Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 8 : Món đồ phế phẩm và bàn tay thô ráp

Trong đầu đều đặn đệm những nhịp vang rền, run rẩy từng dây thần kinh đang co rút. Tôi bất lực buông xuống sấp văn kiện dày cộp, không kiên trì nổi nữa. Chẳng thể nhồi nhét bất cứ kí tự nào vào cái đầu đau như búa bổ. Chữ nào chữ nấy tự động cuốn vào nhau, loạn hơn cuộn chỉ rối.

Cau mày xoa lấy thái dương giật nảy của mình, khó chịu áp cái trán nóng bừng xuống mặt giấy mát lạnh. Không chỗ nào là không kêu gào thảm thiết. Từ cánh tay trái vẫn luôn để trong trạng thái thả lỏng đến cái thân thể đau nhức từng khớp xương, đâu cũng đòi hỏi thân chủ để nó được nghỉ ngơi.

Tôi lẳng lặng nghe chúng nó kháng nghị, mơ màng gật đầu. Phải, bết bát thế này, sao có thể không thương xót được đây ? Chỉ là tôi thật sự phải nhẫn tâm với chúng nó rồi, để chúng nó thoải mái thì thân chủ lại không dễ chịu nổi.

Thân chủ không muốn hớp gió tây bắc qua ngày, còn muốn có nơi cư trú trong cái thành phố ẩm ương này. Mục tiêu khó khăn như thế, không cố gắng thì sao mà làm nổi ? Cho nên, các con ngậm miệng đi. Yên lặng thân chủ còn kiếm tiền mà tiêu chứ !

Tôi quẹo người lên mặt bàn, lật tìm vỉ thuốc cảm cúm trong ngăn kéo. Chắc mẩm nó đã vinh hạnh bị đày xuống tít tận bên trong bởi vì cái thân thể khỏe mạnh này ít khi cần đến nó. Y như rằng, sau bao đống giấy lộn, tôi lôi ra vỉ thuốc duy nhất của mình, hớn hở đưa lên trước mắt.

Vỉ thuốc còn nguyên, viên nào viên nấy tròn trĩnh, căng mẩy béo đẹp. Cơ mà nội thất thì lại rùm beng hết rồi, toàn hàng hết hạn sử dụng, chất gì chất nấy tan tác hết cả. Giờ chỉ coi như ăn kẹo đắng cho tỉnh táo thì vẫn được mà thôi.

Thở dài một hơi, không tình nguyện vươn tay gõ bàn làm việc của hàng xóm cạnh bên. Lúc này là giờ nghỉ trưa, chỉ còn tôi với gã nhận nhiệm vụ trông phòng. Tôi thì không có tâm trạng muốn nạp cái gì vào cơ thể, còn gã đang đánh thưởng trò chơi, từ sáng đã chuẩn bị đồ ăn vặt đủ loại.

Gã đồng nghiệp đeo tai nghe, chăm chú dán mắt vào tablet tràn đầy màu sắc của mình. Gã không ngẩng đầu lên, chỉ nhướng mày tỏ vẻ đang nghe. Tôi mừng húm đẩy cái ghế lại gần, lớn tiếng hỏi gã. "Còn thuốc cảm cúm không ? Cho tôi xin hai viên, loại màu trắng càng tốt."

Gã ta gật đầu, khẽ cong 3 cái ngón tay của mình, phe phẩy chúng. Tôi ngoan ngoãn xê ghế về bàn làm việc, chờ gã đánh xong bàn này thì lấy đồ cho mình. Sau 5 phút, gã đồng nghiệp chép miệng, rút ra cái que kẹo trong mồm cắm vào bồn xương rồng của hàng xóm bàn bên.

Tôi âm thầm đẩy cái chậu hoa đá xinh đẹp của mình về phía bên phải, tránh xa tầm với của gã. Mấy em hoa đá yếu ớt của tôi chịu sao nổi việc cắm gậy đầy người như mấy anh xương rồng được. Mong gã thương cho các em ấy thân gái monh manh, in ít đâm chọc chúng nó.

"Cảm cúm trắng ấy hả ? Trong túi còn hay sau đấy, ông tự tìm đi." Gã rút ra từ ngăn bàn bất ngờ sạch sẽ và gọn gàng cái túi thuốc con con ném cho tôi, đầu cũng chẳng nâng lên tiếp tục sự nghiệp vĩ đại của mình.

