🍭 CHƯƠNG 106: ANH TIN🍭
Hôm nay là ngày đầu tiên Tzuyu trở lại OY làm việc nên từ sáng sớm cô đã chuẩn bị rất kỹ mọi thứ, trước tiên là cô lo cho tiểu Yumi đến trường rồi cả hai mẹ con bắt đầu ngồi vào bàn ăn.
Đúng lúc này thì Jungkook từ trên cầu thang bước xuống, một tay anh cầm cặp xách, tay kia thì xách một đôi giày búp bê.
Tzuyu nhìn anh nhưng cũng không nói gì, cô vờ không thấy gì rồi cúi đầu thổi cháo cho tiểu Yumi.
Tiểu Yumi nhìn thấy Jungkook liền muốn chạy đến gần anh nhưng khi thấy anh ra hiệu im lặng, bé liền ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mẹ mà ăn cháo.
Jungkook bước đến trước bàn ăn, anh đặt cặp xách lên một chiếc ghế trống rồi kéo nhẹ ghế của Tzuyu ra khỏi bàn ăn, tiếp theo anh ngồi xuống trước mặt cô, tháo đôi giày cao gót mà cô đang mang ra.
"Từ hôm nay đừng đi giày cao gót nữa!"
Tzuyu vừa kinh ngạc vừa không vui nhìn anh, cô bất mãn kháng cự bằng cách rụt chân về :
"Em không thích!"
Jungkook vẫn không đứng lên, càng không hề nổi giận, anh hạ thấp giọng nói :
"Tzuyu, coi như anh đang nhờ em đi!"
Nghe xong câu này của anh, tim Tzuyu đột nhiên xoắn lại, cô ngoan ngoãn đưa chân cho anh tháo giày và mang đôi giày búp bê vào cho mình.
Tiểu Yumi vừa nhìn qua nhưng không làm ồn, ngoan ngoãn tự ăn cháo. Vì bé hiểu ngay ba mẹ mình đang giận nhau.
Mang giày cho Tzuyu xong, Jungkook từ từ đứng lên, anh thấp giọng nói với cô.
"Đừng tự bắt taxi, anh đã gọi tài xế rồi!"
Nói xong anh liền xách cặp xách lên và xoay người đi ra khỏi phòng ăn.
Tzuyu theo phản xạ mà đứng lên, cô rất muốn đuổi theo anh, nhưng không tài nào nhấc nổi chân.
Anh lại không ăn sáng mà đi làm, lại uống cà phê thôi sao......
--------------------------------
Nhận được tin Tzuyu sẽ trở lại làm việc từ hôm nay, tất cả nhân viên của OY đã sớm có sự chuẩn bị thật chu đáo đến chào đón cô trở lại thật nồng nhiệt.
Tzuyu vừa bước vào đại sảnh của công ty thì đã có rất nhiều nhân viên đứng xếp thành hàng dài mà đón cô bằng một tràng pháo tay rất lớn. Trên môi của ai cũng đều là những nụ cười vui mừng.
Tzuyu còn nhận được rất nhiều hoa từ nhân viên và những lời hỏi thăm của họ. Cô nở nụ cười không ngớt và liên tục trả lời từng câu hỏi. Thật lâu sau cô mới đi vào đến phòng làm việc của mình.
Đến đây cô còn phải " đối phó" với đám yêu tinh Chaeyoung, Ann, Kane.
" Cô Chou, chào mừng cô trở lại!"
"Cô Chou, cô không được bỏ chúng tôi đi lần nữa đâu đấy!"
"Cô Chou, cô nghỉ lâu như vậy rồi nên có rất nhiều việc đang chờ cô xử lý đấy ạ!"
Bọn họ vừa nói vừa đi theo cô vào phòng làm việc.
Tzuyu nhanh chóng treo áo khoác và túi lên rồi ngồi xuống với một đóng tài liệu trước mặt.
"Chaeyoung, cô đã báo cáo với thầy chuyện tôi chuyển công tác đến Seoul luôn chưa?"
Chaeyoung mỉm cười gật đầu, vui vẻ nói :
"Cô Chou, tôi đã trao đổi việc này với ngài Tony rồi ạ! Ông ấy nói sẽ liên lạc với cô khi cô trở lại làm việc!"
