Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Ngày 24 tháng 12, nửa đêm 12 giờ 07 phút.

Harry dù đã cố nhắm mắt nhưng vẫn không ngủ được. Chiếc nhẫn đó, tờ giấy của Hermione, đũa phép Voldemort vẫn luôn khiến cậu cảm thấy rối trí.

Cậu nhớ rõ Bộ Phép Thuật đã tiêu hủy đũa phép của Voldemort, vậy tại sao lúc này cây đũa lại nằm ở chỗ cậu?

Rốt cuộc sai ở chỗ nào?

Tại sao đũa phép lại ở đây?

Cậu càng lúc càng đau đầu. Không biết có nên vui vì Bộ Pháp Thuật chưa biết cây đũa vẫn còn ở đây không nhỉ ?

Chỉnh lại gối, cậu bỗng nhớ tới một chuyện, liệu cậu có nên nhận cái nhẫn kia không ?

Rạng sáng 3 giờ 27 phút.

Ánh nến yếu ớt hắt lên gương mặt của người đàn ông, càng khiến hắn ta trở nên trầm ổn quyến rũ lạ thường.

"Anh đang nhìn gì thế?" Harry nhàm chán ngắm nhìn hắn, người kia vẫn luôn chăm chú đọc sách nhưng lại không hề lật sang trang khác.

"Một món đồ thật đặc biệt." Hắn nghiêng cuốn sách về bên phải để Harry dễ dàng nhìn thấy tựa đề trên miếng bìa mạ vàng «Truyền thuyết về Bảo vật phép thuật».

"Đặc biệt?" Harry rất tò mò rốt cuộc thứ gì lại có thể hấp dẫn sự chú ý của vị huynh trường nhà Slytherin như thế.

"Chất liệu của nó chính là thứ đặc biệt, loại khoáng thạch cực kì hiếm, số lượng cũng ít. Hơn nữa lúc luyện chế cũng phải biết cách điều chỉnh lượng ma thuật và máu tươi. Ngay cả người bình thường, cũng không có cách tạo được thành phẩm hoàn hảo với nó. Ngoài ra, loại thạch này tuy hiếm nhưng lại vô dụng, chỉ khi chế tác ra thành phẩm mới có thể phát huy hết ma thuật kì diệu ẩn chứa trong nó."

"Phép thuật và cả máu tươi?"

"Đúng thế, do đó chỉ có một món thành công được làm ra, một chiếc nhẫn." Cây viết lông vũ trong tay người đàn ông như nhảy múa trên tờ giấy da.

"Chiếc nhẫn đó trông như thế nào?"

"Hai con rắn quấn đuôi vào nhau." Harry liếc sang, trên tờ giấy da là ảnh vẽ phác họa của  nó.

"Rắn...?" Harry khịt mũi, cau mày.

"Đúng, là rắn. Một con rắn vô cùng xinh đẹp và tinh xảo."

"Nhưng lại không ai đeo được thậm chí đến khi mất tích cũng thế. Bề dày nhẫn khoảng 2 tấc, nhưng kích thước viền và đường kính khá kì lạ." Huynh trưởng nhà Slytherin đóng sách lại, xoay người đối diện nhìn Harry. "Đường kính nó không đều, chênh lệch nhau, lúc to lúc nhỏ như không muốn ai mang vậy."

"Thật lạ, tại sao người ta lại làm như thế?"

"Ta cũng không biết."

"Mà em không quay về chỗ của em sao?" Lời của hắn ám chỉ chính là thế giới ngoài cuốn nhật kí.

"Không quan trọng, hiện giờ đã là ngày nghỉ, ban đêm trở về cũng chẳng ai biết."

"Nhà Gryffindor ai cũng lười biếng như em đúng không?" Hắn đứng dậy cưng chiều gõ nhẹ trán cậu.

"Không cần lo, có mỗi em thôi, huynh trưởng Slytherin." Cậu mỉm cười vòng tay ôm lấy hắn.

"Còn dám trả treo, ai dạy hư em đó?" Hắn cười cười hôn lên trán cậu.

"Không, không có..." Mặt Harry đỏ bừng cả lên, lí nhí trong cổ họng.

Nghe thấy lời giải thích của cậu, người đàn ông nhếch miệng cười đầy sâu xa. Hắn hơi nghiêng người, hai tay chống xuống mặt bàn, đem Harry nhốt lại ở giữa. Cậu giật nảy mình, ánh mắt xanh lá rực rỡ chỉ còn ánh lên mỗi bóng dáng đối phương. Tình huống hiện tại khiến cậu nghĩ ngay đến hình ảnh thợ săn và con mồi. Cậu từng bước từng bước bị dồn vào đường cùng, như con mồi rơi vào bẫy không thể chạy thoát. Nhưng khác ở chỗ con mồi là vô ý sa chân còn cậu là tình nguyện rơi vào cạm bẫy của người này.

