Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

cơn bão ngầm

Hành lang thư viện vắng lặng, chỉ còn ánh sáng lờ mờ hắt xuống từ những ngọn đèn lơ lửng trên cao, không khí tĩnh mịch, chỉ có tiếng thở đều đặn của Hermione cùng nhịp tim dồn dập, dù cô cố gắng ép mình phải giữ bình tĩnh. 

Tom Riddle đứng trước mặt cô, nở nụ cười mơ hồ, một nụ cười mà Hermione không sao hiểu nổi. Tom cao hơn cô rất nhiều, bóng dáng hắn như thể đang chiếm lấy không gian xung quanh. Nhưng điều đáng sợ nhất không phải là vóc dáng hay sự hiện diện của hắn, mà là ánh mắt ấy, đôi mắt sâu thăm thẳm như có thể nuốt chửng mọi ánh sáng, phản chiếu suy nghĩ mà cô không thể đọc được. 

"Hermione Leonard Moon," hắn lên tiếng, giọng trầm thấp, từng chữ như rót mật vào tai nhưng lạnh lẽo đến rợn người. "Tôi chắc chắn một người thông minh như cậu...đã nghe qua về nó."

Hermione hít vào một hơi, cố kìm nén cảm giác bất an đang len lỏi trong lồng ngực. "Nó", cô biết hắn đang nói đến điều gì. Cô đã đọc, đã nghiên cứu, đã suy nghĩ, đã biết và đã tìm ra nó, nó là truyền thuyết được truyền tai nhau qua nhiều đời của Hogwarts.

Mật thất. Con quái vật. Người mở cửa. 

Nhưng Hermione không hiểu tại sao hắn lại hỏi mình về điều này.

"Chuyện gì?"

"Tôi nghĩ là cậu biết nó, nhưng đang cố lãng tránh. Nếu không thì hành động đêm đó của cậu thật đáng để nói lại với các giáo sư."

Hermione cố giữ giọng điệu bình thản. "Nếu ý cậu là những câu chuyện hoang đường mà học sinh vẫn rỉ tai nhau, thì tôi không phí thời gian cho những điều vô căn cứ." 

Đó là một lời nói dối hoàn hảo, nếu đổi lại là học sinh hay các Thủ lĩnh, họ có thể bị lừa. Nhưng Tom thì không, hắn biết Hermione đang nói dối.

Hắn nghiêng đầu, nụ cười nhạt vẫn không rời khỏi môi. Hermione có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt hắn đang lướt qua từng chi tiết trên gương mặt cô, như thể hắn đang phân tích từng cử động nhỏ nhất để tìm ra một sơ hở. 

"Riddle, tôi không hiểu tại sao cậu cứ khăng khăng hỏi tôi về điều đó như thể tôi là người tạo ra nó."

"Vậy sao?" Tom đáp, giọng kéo dài như trêu chọc, và xen lẫn nghi hoặc.

Hắn cúi xuống, khoảng cách giữa họ chỉ còn có 5 centimeter. "Cậu có chắc không?"

Hermione thoáng bối rối vì hành động kì quặc ấy của Tom, nhưng cô đủ tỉnh táo để nhận ra đây là một kiểu thách thức để xem cô sẽ phản ứng như thế nào.

"Cậu không nói dối giỏi như cậu nghĩ." Giọng hắn vẫn nhẹ nhàng, nhưng trong đó có một thứ gì đó vô cùng đáng sợ, một sự chắc chắn tuyệt đối, như thể hắn đã nắm được mọi quân bài trên tay. 

Hermione mím môi, tay cô siết chặt lấy viền áo chùng. Cô không thích cách hắn nói chuyện, không thích cái cách hắn nhìn cô như thể hắn đã nắm chắc cô trong tay, không thích cái cách hắn khiến mọi thứ trở nên như một ván cờ mà cô chỉ là một quân cờ bị dẫn dắt. 

Ngay lúc đó, có tiếng bước chân vang lên ở cuối hành lang. Một nhóm học sinh Slytherin đang đi ngang qua, tiếng cười đùa của họ vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Hermione chớp mắt, nhưng ngay khi cô định bước ra thì Tom đột nhiên tiến sát thêm một bước. Bàn tay hắn chống lên bức tường ngay bên cạnh cô, tạo ra một khoảng cách ngột ngạt đến mức cô có thể cảm nhận hơi thở của hắn phả nhẹ lên mái tóc mình. Đối với những kẻ đang đi ngang qua, cảnh tượng này giống hệt một cuộc trò chuyện thân mật, hoặc gì đó hơn thế nữa. 