Tzuyu hài lòng gật đầu rồi tiếp tục phân công công việc cho từng người.
"Kane, đem báo cáo tháng trước qua phòng tôi! Ann, chúng ta sẽ bắt đầu chiến dịch thời trang cho giải quần vợt toàn quốc sắp tới, cô sắp xếp lịch rồi báo lại với tôi!"
Sau khi dặn dò xong, Kane và Ann cùng đi ra, Chaeyoung trước khi đi còn quan tâm hỏi :
"Cô Chou, cô có muốn uống chút cà phê không ạ?"
Tzuyu đang mải mê đọc từng trang tài liệu, nghe Chaeyoung hỏi cô mới nhận ra đã hơn một tháng rồi cô chưa hề uống một ngụm cà phê nào cả, lý do rất đơn giản, Jungkook quản cả chuyện ăn uống của cô!
Thấy Tzuyu mãi không trả lời, Chaeyoung liền nói thêm chuyện khác để giảm bớt sự lúng túng :
"Chắc cô Chou sợ tăng cân đúng không ạ? Cũng phải nhỉ, Jeon Tổng tẩm bổ cho cô tốt như vậy, hình như cô mập lên rồi thì phải, tôi còn thấy cô có bụng mỡ nữa đấy!"
Nghe Chaeyoung nói như vậy, Tzuyu thoáng chốc đờ người ra và còn hỏi lại :
"Cô nói thật sao? Trông tôi mập lên?"
Chaeyoung biết mình đã nhiều lời nên vội giải thích :
"Cô Chou, tôi không cố ý nói vậy, chỉ là so với trước đây cô tròn trịa hơn thôi ạ, nhưng vẫn còn rất đẹp ạ!"
Tzuyu cũng không muốn doạ cô ấy sợ đến luống cuống nên liền xua tay ý bảo cô ấy ra ngoài.
Chaeyoung gật đầu rồi nhanh chóng đi ra khỏi phòng làm việc.
Tzuyu vuốt mặt buồn bực rồi chợt nhớ ra điều gì đó, cô vội cầm lịch để bàn lên và kiểm tra.
Kỳ sinh lí của cô tháng trước hình như không đến, tháng này lại trễ hơn hai tuần rồi!
Vốn dĩ cô đã có cảm giác rất lạ về sự bất ổn này, cộng với những phản ứng khác của cơ thể trong thời gian qua. Nhưng Jungkook lại nói với cô là do ảnh hưởng của bệnh đau dạ dày!
Không đúng!
Dù suy nghĩ thế nào thì cô vẫn còn cảm thấy rất lạ, rốt cuộc cô có mắc bệnh gì không, hay anh đang cố tình giấu cô chuyện gì?
Hôm nay cô phải tìm hiểu cho rõ.
Không suy nghĩ gì thêm nữa, cô lập tức nhấc máy gọi cho Chaeyoung.
"Chaeyoung, cô đặt lịch hẹn cho tôi với bác sĩ Son 2h chiều nay!"
---------------------------------
Biệt thự Jeon gia.
Chát
"Bà lập tức đến xin lỗi con bé đó cho tôi! Chẳng lẽ bà muốn nhìn tâm huyết của tôi bị bán cho kẻ khác?"
Một bạt tai giáng xuống má của bà Irene cùng tiếng chửi rủa vô cùng tức giận của ông Seok Jin vang khắp thư phòng.
Bà ta một tay bụm má, nước mắt ngắn dài nhìn chồng mình, không thể che giấu uất ức mà hỏi :
"Ông vì tập đoàn mà không tiếc cả vợ con mình sao? Ông muốn tôi phải cúi đầu xin lỗi con nhỏ đó? Có phải ông mất trí rồi không?"
Ông Seok Jin nhìn bà ta bằng ánh mắt chán ghét, hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục nói :
"Không phải bà là người gây sự trước sao? Nó không đụng chạm gì đến bà mà bà lại đẩy ngã nó. Bà cũng thừa biết nó quan trọng với Kook thế nào, cũng may nó không bị gì nghiêm trọng, nếu không thì Kook đã thiêu sống bà lâu rồi!"
