Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Sano Manjiro


Em một đứa trẻ mồ côi, may mắn được một người phụ nữ nhận nuôi. Vốn tưởng sẽ có một cuộc sống yên bình nhưng không . Người phụ nữ ấy nhận em chỉ vì muốn tìm một vật gì đó đẹp đẽ để thoả mãn cái thú vui biến thái của mình . Luôn đánh đập , ngược đãi em bằng mọi cách đến lúc em thoi thóp thì vứt em ở một con hẻm vắng vẻ nào đó .

Em muốn sống , em không muốn chết một cách vô nghĩa như thế này chút nào. Tại sao ông trời lại bất công với em như thế, đã không cho em thứ gì mà còn hành hạ em như thế. Em không can tâm , em cố lê cái cơ thể gầy guộc, đầy vết thương ra khỏi căn hẻm tối tăm như muốn nuốt chửng em bằng cái bóng tối chết chốc của nó vậy . Trước khi ngã quỵ trước mắt em là gương mặt của một bà lão hiền từ đang nói điều gì đó mà trông vẻ mặt rất lo lắng..... Em gắng gượng mấp máy đôi môi đã khô đến bật máu đáng thương...
" Giúp... giúp.. cháu với...l..làm..ơn!"
Em được bà lão cứu và sống cùng đến khi bà mất thì em cũng đã lớn . Nhờ sự chăm sóc,dãy dỗ của bà mà em cũng trở thành trưởng phòng của một công ty lớn.

Hôm nay là ngày đi viếng mộ bà , tình cờ em gặp một cậu trai cũng đang viếng mộ gần đây, vóc dáng gầy gò, mái tóc trắng thẳng được chẻ đôi , sau gáy là một hình xăm nhỏ, đôi mắt cậu vô hồn nhìn về phía tảng đá lạnh lẽo phía trước. Hình như cậu ấy đang khóc, từng giọt lệ lăn dài trên gò má cậu.

" Đừng quá đau buồn, họ cũng không muốn thấy cậu như thế này ." Em đặt tay lên vai cậu an ủi , em có thể không quan tâm một người xa lạ nhưng em không thể bỏ mặc một người đang đau khổ như thế được.

"......"

" Cứ khóc đi, kìm nén chỉ thêm nặng lòng thôi , nếu cậu cần bờ vai để dựa vào thì tôi rất sẵn lòng." Cậu không nói lời nào, rụt mặt vào vai em , đôi vai gầy run nhẹ lên theo từng tiếng nấc vì kiềm chế.

Một lúc sau, cậu chìm vào im lặng... Cậu ngủ rồi . Định lay cậu dậy nhưng thấy khoé mắt sưng húp thì em lại không nỡ, đành cõng cậu về nhà vậy . Sức em mà cõng một thành niên thì quá sức thật nhưng một phần là cậu cũng khá nhẹ nên vẫn có thể lết về nhà được .

Em đặt cậu nằm trên chiếc ghế sopha và lấy cho cậu một chiếc chăn. Trời đã chiều tà , em vào bếp chuẩn bị bữa tối , mùi hương thơm đánh thức chiếc bụng đói âm ỉ của cậu . Chậm chậm mở đôi mắt nặng trĩu, ngó quanh căn phòng tìm kiếm nơi mùi thơm bay đến .

" Thơm thật ... Cô đang nấu cơm sao ?", Cậu đứng trước phòng bếp nhìn em loay hoay làm bữa tối.
" Ah cậu thức rồi à, đợi chút nhé bữa tối sắp xong rồi!" Em quay sang nhìn cậu mỉm cười.

Cậu ngồi vào bàn ăn nhìn bóng lưng em , nó làm cậu nhớ đến gia đình mình, quên thuộc làm sao nhưng giờ thì chẳng được thấy nữa rồi .
" Được rồi ăn thôi nào , itadakimasu !" Giọng nói em cắt đứt quảng hồi ức, nhìn bữa cơm nóng hổi trước mặt , đã lâu rồi cậu mới được ăn cơm tại nhà như này , một bữa ăn đàng hoàng sau 3 năm nhỉ ?

