lấy lại tinh thần thì Tiêu Chiến đã sớm 'sa đọa', mặc kệ mình nảy sinh dục niệm.
--------
"Tiểu Vương. "
Khi đi ra khỏi phòng tắm, Vương Nhất Bác đã thay sang một bộ quần áo khác. Cậu mang theo sự mệt mỏi sau giờ trưa, cả cơ thể đều sạch sẽ thoải mái.
Tóc cũng đã được sấy khô, đến gần có thể ngửi được mùi sữa tắm và dầu gội đầu.
Nhạc Cảnh không nhịn được ngửi nhẹ một chút.
"Sữa tắm này của cậu thơm ghê."
Vương Nhất Bác nói ra một cái tên.
"Thầy Tiêu đâu?"
Nhạc Cảnh bị hỏi ngốc: "Hai người không phải đi cùng nhau sao?"
Khi Tiêu Chiến lôi kéo Vương Nhất Bác rời đi, Nhạc Cảnh còn đang đứng sững sờ bên bể bơi.
"Vậy có thể là tắm rửa ở tầng hai, để tôi đi lên xem."
"Hai người tắm rửa mà còn tắm riêng?"
Vương Nhất Bác: "?"
Không tắm riêng mới kỳ quái đó.
Vương Nhất Bác không nói tiếp, xoay người đi lên tầng, Nhạc Cảnh tiếp tục dựa vào ghế sô pha, cúi đầu chơi điện thoại.
_______ cộc cộc cộc.
Vương Nhất Bác gõ cửa, cậu đợi hồi lâu nhưng Tiêu Chiến cũng chưa mở cửa.
"Thầy Tiêu?"
Vương Nhất Bác thử gọi một tiếng, trong phòng không ai đáp lại.
"Tôi vào được chứ?"
Vương Nhất Bác đẩy cửa ra, đập vào mắt là án thư bày biện chỉnh tề, cậu đi vào thì nghe được tiếng nước trong phòng tắm.
Cậu tắm rửa xong, sấy xong tóc, còn nói chuyện vài câu với Cảnh Nhạc mà Tiêu Chiến vẫn chưa tắm xong?
Vương Nhất Bác vội vã đi lên là muốn dỗ dành Tiêu Chiến, thấy đối phương còn chưa tắm rửa xong thì cậu dứt khoát ngồi trên giường chờ.
Tiếng nước tí tách lọt vào tai, hình như còn có âm thanh khác, Vương Nhất Bác không biết có phải là cậu nghe nhầm hay không.
Tiếng nước đột nhiên im bặt.
Vương Nhất Bác còn chưa mở miệng, một tiếng thở dốc ngắn ngủi đâm vào tai cậu.
Tiêu Chiến đang, đang...
Vương Nhất Bác đột nhiên bật dậy, cậu chỉ muốn chạy nhanh khỏi phòng của Tiêu Chiến, nếu lúc này hai người chạm mặt thì sẽ vô cùng xấu hổ. Vương Nhất Bác đi quá nhanh, cậu bị đụng vào cái ghế bên án thư.
Tiếng ghế cọ xát vô cùng chói tai, Vương Nhất Bác không rảnh dựng lại cái ghế, sau khi đóng cửa lại cậu mới thở nhẹ một hơi.
Vương Nhất Bác dựa vào trên cửa, tim đập nhanh hơn, trên mặt dâng lên độ nóng.
Quá xấu hổ?! Đáng ra cậu không nên đi vào phòng.
Tuy rằng điều này rất bình thường nhưng Vương Nhất Bác không thể nào điều chỉnh lại nhịp tim được.
Trong đầu trống rỗng, chỉ còn lại âm thanh thở dốc kia.
Vương Nhất Bác nhắm mắt, một lần nữa sắp xếp lại cảm xúc, về phòng rửa mặt. Sau khi cậu bình tĩnh rồi đi xuống tầng thì Tiêu Chiến đã ở dưới đó.
