Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12

*Note: Vì Tom đang ở trong nhật ký nên phân cách viết thoại cho hai bé để mọi người dễ hiểu nha.
   **[Abc] là lời của Tom.
   **Abc là lời của Draco.

( I )

Khung cảnh nhộn nhịp của Hogwarts đã trở lại và Draco thì đang cảm thấy rất đau khổ vì điều đó. Cho đến khi sự tĩnh lặng trước kia biến mất, cậu mới nhận ra mình nhớ sự yên bình đó đến nhường nào. Sau một thời gian dài bị bao vây bởi quá nhiều người, bất kể cậu có đi đâu đi nữa, điều đó khiến cậu dần mất phương hướng, cậu thấy mình theo thói quen mà gọi tên Tom, trước khi kịp nhận ra người kia hoàn toàn không có ở đây.

Trong bữa tối, cậu chỉ lặng lẽ ăn trong im lặng, mặc cho bạn bè vây quanh cậu nói chuyện, dù rằng thỉnh thoảng cậu vẫn sẽ cố gắng tham gia vào cuộc trò chuyện để họ không nghi ngờ rằng cậu đang không ổn. Tuy nhiên, trong phần lớn bữa ăn, cậu chỉ sử dụng thìa để khuấy đều món súp và thỉnh thoảng mới nhấp một ngụm.

Như thường lệ, Dumbledore sẽ lên đọc bài phát biểu chào mừng và giới thiệu một vài nhân viên mới mà Draco không thể nhớ tên. Tuy nhiên, bàn tay của ông ta bị đen một cách kì lạ, Draco không thể không tự hỏi, chính xác thì điều gì đã xảy ra với lão già đó.

Cậu đã đợi cho đến khi một đám đông rời khỏi Hội trường rồi mới nhanh chóng lẻn đi, đơn giản là để hòa lẫn với đám đông, cậu thậm chí còn tìm cách thoát khỏi Crabbe và Goyle. Cậu đã trở về ký túc xá của mình mà không bị bất kỳ ai cản trở, ngoại trừ một vài lần bị chen lấn và bị đẩy sang hẳn một bên. Bởi vì quá vội vã mà Draco đã không để ý đến một đôi mắt xanh nóng rực vẫn luôn đi theo cậu rời khỏi Đại sảnh.

Khi cậu đã hoàn toàn yên vị trên giường (sau khi đã ném một vài bùa chú riêng tư lên trên tấm rèm vây quanh giường, còn cậu thì đã trở nên quá quen thuộc với những thứ này), Draco lấy ra cuốn nhật ký và bút lông từ dưới gối của mình. Cậu không thể mạo hiểm sử dụng cây bút lông tự động viết vào tối nay được.

[Xin chào, Draco.] Những dòng chữ tinh tế của Tom bắt đầu xuất hiện trên cùng của trang giấy, Draco gần như có thể tưởng tượng rằng những từ đó được nói bằng một chất giọng trầm ấm, ngọt ngào.

Chào Tom. Anh ổn không?

[Khá ổn, mặc dù tôi thừa nhận rằng tôi thật sự rất muốn thoát ra khỏi nhật ký một lần nữa.]

Draco thở dài, Bây giờ thả anh ra thì quá mạo hiểm.

['Thả tôi ra ngoài'? Tôi không phải cún con, Draco thân mến.]

Draco giật giật mi mắt, Anh hiểu ý tôi mà, đồ khốn kiếp.

[Vậy sao?]

Mặc dù vậy, Draco không thể không bật cười.

( II )

Ít nhất thì Draco đang cảm thấy rất khó chịu với bạn bè của mình.

Cậu quyết định sẽ trở lại Phòng Yêu Cầu thêm một lần nữa để bắt đầu công việc của mình với tủ Biến mất. Chà, ít ra thì đó là những gì mà cậu đã tự nhủ với chính mình. Cậu sẽ không thừa nhận rằng có một phần lí do là vì Tom đâu.

Tuy nhiên, ngay khi cậu quyết định rời khỏi phòng sinh hoạt chung của Slytherin, cậu đột nhiên bị phục kích bởi những người bạn của mình, tất cả đều mang vẻ mặt lo lắng nhìn cậu.

Pansy bước tới chỗ cậu và mạnh dạn tuyên bố, "Draco, cậu biết cậu không thể giấu chúng tôi bất cứ điều gì mà, phải không?" Một số học sinh năm dưới cũng bắt đầu quay sang nhìn họ, nhưng với ánh mắt lạnh lùng của Blaise, cả đám nhanh chóng im lặng và chuyển sang thì thầm to nhỏ với nhau.

Draco chỉ nhướng mày, "Xin lỗi?"

Pansy tức giận và định bắt đầu gầm gừ, nhưng Blaise đã nhanh chóng ngắt lời cô nàng, "Bớt nói nhảm đi, Draco. Chúng tôi đều biết có chuyện gì đó đang xảy ra với cậu."

Blaise luôn đi thẳng vào vấn đề, đây là điều khiến Draco luôn ngưỡng mộ ở gã cho đến tận bây giờ.

"Tôi có thể đảm bảo với mấy cậu rằng, tôi hoàn toàn bình thường, cảm ơn mấy cậu đã quan tâm," Nói rồi, cậu đóng lại cuốn sách giáo khoa phép thuật mà cậu đang xem dở để tìm kiếm thêm thông tin về tủ Biến Mất.

