Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cuộc Hẹn Không Ngờ

Kỳ thi tốt nghiệp đã qua, kết thúc một cách lặng lẽ như những năm học của Nguyễn An. Trong lòng cậu, chẳng đọng lại được bất cứ điều gì. Không định hướng nghề nghiệp, không trường đại học mơ ước, và cũng chẳng có bất cứ kế hoạch nào cho tương lai. Trống rỗng. Đó là thứ cảm xúc duy nhất mà An trải qua. Mười bảy tuổi, cái tuổi lẽ ra phải tràn đầy nhiệt huyết và ước mơ, nhưng An lại không có bất kỳ mối quan hệ yêu đương nào, không bạn bè thân thiết, không một điều gì gọi là "của riêng". Gia đình cậu, những người thân yêu nhất, suốt bao năm cũng không hề hay biết con trai họ đã chịu đựng sự bắt nạt, hành hạ đến mức nào. Nếu nói về tuổi thơ, ai cũng sẽ nhớ đến những khoảnh khắc hồn nhiên, đáng yêu, còn An, ký ức của cậu chỉ là những chuỗi đau đớn và cô độc. Mười hai năm đèn sách trôi qua, người khác có lẽ sẽ buồn khi phải rời xa lớp học, rời xa bạn bè, nhưng riêng An thì không. Đôi khi, cậu còn cảm thấy như được giải thoát, không còn phải đối mặt với đám Dũng đáng ghét nữa. Quả thật là một sự giải thoát nhẹ nhõm, dù chỉ là trên lý thuyết.

An trở về căn phòng chật chội của mình, nơi đã chứng kiến vô vàn giọt nước mắt và sự tuyệt vọng của cậu. Cậu nằm xuống chiếc đệm đã cũ kỹ, đã bạc màu, thân thuộc đến mức hóa nhàm chán. Đối với một gia đình ở vùng ven thành phố, nơi cuộc sống còn nhiều khó khăn, đây có lẽ đã là điều kiện tươm tất lắm rồi. Trong căn phòng thiếu ánh sáng, thân hình Nguyễn An lộ rõ những yếu tố của một kẻ "xấu xí" trong mắt xã hội: cái bụng phệ nhô ra, khuôn mặt lấm tấm mụn chưa lành hẳn từ những vết đánh, và vóc người thấp bé, lù đù.

An vội vã mở chiếc điện thoại cũ kỹ, màn hình đã nhiều lần va đập, trầy xước do dấu vết của những cuộc hành hạ. "Hừm, mình thoát rồi," An khẽ thở phào, một cảm giác nhẹ nhõm khó tả len lỏi qua lồng ngực. Cậu tìm kiếm một số tin tức liên quan đến những ngôi trường mà đám Dũng theo học. Có lẽ cậu ta sẽ né tránh tất cả những trường đó, dù cho bản thân An chưa hề có bất kỳ định hướng nào cho tương lai.

"Không biết Hà sẽ chọn trường nào nhỉ? Một trường top đầu thành phố chăng, hay một trường tư danh giá nào đó?" An không khỏi nghĩ tới Hà. Cô ấy là người đầu tiên mở lời với cậu, không phải những lời đe dọa hay bôi nhọ tàn nhẫn từ đám Dũng. Giữa biển người vô tâm, giọng nói trong trẻo của Hà hôm đó như một tia sáng nhỏ bé rọi vào cuộc đời An. Có lẽ, cậu đã rung động một chút, một rung động lạ lẫm mà cậu chưa từng biết đến.

An lướt điện thoại, ngón tay dừng lại trên một tin tức về "100 ngày giảm cân thành công" của một người sáng tạo nội dung. Cậu dừng lại đó khá lâu, ánh mắt dán chặt vào những hình ảnh trước và sau khi giảm cân đầy ấn tượng. Rồi cậu nhìn xuống cái bụng mình, cái bụng to phệ nhìn như một người phụ nữ mang thai. Một sự chán ghét dâng lên. "Liệu mình có thể giảm cân không?" An tự nói với bản thân, giọng nói đầy nghi hoặc.

"Haiz..." Cậu thở dài, buông chiếc điện thoại đã cũ kỹ xuống đệm, rồi đứng dậy nhìn bản thân qua chiếc gương mờ. Chính cậu ta cũng tự chê bai mình. "Bản thân mình tệ đến như vậy sao?" An thì thầm với tấm gương, với chính hình ảnh phản chiếu của một kẻ thất bại. "Liệu giảm cân có đẹp lên không?" Nhiều sự tò mò, sự ảo tưởng chợt bùng lên, nhưng rồi lại nhanh chóng bị dập tắt bởi cảm xúc tự ti, bởi những ký ức đau đớn. "Chắc chắn là không," cậu tự trả lời bản thân một cách lạnh lùng. Cậu lại trườn mình trên chiếc giường quen thuộc, chìm vào sự bất lực.

