Chương 117_Tiệc sinh nhật bất ngờ
Sớm đã đến tối ngày 13 tháng 8, mọi người đều tập trung tại nhà Mikey tất bật chuẩn bị tiệc sinh nhật bất ngờ cho Chidori. Emma và Hinata thì ở trong bếp chuẩn bị đồ ăn trong khi đám con trai tụ tập ở ga ra xe của Shinichiro để trang trí các kiểu. Chidori ngược lại chẳng biết gì về bữa tiệc bất ngờ này, theo lời của Ryutaro kể lại thì nó đang nằm phè ra trên sàn vừa uống yaourt đá vừa xem phim cung đấu.
"Chúng ta có nấu nhiều quá rồi không nhỉ?"
Hinata nhìn một bàn đầy ắp thức ăn mà có chút ngập ngừng nhìn Emma vẫn đang khuấy thêm một nồi cà ri lớn nữa. Nhìn chung chỗ này cũng phải hơn cả chục người ăn rồi đấy, và cậu ấy vẫn còn muốn nấu thêm sao?
Emma lắc đầu, quay qua cười: "Đừng lo Hina-chan, Chi-chan có thể một mình càn quét hết chỗ này đấy. Cậu ấy ăn khỏe lắm, chỉ sợ thiếu thôi chứ không dư đâu."
"Vậy à..." Hinata cũng chỉ biết cười trừ đáp lại, bận bịu lấy chén đũa xếp lên bàn.
Emma thì đứng nếm vị cà ri trong nồi, mắt nhìn lên đồng hồ treo trên tường, em chợt nhớ ra thứ gì quan trọng liền hoảng hốt bỏ muỗng xuống, vội vàng cởi tạp dề ra rồi quay sang nói với Hinata: "Không hay rồi Hina-chan! Đến giờ đi lấy bánh kem mà tớ quên mất, bây giờ tớ phải đi ngay kẻo tiệm bánh đóng cửa mất!"
"Vậy thì cậu mau đi đi Emma-chan, mọi chuyện ở đây để tớ lo cho!" Hinata cũng gấp rút theo cô bạn, nói.
"Vậy nhờ cậu vậy Hina-chan!"
Emma mừng rỡ ríu rít nói cảm ơn với Hinata xong cũng vội vàng đi lên lầu lấy một ít tiền và áo khoác rồi mới đẩy cửa, bộ dạng hối hả vừa chạy vừa nhìn đồng hồ. Nhưng em chỉ vừa ra đến cổng lớn đã chạm mặt anh trai ở ngoài đó, hai anh em nhìn nhau, tròn xoe mắt đồng thanh hỏi:
"Đã trễ rồi mà anh/em còn làm gì ở đây vậy?"
Mikey gãi gãi đầu, nhàm chán đáp: "Hóng gió chút thôi. Trong kia ồn quá nên anh ở đây để thư giãn đầu óc chút. Còn em thì sao?"
"A, em phải đi lấy bánh kem, không hiểu sao lại quên mất thứ quan trọng này nữa." Emma đáp, chỉ có thể vụng về thầm mắng mình đãng trí.
Mikey đưa mắt nhìn em gái, hai tay cho vào túi áo khoác, đi lên trước, nhàn nhạt nói: "Để anh đưa em đi."
Emma chớp chớp mắt nhìn anh trai một lát rồi cũng vui vẻ gật đầu, chạy đến đến nũng nịu ôm lấy cánh tay Mikey, thân thiết cười nói: "Quả nhiên anh Mikey là nhất!"
Mikey quay đi, tỏ vẻ lạnh lùng đẩy cục nợ đang bám lấy tay mình, lẩm bẩm: "Nóng gần chết, bỏ ra, ôm ôm cái gì."
Dù cho có bị Mikey đẩy ra, Emma vẫn cứng đầu bám lấy cánh tay hắn, đỏ mặt cười đáng yêu: "He he, không bỏ đâu!"
"Thật là..."
. . .