Hermione muốn biết mất ngay lập tức.

Cô không cần quay đầu cũng có thể nghe thấy những tiếng xì xào nhỏ dần rồi lại lớn dần. Mấy nam sinh Slytherin chợt im bặt, rồi thì thầm to nhỏ với nhau đầy thích thú. Một kẻ như Tom Riddle, hoàn hảo, thông minh, quyền lực; đứng gần gũi với một nữ sinh Gryffindor xuất sắc? 

Tom biết chính xác mình đang làm gì.  Đây không phải là một sự vô tình. Đây là một nước cờ đã được tính toán kỹ lưỡng. 

Tom không chỉ muốn câu trả lời của cô. Hắn muốn kiểm soát cô. Hắn muốn đẩy cô vào một tình thế mà cô không thể rút lui. 

Hermione cảm thấy cả cơ thể mình căng ra như một sợi dây sắp đứt. Cô biết rõ tình huống này nguy hiểm thế nào. Nếu cô đẩy hắn ra, người ta sẽ càng tin rằng giữa họ có một bí mật không thể công khai. Nếu cô lảng tránh, lời đồn sẽ chỉ càng lan rộng. 

Một mối quan hệ giữa hai kẻ thông minh và xuất sắc sẽ trở thành chủ đề hoàn hảo để bàn tán. Và Tom Riddle, kẻ hiểu rõ tâm lý con người hơn bất kỳ ai, đã dùng chính điều đó để dồn cô vào đường cùng. Hắn muốn cô mất kiểm soát. Hắn muốn cô trở thành người phải chủ động bắt chuyện, để rồi vô thức rơi vào cái bẫy mà hắn giăng sẵn. Hắn muốn cô phải trả lời, và khi Tom Riddle đã muốn thì hắn sẽ làm đến cùng.

Tom biết Hermione không phải là kiểu người muốn bị đàm tiếu hay bàn tán, dù là chuyện tốt hay xấu. Nhưng hắn không quan tâm, hắn không quan tâm ai nói gì về mình, Tom chỉ cần điều mà hắn muốn. Mọi lời nói, xì xầm đều vô nghĩa trước dục vọng và sức mạnh.

Nhưng Hermione không phải một con cờ, và cô sẽ không cho phép bản thân mình trở thành như thế.

Cô hít vào một hơi sâu, giữ vững ánh nhìn của mình. Nếu hắn muốn chơi trò chơi này, vậy thì cô sẽ chơi theo cách của cô. 

Một nụ cười nhẹ lướt qua môi Hermione. "Riddle." giọng cô không còn chút nao núng. "Nếu cậu muốn có câu trả lời, cậu sẽ phải làm tốt hơn thế này." 

Chỉ trong tích tắc, Hermione nhìn thấy sự thay đổi trong đôi mắt Tom. Một thoáng ngạc nhiên. Một sự thừa nhận rằng hắn không mong đợi phản ứng này từ cô.  Rồi hắn bật cười. "Cậu thú vị hơn những gì tôi nghĩ đấy."

"Thật vinh dự khi được ngài Riddle để mắt đến." Hermione cười.

Tom lùi lại, bỏ tay khỏi bức tường, nhưng vẫn không rời mắt khỏi cô. Một lời cảnh báo không cần nói thành lời. 

Hermione đứng yên, dù trong lòng cô vẫn còn những cơn sóng ngầm cuộn trào. Cô biết chuyện này chưa kết thúc. Cô vừa từ chối rơi vào bẫy của hắn, nhưng đồng thời cũng đã khiến hắn cảm thấy hứng thú hơn. Và Tom Riddle sẽ không bỏ cuộc, khi chưa có được điều mình muốn, hắn sẵn sàng làm tất cả, dù phải chà đạp lên danh dự và cảm xúc của người khác.

Câu chuyện giữa Tom và Hermione khép lại tại đấy, nhưng tin đồn thì không.