Cậu nhìn em , nhìn người đối diện đang thích thú dùng bữa, bất giác mỉm cười. Quả thật đây là cảm giác yên bình mà cậu muốn sống , đây là thứ cậu đã cố gắng bảo vệ ở quá khứ nhưng lại thất bại ê chề như hiện tại.

" Thức ăn không hợp khẩu vị sao ? Hay anh khó chịu ở đâu à ?", Thấy cậu không động đũa mà mãi nhìn em làm em có phần lo lắng.

".....", Cậu vẫn chìm sâu vào suy nghĩ mà không chú ý em đang tiến đến cậu . Em áp trán cả hai vào nhau.

" Không nóng ,chẳng lẽ không khoẻ trong người?"

Hành động tự vệ vô thức mà đẩy em ra xa ,
em mất đà ngã xuống sàn . Cậu muốn đỡ em nhưng không dám chạm vào em , bởi những gì có nhiều liên quan đến cậu đều sẽ gặp bất hạnh .

" X..xin lỗi, tôi không cố ý."

" Không sao , do tôi thôi mà." Em không trách mắng gì mà chỉ mỉm cười cho qua chuyện .

Ăn xong bữa tối thì cậu liền đi ngay, trước khi rời đi chỉ để lại vỏn vẹn một câu .

" Cô nấu ăn ngon lắm, cảm ơn nhé."cậu cười nhạt và khuất bóng khỏi căn nhà bình yên của em.

Người con trai này làm em thật khó hiểu , ở cậu có gì đó rất thu hút em , là nét vô hồn nhưng lại tồn tại một tia hi vọng cứu rỗi nơi thâm tâm hay sự thuần khiết của nụ cười kia ... Có những thứ không thể dùng vài từ là diễn tả hết được.

Em và cậu , hai thế giới hoàn toàn không có điểm chung nhưng lại tồn tại song hành cùng nhau . Bao trùm cậu là đáy vực sâu không ánh sáng còn em thì nơi ánh sáng mặt trời chiếu rọi. Người ta hay bảo rằng những thứ càng đẹp đẽ càng lấp lánh thì càng dễ vỡ dễ tan .... Như kim cương vậy rất đẹp , rất quý hiếm nhưng lại dễ vỡ . Thà rằng một lần gặp gỡ như lần cuối hơn là làm nhau đau bởi sự đen tối nhày nhụa giới bất lương.

Cuộc sống có nào chữ "ngờ", lần thứ hai em gặp cậu là khi cậu bị truy sát.... Em vẫn thế , vẫn tốt bụng dìu thân thể thấm đẫm máu về nhà băng bó. Em nào biết , hành động đó vô tình cuốn em vào dòng xoáy không lối thoát. Đặt dấu chấm hết cho cuộc sống yên ổn em hằng mong muốn nhưng lòng em đã hướng về cậu thì có đánh đổi như nào cũng không quá quan trọng.

Thứ tình cảm của em và cậu trao nhau , nó lớn đến mức có thể chữa lành hai tâm hồn tổn thương, sưởi ấm cho nhau. Em là ánh sáng hi vọng kéo cậu ra khỏi vũng lầy tâm tối , em xinh đẹp như một đoá hoa chỉ cần dùng chút sức một chút cũng có thể bóp nát , em là người đem lại cái gọi là gia đình mà tưởng chừng cậu đã cho vào dĩ vãng. Thế nhưng hạnh phúc dễ thành thì cũng dễ tàn mà nhỉ .
Em tình nguyện bước vào cuộc sống bộn bề nguy hiểm của cậu - boss của Bonten thì cũng lường trước ngày này cũng đến ... Chỉ là nó đến nhanh hơn em nghĩ thôi .

Em bị chúng bắt cóc , chúng hành hạ em buộc em phải khai ra hành tung của cậu , em không nói thì chúng càng tra tấn dã man hơn. Tuy em không phải dạng con gái yếu đuối nhu nhược , đụng là vỡ nhưng trong giang hồ không có thứ gọi là phân biệt chủng loài . Rút móng, bẻ khớp , chích điện là những thứ chúng làm với em . Em thực sự là chịu không nổi nữa rồi, chết có khi là thoải mái hơn ..... Chỉ là em chết rồi thì Manjiro của em thì sao .... cậu sẽ lại cô đơn trên mảnh đất cằn cộc , nhạt nhẻo này , sẽ lại rời vào hố sâu không lối thoát kia nữa ư . Còn lời hứa sẽ cùng cậu tạo nên một mái ấm cậu hằng mong nữa, cậu đã chịu quá nhiều tổn thương mất mát ở quá khứ lẫn hiện tại rồi nếu còn mất đi em thì cậu liệu sẽ chịu nổi chứ, sẽ có thể sống tiếp chứ .

