Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 24: Những ngày trống vắng

[ Tự sự của Mikey ]

Vào những ngày đông chí, nhất là năm nay mà nói, đối với tôi thật lạnh.

Sau cái ngày hôm đó, tôi cảm thấy bản thân như đã bị ai đó khoét mất trái tim và mỗi lần có một cơn gió bất kỳ thổi đến, sẽ cảm thấy trống vắng và lạnh lẽo. Đến mức tôi không thể khóc được, luôn luôn, là một đôi mắt cô đơn bị xao động bởi những cảm xúc tiêu cực đang dấy lên trong cõi lòng.

Hôm nay, lại có khẩu vị tệ, cứ như đang nhai sạn đá, dù trước kia tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác này. Giống hệt lúc bị hành hạ vật vã bởi một căn bệnh, tôi rệu rã, không muốn mong chờ chút nào vào thế giới này.

Kenchin và anh hai đã cố gắng dỗ dành tôi bằng những món ăn, thứ đồ tôi luôn yêu thích một cách cuồng nhiệt nhưng tôi chẳng buồn nhìn lấy dù chỉ là một lần.

Tôi biết mình đã khiến họ trở nên khó xử, nhưng biết sao được.

"Tao làm vậy không phải là để phản bội mày, tao cảm thấy như thế tốt cho con bé..."

Cậu ta đã nói vậy đấy, nhưng tôi không thể nào nghe lọt tai nổi, việc T/b bị đưa đi đã nhạy cảm với tôi đến nỗi chỉ lần ai đó nhắc đến cô ấy cũng có thể khiến mình phát điên.

"Cút đi."

"Mikey à, tao-"

"Tao bảo mày cút đi. Không nghe tao nói gì sao?"

Với đôi mắt tràn ý thù địch và sự giận dữ điên tiết đến vô cùng, Kenchin cau mặt làm một vẻ khổ sở, lẫn buồn bực, lẫn lo lắng và hổ thẹn. Môi cậu ta mấp máy tính nói một điều gì đó, nhưng lại thôi, rồi ngoảnh mặt rời đi.

Ngay sau đó tôi đã không giữ được bình tĩnh và lý trí của bản thân, phát tiết lên mọi thứ một cách vô tội vạ như một con mãnh thú mất kiểm soát.

Không phải mình ấu trĩ, chỉ là tôi chưa chấp nhật được sự thật rằng mình đã làm vụt mất cô ấy một cách bất ngờ như thế.

Mikey vô địch thì đã sao? Tôi chẳng thể làm được gì khi mình chỉ là một thằng nhóc con mũi còn chưa vắt sạch sữa.

Tôi không thể cứu cô ấy như mình đã hứa.

Mỗi lần ai đó nhắc về T/b thì cái cảm giác hụt hẫng, tội lỗi, thất vọng lại bỗng ùa về đè nát trái tim tôi. Như thể bị một tảng đá đè nặng, tôi phát điên vì nó.

Tôi phát điên mất, em ơi. Tôi đau đến đến mức khi bị vô vàn mảnh sành sứ bén ngót đâm xuyên bàn chân này, tôi vẫn không thể cảm thấy gì cả. Liệu điều này có thể sánh ngang với nỗi đau em đang mang trong người, hay ngay cả khi tôi chết đi rồi bị cát bụi chôn vùi đến sặc nghẹn?

Không. Không không không.

Tôi không thể sống với những hối tiếc và xấu hổ đang kéo dài dai dẳng thế này đâu em ơi.

"Mikey, anh đã không ăn cơm cả ngày rồi đấy."

Ema thật kiên trì. Con bé mỗi ngày đều chịu khó mang cơm lên cho mình, nhưng tôi chưa bao giờ dùng bữa khi nó còn nóng hổi.

"Anh toàn ăn cơm mấy khi đã nguội lạnh thôi, Mikey. Anh muốn bị bao tử đến chết à? Hay là tuyệt thực?"

Nhưng những lúc thế này. Con bé cũng thật phiền phức.

Tôi chẳng buồn mở mắt, cứ nằm cuộn người trong chăn và chạy trốn khỏi thực tại. Như một con gấu đang ngủ đông chờ tới khi bầu trời chiếu rọi xuống khu rừng những vệt nắng ấm áp. Chỉ khác là, tôi sẽ chẳng còn nhìn thấy nó nữa rồi, những tia nắng mai của đời mình.

Ôi cái màu vàng hoe mờ nhạt ấy, nếu biết được chúng ta có kết cục như thế này, thì ngay từ đầu tôi đã nắm lấy tay em và ôm vào lòng mình.

Nếu biết được, tôi đã làm thế ngay từ đầu rồi. Tôi sẽ ôm em, hôn em, ngấu nghiến lấy đôi môi đáng yêu ấy, sẽ khiến đôi mắt xanh biếc và trái tim ấm nóng của em chỉ được chứa mỗi một mình tôi.

Chỉ riêng tôi.

Nhưng giờ lại quá trễ rồi, phải chi ngay từ đầu tôi không cứu em, em cũng không thích tôi, chúng ta không gặp được nhau thì liệu có phải đầu hàng số phận không?

"T/b, nhớ quá đi..."

Mình còn chưa được đi ăn ramen cùng nhau cơ mà, đồ đần này.

.

"Cuối cùng anh cũng chịu ra khỏi phòng rồi à?"