Hogwarts luôn đầy rẫy những tin đồn, những câu chuyện thêu dệt từ miệng kẻ này sang kẻ khác, lan truyền nhanh như một ngọn lửa bén vào rừng khô. Hermione đã quá quen với việc trở thành chủ đề bàn tán, dù là về thành tích học tập xuất sắc hay về việc cô là một trong số ít học sinh có thể đứng ngang hàng với những thiên tài của trường. Nhưng chưa bao giờ cô rơi vào một tin đồn khiến cô cảm thấy mất kiểm soát như thế này. 

Mà nguồn cơn của tất cả là Tom Riddle. 

Hermione không hiểu nổi tại sao hắn lại hành động như thế. Cô cảm thấy ghê sợ. Tom Riddle không chỉ thông minh, hắn còn là một kẻ nguy hiểm, vì hắn sẵn sàng vứt bỏ hình tượng mà hắn đã xây dựng bao lâu nay, chỉ để giành được thứ hắn muốn. Hắn đã chặn đường cô, tạo ra một màn kịch ngay trước mặt những kẻ tò mò, để gieo rắc một suy nghĩ vào đầu họ. 

Và bây giờ, hắn lại tiếp tục một trò chơi khác. Vờn Hermione đến phát điên

Vài ngày trôi qua, Hermione dần dần quên mất vụ việc trong thư viện. Hoặc ít nhất là cô cố gắng quên nó đi. 

Nhưng Tom Riddle thì không. Hắn không lặp lại hành động cũ. Hắn không tiếp tục tìm cô hay nói chuyện với cô. Hắn không đặt những câu hỏi ám chỉ như lần trước. Nhưng hắn không cần phải làm thế. Bởi vì lần này, hắn chỉ cần một hành động đơn giản, và nó đã đủ để gây ra sóng gió. 

Sáng hôm đó, Hermione bước vào Đại Sảnh Đường như thường lệ. Cô đang mải mê trò chuyện với bạn bè, hoàn toàn không nhận ra có điều gì khác lạ. Nhưng ngay khi cô vừa bước qua bàn Slytherin, một sự im lặng kỳ quặc bao trùm. 

Không phải là im lặng hoàn toàn, nhưng là một khoảng dừng ngắn, như thể ai đó vừa nhìn thấy một điều gì đó quá bất ngờ đến mức họ cần vài giây để xử lý thông tin. 

"Merlin, bồ tin được không..."

"...thư viện."

Hermione không để ý, cho đến khi cô ngồi xuống bàn Gryffindor, cô bắt đầu nhận thấy những ánh mắt lướt qua mình, những tiếng xì xào khe khẽ vang lên từ những học sinh xung quanh. Lúc đầu, cô nghĩ chắc có chuyện gì đó không liên quan đến mình. 

Nhưng rồi, một người bạn của cô đột nhiên kéo nhẹ tay áo cô, ghé sát lại và thì thầm:  "Hermione... bồ có biết Tom Riddle đang làm gì không?" 

Hermione nhíu mày. "Ý bồ là gì?" Cô gái không trả lời ngay, mà lén lút chỉ về phía bàn Slytherin.  Hermione chậm rãi quay đầu lại, và ngay lập tức cảm thấy cả cơ thể mình cứng lại. 

Tom Riddle đang ngồi đó, giữa những người bạn Slytherin của hắn. Nhưng điều khiến cô sững sờ không phải là sự hiện diện của hắn, mà là chiếc cà vạt Gryffindor đang quấn quanh cổ tay hắn như một chiếc vòng tay. 

Tom không làm gì đặc biệt cả. Hắn chỉ đang mân mê mép cà vạt, như thể nó chỉ là một vật bình thường không có ý nghĩa gì. Nhưng Hermione biết rõ hơn thế. Hắn cố tình làm vậy. Hắn biết rằng mọi người sẽ nhìn thấy. Hắn biết rằng mọi người sẽ thắc mắc. Hắn biết rằng, trong mắt tất cả những ai đang quan sát, hành động này giống hệt một lời tuyên bố ngầm, và cũng là lời thừa nhận cho những gì đã xảy ra trong thư viện.

Không ai biết chiếc cà vạt đó đến từ đâu, nhưng điều đó không quan trọng. Những kẻ xung quanh muốn tin rằng nó có liên quan đến Hermione. 

Hermione cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng khi nhận ra Tom Riddle đã làm gì. Hắn không cần phải nói bất cứ điều gì. Chỉ một hành động nhỏ bé này thôi, và hắn đã khiến cả Hogwarts nháo nhào.

