Chương 98_99_100
CHƯƠNG 98 - KHÔNG CÁCH NÀO PHỦ NHẬN
Thân thể Vũ Nghê trở nên cứng đờ , cô từ từ xoay người lại
Lạc Dật ngước khuôn mặt nhỏ nhắn , nâng lên khóe miệng nhìn Vũ Nghê "Dì à , có phải dì cũng giống như các ký giả khác , đang muốn tìm người đứng nhất để được phỏng vấn ?! Nếu như dì muốn tìm Hoan Hoan , con sẽ giúp dì một tay !"
Tâm trạng cô đang vốn sốc , khi nghe được những lời này cùng với vẻ mặt ngây thơ của Lạc Dật , khiến cô nhịn không được mà cười tươi lên . Cô cúi đầu ngưng mắt nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt , trong lòng sinh ra một loại ảo tưởng khát vọng —— đứa bé này có khi nào là con trai của mình không ?! "Lạc. . . . . . Dật !"
"Dì nhớ tên của con rồi à , con thật vui lắm nha ! Dựa vào điều này chứng tỏ cho thấy chúng ta bây giờ đã trở thành bạn bè !" Lạc Dật dùng giọng điệu phê duyệt , giống như ai cũng nguyện ý cùng hắn kết giao . Người lớn nếu tự ý quyết định như thế sẽ rất đáng ghét , nhưng với một đứa bé thì lại đáng yêu thế này đây !
Ánh mắt Vũ Nghê cơ hồ dán chặt vào khuôn mặt Lạc Dật , cô ngồi xổm xuống , hai tay nắm cánh tay nhỏ kia :" Lạc. . . . . . Dật , nói cho dì biết , ba của con tên gọi là gì ?!" Thanh âm Vũ Nghê nghẹn ngào hơi run rẩy.
"Hì hì , cuối cùng dì đối với ba của con cũng cảm thấy hứng thú rồi sao !" Lạc Dật ranh ma mỉm cười , cố ý không nói cho Vũ Nghê biết tên tuổi ‘ba’ mình
"Lạc Dật , có thể nói cho dì biết không ?!" Trong lòng Vũ Nghê lúc này như chết lặng , hô hấp run run chờ nghe câu trả lời
"Hì hì " Lạc Dật gạt gạt mày rậm , có chút đắc ý "Nếu dì tò mò về ba con như thế , vậy con sẽ nói cho dì biết , ông ấy tên là . . . . . ."
"Tiểu Dật " Chợt một giọng nói the thé vang lên phía sau bọn họ , tiếp đó Lạc Dật bị người kia dùng lực kéo sang một bên . Thanh âm tức giận cùng động tác đẩy đẩy Vũ Nghê tránh ra "Này , cô là ai . Nắm lấy tay tiểu Dật nhà chúng tôi làm gì ?! Tính lừa gạt trẻ con đem đi bán sao ?!"
Thân thể mỏng manh của Vũ Nghê liên tục lui về phía sau hai bước "Cô là người thân của Lạc Dật ?!"
"Đương nhiên là người thân , cô muốn làm gì ?!" Người nói chuyện là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi , vóc người hơi cao , mặc dù giọng điệu hung hăng nhưng nhìn vào vẫn thấy thiện lương !
"Thật xin lỗi , tôi . . . . . . Chỉ là tôi cảm thấy Lạc Dật rất giống với một người quen của tôi mà thôi !" Vũ Nghê vội vàng nói xin lỗi , sau đó giải thích tình huống
"Thôi nào , ít làm trò lại đi . Đây là con trai của nhà tôi , làm gì quen biết với cô chứ !" Người phụ nữ căm hờn nhìn Vũ Nghê , hoàn toàn đánh giá cô như kẻ xấu "Thiệt là , tuổi trẻ không lo làm tốt cho đời , muốn bắt trộm con cái nhà người ta , sau này xuống địa ngục sẽ bị hành tội đấy !"
