Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 7: Nguyên do thứ ba

Trước đây, cụ thể là trước khi gặp Park Wonbin dưới tán cây anh đào đó, Lee Chanyoung hiếm khi nào trốn học. Lee Hyunwook bước qua tuổi trưởng thành thì bắt đầu nổi loạn, Chanyoung chưa từng nghĩ mình sẽ nổi loạn giống anh trai, không phải kiểu cứ làm gì mình thích đi vì tuổi đó ai trong đời cũng một lần nên thế. Chanyoung không nổi loạn. Cậu vẫn đi học đủ sáu buổi một tuần, vẫn làm bài tập, vẫn chuyên tâm nghe giảng cho tới khi tiếng chuông tan học gióng lên rồi lịm dần.

Sau này, cụ thể là khi Park Wonbin đã xông thẳng vào cuộc đời của cậu, Lee Chanyoung bỏ túi một tật xấu là bắt đầu trốn học thêm.

Tuyến xe Chanyoung thường đi chạy thẳng từ trường học về nhà, lớp học thêm nằm ngay giữa, đáng lí ra phải đi hết thêm một con hẻm dài thì mới tới. Nhà Wonbin ngược tuyến đường hoàn toàn. Mấy ngày trốn học đó, Chanyoung lên bus đi từ trường về nhà, ngồi trên xe, Chanyoung tựa đầu vào kính nghe tầm đâu hai ba bản nhạc được sắp xếp ngẫu nhiên, đón năm bảy tốp người ùa lên xe rồi xuống, cuối cùng Chanyoung mới xuống xe núp thu lu sau một bụi hoa cẩm chướng nhiều màu. Mẹ Lee thường ra ngõ nhà mua hoa vào đúng năm giờ hai mươi phút mỗi ngày, Chanyoung núp sau bụi hoa đến năm giờ hai hai sau đó vẫy tay bắt thêm một chuyến khác.

Con đường sang nhà Wonbin không có trạm đón khách, Chanyoung cứ ngồi thế một mạch.

Nắng hạ vẫn ở lì dù thành phố đã vào giờ đông đúc. Chanyoung đưa mắt nhìn mấy tán cây xanh mướt, chúng được mặt trời tráng lên một lớp vàng nhạt còn non tơ.

Mùa hè là mùa đi tắm biển, Chanyoung nghe người ta bảo thế. Trước nay cậu không để ý lắm, Chanyoung hơi khô khan để móc nối một mùa với một cái gì đặc trưng của mùa đó. Chanyoung sẽ đi tắm biển khi cậu muốn chứ chẳng cần đợi hè sang. Chanyoung cũng không hí hửng nhiều đến việc sẽ ngắm tuyết vào mùa đông hay là ngắm hoa đào khi mùa xuân vừa ghé. Nhưng chắc tại mấy lần trốn học cậu đều qua nhà của Wonbin, Wonbin lại là một người tương đối đặc biệt, phong cách và tâm hồn anh không hề ăn khớp nhau.

Wonbin có thể mặc đồ hầm hố nhưng thường ngẩn ngơ nhìn chòng chọc một đám mây. Anh thích ngắm hoàng hôn, có lần Chanyoung hỏi còn bình minh thì sao, Tóc Dài bật cười nói:

- Vì không dậy sớm ngắm được nên anh không thích.

- Ồ...

- Anh sẽ không thích những gì anh không thể.

Chanyoung nằm trườn ra lười biếng. Cậu tì cằm lên sàn còn mặt hướng ra sân sau, cửa mở để cho vài đốm nắng li ti rụng đầy trên sàn đất.

Wonbin sẽ không thích những gì anh không thể, Chanyoung giấu câu đó vào sâu trong lòng.

./.

Một hôm trốn học thêm khác, Chanyoung tới nhà Wonbin rồi bắt gặp Lee Sohee và mấy người nữa ở trong Băng Tóc Dài. Cậu ráo mắt nhìn bọn họ trước tiên, sau đó nhìn Wonbin, Wonbin nhướn mày lên, còn kéo môi cười như cợt cậu.

- Anh cười cái gì.

Chanyoung xổ một câu như thế. Mấy người trong nhóm Tóc Dài ồ lên vì mới vài tháng trời mà Lee Chanyoung đã khác đi khá nhiều.

Shotaro liệt kê:

- Nào để xem. Cúp học, ăn nói thô lỗ với đàn anh, ừm... Nói chung tuy không nhiều nhưng như thế là đủ để kết luận rằng em trai của Hyunwook cũng hư rồi.

Chanyoung khoác vai Shotaro:

- Anh nói xem tại ai em đây mới như thế?

Mặc kệ Lee Sohee ở sau bắt đầu mở miệng giật dây khơi chiến, Mồm Hư thì lúc này bỗng không hư, cậu chàng hất mặt nói:

- Không tại bị gì ở đây cả, đừng thấy bọn anh trông hư hỏng thì cái gì xấu xa cũng đổ thừa bọn anh nhé. Wonbin giỏi giang lắm đấy, hôm rồi được bầu làm trưởng nhóm đàng hoàng.

Đám học cùng Wonbin không cúp học phá phách thì cũng là rớt môn, nghĩ tới làm trưởng nhóm của một nhóm sinh viên như thế, Wonbin nói:

- Ừ anh giỏi. Giỏi kiểu thằng chột làm vua xứ mù. Chanyoung thấy có đáng tự hào không?