Rất may Emma vừa đến thì cửa hàng cũng chỉ mới dọn dẹp bên trong, đèn vẫn còn sáng và chị chủ bán bánh vẫn còn đang ngồi đợi em. Nhận được bánh kem sinh nhật trong tay, em đánh một cái thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy mặt bánh được trang trí xinh xắn mà không khỏi hài lòng thở phì một cái. Mikey cũng nghêng đầu nghía vào một chút, chớp mắt mấy cái nhìn rồi mới cất giọng hỏi:
"Gì đây? Bánh hình Chichin à?"
Emma vui vẻ gật đầu: "Đúng rồi! Dễ thương không?"
Mikey gật đầu: "Nhìn thiểu năng y chang nguyên bản luôn."
Emma đổ hắc tuyến: "Rốt cuộc là anh đang khen hay chê vậy Mikey..."
Cả hai cùng nhau rời khỏi tiệm bánh, vì cũng đã muộn cho nên ngoài đường cũng chẳng còn mấy người, xe cộ vơi dần đi, đèn đường cũ kỹ chớp mở càng khiến cho con đường càng trở nên đáng sợ. Điện thoại trong túi đột nhiên vang lên tiếng chuông tin nhắn, Emma thử mở ra xem, bước chân cũng chậm dần lại rồi dừng hẳn.
"A! Mọi người nói tất cả đều chuẩn bị xong rồi! Chúng ta sẵn tiện đi đón Chi-chan đi anh Mikey!"
"Bây giờ luôn à?"
Emma gật đầu, hai mắt sáng long lanh không giấu nổi sự hào hứng: "Đúng vậy! Hai chúng ta sẽ dẫn cậu ấy tới cửa, sau một màn pháo giấy chào đón ở cửa sẽ là thổi nến bánh kem, may mắn chúng ta đang có bánh này, chỉ cần thắp nến lên là xong!"
Thấy em gái hứng khởi như vậy, Mikey cũng không phản bác gì, nhe răng cười: "Nghe thú vị đấy! Chichin chắc chắn rất bất ngờ cho coi!"
Emma gật đầu, sau đó liền cầm điện thoại lên, bấm số gọi điện: "Trước hết chúng ta gọi điện cho Chi-chan trước đi. Chỉ sợ giờ này cậu ấy ngủ mất tiêu rồi thôi..."
Mikey cười trừ, nhún vai: "Em cứ giỏi lo xa, trong từ điển Chichin chỉ có việc thức khuya hoặc là thức đến sáng, hoàn toàn không có vụ đi ngủ sớm đâu."
Emma áp điện thoại lên tai, mắt bân quơ nhìn xung quanh chờ đợi điện thoại, sau một hồi đổ chuông thì nó cuối cùng cũng bắt máy. Em điều chỉnh giọng mình bình thường hết mức có thể, vờ như không có chuyện gì quan trọng nhẹ giọng hỏi:
"Alo Chi-chan, cậu bây giờ đang làm gì vậy? Có thể nói chuyện với tớ chút không?"
Không biết bên kia trả lời thế nào, chỉ thấy Emma vừa nghe xong đã trợn mắt cất cao giọng: "Cái gì!? Cậu đang ở ngoài đường ư!? Tại sao?"
Mikey đứng bên cạnh cũng giật mình, hỏi nhỏ: "Có chuyện gì vậy? Chichin không có ở nhà hả?"
Emma gật đầu như đáp lại câu hỏi của anh trai, tuy bản thân đang rất hoang mang nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, gượng cười nói: "Không phải không phải! Tại tớ thấy trễ rồi mà Chi-chan còn đi đâu, nguy hiểm lắm!"
"Ha ha, tớ hiểu rồi, quả là Chi-chan."
Emma có chút bối rối, ngập ngừng một lát mới hỏi: "Vậy Chi-chan... Bây giờ cậu bận hả?"
