Chương 149_150_151
CHƯƠNG 149 - TẤN CÔNG MỘT CHỖ
Chỗ bụng dưới truyền tới đau nhức khiến Lạc Ngạo Thực gần như tê liệt toàn thân , chẳng qua là muốn giữ hình tượng , anh phải cố gắng không cho phép mình ôm lấy dưới háng , gào thét um sùm
Phía dưới đau đớn dữ dội , khiến toàn thân anh nóng lên , thậm chí trên trán còn xuất hiện vài giọt mồ hôi
"Phó Vũ Nghê !" Lạc Ngạo Thực cố gắng chịu đựng , nhanh tay bắt lấy người phụ nữ đang muốn bỏ chạy
"Gọi em làm gì , đáng đời anh , đáng đời . Ai bảo anh bắt nạt em , ai bảo anh không nói tin tức của Lạc Dật !" Vũ Nghê chạy về phía cửa , nhưng vì mang giày cao gót , đương nhiên động tác của cô không nhanh bằng anh , lập tức bị anh bắt giữ
Anh giữ chặt cổ tay của cô , dùng sức kéo lấy thân thể :"Phó Vũ Nghê , em đá anh xong , liền muốn trốn sao ?! Đáng chết , em nghĩ rằng chút ít nỗ lực của mình , có thể làm tổn thương anh ?!"
Lạc Ngạo Thực nổi gân xanh , cắn răng nghiến lợi quát Vũ Nghê
Không một người đàn ông nào vui mừng khi bị người khác đá trúng chỗ hiểm , kể cả Lạc Ngạo Thực , lúc này anh tràn đầy tức giận , thật muốn đem cô lóc thịt mổ xương
Vũ Nghê sợ hãi tuyệt vọng giãy giụa , muốn chạy trốn khỏi móng vuốt kia , nếu không chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra
"Anh buông em ra , đều là tại anh !" Cô la lên , đồng thời giang đôi chân lên , lại một lần nữa hướng phía dưới háng của anh đá vào
"Chết tiệt em , em lại tính đá anh ?!" Lạc Ngạo Thực gắng gượng né tránh ~ nhưng là động tác của cô nhanh hơn . Gót giày chuẩn xác đá lên bắp đùi cường tráng , sau đó mới thu chân về :"Buông em ra , bây giờ em phải đi ! Khốn kiếp , anh buông em ra chưa !"
"Ư. . . . . . Ouch. . . . . ." Trên miệng anh thở hổn hển , nghẹn ngào rên rỉ :"Shit , em . . . . . . lại đá anh . . . . . ."
Lạc Ngạo Thực cau mày , môi mỏng khẽ mở , đôi tay dùng lực nắm lấy tay cô , ra sức ngăn cản . Con mẹ nó , bắp chân của anh như bị chặt đứt , đau đến co rút
Bộ dạng hung ác khiến cô vừa tức vừa sợ , nên cô mới nhân cơ hội thừa lúc anh ta sơ hở , đá cho một phát , chỉ là anh ta lì lợm , cũng không thả cô :"Anh buông em ra , em muốn đi khỏi đây !"
Nói xong , cô lại giơ chân , dùng đầu gót giày hướng về phía trước
Lạc Ngạo Thực nhanh mắt , di chuyển đôi chân , tránh né màn công kích kế tiếp
Vũ Nghê nhạy bén , thay đổi vị trí cái chân , lại một lần nữa , đá ngay vào giữa hai chân của anh
"A. . . . . . Ư. . . . . ." Lạc Ngạo Thực lớn tiếng kêu đau , vội vàng thu hồi đôi tay , thả Vũ Nghê ra
Có lẽ rất đau , thế nên Lạc Ngạo Thực ta mới dễ dàng bỏ qua cho Vũ Nghê như vậy . Cô cầm túi xách lên , cũng không quan sát biểu tình trên gương mặt kia , trực tiếp nói :"Lạc Ngạo Thực , em nhất định phải tìm cho được Lạc Dật , anh cứ chờ xem !"
