Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#22: Hoàng thượng giá đáo


"Sume - chi, tôi sang chơi nè."

Sáng sớm hôm nay, thằng nhóc Manjirou lại sang nhà tôi. Nó mở cửa tự nhiên lắm, chẳng bấm chuông hay gõ cửa gì, cứ như thể đây là nhà nó vậy. Riết rồi không biết ai là chủ nhà luôn.

"Meo!"

Một chú mèo nhỏ nhắn, dễ thương không biết từ đâu chui ra, cọ cọ đầu vào chân thằng nhóc làm nó không nhịn được mà cảm thấy hơi nhồn nhột. Thằng nhóc nhìn con mèo, rồi quay ra nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu.

"Ủa? Bà chị nuôi mèo à?"

"Không hẳn, chỉ là tạm thời thôi. Đợi tí làm bữa sáng xong chị giải thích cho."

Tôi chẳng buồn quay ra nhìn nó lấy 1 lần, trực tiếp vứt đấy rồi tiếp tục công việc làm bữa sáng. Nó cũng chẳng nói gì, nhảy lên sofa rồi mở tivi xem. Ngày nào cũng vậy, tôi phải thức dậy từ 6 giờ để làm đồ ăn cho thằng nhóc ấy, kể cả cuối tuần. Nếu không, nó chắc chắn sẽ làm mọi cách để lôi tôi ra khỏi giường cho mà xem.

Tôi vẫn còn nhớ, cái buổi sáng chủ nhật đó, chỉ vì tôi dậy muộn không làm taiyaki mà nó phóng xe quanh nhà tôi, vừa đi vừa la hét ầm ĩ. Tiếng bô xả cùng tiếng hét hòa lẫn với nhau tạo nên một thứ âm thanh như đấm thẳng vào lỗ tai người nghe, tôi muốn ngủ cũng chẳng được.

Nếu có nắm lá ngón trong tay lúc này chị sẽ ăn cho chết ngay chứ không còn muốn nhìn cái mặt mày nữa Manjirou ạ.

Cuối cùng, tôi phải đi xin lỗi từng nhà vì làm ồn vào sáng sớm. Chủ nhật mà, ai chẳng muốn làm biếng một chút sau cả tuần trời làm việc mệt mỏi. Ấy thế mà thằng giặc trời ấy lại chạy xe ầm ĩ từ 7 giờ sáng thì không tức giận sao được. Vậy mà nó chẳng có vẻ chẳng cảm thấy tội lỗi gì cả, ngược lại còn thản nhiên bảo tôi làm đồ ăn cho, báo hại người chị này phải đi xin lỗi hộ, bị la quá trời luôn.

Giờ nghĩ lại vẫn thấy nhục.

Trở lại chuyện chính, tôi làm đồ ăn xong thì mang ra bàn cho Manjirou. Nhìn nó ngồi vểnh ria trên sofa như chủ nhà mà tôi thấy sao avatar của nó hôm nay đẹp thế nhỉ? Muốn để tay qua đó tương tác vài cái ghê.

"Vậy tóm lại con mèo này là sao?"

"À, chuyện là..."

Tôi nhắm mắt lại, hồi tưởng về cái ngày hôm đó, cái ngày mà tôi chắc chắn mình chính là con ghẻ, được nhặt ở bụi chuối hay đầu đường xó chợ nào đấy, chứ không phải con ruột trong ngôi nhà này...

Nói thẳng ra là tối qua, ba mẹ về và ném cho tôi một con mèo, bảo là chăm hộ mấy hôm để ba mẹ đi du lịch, hãng hàng không không cho mang theo thú cưng.

Ủa? Con là con người nè, sao không mang con theo?

Thất vọng về bản thân quá, không bằng cả một con mèo...

Tôi cảm thấy mình nên tự tử để thế giới bắt một đứa vô dụng...

"Ồ, vậy hả. Thế con mèo này tên là gì?"

"Bạch Tuyết, Louis Bạch Tuyết."

Manjirou nhìn tôi, rồi lại nhìn con mèo màu đen tuyền đang lười biếng nằm ườn ra phơi nắng ngoài hiên nhà kia.

"Con này?"

"Ừ."

"Tên là Bạch Tuyết?"

"Ừ."

"..."

Bezt đặt tên.

Mẹ tôi lúc đầu muốn gọi là Louis vì bảo là nghe nó sang, còn ba tôi thấy màu lông của nó u tối quá nên muốn gọi là Bạch Tuyết cho sáng sủa. Ba và mẹ không tìm được tiếng nói chung thế là trên giấy tờ nó tên là Louis Bạch Tuyết. Mẹ giận ba vì không theo mẹ nên ba phải dỗ mãi, cuối cùng bồi thường bằng chuyến đi chơi này thò mẹ mới hết giận.

Haizzz, có đặt tên cho con mèo mà cũng thành lí do đi du lịch được, người lớn thật khó hiểu.

