10
❌ Truyện của tôi, idea của tôi, tất cả chỉ được đăng tại Wattpad, xuất hiện ở những nơi khác đều là fake ❌
Kể cả việc bạn lấy idea của tôi và chỉnh sửa lại thành cốt truyện của riêng bạn cũng nằm ngoài sự cho phép của tôi.
Cảm ơn vì đã đọc.
----------------------------------
Ran hôm nay về nhà sớm hơn mọi ngày, anh đẩy cửa và theo thói quen nói vọng vào:
" Anh về rồi đây. "
Đáp lại anh chỉ là tiếng vọng lại từ trong căn nhà. Nhà cửa tối om lại heo hút, chả có mùi thức ăn thơm ngon bốc lên từ trong căn bếp như mọi ngày. Lúc này Ran mới nhớ ra, Rindou đã dọn ra ngoài ở riêng được hai hôm rồi.
Cũng hai ngày nay mọi người ở Phạm Thiên đều thấy Ran và Rindou không đến căn cứ cùng nhau nữa. Cả hai người cũng không đứng cạnh nhau hay nhìn thấy nhau còn cố tình tránh mặt. Ai cũng tò mò muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Ran đau đầu khi Sanzu cứ cố đeo bám lấy anh để đòi làm chuyên gia tư vấn tình cảm. Hắn còn luyên thuyên là mấy cái chuyện này dễ ợt vì ngày nào hắn cũng phải dỗ dành " người yêu ". Anh cười khẩy, người yêu của anh có giống người yêu của hắn đâu mà đòi làm lành bằng cái Taiyaki là xong ?
Quay trở về thực tại, Ran chán nản nhìn đồ đạc trong nhà. Rindou mới vắng nhà hai ngày thôi mà nhà cửa đã bừa bộn rồi. Ran khẽ thở một hơi dài rồi đi chuẩn bị nước tắm. Anh đang rất hối hận về những gì bản thân đã làm với Rindou. Nửa tháng nay hôm nào anh cũng về nhà rất muộn vì bận xử lý công việc. Những lúc như vậy anh thực sự rất mệt, chỉ muốn được nằm nghỉ ngơi nhưng Rindou thì lại chả hiểu cho anh gì cả. Cậu thấy anh về thì mừng như cún, cả tối cứ thích đu bám trên người anh làm nũng. Vì mệt mỏi nên anh khó chịu ra mặt còn to tiếng với cậu nữa. Ngay cái tối anh và cậu cãi nhau đó, cậu đã quyết định dọn dẹp đồ ra ngoài ở riêng. Nhưng mà trong lòng cậu cũng không nỡ rời khỏi anh, cậu đi ra đến cửa nhưng lại đứng đó một lúc để chờ anh níu lại. Nhưng anh tuyệt nhiên chả quan tâm, còn chạy ra hỏi cậu:" sao còn chưa đi ? ", rồi đóng sập cửa lại. Chúc mừng Ran đã thành công làm trái tim của Rindou bị tổn thương.
Không có cậu ở đây, cả căn nhà im ắng đến lạ thường. Ran đang đói nhưng lười đến việc úp bát mì cũng chả thèm dậy làm. Anh vào phòng cậu lấy quần áo cậu ra hít lấy hít để cái hương thơm khiến anh mê mẩn kia. Anh thực sự thèm cái cảm giác động chạm dịu dàng từ cậu. Anh lo lắng không biết cậu ở một mình có an toàn không. Ran bắt đầu thấy nhớ Rindou rồi. Nhưng trong lòng anh nhất định không thừa nhận, cái tôi của anh lại quá lớn, anh muốn đợi Rindou phải mở lời trước. Anh nghĩ dù gì thì trong chuyện này cậu cũng có lỗi mà. Ran ngồi vò đầu suy nghĩ gì đó, lúc sau anh đứng dậy cầm lấy chìa khóa ô tô đi ra ngoài.
Ran đi đến một ngôi nhà nhỏ cách chỗ anh không xa. Anh ngồi nhìn một lúc mới lấy đủ dũng khí mà gõ cửa. Rindou còn chả thèm đóng cửa cẩn thận, chỉ để hé ra, thật là bất cẩn.
" Ơ. Anh Ran ? " - Cậu ngạc nhiên khi thấy anh trai.
" Ừ. Anh đây. "
" Sao anh biết em ở đây ? " - Rindou nhìn anh với ánh mắt dò xét.
" À...ờ...thì anh là anh trai em mà. "
Câu trả lời thật chả liên quan. Anh chỉ biết gãi đầu với khuôn mặt lúng túng. Anh không muốn nói với cậu là tối hôm đó anh đã đi theo Rindou để chắc chắn rằng cậu an toàn. Thật may là Rindou không để tâm đến lời nói đó, cậu lườm anh một cái rồi quay mặt đi bảo anh vào nhà.
Đi vào trong phòng đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, Rindou đứng trong bếp chăm chú vào nồi canh đang nấu. Ran đứng đằng sau vòng tay qua người cậu ôm vào lòng, mặt anh úp vào vai cậu tham lam hít lấy mùi thơm nhẹ nhàng kia.
" Anh nhớ em quá. "
Rindou im lặng không nói gì. Cậu xoay người đẩy nhẹ anh ra.