Không biết Cảnh Nhạc đang nói chuyện gì với Tiêu Chiến, Tiêu Chiến không hứng thú trả lời.
"Tiểu Vương, sao cậu đi lên gọi thầy Tiêu mà còn xuống muộn hơn thầy Tiêu?"
Muốn giả vờ là không xảy ra chuyện gì - Vương Nhất Bác:"......."
"Tôi về phòng thu dọn đồ đạc rồi mới đến gọi thầy Tiêu nhưng không thấy ai trả lời, quả nhiên là anh ấy đã xuống đây rồi."
Vương Nhất Bác nói một câu nói dối, tránh đi tầm mắt của Tiêu Chiến.
"Có phải là nên quay về đoàn làm phim không?"
"Cũng đến giờ rồi, đi thôi."
Vương Nhất Bác đi đến bên cạnh Cảnh Nhạc, cậu liếc nhìn Tiêu Chiến một cái, thấy thần sắc của hắn bình thường, hẳn là Tiêu Chiến không phát hiện ra cậu đi vào phòng đúng không?
"Tiểu Vương."
Vương Nhất Bác thất thần, không nghe rõ Nhạc Cảnh nói cái gì, qua loa trả lời.
"Cậu cảm thấy sao?"
Vương Nhất Bác: "Ừm."
Nhạc Cảnh: "......"
----------
Đạo diễn Chân đã chuẩn bị tinh thần phải quay lại mấy lần cảnh rơi xuống nước buổi chiều nhưng cô không nghĩ rằng Vương Nhất Bác quay một lần liền qua, cái này làm cô có chút kinh ngạc và vui vẻ.
Quả nhiên là cô không chọn sai người.
Khí chất của Vương Nhất Bác gần với nhân vật nhất, còn có linh khí, quan trọng nhất chính là khiêm tốn, nghiêm túc học hỏi, còn học rất nhanh. Đây là diễn viên dễ dàng dạy dỗ nhất mà đạo diễn Chân từng gặp.
Hiện tại đang là mùa hè, chỉ cần thay quần áo khô là được, sẽ không bị cảm hay bị bệnh, nhưng ở trong kịch bản thì là mùa thu, sau khi tiểu hoàng tử rơi xuống nước thì rất nhanh mọi người trong cung đều biết.
"Cảnh tiếp theo, tiểu hoàng tử và Ôn thái y."
Nghệ sĩ đóng vai Ôn thái y tên là Kim Đình, là người đã đến làm quen với Vương Nhất Bác ở buổi thử vai, cũng là người đã đứng ra bênh vực Vương Nhất Bác khi Từ Tiệp bịa chuyện.
"Tôi không nghĩ đến mình có thể nhận được nhân vật có nhiều suất diễn như vậy." Kim Đình ngượng ngùng cười cười: "Vốn dĩ nghĩ có thể có phim đóng là được, tôi đã về đọc tiểu thuyết, hai chúng ta có rất nhiều cảnh đóng chung với nhau."
Vương Nhất Bác gật đầu với cậu ta, trong tiểu thuyết Ôn thái y không chỉ là thái ý mà còn có một thân phận khác: "Thừa dịp bọn họ sắp xếp bối cảnh, chúng ta đọc thoại một chút đi?"
"Được."
Vương Nhất Bác tìm được việc làm, cậu vội vã tránh khỏi Tiêu Chiến. Chuyện giữa trưa còn chưa thoát khỏi trí nhớ của cậu, hiện tại cậu vừa nhìn thấy Tiêu Chiến liền thấy xấu hổ.
.........
"Đạo diễn, đã xong rồi."
"Tiểu Kim và Nhất Bác, đã chuẩn bị xong chưa?"
Hai người gật đầu.
Tiểu hoàng tử ngồi ở trên trường kỷ, trong tay cầm trà gừng, trên người còn bọc thảm.
"Đang êm đẹp sao lại rơi xuống nước?"
