Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Chanyoung nhìn lịch dạy trong email mà thở dài ngán ngẩm. Bây giờ đã là hai giờ sáng nhưng hai mắt hắn vẫn mở thao láo, chỉ có một người là vẫn đang cuộn tròn ngủ ngon lành trên giường của hắn. Chanyoung ngậm một điếu thuốc trong miệng định châm lửa nhưng chợt nhớ ra Wonbin đang nằm gần bên nên đành ngậm ngùi ném điếu thuốc vào sọt rác dưới chân bàn. Ngày mai, ngày mà đáng lẽ hắn được nghỉ, thì hắn lại phải đi dạy thay cho một giảng viên khác. Nực cười thay, lớp ngày mai hắn dạy thay chính là lớp mà Wonbin đang học.

Chanyoung gãi gãi đầu rồi xoay ghế một cái, mặt đối mặt với Wonbin vẫn đang ngoan ngoãn chìm trong giấc mộng. Hắn nhìn ngắm nó thật kĩ, kì thực Wonbin rất đẹp, chỉ là bình thường hắn cứ muốn chối bỏ đoạn tình cảm mà nó dành cho mình nên luôn tự huyễn hoặc rằng Wonbin chỉ là một đứa nhóc chưa trưởng thành hoàn toàn, là một đứa nhóc gầy gò xấu xí mà thôi. Chanyoung trong vô thức đưa tay chạm lên môi nó, Wonbin kêu lên ư ử trong cổ họng rồi nắm lấy ngón tay trỏ của hắn thật chặt như nắm một con gấu bông. Hắn thấy làn da mình nóng ran, cổ họng giống như thiếu nước lâu ngày mà trở nên khô khốc.

Chỉ mới vài tiếng trước, Wonbin vẫn còn mè nheo bám theo hắn để đòi ngủ cùng. Chanyoung khó chịu gạt tay nó ra, yêu cầu nó trở về phòng mình. Hắn quyết liệt đóng sầm cánh cửa trước mặt Wonbin, mặc kệ nó cứ gõ liên hồi vào lớp gỗ dày để tạo ra những tiếng động ầm ĩ.

"Mở cửa cho con!" - Wonbin ở ngoài hét lớn.

Chanyoung đeo tai nghe, mở máy tính lên soạn giáo án. Hắn mặc kệ Wonbin vẫn cứ đang ra rả kêu gào ở ngoài, còn hắn thì cố gắng vặn nhạc thật lớn để quên đi hình ảnh của nó. Đâu đó đã gần một tiếng trôi qua, Chanyoung có cảm giác phía bên ngoài đã yên tĩnh trở lại. Hắn tháo tai nghe ra, chậm rãi đi về phía cửa phòng. Hắn áp tai vào cửa, không còn nghe thấy giọng của Wonbin léo nhéo nữa. Hắn nghĩ nó nói nhiều cũng đã thấm mệt mà bỏ cuộc rồi nên vặn khóa hé cánh cửa nhìn ra. Chợt một bóng dáng bé nhỏ chộp lấy tay hắn, cố lách qua cánh cửa mà chui vào phòng. Chanyoung giật bắn mình khi thấy Wonbin chui vào lòng hắn ôm thật chặt.

"Cậu đợi ở ngoài từ nãy à?" - Chanyoung giơ hai tay lên không trung, không muốn vô tình ôm lấy nó để rồi lại tạo cho nó thêm ảo tưởng.

"Dạ." - Wonbin áp mũi mình vào ngực Chanyoung, hít hà mùi sữa tắm thoang thoảng trên cơ thể hắn.

Chanyoung bất lực đành để cho nó ôm mình như vậy một lúc lâu, đến khi nó ôm chán rồi thì mới buông hắn ra rồi nhảy lên giường một cách rất tự nhiên. Chanyoung khoanh tay đứng dựa vào tưởng hỏi nó.

"Sao cậu cứ nằng nặc đòi ngủ ở đây thế?"

