Chương 1: Không phải thế giới ban đầu
"Nếu muốn sống yên ổn thì mang hết của cải ra đây."
Ham Dan-I im lặng, nhìn đám Đạo Bảo Đoàn đang đứng trước mặt mình. Dám chắc bọn chúng chỉ chọn bừa một người chứ không nghĩ đến thân phận của họ là gì, mà dù có biết bọn chúng vẫn sẽ xông lên mà cướp thôi, vì hiện tại Dan-I cũng chỉ là một lính đánh thuê vô danh, ít người biết đến. Lúc trước có bạn đi cùng nên cô cũng chăm chỉ hoạt động để kiếm sống, bây giờ cũng lặng dần, vì người đó đã không còn nữa rồi.
Đám Đạo Bảo Đoàn trước mặt thấy cô không có động tĩnh gì, bọn chúng cũng chỉ biết nhìn nhau đầy thắc mắc. Nhưng rồi không suy nghĩ gì mà lao lên, cuối cùng bị tóm hết một đám. Dan-I trói bọn chúng vào cái cây gần đó, thở dài một hơi, suy nghĩ xem hôm nay nên ăn gì. Ẩn núp sau bụi rậm gần đó, khẩu súng lóe lên, hướng về phía thiếu nữ nhìn như tuổi mười sáu, bắn ra một tia đạn. Dan-I giật mình, không kịp tránh né. Tên kia chắc chắn không phải người thường, cô đâu có cảm nhận được bước chân cũng như hơi thở của hắn ta.
Dan-I nằm gục xuống, cơn đau từ đầu bắt đầu truyền đến. Bây giờ nơi nào cũng thật mờ ảo, chẳng còn nhìn rõ cái gì. Tên vừa nãy bước ra, không còn tỉnh táo nên Dan-I chẳng kịp nhìn rõ mặt. Chỉ biết hắn ta cầm lấy chiếc túi nhỏ đặt bên hông của cô, mở ra, chậc một tiếng rồi cũng bước đi, bỏ mặc Dan-I một mình trong sự thoi thóp, tuyệt vọng.
À, cũng không tuyệt vọng mấy.
Nếu lần này chết, không chừng có thể quay trở về, hoặc là sẽ được đi gặp Won Ha-Hi. Thế cũng tốt, như vậy sẽ không còn vướng bận điều gì nữa. Mệt lắm rồi, bạn thân cũng chẳng còn, sống tiếp không biết phải dựa vào ai.
Bầu trời màu xanh trong, cùng với những ánh mây màu trắng lăn tăn, gợn sóng.
Hôm nay trời đẹp thật.
[…]
Bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức, Dan-I giật mình, trong lúc mơ màng không để ý mà đi xuống dưới nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt như bình thường. Nhưng được vài phút, Dan-I mới khựng người lại, nhận ra có điều gì đó không đúng xảy ra với mình. Rõ ràng bản thân đã nằm trút hơi thở cuối cùng dưới bầu trời đó rồi. Tuy không nhìn thấy mặt nhưng Dan-I vẫn biết được khẩu súng của kẻ đã giết chết mình trông như thế nào. Cảm giác đau được truyền tới rất chân thật, nếu nói là một giấc mơ thì thật không đúng.
Nhìn bản thân mình trong gương, đây chính xác là cô khi còn chưa gặp Ha-Hi, vẫn là một cô bé cấp hai bình thường, không có gì nổi trội. Nhưng có một cảm giác gì đó không thật, mơ hồ, không cảm nhận rõ. Bỏ qua sự đáng ngờ đó, Dan-I bắt đầu ra ngoài, vừa suy nghĩ về lí do tại sao mình lại ở đây. Dĩ nhiên việc cô chết sau đó linh hồn lang thang ở một nơi nào đó, cuối cùng lại quyết định định cư ở nơi kia là một chuyện hết sức bình thường kể từ khi gặp chuyện lạ vào mấy trăm năm trước. Nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy mình xuất hiện trong nhà của bản thân đấy.