Buổi chiều hôm đó, tin đồn lan đi nhanh hơn cả tốc độ Hermione có thể ngăn chặn. Những người bạn của cô bắt đầu nhìn cô với ánh mắt đầy thắc mắc. Những học sinh Slytherin cười đầy ẩn ý khi đi ngang qua cô trong hành lang. Thậm chí, có vài người còn chúc mừng cô như thể cô vừa đạt được một thành tựu vĩ đại nào đó. 

Và rồi, đỉnh điểm là khi một người bạn thân của Hermione kéo cô vào một góc hành lang, ánh mắt lo lắng hơn bao giờ hết. 

"Hermione," Autumn nói, giọng căng thẳng. "Có phải tin đồn là thật không?" 

"Tin đồn gì?" Hermione cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay cô đã bắt đầu siết chặt. 

"Bồ và Riddle." 

"Cái gì?" 

Autumn giọng thì thầm. "Mọi người đều nói hai người đang hẹn hò. Cậu ấy mang cà vạt Gryffindor như một cách thể hiện điều đó. Bồ không thấy sao? Ai mà làm thế nếu không có ý gì?" 

"Không!" Hermione gần như bật ra câu phủ nhận ngay lập tức. "Không có chuyện đó! Làm sao bồ có thể tin vào những lời đồn vô lý như vậy chứ?" 

Người bạn nhún vai, nhưng ánh mắt vẫn đầy hoài nghi.  "Nếu không phải thật, thì tại sao cậu ấy lại làm vậy?" 

Hermione không thể tự thanh minh cho chính mình. Cô quay đầu lại, và lần này, ánh mắt cô chạm phải ánh mắt của Tom Riddle. 

Hắn đang đứng cùng những học sinh Slytherin khác, khoanh tay trước ngực, nhìn cô với một ánh mắt đầy thách thức.  Và rồi, hắn cười. Tom chống tay lên cằm, để lộ chiếc cà vạt đang quấn trên tay như để khiêu khích.

Chỉ là một nụ cười nhẹ, gần như không đáng kể. Nhưng đối với Hermione, nó giống như một lời tuyên bố chiến thắng. 

Hắn biết cô sẽ không thể chịu đựng được.  Hắn biết cô sẽ tìm đến hắn. Và Tom đã đúng. 

Chiều hôm đó, Hermione tìm gặp Tom Riddle. Cô không thể để chuyện này tiếp tục. Cô không thể để hắn điều khiển cuộc sống của mình chỉ vì một trò chơi tâm lý vớ vẩn. Khi cô tìm thấy hắn, hắn đang đứng dựa vào bức tường đá phía sau thư viện, chính là nơi lần trước hắn đã chặn cô lại. 

Nhưng lần này, hắn không cần phải làm thế. Lần này, Hermione chủ động tìm đến Tom. 

Hermione bước đến trước mặt hắn, mắt cô rực lên sự giận dữ bị kìm nén. "Riddle, cậu muốn gì?"

Tom Riddle nhìn cô một lúc, rồi chậm rãi nâng cổ tay lên, ngón tay lướt nhẹ trên chiếc cà vạt Gryffindor. 

"Cậu biết đấy." hắn nói, giọng trầm thấp và đầy thỏa mãn. "Tôi biết thế nào cậu cũng chủ động quay lại." 

Hermione cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. 

"Cậu điên rồi."

"Đúng vậy."

Tom Riddle đứng đó, lặng lẽ quan sát Hermione như một con mèo quan sát con chuột vừa bước vào bẫy của nó. Đôi mắt sâu thẳm của hắn không rời khỏi cô, ánh nhìn vừa sắc bén vừa tràn đầy sự chờ đợi.

Hắn không vội vã. Hắn không cần phải vội. Hắn biết rằng chỉ cần im lặng, chỉ cần kiên nhẫn một chút, Hermione sẽ tự lún sâu vào trò chơi của hắn.

"Vậy?" Giọng hắn cất lên, trầm thấp, chậm rãi. "Cậu có biết về nó không?"