"Chú không thấy trời đang mưa sao? Con rất sợ sấm chớp đó!" - Wonbin chỉ tay ra ngoài trời. Quả thật trời đang mưa lớn, vậy mà hắn từ nãy không để ý chút nào.

"Cậu mười tám tuổi rồi còn sợ sấm? Có vẻ Tiến sĩ nuông chiều cậu quá nhỉ?" - Chanyoung cười khẩy.

Wonbin bĩu môi với hắn rồi cởi quần sooc trên người ra khiến Chanyoung hoảng hồn.

"Cậu làm cái gì thế?"

"Con có thói quen cởi quần khi ngủ." - Wonbin ngây thơ, mà cũng có vẻ không ngây thơ, nhìn hắn. Chiếc quần được nó gấp gọn đặt xuống cuối giường. Wonbin thoải mái duỗi chân, hai tay vắt ngang lên bụng rồi ngước mắt nhìn hắn. Phía thân dưới của nó được lớp vải boxer khéo léo che đậy, nhưng vẫn không giấu được phần nhỏ bé đang lồi lên phía sau. Chanyoung nuốt nước bọt, cố gắng đánh mắt sang chỗ khác. Hắn hắng giọng nói.

"Tôi còn phải soạn bài, cậu ngủ trước đi."

Hôm nay Wonbin không làm náo loạn nữa mà ngoan ngoãn gật đầu. Nó phủ lớp chăn mỏng lên người, nằm im lặng ngắm hắn thật lâu và chỉ khi cơn buồn ngủ kéo đến khiến nó không thể trụ thêm được nữa, nó mới nhắm chặt đôi mắt tròn để chìm vào giấc ngủ.

Chanyoung thoát khỏi dòng hồi tưởng, lúc này đây gương mặt của hắn và Wonbin đã rất sát nhau. Hắn có thể cảm nhận được hơi thở mỏng nhẹ như lông vũ của nó đang lướt đi trên da mặt của mình. Chanyoung không kiềm chế được, hoặc giả như bóng đêm đã làm cho đầu óc của hắn không được tỉnh táo, hắn cúi đầu xuống đặt môi mình lên đôi môi đang hé mở của Wonbin. Cảm giác mềm ẩm này khiến hắn đã có rồi lại càng muốn có nhiều hơn. Chanyoung chống tay trèo lên giường, cả cơ thể hắn bao trọn lấy Wonbin, tấm lưng to lớn che đi phần ánh sáng nhạt nhòa phát ra từ chiếc đèn trên bàn học.

Đúng rồi, chắc chắn đêm đen đã đánh thức phần "con" trong cơ thể của Chanyoung, đầu óc hắn dần trở nên trống rỗng khi tiếp xúc với làn da mềm mại của Wonbin. Hắn cắn nhẹ vành môi của Wonbin mút mát vài cái rồi đưa lưỡi vào trong khoang miệng của nó sục sạo. Dường như Wonbin cũng cảm nhận được gì đó nhưng nó buồn ngủ tới mức không thể mở mắt. Nó chỉ biết quờ quạng đôi tay trong không khí để đẩy cái thứ đang chặn đường thở của mình ra. Chanyoung nhanh chóng túm được hai tay của nó, ép xuống rồi khóa chặt dưới giường. Hắn di chuyển môi mình đến cổ, rồi tới vùng xương quai xanh thon thả của Wonbin. Hắn kéo áo nó cao quá đầu, câm lặng khi chứng kiến một tuyệt tác đang bị hắn đè dưới thân. Sao bây giờ hắn mới biết cơ thể Wonbin lại quyến rũ đến mức này.

Chanyoung há miệng ngậm lấy đầu nhũ hoa ửng hồng của Wonbin khiến nó giật thót một cái. Wonbin cảm giác được sự ngứa ngáy trên ti mình cứ như có hàng chục con kiến đang bò trên da nó vậy. Lúc này nó đã không chịu được thứ cảm giác vừa hư vừa thực đó nữa nên đành mở mắt trong sự mơ hồ. Rõ ràng nó nhìn thấy một ai đó rất giống Lee Chanyoung đang làm gì đó trên người nó. Một vật linh hoạt ẩm ướt mang theo thứ nước dính dớp quét qua trên ngực khiến nó vặn vẹo.

