#2 : Quen thuộc.
" Hắn không đợi được nữa, hắn muốn gặp em, muốn hôn lên bờ môi của em, muốn vuốt ve làn da nhẵn mịn của em, chiếm hữu em cho riêng mình "
---- Mikey.
Hôm nay trời xanh mây trắng, ánh nắng nhảy múa tưng bừng, các thành viên trong băng Touman đều nhận ra đây là một ngày rất tốt để . . . đánh nhau.
Dù vậy, tổng trưởng của họ hôm nay rất lạ, trở nên đáng sợ hơn cho dù khuôn mặt chẳng thay đổi gì, nhưng khí chất vừa hắc ám vừa xen lẫn chút gì đó lạnh lùng, dù vậy, đối với những kẻ như họ mà nói, tổng trưởng chỉ là một tên trẻ con.
Mà lúc này...
Kẻ được xem là phó tổng trưởng đang nhăn mày xoa đầu, nhìn người trước mắt.
- Mikey mày rốt cuộc làm sao vậy, cứ ngẩn người suốt.
- Tao muốn tìm nắng.
Mikey lầm bầm, tựa người vào chiếc ghế sô pha màu đất, hắn nhớ em, nhớ Takemitchy của hắn.
- Mày học ở đâu ra ba cái từ văn chương hoa lệ đó dị?
Draken kinh ngạc nhìn Mikey ánh mắt như muốn xuyên qua lớp vỏ bọc bên ngoài để có thể xem tận sâu bên trong có còn là Mikey nữa không.
- Đi thôi!
Mikey không trả lời, hắn ngồi dậy chuẩn bị đến trường học của em. Rồi lại chợt nhận ra, đây không phải khoảng thời gian hắn sẽ nhìn thấy em. Nhưng hắn không đợi được nữa, hắn muốn gặp em, muốn hôn lên bờ môi của em, muốn vuốt ve làn da nhẵn mịn của em, chiếm hữu em cho riêng mình.
Hắn muốn Takemitchy, muốn em dùng ánh mắt dịu dàng trước kia nhìn hắn, muốn em luôn ôm ấp sự sùng bái trong tim, càng muốn- ghim vào tim em hình bóng của hắn.
Có lẽ- có một chút hi vọng-
Draken nhấc chân, đi theo phía sau Mikey, cũng không hỏi họ sẽ đi đâu, chỉ là trên đường gã cứ nhìn chằm chằm vào gáy của hắn, ánh mắt hiện lên tia nghiền ngẫm.
Không lẽ . . .Mikey đang yêu!
Vị tổng trưởng đầu lạnh của họ đang yêu sao?
Cho nên họ đây là đi gặp tổng trưởng phu nhân.
Draken như tìm ra một thế giới mới, ánh mắt nhìn về phía Mikey tựa như một loài sinh vật lạ.
•
•
•
Takemichi vùi đầu vào bàn, sợi tóc màu đen không được chải chuốt gọn ràng rũ rượi trên khuôn mặt cậu.
Thầy dạy toán chỉnh lại mắt kính, nhìn đứa nhóc tóc đen dưới nắng vàng nhuộm lên một tầng rực rỡ đang hiên ngang ngủ trong giờ của mình không khỏi tức giận. Ông cầm lấy một viên phấn ném về phía Takemichi.
- Này! Em kia tôi nói bao nhiêu lần rồi hả? Không được ngủ trong lớp học, mau ra ngoài đứng cho tôi.
Takemichi mơ màng mở mắt, khẽ nhíu mày, con ngươi xanh thẩm xinh đẹp nhìn về phía thầy giáo, cuối cùng cậu đứng dậy dưới ánh mắt dõi theo của bọn Akkun mà ra khỏi phòng học. Sau đó lại dựa vào tường ngủ tiếp.
Gương mặt trắng nõn cùng với cơ thể nhỏ bé đầy thương tích. Takemichi vùi đầu vào cánh tay, hôm qua gã đàn ông đó lại uống rượu, mỗi lần như vậy cậu luôn phải chịu đòn tra tấn từ ông.
Nỗi đau ấy có lẽ đã quá quen thuộc, nên giờ đây trong cậu dường như đã chết lặng. Không khóc than, không la hét, chỉ có im lặng mà chịu đựng. Nhưng giấc ngủ đối với cậu lại là một sự xa xỉ, cơn đau ngấm ngầm vào da thịt, nào có cho cậu một giấc ngủ êm đềm. Nhưng vẫn thật may mắn là em còn có thể đến trường, em sẽ dành thời gian đó để ngủ một giấc thật ngon.
Takemichi càng nghĩ càng mơ màng, cuối cùng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Tiếng lao xao của lá và tiếng soạt soạt phát ra từ những cuốn sách khiến Takemichi ngủ đến quên trời quên đất.
Mà bên kia, việc tìm kiếm của Mikey càng lúc càng khó khăn
Hiện giờ Takemichi chỉ mới mười hai tuổi, vẫn còn đang học tiểu học. Hắn không thể đến trường sơ trung Mizo tìm em. Nên cuối cùng chỉ có thể mù quáng đi vào từng ngôi trường tiểu học ở gần nơi họ.
Cứ như một gã lạc đường mù quáng tìm kiếm lối về.
