Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Trở về thời gian tầm vài tháng trước...

Hôm em gặp hắn là vào một buổi chiều mưa, sau khi em đã hoàn thành công việc mà Takeomi giao phó, nhưng tâm trạng của em lúc đó không được tốt cho lắm, nên em thường chọn việc sẽ cuốc bộ về nhà dưới cơn mưa, vì khi đi với nó em cảm thấy tâm hồn mình như được rột rửa được phần nào! Thật sự mà nói em rất thích mưa, nó luôn đồng hành với em trong lúc em gặp những phiền muộn khó diễn đạt thành lời. Và cũng chính vì thế mà em có cơ hội được gặp hắn, dáng hình gầy gò đứng trơ trội giữa cơn mưa đang ngày một trút xuống, không có bất cứ một dụng cụ che chắn nào, hắn gần như mặt kệ mọi thứ xung quanh, chăm chăm nhìn vào một điểm nào đó phía xa. Lúc đầu em cũng không mấy quan tâm, cứ nghĩ là một kẻ tâm thần hoặc tên vô gia cư nào đấy nhưng một ý nghĩ nào đó đã thôi thúc em đến gần và sau đó em mới bắt đầu giật mình nhận ra đó chính là Mikey, cũng là Boss của mình.

Vóc dáng của hắn ngày một lúc nhỏ dần, so với lần đầu tiên em gặp thì trông tồi tệ hơn. Bọn thành viên cốt cán có thật sự đang quan tâm, chăm sóc hắn không vậy? Thế quái nào thành ra một người có cơ thể ngay cả một tên ăn mài cũng trông nhìn còn được hơn hắn.

Em hít một hơi thật sâu, bình tĩnh tiến lại tiếp cận thân ảnh đó. Chủ động nghiêng chiếc ô của mình hướng về hắn, lúc này mưa cũng đã vơi được phần nào rồi nhưng nếu cứ đứng lâu như thế thì khả năng ướt mình và bị cảm sẽ rất cao. Mặc kệ bản thân, nếu ông trời đã cho em cơ hội này thì em nhất định phải tận dụng nó. Tiếp cận Mikey, khiến hắn chú ý bằng tất cả những gì em có thể.

- C...Chào buổi chiều..Mik.e..à không...Boss! Ngài đang làm gì ở đây thế? nếu cứ thế này ngài sẽ bị cảm mất!!!

-........

Đáp lại em chính là sự yên lặng đến đáng sợ, khiến bản thân em hoang mang cũng không biết phải làm gì trong tình huống này.

- H...Hay là tôi cho người đến rước ngài về nhé! Nếu cứ đứng ở đây lâu sẽ rất nguy hiểm, không biết chuyện gì có thể xảy ra đâu ạ!

-........

Lại một không khí yên lặng bao trùm trước mặt em. Trời ạ? Ai nhìn vào cứ tưởng em đang đứng nói chuyện một mình không ấy chứ! Thật sự đây là Boss của Phạm Thiên đây sao? Em đang nghi ngờ không biết đây có phải là kẻ cầm đầu Phạm Thiên làm những chuyện xấu xa khắp Nhật Bản không nữa. Vào khoảng khắc này, hắn như trở thành một con người khác, em thật sự không biết đâu mới là bản chất thật sự của hắn.

Sức chịu đựng của em có giới thiệu, không thể cứ đứng đây mãi để chờ đợi câu trả lời từ một người đã gần như mất đi khả năng nói chuyện như vậy. Em quyết đoán nhanh tay lấy điện thoại ra và định bấm vào số gọi Takeomi, mong hắn có thể giúp em đem tên tự kỉ này về gấp, nếu không vì tiến trình của nhiệm vụ thì em đã hốt xác tên này cho cảnh sát ngay và luôn rồi chứ không ở đây chật vật đến vậy!

- Kh..g.

- Sao ạ?

Chợt nghe một âm thanh phát ra, tuy rất nhỏ nhưng cũng có thể khiến em nghe được

- Không cần.

"Ơn trời! Hắn cuối cũng cũng đã mở miệng, tưởng câm đến cuối đời rồi chứ!"

- Nhưng đứng như vậy, mưa sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe ngài đấy!

- Không cần quan tâm, CÚT ĐI.

Ánh mắt Mikey vẫn không dời khỏi điểm phía trước, khiến em không khỏi tò mò mà nhìn theo. Phía bên kia đường nổi bật trong mắt em là một cửa hàng xe, nhưng hôm nay nó lại đóng cửa nên em cũng chẳng biết nó có gì trong đó.

"Hửm?! Đây chẳng phải là một của hàng sửa xe bình thường sao? Gì nhỉ? 'D & D'? "

Nó đã làm gì khiến Mikey, một tên cầm đầu Phạm Thiên phải chú ý, không thể dời mắt đến vậy?! Chẳng lẽ tên này có sở thích mê xe sao? Lạ à nhe!!!