Ema bật dậy khỏi sofa khi thấy tôi đem khay cơm xuống, mình chỉ đáp lại con bé bằng ánh nhìn lạnh bén rồi đặt cái khay vào bồn rửa.

Shinichirou cũng vừa từ ngoài nhà kho bước vào, tôi đã luôn tôn trọng và nể phục, thậm chí là phấn khích khi thấy cái vẻ mà anh hai bước vào nhà với bộ quần áo đầy dầu nhớt nhưng giờ thì không còn khấp khởi nữa rồi.

"Manjirou của anh, còn buồn hả? Muốn nói chuyện chút không?"

Anh hai vào bếp lấy thêm ít trà đã được nấu sẵn, thật siêng năng, dù tuyết trắng đả phủ kín đường phố vào đêm qua nhưng giờ anh ấy lại rủ tôi đi vào kho để nói chuyện như hai người đàn ông.

"Để lần sau đi."

Nhưng như tôi đã nói, bây giờ tôi cảm thấy thật trống rỗng và buồn chán. Thêm vào đó là sự bồng bột dễ nóng nảy của mình, tôi ghét điều đó, tôi vẫn còn nhận thức được rằng không thể để gia đình của mình bị ảnh hưởng bởi những phiền muộn đang đơm sắc trong bản thân.

Tôi không muốn họ nhìn thấy mặt tối của mình. Con quỷ mang đầy lửa giận và hoang dại ấy.

"Manjirou, nghe anh nói này."

Shinichirou mất kiên nhẫn vì tôi cứ lờ anh ấy và đi thẳng lên phòng, nên đã nắm vai tôi kéo lại rồi đẩy thẳng vào tường. Xém chút là bị cộc đầu một cái thật đau rồi.

"Anh, phát điên cái gì vậy?"

Khẽ nhăn mặt lại vì cơn đau, sau đó tặc lưỡi một cái thật to và chầm rãi giương đôi mắt ảm đạm ấy lên nhìn anh mình. Shinichirou đang tức giận, nó không phải điều vô cớ, tôi biết anh hai đang lo lắng và sốt ruột vì mình chứ.

"Em còn tính giữ cái vẻ thảm hại này đến khi nào?!"

Anh hai hét vào mặt tôi. Trong một khoảng khắc, tôi như đã ngóc đầu ra khỏi vũng lầy tuyệt vọng của chính mình.

"Bây giờ thứ chúng ta cần làm chính là cầu nguyện cho con bé, nếu T/b lành lặn trở về thì em muốn đi đón nó với cái vẻ thảm hại này sao?! Tỉnh lại đi Manjirou!"

Nhưng rồi cũng vô vọng.

"...Cầu nguyện? Ha... Đừng có đùa với em. Thần chết còn có khả năng hơn là Thần linh đấy."

Rồi tôi lại đối đáp với anh ấy bằng khuôn mặt đầy căm phẫn. Khiến Shinichirou lúc đó dường như đã cứng họng và ớn cả người, Ema ở phía sau cảm thấy sợ hãi vì lo lắng xung đột xảy ra. Nhưng sẽ tốt thôi vì anh ta là người bắt đầu trước mà? Đúng chứ?

"Cầu nguyện đối với anh chính là đức tin chữa bách bệnh sao? Cô ấy thì sao? Anh biết cô ấy phải trải qua những gì không?"

Những khi em dằn vặt chính mình vì cái cơ thể chả khác gì một lời nguyền rủa đẹp đẽ, khuôn mặt luôn tiều tụy lờ đờ và lúc nào cũng trong tình trạng mềm oặt như miếng đậu hũ có thể dễ dàng xuyên lưỡi dao qua bất cứ khi nào. Rồi cơn ho luôn làm tôi có cảm giác nó sẽ khiến thanh quản em nổ tung.

Tôi yêu em ấy bằng tất cả ý chí này nhưng đôi khi tôi cũng chỉ muốn em ấy chết đi, nếu căn bệnh này khiến em quá đau đớn khi phải sống thì thà rằng hãy chết đi, một cái chết thật êm ái khiến em ki nằm trong cỗ quan tài sẽ chỉ giống như đang đánh một giấc ngủ sâu.


"Manjirou, bởi vậy anh mới-"

"Anh hoàn toàn chẳng biết gì cả, Shinichirou. Nỗi đau, sự thống khổ, lẫn đôi mắt tuyệt vọng đầy nước mắt của cô ấy..."

"Anh-"

"Anh chưa bao giờ thấy cả, anh hai."

Nhất là cái vẻ mặt cam chịu đầy nước mắt, cùng nụ cười gượng khi cô ấy nói yêu tôi. Rồi để lại cho tôi sự ám ảnh lẫn muôn vàn cánh hoa hòa lẫn với máu.

Sẽ không một ai có thể cảm nhận được cảm giác bị những cánh tay vô hình một lực kéo thẳng vào vũng lầy tuyệt vọng, nó khốn nạn thế nào cả.

Chưa một ai, thấy cái cảnh tượng đó cả. Đến tận lúc này nó vẫn còn khắc sâu trong tiềm thức tôi như một thứ đặc trưng cho cái mùa đông khắc nghiệt này.

"Ha... Vậy nên, anh đừng có xen vào."

Tôi hất vai Shinichirou ra và đi thẳng lên phòng. Dù trong lòng dang dấy lên quá nhiều phong ba khiến mình choáng váng.

____

#kyeongie

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com