Dứt lời , Vũ Nghê xoay người đi khỏi phòng làm việc
Lạc Ngạo Thực bởi vì đau đớn , nặng nề ngồi trên mặt đất. . . . . .
"Khốn kiếp , khốn kiếp !" Về đến nhà , Vũ Nghê ngồi trên ghế salon ra sức chửi rủa Lạc Ngạo Thực . Nếu như khởi tố anh ta , sẽ tự mang đến cho mình phiền phức , điều này Lạc Dật làm sao chịu nổi ?!
Còn nếu không đi khởi tố , cô căn bản sẽ không gặp được Lạc Dật . 6 năm rồi , đã bỏ lỡ quá nhiều , cô thật không muốn chia lìa thằng bé !
Chẳng lẽ phải chờ đến khi thằng bé trưởng thành , cô mới có thể gặp được hay sao ?!
Chỉ mới nghĩ thôi , nước mắt trên mặt đã tràn ra
"Mẹ , không cần buồn phiền như vậy . Mẹ ăn trái cây cho hạ hỏa nha !" Hoan Hoan khéo léo đem mâm đựng trái cây bỏ trên mặt bàn , ngồi cạnh an ủi
Vũ Nghê thu hồi suy nghĩ , nhìn về phía con gái :"Hoan Hoan , không phải mẹ từng nói qua , con đừng nên đụng tới dao sao ?! Nếu không cẩn thận cắt trúng ngón tay , thì phải làm sao bây giờ ?!"
"Mẹ , mẹ không cần lo . . . Trước đây khi ở cô nhi viện , con thường theo các dì quản lý trong đó phụ giúp một tay , nên chuyện này rất đỗi bình thường !"
Nhìn thấy con gái vô tâm nói , khiến cô trở nên đau lòng
Hoan Hoan là một đứa bé biết điều , đồng thời còn rất đáng yêu . Con bé mặc dù chỉ mới sáu tuổi , nhưng mà bộ dáng tương đối khả ái , gương mặt hài hòa xinh đẹp , cộng với ánh mắt bồ câu , khiến ai nhìn vào cũng đều yêu thích
Cô luôn suy nghĩ trong đầu , đứa bé đáng yêu như vậy , vì sao cha mẹ của nó lại nỡ vứt bỏ ?! Chẳng lẽ không phải là đứa con hợp pháp ?!
"Oa , đúng rồi . Mẹ , lúc nãy dì Quan Tĩnh tới đây , muốn tìm gặp mẹ đó nha !" Hoan Hoan vỗ xuống cái trán , chợt nhớ tới nói . "Mẹ , hình như tâm tình của dì ấy không được tốt lắm !" Cô bé tiếp tục bổ sung
Quan Tĩnh tìm mình ?!
Vũ Nghê mang đôi dép bông vải vào , sau đó sờ đầu con gái :"Ngoan , con ở nhà một lát . Mẹ qua bên dì ấy !"
Hoan Hoan khoa tay múa chân thủ thế ‘OK’ , đồng thời nói :"Mẹ , mẹ cứ yên tâm . Con tự chăm sóc mình được !"
Vũ Nghê vỗ đầu con gái , sau đó cầm lấy chìa khóa đi ra
"Cốc cốc cốc, Quan Tĩnh , là tớ !" Đứng ở bên ngoài cửa nhà , cô dùng sức gõ vào . Bên trong rõ ràng có tiếng tivi , nhưng là vẫn không có người mở cửa :"Quan Tĩnh , Quan Tĩnh "
Vũ Nghê vội vàng móc ra điện thoại , ấn một dãy số , tiếng chuông vang lên , nhưng không có người nghe máy
Chợt dự cảm mách bảo không tốt , cô nhanh chóng bấm 110
Cuối cùng cảnh sát cũng tới , cửa phòng được mở khóa bởi một chuyên gia . Vũ Nghê cùng cảnh sát đi vào , thấy một quan cảnh trên đất
Quan Tĩnh mặc bộ đồ vàng nhạt , đang nằm thiếp trên sàn , cổ tay toàn là máu tươi . . . . . .