Pasny cau mày, "Cậu biết là chúng tôi quan tâm đến cậu mà, phải không? Chúng tôi chỉ lo lắng cho cậu thôi." Khuôn mặt cô đã có nhiều nếp nhăn hơn so với lần cuối cùng mà Draco nhìn thấy cô nàng. Vì một số lý do rất rõ ràng.

Draco nở nụ cười bất đắc dĩ ( và không, đôi khi những lời nói dối trắng trợn sẽ không đem đến tổn thương cho những người bạn của cậu), "Tôi đã nói với cậu rằng tôi ổn, phải không? Nếu cậu không còn gì khác để nói, tôi muốn đi nghỉ ngơi ngay bây giờ."

Cậu đứng dậy rồi rời đi, phớt lờ những lời bàn tán và chỉ trỏ của đám học sinh năm dưới, cùng với vẻ mặt nghiêm túc của đám bạn phía sau.

Tại sao mọi thứ lại trở nên khó khăn với cậu vậy nhỉ?

( III )

Phòng Yêu Cầu đã cung cấp một căn phòng phù hợp với tâm trạng u ám của Draco. Không có gì trong phòng, ngoại trừ mấy món đồ lặt vặt phủ đầy bụi và sách giáo khoa. Cách đó vài mét, tủ Biến Mất sừng sững đứng đó, nổi bật giữa mọi thứ xung quanh, cung cấp cho Draco một tầm nhìn rõ ràng (và không mong muốn).

Với một tiếng thở dài thật lớn (lần thứ tư trong vòng một giờ qua), Draco lấy cuốn nhật ký ra khỏi cặp. Cậu nhìn chằm chằm vào tấm bìa da màu đen một lúc rồi mở nó ra.

Tom đã xuất hiện ngay lập tức.

[Xin chào lần nữa Draco.]

Xin chào Tom. 

[Nghe như có vẻ em đang khá suy sụp. Có chuyện gì vậy?]

Draco cau mày, Sao anh biết tôi đang suy sụp?

[Draco, có rất nhiều cảm xúc có thể được thể hiện thông qua câu chữ của em. Ngay cả cách em chấm chữ 'i' và cách em gạch ngang chữ 't' cũng có thể tiết lộ cảm xúc của em.]

Anh biết đấy, thật là đáng sợ. Nếu như có ai khác nói với tôi mấy thứ này, tôi sẽ nguyền rủa họ ngay tại chỗ.

[Nhưng tôi không phải là ai khác, phải không?]

Draco có thể tưởng tượng được hình ảnh Tom đang cười khúc khích bên kia những trang giấy, và điều đó khiến cậu mỉm cười.

Không, nhưng đừng coi đó là một lời khen ngợi, đồ tâm thần.

[Một chẩn đoán mới về bệnh tâm thần nữa hả, Draco? Tôi nghĩ, ở giai đoạn này, sẽ là vô nghĩa nếu thuyết phục em về một quan điểm ngược lại.]

Nếu anh không phải là một kẻ tâm thần, thì anh sẽ không có gì để chứng minh cả, Tom. Nhưng dù sao đi nữa, tôi đang bắt đầu lạc đề rồi.

[Ý nghĩa của việc làm bạn bè là gì, nếu không phải là vô thức rời khỏi chủ đề trong một thời gian? Nhưng cứ tiếp tục đi.]

Draco cắn môi, nghịch cây bút lông trong tay vài giây trước khi trả lời, Bạn bè của tôi đã đến để kiểm tra tôi, và bây giờ tôi cảm thấy áy náy vì đã nói dối họ một cách trắng trợn.

Tom im lặng trong vài giây, nhưng Draco hiểu Tom rất rõ, cậu biết rằng hắn vẫn ở đó, chỉ là hắn đang cố gắng nghĩ ra một cách tốt nhất để diễn đạt câu trả lời của mình thôi.

[Tôi chỉ có thể nói là cảm giác đó vô cùng khó chịu.]

Tôi biết là vậy!

[Có lẽ em nên tạm thời tránh xa bọn họ trong một khoảng thời gian.]

Draco cau mày. Tại sao?

[Tôi biết rất rõ, bọn họ sẽ chỉ khiến em đi chệch mục tiêu. Tất nhiên, tôi không khuyên em nên từ bỏ tình bạn này hoàn toàn, nhưng có lẽ sẽ tốt hơn nếu em tạm thời giữ nó trong bóng tối một thời gian nữa.]

Draco cảm thấy bụng mình hơi quặn lại trước lời đề nghị của Tom. Tôi không chắc là mình có thể làm được đâu, Tom.

[Hmmm, đó chỉ là một lời khuyên, tùy thuộc vào em quyết định là có nên làm theo lời khuyên của tôi hay không. Tôi chỉ đơn giản là đưa ra lời khuyên dựa trên kinh nghiệm cá nhân của tôi, và những gì tôi nghĩ là khôn ngoan nhất để em thực hiện.]

Draco cảm thấy tội lỗi hơn vì đã nghĩ xấu cho Tom. Hắn chỉ muốn giúp đỡ, trong khi Draco lại hành động như một Hufflepuff ngu ngốc.

Không, giờ nghĩ lại, tôi nghĩ anh thực sự đúng. Chỉ còn vài tháng nữa thôi, phải không? Và tôi vẫn còn có anh để nói chuyện. Dù sao thì đó cũng là vì lợi ích của họ.

[Tôi mừng là em đã hiểu, Draco.]

Draco đã nở nụ cười.

-Tbc—

('・ω・')  

~20/11/2023~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com