Hermione đứng yên, lòng bàn tay siết chặt đến mức móng tay gần như cắm vào da thịt. Cô không thể trả lời ngay lập tức. Bởi vì dù cô đã suy nghĩ về tình huống này, dù cô biết trước rằng một ngày nào đó Tom sẽ lại hỏi cô về điều này, thì khi khoảnh khắc ấy thực sự đến, cô vẫn cảm thấy tim mình nặng trĩu. Hermione cảm thấy như mình đang đứng trước một lưỡi dao sắc, một khi cô bước tới, không còn đường lui nữa.

Hermione có thể nói dối. Nhưng không, hắn sẽ nhận ra ngay. Vậy thì, cách duy nhất để chiến thắng hắn chính là lao vào trò chơi này...và chờ cơ hội để phá hủy nó từ bên trong.

Hermione ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Tom. Cô thấy trong đó không có sự kiên nhẫn giả tạo, không có sự mất kiên nhẫn khi phải chờ đợi. Hắn biết cô sẽ trả lời. Và cô biết rằng hắn đang tận hưởng từng giây phút của cuộc đối thoại này. Cuối cùng, cô hít một hơi thật sâu, rồi khẽ gật đầu.

"Có." Chỉ một từ, nhưng nó mang sức nặng như cả một ngọn núi đè lên ngực Hermione. Tom mỉm cười, một nụ cười đầy thoả mãn. Hắn đã biết trước điều này, và hắn đã đúng.

"Tốt." Tom nói, giọng hắn vẫn chậm rãi, nhưng có gì đó trong ánh mắt hắn trở nên sắc bén hơn.

Một khoảng lặng trôi qua giữa họ. "Vì sao cậu biết?" Tom tiếp tục, giọng hắn trầm ổn nhưng có gì đó giống như một con dao đang từ từ cắt qua không gian giữa cả hai. "Và... có phải cậu đang tìm nó?"

Hermione cảm thấy tim mình đập mạnh trong lồng ngực. Cô có thể cảm nhận được những con sóng đang cuộn trào trong lòng mình. Cô đã chuẩn bị câu trả lời từ trước. Nhưng khi thực sự phải nói ra, cổ họng cô lại khô khốc. Cô không thể để hắn biết rằng cô đang do dự. Cô không thể để hắn thấy cô yếu đuối. Cô phải bước vào bóng tối. Hermione ép bản thân giữ bình tĩnh. Rồi, cô nhìn thẳng vào Tom, và cất giọng.

"Đúng. Tôi đang tìm."

Tom không chớp mắt. Cô tiếp tục. "Tôi đang tìm Mật thất. Tôi tin rằng đó không chỉ là truyền thuyết.

Lời nói vang lên trong không gian yên tĩnh, và Hermione cảm thấy cơ thể mình run lên một chút, không phải vì sợ hãi, mà là vì lần đầu tiên trong đời, cô đang bước vào một con đường mà cô không biết chắc mình có thể quay đầu được hay không.

Cô nhìn thấy trong mắt Tom một tia sáng kỳ lạ.

Hứng thú?

Hắn không ngạc nhiên, cũng không vui mừng một cách lộ liễu. Hắn chỉ đơn giản là hài lòng, như thể hắn đã đoán trước tất cả. Như thể tất cả những gì cô nói chỉ đang xác nhận lại điều mà hắn đã biết từ lâu.

"Nhưng cậu đâu phải hậu duệ của Salazar Slytherin?" Hắn giữ im lặng một lúc, như thể đang để cô chìm trong sự lựa chọn của mình. Rồi, hắn nghiêng đầu, đôi mắt không rời khỏi cô. "Và mục đích của cậu là gì khi tìm nó?"

Lần này, Hermione không cho phép mình do dự. Cô hít sâu một hơi, rồi nhìn thẳng vào mắt hắn, không chớp mắt.

"Tôi muốn chứng minh sức mạnh của mình, tôi muốn theo đuổi nghệ thuật hắc ám."

Tom hơi nhướng mày. Nhưng hắn không ngạc nhiên. Hắn chỉ đang thưởng thức lời nói của cô. Hermione không dừng lại. Cô biết rằng một nửa sự thật sẽ không đủ để thuyết phục hắn, cô cần phải đi đến tận cùng.

"Tôi sẽ tạo ra Trường Sinh Linh Giá. Tôi sẽ trở nên bất tử. Và Riddle, cậu biết quá nhiều rồi." Hermione rút đũa phép ra và chĩa vào cổ Tom. "Nếu cậu tiết lộ điều này, tôi e rằng mạng sống của cậu cần được bảo vệ."

