Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 20


Pháp Kiều sửng sốt một chút, chính cậu cũng quên mất chuyện này.

Lâm Hứa Hoán cố gắng nhớ lại, sau đó hít sâu một hơi, trên mặt đều là cảm động: "Mấy tấm này hình như là vào lúc tui mới vừa hoàn thành xong kỳ huấn luyện, khi ấy vẫn còn đang ngồi ở hàng ghế dự bị... Kiều Bảo Bối, thì ra cậu giấu kỹ đến thế."

Pháp Kiều nói: "Không phải..."

Cậu còn chưa nói hết câu, bả vai đã bị một người khác chạm nhẹ một cái.

Trần Đăng Dương đi tới trước mặt Lâm Hứa Hoán, rút điện thoại từ trong tay hắn ra: "Đừng có tùy tiện lục lọi điện thoại người khác."

Lâm Hứa Hoán rất oan ức: "Em đâu phải cố ý, em cũng đâu có biết khi nãy cậu ấy chụp bao nhiêu tấm, nên mới lướt đại thôi."

Trần Đăng Dương mặc kệ hắn, trả điện thoại lại cho Pháp Kiều.

Pháp Kiều vươn tay ra muốn nhận lấy điện thoại, nhưng lực tay của đối phương có hơi lớn, cậu kéo một cái cũng không xi nhê gì.

Trần Đăng Dương rũ mắt, nhìn bức ảnh kia một hồi mới chịu buông tay.

Biết Pháp Kiều là fan cứng của mình, Lâm Hứa Hoán không nhịn được mà ưỡn thẳng sống lưng, đưa tay lên chỉnh lại đầu tóc một chút: "Kiều Bảo Bối, sau này cậu đừng tìm anh tui chơi chung nữa, trực tiếp tìm tui nè, tui miễn phí cho cậu luôn, mỗi lần lên live tui sẽ dẫn cậu theo."

Pháp Kiều không biết phải giải thích thế nào mới ổn. Chuyện cậu nhận vẽ tranh là bí mật, chưa từng nói cho bất kỳ người nào hết, đối với cậu mà nói cái tài khoản Weibo kia cũng chỉ là một tài khoản phụ mà thôi.

"Được rồi." Huấn luyện viên bỗng nhiên mở miệng: "Phắn đi huấn luyện đi, phòng thi đấu cũng đã chuẩn bị xong, nhanh cái chân lên, hôm nay chúng ta bắn custom, anh đã hẹn với mấy đội tuyển kia rồi."

Trần Đăng Dương nói: "Nếu anh đã hẹn đội khác thì em sẽ không tham gia."

"Có sao đâu chứ, cái này cũng được tính là huấn luyện cho đội mà, anh còn đặc biệt dành một vị trí cho cậu đó." Huấn luyện viên khoác tay lên vai anh: "Ba thằng nhóc còn lại đều là người mà anh đánh giá rất cao, cậu vào kèm tụi nó giúp anh đi."

Trần Đăng Dương nói: "Lâu rồi em chưa bắn kiểu này, không kèm được."

"Bớt xạo sự, cậu có làm được hay không thì anh là người rõ nhất. Đi mà, giúp anh nha, anh đã nói với tụi nó hết rồi, tối qua tụi nó còn chạy đi tập hơn hai tiếng đồng hồ nữa đó..." Huấn luyện viên cầm điện thoại lên nhìn: "Tụi kia cũng đang hối anh nè, mau đi đi, đừng để các đội tuyển khác chờ."

Trước khi Lâm Hứa Hoán vào phòng thi đấu còn quay đầu lại tặng cho Pháp Kiều một câu: "Kiều Bảo Bối, lát nữa tôi sẽ tặng cho cậu một bộ phụ kiện kèm theo chữ ký nha", còn không đợi Pháp Kiều trả lời đã bị đội viên khác lôi đi.

Trần Đăng Dương bị huấn luyện viên choàng vai bá cổ đi về phía trước mấy bước, bỗng nhiên quay đầu lại: "Có thể đợi tôi một chút không?"