Gương mặt hắn vô cùng đẹp, tựa như một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc hoàn mỹ của thời kỳ Phục Hưng, đôi mắt sắc bén, sóng mũi cao, quả thật quyến rũ đến ngây người. Hắn dần áp sát tới, cho đến khi chạm vào má cậu, một làn hơi thở nóng rực lướt trên da khiến cậu thoáng rùng mình.

Một nụ hôn phớt, nhưng đủ khiến tim Harry tan chảy giữa cái rét lạnh của tháng 12.

Tầm mắt cậu bỗng hơi mờ dần, không gian thoáng cái đã thay đổi.

Bầu không khí căng thẳng đến mức khiến ai nấy cũng khó thở, hoảng sợ và lo lắng, như một thứ khí độc chậm rãi đi vào cơ thể con người, xâm nhập đến từng ngóc ngách tế bào và mạch máu của họ. Ngay cả khi chiến tranh đã kết thúc, trường học vẫn bị bao phủ bởi hơi thở của chết chóc. Dấu vết của cuộc chiến đẫm máu vẫn ở đấy, những người bạn của cậu, nằm dưới lớp vải trắng, vĩnh viễn sẽ không thể tỉnh lại.

"Chúng tôi được lệnh di chuyển xác của Voldemort." Một vị Thần sáng mặc áo choàng đen lạnh nhạt yêu cầu, đứng đối diện với kẻ đứng đầu hiện tại của Hội Phượng Hoàng, Harry Potter.

Harry không nói gì, đôi mắt chỉ chăm chú vào cánh cửa căn phòng.

"Ngoài ra chúng tôi còn phải đem đũa phép của tên kia đi tiêu hủy." Vị Thần sáng vừa dứt lời, liền lấy từ trong túi áo choàng mình ra một cuộn giấy da, bên trong là nội dung yêu cầu của Bộ Phép Thuật.

Harry liếc mắt, nhìn từng dòng chữ hoa mỹ trên giấy, cậu không tự chủ được mà xiết chặt cây đũa trong tay, lý trí cùng tình cảm không ngừng giằng co dữ dội trong đầu.

"Harry, đưa đũa phép cho họ đi. Tớ không muốn bồ lại bị thương vì thứ này." Hermione khẽ vỗ vai cậu, cô nàng thở dài một hơi, lời nói chính là hướng đến ma thuật của đũa phép anh em.

"Harry, mày đã có đũa phép của mày. Đũa phép của hắn ta bây giờ có giữ cũng vô dụng thôi." Ron một bên tiếp lời, nó hiểu suy nghĩ của cậu nhưng mọi chuyện cũng đã đến hồi kết, cả hai cũng đã chẳng còn cơ hội nũa rồi.

"Tao thật sự không cần đũa phép hắn, dù đũa phép hắn đúng là rất mạnh..." Harry lầm bầm, ngón tay vuốt lấy thân đũa, ánh mắt chưa từng đặt lên đám Thần sáng trước mặt mình. "Ngài nói Bộ Phép Thuật muốn hủy nó, đúng chứ ?"

"Không sai." Thần sáng ấy gật đầu.

"Nếu thế..." Harry bỗng giơ bàn tay đang cầm đũa phép của Voldemort ra mà vị Thần sáng cũng hiểu ý nhanh vươn tay như muốn đón lấy.

Một âm thanh chói tai vang lên như xé tan không gian căng thẳng và yên ắng này. Tất cả mọi người đều bị hành động kế tiếp của Harry dọa cho khiếp sợ.

Ngay khi Thần sáng muốn cầm lấy cây đũa thì Harry đột ngột dùng sức, cây đũa lông đuôi phượng hoàng từng giết chết biết bao sinh mạng cứ thế bị cậu bẻ gãy làm đôi trong tay mình. Một con phượng hoàng đỏ rực mờ ảo vung cánh bay đi.

"Nếu thế thì tôi nghĩ ngài không còn việc gì ở đây nữa đâu." Harry lạnh lùng đáp trả, gương mặt không một chút cảm xúc hay áy náy vì hành động vừa rồi.

"Những chuyện còn lại giao cho mọi người." Cậu xoay người như muốn rời đi.

"Mảnh đũa gãy..."