Hôm nay gã có vẻ im lặng lạ thường, chẳng hề ầm ĩ. Phải ha, thằng chủ cây xương rồng đi công tác sáng nay, không thì hắn đã lải nhải gã đến nhức óc mới thôi. Hắn khó chịu vì gã cứ coi mấy cái cây tua tủa bảo bối của hắn chẳng khác gì bãi rác kẹo que.

Hai thằng này đúng là oan gia ngõ hẹp. Gã ta ngứa mắt thằng xương rồng vì hắn cao hơn gã một cái đầu, đã thế lại còn hay bày bừa lấn sang cả bàn của gã. Thằng kia cũng chẳng vừa, biết gã ghét mình lại càng trêu chọc, nhất là chuyện đôi giày tây độn đế đặc chế đen bóng gã mang.

Hai thằng này chanh chua có tiếng, động vào như chọc tổ ong vò vẽ, ít ai dám dây. Tôi không tiếp chuyện với gã mấy nên cũng không có ấn tượng gì. Phần lớn là nghe Xương Rồng kể về cái tính kì quái của gã, than phiền việc gã cứ tự động xếp lại cái bàn luộm thuộm của hắn.

Xương Rồng nhất mực quả quyết cái bàn ấy bừa có trật tự, đồ nào đồ đấy đều được để đúng chỗ hết. Cho nên dọn bàn hộ hắn là không đúng tí nào, phá hủy nhã hứng làm việc. Tôi bĩu môi không thèm để tâm, nếu hắn tức giận thật, hắn đã không nấp sau cửa để mặc gã dọn đồ cho mình.

Hai thằng quái thai, cứ ưa mập mờ ve vãn lẫn nhau. Thích ra mặt còn lời qua tiếng lại làm trò, như kiểu tôi không thấy hai thằng đấy vừa làm việc vừa chạm nhẹ vào tay nhau. Còn cái gì mà tình cờ đi ăn, là đồng nghiệp nên đành chung bàn, lộ liễu không chịu được. Làm mấy kẻ gay lâu năm như tôi ngượng dùm bọn nó.

"A...Cảm ơn." Gã bất ngờ quăng cái túi thuốc làm tôi giật mình, nhoài người hứng lấy. Cúi đầu xuống đột ngột làm tầm mắt tôi tối sầm lại, thêm phần choáng váng. Cơn cảm cúm có vẻ nặng hơn, ngón tay ì ạch suýt không hứng kịp. Đúng là nhà dột lại còn gặp mưa rào, ốm lúc nào không ốm, lại đúng tuần phải tăng ca nhiều nhất mới sợ.

Tôi sục sạo mở túi tìm kiếm vỉ thuốc nhưng không thấy, thuốc cảm chỉ còn loại màu xanh với vàng mà thôi. Tôi cau mày cầm lên hai loại thuốc đó, do dự chọn cái nào. Cả hai tôi đều không thích, một loại uống xong thì huân người ta đến chết, cái kia thì đã đắng lại còn hay có tác dụng phụ.

Mà hơn thế là uống loại nào cũng gây buồn ngủ hết, tôi không thể nào tỉnh táo nổi mà làm việc. Hôm nay còn là thứ hai nữa chứ, trưởng phòng có buông tha thị sát ngày này bao giờ đâu. Không muốn bị cảnh cáo đâu, tháng này thiếu một cái nữa thôi là trừ lương rồi, không cẩn thận là phải buộc eo mà sống.

Tôi xòe hai vỉ thuốc ra, cắn răng chọn cái viên cảm vàng rồi rót nước uống ực một cái. Sổ mũi rát họng cái gì, có khi còn khó chịu hơn là mơ màng một chút. Y như rằng, vừa nói xong, hai mí mắt đã lung tung va vào nhau nhiệt tình.

Tôi hé mắt nhìn đồng hồ, hẳn 40 phút nữa mới bắt đầu ca chiều. Tôi khẽ vỗ vai gã đồng nghiệp đang nhanh chóng ngốn đống bim bim nạp năng lương, nhờ gã ta đánh thức mình sau 30 phút nữa. Gã ta lơ đãng gật đầu, vẫn không thèm lia con ngươi qua tôi một cái.

Tôi yên tâm chỉnh lại cái cặp của mình, thỏa mãn duỗi người ngả ra bàn. Gã ta có trí nhớ tốt hơn tôi nhiều lắm, cơ bản yều cầu thì vẫn đáp ứng. Không những thế còn luôn đúng giờ, là cái chuông báo thức mọi người đều tin dùng. Đương nhiên có đôi khi mất linh vì tên Xương Rồng nào đó.