Cuối cùng Draken không chịu được nữa, gã kéo Mikey lại, cúi đầu nhìn người nọ, giọng nói mang theo vài phần thiếu kiên nhẫn :
- Mikey, mày rốt cuộc đang muốn tìm ai?
Mikey thẩn thờ, ánh mắt đen thâm trầm phản chiếu hình bóng của Draken.
- Tìm một người vô cùng quan trọng, là kẻ mà cả đời tao nợ.
Draken đỡ trán, gã hiểu rồi, suy đoán của gã quả nhiên không sai. Mikey thật sự đang yêu, hơn hết còn không biết người nọ đang ở đâu.
Nhìn sắc trời đã ánh lên màu đỏ, thời gian trôi nhanh như một cơn gió, Draken vỗ bả vai của Mikey, nhẹ giọng khuyên nhủ :
- Không thì ngày mai chúng ta tìm tiếp thế nào? Trời đã chiều rồi, không nên ở lâu.
Mikey không đáp lời, gương mặt không hề biểu lộ cảm xúc, hắn xoay người, tiếp tục đến một ngôi trường khác. Draken thở dài, không thể làm gì, tiếp tục đi theo sau Mikey.
Hai người đi hơn 10 phút, hiện giờ đang đứng trước một ngôi trường tiểu học, giờ này đã tan, Mikey từ cổng nhìn đám người hối hả ôm cặp chạy về nhà. Ánh mắt chợt dừng trên thân ảnh gầy gò với mái tóc đen không quá nổi bật.
Takemitchy! Là Takemitchy của hắn.
Mikey nhanh chân chạy đến, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, không thể để em ấy rời khỏi hắn.
Cổ tay chợt bị nắm lấy, Takemitchy quay đầu, nhìn người đứng trước mặt. Không hiểu sao cái ánh mắt đầy đau đớn kia lại khiến cậu cảm thấy khổ sở.
Như một loài dã thú đánh mất bảo vật quý giá, lại tựa như người đã rủ bỏ sinh mạng tìm lại sức sống. Từ trong đôi mắt đau đớn kia dần bùng lên một ánh sáng hư vô, đốt tan cả trái tim của người nhìn.
Là vui sướng-
Takemichi thầm nghĩ, chưa kịp hoàn hồn, cả cơ thể đã bị ôm lấy. Mùi hương của taiyaki có chút trẻ con tràn vào khoan mũi, chẳng hiểu sao làm người an lòng đến lạ.
- Xin hỏi. . .chúng ta quen nhau sao?
Hoàn hồn, Takemichi bối rối đẩy người đang ôm mình ra, đôi mắt xanh mang theo sự tò mò nhìn hắn.
- Không quen, nhưng bây giờ sẽ quen.
Giọng Mikey thật nhẹ, như sợ chỉ cần lớn tiếng một chút, người trước mắt sẽ tan theo gió. Đầu ngón tay của hắn cong lại, tựa như muốn lưu trữ hơi ấm vừa nhận được.
Takemichi mím môi, cậu không muốn tiếp xúc với người lạ mặt. Đối với cậu trai này, cậu không chán ghét, cũng không muốn thân thiết.
Thấy Takemichi quay đầu tính bỏ đi. Mikey sao chịu được, hắn ôm chặt lấy cậu, vùi đầu vào hỏm cổ của cậu.
- Em đừng đi, tôi là Manjirou Sano, chúng ta làm người yê- không, làm bạn nhé!
Không phải lúc này- Mikey đã nhận ra, nhanh chóng sửa lời. Hắn không muốn em xa cách hay nhìn hắn bằng ánh mắt khác lạ.
Takemichi vùng vẫy thoát ra, nhưng Mikey lại ôm quá chặt, có dùng cách nào cũng không kéo ra được. Cuối cùng cậu bất lực buông bỏ.
- Đột nhiên xuất hiện một người lạ ôm chặt mình không buông, còn muốn làm bạn, cậu nghĩ tôi đồng ý sao?
Draken từ lúc Mikey hành động đã nhanh chóng chạy theo sát sao, vì vậy cũng chứng kiến hành vi đặc - biến thái - biệt của Mikey.
Thật làm người khó tin.
- Nếu em đồng ý tôi sẽ buông ra.
Takemichi miễn cưỡng gật đầu, vốn tưởng chỉ cần chờ Mikey buông ra thì sẽ nhanh chóng chạy thoát, nào ngờ người nọ không giống suy nghĩ của cậu. Buông thì buông, nhưng tay cậu vẫn bị hắn nắm chặt.
Draken xoa mi tâm, khẽ hỏi :
- Mikey đây là. . .
Tổng trưởng phu nhân sao ?
Năm chữ cuối cùng vô cùng dễ dàng, rõ ràng là đùa cợt nhưng lại khiến Draken không thể mở lời, lòng gã chợt quặn thắt lại tựa như vừa mới mất một cái gì đó quan trọng.
Draken xoa xoa mi tâm vô số hình ảnh kì lạ lướt qua đầu gã, nó như một cuốn phim chạy chậm in sâu vào tâm trí. Rồi lại mờ ảo như một giấc mộng, chỉ một cái chạm tay là sẽ vỡ nát, việc này khiến Draken vô cùng khó chịu, gã nhìn chằm chằm vào mái đen không nổi bật kia, là ai sao lại khiến gã cảm thấy quen thuộc như vậy.
Quen thuộc đến chua xót.
25/5/2021 | 24/5/2022
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com