Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4

❌ Truyện của tôi, idea của tôi, tất cả chỉ được đăng tại Wattpad, xuất hiện ở những nơi khác đều là fake ❌
   Kể cả việc bạn lấy idea của tôi và chỉnh sửa lại thành cốt truyện của riêng bạn cũng nằm ngoài sự cho phép của tôi.
  Cảm ơn vì đã đọc.
-------------------------------------


" Nii-chan, mau dậy đi. "

Ran nheo mắt khó chịu khi ánh mặt trời chiếu vào từ cửa kính. Mới sáng sớm không biết thằng em anh bị làm sao mà gọi anh dậy quá trời.

" Gì vậy Rindou - chan? Còn sớm mà. "

" Sớm gì nữa, 8 rưỡi rồi đó. " - Rindou cau mày buộc tấm rèm cửa kính lại.

" Lâu lắm chúng ta mới có một ngày nghỉ thế này, em dậy sớm làm gì? "

" Anh quên là tối qua chúng ta đã thống nhất dọn dẹp vào sáng nay à? Căn nhà này cũng đã gần tháng rồi chưa lau chùi đấy. "

Ran tặc lưỡi, đúng là lâu rồi cũng chưa dọn dẹp nhà. Bọn họ ngày nào cũng ra khỏi nhà từ sáng sớm đến đêm mới về. Về nhà ăn uống xong thì ôm nhau ngủ, thời gian đâu lau chùi nhà cửa. Nhưng chả mấy khi Mikey lại rộng lượng cho cả đám trong băng nghỉ ngơi thế này, cũng phải tranh thủ thời gian ngủ chứ. Ấy vậy mà Rindou mới sáng sớm đã làm loạn giấc ngủ yên bình của anh.

" RAN... DẬY NGAY CHO EM. "

Rindou gào lên lật tung chăn ra để lôi con người lười biếng kia dậy. 8 giờ cậu đã gọi anh, anh không thèm dậy. 8 giờ 15 cậu lại quay ra gọi, anh vẫn ngủ như chết. Bảo sao không bực? Còn Ran lại đang nhân cơ hội cái chăn được lật lên liền kéo Rindou ngã vào lòng mình.

" Em làm cái gì mà phải vội vàng thế hả? Không dọn bây giờ thì để lát nữa."

" Lát nữa của anh chắc để sang năm sau. "

" Hiếm lắm mới được Mikey cho nghỉ đó. Em biết là anh thiếu ngủ đến mức nào mà? "

" Một là dậy ăn uống sau đó dọn dẹp cùng em. Hai là để em dọn một mình và anh sẽ không được ăn cơm em nấu nữa. "

" Ah... Được rồi. Cho anh 15 phút nữa đi. Anh nhất định sẽ dậy mà."

" Hừm... Đúng 15 phút. "

Cuối cùng Ran cũng phải chịu thua trước sự quyết liệt của em trai. Anh ôm chặt Rindou, đầu gục vào cổ cậu đánh thêm giấc nữa. Ran cảm nhận mùi thơm nhẹ nhàng trên người Rindou, mùi thơm đặc trưng này từ cậu bao lâu nay khiến anh luôn mê mẩn đắm chìm vào mãi không dứt ra được.

15 phút trôi qua, Ran vẫn không chịu dậy. Để lôi được ông anh lười biếng này ra khỏi giường, Rindou đã phải dùng chiêu cắn mạnh lên khắp người anh. Ran uể oải đi vào nhà tắm, sau đó ra ngồi ăn bữa sáng trong lòng đầy bực tức. Anh xoa nhẹ vào mấy dấu răng cậu em vừa tặng cho, thầm nghĩ hôm nay Rindou bị làm sao mà nóng tính vậy? Chưa yên ổn được bao lâu, ăn xong thì Rindou vứt cho Ran một cái chổi, phân công chỗ cần quét dọn. Dù trong người đang rất mệt mỏi nhưng anh không thể từ chối được, Rindou sẽ không bao giờ nấu cơm cho anh mất. Anh chỉ dám thầm trách bản thân đã lỡ xây ngôi nhà quá rộng để bây giờ phải vất vả lau chùi. Thuê người giúp việc về thì chắc chắn là không được rồi. Vì anh em họ là thành viên của một băng đảng khét tiếng mà. Vả lại có người khác trong nhà sẽ cảm giác không được riêng tư.

Dọn dẹp xong căn nhà cũng đã đến trưa. Ran nằm thở dài trên sofa. Cả sáng nay anh đã bị thằng em hành hạ, trong lòng tràn ngập sự phục thù.