Hồi hộp nghe bên kia trả lời, khuôn mặt Emma từ lo lắng liền sáng bừng lên, cười: "Vậy bây giờ cậu rảnh đúng không? Chúng ta gặp nhau đi! Tớ và anh Mikey cũng đang ở ngoài. Cậu đang ở đâu, tớ tới gặp cậu!"
"À để xem nào, tớ đang ở gần tiệm bánh chúng ta hay đến đó Chi-chan."
"Hể!? Thật sao? Thì ra là ở gần như vậy! Chi-chan chờ một chút, bọn tớ tới liền đây!"
Emma kết thúc cuộc điện thoại bằng nụ cười thích thú trên môi, em quay qua nhìn anh trai từ nãy đến giờ chỉ giữ im lặng đứng bên cạnh, kéo tay hắn hối: "Anh Mikey! Chi-chan đang ở trạm chờ xe buýt gần đây đấy. Mau đi thôi!"
Mikey nãy giờ cứ nhìn về phía con đường vắng người ở sau lưng, đôi mắt đen như mực gần như hoà làm một với bóng đêm trải dài trên bầu trời mù mịt không sao. Hắn cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó, sau đó mới quay qua nhìn em gái của mình, trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt rút tay lại, nhẹ giọng nói:
"Xin lỗi Emma, em đi trước đi. Anh quên mua vài thứ rồi, anh muốn quay lại mua nó."
"Hả? Vậy để em đi cùng anh, anh muốn mua gì?" Emma nghiêng đầu hỏi.
Mikey vẫn cương quyết lắc đầu, "Không cần em đi cùng đâu Emma, anh sẽ quay lại sớm thôi. Em cứ đến gặp Chichin trước đi kẻo cậu ấy đợi nữa."
Emma do dự một lúc mới gật đầu: "Anh nhớ đi nhanh lên. Mọi người còn đang đợi ở nhà đó."
"Anh biết rồi, em mau đi đi, nhớ cẩn thận đấy."
Emma gật đầu, không nghĩ ngợi gì quay đầu đi trước. Mikey chỉ đứng đó nhìn, cho đến khi em gái khuất dạng mới quay lại, cất từng bước chậm rãi đi vào con hẻm tối phía sau lưng. Ánh cười trên gương mặt biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng đến đáng sợ, sát khí dữ tợn cuộn trào dưới đáy mắt nhìn đến những kẻ bịt mặt đứng khuất sau con hẻm.
"Bọn mày là ai hả? Tại sao lại bám theo tao? Là người của Lục Ba La Đơn Đại? Hay là Phạm? Dù câu trả lời là gì thì hôm nay cũng đừng mong lành lặn rời khỏi chỗ này."
Đám người kia nhìn nhau, chẳng nói câu nào liền liều mạng cầm vũ khí lao tới tấn công. Mikey đương nhiên chẳng chút nhún nhường hay nương tay nào, dù đã rửa tay gác kiếm làm người thường thì quá khứ một thời huy hoàng làm bất lương của Mikey Vô Địch đâu dễ bị xoá nhoà được. Thiếu niên tóc vàng dứt khoát vung nắm đấm, từng đòn tấn công đều mang theo công lực không thể xem thường, chỉ một phát có thể hạ gục cả hai tên cùng một lúc, thực sự không thể xem thường. Rất nhanh liền đã giải quyết xong, Mikey phẩy nắm đấm đầy máu của mình, gương mặt chẳng đổ một giọt mồ hôi nào, chán ghét nhìn xuống những kẻ giấu mặt nằm dưới chân mình.
"Nếu bọn mày còn dám theo sau nữa thì lần tới sẽ không dừng lại ở đây đâu."
Mikey phủi quần áo, còn định bỏ mặc đám người này mà quay đi thì chân đột nhiên bị nắm lấy. Hắn nhíu mày nhìn xuống, chỉ thấy tên kia dù bị đấm đến trầy trụa mặt mày vẫn quyết liều mạng giữ chân hắn. Bọn này rốt cuộc bị sao thế này? Mikey còn định giơ chân đạp tên kia một cái thì sau lưng đột nhiên nhận được một trận choáng vàng, tựa như có người đâm sầm vào người hắn, và sau đó là cơn đau rát từ phía hông truyền đến khiến Mikey cũng phải nhăn mặt.
