Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Harry ngồi trong quán, trên bàn là 4 cái ly rỗng cùng một cuốn sổ nhỏ. Nếu như không phải Harry ngồi từ trước, sẽ có nhiều người lầm tưởng bàn của cậu vừa mới có người dùng qua.

Không ai có thể tin là người đàn ông này đã uống tận 4 ly cà phê.

Một vài người phục vụ đứng ngay đó tụm lại bàn tán với nhau, Harry không biết do thính lực mình tốt hay họ cố tình nói to vì cậu nghe rất rõ rằng pha cà phê cho một tên không biết thưởng thức đúng là phung phí.

Harry lắc đầu cười cười, bộ dáng vẫn điềm nhiên như cũ.

Chờ khi mấy người buồn mới thấy quán cà phê cũng như quán rượu thôi. Harry bĩu môi, âm thầm châm chọc trong lòng. Mà nếu có buồn thì mình cũng sẽ chỉ họ đến phòng khám của mình.

Chờ đến khi ổn định lại cảm xúc cũng đã hơn một tiếng, cậu nghĩ mình nên đi mua ít quà giáng sinh cho lũ nhỏ ở mái ấm tình thương.

Buổi chiều,15 giờ 47 phút.

Sau khi ra khỏi trung tâm mua sắm, Harry nhìn túi lớn túi nhỏ của mình đầy bối rối. Bây giờ cậu đã hiểu vì sao trước đây có một bệnh nhân nữ từng nói rằng mua sắm chính là cách xả stress rất hiệu quả.

Lúc ấy còn nghĩ đó chỉ là lí do để họ muốn tiêu tiền mà thôi nhưng đến khi trải nghiệm, đúng là có hơi thích.

Cách này cũng giống như khi đàn ông gặp chuyện buồn sẽ đi uống rượu vậy. Nói chung mỗi người đều có cách giải toả áp lực khác nhau.

Tại quảng trường rộng lớn là cây thông Noel khổng lồ được mọi người trang trí bởi những quả châu và dây kim tuyến lấp lánh. Trên đỉnh thông là một ngôi sao vàng toả sáng rực rỡ, mọi ngõ ngách đều vang lên giai điệu mừng giáng sinh. Mọi người vội vã đi lại, cười đùa nói chuyện, thấp thoáng giữa dòng người còn có thể thấy sắc đỏ quen thuộc.

Nhân viên vài cửa hàng giả dạng thành ông già Noel đáng yêu, tay vác một cái túi đựng những món quà nhỏ trên vai. Mỗi khi có ai ngang qua lại vui vẻ bật cười "Hô hô hô..."

Bầu không khí vui vẻ khiến Harry cũng cảm thấy tinh thần thoải mái hơn.

Cậu đi vòng sang bên khu trang sức của thành phố.

Mấy ngày qua, cậu vẫn không tính lấy chiếc nhẫn. Tuy cậu thực sư rất thích, bản năng luôn thôi thúc cậu phải chiếm lấy nó. Nhưng cậu biết dù có đeo cũng vô dụng, tốt hơn cậu vẫn nên nhường lại cơ hội cho người khác.

Sau khi người ấy mất, cậu cũng chẳng thể thích thêm ai. Nói chung tim cậu nhỏ lắm, một người là đủ rồi.

"Thật ngốc." Cậu thấp giọng thì thầm.

Chỉ vì một câu nói của hắn mà ngốc nghếch chờ đợi, chờ đợi một kết quả vĩnh viễn không thể xảy ra.

Bring me to life

Bring me to life

Không linh hồn làm sao có thể lần nữa sống lại?

Tên lừa gạt, ai đời chết trong tay người yêu rồi để lại cái câu đầy hy vọng chó má thế chứ! Harry phẫn uất suy nghĩ, hai hốc mắt dần phiếm hồng.

Slytherin ai cũng là kẻ lừa đảo, vậy mà cậu còn rất cố gắng phát huy đủ tính chất Gryffindor ngu ngốc đi tin người ta.

Bước chân di chuyển, cậu muốn nhìn chiếc nhẫn ấy lần cuối.

Một cái liếc mắt là đủ, cậu sẵn sàng trao lại cơ hội cho người xứng đáng hơn.

Cậu không cần một mảnh ghép mới.

Đời này thích mỗi hắn là đủ rồi.

Buổi chiều, 16 giờ 02 phút.

Sự hối hả và ồn ào của thành phố dường như lắng lại, tim cậu như hụt một nhịp.