Cuối cùng, Dan-I quyết định không nghĩ nữa. Cô biết cách làm sao để xác định được rằng đây có phải là một thế giới nào đó khác biệt hay không, nhưng hiện tại thì không được. Mẹ cô vẫn còn ở đây, bây giờ mà nói đi ra nghĩa trang thì lạ lắm, hơn nữa cô nhớ rằng trong thời gian hiện tại nhà mình và cả họ hàng vẫn không có ai mất, làm sao mà lấy cớ đi thăm người quen được. Cho dù đúng là người quen thật.
Đi lên phòng, Dan-I bỏ bộ đồng phục trông lạ mắt ra ngoài. Nhưng thứ gì đó khiến cô khựng lại. Khoan đã, đây không phải là đồng phục của cô. Dan-I nhớ rằng đồng phục cấp hai của mình đâu có trông lấp lánh, đáng yêu thế này. Nhìn chằm chằm vào bộ đồng phục, cuối cùng Dan-I vẫn quyết định mặc nó. Chắc là cô nhớ nhầm thôi, hay là trường đổi đồng phục mà cô không nhớ, dù sao thì đồng phục cũng là thứ cô đâu đáng để tâm tới khi đó.
Tự trấn an mình như vậy, Dan-I hít một hơi thật sâu, mở cánh cửa ra. Lúc trước, khi chưa gặp chuyện kì lạ đó sẽ không có ai đứng trước cửa nhà cô, vì trong lớp Dan-I cũng không quá thân với ai đó mà ngày nào cũng rủ nhau đi học, cũng chỉ ở trên mức bạn bè cùng lớp thôi. Ấy thế mà hôm nay, kì lạ làm sao khi có một cô bạn có vẻ ngoài rất xinh xắn đứng trước cửa chờ Dan-I.
Không ổn.
Trong lòng Dan-I bắt đầu báo động, rằng đây không phải thế giới lúc trước, không phải nơi có Won Ha-Hi và các bạn cùng lớp. Đây là một thế giới hoàn toàn khác. Cho dù không dùng cách kiểm tra giống như lúc trước thì Dan-I vẫn xác định được mình vẫn chưa quay về.
Có chút thất vọng, Dan-I nhìn cô bạn đó. Không thể phủ nhận được người này rất xinh, nhưng không quen biết thì vẫn là không quen biết, đâu thể bùm một phát ra biết tên nhau ngay được. Với suy nghĩ đó trong đầu, Dan-I nhìn cô bạn kia với ánh mắt khó hiểu.
Nhưng rồi cô bạn đó cười tươi, nắm lấy tay Dan-I, cất giọng.
"Chúng mình đến trường thôi, Dan-I!"
Một cảm giác lạ lẫm truyền tới. Giống như lúc đó, không chỉ cả thế giới thay đổi, mà cả bản thân Dan-I cũng chẳng phải là chính mình nữa. Đây là lần đầu tiên Dan-I gặp phải cảm giác này, vì lúc trước cho dù thế giới có như thế nào đi chăng nữa thì Dan-I vẫn là Dan-I, vẫn là bạn của Won Ha-Hi và là một người không tồn tại trong thế giới đó. Nhưng lần này lại khác, giống như Dan-I đã đánh mất đi vị thế của bản thân và trở thành một người khác, một chức vị khác.
Với biểu cảm sợ hãi xuất hiện trên khuôn mặt, Dan-I rụt tay lại, nhìn vào bản tay của mình. Vẫn là bàn tay ấy, nhưng Dan-I không còn là Dan-I nữa. Cô rất sợ cảm giác này, giống như mình không còn trên thế giới này nữa, chẳng phải là chính mình. Thế giới xoay chuyển, thay đổi, tận thế, mọi thứ đều rất bình thường. Nhưng một khi thấy bản thân mình không còn là bản thân mình nữa, Dan-I lại cảm thấy sợ hãi một cách kì lạ.
Ban Yeoryeong giật mình, sau đó chuyển đổi thành cảm giác buồn rầu. Hóa ra, cậu ấy vẫn giận chuyện hôm trước. Nhưng biểu cảm kia khác với tức giận lắm, giống như sợ hãi một thứ gì đó hơn.
"Cậu vẫn giận tớ sao?"