"Không biết." Tiểu hoàng tử mang vẻ mặt vô tội, ngữ khí héo héo.
"Tiểu điện hạ đi đến cạnh ao làm cái gì?" Ôn thái y nhăn mày, tiểu hoàng tử đơn thuần, trong cung nơi nơi đều có nguy hiểm, thái y cảm thấy đây là hành vi cố ý của người khác.
"Ta......"
Nghe cậu ta ấp úng, Ôn thái y than thở một trận.
"Lại nghịch ngợm."
"Ta không có, chính là trời mưa nên mới bị trơn."
"Ngoan ngoãn uống xong, nếu là bị bệnh, ba ngày đều không được rời khỏi tẩm điện." Ôn thái y nghiêm mặt, biểu tình không vui.
"Ai nha, chỉ là ngoài ý muốn. Ôn thái y lo lắng quá mức rồi. Nói thêm nữa, quốc sư không phải đã cứu bổn hoàng tử sao?"
Nhắc tới quốc sư, lông mày Ôn thái y lại càng nhăn hơn, sao quốc sư lại trùng hợp đi ngang qua?
"Ôn thái y, quốc sư thật sự chính là đi ngang qua, ngươi đừng nghi thần nghi quỷ, hắn đều lười nói chuyện với ta, là ta muốn hắn cứu ta."
Nghe xong lời này, Ôn thái y càng tức giận.
"Hắn còn dám không cứu ngài? Là vị mới vào cung mấy ngày trước đúng không, thần vẫn chưa gặp qua người đó. Lục Ý, đưa ta đi gặp quốc sư."
Tiểu hoàng tử vội vàng kéo Ôn thái y lại.
"Ai nha, ngươi đừng đi tìm hắn. Chính là...... Cái kia......"
"Lại đánh ý đồ xấu gì?" Thái dương Ôn thái y nhảy dựng.
Tiểu hoàng tử cong môi cười cười, khuôn mặt quá mức xinh đẹp khiến người khác phải yêu thương, muốn giở trò gì cũng làm người khác không thể từ chối.
"Không có gì có thể trốn khỏi đôi mắt của Ôn thái y, không phải lần trước ngươi nó có phương thức chưng nấu gì đó giúp cho thân thể khỏe mạnh sao?"
"Cái gì chưng nấu, kia gọi là xông hơi."
"Đúng đúng đúng, chính là cái này." Tiểu hoàng tử cười hì hì lôi kéo tay áo Ôn thái y: "Ta đã rơi xuống nước rồi, có phải là ta có thể đi đến căn nhà nhỏ xông hơi kia một chút không?"
"Xông hơi cũng không thể trị cảm lạnh, tiểu hoàng tử nhìn qua vẫn chưa bị cảm lạnh, ngoan ngoãn uống trà gừng liền tốt."
"Ta chỉ muốn đi xông hơi."
Ôn thái y: "......"
"Xông hơi không phải là muốn cởi quần áo sao?" Tiểu hoàng tử càng nói càng hưng phấn: "Ngươi liền nói, bổn hoàng tử rơi xuống nước, cần phải xông hơi đuổi lạnh."
"Xem xét công cứu người của quốc sư, ta chấp thuận hắn xông hơi cùng bổn hoàng tử."
"Giống cái gì?" Ôn thái y trừng mắt: "Tiểu hoàng tử tôn quý như ngọc, sao có thể cùng tên quốc sư kia cùng......"
"Có gì không thể?"
"Mặc kệ. Hôm nay bổn hoàng tử phải được xông hơi, muốn quốc sư làm cùng với ta."
Ôn thái y nheo mắt, đã quen tiểu hoàng tử vô cớ gây rối, thái y chỉ đành mặc kệ.
"Ôn thái y, ngươi đi sao. Ngươi là thái y, lời ngươi nói, hắn khẳng định tin."
"Ngươi nếu không đi, ta liền...... Ta liền......" Tiểu hoàng tử đột nhiên đứng lên, cởi áo lông chồn trên người, buông bình nước nóng, trà gừng cũng không uống.
