Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 26

Vừa cố gào lên để Mikey nghe thấy mắt tôi vừa rưng rưng, nhìn cậu chạy đi còn tôi thì bị đẩy lên xe, không khí trên xe hiện giờ ngoài tiếng thút thít của Baji ra thì mọi thứ hoàn toàn im bặt, sự im lặng tưởng như vô hình ấy mà lại có sức nặng đè lên vai ba đứa chúng tôi.

- Xuống xe đi các cháu.

Chú cảnh sát mở cửa cho bọn tôi để dẫn vào lấy lời khai, cũng như là diễn biến sự việc, nhưng vừa khi ngồi xuống kể lại sự việc thì Kazutora đã tự mình nhận hết tội, tôi và Baji ngờ nghệch ra nhìn Kazutora, cậu bị đẩy vào trại cải tạo trong khi tôi và Baji không thể nói thêm gì.

Ra khỏi sở cảnh sát, tôi thấy Baji bần thần ra, dù rất muốn hỏi lí do mà cậu và Kazutora làm những việc ấy nhưng nhìn tâm trạng của cậu như thế này tôi cũng không muốn nói nữa, đoán được ít nhiều là sinh nhật của Mikey, đi được một đoạn thì thấy Draken với Mitsuya.

- Hai bọn mày có đi đến chỗ anh Shinichiro không.

- C-có, cả Baji nữa._ Tôi nhanh tay đẩy Baji lên xe Draken dù cho Baji không nói gì, tôi chắc chắn trong cậu đang có cảm giác tội lỗi, nên là càng phải đi.

Tôi leo lên xe và giục bọn nó đi lẹ lên, chạy đến nơi thì gặp bác sĩ mở cửa đi ra, Mikey cũng vì thế mà đứng bật dậy.

- Sao rồi bác sĩ???!!

- Bệnh nhân bị gãy phần cánh tay, do mất máu quá nhiều nên bị bất tỉnh, do lực va chạm khá mạnh nên cánh tay của bệnh nhân sau này sẽ.....có vài điều không mong muốn.

Baji ngồi thụp xuống nền nhà bệnh viện, Mikey với đôi mắt lưng tròng, với những câu cầu nguyện cho anh chứa đầy trên khuôn mặt ấy bỗng chốc thư giãn ra, tôi và mấy đứa kia thở phào. Tôi kéo Mikey và Baji ra ngoài để lại hai đứa kia.

- Rồi giờ nói đi Baji. Tại sao mày lại làm thế?

- Mikey à, tao xin lỗi...... Tao đã khuyên Kazutora nhưng tao cũng đã đi cùng nó, n-nhưng Kazutora không có ý đồ xấu, cậu ấy chỉ muốn làm mày vui thôi, mong mày hãy tha thứ cho nó!!!

Mikey dù không nói gì nhưng tôi biết một phần của cậu rất tức giận, tôi định nói giúp Baji thì Mikey đã nở một nụ cười nhẹ

- Chuyện này liên quan không nhiều đến mày, nên tao cũng không có ý trách móc mày, tao đi vào đây....

Mikey đi xa, tôi quay lại tâm sự với Baji.

- Mày nghĩ thử xem, nếu hôm nay....hôm nay tao mà không ở đấy thì sao? Liệu anh ấy bị thương ở chỗ khác mà không phải tay thì sao?

- Tao cũng đã cố ngăn chặn Kazutora nhưng khi nghĩ đến Mikey đi con xe đó ngầu như thế nào thì lí trí của tao cũng biến mất..... Tại tao, tại tao không dừng Kazutora lại.

- Thôi đừng tự trách nữa, việc không dừng được Kazutora không phải lỗi của mày, là do tâm lý của nó. Dù biết gia đình nó như thế nào, nhưng tao cũng không biết cách an ủi nó...... Bố mẹ tao cũng vậy nhưng tao còn có bà, bà là chỗ dựa của tao. Nếu mà có an ủi nó tao cũng chỉ biết nói một câu là mạnh mẽ lên, tao.... là một người bạn tồi phải không..?

Baji nhìn tôi một lúc lâu, giống như những lời trong đầu cậu đã nghĩ để nói với tôi hiện giờ không còn ý nghĩa gì nữa.

- Thôi, anh Shinichiro cũng đã ổn rồi tao với mày đi về thôi, ngày mai đến thăm anh ấy.

Sau khi Katori chạy vào để tạm biệt Mikey thì Baji đứng trầm ngâm suy nghĩ, Katori chỉ nói là bố mẹ của cô ly hôn rồi cũng không kể thêm một ý nào nữa, cô ấy mạnh mẽ nhưng ít khi sẽ là một người mềm yếu cần người nói chuyện, tâm sự. Dù nhìn yêu đời lắm nhưng sau khi nhìn vào những gia đình khác thì cô chỉ biết ngước nhìn thôi.

"Thịch"

Baji không muốn làm rõ cảm xúc của mình bây giờ, cậu đã che giấu nó bằng sự cảm thông.

- Baji à đi về thôi mày!

Về đến nhà, bà tôi đã ngủ nên tối đi nhẹ nhàng để vào phòng thì thấy bà mở điện lên.

- Bà nghe bảo là bạn của cháu bị thương hả, mới nãy thấy bác hàng xóm bên nhà vừa về từ chỗ đấy nên bà ra hỏi mới biết. Mai nhớ mua đồ đến thăm bạn nhé!

- Vâng, con biết rồi ạ!

Tôi vào phòng tắm rửa, rồi nằm suy nghĩ về vấn đề của Kazutora, nhưng mà là người ngoài thì cũng không thể làm gì được..... Tôi suy nghĩ lung tung rồi chìm vào giấc ngủ.