"Mau , mau đưa cô ấy đến bệnh viện !" Vũ Nghê mất hết ý thức , lớn tiếng la lên
__________________________________
CHƯƠNG 150 - LÉN LÚT TRONG PHÒNG BỆNH
Từ nhà đến bệnh viện , Vũ Nghê vẫn mang đôi dép bông vải còn chưa kịp thay . Cô chắp tay trước ngực , đứng trước cửa phòng cứu cấp . Nhớ về những giọt máu đỏ chảy dài trên sàn , trong lòng không ngừng run sợ :"Quan Tĩnh , cậu phải cố lên , chuyện gì cũng có thể giải quyết mà !" Một tay cô che miệng , trên môi liên tục lay động .
Chợt điện thoại trong tay vang lên , một số lạ hoắc hiện ra . Cô vội vàng bắt máy :"Alô. . ."
"Vâng , chào cô , cô Phó !"
Âm thanh đầu dây bên kia rất quen thuộc , nhưng là cô chưa nghĩ ra là ai :"Xin hỏi , anh là . . . ?!"
"Cô Phó , à , không , đáng ra phải gọi là cô chủ . Tôi là trợ lý Lưu !" Bên kia đầu dây khai báo tên tuổi một cách rõ ràng
Trợ lý Lưu ?! Vũ Nghê nghi ngờ nhíu mày :"Có chuyện gì không ?!" Vì sao anh ta lại gọi điện cho mình ?!
"Vâng , thật ra thì tôi vừa mới đưa tổng giám đốc vào trong bệnh viện . Cô có thể tới thăm tổng giám đốc một chuyến không ?!" Trợ lý Lưu đè thấp âm điệu , tỏ vẻ lo lắng
"Anh ta không phải rất khỏe sao ?! Thế nào lại vào viện ?!" Một giờ trước anh ta vẫn bình thường mà , nghĩ đến chắc cũng không có gì :"Thật là xin lỗi , bạn tôi đang có chuyện , bây giờ tôi cũng đang ở bệnh viện , cho nên không thể đi được !"
"Cô cũng ở bệnh viện ?!" Âm thanh nghi vấn vang lên.
"Ừm !" Vũ Nghê xoay người nhìn hành lang dài , sau đó thở dài nói :"Nhờ anh chăm sóc anh ấy thật tốt . . . . . ."
"Cô chủ , không ngờ lại gặp cô ở đây !"
Lần này , thanh âm không truyền ra từ điện thoại , mà là vang lên sau lưng Vũ Nghê .
Cô cầm điện thoại , nghiêng đầu không hiểu :"Trợ lý Lưu , anh nói sao chứ ?!"
Trợ lý Lưu chủ động dập tắt điện thoại , khóe miệng nâng lên , vỗ nhẹ sau lưng Vũ Nghê :"Cô chủ !"
Vũ Nghê đột nhiên xoay người , nhìn thấy một người đang mặc tây trang thẳng thớm , cô liền ngẩn ra :"Trợ lý Lưu !"
"Thật tình cờ , thì ra cô cũng ở đây !" Trợ lý Lưu không nói quá nhiều , lập tức kéo lấy tay áo Vũ Nghê :"Cô mau đến đây đi , bác sĩ đang tính bôi thuốc cho tổng giám đốc , nhưng là tổng giám đốc nhất quyết không chịu , anh ấy chỉ muốn tìm cô !"
"Không được , bạn của tôi vẫn còn ở phòng cấp cứu , tôi không thể bỏ đi !" Vũ Nghê chỉ vào cửa phòng cứu cấp . Lại nói , anh ta tìm cô làm gì , cô cũng không phải bác sĩ , cớ gì cô phải xen vào việc người khác.