"Bổn hoàng tử muốn chính mình bị lạnh chết, để Ôn thái y không còn người bệnh."
Ôn thái y: "......"
Tuy rằng Ôn thái y là người của Thái Y Viện nhưng lại khác với những thái y khác, Ôn thái y chỉ xem bệnh cho một mình tiểu hoàng tử, những người khác trong cung có bị bệnh thì cũng không liên quan đến Ôn thái y.
"Ôn thái y, ngươi tốt nhất. Ngươi liền giúp ta một lần, quốc sư lớn lên rất xinh đẹp, ta chỉ muốn tìm một cơ hội làm quen với hắn."
"Cut."
Quay chụp kết thúc, ý cười trên mặt đạo diễn Chân không ngăn lại được, cô vốn nghĩ Vương Nhất Bác đã khiến cho cô bất ngờ, không nghĩ đến người diễn Ôn thái y cũng rất tốt.
"Tiểu Kim, lúc trước cậu từng diễn qua vai gì rồi? Kỹ thuật diễn của cậu khá tốt."
Sau khi quay xong, Tiểu Kim không còn phóng khoáng như lúc quay nữa, nghe được đạo diễn Chân khen ngợi thì Kim Đình ngượng ngùng cười: "Chỉ là một vài vai phụ nhỏ thôi ạ, đây là nhân vật đầu tiên của tôi có nhiều cảnh diễn như vậy, rất cảm ơn đạo diễn Chân đã cho tôi cơ hội này."
"Không, cậu rất phù hợp với vai Ôn thái y này." Tính cách thật của Kim Đình rất khác biệt với vai diễn nhưng lại có thể thể hiện được vai diễn này rất tốt.
Bên này đã quay chụp xong.
Còn bên kia nhân viên công tác đang chuẩn bị, cảnh diễn tiếp theo chính là tiểu hoàng tử và quốc sư lần đầu tiên 'thẳng thắn gặp nhau'.
Vương Nhất Bác không nghĩ đến hôm nay cậu có nhiều cảnh diễn với Tiêu Chiến như vậy, vừa rồi quay cảnh dưới nước thì cậu còn không nghĩ nhiều, hiện tại ở một mình trong phòng quần áo, cậu lại không nhịn được bắt đầu xấu hổ.
Cảnh tiếp theo chính là cảnh quốc sư và tiểu hoàng tử cùng nhau xông hơi.
Quốc sư và tiểu hoàng tử chỉ mặc một chiếc áo trong màu trắng, đoạn diễn này là tiểu hoàng tử mượn cơ hội đùa giỡn quốc sư mặt lạnh.
Vương Nhất Bác đi thay quần áo, tổ trang phục đưa đến hai bộ quần áo sạch sẽ, Vương Nhất Bác cầm đồ trong tay, cậu còn có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt của bột giặt.
"Cảm ơn."
Vương Nhất Bác nói cảm ơn, chạy nhanh vào phòng thay đồ. Cửa còn chưa đóng lại thì có một bàn tay đã chống lại cánh cửa.
"Trốn tôi?"
"Không có."
"Còn nói không có, quay xong thì liền chạy nhanh như vậy."
Vương Nhất Bác không nói chuyện, cậu thậm chí không nhìn Tiêu Chiến, hai tai cậu đỏ như sắp nhỏ máu. Chỉ cần Tiêu Chiến nói một câu với cậu thì tất cả đầu óc của cậu đều là âm thanh thở dốc ngắn ngủi kia.
"Tôi muốn thay quần áo."
"Thay cùng nhau đi."
Tiêu Chiến cường ngạnh chống lại cửa, chen vào phòng thử đồ.
Vương Nhất Bác: "Phòng thử đồ như vậy....."
"Ba người đi vào cũng đủ."
Vương Nhất Bác: "......"