Nhưng suy nghĩ đến cặp đôi kia dính nị suốt ngày, việc thằng Xương Rồng chủ động về kiểm tra gã có xác xuất rất lớn. Tôi lôi cái điện thoại di động của mình ra đặt giờ báo thức. Cẩn thận cho chắc ăn, đâu thể biết trước điều gì phải không ?

Ngay khi cái đầu mơ hồ của tôi bắt đầu bồng bềnh lênh đênh, tiếng chuông điện thoại rung trời chuyển đất truyền tới. Tôi thở dài một hơi, buông tha cho cơn ngủ ngon. Khó khăn hé mắt liếc qua tên dãy số, định bụng không quan trọng là cho im lặng luôn.

Điện thoại mải miết rung chuông, đổ điện đã là lần thứ hai. Gã đồng nghiệp đá vào chân tôi một cái, khó chịu chỉ vào cái tai của mình. Ra hiệu tôi bớt ầm ĩ làm phiền công việc quan trọng của gã. Tôi giật mình đánh rơi điện thoại, có lệ gật đầu với gã.

Đờ đẫn vuốt vuốt đôi con ngươi hoen đỏ vì mở ra quá lâu. Run rẩy nhấn vào nút im lặng trên màn hình. Trên cái màn kính đen bóng, vẫn hiện lên cái màu xanh lá thúc giục và dòng kí tự không thể nào quên nổi. Tôi do dự miết miết dòng kí tự, không biết nên tiếp hay không ?

Cuối cùng đầu hàng nôn nóng trong lòng, đi ra khỏi văn phòng. Không kiềm được hít vào một hơi thật sâu không khí trong lành ngoài ban công, lấp đầy lồng ngực trống rỗng thiếu khí. Hạ hết quyết tâm tiếp cuộc điện thoại. Dòng kí tự "của tôi" sáng lên, màn hình tối đen chuyển sang ảnh nền rực rỡ.

Những vệt màu sáng bừng sức sống của điện thoại truyền vào mắt tôi lại thắp không nổi ngọn lửa đã chết lặng nơi đáy lòng. Nơi đó đã tối đen lại, âm u và lạnh lẽo như đêm mưa ngày thứ bảy ấy. Giống như ông anh tôi nhắc nhở, đã gãy hết khung và rách toạc đến bung bét mất rồi.

"Sao anh bắt máy chậm thế ? Bây giờ không phải giờ nghỉ trưa sao ?" Giọng nói vốn lạnh lẽo của người đàn ông đó qua điện thoại lại thêm cứng rắn vài phần. Tôi do dự mấp máy đôi môi, chưa biết phải trả lời thế nào.

"Thôi, không phải nói, tôi không cần biết. Ngày mai anh qua dọn nốt tủ đồ của mình được không ? Tôi cần trùng tu lại căn phòng." Em không kiên nhẫn chấm dứt câu hỏi đặt ra, lạnh lùng hỏi tôi bao giờ qua thu dọn đồ đạc.

Tôi bần thần ngồi xuống ghế ngoài hành lang, vụng về đến suýt đánh rơi điện thoại. Lòng bàn tay trơn ướt mát lạnh cái vỏ kim loại. "Ngày mai tôi không qua được. Tuần này tôi phải tăng ca, cuối tuần mới rảnh."

"Tăng ca ? Anh cũng bận rộn quá ! Thế mà tôi còn tưởng anh nhàn rỗi lắm, có bao giờ từ chối hồi còn làm bạn tình với tôi đâu ?" Giọng điệu em thoáng chút mỉa mai. Tôi mường tưởng ra người đàn ông ấy khẽ nhếch đôi môi mỏng khắc nghiệt của mình, châm chọc tôi không thương tiếc.

Trái tim như thắt lại một nhịp, yếu đuối núp mình trên cái ghế rộng rãi. Tôi có bao giờ rảnh rỗi đâu ? Em không bận tâm tôi, sao em thấy nổi những điều tôi đánh đổi để kề cận bên em. Em đã quen hưởng thụ sự dung túng và chiều chuộng nên đôi mắt em nhắm nghiền khi lướt qua tôi.

Tôi không nhớ nổi đã bao đêm sau buổi tăng ca, vội vã chạy về nhà. Súc rửa, thay đồ rồi nhanh chóng quơ vội cái bánh ở tiệm tạp hóa. Không ngơi nghỉ bước chân để có thể đúng giờ tới được căn hộ của em. Như con chó hớn hở sà vội vào lòng chủ nhân muốn được âu yếm.