Mục đích ban đầu của Pháp Kiều chính là mang laptop về ký túc xá, tiếp đó là ngồi xem phim một lúc, định xem phim gì thì cậu cũng đã chọn xong hết rồi, là một bộ phim theo hướng hiện thực hóa rất có ý nghĩa, sau khi bộ phim ấy lên sóng hai ngày thì được đánh giá vô cùng tốt, Pháp Kiều rất muốn xem.

Trần Đăng Dương im lặng hai giây, còn nói: "Sẽ không mất nhiều thời gian đâu."

Pháp Kiều thủ tiêu kế hoạch xem phim ở trong đầu đi, sau đó cất điện thoại vào trong túi: "... Biết rồi, huấn luyện thi đấu cố lên."

Sau gáy huấn luyện viên xuất hiện vài dấu chấm hỏi lớn, thân thiết ôm lấy vai Trần Đăng Dương, sau khi đi được một đoạn mới hỏi: "Chuyện gì đây, cậu bạn kia có quan hệ thân thích với cậu à?"

"Không có." Trần Đăng Dương nói: "Trông chừng cậu ấy giúp em một chút."

"Biết rồi, miễn sao người không chạy mất là được chứ gì." Đến trước cửa phòng thi đấu, huấn luyện viên vỗ vỗ vai anh: "Bắn cho tốt đó."

Pháp Kiều được dẫn đến phòng nghỉ, trong phòng có một cái màn hình rất lớn, có thể dùng để phân tích dữ liệu, hoặc có thể quan sát trận đấu.

Nhiều loại nhãn hiệu đồ uống khác nhau và bánh quy được đặt xuống trước mặt cậu.

Huấn luyện viên cười nói: "Không biết cậu thích cái gì nên anh cầm đại vài thứ đến, tụi kia rất thích uống mấy thứ có ga này đó."

Pháp Kiều nói một câu cảm ơn, cầm lấy chai nước khoáng.

Huấn luyện viên cầm điều khiển từ xa điều chỉnh một hồi, màn hình sáng lên, bên trên là hình ảnh trong trận đấu.

Sau khi hai thành viên của TZG nhảy dù xong, huấn luyện viên cũng lấy một cuốn sổ ghi chép ra, để bất cứ lúc nào cũng có thể ghi lại khuyết điểm của bọn họ.

Trong căn cứ có hai phòng thi đấu, trong đó có một phòng vô cùng ầm ĩ, nếu không phải phòng đó cách âm tốt, thì tiếng ồn của họ đều có thể xuyên qua tai nghe truyền vào tai của các tuyển thủ phòng bên cạnh rồi.

"Team của anh tui nhảy chỗ nào vậy?" Lâm Hứa Hoán líu ríu hỏi.

"Ai mà biết, nhưng đây là huấn luyện nên phải bắn cẩn thận, hẳn là ở mấy chỗ vùng ven đi."

Bình thường lúc chơi game, người chơi đều rất thích nhảy xuống những nơi có súng ngay. Nhưng khi thi đấu thì hoàn toàn ngược lại, hầu như tất cả những chỗ vùng ven đều có người, nếu không để ý là sẽ chạm mặt liền.

Lâm Hứa Hoán nhìn bản đồ, chuẩn bị nhảy xuống khu ngoài rìa mà mình đã chấm sẵn, bỗng nhiên trên màn hình xuất hiện ba cái thông báo.

[TZGmoxie đã hạ gục XPP-hot bằng AKM.]

[TZGmoxie đã headshot XPP-youxiang bằng AKM.]

[TZGmoxie đã headshot Secret_happy bằng AKM.]

Phòng thi đấu liền rơi vào yên tĩnh một lúc.

Sau khi rơi xuống đất, đồng đội hỏi: "Cái acc Moxie này có phải là..."

"Ừ... Là anh Dương đó." Lâm Hứa Hoán cau mày nhặt đồ: "Mợ, anh tui điên rồi, tui còn chưa rơi xuống đất mà ảnh đã đụng phải hai team... Nhất định là bọn họ nhảy khu quân sự."

Lúc Lâm Hứa Hoán vừa mới nhặt đồ xong, thì Trần Đăng Dương đã giết được sáu người, hai team trong quân sự gần như đều là do một mình anh xử hết.