- Katori!!! Baji đến gọi này. Cháu lên phòng nó gọi nó dậy hộ bà với, con gái con đứa ngủ trương thây ra.

Cậu đang đi lên cầu thang thì thấy trong phòng rầm rầm lên, và Katori với đầu óc bù xù, quần áo thì xộc xệch, mặt thì ướt đẫm chạy ra.

- Đi thôi!

Baji không nói gì mà đi đến gần tôi, cậu kéo tôi vào lại phòng ấn tôi ngồi xuống giường, cậu lấy cái khăn được treo ở trên móc đến lau mặt cho tôi, xoay người tôi lại cậu tút cái dây buộc tóc ra và vuốt gọn lại để buộc, sau khi buộc xong cậu dựng người tôi dậy mà chỉnh lại cái áo bên này thấp bên kia cao tôi đang mặc.

- Ổn rồi đi thôi.

- Đ-được.

- Cháu chào bà cháu đi ạ.

- Con đi bà nhá!

- Hôm nay bà lại phải về quê nhớ làm đồ ăn đấy nhé!_ Bà tôi ngó ra nói với tôi.

- Bà đi cẩn thận đấy nhé!

Kéo tôi ra đến cổng, cậu trèo lên xe và chờ tôi lên, bây giờ cậu cư xử khó hiểu lắm tôi không quen, thấy cậu cứ tránh né ánh mắt của tôi, hai tay tôi với lấy mặt cậu.

- Tao đã bảo không phải lỗi của mày cơ mà, đừng có cư xử như thế nữa, trả lại Baji thường ngày cho tao.

Tôi vỗ lưng cậu như kiểu muốn đá cái thằng lạ lùng đang cư xử hiền lành này ra ngoài. Cậu thì rụt đầu lại.

- Lên xe đi nhanh lên, dở chứng lên cơn khùng à!

- Đấy bàn tay vàng của tao tuyệt vời lắm. Tí đi đường ghé mua hoa quả cho anh ấy nữa nhé.

Định mua vài quả thôi nhưng mà tự nhiên hai tay cầm hẳn hai túi đầy, Baji nói để cậu cầm cho nhưng tôi cũng chỉ đưa cậu một túi thôi. Sau khi hỏi phòng của Shinichiro Sano ở đâu thì chúng tôi lang thang tìm phòng, đến nơi tôi mở cửa ra rồi đi đến chỗ Mikey.

- Anh ấy tỉnh chưa?

- Cũng vừa mới tỉnh, anh ấy đang ở giường ngoài cùng kìa.

Tôi kéo Baji đến chỗ anh, ngó đầu qua tấm rèm đang che.

- Hê lô chào anh chàng đẹp trai nằm trên giường!!

- Sáng sớm ra đã vui vẻ ghê nhỉ.

- Gì chứ, em là Katori đấy anh khinh thường em rồi, yêu đời mọi lúc mọi nơi, chó cắn thì mới hết yêu đời, hê hê. Em với Baji có mua táo cho anh này.

Baji cũng từ từ đi ra, cậu nhìn Shinichiro với cái tay đang bó bột, mặt cậu nhăn nhó lại mà cúi người xuống.

- Em rất xin lỗi anh, về phần Kazutora em sẽ xin lỗi thay nó, nếu anh vẫn không tha lỗi cho bọn em thì bọn em sẽ biến mất khỏi tầm mắt của anh!!

- Cái thằng này, không sao đâu, anh cũng không hẹp hòi như thế, nhưng có lẽ về sau cái cánh tay này có thể sẽ không làm được gì nhiều....

- Vậy... Vậy em sẽ làm hết!!!

- Haha chốt thế nhé, quen biết nhau lâu rồi nên cũng bỏ qua vụ này thôi nhỉ.

Trong khi hai người đang nói chuyện tôi đi đến ngồi cái ghế cạnh giường và gọt táo, họ nói chuyện xong thì tôi cũng gọt táo xong.

- Hai người ăn táo đi này. Mikey cũng ra ăn này!!!!!

Tiếng cửa mở vài người đi vào, thì tôi thấy những thành viên cốt cán trong băng đảng của anh đến, nhìn vậy thôi chứ những thành viên cốt cán này quý trọng anh lắm, vì nhiều người đến nên tôi cũng ngồi gọt thêm táo. Bỗng một giọng nói vang lên, là của anh Wakasa.

- Ơ, Katori hôm nay nhìn hiền lành thế.

- Gì chứ ân nhân của tao đấy!

- Ồ, cô bé này sao._ Anh trai to lớn mà anh Shinichiro gọi là Benkei.

- Nhìn nhỏ con thế mà giỏi phết nhể._ Anh này tôi nhớ mang máng là Takeomi.

Tại vì tôi thấy anh Wakasa lờ đờ nhìn dễ bắt chuyện nên tôi hay chọc anh đấy lắm, còn hai người kia nhìn hổ báo quá, tôi chỉ sợ chọc nhẹ vào thôi là lủng mồm như chơi.

- Ahaha, võ mèo cào thôi mà mấy anh, đừng khen em nữa, em phổng mũi lên là chỉ có trời mới kéo mũi em xuống được thôi.

Thăm anh xong tôi cũng đi về, thì thấy Emma chạy tới.

- A! Chị Katori!!

- Emma đến thăm anh Shinichiro đó hả?

- Vâng! Chị vào cùng với em nhá.

Tôi trầm ngâm một lúc thì kêu Baji và Mikey về trước để tôi vào cùng Emma rồi đưa em về sau.



------đôi lời của tác giả-------

Định ra sớm ai ngờ phải nấu cơm vật mặt ra ┻━┻ ヘ╰( •̀ε•́ ╰)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com