"Ưm... A... Làm gì đó?"

Chanyoung thấy nó đã tỉnh, hắn liền dùng tay lau đi vệt nước bọt trên người nó rồi giúp nó kéo áo xuống. Ánh mắt mơ màng của Wonbin chạm vào đôi mắt đang mờ đi vì dục vọng của Chanyoung. Hắn muốn nữa, muốn nhiều hơn như thế này. Nhưng "thiên thần" bên vai phải hắn nhắc nhở rằng hắn đừng đi quá giới hạn của mình. Chanyoung ngậm ngùi quay người đi, hắn dự định sẽ mang chăn gối ra phòng khách nằm. Nhưng hắn chưa kịp đứng dậy thì Wonbin đã với tay ôm lấy ngang hông hắn.

"Chú ơi ở lại đi."

Chanyoung nghe giọng ngái ngủ của nó, hắn muốn gỡ tay nó ra nhưng không nỡ.

"Ở lại đi mà..."

Chanyoung nghe tiếng mưa rơi ngày càng lớn bên ngoài khung cửa sổ. Hắn vỗ vỗ vào trán mình vài cái rồi nhẹ nhàng gỡ tay Wonbin ra. Hắn đi tới bên bàn học, đưa tay tắt điện trên bàn rồi mới nằm xuống bên cạnh Wonbin. Nó như cảm nhận được hơi ấm của Chanyoung nên lập tức vòng chân gác lên đùi hắn, còn hai tay vẫn như cũ ôm lấy eo hắn thật chặt. Chanyoung cố tình quay lưng lại với Wonbin, nhưng hắn rõ ràng vẫn cảm nhận được cậu nhỏ mềm yếu của Wonbin đang cọ cọ vào mông hắn.

Chết tiệt!

Chanyoung chửi thầm trong bụng khi thấy thằng em mình cũng đã cứng lên nhưng không có cách nào để giải tỏa ngay lúc này.

Không xuất ra thì rối loạn cương dương mẹ nó mất!

Chanyoung bấm bụng năm ngửa lên. Hắn lột boxer của mình vứt sang một bên, cậu em gân guốc của hắn lập tức bật dậy ngẩng cao đầu. Chanyoung túm lấy bàn tay nhỏ xinh của Wonbin đặt lên trên, còn ghé sang thì thầm vào tai nó.

"Xin lỗi, mượn tí nhé!"

Chanyoung nắm tay Wonbin, cầm chắc lấy dương vật của mình rồi vuốt ve. Đúng là cảm giác khác hẳn so với việc tự thủ dâm. Chanyoung thở dốc, trán hắn lấm tấm mồ hôi khi bàn tay trắng trẻo của Wonbin đang được hắn điều khiển tuốt lên xuống con lươn của mình. Cơn cực khoái chạy dọc sống lưng, Chanyoung quay sang nhìn Wonbin vẫn say ngủ. Gương mặt của nó cuốn hút tới nỗi khiến hắn không tự chủ được nữa mà xuất tinh. Tinh dịch tanh tưởi bắn lên đùi non của Wonbin, trào ra cả chăn đệm.

Chanyoung gác tay lên trán thở hổn hển. Hắn nhìn bãi chiến trường mình để lại, nhưng bản thân lại quá mệt để lau dọn nên cứ mặc kệ như vậy mà đi ngủ.

---

Wonbin tỉnh dậy với một cảm giác sảng khoái lạ kì. Nó vươn vai, nhìn ra cửa sổ đã ngập tràn ánh nắng rồi mới nhìn sang bên cạnh mình. Sáng nay trống tiết, Chanyoung vẫn đang nằm ngáy ngon lành bên cạnh nó. Wonbin vui vẻ đưa tay chọt chọt má hắn, hắn hơi cau mày xoay mặt đi. Nó lật chăn, muốn dậy nấu một thứ gì đó cho Chanyoung. Nhưng khi tấm chăn len mỏng manh kia vừa được hất ra thì Wonbin đã nhìn thấy dưới đùi và đệm đã nhoe nhoét một thứ gì đó đang có dấu hiệu khô cứng lại.