"Đỉnh, đúng là quá đỉnh." Lâm Hứa Hoán cảm khái: "Không hổ là anh tui."

Đến vòng bo cuối, chỉ có sáu đội còn sống sót, nói chính xác hơn là năm đội và một người lẻ.

Ba người của TZG đã thành hộp từ lâu, chỉ còn lại một mình Trần Đăng Dương.

Anh tìm một khu nhà để thủ, sau đó ngồi xổm ở góc khuất bơm nước.

"Anh ơi~ Anh ơi~ Là anh hả~" Lâm Hứa Hoán mở mic tổng lên, giọng nói của hắn lập tức truyền vào tai nghe của Trần Đăng Dương.

Ban nãy Lâm Hứa Hoán nhìn thấy có người đi vào khu này, nhưng chỉ có một mình, còn mặc trang phục của Moxie nữa, cho nên hắn nhìn một cái là nhận ra anh ngay.

Lâm Hứa Hoán mặc đồ khỉ lén la lén lút ở bên ngoài, dẫn theo đồng đội chặn ở dưới lầu.

Trần Đăng Dương không trả lời, bắt đầu tìm vị trí của bọn họ.

Lâm Hứa Hoán chỉ có hai người, hai người còn lại thì ở khu phía sau.

"Hay là chờ đồng đội đến rồi vô chung luôn?" Đồng đội nói.

"Cần gì?" Lâm Hứa Hoán nói: "Chúng ta hai đánh một cơ mà, nhất định là thắng chắc, hơn nữa quan hệ giữa tui và anh tui rất tốt, ảnh chắc chắn sẽ nhẹ tay."

Hai phút sau, hai người bị Trần Đăng Dương bắn gục ở ngoài phòng, chật vật ôm bụng lết trên sàn.

Trần Đăng Dương không nói hai lời liền gạt hai người luôn, sau đó xoay người rời đi.

"Anh." Chết thì cũng đã chết rồi, Lâm Hứa Hoán rảnh rỗi không có gì làm, bèn mở mic lên nói chuyện với anh: "Sao anh có thể vô tình giết chết fan chân chính nhiều năm của mình như vậy hả, thật là tàn nhẫn, thật là tàn bạo, nhưng mà em thích..."

Lâm Hứa Hoán còn chưa nói hết câu, đã nghe một quả lựu đạn tưng tưng hai cái trên mặt đất, không nghiêng không lệch rơi ngay "thi thể" còn chưa biến mất của hắn.

Oành một tiếng, thi thể nằm ngang trên đất bị chấn động đến lật người lại.

Lâm Hứa Hoán: "..."

Đồng đội nói: "Quan hệ tốt ghê đó, tốt hơn chút nữa là có thể PK(*) với cậu ngoài đời luôn rồi."

(*) Player Killing: là hành động ra tay sát hại nhân vật của người chơi khác trong game.

Trận thứ hai, đồng đội muốn bắn nhau, nên bọn họ quyết định nhảy xuống khu quân sự, Lâm Hứa Hoán vừa chạm đất chưa được hai phút lại bị Trần Đăng Dương hạ gục. Trần Đăng Dương không lập tức tiêu diệt hắn, sau khi ném một quả lựu đạn ngay chỗ hắn xong thì xoay người rời đi, mắt cũng không thèm liếc, mặc kệ phía sau nổ tung.

Trận thứ ba, Lâm Hứa Hoán bị tuyển thủ của đội tuyển khác hạ gục, hắn vội vàng bò ra phía sau để núp, ngay khi đồng đội chuẩn bị chạy tới để cứu hắn thì phịch một tiếng —— Trần Đăng Dương ở đằng xa đã tặng cho hắn một viên Kar98 ngay đầu.

Trận thứ tư...

Trận thứ năm...

Huấn luyện kết thúc, Lâm Hứa Hoán tháo tai nghe xuống chạy qua phòng bên cạnh.

