Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Ieiri và Hibari

Ieiri Shouko vươn tay lên một nắm kẹo mút cùng một chiếc túi xách nhỏ chạy xuống nhà. Khi chạy xuống phòng khách cô đã nhìn thấy một cậu bé tóc đen mắt đen có vẻ ưa nhìn đang ngồi chờ sẵn. Mẹ cô thấy cô đã xuống nhíu mày nói:

"Shouko, mau nhanh lên đừng để Kyoya chờ con lâu vậy chứ!"

"Vâng ạ..." Shouko nhún vai đáp lại có lệ thong thả tới chỗ Kyoya ngoắc tay nói:

"Đi thôi."

Hibari Kyoya gật đầu cầm theo túi nhỏ dài của mình chạy theo cô. Mẹ Naoko thấy vậy cũng chỉ biết thở dài bất đắc dĩ. Bà đi ngang qua thấy vậy hỏi:

"Naoko, có chuyện gì vậy?"

"Gần đây Shouko thường cùng Kyoya tập luyện đùa nghịch những thứ gì đó kỳ quái thậm chí còn có thể nhìn thấy những thứ mà con chẳng thể thấy được ... con cảm giác chúng giống Shouto ngày trước."

Bà nghe vậy cười hiền hỏi:"Con hơn cha là nhà có phúc. Shouko mạnh mẽ tự lập từ nhỏ như vậy là tốt. Dù sao con công việc rất nhiều đâu thể bồi con bé lâu được."

"Mẹ! Mẹ cũng biết mà! Nếu Shouko giống bố nó trở thành chú thuật sư thì tương lai sẽ giống anh ấy! Con đã mất đi Shouto rồi không muốn mất đi đứa con gái nhỏ này đâu!!" 

Mẹ Ieiri như bị chạm vào điểm yếu chí tử cô lên giọng sốt sắng nói. Tràn ngập lo lắng sợ hãi nói ra suy nghĩ của mình. Sau đó cô tràn đầy kiên quyết tuyên bố:

"Tóm lại con nhất định không để Shouko nối nghiệp bố con bé đâu! Shouko sẽ trở thành bác sĩ, không được phép trở thành chú thuật sư!!"

Nói xong cô hậm hực lấy túi xách rời khỏi nhà tới bệnh viện làm việc. Bà Ieiri chỉ biết lắc đầu thở dài, buồn bã nặng trĩu tâm sự trở lại phòng mình.

Naoko quá mù quáng và cảm tính quá. Nếu như tổ chức chú thuật sư kia biết Shouko có thể sử dụng chú thuật, nhất định sẽ mời gọi đứa trẻ đó tới học tại trường chú thuật.

Đối với những người đặc biệt như Shouko thì nơi đó mới là xã hội đứa trẻ không cảm thấy lạc lõng. Ở nơi toàn những người thường như vậy chỉ khiến con bé trở nên cô đơn mà thôi.

"Già rồi, nghĩ nhiều chỉ khiến mình mệt mà thôi."

.

.

Shouko nghiêng đầu nhìn quanh có vẻ không có ai cả. Sau khi xác định xong xuôi cô liền đặt túi xách xuống lấy ra một con dao phẫu thuật thường dùng của bác sĩ.

Vì để bồi dưỡng Shouko trở thành bác sĩ từ nhỏ nên mẹ thường dẫn cô tới bệnh viện chơi đùa học hỏi. Bộ dao phẫu thuật này bạn của mẹ tặng cho Shouko để thử nghiệm với việc phẫu thuật mổ xẻ.

Quên không nói, bạn của mẹ chính là Mori Ougai, boss của Mafia Cảng hiện tại. Ông ta từng là bác sĩ đồng nghiệp mẹ cô. Bác sĩ Mori rất thích Shouko đặc biệt là từ khi cô lên năm tuổi sự yêu thích dần trở nên thái quá. Đại khái như kiểu yêu thích trẻ em cuồng nhiệt vậy.

"Ông chú biến thái." Ieiri Shouko nhăn mày khó chịu cảm thán.

Hibari Kyoya nghiêng đầu nhìn qua nghi hoặc hỏi:

"Là ai vậy?"

"Người như tên, biến thái thích bé gái nhỏ tuổi." Shouko nhún vai nói.

Nghe cô nói vậy ánh mắt cậu nhóc loé lên sự hiếu chiến ngông cuồng:

"Vậy trực tiếp cắn chết đi."

"Kyoya, bệnh cũ lại tái phát rồi đó! Đừng có hở tí là sử dụng từ đó. Nhóc muốn được tham gia khóa học giáo dục công dân bằng phương pháp vật lý cơ học của chị sao?"