Mãi suy nghĩ sau em chợt nhận ra tư thế hắn có phần nghiêng ngả, cứ như một cơn gió thổi qua cũng có thể khiến hắn ngã ra đất. Biết ngay mà, có vẻ hắn có dấu hiệu cảm lạnh rồi, em cũng không biết hắn đã đứng đây được bao lâu nhưng em có thể chắc chắn rằng hắn hiện tại không có ai để nhờ vả và bản thân hắn cũng chẳng cần.

- Thứ lỗi cho tôi, nhưng chúng ta cần đến nơi nào đó để tránh mưa, cơn mưa bắt đầu nặng hạt trở lại rồi...sẽ rất nguy hiểm nếu cứ ở lại đây!

-....

Nói rồi em tiến đến nắm lấy tay Mikey kéo mạnh về phía mình. Một ý định chợt hiện lên trong đầu em, mặc dù em rất ghét bọn tội phạm nhưng khi đứng cạnh con người này em lại không nỡ bỏ mặt hắn, nhìn cơ thể gầy gò này em cứ có cảm giác rằng hắn cô độc nhưng lại đang tự gánh một trọng trách rất lớn, thật sự không tài nào hiểu hết được.

Băng qua cơn mưa, em kéo hắn đi đến một cửa hàng tiện lợi gần đó để trú. Khi đến nơi cả hai hầu như đã ướt nhẹp, cộng thêm việc không thể đưa tên này vào trong cửa tiệm vì cái "thành tích" mà hắn đã mang lại cũng đủ khiến người khác nghe thôi đã sợ hãi rồi, em không muốn mọi thứ càng phức tạp thêm nên đành để hắn đứng dưới góc mái hiên của tiệm.

- Chờ tôi một lát, tôi sẽ vào trong mua một chút đồ cho ngài...

-....

Hắn vẫn cứ im lặng nên em cũng mặc kệ, bỏ hắn đi thật nhanh vào trong.

Sau khi lựa chọn hết những món đồ cần thiết, em nhanh chóng bước ra cùng với một giỏ đồ đầy ấp. Chủ yếu là những đồ dùng cho hắn.

- Tôi mua một ít trà gừng, hãy uống cho ấm người và cả khăn đây ạ, xin hãy lau khô người để tránh bị cảm lạnh. Còn nữa....

Em đem ra từng món một, nhanh tay làm mọi thứ, cái cảm giác này là sao? Em cũng chả biết rõ, cơ thể cứ tự hành động, giống như đó là điều em cần phải làm và nó như một thói quen khi trước của em.

- Ah, ngài không thể tự lao à? Vậy thì...thứ lỗi cho tôi...

Em chồm tới, tay lấy vội chiếc khăn chùm lên người Mikey, nhanh chóng lau khô người cho hắn. Bản thân Mikey cũng rất ngạc nhiên, không kịp đề phòng trước hành động bất ngờ của em nhưng sau đó hắn cũng không có ý định tránh né việc em làm một chút nào. Hắn cũng tự hỏi bản thân sao lúc này lại mất cảnh giác đến vậy hoặc có lẽ ngày hôm nay khiến tâm trạng hắn tuột dốc không còn tinh thần để chống cự nữa.

Một hương thơm dịu nhẹ lướt qua mũi hắn, hắn đoán chắc nó xuất phát từ em, một mùi hương mà khiến hắn cảm giác như một liều thuốc tinh thần, đánh tan mọi phiền lo trong hắn bây lâu nay vậy! Không khí lúc này mang lại cho hắn sự bình yên đến lạ thường.

- Xong rồi, tôi chỉ lau sơ qua chút thôi nên sau khi trở về hãy chắm sóc cơ thể thật tốt. Lát nữa sẽ có người đến rước ngài, nên hãy chịu khó chờ đợi một chút.

Em thu người trở về, tiện tay lấy chiếc khăn khác choàng qua người mình, cơn mưa làm cho cơ thể em lộ ra những đường nét rõ rệt, sẽ thật nguy hiểm nếu cứ để như vậy.

Mikey sau khi thấy em thu người về thì có đôi chút tiếc nuối, mùi hương đã vơi đi một phần. Nhưng hắn cũng không thể làm gì hơn, chỉ biết im lặng hướng mắt ra phía xa. Nơi hai người đứng giờ đây chỉ còn những tiếng mưa rơi trên nền đất lạnh, không khí lạnh lẽo khiến con người ta ngột ngạt một cách khó chịu, đặc biệt là đối với một người hướng ngoại như em. Không thể cứ để như vậy được, con người em không cho phép điều đó. Hướng ánh nhìn về phía người kia, chủ động mở lời..

- Anou...lúc nãy tôi có thấy Boss cứ đứng nhìn chằm chằm vào một cửa tiệm, có vấn đề gì với nó sao ạ?

-.....

- ....À thì... nếu Boss không muốn nói thì thôi vậy...a ha ha. (-__-) (Ôi con sông quê~)

Thấy hắn không phản ứng, bản thân em cũng cảm thấy có chút bị lơ đẹp, bèn câm nín phó mặt cho cái không khí chết dẫm này trôi qua. Bỗng một âm thanh phát ra, khiến em không tự chủ mà quay sang.

- Đó là cửa hàng của một người đã từng là bạn của tao... 

" Đã từng sao...?"

......

---------------

02/10/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com