Bà ta vừa khóc lóc vừa la hét :
"Các người là một đám bất nhân! Đối với ông, BANGTAN mới có giá trị, con của Lee Nayeon mới là con, còn Doyoung của tôi, ông có xem nó là con ruột của mình không? Bây giờ nó sống chết ra sao còn chưa rõ, vậy mà ông không hề quan tâm, ông suốt ngày chỉ tìm cách làm cho thằng nghiệt chủng kia vui, làm cho nó hài lòng. Cả bà già kia nữa, một mình thằng nghiệt chủng kia còn chưa đủ, còn rước thêm một con điếm về đây? Mẹ con tôi, các người xem là gì hả? Tôi biết, ông chỉ quan tâm đến BANGTAN và Jeon Jungkook, ông chưa từng xem tôi là vợ ông?"
Ông Seok Jin không chút do dự mà chỉ thẳng vào mặt bà ta, nói lớn :
"Tôi cấm bà xúc phạm đến mẹ tôi và Kook, Lee Nayeon cũng không phải cái tên mà bà được phép nhắc đến!"
Bà Irene như một kẻ điên mà cười phá lên, xong lại khóc rống không ngừng.
"Haha, ông thương nó như vậy nhưng rốt cuộc thì thế nào? Nó có biết ơn ông không? Nó đem tâm huyết của ông ra đùa giỡn, ra làm công cụ trả thù Doyoung. Jeon Seok Jin, tôi thấy ông thật đáng thương!"
Toàn thân ông run lên bần bật, ông giận dữ hét lên :
"Bà câm miệng ngay cho tôi! Bà hận tôi thì cứ việc mắng chửi tôi nhưng đừng có mở miệng ra nhục mạ Kook."
Choang!
Bà Irene phát điên lên mà cầm lấy chiếc bình sứ trên bàn ném mạnh xuống sàn, vỡ tan tành, tiếp đó bà ta tiếp tục khóc lóc :
"Jeon Seok Jin, cả đời này tôi dành hết cả tình yêu của mình cho ông, vì yêu ông mà tôi chấp nhận kết hôn với ông dù biết rõ trong lòng ông trước sau cũng chỉ có một mình Lee Nayeon, ông không yêu tôi nhưng tôi cũng có thể nhẫn nhịn. Nhưng tại sao, tại sao ông đối với Doyoung vẫn tàn nhẫn như vậy? Nó cũng là con của ông mà..... "
Ông Seok Jin nhìn bà ta rất lâu, ông không nói gì ngay mà chậm rãi bước đến trước ghế, nặng nề ngồi phịch xuống, ông mệt mỏi chống hai tay lên bàn, bất lực nói với bà ta.
"Vậy bà muốn tôi phải làm gì đây?"
-------------------------------
Ngồi trước mặt Tzuyu là một vị bác sĩ độ tuổi trung niên với nụ cười vô cùng thân thiện, bà rất chú tâm lắng nghe vấn đề của cô.
"Cô Chou, cô cảm giác cơ thể bất ổn đã được một thời gian?"
Tzuyu cẩn trọng gật đầu rồi nói :
"Bác sĩ Son, hình như đã hơn hai tháng rồi ạ! Chế độ ăn uống của cháu đột nhiên thay đổi, lúc đầu cháu cũng không bận tâm lắm. Cháu cũng thường gặp phải những cơn ốm nghén liên tục. Kỳ sinh lí của cháu cũng rất bất thường, chính xác hơn là đã mất từ hai tháng trước rồi ạ!"
Bác sĩ Son nhíu mày suy nghĩ rồi đưa ra suy luận :
"Cô có nghĩ đến trường hợp nào không? Chẳng hạn như mang thai...... "
Tzuyu kinh ngạc nhìn bà, nhanh chóng lắc đầu phủ nhận :
"Không đâu ạ! Cháu cũng đã từng mang thai và sinh con. Nhưng biểu hiện này không hề giống với khi đó!"
Bác sĩ Son nghe vậy liền lắc đầu và cười :
"Cô Chou, biểu hiện khi mang thai rất đa dạng, không có quy định theo một khuôn khổ cụ thể nào cả mà chỉ dựa vào những biểu hiện phổ biến để suy đoán. Có thể những biểu hiện lần đầu tiên cô mang thai khác với bây giờ. Nhưng theo những gì mà cô vừa liệt kê thì xác suất cô mang thai là 70- 80%.. "
Đầu óc Tzuyu bắt đầu quay cuồng, cô hoảng hốt lắc đầu :
"Không thể nào đâu ạ! Cháu, cháu không thể mang thai được..."