"Chú Chanyoung. Chú ơi!" - Wonbin treo lên người Chanyoung, lay mạnh bắt hắn dậy bằng được.

Chanyoung ngáp một cái, ti hí đôi mắt nhìn Wonbin đang ngồi trên người mình. Nó chỉ tay vào đùi, rồi vào đệm và hỏi.

"Đó là cái gì?"

Chanyoung nhìn cả hai bên, hắn bắt đầu nhớ lại chuyện đêm qua. Hắn ho ho vài tiếng để lấy lại bình tĩnh rồi bắt đầu bịa chuyện.

"Park Wonbin, cậu lớn từng này mà vẫn còn mộng tinh à?"

Wonbin tròn mắt chỉ vào mặt mình.

"Con ư?"

"Đúng rồi, là cậu chứ ai nữa? Tôi đã cho cậu ngủ trên giường của tôi mà cậu còn mộng mị bắn hết cả ra chăn đệm. Ai mà dọn được cho cậu?"

Wonbin ngơ ngác, nó cố gắng hồi tưởng lại nhưng không thể nhớ được gì. Nó chỉ nhớ đêm qua nó đã ngủ rất ngon, chỉ là giữa chừng nó có mơ thấy mình suýt thì được làm tình với Chanyoung. Còn lại thì chỉ là một vùng kí ức mơ hồ, thật thật giả giả mà nó không có cách nào xác thực. Thực ra Chanyoung cũng thấy tội lỗi lắm, nhưng hắn không thể thừa nhận trước mặt Wonbin rằng đêm qua hắn suýt thì đè nó ra cưỡng bức được.

"Ờ, muốn ăn gì tôi làm?" - Chanyoung ngồi dậy trong khi Wonbin vẫn ngồi trên hắn. Nó vòng tay qua ôm lấy cổ Chanyoung, dựa sát người mình vào ngực hắn. Chanyoung lần đầu tiên đáp lại những cử chỉ thân mật của Wonbin, hắn đưa tay vỗ vỗ lưng nó.

"Thôi, đàn ông con trai ai mà chẳng từng mộng xuân. Cậu không cần xấu hổ."

"Con... con xin lỗi..." - Wonbin cúi đầu vày vò chiếc chăn trong tay.

"Nhưng tại sao con không nhớ gì hết?" - Nó nghiêng đầu, hôn lên cổ Chanyoung khiến hắn cảm thấy như có một luồng điện làm cho chân tay tê cứng.

"Ờ, cậu ngủ say như chết thì nhớ được gì? Để chăn đệm đó tôi giặt cho, đi đánh răng đi."

Chanyoung e dè khi thằng nhỏ của hắn đang chào cờ mãnh liệt ở phía dưới lớp chăn, tạo thành một cây cột dựng đứng chọc chọc vào mông Wonbin. Hắn nhớ ra đêm qua mình quên chưa mặc lại đồ lót, chiếc boxer đen đã bị hắn vứt chỏng chơ dưới nền đất một cách tàn nhẫn, nếu hắn không đứng dậy thì không thể nào nhặt nó lên được.

Wonbin bị Chanyoung bế đặt xuống giường, nó tiếc rẻ nhìn theo bóng lưng hắn rời đi. Cái gì thế nhỉ, nó đã không bị mộng tinh từ lâu lắm rồi mà? Chẳng lẽ vì giấc mộng đêm qua quá phấn khích mới khiến nó như vậy?

Những câu hỏi tràn ngập trong đầu Wonbin làm lòng nó rối như tơ vò. Wonbin nhìn Chanyoung nhặt chiếc boxer dưới đất lên mặc lại vào người để che đi phần nhạy cảm đang ngóc đầu chào bình minh. Nó khịt khịt mũi hoài nghi, Lee Chanyoung chú ta cũng có thói quen ngủ khỏa thân giống nó sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com