Nói xong liền dùng sức nắm lấy Lạc Dật bước qua phía đường cái đối diện , chỉ thấy thân thể của Lạc Dật bị người phụ nữ này kéo tới như thở không nổi , sức lực nói chuyện còn chẳng có , huống chi thằng bé chỉ biết nghe theo và bị ép buộc đi cùng
Lạc Dật quay đầu , tỏ vẻ xin lỗi nhìn Vũ Nghê , sau đó mặc cho người khác dắt đi
Vũ Nghê lúng túng thở dài , nhất định là do cô quá nhớ đến con mình , mới sinh ra ảo giác mà thôi . Lạc Dật vẫn có mẹ , mặc dù người mẹ này có hơi thô lỗ . Nhưng thường thì người thô lỗ làm sao có thể nuôi dưỡng được một đứa con ưu tú đến vậy , hơn nữa người mẹ này và Lạc Ngạo Thực căn bản là không thể nào !
"Vũ Nghê , thật xin lỗi em . Tối qua có mấy ông chủ của những công ty doanh nghiệp gọi anh ra uống rượu , kết quả là quên gọi điện thoại báo cho em ! Thế nào , Lạc tổng không đùa bỡn em chứ ?!" Tưởng Vũ Hàng nửa đùa hỏi , giọng điệu rất thoải mái
Vũ Nghê chăm chú nhìn Tưởng Vũ Hàng , muốn từ trên mặt của hắn mà suy xét
Tưởng Vũ Hàng mở to hai mắt , dùng sức nhìn lại Vũ Nghê , không rõ sự việc mà hỏi :"Sao vậy ?! Sao em lại dùng ánh mắt này nhìn anh ?!"
"Tưởng Vũ Hàng , tối qua có thật là anh an tâm khi để em chăm sóc Lạc Ngạo Thực không ?!" Nếu như chẳng phải do hắn thì chuyện tối qua nhất định sẽ không xảy ra
"Em tức giận sao ?! Anh không quan tâm em , cho nên em tức giận ?!" Tưởng Vũ Hàng hỏi ngược lại cô "Vũ Nghê , chuyện này quả thật không phải do anh , lúc đó anh cũng rất bối rối ! Có đến ba ông chủ doanh nghiệp mở lời mời , làm sao anh có thể từ chối đây . . . . . ."
Tưởng Vũ Hàng trầm mặc xuống , đột nhiên lướt qua thân thể Vũ Nghê , con mắt bỗng chốc trợn to , khẩn trương hỏi :"Thế nào ?! Có phải là Lạc Ngạo Thực bắt nạt em ?!" Thanh âm của hắn có chút run rẩy !
Vũ Nghê im lặng nhìn hắn , trên mặt cô vẫn tỏ ra bình tĩnh
Biểu hiện của Tưởng Vũ Hàng lo lắng hơn , dùng sức nắm chặt cánh tay Vũ Nghê "Nói cho anh biết , Lạc Ngạo Thực có bắt nạt em không ?! Nếu như có , anh nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn !"
Vũ Nghê chớp mắt nhẹ nhàng lắc đầu "Tưởng Vũ Hàng , anh đừng nghĩ bậy , không có gì xảy ra cả !"
Lời nói đó cũng không làm cho hắn buông lỏng sức lực , vẫn nắm thật chặt cánh tay cô "Là thật sao ?! Em không có gạt anh chứ ?!"
Vũ Nghê quay mặt , đẩy hắn ra "Thật không có mà . Tưởng Vũ Hàng , anh chuẩn bị công việc trước mắt đi , em phải về bộ thông tin của đài !"
"Không , khoan đi đã Vũ Nghê !" Tưởng Vũ Hàng chợt kéo tay cô "Em là đang trách anh chuyện tối ngày hôm qua sao ?!"
Vũ Nghê đẩy cánh tay của hắn ra , nhìn vào khuôn mặt tràn đầy áy náy kia , cô nở ngay nụ cười trên môi "Đừng đoán nữa , anh nên an tâm làm việc đi !"
Cô làm sao trách hắn được ?! Đêm hôm qua cô căn bản cũng không có nhớ tới hắn , từ đầu tới cuối cũng không hề nghĩ đến hắn
Muốn trách chỉ có thể trách chính mình , là cô quá toan tính , vẫn còn nhớ tình cũ !
Bây giờ còn có một chuyện làm cô không thể không thừa nhận
"Nhưng mà tại sao em lại rầu rĩ không vui ?! Vũ Nghê , nói cho anh biết , chuyện gì làm em bối rối như vậy ?! Có phải vì công việc , phối hợp cùng đồng nghiệp không tốt ?!" Tưởng Vũ Hàng quan tâm hỏi "Anh nghe nói em và Diêu Hân không hợp nhau , có đúng hay không ?!"