"Cô chủ , coi như tôi xin cô . Phòng bệnh tổng giám đốc cũng gần đây thôi !" Trợ lý Lưu căn bản không cho Vũ Nghê cơ hội , trực tiếp dắt cô hướng về phía trước
Vũ Nghê mới vừa vào cửa , đã nghe thấy một vị bác sĩ tuổi chừng 50 , giọng nói ôn hòa khuyên bảo :"Lạc tiên sinh , nơi này là bệnh viện , chúng tôi đều là thầy thuốc chuyên nghiệp . Nếu như xuất hiện vấn đề , sẽ ảnh hưởng đến việc trị liệu cho anh , sau này có khi trở nên phiền toái !"
Lạc Ngạo Thực nằm trên giường bệnh , giả vờ như không nghe thấy , anh im lặng không nói tiếng nào .
"Tổng giám đốc , tô mang cô ấy đến rồi !" Trợ lý Lưu vội vàng đẩy Vũ Nghê tới trước mặt ông chủ . Đi tới giường bệnh , cô một mực chứng kiến cảnh tượng tồi tệ kia , bắp chân ‘tráng kiện’ gần như sưng đỏ
Vũ Nghê hít một hơi dài , đồng thời trong lòng sinh ra cảm giác áy náy . Là cô ?! Chính cô đá anh thành ra như vậy ?!
Lạc Ngạo Thực hơi chau mày , sau đó nháy mắt với trợ lý. Làm rất tốt , nhanh như vậy đã mang cô ấy tới đây !
Đi theo ông chủ nhiều năm như vậy , lẽ nào hắn không hiểu được ý tứ của ông chủ mình
Mở miệng một tiếng là cô chủ , lại còn ở trước mặt nhiều người như vậy , khiến gò má cô ửng đỏ lên :"Trợ lý Lưu , gọi tôi Vũ Nghê được rồi "
Trợ lý Lưu cũng không có đáp trả
Nằm trên giường bệnh , Lạc Ngạo Thực bắt đầu ra lệnh , thói quen đó vẫn không hề bỏ được , anh ta quay sang vị bác sĩ già :"Bác sĩ , ông nhờ cô ấy đi , cô ấy rất thông minh !" Anh chỉ chỉ vào cô
Vũ Nghê trợn to hai mắt :"Tại sao lại là em , anh tính bắt em làm gì ?!"
"Chẳng lẽ em còn chưa hiểu ?!" Ánh mắt Lạc Ngạo Thựctrở nên sắc bén , làm cho người ta không khỏi hoảng hốt.
"Hiểu , hiểu gì chứ ?!" Chuyện của Quan Tĩnh đã chi phối đầu óc của cô rất nhiều , căn bản cô đối với việc anh ta vừa nói , mảy may không phân tích được
"Vũ Nghê , có lẽ em không biết rằng trong phòng làm việc của anh có gắn camera , thế nên chuyện gì đã xảy ra lúc đó , đều lưu giữ lại hết . Nếu như anh vu khống người khác ác ý làm trọng thương anh , thì đấy là bằng chứng thuyết phục nhất !" Anh ra vẻ uy hiếp nói to
Vũ Nghê muốn mở miệng phản kích , rõ ràng anh ta quấy rối cô trước
Anh dường như nhìn ra ý định của cô , lấn lướt nhắc nhở :"Đừng quên , là người nào đó không có sự cho phép của anh , đã tự tiện chạy vào phòng làm việc . Có rất nhiều người chứng minh được !"
Vũ Nghê vừa tính mở miệng , lập tức khép chặt lại
Lạc Ngạo Thực khẽ cong khóe môi , ánh mắt mập mờ bao phủ lấy cô :"Đến đây , bôi thuốc cho anh !"