" Em nấu xong rồi. Anh ở lại ăn cơm. "
" Rindou... " - Ran ngập ngừng. " Anh muốn ở lại với em đêm nay. "
" Tuỳ anh "
Chất giọng cậu lạnh tanh làm Ran cảm thấy hụt hẫng. Lúc ăn cơm Rindou cũng không nói chuyện với anh. Thấy có hạt cơm dính trên mép cậu, anh vươn tay định lấy nó nhưng Rindou đã tránh kịp. Kiểu này là còn giận anh rồi. Bữa tối kết thúc trong im lặng, cậu đứng lên thu dọn bát đĩa thì anh giữ tay cậu lại
" Em nghỉ ngơi đi. Anh rửa bát cho. "
" Không cần đâu. Anh rửa bẩn bỏ xừ. "
" ....Về chuyện đó... Anh xin lỗi. " - Cuối cùng Ran đành phải xuống nước.
" ... Anh không có lỗi... Là em sai. " Cậu nói xong quay người đi.
Nãy đến giờ Ran hơi buồn vì cậu vẫn chưa chịu nhìn anh. Đến lúc Rindou đi tắm mới là vấn đề, cậu tắm xong thì phát hiện mình chưa mang quần áo vào. Mặc dù rất ngại mở lời với anh nhưng cậu vẫn phải nhờ anh lấy hộ. Cầm trên tay quần áo của Rindou, Ran phát hiện ra cái áo này là của anh. Không chỉ mỗi cái áo này mà còn có mấy cái áo khác của anh cũng được Rindou mang đi cùng nữa. Anh mỉm cười thích thú, trong đầu dần hiện lên ý đồ không được trong sáng cho lắm.
Rindou sau khi lấy đồ của mình từ tay Ran mới phát hiện anh chỉ đưa mỗi cái áo. Cậu gọi anh mang nốt cái quần vào cho mình nhưng gọi tận chục lần không thấy anh trả lời. Rindou lúc này đành phải mở cửa bước ra ngoài. Vừa mới ló ra được nửa người thì có một bàn tay choàng ngay qua eo cậu bế xốc lên vai. Ran đang bế cậu đi nhanh vào phòng. Anh đặt cậu ngồi trong lòng mình, cúi sát mặt nở nụ cười biến thái.
" Anh cứ thắc mắc vài cái áo của anh bay đi đâu mất, hoá ra là nó ở chỗ em à ? "
Rindou ngượng ngùng cúi gằm mặt xuống. Cậu không hề biết biểu cảm này của mình đã vô tình kích thích ham muốn của Ran. Cậu mặc mỗi cái áo len của anh, nó chỉ dài chùm qua mông một chút để lộ cặp đùi trắng trẻo mịn màng. Trông cậu bây giờ thật quyến rũ và khá ngon lành,Ran đang phải cố gắng kiềm chế bản thân hết mức, nhưng có vẻ như anh không làm được rồi.
Tay Ran xoa xoa đùi Rindou, bàn tay hư hỏng của anh cứ xoa dần lên trên cho đến khi chạm đến cái vạt áo. Ran kéo chiếc áo của Rindou lên cao, anh chui đầu vào bên trong. Nhiệt độ ấm áp của cơ thể bên trong áo cùng mùi sữa tắm của cậu khiến anh bị nghiện. Anh bắt đầu dùng lưỡi chơi đùa với hai hạt đậu đang nhô lên. Hai bàn tay thì bận rờ khắp cơ thể cậu, từ vai, xuống lưng, đến ngực xong đến cặp mông căng tròn anh cũng bóp lấy không thương tiếc. Rindou bịt chặt miệng mình lại để tránh phát ra tiếng rên ái muội kia, cậu không hề phản kháng, những cái chạm của Ran làm cậu cảm thấy hưng phấn. Đến khi một ngón tay của anh trượt vào trong người Rindou, cậu mới giật nảy mình đẩy mạnh anh ra. Cậu ngồi co người lại, khuôn mặt đỏ bừng. Ran đã phải hoảng hốt vì sau đó Rindou đã rơi nước mắt
" Em đã nghĩ rằng khi anh đến gặp em, câu đầu tiên anh hỏi em rằng em ở một mình có ổn không, em có cảm thấy cô đơn hay không... Nhưng...anh đến đây là chỉ vì muốn làm chuyện này với em à ? "
" A...Rin. không phải như vậy... "
" Anh có biết hôm nào em cũng nấu nhiều đồ ăn để chờ anh qua ăn cùng không hả ? Thế mà tận hôm nay mới mò tới. "
" A...anh thực sự không biết. Anh xin lỗi. "
Ran chả hiểu sao thay vì sợ cậu dỗi anh thêm lần nữa thì anh lại thấy buồn cười vô cùng. Anh phải nhịn cười để làm cái biểu cảm sợ hãi cậu. Anh hiểu Rindou quá mà, cậu mà làm diễn viên thì chắc giành được diễn xuất hạng A quá. Ran dịu dàng ôm đứa em trai vào lòng, hôn lên trán cậu.
" Em vắng nhà anh thật sự rất nhớ em đấy. Anh đã không ngủ được cả đêm. Anh còn lấy quần áo của em ra để ôm nữa cơ mà. "
" Không tin "
Ran chịu thua Rindou rồi. Anh phải quỳ xuống xin lỗi đủ kiểu mới được đứa em tha cho .
" Ngày mai về nhà với anh nhé. "
" Không. Em chắc cái nhà đã thành bãi rác. Xong anh lại bắt em dọn một mình chứ gì ? "
" Anh sẽ dọn cùng em. "
" Em bảo này "
" Anh nghe ? "
" Em xin lỗi. "
" Haha. Không sao mà. "
Cả hai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Mặc dù trong chuyện này Rindou cũng có phần sai, nhưng với Ran người yêu dù đúng hay sai thì người nhận lỗi trước luôn luôn là anh.
___________
Tình hình là còn 1 chap nữa tôi cho end nha mn 😁😁
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com