"Anh, sao anh cứ kiếm chuyện với một mình em hoài vậy! Đã vậy còn hành hạ thi thể của em nữa..." Lâm Hứa Hoán nói: "Rõ ràng ba đứa đều xông lên mà anh chỉ nhắm vào mỗi mình em!!!"

Nhưng càng làm cho người khác bực mình hơn chính là, ba người bọn họ hùa lại vẫn không thể hạ gục được Trần Đăng Dương, cuối cùng còn bị đối phương dùng một quả lựu đạn double kill luôn hai người còn lại.

Trần Đăng Dương tháo tai nghe xuống, dưới ánh mắt vừa khẩn trương vừa sùng bái của những đội viên mới mà đứng dậy.

"Cách ăn mặc." Anh nói.

Lâm Hứa Hoán: "?"

"Cách ăn mặc của cậu quá xấu."

Lâm Hứa Hoán: "..."

Trần Đăng Dương không thèm để ý đến hắn nữa, quay người rời khỏi phòng thi đấu, hướng về phía phòng nghỉ.

Đây là lần đầu tiên Pháp Kiều xem trực tiếp thi đấu PUBG như thế này.

Huấn luyện thi đấu tùy ý hơn thi đấu chính thức rất nhiều, nhưng lại kích thích hơn một chút, phần lớn thời gian huấn luyện viên đều chỉ xem góc nhìn của Trần Đăng Dương.

Cửa bị đẩy ra, Trần Đăng Dương bình tĩnh đi vào.

"Hôm nay cũng không tìm thấy một lỗi nào, tuyệt lắm." Huấn luyện viên không hề keo kiệt mà khen ngợi.

"Anh không xem góc nhìn của đội viên mà xem em làm gì?" Trần Đăng Dương ngồi xuống bên cạnh Pháp Kiều.

"Anh cũng muốn nhìn tụi nó lắm chứ, nhưng đáng tiếc nhóm người mới này chết quá nhanh." Huấn luyện viên nhỏ giọng thì thầm: "Vẫn cảm thấy thiếu một chút nữa..."

Trần Đăng Dương không trả lời, anh rũ mắt xuống, nhìn chai nước khoáng trong tay của Pháp Kiều.

Cảm nhận được ánh mắt của Trần Đăng Dương, Pháp Kiều đưa chai nước về phía anh: "Cậu muốn uống hả? Còn chưa có mở nắp đâu."

Trần Đăng Dương nhận lấy, cũng không vội vàng vặn nắp ra. Anh hỏi: "Cậu có xem huấn luyện thi đấu không?"

"Có." Pháp Kiều dừng một chút: "Cậu chơi hay thật đấy."

Lời khen mang tính hình thức như thế này hiển nhiên không làm Trần Đăng Dương cảm thấy thỏa mãn, anh mím môi, mở chai nước ra uống một hớp.

Những đội viên khác cũng lần lượt đi vào phòng nghỉ để chuẩn bị đấu lại, không lâu sau cả phòng liền ngồi chật kín người.

Pháp Kiều vừa mới cảm thấy không được thoải mái, thì Trần Đăng Dương đã lên tiếng.

"Mọi người nghỉ ngơi đi, bọn tôi ở đây không tiện, về trước."

"Có gì mà không tiện." Huấn luyện viên muốn giữ anh lại.

Trần Đăng Dương nói: "Đi thôi Pháp Kiều."

"Ấy ấy, đợi đã." Lâm Hứa Hoán vội vàng nói: "Kiều Bảo Bối, tôi còn chưa đưa phụ kiện cho cậu mà, hai người đợi tui đi xuống kho lấy đã."

Trước khi Lâm Hứa Hoán chuẩn bị chạy đi, Pháp Kiều lại gọi hắn trở về.

Lâm Hứa Hoán nói: "Sao vậy? Cậu đừng nói không tiện, phụ kiện là do nhà tài trợ tặng, cứ đến tết là tặng cho tụi tui mấy bộ, dùng không hết."

Pháp Kiều không muốn để lộ chuyện mình nhận vẽ tranh, nhưng cậu lại càng không thể nhận bừa mình là fan hâm mộ nhiệt tình và yêu thích Lâm Hứa Hoán được.

