13
( I )
Điều khiến Draco ngạc nhiên là thời gian trôi đi thật sự rất nhanh, trước khi cậu kịp nhận ra, tuyết đã bắt đầu tan dần, thay vào đó là những đóa hoa dại xinh đẹp nở rộ trong khuôn viên trường Hogwarts. Mái nhà trong suốt của Đại sảnh đường cuối cùng cũng đón nhận thêm nhiều ánh nắng mặt trời và bầu trời cũng trở nên xanh tươi hơn.
Tuy nhiên, trái ngược với thời tiết trong lành, tâm trạng của Draco càng ngày càng u ám. Áp lực sửa chữa tủ Biến Mất đang đè nặng lên cậu hơn bao giờ hết, cậu hoàn toàn không hề lo lắng nếu bản thân quên mất những gì sẽ xảy ra khi công việc không được hoàn thành trước kỳ nghỉ sắp tới. Bởi những cơn ác mộng hàng đêm của cậu chắc chắn sẽ nhắc nhở cậu về nỗi sợ hãi đang chờ đợi cậu ở nhà, nếu cậu chưa đủ lo lắng vào ban ngày. Đôi khi, ngay cả lúc nói chuyện với Tom cũng sẽ khơi dậy tâm trạng ủ rũ của cậu.
Tuy nhiên, nếu có bất cứ điều gì có tiến triển, thì đó là Tom. Việc Draco tự nhốt mình trong Phòng Yêu Cầu thường xuyên hơn, đồng nghĩa với việc cậu cũng có thể sử dụng lọ thuốc dành cho Tom thường xuyên hơn. Quá trình sửa chữa tủ Biến Mất của cậu cũng bị ảnh hưởng rất nhiều bởi Tom. Nếu không có hắn, Draco không biết làm thế nào mà cậu có thể hoàn thành được dù chỉ là những nhiệm vụ đơn giản nhất. Trong những ngày hiếm hoi mà Tom không thể an ủi Draco, hắn sẽ học cách tôn trọng ranh giới của Draco, thay vào đó bằng cách làm những việc nhỏ nhặt như đọc to một số tin thú vị cho Draco cùng nghe và hoàn toàn phớt lờ đôi mắt đỏ hoe của cậu, những giọt nước sẽ luôn làm bẩn mặt cậu cũng như khiến cho cậu hoàn toàn mất bình tĩnh. Draco chưa bao giờ thân thiết với bất cứ ai nhiều như vậy trước đây, nhưng cậu đủ tin tưởng Tom để trò chuyện với hắn ngay cả khi cậu đang ở trạng thái mất bình tĩnh nhất. Điều đó nói lên những điểm tuyệt vời về mối quan hệ của bọn họ.
Khi mối quan hệ của cả hai đang phát triển, Tom vẫn sẽ tiếp tục làm đủ thứ trò khiến Draco phát điên. Cho dù đó chỉ là nói mấy câu nghe như lời tán tỉnh, hay đặt cho Draco mấy cái biệt danh lố bịch như dùng để gọi thú cưng (mỗi lần nghe Tom gọi mình là 'tình yêu', một cảm xúc sâu thẳm trong trái tim của Draco lại xuất hiện, mà cậu thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của nó), hoặc một cử chỉ nhỏ, chẳng hạn như một nụ cười đặc biệt dịu dàng hay một cái chạm nhẹ đến ngạc nhiên (Draco đã quen với sự đụng chạm từ bóng ma của Tom, vì vậy cậu không còn run rẩy nữa), cả hai đều khiến Draco bối rối hơn bao giờ hết. Thật không may, điều này dường như chỉ khuyến khích Tom làm điều đó nhiều hơn nữa, nó khiến cậu vừa cảm thấy thích thú mà vừa cảm thấy mất tinh thần. Mối quan hệ của bọn họ bây giờ vô cùng....mơ hồ. Nó như đang nhảy múa giữa mối quan hệ bạn bè bình thường và một cái gì đó hơn thế nữa, nó cứ di chuyển qua lại giữa các ranh giới, nhưng không bao giờ ở lại quá lâu. Nếu những cảm giác bồn chồn trong lòng cậu có thể nhìn thấy được, thì trái tim phản chủ của Draco đang gào thét hy vọng vào lựa chọn thứ hai.
"Đừng nói với tôi là em lại lơ đãng nữa đấy, Draco."
Draco chớp mắt hai lần, cầm lấy trang nhật ký trống trơn của Tom ngay trước mặt cậu. Cậu lại bị phân tâm. Một lần nữa.
"Xin lỗi, tôi chỉ...." Draco bỏ lửng câu nói, nhận ra rằng mình chẳng có lý do chính đáng nào cả. Cậu thậm chí còn không biết Tom đang ở đâu, cho đến khi hắn bước ra từ phía sau một kệ sách cao, chỉ cách ghế của Draco vài bước chân.
Tom ậm ừ rồi thờ ơ tựa người vào kệ sách, chăm chú nhìn vào những cuốn sách lớn xung quanh.
"Em nên nghỉ ngơi đi, tình yêu."