"Vết thương của Lạc tiên sinh , nhất định phải điều trị ngay . Vậy phiền cô rồi" Bác sĩ lo lắng nói , đồng thời nhờ y tá khử trùng đôi tay cho Vũ Nghê .
Động tác của y tá tương đối thành thục , khi tinh thần cô vừa tỉnh táo , đã thấy y tá thao tác xong . Sau đó y tá và trợ lý Lưu cùng nhau ra khỏi phòng bệnh , bây giờ chỉ còn có vị bác sĩ già cùng cô và Lạc Ngạo Thực
Vị bác sĩ mở miệng nói :"Lạc tiên sinh , cậu mau đem vết thương chìa ra đi . Cô gái , trước tiên hãy bôi thuốc lên chỗ sưng đỏ !"
Vũ Nghê nghẹn họng , trân trối nhìn Lạc Ngạo Thực . Anh nằm trên giường mập mờ quan sát khuôn mặt của cô , sau đó nâng chân lên , đem tất cả quần tây lẫn quần lót đồng loạt cởi ra , phơi bày một lùm cỏ đen trước mặt , cùng với vật cương cứng mạnh mẽ giơ cao , trên đó còn ẩn hiện một dấu vết ửng đỏ
Thằng nhỏ của anh thậm chí còn như đang chào hỏi cùng cô , hơi nhúc nhích một chút
Nơi đó trông rất sạch sẽ , nhưng lại thô cứng đồng thời dài quá . Nhìn sơ còn có thể thấy rõ mạch máu , huyết mạch căng phồng
"Vũ Nghê , em nhìn cho kỹ đi , là em đá nó đấy !" Anh trách móc mắng cô một tiếng . Mặc dù các ngón tay của anh đã che khuất một phần , nhưng là cái vật kia vẫn vẫn rất cường tráng , thoạt nhìn còn lộ ra một nửa bên ngoài , chất dịch óng ánh trong suốt giống như tà ác ngưng mắt nhìn cô
Lạc Ngạo Thực lúc này cuồng dã khiến người ta phải thấu đạt lý , hấp dẫn đến nín thở
Tựa hồ trên thế giới này , chỉ một mình anh bị thương , mang theo dáng vẻ vô cùng đẹp trai .
Vũ Nghê choáng váng đầu óc , run rẩy cầm lên chai rượu sát trùng , gương mặt ửng hồng như tôm bị nấu chín
______________________________
CHƯƠNG 151 - TRÒ CHƠI KÍCH THÍCH
Lạc Ngạo Thực dường như cố ý trêu đùa Vũ Nghê , bàn tay bắt đầu bày ra chỗ kín , ánh mắt tà ác quan sát đôi gò má ửng hồng
Thừa dịp vị bác sĩ già đang mày mò chế thuốc , Lạc Ngạo Thực bắt đầu khuấy động mấy cái ngay chỗ thằng nhỏ của mình , sau đó chăm chú nhìn cô :"Nghê , em nhìn đi , đều là do em ban tặng !" Chợt cánh tay anh dời ra , cảnh tượng trước mặt khiến cô hoảng hốt , sững sờ nhìn vào chỗ đó
Đầu óc cô muốn quay cuồng , anh ta có biết mình đang ở đâu , làm gì hay không ?! Chẳng lẽ anh ta không thèm đếm xỉa đến vị bác sĩ kia ?!
Rõ ràng anh ta hạ lưu , muốn bày ra bộ dáng trần truồng , mang theo động tác bỉ ổi đứng trước mặt cô
Thấy Vũ Nghê không nói gì , Lạc Ngạo Thực nhanh chóng bắt lấy cánh tay nhỏ bé , sau đó dùng lực hướng về chỗ kín của mình
"A. . . . . . Lạc Ngạo Thực , anh buông em ra . Biết mình đang làm gì không ?!" Anh khẽ động đậy , khiến thân thể cô bất chợt cúi xuống , gương mặt tựa vào lồng ngực của anh , bàn tay nhỏ bé vô tình bị buộc nắm chặt thằng nhỏ của anh .