"Nhiệm vụ hoàn thành rồi đúng không? Vậy thứ vô dụng này trả cho các ngài." Harry không vui ném cây đũa gãy làm đôi đó về phía Thần sáng.

Cậu bước ra khỏi phòng, lúc ra khỏi cửa cậu vẫn có thể nghe thấy vô số âm thanh của Thần sáng bên trong như cháy rồi, dập lửa mau lên. Nhưng đó cũng chẳng còn là chuyện cậu phải quan tâm nữa, thế giới phù thủy đã không cần Chúa Cứu Thế (cái danh xưng mà họ tự cho cậu) nữa rồi.

Dãy hành lang dài đằng đẵng không bóng người, ngọn đuốc bập bùng ánh lửa, có thể nghe được cả âm thanh tí tách vang vọng bên tai. Dưới ánh lửa lay lắt bóng lưng cô độc, tiếng bước chân vang vọng trên nền đá, mỗi bước đi tim cậu lại thoáng chùng xuống. Tay trái của cậu vẫn luôn yên vị trong áo khoác, dưới đầu ngón tay ngoại trừ đũa phép của mình còn có mảnh vỡ đũa phép kia.

Người kia chết rồi.

Mặt trời của cậu cũng biến mất rồi.

Cả thế giới phù thủy khi biết tin vô cùng vui mừng và hân hoan, Nhật Báo Tiên Tri cũng liên tục cho chủ đề này lên trang nhất của báo, thậm chí là cả năm hay sáu trang sau đó. Bởi vì Chúa tể Hắc ám đã chết, trở ngại lớn nhất đã biến mất, Bộ Phép Thuật liền lập tức sai người bắt những Tử thần Thực tử còn sót lại và vài gã tùy tùng may mắn sống sót của người kia để xét án.

Đôi mắt màu ngọc lục bảo lúc này không có cảm xúc chỉ còn lại sự bình tĩnh và lạnh lùng lạ thường. Cậu rời mắt khỏi tờ báo, ngón tay vô thức vuốt ve cây đũa trong túi áo khoác của mình. Sau cái chết của hắn, đây dường như đã trở thành thói quen vô thức của cậu.

Giết người kia chỉ vì một nguyên nhân, giữ lại đũa phép hắn cũng chỉ vì một nguyên nhân,

"Bring me to life."

Lời nói thì thầm vang bên tai, tựa như một ma chú đáng sợ vĩnh viễn nguyền rủa chính bản thân cậu.

Buổi sáng, 6 giờ 21 phút.

Harry hoảng hốt từ trong ác mộng tỉnh lại. Cả người cậu thấm đầy mồ hôi, từng giọt thi nhau rơi xuống hai bên má cậu. Cậu không muốn nghĩ đến giấc mơ ấy.

Cậu thế nhưng lại là người giữ nó.

Mười năm, mười năm cố gắng chôn sâu toàn bộ ký ức vào quên lãng nhưng cuối cùng hôm nay nó vẫn lần nữa hiện lên, buộc cậu phải đối mặt.

Cậu cảm thấy lúc này tay của mình như dính máu rất nhiều người, bạn bè, người thân và cả chính bản thân cậu.

Đáy mắt Harry đầy sự hoảng loạn vô cùng, cậu nhìn chiếc hộp gỗ, trong lòng bỗng nảy ra suy nghĩ. Chỉ cần cậu lần nữa bẻ gãy nó và cho mình một bùa chú quên lãng thì mọi chuyện nhất định sẽ chấm dứt.

Buổi trưa, 12 giờ 13 phút.

Harry thơ thẩn bước trên đường như người mất hồn, cậu ngơ ngẩn nhìn dòng người tấp nập và xe cộ chạy qua lại trước mặt mình.

Harry, mày tỉnh táo lại đi! Mọi thứ chỉ mơ mà thôi!

Giấc mơ là khát vọng, ham muốn sâu nhất của con người. Chính vào lúc mình buông lỏng trong giấc ngủ nó sẽ tạo ra ảo cảnh để mình đắm chìm torng đó.

Đây chẳng qua chỉ là tưởng tượng ngu ngốc của mày thôi, chuyện này không có thật. Đũa phép của Voldemort chỉ là chuyện ngoài ý muốn.

Đũa phép kia nhất định là mô hình, hàng giả.

Cậu vội vào quán cà phê gần đó để khống chế lại cảm xúc trong lòng. Harry nghĩ lúc này cậu thực sự cần một liều thuốc mê cực mạnh để quên hết mọi chuyện.

Nhưng cậu hiểu.

Tâm vốn bình thản cuối cùng cũng gợn sóng rồi.

*03.02.20*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com