Khuôn mặt của Draco ngay lập tức sáng lên như một cây thông Noel, điều đó làm cậu trở nên cau có, còn Tom thì sẽ cười toe toét. Merlin ơi, cậu sẽ không ngạc nhiên nếu cái từ đó bắt đầu gây ra phản xạ có điều kiện trong cậu đâu.
"Tôi không thể," là tất cả những gì mà Draco trả lời. Tom ậm ừ không hài lòng, nhưng may mắn là hắn không nói gì thêm.
Draco thở dài, vươn tay ra, và giật mình khi nghe tiếng nứt. Tạ ơn Chúa, may là cậu đã đứng dậy khỏi chiếc ghế đệm, đôi chân chuột rút khiến cậu nhận ra mình đã ngồi được bao lâu. Những thớ gỗ của chiếc bàn đảo quanh mắt cậu, rồi cảm giác chóng mặt khi cậu đứng dậy dần biến mất. Tủ Biến Mất cũng gần như là hoàn thành so với tuần trước, và Draco, thành thật mà nói, đã quá mệt mỏi để nghĩ về nó. Cậu ra lệnh cho căn phòng giấu chiếc tủ ở một góc thật xa, thậm chí thay thế không gian trước đó mà tủ Biến Mất đã chiếm giữ bằng một vài kệ sách chứa những cuốn sách trông có vẻ còn nguy hiểm hơn những cuốn Tom đang lười biếng kiểm tra. Draco không biết tại sao căn phòng lại mang chúng ra đây, nhưng cuối cùng, sự tò mò của cậu đã khuyến khích cậu nên đi khám phá chúng.
Bước đi đầu tiên của cậu khá run rẩy, nhưng khi cậu cảm thấy bàn tay của Tom nhẹ nhàng chạm vào tay cậu, Draco thấy việc di chuyển đã dễ dàng hơn một chút.
( II )
Đúng như Draco đã nghi ngờ, những cuốn sách đều chứa (hoặc ít nhất là có liên quan đến) ma thuật hắc ám. Cậu đã từng nhìn thấy một trong số chúng trong thư viện lớn của trang viên Malfoy, nhưng rất nhiều trong số đó lại hoàn toàn mới mẻ đối với cậu.
"Có thấy cuốn nào làm em thích thú không?" Giọng nói của Tom trầm và trôi chảy, lướt qua Draco như một cơn mưa rào lạnh lẽo giữa ngày nắng.
"Ừ, tất cả đều có vẻ thú vị. Tôi không chắc là mình muốn đọc cuốn nào trước."
"Tại sao không phải là cuốn này?" Tom chỉ vào cuốn sách mà Draco đang cầm trên tay, 《Hướng dẫn nâng cao về Thuốc kích thích và Tình dược》, "Nhưng mà em không cần phải dùng đến tình dược đâu, tôi vẫn luôn yêu em mà."
"Tom!"
Tên khốn trước mặt còn ra vẻ ngây thơ nhún vai, tỏ ý mấy lời hắn nói đều là sự thật, trong khi vẫn chăm chú nhìn Draco, "Có chuyện gì thế, Draco yêu dấu?"
Đến lúc này, Draco chắc chắn rằng Tom vô cùng thích thú với khuôn mặt đỏ bừng của cậu. Điều đó có nghĩa là, Tom chắc chắn chỉ đang chơi đùa với cậu mà thôi, "Im đi, đồ khốn."
Trước khi Tom kịp trả lời, cậu đã vội vã đi về phía kệ sách kế tiếp. Draco chưa bao giờ cảm thấy như vậy trong đời. Cậu đã từ một người vô cùng quyến rũ trở thành một người bị quyến rũ. Điều này làm cho cậu cảm thấy căng thẳng, nhưng đồng thời lại cảm thấy choáng váng. Cảm giác như mỗi ngày cậu và Tom càng trở nên thân thiết hơn để tiến gần đến một điểm nào đó, mặc dù Draco không biết khi nào nó sẽ xảy ra hay điểm đó là gì, nhưng trái tim ngu ngốc của cậu vẫn nuôi hy vọng vào một điều gì đó hơn thế nữa.
Cậu tiện tay cầm lấy một cuốn sách, hứng thú nhìn tên sách, 《Hướng dẫn cổ xưa về Thuật chiêu hồn và các phép thuật hắc ám khác》. Ít nhất thì tiêu đề trông cũng tương đối đơn giản. Cậu tự hỏi liệu nó có chứa bất kỳ thông tin gì về Trường Sinh Linh Giá trong đó không....
Với suy nghĩ đó trong đầu, Draco bắt đầu tìm kiếm ngay cả những thông tin nhỏ nhất mà cậu có thể tìm thấy.
Cậu không mong đợi sẽ tìm thấy một nghi lễ nào đó dành riêng cho Trường Sinh Linh Giá, hoặc một nghi lễ có thể hồi sinh một linh hồn quái gở không có thực thể từ cõi chết sống lại, lấy lại tất cả vinh quang của nó.
-Tbc—
('・ω・')
~20/11/2023~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com