"Em và Diêu Hân đôi khi có chút vấn đề trong công tác , nhưng mà cũng chưa tới mức không hợp" Vũ Nghê nhíu mày một cái , không phải lúc nào cô cũng vừa lòng Diêu Hân , nhưng quả thật chuyện này không khiến cô phải buồn bã đến thế !
"Không có là tốt rồi , anh cứ sợ hai người xảy ra xung đột . Em biết thân phận của cha Diêu Hân rồi đó , đôi khi chúng ta cũng nên chú ý một tý !"
"Em hiểu rồi , anh không cần phải giải thích nữa đâu . Nếu cô ấy có gì không hiểu , em vẫn sẽ cố gắng giúp đỡ tới cùng ! Dù sao đều là vì MBS , xảy ra xung đột , khác nào chọc cười cho mọi người !" Bất cứ điều gì mà cô đang làm là cạnh tranh công bằng , không thể phủ nhận cũng có lúc cô sợ bị người khác thay thế vị trí , nhưng cô luôn dựa vào thực lực của mình chứ không muốn dùng đến những thủ đoạn đê hèn
______________________________________
CHƯƠNG99 - TỤ HỌP QUẦY BAR
Thường thì những ngày cuối tuần Vũ Nghê và Quan Tĩnh hẹn gặp nhau ở hội quán bar quen thuộc của thành viên ! Khung cảnh nơi đây vô cùng lãng mạn , tiết tấu âm nhạc ở quán thường chơi là thể loại jazz , khúc nhạc du dương nhẹ nhàng khiến cho người ta cảm giác bình yên . Nơi đây là một địa điểm rất xa hoa , đến cả quầy rượu cũng được thiết kế công phu . Rất nhiều nhân viên công vụ hay tới thư giãn hoặc họp nhóm . Thông thường người ra vào chỗ này đều phải xuất trình thông tin thật kèm giấy CMND , nhằm tránh mọi tổn thất có thể xảy ra ngoài ý muốn . Đây cũng là điểm nổi bật để quán có thể kiểm soát được số lượng khách hàng của mình .
Vì thế cô mới yên tâm chi tiêu cho một loại hạng sang thế này
Vũ Nghê ngồi xuống một cái bàn , gọi ngay một ly nước trái cây . Vốn là hẹn bảy giờ sẽ gặp mặt , thế mà đã hơn bảy giờ rưỡi , cô vẫn chưa thấy Quan Tĩnh xuất hiện
Trong lòng cô đến giờ vẫn băn khoăn chuyện ngày hôm đó , đã là ngày thứ tám sau sự việc ký giả chụp hình trong khách sạn , thế nhưng scandal này hình như đã bị giấu kín , rốt cuộc cô đã có thể thở phào nhẹ nhõm . Bản thân cô thuộc ngành truyền thông , dù là vô tình hay cố ý , nếu mà nắm được một tin chấn động thế này , cho dù phải đối mặt với bao nhiêu áp lực , tin tức cũng sẽ được lan truyền ra ngoài ! Điều này nói lên được giá trị con người của hắn . Lạc Ngạo Thực - hắn quả nhiên lợi hại , có thể dùng thế lực của mình để chôn vùi tất cả .
Có một số tòa soạn thường dùng tin tức lá cải để phá hoại đời sống riêng tư người khác , cũng giống như việc cô và hắn chuyện tình một đêm tại khách sạn , tin này nếu bị tung ra , khác nào tờ báo đó càng nổi tiếng . Vậy mà hắn lại có thể dùng cách của mình triệt tiêu tức khắc . Chắc hẳn phải mất đi không ít nỗ lực và tiền bạc !
Đối với việc lần này , cô thật sự cảm ơn hắn . Chỉ là hai chữ này cô lại không thể nói ra !
Ký ức mắng chửi ai đó cứ văng vẳng bên tai cô [Anh nghe không hiểu à ?! Vậy tôi nói cho anh biết . Lạc Ngạo Thực , để xem lần này ngoài tôi bị bêu xấu ra , anh có bị mất mặt không nhé . Chuyện chúng ta từng là vợ chồng nếu để lộ ra ngoài thì cũng không tồi đâu , để mọi người biết được vì sao chúng ta ly hôn , để mọi người cùng biết tổng giám đốc tập đoàn Lạc thị là người như thế nào , đã từng bị vợ mình cắm sừng ra sao !]
