Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13.

Mikey ngơ ngác ngắm nhìn biển, đôi mắt màu đen cứ khẽ chớp, cậu đang cố ngắm nhìn hết thảy, từ những cơn sóng vỗ nhẹ vào bờ, đến những con tàu đánh cá ngoài khơi, xa tít, trông nhỏ như là cánh diều.

Gió lại khẽ thổi, nhưng lần này cậu chẳng thấy lạnh nữa, vì cái áo khoác trắng tinh trên vai đang che chắn cho cậu.

Chỉ là những cơn gió này khiến mắt Mikey cay cay, hốc mắt đỏ cả lên vì mới khóc một trận ra hồn.

Bỗng có gì đó nóng hổi áp lên má cậu, làm Mikey giật bắn mình.

"Này, uống đi." Alice trở lại từ cửa hàng tiện lợi gần đó, đem cho cậu một cốc sữa nóng.

Mikey hơi bất ngờ nhận lấy nó, không nghĩ tới cậu ta đi một chuyến là để mua cái này.

Alice chống tay, ngồi xuống chỗ ngay cạnh cậu, đột nhiên hỏi: "Sinh nhật mày là ngày mấy?"

Mikey chớp chớp mắt, húp một ngụm sữa làm cho cả khoang miệng ấm lên rồi trả lời: "20 tháng 8."

Đột nhiên, Alice nhét cái gì đó vào tai cậu, lúc Mikey kịp hoàn hồn lại, chỉ thấy một chiếc tai nghe màu xanh sữa trông rất xinh, còn có chiếc máy phát nhạc hình con mèo màu vàng nằm gọn trong lòng bàn tay cậu.

Mắt Mikey mở lớn, chất vấn Alice: "Cái gì đây?"

"Quà sinh nhật muộn, cho mày đó." Cậu ta nói thế, rồi bắt đầu chỉ Mikey cách sử dụng, nào là chuyển bài, bật tắt thì ấn nút nào, rồi đây là để tăng giảm âm lượng..

Cậu có hơi bỡ ngỡ, đã 2 năm rồi Mikey chẳng ăn cái sinh nhật nào cả. Vì sinh nhật cậu, chính là ngày mà Shinichirou chết.

Cứ đến ngày này, Mikey sẽ lại xách xe ra ngoài, đi lòng vòng suốt ngày dài đến đêm thâu, trò chuyện với con Bub xinh đẹp có biểu tượng của Touman ở trên, như là trò chuyện với anh. Chính vì thế nên sẽ chẳng ai không biết ý mà vui vẻ tặng quà, tổ chức sinh nhật cho cậu, Mikey cũng cho rằng ấy là thứ có cũng được, không có cũng chẳng sao.

Nhưng hôm nay, hình như có chút khác.

Đã thật lâu cậu chẳng nhận được quà, và cũng đã thật lâu Mikey chưa khóc đến thảm thương trước mặt ai như thế.

Alice bật nút, và những nốt nhạc nhẹ nhàng chảy vào tai cậu.

Là một bài hát tiếng Anh, Mikey chẳng hiểu nó đang hát cái gì, nhưng giai điệu này nghe qua thực sôi động, còn có chút ngọt ngào, như là lời tỏ tình.

"Này, Acchan."

"Ừ?"

"Bài hát này ấy, là về cái gì vậy?"

Alice im lặng một chút, rồi mở miệng nói ra câu khiến Mikey sợ muốn mất mật.

"Mày xinh đẹp lắm, hệt thiên thần ấy."

"...Hả?"

Alice cười nhe răng: "Thì đó, bài hát nói như thế, rằng mày trông như một thiên thần giáng thế, không khác gì luôn."

"...Vớ vẩn." Mikey có chút không dám nhìn thẳng, tự mắng cái suy nghĩ hoang đường vừa rồi của mình.

Người bên cạnh Mikey cười cười mà không nói gì, rồi bỗng lấy điện thoại từ trong túi ra.

Cậu không biết Alice muốn làm gì, chỉ thấy trên màn hình điện thoại của cậu ta hiện lên mấy phím đàn, chắc là ứng dụng gì đó.

Alice cười đến là vui vẻ, giống như vừa trêu được ai nên mới vui ấy, cậu ta nói: "Quà đặc biệt, cho mày thôi đó."

Rồi tiếng đàn piano vang lên, Mikey ngẩn ra. Vì Alice đang hát.

Giai điệu bài hát day dứt, còn giọng hát nghe quá đỗi kinh diễm.

Nhưng thứ khiến cho Mikey run rẩy, chính là ca từ.

"Thật sự thì em có thể chết đi bất cứ lúc nào."

"Nhưng nếu là những người xung quanh, thì em sẽ buồn lắm."

Những lời lẽ này như là đang đánh thẳng vào lòng cậu, Mikey chẳng thể làm gì khác ngoài ngẩn người ra, hô hấp có chút khó khăn.

"Đến hôm nay em vẫn say giấc trên chiếc giường cô độc ấy."

Mikey chưa từng thích nghe nhạc, cho nên cậu chẳng hề nghĩ tới âm nhạc, lại có thể lay động lòng người đến như thế.

"Nếu như không muốn chết, vậy hãy cứ sống đi."

"Dù buồn rầu hay có như thế nào cũng được."

"Em vẫn có thể cười với chính mình mà."

Tiếng hát bi ai, nhưng người hát vẫn mỉm cười.

Lần đầu tiên, Mikey cảm thấy có bài hát, cứ như là viết về mình vậy.

"Giấc mơ, ngày mai, tôi chẳng cần gì nữa cả."