Bác sĩ Son hơi lo lắng nhìn cô, vội gọi :
"Cô Chou, cô sao vậy? Cô đừng khẩn trương quá, tôi chỉ đang suy đoán theo giả thiết thôi, chúng ta cần phải làm xét nghiệm thì mới có kết quả chính xác được!"
Tzuyu ngước đôi mắt vô hồn nhìn bà, cô gian nan mở miệng :
"Bác sĩ Son, cháu muốn biết có phải cháu thật sự mang thai không......"
---------------------------
Đã hơn nửa ngày trời nhưng Jungkook vẫn chưa nhận được một tin nhắn hay một cuộc gọi nào từ Tzuyu; anh vừa phải xử lý việc của tổ chức vừa phải theo dõi tình hình của BANGTAN cũng như Jeon Doyoung. Nhưng thỉnh thoảng lại cứ nhìn xuống màn hình điện thoại đặt trên bàn.
Reng reng reng.
Chuông điện thoại đột nhiên đổ làm anh mất hết cả bình tĩnh mà cầm máy lên ngay lập tức, nhìn thấy tên của Tzuyu hiện trên màn hình điện thoại khiến anh mừng rỡ trong lòng, nhanh chóng nhận cuộc gọi :
"Tzuyu, anh nghe đây!"
Cô giận anh từ hôm qua đến bây giờ nhưng hiện tại cô đã gọi điện thoại cho anh, có lẽ cô đã nguôi giận rồi?
Đáp lại anh là giọng yếu ớt nhưng có phần lãnh đạm của Tzuyu.
"Bây giờ anh rảnh không? Em có chuyện cần nói!"
Jungkook không cần suy nghĩ mà lập tức trả lời :
"Anh rảnh, có chuyện gì sao em? Em đang ở đâu? Bây giờ anh sẽ đến đó ngay!"
Tzuyu chỉ khẽ ừm một tiếng rồi lạnh nhạt nói :
"Không cần đâu, em đã đến chỗ của anh rồi! Bây giờ em đang chuẩn bị vào trong, anh cứ ở đấy đợi em!"
Jungkook tuy vui mừng vì cô đã đến tận đây tìm anh nhưng cũng rất kinh ngạc vì hành động kỳ lạ cùng cách nói chuyện có phần xa cách của cô.
Trong lòng anh dần hiện lên một dự cảm chẳng lành........
..........................
Cốc cốc cốc
Tiếng gõ cửa đều đặn vang lên, Jungkook nhanh chóng ngước nhìn về phía cửa và nói :
"Vào!"
Cửa phòng vừa được đẩy ra, Tzuyu thờ ơ đi vào, gương mặt cô " lạnh như tiền" cô bước thẳng đến trước bàn làm việc của Jungkook và ngồi xuống trước mặt anh.
Jungkook không thể tắt nụ cười trên môi lại mà rất hào hứng nhìn cô.
"Tzuyu, có chuyện gì mà em phải nói ngay bây giờ?"
Gương mặt Tzuyu trước sau vẫn như vậy, cô lấy trong túi ra một cái phong bìa cỡ lớn và đẩy tới trước mặt Jungkook.
"Anh xem đi!"
Cô lạnh nhạt nhìn anh, trên mặt không chút ý cười.
Jungkook khẽ nhíu mày rồi cũng từ từ mở phong bìa đó ra.
Đập vào mắt anh là kết quả kiểm tra sức khỏe của Tzuyu cùng tấm phim siêu âm.
Ảnh của bào thai đã gần mười tuần và kết luận của bác sĩ cô đang mang thai!
Tất cả như một cú đấm đánh mạnh vào đầu Jungkook, toàn thân anh trở nên cứng đờ, không tin nổi mà hỏi lại bằng giọng bần thần :
"Tzuyu, chuyện này là thế nào đây?."
Tzuyu nhếch môi cười lạnh nhạt, cô cố gắng kìm nén nước mắt đang muốn tuôn trào và khó khăn nói :
"Em mang thai rồi, con đã được chín tuần, anh không ngạc nhiên chút nào sao? Cũng không vui? Hay là..... anh vốn dĩ đã biết trước?"