Nghe thấy tiếng nói ấy, Dan-I ngẩng đầu lên, là một khuôn mặt như sắp khóc của cô bạn không quen kia. Khựng người lại một chút, Dan-I bắt đầu luống cuống, không biết làm thế nào. Cô thậm chí còn không biết hôm trước trong lời cô ấy nói cô bạn Dan-I đã làm gì. Vì hôm trước cô còn đang bận xử lý doanh trại Hilichurl gần đó mà.
"Không-không phải đâu mà! Tớ đâu có giận cậu đâu!"
"Vậy tại sao cậu lại đẩy tay tớ ra?"
Đối mặt với câu hỏi ấy, Dan-I bắt đầu rối tung, trong đầu cố tìm ra một lí do để bào chữa cho hành động vô tình ban nãy. Nếu nói sự thật có thể cô ấy không tin, còn xem cô như một người kì lạ không chừng.
"Là-là do điện giật! Đúng rồi, là điện giật! Cậu biết mùa này cứ đột ngột chạm vào nhau là lại bị điện giật đúng không? Vừa nãy do giật mình vì đau nên tớ mới rụt tay lại đó, chứ không phải là tớ giận cậu đâu."
"Thật sao? Cậu không bịa lí do đó chứ?"
"Thật mà. Nếu tớ giận cậu thật thì tớ còn phải lấy lí do để làm thân với cậu lại làm gì chứ, đúng không? Thế nên chuyện cũ mình bỏ qua và tiếp tục làm bạn nhé?"
Nghe thấy câu nói đó, Ban Yeoryeong mỉm cười thật tươi, quàng lấy tay Dan-I và bắt đầu đến trường. Còn Dan-I thì đang thở phào nhẹ nhõm. Tuy không biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì nhưng hẳn phải là cãi nhau lớn lắm hai đứa mới giận nhau như thế này. Cũng may là bây giờ chuyện để yên ổn cả rồi, từ giờ phải cẩn thận mới được.
Bước đi trên con đường đến trường, Dan-I càng chắc chắn đây không phải là nơi mình từng sống. Thế giới lại tiếp tục thay đổi, nhưng lần này ngay cả cô cũng thay đổi luôn. Nhìn lên bảng tên trường, trường Ji Joon. Bây giờ thì cô hoàn toàn chắc chắn, không thể sai lầm được, rằng đây không phải thế giới đầu tiên cô từng sống. Ở đây không có Won Ha-Hi, không có ai nhớ đến cô bạn ấy cả.
Bước vào trường, băng qua từng hành lang, cuối cùng cũng đến được lớp học. Bây giờ chẳng còn nhiệm vụ gì để bắt đầu cố gắng nữa, chỉ cần sống thanh thản ở nơi đây là quá đủ rồi. Dan-I không biết được bao giờ chuyện này mới kết thúc, nhưng cô chắc chắn rằng đây không phải thế giới cuối cùng, vì có một thứ gì đó thôi thúc Dan-I phải hành động, phải làm một cái gì đó để khiến câu chuyện này đi đến hồi kết, nhưng cô lại chẳng biết cần phải làm điều gì.
"Á á á, là Tứ Đại Thiên Vương kìa! Học chung lớp với chúng ta luôn!"
Nghe những tiếng hét phấn khích đó, Dan-I cố gắng vờ như không quan tâm. Trai đẹp đến đâu suốt trăm năm cô đều thấy rõ, nhưng tất cả chỉ là phù du, có mong cũng không thể chạm tới, không cần để tâm làm gì cho mệt người.
"À, tớ đi vệ sinh một chút, cậu đợi tớ một tí nhé." Dan-I đứng dậy.
"Ừ, tớ sẽ đợi." Yeoryeong mỉm cười, gật đầu.
Đi qua hành lang, Dan-I đứng bên ngoài nhà vệ sinh cũng có thể nghe thấy tiếng nói bên trong. Cô khựng lại một chút, nhưng cuối cùng vẫn quyết định mở cửa ra.
Hai bạn nữa bên trong nhìn thấy cô, dừng việc nói chuyện lại, nhìn chằm chằm vào Dan-I. Là một bầu không khí im lặng đến đáng ngờ.