Lần này, cô nhìn thấy đôi mắt Tom lóe lên một tia sáng thực sự. Một tia sáng mà cô không biết là hứng thú hay cảnh giác. Cô không để hắn có thời gian suy nghĩ quá lâu. Cô giáng thêm một đòn cuối cùng.

"Nếu cậu ngăn cản tôi...tôi sẽ giết cậu."

Sự im lặng bao trùm cả hành lang. Hermione cảm thấy trái tim mình đập mạnh trong lồng ngực. Cô đã nói ra điều mà cô chưa từng nghĩ mình sẽ nói. Cô đã bước quá sâu vào bóng tối. Cô có thể quay lại không? Cô không biết.

Tom quan sát cô một lúc lâu. Rồi, hắn bật cười. Không lớn, nhưng cũng không nhẹ. Một tràng cười thấp, trầm, như thể hắn vừa phát hiện ra một điều gì đó vô cùng thú vị. Tom đưa tay lên và cầm tay Hermione, cầm và hạ nhẹ xuống bên hông cô.

"Cậu và tôi," hắn nói, giọng hắn thấp và có gì đó rất nguy hiểm. "Chúng ta thực sự rất giống nhau."

Hermione không đáp, cô không thể đáp. Bởi vì phần lớn trong cô đang muốn hét lên rằng "Không! Tôi không giống cậu! Tôi không giống cậu chút nào!"

Nhưng cô không thể nói ra. Cô chỉ có thể im lặng, để mặc hắn nghĩ gì thì nghĩ. Tom tiếp tục quan sát cô một lúc, rồi hắn chậm rãi nghiêng đầu.

"Vậy," hắn nói. "Cậu có nghĩ chúng ta nên trở thành...bạn đồng hành không?"

Hermione cảm thấy lòng mình trĩu nặng. Đây là khoảnh khắc quyết định. Cô có thể từ chối. Nhưng nếu cô làm vậy thì hắn sẽ nghi ngờ cô. Hắn sẽ xem cô là một mối đe dọa. Và cô sẽ mất đi cơ hội duy nhất để phá hủy kế hoạch của hắn từ bên trong.

"...Được."

Tom nở một nụ cười. Không phải nụ cười chiến thắng. Mà là nụ cười của một kẻ đã tìm thấy thứ mà hắn muốn. Hermione cảm thấy như mình vừa bán đi linh hồn của chính mình. Hợp tác với hắn nghĩa là cô phải tiếp tay cho những tội ác của hắn.Nghĩa là cô phải nhìn hắn làm những điều kinh khủng, mà không được phép cản trở.

Hermione cảm thấy lòng mình rối bời. Sau một lúc im lặng, Hermione lên tiếng, giọng cô bình tĩnh nhưng cứng rắn. "Tháo chiếc cà vạt đó ra."

Tom chớp mắt, rồi nhìn xuống cổ tay mình, nơi chiếc cà vạt Gryffindor vẫn nằm yên. "Cậu đã khiến lời đồn lan ra đủ rồi." Hermione tiếp tục, giọng cô không chút dao động. "Tôi muốn hợp tác trong im lặng. Nói với họ là chúng ta không hẹn hò."

Tom không trả lời ngay. Hắn chỉ nhìn cô thật lâu, như thể đang cân nhắc điều gì đó. Rồi, hắn nhún vai. "Tôi sẽ suy nghĩ."

Hermione quay lưng bỏ đi trước. Nhưng ngay khi cô bước ra khỏi hành lang vắng vẻ ấy, nước mắt cô bắt đầu rơi. Cô ôm mặt, nhưng vẫn cố giữ lưng thẳng. Cô không thể để hắn thấy cô yếu đuối. Nhưng Tom Riddle, hắn đã thấy điều đó, hắn thấy Hermione ôm mặt khóc. Nhưng hắn không hiểu vì sao. Vì sao một cô gái với tâm hồn bị bóng tối, tham vọng và quyền lực bủa vây lại rơi nước mắt mà không có lí do.

Tom vẫn giữ khư khư cái suy nghĩ đó, rằng Hermione là một điều gì đó rất bí ẩn. Và hắn cần phải đề phòng với sự hợp tác này hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com