Jungkook kinh hãi nhìn thẳng vào mặt cô, vừa lắc đầu vừa nói :
"Tzuyu, không phải như vậy! Em nghe anh nói trước được không?"
Tzuyu trừng mắt nhìn anh đầy bi phẫn, cô lập tức lấy lại bản kết quả trên bàn, tức giận nói :
"Anh là người biết rõ tất cả, mẹ em, Mina, Momo, thím Seohyun, Sehun, Jimin. Tất cả bọn họ đều biết con đang hiện hữu trong bụng em. Nhưng chỉ có một mình em là không hề hay biết gì, em giống như một kẻ ngốc, hằng ngày con đều gọi em mà em không thể cảm nhận được sự tồn tại của nó. Jungkook, anh thấy nực cười không?"
Jungkook khẩn trương đứng lên và đi tới gần cô, cố gắng tìm cách giải thích với cô.
"Tzuyu, em nghe anh nói được không..... "
Tzuyu uất ức nhìn anh rồi thẳng thừng đứng lên, cô cầm vội túi xách và đứng cách xa anh một khoảng rồi nói :
"Jungkook, em không giận vì anh giấu em chuyện của con mà em giận vì lý do khiến anh đưa ra lựa chọn này. Jungkook, anh không tin em! Anh không tin em thật lòng muốn quay lại bên cạnh anh, anh không tin tình cảm của em dành cho anh nên anh mới sợ em sẽ hận anh, sợ rằng em về với anh vì muốn trả thù, giày vò anh; anh nghĩ em sẽ không cần con, sợ em sẽ bỏ con! Jungkook, anh có từng suy nghĩ cho em không? Nó cũng là con của em mà! Em biết anh cần con nhưng em cũng cần nó mà.... Anh nghi ngờ em, anh không tin em thì tại sao còn muốn em ở lại bên cạnh anh chứ?"
Jungkook đau đớn lắc đầu và đang rất muốn đến gần cô để có thể ôm cô vào lòng mà nói xin lỗi nhưng anh lại không thể có được cơ hội đó :
"Tzuyu, anh làm vậy vì không muốn em bị tổn thương thêm nữa. Phải! Anh thừa nhận rằng mình có suy nghĩ rằng em vẫn còn hận anh, và anh cũng muốn khẳng định với em, điều này hoàn toàn đúng! Em vẫn còn hận anh dù cho em rất yêu anh. Em hận anh, chỉ là em không nhận ra mà thôi. Thế nhưng, không sao cả Tzuyu, em có thể hận anh nếu em còn yêu anh. Dù em yêu hay hận thì cuối cùng anh vẫn còn có vị trí trong lòng em. Chính vì chắc chắn em còn hận nên anh mới lựa chọn giấu em, anh chỉ giấu em một thời gian, sau sẽ cho em biết mọi chuyện."
Nước mắt đã rơi đầy trên gương mặt trắng hồng của Tzuyu, cô vừa quệt nước mắt vừa lắc đầu nói :
"Jungkook, anh có biết điều gì đã khiến em ám ánh và sợ hãi thật sự không? Đó là mỗi đêm không có anh bên cạnh, mỗi sáng thức dậy không nhìn thấy anh, cuộc sống đáng sợ đó đã dày vò em suốt sáu năm qua, đó là điều mà em sợ nhất. Không phải là những gì anh đã gây ra cho mẹ con em sáu năm trước..... "
Jungkook vừa luống cuống vừa kinh hãi nhìn cô, khẩn trương theo sát từng cử chỉ của cô.
"Tzuyu, anh xin lỗi, là anh đã sai, anh không nên giấu em. Nên Tzuyu, em qua đây với anh được không?"
Vừa nói anh vừa tiến từng bước nhỏ đến phía Tzuyu nhưng lại càng khiến cô lùi xa hơn nữa.
"Anh đừng qua đây, anh nghĩ em vì muốn trả thù anh nên mới quay về? Anh nghĩ em vẫn còn hận anh? Vậy em hỏi anh, anh có tin em yêu anh không? Hay anh chỉ xem đó là một lời nói dối. Trong lòng anh, em thật sự không đáng để anh tin..... "
Jungkook lo lắng nhìn cô không rời, anh vừa xu tay vừa dỗ dành :
"Tzuyu, anh tin, anh tin mà, anh tin tất cả những gì em nói và những gì em làm, anh tin tình yêu của em. Là do anh không tốt, anh xin lỗi, em lại đây được không? Anh xin lỗi vì đã có những suy nghĩ điên rồ đó, anh biết em giận đến thế nào, coi như anh xin em được không, em bình tĩnh và lại đây với anh được không?"