Bỏ qua chuyện đó, Dan-I đi thẳng vào nhà vệ sinh, giả điếc, coi như không nghe thấy gì.
"À, đây chẳng phải là Ham Dan-I quẫy đuôi bên cạnh Ban Yeoryeong đây sao? Lúc nào cũng bám lấy như thế để mong được nổi tiếng, không biết nhục ư?"
Dan-I đen mặt, tự làm dịu bản thân. Không được đánh người, Ha-Hi nói rằng phải cần nhẫn nhịn để không gây ra hậu quả nặng nề, nhất là với những người lính đánh thuê như chúng ta.
"Cả Ban Yeoryeong cũng vậy, tại sao lại để một người như cậu ở bên nhỉ? Chắc có lẽ nhỏ đó cũng có mắt như mù ấy, tưởng mình giỏi giang, xinh đẹp lắm, nhưng cũng chỉ biết ve vãn đàn ông thôi."
... Nhưng bây giờ cô đâu phải lính đánh thuê nữa.
Xin lỗi Ha-Hi, loại này không đánh không được, tớ sẽ mua bánh tart trứng cúng cậu như một lời xin lỗi.
[…]
"Này, trong nhà vệ sinh nữ có đánh nhau đấy. Nghe nói đánh nhau ghê lắm, ai cũng bị thương hết."
"Thật á? Nhưng là ai đánh với ai?"
Ban Yeoryeong ngồi yên một chỗ. Sao Dan-I đi đâu vậy nhỉ? Đừng nói cô ấy gặp chuyện gì rồi đấy nhé. Nhắc mới nhớ, Dan-I nói mình ở trong nhà vệ sinh, không biết cậu ấy có bị kéo vào không, phải đi xem mới đượ—
"Là Ham Dan-I và Baek Yeomin lớp mình đấy."
Tiếng nói như tiếng sét ngang tai. Dan-I? Ham Dan-I? Không thể nào đâu, chắc chỉ là trùng tên thôi.
"Ham Dan-I là ai nhỉ?"
"Là cô bạn tóc nâu đi cùng với Ban Yeoryeong ấy."
Không thể là trùng tên được nữa!!
Yeoryeong hoảng hốt, chạy đến nhà vệ sinh khiến nhiều người trong lớp cũng chạy theo. Chuyện này thật khó tin mà. Dù có tức giận đến đâu thì Dan-I vẫn không động chạm vật lý gì đến người khác, vậy mà lần này là sao chứ?
Đến trước cửa nhà vệ sinh, chen qua đám người đông đúc, Ban Yeoryeong nhìn vào bên trong.
"Cậu nói ai ve vãn đàn ông cơ?"
"Tao nói con nhỏ ở gần mày đấy. Sao? Tức giận hộ bạn à? Còn mày cũng chẳng khác gì một con chó quẫy đuôi bên cạnh hạng nhất là Ban Yeoryeong đâu."
"Cái gì cơ? Mày nói tao sao cũng được, nhưng đừng nói tới Ban Yeoryeong. Cậu ấy đã làm gì sai chưa? Ghen tị à? Thế thì cố gắng lên để đạt được bằng cậu ấy. Năng lực bẩm sinh cũng chỉ là một phần, cậu ấy cố gắng biết bao nhiêu để nhận lại những lời như thế này à? Ngậm miệng lại, ngưng phán xét và chú ý đến bản thân đi. Nói người khác như thế nhưng chắc gì đã nhìn lại bản thân mình xem nhân cách đã méo mó đến mức nào."
Từng câu từng chữ lọt vào tai Ban Yeoryeong, dù cho có xúc động thật nhưng đây không phải lúc để những cảm xúc ấy dâng trào. Trước tiên phải ngăn Dan-I lại cái đã.
"Dan-I, dừng lại đi mà!"
◀▷
P/s: Mỗi chương 2000 từ trở lên, hông nói nhiều, dù sao thì mình cũng cố gắng để viết hoàn thành mục tiêu nha ✧◝(⁰▿⁰)◜✧
5.4.2023
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com