" Rindou, để xem tối nay tôi sẽ xử em như thế nào? "

Sau khi xong việc, Ran rủ Rindou ra ngoài đi ăn trưa. Sau đó buổi chiều hai người bọn họ đi vào khu trung tâm vừa đi chơi vừa mua sắm. Ban đầu Ran định cho Rindou ăn tối ở bên ngoài xong về nhà nghỉ ngơi. Nhưng chuyến đi hâm nóng tình cảm ngày hôm nay đã xảy ra một vấn đề cực kì nhỏ xíu đã khiến anh phải lôi cậu về và ăn uống tại nhà. Hôm nay Rindou không mặc vest như mọi ngày, cậu mặc một bộ thể thao mà Ran đánh giá là nhìn khá đẹp. Anh phải công nhận rằng nhan sắc của em trai anh đỉnh thật sự. Năm nay cậu đã 27 tuổi mà nhìn khuôn mặt không khác gì một nam sinh ở ngưỡng 20. Do đó mà lúc đi cùng nhau ở khu trung tâm mọi người ai cũng quay ra nhìn Rindou vì trông cậu khá nổi bật. Điều này chắc chắn Ran không thích rồi, cậu em đang chơi với mấy chú cún gần đó thì bị anh lôi về không thương tiếc.

Hôm nay là một ngày mệt mỏi đối với Rindou, cậu bước ra từ phòng tắm và dự định sẽ đi ngủ luôn. Nhưng có điều Ran sẽ không cho cậu đạt nguyện vọng một cách dễ dàng như vậy. Anh kéo cậu ngồi vào lòng mình, cúi xuống hôn cổ cậu. Một tay thì lần mò lên đùi cậu xoa nhẹ nhàng. Đoán được ham muốn đó, cậu liền gạt tay anh ra. Rindou rất mệt, cậu không muốn làm chuyện này.

" Ran, bây giờ em cảm thấy không khoẻ, em cần đi ngủ. "

" Em quên rằng sáng nay em đã bắt anh đi lao động trong khi anh cũng đang mệt mỏi à? "

" Điều đó là đúng mà. Chúng ta đã thoả thuận từ trước. "

" Nhưng lúc đó anh cũng đang rất mệt đấy."

" Được rồi. Em sẽ không ngủ cùng anh nữa. Em về phòng mình ngủ. "

Rindou đứng dậy đi về phòng mình nhưng bị Ran giữ lại

" Em giỏi lắm. Anh nhịn cả ngày rồi nhé. Đêm nay để xem em chịu được bao lâu. "

Anh bế thốc cậu lên người. Rindou ra sức giãy đạp nhưng khá đen cho cậu là Ran bắt đầu cảm thấy sung sức. Anh đè cậu lên giường, cúi xuống cắn mạnh vào phần cổ dài trắng. Ran với lấy chiếc thắt lưng đã chuẩn bị sẵn trói cố định hai tay cậu vào thanh sắt đầu giường. Ran bắt đầu mân mê đôi môi của Rindou. Anh tặng cậu một nụ hôn sâu và mãnh liệt, nó khiến Rindou hoàn toàn cạn không khí. Sanzu vẫn hay lôi kéo Ran thử thứ thuốc mà hắn hay dùng, hắn nói nó có vị rất ngọt. Anh thật sự chả biết nó ngọt như thế nào nhưng với anh, đôi môi của Rindou là ngọt ngào nhất trên đời này. Sau nụ hôn kia, cả người Rindou xụi lơ, khuôn mặt trở lên hồng hào hơn, mắt phủ một tầng nước nhìn rõ gợi tình. Ran nhanh tay cởi hết quần áo trên người cậu ra, hai tay không ngừng xoa nắn nhũ hoa xinh đẹp. Tiếng rên rỉ cầu xin của cậu nhẹ nhàng bên tai anh: " Nii-chan...aa..." Điều đó không hề làm Ran mủi lòng mà nó còn kích thích anh hơn. Anh luôn thích cái biểu cảm của Rindou khi van xin anh dừng lại.

Rindou đã quá mệt nên không còn sức phản kháng, để mặc cho Ran làm gì thì làm. Anh đã vần cậu suốt từ lúc 9h tối đến bây giờ đã là 1h sáng. Đôi môi cậu vẫn bị giày vò đến sưng tấy lên. Bên dưới của anh vẫn đang thúc vào bên trong cậu. Ran thấy Rindou nằm im không phản kháng, anh biết mình đã làm quá. Anh rút thứ đó ra khỏi người cậu, sau đó bế cậu vào nhà tắm vệ sinh sạch sẽ trên người. Nhìn lại những vết thâm trên người cậu, tự nhiên anh nở nụ cười kiểu tự hào về chiến tích của bản thân.
Đặt Rindou nằm trên giường Ran khẽ đặt một nụ hôn lên trán cậu

" Ngủ ngon, Rindou. "

" Anh quá đáng lắm. "

" Haha...Cũng tại lâu rồi hai ta chưa thân mật như này. "

" Anh... "

" Hửm? "

" Mai anh nhớ gọi em dậy sớm. "

" Tuân lệnh, em yêu. ''

Rindou rúc vào người Ran, mí mắt cậu dần trĩu xuống. Ngủ trong vòng tay của anh lúc nào cũng an toàn và ấm áp nhất.

____________

Sorry các cô tôi thực sự không biết tả chi tiết cảnh H như thế nào. Hãy thông cảm cho tôi 😅😅

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com