Nước mắt Tzuyu rơi xuống càng lúc càng nhiều, cô vừa đưa tay quệt nước mắt vừa nghẹn ngào nói :
"Đủ rồi Jungkook à, em không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa. Sáu năm trước anh không hề tin em, sáu năm sau vẫn như thế thôi.... Em mệt lắm, em phải về nhà....."
Dứt lời cô liền xoay người bước đi.
Jungkook vội nhấc chân muốn đuổi theo thì cô lại lập tức quay lại, giận dữ nói :
"Anh không được đi theo em. Nếu không em sẽ khiến anh phải ân hận cả đời!"
Jungkook thoáng đứng hình vi lời cảnh báo này của cô, anh lo sợ và cẩn thận để không khiến cô kích động thêm nữa bằng cách dừng bước chân đang sắp bắt đầu lại. Chỉ có thể đứng nhìn cô lạnh nhạt rời đi.....
..........................
Cầm bảng kết quả trong tay, Tzuyu gần như đã vô thức nhàu nát nó mà từng câu từng chữ của Jimin vẫn vang vảng bên tai cô, nước mắt cô nặng nề rơi xuống từng giọt, thấm hết cả vào bảng kết quả trên tay cô.
"Phu nhân, cô cũng đừng trách Jeon tiên sinh, ngài ấy chỉ vì muốn bảo vệ mẹ con cô nên mới lựa chọn làm vậy. Tôi nghĩ cô có thể nhìn ra rằng ngài ấy vẫn đang sống trong sự dằn vặt đau khổ, luôn cảm thấy nợ cô quá nhiều và luôn tự cho mình là người đã gây ra cho cô cú sốc tinh thần không bao giờ có thể lành lặn.... Vậy nên ngài ấy làm vậy cũng là vì sự dằn vặt đó cùng với tình yêu dành cho cô.."
Tzuyu vừa lau nước mắt vừa vuốt phẳng lại kết quả trên tay, cô vẫn còn nhớ nửa tiếng trước khi nghe kết luận của bác sĩ Son.
"Cô Chou, chúc mừng cô, cô lại sắp có thêm một tiểu thiên thần nữa rồi!"
"Cô Chou, thai nhi đã gần ba tháng, có thể trước đó cô đã từng làm kiểm tra rồi?"
"Có thể chỉ là do bệnh nghề nghiệp của tôi nhưng những dấu hiệu mang thai của cô rất rõ ràng, không thể có chuyện tất cả những người xung quanh cô đều không nhìn ra được."
Tzuyu vui mừng nâng niu cẩn thận kết quả kiểm tra trên tay, nụ cười hạnh phúc ngập tràn trên môi và gương mặt cô. Nhưng khi nghe những lời phỏng đoán của bác sĩ Son, cô chợt thấy nghi hoặc cùng khẩn trương mà hỏi :
"Bác sĩ Son, ý của dì là sao ạ? Có thể đã có người biết đến việc cháu mang thai trước cả cháu sao ạ?"
Bác sĩ Son vẫn cười rất ôn nhu, vui vẻ phân tích :
"Đó cũng chỉ là suy đoán của tôi vì nếu thai nhi đã gần ba tháng rồi thì có thể cô đã từng làm kiểm tra khi gặp sự cố gì chăng? Đại loại là như vậy, thai nhi thường được người nhà hoặc thai phụ phát hiện trong vòng hai tháng đầu.... "
Những lời phân tích của bác sĩ Son như tiếng sét đánh ngang tai Tzuyu, trong đầu cô bắt đầu xuất hiện hàng loạt những nghi vấn cùng suy đoán.
Cô chưa hoàn toàn dám khẳng định điều gì đến khi nghe những điều mà cô không hề ngờ đến từ Jimin......
Jungkook đã biết chuyện cô mang thai từ trước, vậy mà anh lại cố ý giấu cô, thậm chí còn bắt buộc những người khác nghe theo ý của mình, giấu cô tất cả....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com