Đột nhiên, chiếc điện thoại trên đệm rung lên, một cảm giác không quá lạ lẫm đối với An. Nhưng giờ đã hơn 8 giờ tối, ai còn gọi vào giờ này nữa? Đối với An, những cuộc gọi đến cậu đều là từ gia đình, còn lại thì là một số cuộc gọi lừa đảo vô nghĩa. "Đây là số ai nhỉ?" An tự hỏi, giọng nói tỏ vẻ tò mò xen lẫn chút bất an. Cậu vội nhận cuộc gọi.

Phía bên kia, một giọng nói trong trẻo, quen thuộc vang lên, như tiếng nhạc dịu êm giữa không gian tĩnh mịch: "Chào An, mình là Minh Hà đây! Cậu có muốn đi xem phim với mình không? Chuyện là mình được tặng hai vé xem phim vào chiều mai, nhưng chưa biết rủ ai."

Đây có lẽ là lần thứ hai trong đời An có cuộc đối thoại đúng nghĩa với Hà. Tim An đập loạn xạ, mạnh đến mức cậu có thể cảm nhận rõ ràng từng nhịp đập trong lồng ngực. "Được... được ạ..." Một câu nói run run từ phía An, dường như cậu còn không tin vào tai mình.

"Được vậy mai hẹn nhau ở công viên nhé! Tớ cúp máy đây!" Hà nói, giọng có chút vui vẻ, rồi ngắt kết nối.

An trong cuộc gọi chỉ nói được một từ "được", nhưng cảm xúc trong lòng cậu lại cực kỳ, cực kỳ vui sướng, như một dòng nước mát lạnh vừa tưới tắm lên tâm hồn khô cằn. Một ngọn lửa nữa, lớn hơn và rực rỡ hơn bao giờ hết, bỗng bùng cháy trong lòng An. Được gái xinh mời đi xem phim, ai mà không vui cho được!

An vui sướng bật dậy ngay giữa đêm khuya. Cậu ta nhìn vào tấm gương một lần nữa, ánh mắt quyết tâm chưa từng thấy. "Mình sẽ giảm cân!" An nói đầy nghiêm túc, giọng nói vang vọng trong căn phòng trống. Đây có vẻ là lần đầu tiên cậu ta có chút ý chí, một khát khao mãnh liệt muốn thay đổi chính mình, không chỉ vì sự sống còn mà còn vì một niềm hy vọng lấp lánh mang tên Hà.

Cậu thiếp vào giấc ngủ, nhưng lần này, giấc mơ không còn là sự hỗn loạn của tuyệt vọng. Một màu trắng. Lại nữa, lại một giấc mộng. Một màu trắng xóa thân quen, vô tận. Nhưng nhìn từ xa, đã có một thứ dần nảy mầm, một loại cây kỳ lạ, xanh non mơn mởn mọc lên giữa vùng trời trắng xóa. An khẽ bước lại gần, tò mò và đầy hy vọng. Nhưng càng đi đến, cái cây lại càng xa dần, như trêu ngươi. Cậu cứ đi, đi mãi trong giấc mơ, cố gắng chạm tới tia hy vọng đó.

Đột nhiên, một âm thanh chói tai phát lên khiến cậu bừng tỉnh. Renggg! Thì ra là tiếng chuông báo thức. Giấc mộng quái lạ hôm qua khiến An có chút quan tâm, không chỉ vì sự kỳ lạ mà còn vì cảm giác ấm áp từ cái cây. Mồ hôi ướt đẫm cả trán, nhưng lần này không phải vì sợ hãi, mà vì một sự phấn khích lạ lùng.

Cậu dậy, bước xuống nhà ăn sáng. Mùi thức ăn quen thuộc từ căn bếp nhỏ. Mẹ cậu, một người phụ nữ của gia đình, với đôi bàn tay chai sần và ánh mắt hiền từ, không hề biết con trai bà đã phải chịu đựng những gì suốt mười hai năm qua. Cha cậu, một người đàn ông khắc khổ, những vết hằn già nua trên khuôn mặt hằn rõ sự cực nhọc khi hàng ngày phải đi làm mưu sinh, nuôi cả gia đình ba người.

"Con đã chọn được trường đại học chưa, An?" Người cha khẽ hỏi, giọng nói trầm ấm.

An ngập ngừng một lúc, rồi trả lời khẽ, giọng còn vương chút ngượng ngùng: "Con vẫn đang... tìm hiểu ạ. Chiều nay con có việc rồi." Cậu ta nói thêm, vội vã che giấu đi sự thật rằng cuộc hẹn với Hà chính là "công việc" quan trọng nhất đời cậu.

Cậu trở về căn phòng thân quen, nhưng lúc này, không phải để nằm vật vã với những vết thương do trận đánh bầm dập, mà là để chuẩn bị cho một buổi hẹn. Có thể là hẹn hò không? Cậu tự hỏi rồi vội vã tự phủ nhận với chính bản thân. Không, không phải. Cậu vội đi đến đống quần áo cũ kỹ, dãn ra, chọn cho mình một bộ đồ tươm tất nhất, dù chúng cũng chẳng khá hơn là bao. An không khác gì một kẻ tự kỷ, đang tự mình chuẩn bị cho một buổi hẹn mà cậu đã chờ đợi suốt mười bảy năm cuộc đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com