Chanyoung tựa lưng vào sô pha, không nghĩ ngợi gì mà gật đầu cái rụp.

- Anh giỏi mà. Anh đưa tay ra.

Dù không hiểu gì nhưng Wonbin vẫn xoè tay ra, Chanyoung nắm cổ tay anh, tay còn lại vẽ vài đường kì dị vào lòng bàn tay mềm mại.

Cậu nheo mắt rồi phán như thật:

- Nào xem. Sau này anh sẽ sống một cuộc đời rất đáng ngưỡng mộ.

Vẫn để Chanyoung cầm tay mình, Wonbin hỏi như trêu:

- Có vợ đẹp không?

- Người yêu anh đẹp.

- Vợ. Là vợ ấy. Vờ ơ vơ nặng vợ.

Tiếp xúc lâu, tính càn rỡ của Wonbin cũng dần dà lòi ra. Wonbin dễ dàng làm người khác xiêu lòng. Tóc Dài đẹp trai, cũng biết cách dùng ngôn từ để khiến cho người ta điêu đứng. Chanyoung chong mắt nhìn Wonbin, nhìn mắt anh cười còn môi thì đang đánh vần hoài từ "vợ".

Chanyoung không đáp, Sungchan nhếch môi lên.

- Mới tí tuổi đã muốn làm chồng rồi à?

Hyunwook đi mua mấy loại thức ăn nước uống linh tinh vừa hay về tới, anh chàng thả bọc đồ xuống rồi hướng ra sân sau nói vọng:

- Bà ơi Wonbin nó đòi lấy vợ ạ.

Wonbin nhanh tay bịt miệng Hyunwook lại, còn Chanyoung thì vẫn ngồi đó ngây như phỗng.

Phải đến khi Mồm Hư cũng xoè tay ra đòi xem bói, Lee Chanyoung mới thoát khỏi cơn thất thần.

- Mười năm xem được một người thôi. Mười năm sau em xem cho anh nhé.

Nói xong Chanyoung đứng dậy ra sân sau phơi đồ với bà, Mồm Hư gào lên đầy uất ức:

- Thằng Chanyoung kia mày tưởng anh ngu hả, không muốn xem thì nói cứ thích lừa người ta.

Lee Sohee chậc lưỡi mấy lần rồi lủi sang một góc để chơi game, cậu chàng lẩm nhẩm rằng mấy người này đúng là ồn ào thật sự.

./.

Buổi tối, Hyunwook cùng Chanyoung đi bộ về. Cả hai đều thèm kem dưa lưới nên ghé cửa hàng tiện lợi để mua. Chanyoung đi một vòng rồi dừng lại ở tủ kem, cậu dác thấy trong tủ chỉ còn đúng một cây kem dưa lưới. Hyunwook cũng đi tới, thấy thế, anh chàng mở tủ sau đó đưa cây kem cuối cùng cho Chanyoung.

- Nè, cho mày.

Chanyoung hỏi:

- Anh cũng muốn ăn mà.

- Ăn đi. Tao nhường mày.

Cầm lấy cây kem, Chanyoung tính tiền rồi bóc nó ra sau khi hai người đã ngồi trên ghế dành cho khách hàng ăn tại chỗ.

Dù hai tuổi hay hai mươi tuổi, Hyunwook lúc nào cũng coi Chanyoung như là một em trai bé bỏng. Thậm chí sau này nếu ba mươi hay bốn mười điều đó có lẽ cũng sẽ không thay đổi. Nhưng buổi tối hôm đó, khi thấy ánh mắt Chanyoung nhìn mình rồi kêu "sau này anh đừng nhường em nữa", Lee Hyunwook chợt nhận ra rằng Lee Chanyoung đã tới tuổi trưởng thành.

- Sao tự dưng nói vậy?

Chanyoung cười, mắt cong lên, cười rất ngoan.

- Anh nhường em bao nhiêu năm qua đủ rồi, sau này nếu có thể thì để em là người nhường đi.

Hyunwook nói:

- Mày nói đó?

Chanyoung giơ tay lên:

- Thề với cây kem dưa lưới.

Vài giọt nước đậu lên mũi giày của Chanyoung, không tới mười giây sau, một cơn mưa ùa xuống.

Cửa hàng tiện lợi cách nhà của Wonbin không xa, trước khi Chanyoung và Hyunwook đội mưa đi về, Wonbin kịp chạy tới cùng một chiếc ô trong suốt.

Wonbin nhìn cậu, anh chìa ô ra, Chanyoung nhận chiếc ô từ tay anh rồi nhìn anh, nhưng ánh mắt Chanyoung cũng rời đi nhanh chóng. Hyunwook khoác vai Wonbin sau đó gào dưới cơn mưa rằng "mãi mãi là anh em". Chanyoung không gào, cậu biết chắc mình sẽ không mãi mãi làm anh em với Wonbin được.

./.

Hôm đó Chanyoung có hẳn ba nguyên do để giận dỗi Park Wonbin.

Thứ nhất là vì nhà anh không còn là nơi trú ẩn duy nhất.

Thứ hai là vì anh muốn lấy vợ.

Thứ ba là vì Tóc Dài đã khiến cậu giận anh chỉ vì hai điều đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com