"Chỉ cần cậu vẫn sống là được rồi."

Tim cậu đập liên hồi khi Alice hát đến khúc cao trào. Giọng điệu ấy gấp gáp, khẩn thiết như là cầu xin.

"Hãy cứ sống, cứ sống."

"Cứ sống đi."

Bài hát kết thúc, nhưng tiếng đàn vẫn vang lên.

Bỗng, Mikey đứng bật dậy, cái áo khoác rộng thùng thình trên vai cậu trượt xuống, lẳng lặng về với đất mẹ, còn Mikey bắt đầu cởi cái sơ mi ngoài của mình ra, làm Alice hoảng hồn.

"Mikey?!"

"Mày đang làm cái gì-- Chờ! Mikey! !" Cậu ta gọi lớn tên người kia khi Mikey bắt đầu chạy xuống biển.

Dòng nước lạnh lẽo ngấm vào gấu quần jean của cậu, Mikey thích thú cười lên trong khi Alice vẫn đang bận chửi rủa: "Mày bị điên à! Bây giờ là cuối tháng 11 đấy!"

Nói nhiều quá đi.

Mikey bắt đầu tạt nước về phía cậu ta.

"Ồ? Mày muốn gây chiến?" Alice nói thế trong khi cũng bước chân xuống nước.

Mặc cho tiết trời lạnh giá, bọn họ cứ thế tạt nước vào người nhau.

Cho đến khi chơi đủ rồi, Alice mới hỏi cậu.

"Được chưa ông tướng? Ướt hết rồi đây này." Nói xong, cậu ta cúi đầu xuống, bắt đầu vắt cái góc áo ướt nhẹp cho nó khô bớt.

Mikey không trả lời, mà chỉ lẳng lặng đứng nhìn.

"Tao ấy, sẽ chết đúng không?"

Đến lượt Alice ngẩn người ra nhìn cậu: "..Hả?"

Trông thấy cậu yên lặng đến đáng sợ, cậu ta lại càng hoảng hơn, vì những câu vừa nãy nghe được từ miệng Mikey, Alice run rẩy kêu tên cậu.

"Mikey?"

Mikey xoay người chạy ra biển lớn, nước lạnh buốt, tràn vào đến tận lưng quần cậu.

Rồi Mikey dừng lại, và quay đầu nhìn người phía sau mình.

Đằng xa xa, mây đen trên trời để lộ từng tia nắng, chiếu xuống mặt biển, sáng rực cả một vùng trời. Và gió bắt đầu hát.

"Acchan, ngày nào đó, tao cũng sẽ chết thôi, có đúng không?"

Mikey cười, một nụ cười thật buồn.

Cậu trông thấy Alice im lặng nhìn cậu chằm chằm, thời gian cứ như đã dừng lại, chẳng ai nói gì, cũng chẳng ai làm gì cả.

Bỗng, Mikey thấy người kia chạy vọt đến, vớ lấy tấm lưng nhỏ bé của cậu mà ôm chặt vào lòng.

Nước biển bắn lên làm Mikey sặc, cậu ho khan vài tiếng.

"Ừ, mày sẽ chết."

Đôi mắt đen sâu thăm thẳm của Mikey mở lớn, ngỡ ngàng nhìn một góc áo của người đang ôm mình.

"Mày sẽ chết, tao cũng sẽ chết. Ai rồi cũng sẽ chết cả mà."

"Nhưng mà bây giờ, mày đừng chết được không?"

Mikey bỗng dưng cười lớn, chẳng biết vì sao, chỉ là muốn bật cười vì câu nói sến súa của Alice, cơ mà chỉ tổ làm cậu ta ôm cậu chặt hơn thôi.

"Cười cái gì mà cười? Tao nói mày nghe nhé."

Rồi bỗng Alice hét lớn: "Sano Manjirou! Tao nói mày nghe nè! Mày chỉ được chết trên một chiếc giường êm ái! Khi mày đã già, và mọi người mày yêu thương đang quây quần bên cạnh! Mày chỉ được chết khi đã thổ lộ nỗi lòng với người mình yêu! Và mày chẳng còn gì vương vấn mà thôi! Hiểu chưa! Có nghe rõ chưa!"

Mikey ngượng chín cả mặt vì mấy lời của cậu ta, may mà xung quanh đây chẳng có ai, chứ không thì có khi ngày mai họ sẽ lên báo.. gì ta.. đôi trẻ vì không được gia đình chấp thuận nên kéo nhau ra biển tự tử.. khụ khụ! Nếu có thì đầu báo sẽ chính là như vậy đó!

Thế mà Alice vẫn không hiểu ra nguy cơ bị lên trang nhất, vẫn còn đang vò đầu cậu.

"Nghe không? Sao còn chưa trả lời tao?"

Cậu cười.

"Ừ thì."

"Sano Manjirou này sẽ chỉ chết khi đã hạnh phúc thôi. Vừa lòng mày chưa?"

---------------------------------------------------------------------------------------------

Ya, vốn hôm nay tính chưa ra chap đâu, mà tui cán mốc 100 follow òi nên đăng lên khoe mấy cậu :'^

Tiện thể thì bài hát mà Alice mở cho Mikey nghe là bài Telescope của Tim Legend ft. Transviolet nha:3 còn bài mà Alice hát là Inochi ni Kiwarete iru của Hatsune Miku x Yoisaki Kanade, phía trên là bản dịch của tớ.

Đính chính cho mấy cậu đang hoang mang, cp chính là Drakey nha =))) Alice là nhân vật phụ, là con trai tớ, NhÂn VậT phụ thoi hjhj =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com