Nhưng không phải lúc nào cũng thuận lợi hống em vui vẻ, đôi khi thời gian như hạt cát rớt qua kẽ tay. Em sẽ lạnh lùng ngồi trên cái ghế của mình, cao ngạo đưa mắt liếc qua tôi. Đuôi mắt sót lại đôi phần chán ghét ấy không thôi ám ảnh tâm can mềm yếu của tôi.

Tôi tựa tên tội đồ, kẻ đã phí hoài quãng thời gian rảnh rỗi duy nhất của em. Thế cho nên tôi lại càng muốn bù đắp, thuận theo và vâng lệnh. Những câu hỏi được không ấy của em, từ lâu đã chỉ mang ý định qua loa. Bởi em đã rõ, tôi sẽ nghe theo chúng không một lời cự cãi, bất kể tình huống nào.

"Cuối tuần tôi mới qua được." Âm tiết thoát khỏi yết hầu mang theo chút rung động, lạc hẳn so với tông giọng bình thường. May mắn chúng tôi đang nói chuyện qua điện thoại, hẳn em không nhận ra phút giây yếu đuối đó.

"Tôi không chờ đến chủ nhật đâu, phải là tối thứ bảy. Xong việc thì qua luôn đi, người của tôi mất kiên nhẫn lắm." Bàn tay trái bỗng ê ẩm đau, loạng choạng không giữ nổi cái điện thoại. Không hiểu nổi tại sao thứ đồ vốn luôn nhẹ nhàng lại trở nên nặng nề đến thế, đánh nghiêng cả những ngón tay.

Cơn cảm cúm hình như trở nặng rồi, nếu không tại sao tôi lại nghe thấy ảo thính thế này ? Người nào của em mất kiên nhẫn ? Người trùng tu căn hộ hay một ai khác...Tầm mắt dần mơ hồ đi trong ánh nắng chói chang vọng qua cửa kính. Tôi hoảng hốt đưa tay che khuất chúng, rụt người, lùi sâu vào hành lang râm mát.

"Được, cứ thế đi." Điện thoại ngắt điện bị quăng mạnh xuống ghế. Không muốn nghe thấy giọng nói lạnh lùng của người đàn ông đó. Màn hình vẫn duy trì thời lượng cuộc gọi, mới hơn một phút. Hơn một phút ngắn ngủi lại khiến tôi như bể nát.

Chia tay mới được một ngày, em đã vội vàng tìm được kẻ khác thay thế tôi rồi. Tựa như món đồ phế phẩm định sẵn phải đào thải, cho nên luôn chuẩn bị sẵn món khác để lấp đầy khoảng trống. Ngay từ đầu đã là vật dụng không hề được chủ nhân chú trọng và thương tiếc.

Mong được thay thế, sốt ruột hối thúc đến vậy. Tôi đã chẳng còn gì để em hứng thú. Thân thể này em chơi chán rồi phải không ? Chắc lời chia tay ấy, em đợi đã lâu. Vì em từng lỡ miệng ưng thuận cho tôi cố gắng, đến khi tôi bỏ cuộc. Thảo nào người đàn ông đó không thôi đối xử lạnh nhạt với tôi, dồn ép tôi đến đường cùng.

Tôi làm em chán ghét... Nếu đã căm ghét, sao lúc đầu còn lập bẫy khiến tôi sa vào ? Để tôi yêu em, để tôi mê đắm, để tôi đê tiện cầu xin được cạnh bên...Khiến tôi chật vật và đớn hèn, em vui thích lắm hả ?

Bàn tay thô ráp áp lên mặt, những đường gân ngoằn nghèo cồm cộm thấy rõ. Tôi bàng hoàng nhìn vào chúng, gợi nhớ đến cái lúc đôi tay thon dài trắng nõn áp chặt. Hai đôi tay khác da thịt, khác cả xương cốt. Giữa tôi và em chưa bao giờ có cái gì ràng buộc đôi tay nhau lại.

Khóe mắt trở nên nóng hổi đau xót, hơi nước quanh quẩn. Hình như...mười ngón tay khác biệt ấy vẫn chưa một lần đan kẽ hòa hợp. Luôn là truy đuổi và né tránh. Luôn là tách rời và đi lướt qua nhau.

Mối quan hệ của chúng ta...tôi luôn cho rằng...

Một ngày không xa...em sẽ nắm lấy đôi tay tôi...

Tiếc là...em chưa bao giờ muốn thế...

"Không phải yêu...chúng ta không yêu nhau... nên nào có thể nói là..."

Chia tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com