Rất nóng , vô cùng nóng bỏng
Vật ấy trở nên cứng rắn , mà loại cứng rắn này không thể hình dung như những mẫu xương người . Là dựa vào huyết dịch lưu thông hòa cùng thể lực dồi dào sản sinh tạo thành
Cầm vật cứng rắn trong tay , thân thể cô giống như tiếp thêm sức mạnh cho nó , càng ngày vật đó càng trướng to hơn , phút chốc còn nảy lên vài cái
Lạc Ngạo Thực giơ cao đầu , môi mỏng ghé sát gương mặt Vũ Nghê , đầu lưỡi tà ác linh hoạt khẽ liếm vào chiếc tai nhỏ nhắn .
Khi đầu lưỡi nóng bỏng liếm sâu vào , phút chốc lại vang lên vài tiếng chụt chụt , tựa hồ như tiếng nước chảy
Tay anh vẫn đang khống chế tay cô , cưỡng bách bàn tay nhỏ bé di chuyển lên xuống
"Người trẻ tuổi nên chú ý một chút , nếu không sẽ rất nghiêm trọng . Không giống như các bộ phận khác , dù có sưng đỏ đến 2 , 3 ngày , thì vài ngày sau vẫn sẽ lành lặn . Bộ phận đó vô cùng mỏng manh , nếu thật sự bị tổn thương , hậu quả rất khó lường" . Vị bác sĩ già đưa lưng về phía bọn họ , ở một bên bàn đo lường lượng thuốc . Bởi vì phải điều chế thêm một vài số thuốc , nên mất khá nhiều thời gian
Điều này vừa đúng cơ hội cho Lạc Ngạo Thực trút hết cơn giận lên người Vũ Nghê . Rõ ràng là đang trị liệu , thế nhưng trở thành việc anh đùa giỡn với cô
Vũ Nghê giống như đụng trúng quái vật , hướng mắt nhìn anh trợn to , cố gắng dùng sức để rút cánh tay về :"Lạc Ngạo Thực , anh buông em ra !" Cô hạ thấp giọng cảnh cáo anh
"Ngoan , đừng la lớn , bằng không lát nữa người mất mặt sẽ là em " Anh mập mờ nói nhỏ bên tai cô , ánh mắt tà mị nhìn vị bác sĩ cách đó không xa
"Em thật đáng chết , dám đá vào chỗ hiểm của anh . Nếu như thằng nhỏ này mà bị đá hư , người chịu thiệt cũng chính là em !" Một bên liếm láp vành tai của cô , một lúc vừa nói
"Lưu manh , anh buông tay em ra mau !" Cô dùng thanh âm cực thấp tri hô.
"Không buông , em làm cho anh kích thích thật mà !" Lạc Ngạo Thực liếc vị bác sĩ một cái , cẩn trọng quan sát xung quanh .
Đơn thuần chỉ để cho cô vuốt ve , bản thân anh cảm thấy không đủ , bàn tay kia chậm rãi mò vào cổ áo người nào đó , bắt đầu vân vê bầu ngực căng tròn
Độc tác của anh ngày càng táo tợn , khiến cho thân thể cô vì thế mà khó chịu hơn , hơi thở bắt đầu dồn dập
Vũ Nghê thật ghét bản thân mình , cớ sao dễ dàng lại bị anh ta khống chế ?! Không ngờ còn có cảm giác ngất ngây ?! Để ngăn cản xúc giác của mình , chợt cô hô lớn lên :"Bác sĩ "
"Ừ , chuyện gì ?!" Bác sĩ xoay người lại
Lạc Ngạo Thực kịp thời thả lỏng thân thể Vũ Nghê , bản thân nằm lại trên giường , vừa giống như một bệnh nhân :"Bác sĩ , bạn gái của tôi muốn hỏi ông , vết thương thế này có bị viêm không ?!"