Một ngày, hai ngày rồi ba ngày ... sắp tới giới hạn chịu đựng của em rồi, mi mắt em nặng trĩu , tai em dần ù đi , sắp không chịu nổi nữa rồi . Hình như có ai đó đang gọi em, giọng nói này...quen thuộc thật đấy .

" A..anh tới..rồi ... Manjiro..." Em cố cất giọng gọi tên cậu mặc cho cổ họng đau xé như nào .

" Y/n , cố lên anh sẽ đưa em đến bệnh viện.. đừng ngủ mà em." Khoảng khắc thân hình đẫm huyết sắc trên người em làm cậu bất động, người con gái cậu thương yêu không hết , chỉ sợ cho em không đủ mọi thứ mà chúng lại dám ra tay với em . Cậu ôm chặt em vào lòng, dùng thân nhiệt để sưởi ấm thân thể đang càng dần lạnh đi của em, hơi thở em ngày càng yếu dần đi , hô hấp em ngày càng khó khăn hơn. Cậu hối hận rồi, phải chăng nếu ngày đó cậu cứng rắn , lạnh lùng từ chối việc em tiến vào thế giới đen tối của cậu thì giờ em không phải chịu đau khổ như thế này , cái giá để đánh đổi hạnh phục quá đắt rồi. Cậu thà để bóng tối nuốt chửng hơn là đánh mất em, thà rằng mình cậu chịu bất hạnh, cô độc để em được hạnh phúc .

" M..Manjiro... có lẽ..em không giữ được...lời hứa rồi, đừng tự dằn vặt bản thân nhé, em muốn thấy anh cười cơ... Cảm ơn anh.. khoảng thời gian sống cùng anh quả thật rất hạnh phúc...em yêu anh, Manjiro Sano." Lời nói vừa dứt , bàn tay nắm lấy vạt áo cậu buông xuống, đôi mắt em nhắm nghiền, không một hơi thở, không một biểu hiện của sự sống, lòng ngực bình yên đến lạ.

" Y/n....Y/n ? Em đừng ngủ mà..em đừng giỡn nữa, mở mắt ra nhìn anh cũng được, anh xin em ... cầu xin em ..", Đôi vai run rẫy , gọi tên em trong vô vọng , gọi đến khàn cả giọng .

"....."

Không một lời đáp lại, em yên lặng , gương mặt em trông thật nhẹ nhàng với nụ cười nhạt dù lấm lem vệt máu . Em đi rồi, em đi thật rồi, em đã rời bỏ cậu mà đi thật rồi. Từ người, từ người một rời xa cậu đều cùng cách này. Em là giới hạn cuối cùng của cậu, hi vọng là nguồn sống của cậu . Trong đêm đó, mọi cốt cán Bonten được đều động đi càn quét cả gốc rễ băng đảng bọn chúng , làm nên trận mưa máu lớn nhất trong giới bất lương.

Ba ngày sau, báo chí đưa tin người dẫn đầu của Bonten đã tự tử tại biệt thư riêng . Theo hình chụp lại tại hiện trường , tay phải cậu cầm một bó hoa hướng dương nở rộ, lưng tựa vào thành giường tay còn lại ôm lấy một bức ảnh của cậu và em vào lòng, dáng vẻ cậu trông thật nhẹ nhàng như đang chìm vào giấc ngủ vậy....

Tại một thế giới nào đó, em và cậu cùng những đứa con của mình đang hạnh phúc bên nhau đón mừng sinh nhật của cậu, tiếng nói cười rộn rã cả căn nhà....


-------------------

Dù chúng ta không hạnh phúc ở thế giới này thì ở nơi nào đó, đôi ta vẫn sẽ tiếp túc mối lương duyên dang dở này em nhỉ ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com