"Mấy tấm ảnh kia là người khác gửi cho tôi." Cậu giải thích: "Là fan của cậu muốn nhờ tôi vẽ cậu."

Mới đầu Lâm Hứa Hoán còn sững sờ, sau đó thì tỏ ra sùng bái Pháp Kiều: "Cậu là sinh viên khoa mỹ thuật hả? Quả nhiên, tui vừa nhìn là biết cậu học mấy cái này mà, cậu nhận được nhiều đơn vẽ không? Có phải cậu thường xuyên nhận được đơn vẽ tui không?"

Pháp Kiều nói: "Chỉ có lần này thôi."

Lâm Hứa Hoán: "..."

Đội viên trong phòng nghỉ đều bật cười, còn có người mắng hắn không biết xấu hổ.

"Các cậu thì biết cái gì, nhìn Kiều Bảo Bối là tui biết cậu ấy vẽ đẹp đến thế nào rồi, giá một tấm chắc chắn là rất cao! Lại nói, fan của tui đều là mấy bé học sinh, làm gì có tiền mà đặt nhiều đơn chứ?" Nói xong, Lâm Hứa Hoán ho một tiếng, tiến lại gần Pháp Kiều hỏi: "Kiều Bảo Bối, chúng ta quen thân như vậy, cậu có thể bớt chút đỉnh cho fan của tui không... Mà cậu nhận vẽ bao nhiêu thế?"

Pháp Kiều muốn nói lại thôi.

Lâm Hứa Hoán nói: "Nói đi đừng sợ, cao quá cũng không sao, tôi xứng đáng với cái giá đó mà."

Pháp Kiều nói: "Tám trăm."

Lâm Hứa Hoán: "."

Lúc trợ lý đội tuyển đi vào, Lâm Hứa Hoán đang đánh nhau với những người khác, trong miệng còn lẩm bẩm "Mi mới rẻ tiền", "Mi dám xem thường tám trăm hả", "Mi có cho thì fan cũng không thèm tranh của mi đâu".

"Lại giỡn cái gì vậy?" Trợ lý bỏ một cái hộp lên bàn: "Quà từ nhà tài trợ nè."

Lâm Hứa Hoán dừng lại: "Cái gì thế?"

"Là móc khóa." Trợ lý mở hộp ra, cầm lấy món đồ kia để lên tay.

Món đồ kia là một chiếc giày chơi bóng màu hồng nhạt, to bằng ngón cái, là kiểu giày mà nhà tài trợ mới ra mắt, chi tiết nhỏ ở trên đó đều rất tỉ mỉ.

"Nhỏ như vậy, lại còn là màu hồng nữa." Lâm Hứa Hoán nhăn mặt: "Tui hông mang đâu."

"Có đủ màu, các cậu tự chọn đi, treo ở trên bao lô hay chỗ nào dễ nhìn một chút, cũng có thể tặng cho bạn gái." Trợ lý quay đầu lại nói: "Anh Dương, giờ anh phải đi à? Em cũng lấy cho anh một cái nè, anh muốn màu gì?"

Lâm Hứa Hoán vừa chọn vừa cười: "Bỏ đê, anh của tui hổng có hứng với ba cái này đâu——"

"Màu trắng." Trần Đăng Dương nhàn nhạt hỏi: "Có không?"

...

Suốt dọc đường từ khi rời khỏi căn cứ, hai người đều không một ai mở miệng nói chuyện.

Pháp Kiều không biết nói gì, Trần Đăng Dương đi rất chậm, hình như là do mới vừa huấn luyện xong nên có chút hơi mệt, vì vậy bản thân cũng không lên tiếng.

Bỗng nhiên hai bên má cảm nhận một thứ man mát, Pháp Kiều kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Chẳng biết từ lúc nào trời đã bắt đầu đổ một cơn mưa phùn, giọt mưa nhỏ vụn, tí ta tí tách.

Mưa dạng này cũng không ảnh hưởng gì đến việc đi lại, người đi đường vẫn bình tĩnh bước đi, nếu có thay đổi thì nhiều lắm là bước nhanh hơn một chút mà thôi.