Lạc Ngạo Thực quả nhiên tà ác , mặc dù đã buông lỏng cô , nhưng cũng không tha cánh tay nhỏ bé . Khi anh nói chuyện cùng vị bác sĩ già , vẫn cố ép buộc cô vuốt ve mình.
Bở vì Vũ Nghê chắn ngang tầm nhìn của vị bác sĩ , thế nên ông ta dĩ nhiên không thấy
Lời anh vừa nói ra , khiến cho lòng cô rung động , không kiềm chế được mà tuôn trào cảm xúc ra ngoài . Hai chữ 'bạn gái' , dịu dàng làm sao
Bạn gái , anh ta nói mình chính là bạn gái của anh ta sao ?!
Không , không đúng . Là do anh ta bị đau , dẫn đến nói chuyện linh tinh
Biết rõ là lời nói lung tung , nhưng mà nội tâm của cô muôn phần kích động , trái tim không ngừng thình thịch
Cô thật sự rất thích nghe hai chữ này
Vị bác sĩ già căn bản không nhìn ra bộ dạng mập mờ , quay đầu nghiêm túc :"Cậu cũng không cho tôi xem , chỉ nói là chỗ đó đau , tôi làm sao biết được ?! Tuy nhiên , bộ dạng của cậu bây giờ , chắc sẽ không xảy ra tác dụng phụ , nhất định có thể trị liệu !"
Lạc Ngạo Thực hướng về phía vị bác sĩ già , rất lễ phép cười , lộ ra khuôn mặt giả dối xấu hổ :"Xin lỗi bác sĩ , thật sự tôi không có thói quen phơi bày bộ dạng trước mặt người khác , cho nên mới nhờ đến cô ấy !"
"Ai u ~ cậu là đàn ông mà lại xấu hổ như thế , thật là hiếm thấy !" Vị bác sĩ già tỏ ra khen ngợi
"Ừ , tôi luôn như vậy !" Lạc Ngạo Thực khẽ mỉm cười , bộ dáng từ tốn , tiếp tục nói láo
Cảm thấy hành động kèm theo lời nói của mình hoàn toàn khác nhau , khiến Lạc Ngạo Thực cũng phải cười thầm .
"Bác sĩ , ông đừng nghe anh ta nói . . . . . ." Vũ Nghê hướng phía bác sĩ cầu cứu.
"Thế nào , bị thương rất nặng sao ?!" Vị bác sĩ già lập tức hỏi
"Bác sĩ , xin ông đừng bước tới đây !" Lạc Ngạo Thực ngăn cản vị bác sĩ già . "Tôi đã nhìn rồi , chỉ bị ửng đỏ một phần , chắc không sao đâu !" Thật ra thì anh vốn không có gì , điểm này anh có thể hiểu . Bởi vì trước đây anh đã học qua đại học Havard , cũng từng quen biết một số bác sĩ thực tập , vừa lúc anh có tham khảo một ít về vấn đề này . Nghiên cứu hệ thống tiết niệu , anh cũng có nắm sơ qua . Người thông mình như anh , đương nhiên nhớ được
Cho nên anh mới to gan ép cô cùng nhau chơi trò kích thích này ! Nhưng mà cái chân thì thật sự đau , rất đau
"Chậc , đều là đàn ông cả mà , cần gì cậu phải xấu hổ như thế ! Nhìn thấy vẻ mặt của cậu thế này , có lẽ không sao . Chỉ cần uống thuốc của tôi , thì cứ yên tâm !" Nói xong , vị bác sĩ già lại xoay người sang chỗ khác , tiếp tục phân chia liều lượng
Ánh mắt Lạc Ngạo Thực lóe lên tà ác , anh điều chỉnh tư thế , ngồi lại trên giường , sau đó nhìn vào gương mặt Vũ Nghê , dùng sức ép lấy cánh tay của cô , chậm rãi hướng dưới háng mình
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com