Manjirou nghe xong gật gù ăn hết bữa sáng rồi lại kéo bè kéo cánh đi đánh nhau, để lại thân già này một mình dọn dẹp đống bát đũa.

Làm chị khó lắm, phải đâu chuyện đùa.

Nhưng có một điều phải công nhận là Bạch Tuyết rất đáng yêu. Nó thuộc giống mèo Anh lông dài, hiện tại mới đầu xuân nên trời còn khá lạnh, thời tiết này mà ôm Bạch Tuyết chùm chăn đi ngủ thì cứ phải gọi là phê~

Tôi vốn là người yêu động vật, giờ gặp Bạch Tuyết thì như gặp được chân ái.

Nhưng việc đó không đồng nghĩa với việc thằng nhóc Manjirou cũng thích Bạch Tuyết.

Dạo gần đây, nó luôn rơi vào trạng thái bất mãn.

Rất bất mãn! Siêu bất mãn! Bất mãn cực độ!

Sự bất mãn của nó lây lan khắp mọi nơi, làm cho không chỉ người nhà mà cả bạn bè, đặc biệt là tôi - chị hàng xóm của nó đau đầu.

Chẳng biết nó lên cơn hay gì mà ra đường gặp người ngứa mắt là đánh, đụng là đánh, túm năm tụm ba là đánh, thậm chí còn vả nhau với cậu bạn thân của mình - Ryuuguji Ken ngay trong quán chỉ vì không có cờ cắm lên xuất ăn, để rồi cuối cùng bị hốt lên phường uống nước chè với mấy chú công an và ông Sano phải lên bảo lãnh về.

Sau một thời gian tìm hiểu, tôi phát hiện ra, đối tượng của sự bất mãn đó là tôi, hay chính xác hơn là con mèo của tôi - Bạch Tuyết. Thằng nhóc cứ thấy Bạch Tuyết là nổi điên nổi khùng lên, lâu lâu còn ngồi gầm gừ, rồi solo với con mèo, cuối cùng bị nó cào cho vài phát.

Bạch Tuyết: Phàm nhân ngu xuẩn, dám thách thức cả trẫm!

Bạch Tuyết có làm gì thằng nhóc đó đâu, chỉ là đến mùa nên lông nó rụng kha khá, mà nó lại hay nằm lên cái áo yêu thích của Manjirou, lâu lâu lại tiện móng cào vài phát, thành thử cái áo chẳng khác gì miếng giẻ lau nhà. Đôi khi, Bạc Tuyết cũng chiếm chỗ ngồi yêu thích của nó - sofa nhà tôi. Cũng có lúc tôi ra ngoài mua đồ, nhưng chỉ nhớ mua pate cho Bạch Tuyết, còn việc mua taiyaki cho Manjirou thì đi vào dĩ vãng luôn. Nhìn thằng bé bất lực, trầm cảm mấy ngày liền, tôi vui lắm.

Hoàng thượng giá đáo! Thảo dân Sano Manjirou mau tránh đường!

Manjirou: Chị hết thương em rồi.

Kitsume: Không, chị đã bao giờ thương mày đâu.

Cuối cùng, một ngày nọ, tôi để Bạch Tuyết ra ngoài đi dạo, tiện thể cho nó làm quen với mấy con mèo hàng xóm luôn. Nó ở đây cũng đã gần 1 tuần mà cả ngày chỉ nằm trong nhà, chẳng vận động gì mấy nên có dấu hiệu của việc tăng cân rồi.

Bạch Tuyết: Nhân loại ngu ngốc! Trẫm không có béo!

Bỗng dưng, có tiếng vó ngựa CB 250T rú lên từng hồi thảm thiết. Chỉ trong chớp mắt một vị huynh đài đeo khẩu trang cưỡi ngựa sắt xích cổ Tuyết mang đi mất.

Côn tay xé gió

Con Tuyết mất tiêu.

Tôi thẫn thờ chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chưa kịp hoàn hồn thì RẦM, vị hảo hán cưỡi CB 250T xòe ở đầu ngõ.

Sau khi tìm hiểu thì tôi biết được vị hảo hán kia là Manjirou, còn con xe là nó lấy của Shinichiro để thủ tiêu con mèo.

Trẻ con thời nay chán trộm chó nên đi trộm mèo hả?

Tha hóa, quá tha hóa.

Cuối cùng, Manjirou bị tôi cắt taiyaki 2 tháng, đã thế còn bị Shinichiro cấm không được đụng vào CB 250T hay bất cứ con xe nào khác ngoài xe của nó thêm một lần nào nữa.

____________________________

Đây là con mồn lèo trong chương này nè ÒwÓ

Nó là mèo Anh lông dài đấy, nhưng với tay nghề của con sen nó thì queo, cái lông ngắn hơn cả giống lông ngắn luôn :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com