Bởi một thứ đã biến mất, nó đã vụt khỏi tầm mắt cậu mà chẳng hề báo trước. Tấm kính trong suốt của cửa hàng trang sức đã vỡ. Lúc đầu, tại đây có ba tủ trưng bày. Hai tủ kế bên đều bị trộm sạch riêng tủ còn lại chỉ có chiếc nhẫn bị lấy. Trong ký ức của cậu, trên tấm gối nhung mềm mại ấy từng có một chiếc nhẫn hình rắn xinh đẹp. Mà nay chỉ có những mảnh kính vỡ.

Nhân viên cửa hàng đi đi lại lại vô cùng bận rộn, không chỉ cảnh sát đến mà công ty bảo hiểm cũng tới để giải quyết. Harry cẩn thận quan sát liền phát hiện lão chủ tiệm đang nói chuyện cùng cảnh sát.

"Chúng tôi đã kiểm tra lại, khoảng 15 món tráng sức bị trộm mất. Còn về tổng giá trị tài sản thì chúng tôi vẫn đang tính."

Ông lão nói thêm vài câu nữa mới phát hiện Harry đang đứng bên kia đường.

"Cậu trai trẻ, cậu đến rồi à ?"

"Mijah, lại đây nói chuyện với cảnh sát. Ông có chuyện phải qua nói với người bạn này tí." Ông lão ngoắc tay gọi một thiếu nữ gần đó rồi đi qua với Harry "Ông đi chút sẽ quay lại ngay."

Tâm tình tốt đẹp vài phút trước cứ thế rơi xuống đáy. Harry ngước mặt lên trời thở dài, ngày hôm ấy trời cũng xám xịt như thế. Mọi biểu tình của Harry đều rơi vào tầm mắt ông.

Harry, mày hãy nhớ lại bài học đầu tiên của bác sĩ tâm lý.

"Chào ngài, xin chia buồn với ngài về sự việc của cửa hàng." Ông thấy rõ nét tiều tuỵ trên gương mặt cố tỏ ra lãnh đạm của Harry.

"Tôi cũng thấy tiếc nhưng với cậu tôi lại thấy áy náy hơn. Xin lỗi cậu."

Họ chậm rãi dạo phố, cùng nhau trò chuyện.

"Xin lỗi vì điều gì? Ngài không cần phải xin lỗi tôi đâu."

"Tôi hiểu rõ cái nhẫn ấy quan trọng với cậu ra sao, vậy mà tôi vẫn để nó bị trộm mất."

"Ngài nói sai rồi. Nó chưa bao giờ thuộc về tôi cả, nó là của ngài."

"Không, ngay từ lúc nhìn thấy ánh mắt của cậu đối với chiếc nhẫn, tôi đã biết. Người thích hợp đeo nó chính là cậu. Chiếc nhẫn đã sớm thuộc về cậu và bạn đời của cậu."

"Không... Tôi không cần nó. Nó là của ngài... Hôm nay tôi tới chỉ..." Harry cảm thấy càng giải thích càng không ổn nên tạm duy trì im lặng.

Cậu không nghĩ là ông ấy sẽ hiểu ý cậu.

"Đứa nhỏ này, tôi hiểu, tôi hiểu,..." ông vỗ vai Harry như một lời an ủi. "Tôi nghĩ tôi nên quay lại, còn quá nhiều việc cần tôi giải quyết." Đồng hồ trên quảng trường đã điểm đến số 6, xem ra ông đã rời cửa hàng khá lâu.

"Thứ này tặng cho cậu, chỉ là một món quà nhỏ từ tấm lòng già này thôi." Ông lấy từ trong túi áo mình một chiếc hộp be bé nhét vào lòng bàn tay cậu "Trở về hãy mở ra nhé!"

Đó là một hộp quà bao bằng giấy gói màu xanh lá đậm cùng một sợi ruy bằng kim tuyến bạc, thắt thành cái nơ nhỏ xinh.

"Chiếc nhẫn ấy cuối cùng cũng sẽ trở về với cậu thôi." Thời điểm ông lão đang rời đi chợt quay đầu lại, mỉm cười đầy ẩn ý.

"Sao cơ? Khoan..." Harry vừa tính trả lại thì phát hiện bóng dáng ông lão đã sớm hoà vào dòng người đông đúc.

Nhìn món quà trong tay, Harry không biết nên nói gì, chỉ có thể lặng lẽ cất nó vào túi áo khoác. Đứng ở trung tâm quảng trường nhìn mọi người ồn ào qua lại, cảnh tượng hệt như năm ấy khi cậu còn bé, ngơ ngác trước Hẻm Xéo cùng bác Hagrid.

*03.02.20*

Bộ này sắp tới hồi kết rồi, và chuẩn bị thấy harry khóc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com