Vừa nói Shouko vừa giơ nắm đấm lên nở nụ cười thánh thiện. Nhìn thấy vậy trong đầu cậu bé Kyoya lóe lên những ký ức bạo lực tàn nhẫn khi hai người gặp nhau. Cậu bé hừ một tiếng ra vẻ cầm lấy tonfa đi ra một chỗ và nói:

"Bắt đầu tập luyện đi."

"Thái độ chẳng tôn trọng chút nào cả, chừng nào nhóc không biết dùng kính nghĩ chị vẫn sẽ đánh dập nhóc đấy Kyoya!" Shouko cười rút ra một vài chiếc thìa, dao nhỏ bằng gỗ chuẩn bị đối chiến với cậu nhóc.

Cả hai người vẫn còn nhỏ nên sử dụng đồ bằng gỗ là tốt nhất. Tonfa mà Hibari sử dụng tập luyện không nhất thiết phải nhọn sắc bén nó chỉ cần đủ lực cứng cáp là ổn. Ieiri Shouko sử dụng dao phẫu thuật nên nếu tập luyện cô sẽ không đụng tới bởi có thể vô ý gây sát thương.

"Kyoya, lộ sơ hở!"

Shouko nhấc chân lên đạp mạnh vào lồng ngực cậu bé nhắc nhở. Hibari bị đạp mạnh ngã văng về phía sau.

Bịch!

Cô nhìn qua sắc trời đã dần đổi màu. Xem chừng tiềm năng tiến bộ của Kyoya là rất lớn. Chỉ với nửa năm đã có thể đánh ngang tay trong một thời gian dài như vậy ... Tương lai nếu Kyoya muốn làm trùm trường hay trùm sò thì cũng không phải không có khả năng.

"Muốn về chưa?" Shouko nhìn qua dò hỏi.

"Không, tiếp tục đi." Hibari Kyoya lắc đầu trừng mắt tiếp tục đứng dậy cầm tonfa lên chuẩn bị đánh tiếp.

"Lì đòn thật đấy!"

Ieiri Shouko gãi đầu than thở, đứa trẻ này quá hiếu chiến lại cứng đầu nhất quyết không chịu thua. Quả nhiên nơi thích hợp nhất cho Hibari Kyoya chính là chiến trường. Nếu Kyoya sinh ra tại làng Lá có lẽ sẽ trở thành thượng nhẫn tinh anh thậm chí là mạnh nhất của làng nếu có thể.

Nhưng không sao, chính thế giới này cũng chẳng bình yên hơn thế giới ninja của cô là mấy. Nó thậm chí còn nguy hiểm hơn khi đa số người dân nơi đây đều là người thường không thể tự vệ trước sức mạnh gọi là nguyền hồn.

"Một đòn, chị sẽ hạ đo ván nhóc. Sau đó chúng ta sẽ trở về nhà nghỉ ngơi nha!" Shouko cười híp mắt vứt vũ khí trên tay mình qua một bên, giơ nắm đấm lên.

Thấy cô như vậy Kyoya như lâm vào đại địch, tràn đầy nghiêm túc thủ thế và sau đó trực tiếp dũng mãnh lao tới tấn công. Ieiri Shouko không hề nao núng, cô mỉm cười khởi động tay một chút, sau đó trực tiếp đấm chuẩn xác vào bụng của Kyoya.

Bốp!!

Bịch!

Cú đấm mạnh tới mức hất văng thành công cậu bé bốn tuổi kia. Shouko cười tự hào hai tay chống hông nhìn Hibari và nói:

"Thua rồi nhé, trở về nghỉ ngơi đi. Cuối tuần tiếp tục chơi với nhóc!"

"Cuối tuần? Trong tuần tính làm gì vậy?" Hibari ngẩng đầu lên, bình tĩnh hỏi. Không hề giống một đứa trẻ bình thường, cậu chẳng hề khóc hay sợ hãi, trầm tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Quả thực hiếm thấy.

Ieiri Shouko nghe Hibari hỏi như vậy, cô suy nghĩ chút rồi mới đáp:

"Trong tuần này mẹ sẽ dẫn chị tới Yokohama chơi một vài ngày để tìm hiểu tình hình nơi đó. Nếu như Yokohama đã yên bình thì gia đình sẽ chuyển lại về đó sống."

"... Không ở đây nữa sao?" Hibari Kyoya nhíu mày hỏi. Cảm giác khó chịu này cậu rất ghét. Nếu như Ieiri Shouko ở đây thì tốt rồi.

Nghe cậu nói vậy Shouko bật cười khanh khách hỏi:

"Luyến tiếc chị hàng xóm đáng yêu này sao?"

Luyến tiếc người đánh bầm dập cậu suốt sao?

Hibari lắc đầu trực tiếp phủ nhận, tỏ vẻ lạnh lùng đáp:

"Không."

"Chỉ là tò mò thôi."

"Đừng nghĩ nhiều."

Ieiri Shouko: Ha ha, hiểu rồi~!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com