Pháp Kiều đang chăm chú nhìn bầu trời, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó chụp lên đầu mình, tầm nhìn phía trước cũng bị vành mũ chặn lại một nửa.

Cậu theo bản năng vươn tay ra sờ thử, sờ được chiếc mũ bóng chày màu đen của Trần Đăng Dương.

Trần Đăng Dương rũ mắt xuống, chỉ đối diện với tầm mắt của cậu hai giây, rồi duỗi tay ra giúp cậu chỉnh lại vành mũ.

Trên mũ bóng chày vẫn còn phảng phất mùi hương của Trần Đăng Dương, tựa như mưa bay, mát lạnh lại dịu dàng.

Pháp Kiều hoàn hồn: "Không cần đâu, mưa cũng không lớn lắm."

Trần Đăng Dương nói: "Cứ đội đi."

Pháp Kiều: "..."

Bọn họ bước đi trong màn mưa, Pháp Kiều bị vành mũ cản mất một phần tầm nhìn, vì muốn quan sát rõ hơn, cằm của cậu không tự chủ được mà có hơi ngẩng cao lên một chút.

Cậu cũng không hề phát hiện, người đi bên cạnh cậu nãy giờ vẫn luôn rũ mắt xuống nhìn cậu.

Mấy trận huấn luyện thi đấu mà thôi, không thể làm Trần Đăng Dương thấy mệt được, anh không nói câu nào là bởi vì bây giờ anh cảm thấy không được bình tĩnh cho lắm.

Khoảnh khắc khi anh nhìn thấy tấm hình Lâm Hứa Hoán ở trong điện thoại của Pháp Kiều, anh giống như trở về mùa hè cấp ba khi ấy vậy.

Ngày đó anh từ siêu thị bước ra, trong túi nhựa là hai bịch kẹo sữa, lúc đi qua chỗ rẽ của một con hẻm nhỏ, anh nhìn thấy Pháp Kiều đứng dựa vào tường, cúi thấp đầu, yên lặng mặc cho La Thanh Sơn nắm lấy tay cậu.

Đi đến ngã tư hai người cần phải tách ra, Pháp Kiều dừng lại: "Hôm nay rất cảm ơn cậu vì đã đưa tôi đến căn cứ..."

"Pháp Kiều." Trần Đăng Dương ngắt lời cậu.

Pháp Kiều nhìn về phía anh: "Hửm?"

Trần Đăng Dương cao hơn Pháp Kiều, hơn nữa còn vì vành mũ, nên lúc nói chuyện Pháp Kiều đều phải ngẩng cao đầu.

Trần Đăng Dương duỗi tay ra, nhấc vành mũ lên một chút.

Anh nói: "Chuyện tôi thích cậu, cậu còn nhớ không?"

Pháp Kiều lập tức im thin thít, hai mắt dần dần mở lớn để lộ ra sự hoảng loạn của mình.

Thậm chí cậu còn muốn kéo vành mũ xuống lại.

Ý thức được Trần Đăng Dương đang chờ câu trả lời, Pháp Kiều yên lặng rất lâu, mới nói: "Nhớ."

Trần Đăng Dương ừm một tiếng.

Tình cảm không phải là thứ đồ linh tinh, không thể dễ dàng cất vào trong hộp rồi ném đi được, cho nên anh vẫn luôn cho Pháp Kiều thời gian, nhưng bây giờ anh không muốn chờ nữa.

Nếu bởi vì người yêu cũ từng ngoại tình khiến cho Pháp Kiều sinh ra bóng ma, thì anh sẽ đến xử lý nó.

Nếu Pháp Kiều còn tình cảm với La Thanh Sơn, vậy thì anh sẽ phá hủy nó.

"Tay."

Pháp Kiều có hơi mê man, theo bản năng đưa tay ra.

Trong lòng bàn tay cậu bỗng dưng xuất hiện một chiếc giày nhỏ màu trắng, là cái móc khóa mà người trợ lý kia nói rằng "Có thể tặng cho bạn gái".

Trần Đăng Dương nói: "Pháp Kiều, kể từ bây giờ tôi sẽ theo đuổi cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com