Vũ Nghê ảo não siết chặt ly thủy tinh , thật hận không thể cắn đầu lưỡi của mình . Cô cũng không biết lúc đó mình suy nghĩ thế nào lại dám nói ra những từ này . Tóm lại cô rất tức giận , giận hắn làm thế với cô
‘Cộp cộp cộp’ Âm thanh gót giày gõ trên mặt đất ngày càng đến gần , Quan Tĩnh với trang phục màu đen đi tới , cô đặt mông ngồi vào ghế salon đối diện "Ai nha , xin lỗi , tớ tới trễ !"
Quan Tĩnh xinh đẹp hướng người hầu bàn kêu một ly cooktail , sau đó nhìn về phía Vũ Nghê "Hơ , hai ngày nay cậu làm sao vậy ?! Mấy ngày trước nhìn cậu mặt mày ủ rũ đã xảy ra chuyện gì sao ?!"
"Chuyện công việc thôi , có chút phiền muộn !" Vũ Nghê tránh né ánh mắt của bạn tốt . Loại chuyện đó sao có thể nói ra được chứ , phải giữ kín trong lòng , thế nên cô cố tình thử đổi đề tài "Quan Tĩnh , còn cậu , sao mấy ngày nay chẳng thấy cậu xuất hiện ở nhà tớ vậy !"
Quan Tĩnh vuốt tóc trên trán , lộ ra vẻ đẹp lòe loẹt "Hì , tớ không đến chỗ cậu , đương nhiên là tớ ~ ở cùng người tình rồi !"
Có lẽ vì chuyện tình một đêm với Lạc Ngạo Thực không bị lộ ra khiến cô càng yên tâm hơn , cho nên có chút tò mò với người tình của Quan Tĩnh "Này , người tình của cậu bao nhiêu tuổi rồi , hắn không có giai đình ư ?!"
"Không nói cậu biết . Chỉ là tuổi của hắn không đáng để tớ gọi bằng chú hay bác mà thôi . Hắn có gia đình hay không tớ cũng không rõ , nhưng mà hắn được rất nhiều cô gái yêu mến . Cậu biết không , cái người đàn ông này thật chết tiệt mà , có mấy lần hắn đang say đắm ân ái với tớ , vậy mà hắn dám kêu tên người phụ nữ khác , nghĩ đến lúc đó là tớ muốn đá hắn ra xa . . . . . ." Quan Tĩnh nhỏ giọng quát , cặp mắt xinh đẹp không ngừng tức giận , tựa hồ chuyện này làm cô phát điên.
Nghe Quan Tĩnh nói ra như thế thật khiến Vũ Nghê không muốn chen lời vào , chỉ có thể im lặng lắng nghe
Quan Tĩnh uống xong một hớp cooktail , nuốt chất lỏng chua ngọt xuống cổ , sau đó cong đôi môi đỏ mọng lên :"Vì giữ thể diện cho mình nên tớ mới chịu đựng hắn , chứ tình yêu chỉ là một lời nói dối , tiền bạc mới thật sự quan trọng"
Mặc dù Quan Tĩnh có chút thô lỗ , nhưng không phải là không hợp lý.
Quan Tĩnh đứng lên nghiêng người hướng phía Vũ Nghê , để lộ ra một sợi dây chuyền kim cương trên cái cổ trắng tuyết "Cậu thấy thế nào , đẹp không ?!"
"Harry Winston đó nha !" Vũ Nghê kinh ngạc há hốc miệng , Harry Winston là nhãn hiệu chuyên thiết kế đồ trang sức kim cương cho hoàng gia , giá tiền của nó rất đắt đỏ
"È hèm !" Đôi lông mày của Quan Tĩnh chợt nhíu lại , ngồi trở về vị trí cũ "Cậu thấy thế nào , ra tay rất hào phóng đúng không ! Tớ cũng không nghĩ tới hắn sẽ tặng cho tớ đó
thật xa xỉ đối với tớ !"
"Nhưng mà cậu dự định cùng hắn sống vậy hoài ư ?! Bây giờ mình còn trẻ , nếu chờ thêm mấy năm nữa , cậu tính thế nào ?!" Dù sao thì người phụ nữ cũng nên lập gia đình chứ !
"Dự định ?! Đến lúc đó hẳn hay . Chờ tớ già rồi thì hắn cũng chán , coi như trực tiếp nói lời chia tay , mình còn dùng chiêu nào câu dụ nữa chứ ?!" Khi nói đến đây vẻ mặt Quan Tĩnh có chút cô đơn !