Không có việc gì thì để phòng thử lớn như vậy làm cái gì? Không thể phân thành hai gian sao? Phòng thử đồ của đoàn phim là mới xây, Vương Nhất Bác túm quần áo, quay người đi.
" Vương Nhất Bác."
Vương Nhất Bác đang cọ tới cọ lui kéo dài thời gian, nghe thấy tên mình thì cậu sợ đến mức hai tay run lên, giọng nói còn mang theo chút run run.
"Hả?"
"Tôi biết em đã đi vào phòng."
Vương Nhất Bác: "......"
Cứu mạng.
Vì cái gì muốn nói ra tới?
"Cái gì?" Vương Nhất Bác giả ngu, chuyện kia quá xấu hổ, cậu không muốn thừa nhận. Hy vọng Tiêu Chiến thức thời một chút, cùng nhau bỏ qua cái chủ đề này.
Nhưng Tiêu Chiến cũng không có quyết định này.
"Ghế dựa." Tiêu Chiến nói.
"Tối hôm qua trước khi ngủ tôi đã đặt ghế dựa vào cạnh án thư, buổi sáng cũng chưa từng dùng qua án thư, giữa trưa cũng không có."
Ghế dựa là giữa trưa Vương Nhất Bác vội vã ra khỏi phòng, không cẩn thận làm đổ.
"Tôi... có thể là Cảnh Nhạc đi vào."
Tiêu Chiến nhìn chăm chú, Vương Nhất Bác rũ đầu, có chút hối hận.
"Được rồi, là tôi."
"Không phải là tôi tự ý đi vào phòng của anh khi chưa có sự cho phép, tôi...."
"Tôi biết."
Giọng điệu của Tiêu Chiến bình thường tự nhiên khiến Vương Nhất Bác nghi ngờ có phải là cậu chuyện bé xé ra to không.
"Tôi là một người đàn ông có nhu cầu sinh lý bình thường, cái này cũng không khó hiểu đúng không? Tiếp theo, bị phát hiện cũng là tôi, cho nên là tôi xấu hổ mới đúng. Tôi cũng chưa trốn thì em trốn cái gì?"
Đầu của Vương Nhất Bác đã sắp vùi vào đống quần áo rồi, hai tai vẫn đang đỏ hồng, cậu nhỏ giọng phản bác.
"Anh xấu hổ chỗ nào? Chỉ có tôi xấu hổ thôi."
Cằm của Vương Nhất Bác đột nhiên bị nâng lên làm cho cậu phải ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Chiến, ngữ khí của hắn có chút bất đắc dĩ.
"Tôi xấu hổ."
Lúc này Vương Nhất Bác mới chú ý đến, hai tai của Tiêu Chiến cũng hơi đỏ ửng. Lúc này tâm lý của Vương Nhất Bác mới cân bằng.
Đúng vậy, dựa vào cái gì mà chỉ có cậu xấu hổ, thấy Tiêu Chiến xấu hổ thì cậu liền an tâm.
Không chờ Vương Nhất Bác nói cái gì đó, Tiêu Chiến liền cầm cổ tay của cậu. Khi Vương Nhất Bác đang nghi hoặc mà nhìn chăm chú, lòng bàn tay của cậu bị Tiêu Chiến đặt lên trên ngực hắn.
Cách bộ trang phục dày cũng có thể cảm nhận được lồng ngực của Tiêu Chiến, tiếng tim đập hữu lực, còn có chút nhanh.
"Tôi không chỉ xấu hổ mà còn lo lắng."
"Tôi sợ bởi vì chuyện này mà em xa cách tôi."
"Tôi không có....."
Vương Nhất Bác có chút chột dạ, không phải cậu muốn xa cách Tiêu Chiến, cậu chính là xấu hổ.
"Ừm, em không có." Tiêu Chiến nhẹ nhàng dỗ dành cậu.
"Cho nên, tôi có thể cùng thay quần áo với em không?"
Vương Nhất Bác: "......"
Cho nên, hai chuyện này có liên quan gì đến nhau?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com