"Thằng khốn-!"
Mikey xoay người đá văng tên kia vào tường, đôi mày nhíu chặt lại với nhau cúi đầu nhìn con dao đang găm vào bên hông mình. Hắn trút ra một tiếng thở dài nặng nề, tay không do dự rút con dao ra rồi vứt xuống đất—
Sau đó từ trong túi áo lấy ra một túi bánh dorayaki thủng một lỗ lớn, lẳng lặng nhìn...
"..."
Đúng là không uổng công cả đời sống cung phụng thần dorayaki, này lại được cứu độ như thế này, thật sự không biết nên cười hay nên khóc...
Cố nhịn cười buồn cười của mình xuống, Mikey gạt chân đá thẳng vào tên đang giữ chân mình rồi lững chững bước ra khỏi hẻm. Chết thật, hắn muốn gặp cô bạn thân của mình ngay bây giờ, phải kể chuyện vui này cho nó nghe mới được. Vừa mới nghĩ tới Chidori thôi, Mikey như chợt nhớ ra cái gì, mắt mở to nhìn xung quanh rồi lại theo thói quen chạy đến tiệm bán yaourt đá gần đó, mua liền một ly đồ uống ưa thích cho cô bạn thân.
"Xém nữa là quên mất thứ quan trọng này rồi."
Mua xong yaourt đá, Mikey nhảy chân sáo đi đến chỗ hẹn, trong đầu đã nghĩ sẵn ra lý do để biện minh cho việc đến trễ của mình rồi. Nghĩ đến khuôn mặt phụng phịu của em gái cùng với nụ cười của bạn thân, Mikey lại càng thêm hạnh phúc, chân lại càng chạy nhanh hơn, quyết không muốn để hai người kia phải đợi lâu.
Nhưng khi Mikey đi tới nơi lại thấy một đám người chật kín bu đen bên cạnh trạm chờ xe buýt, mặt đường hằn rõ vết cháy của bánh xe, hiện trường phải nói là vô cùng hỗn loạn.
Hình như là tai nạn giao thông, hắn nghe mấy người đi đường thì thầm với nhau vậy đấy.
Không hiểu sao lúc này Mikey lại cảm thấy khó thở đến lạ lùng, cổ họng như có thứ gì nghẹn ứ lại, không thể phát ra thêm bất kì một âm thanh gì. Hắn cố chen qua dòng người rộn rã, gương mặt vẫn còn chút bình tĩnh cuối cùng, miệng không ngừng lặp đi lặp lại điều gì đó tựa như đang cầu nguyện. Hắn chen vào bên trong, bước chân chậm dần rồi dừng hẳn, sau đó chỉ còn biết đứng chôn chân đứng ở một chỗ mà nhìn hỗn cảnh trước mặt.
Trên làn đường người đi bộ, con xe ô tô đâm vào hàng ghế của trạm chờ xe buýt, mui xe dập nát bốc khói cay xè mắt. Bên cạnh đó, linh kiện xe vương vãi khắp nơi, bánh kem vỡ nát trên mặt đường bị cán nát bấy không rõ hình thù...
Tất cả đều bị nhuộm bởi một màu đỏ tanh tưởi đến buồn nôn.
Tiếng khóc thét đầy tang thương tựa như có thể xé tàn cả màn đêm tĩnh mịch khiến cho hắn cũng phải run rẩy theo.
Đâu đó, Mikey nghe thấy tiếng răng rắc đáng sợ, vết nứt trong tim càng thêm sâu thêm...
Sau đó vỡ nát thành từng mảnh.
. . .
Góc tác giả:
Cảm thấy mọi người có vẻ hơi chán truyện rồi nên toi sẽ đặt một quẹt xe ở đây để mọi người lấy lại tinh thần đọc truyện =Đ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com