Là bạn với nhau nhiều năm như vậy , Vũ Nghê làm sao không hiểu rõ Quan Tĩnh . Trong lòng cô nói không quan tâm , thật ra lại rất để ý . Nếu không thì tại sao mỗi khi người đàn ông kia vắng mặt hoặc biến mất , cô liền trở nên bất an "Thật ra tớ cảm thấy được cậu có tình cảm với hắn , đúng không ?!"
Quan Tĩnh chợt cười một tiếng , cắt đứt lời nói Vũ Nghê :"Thôi nào , không nói về tớ nữa ... Nói chuyện của cậu đi ! Buổi tối đêm đấu giá cậu cùng Lạc Ngạo Thực khiêu vũ , vũ đạo của hắn thế nào ?! Nghe mọi người nói , ngoài vẻ đẹp trai , tài nghệ khiêu vũ của hắn cũng không tồi"
"Hắn nhảy tốt là điều đương nhiên , hồi nhỏ đã được rèn luyện nhiều kỹ năng . Hơn nữa còn có cả giáo viên dạy kèm , lúc hắn học trung học cũng đạt được rất nhiều danh hiệu !" Vì quá chú tâm chủ đề của Quan Tĩnh , Vũ Nghê như quên tất cả , cô cứ luyên thuyên nói mãi , bất cẩn nói ra mọi chuyện
Quan Tĩnh kỳ quái nhìn cô thật lâu "Vũ Nghê , cậu hãy thành thật kể cho tớ nghe , những chuyện này làm sao cậu biết được ?!"
Thình lình cô mới phát hiện mình đã lỡ lời "Chuyện này. . . . . . Tớ từng xem qua bản thông tin về hắn mà !"
"Cậu gạt tớ , nghe giọng điệu của cậu , tớ cảm giác được cậu và Lạc Ngạo Thực quen nhau ?! Cậu dường như rất hiểu rõ hắn !" Quan Tĩnh vô cùng tò mò nhìn Vũ Nghê
"Tớ. . . . . . Tớ. . . . . . Tớ đã từng là . . . . . . người giúp việc cho nhà bọn họ !" Vũ Nghê hoảng sợ nói đến cà lăm
Sự việc kết hôn trước đây dựa trên hình thức người của Chu gia được gả vào Lạc gia , thế nên rất ít người biết ‘Phó Vũ Nghê’ mới chính là vợ của Lạc Ngạo Thực
"Giúp việc ?! Rất kỳ lạ nha , cậu nói thật ư ?!" Quan Tĩnh nheo lại tròng mắt "Hừ , tớ không tin đâu , có phải đêm hôm đó hai người ở cùng một chỗ ?! Cậu hãy thành thật nói cho tớ biết , Với lại . . . . . Đêm hôm đó cậu cũng không có về nhà !"
"Tớ. . . . . . Tớ. . . . . . Tớ và hắn thật sự không có gì !" Vũ Nghê lên tiếng phủ nhận.
Vào lúc đó thì xuất hiện một bóng người đi tới bên cạnh chỗ ngồi của Vũ Nghê và Quan Tĩnh . . . . .
_____________________________________
CHƯƠNG 100 - HÈN HẠ, DỐI TRÁ
Ánh mắt Quan Tĩnh nhìn theo bóng người đến gần , ngày càng trở nên kinh ngạc , đôi mắt bất bộng nhìn chằm chằm Vũ Nghê
Vũ Nghê kỳ quái nhìn bạn tốt , ánh mắt như vậy là sao ?!
Sao cứ nhìn cô sau lưng ư ?!
"Quan Tĩnh , cậu xem cái gì đấy ?!" Vũ Nghê vừa hỏi vừa xoay thân thể lại phía sau
Một mùi hương quen thuộc hòa quyện vào trong mũi cô , đập vào mắt là người đàn ông trên người mặc một bộ vest sang trọng , bên trong là chiếc áo sơ mi trắng đã mở đi ba khuy nút
Dù có nỗ lực quên đi quá khứ năm xưa thế nào thì cảm xúc lúc này như mở ra một làn sóng thủy triều , nhịp tim cô bỗng dưng đập liên hồi
Tám ngày không hề nghe tin về hắn , cô còn tưởng rằng con người này đã biến mất , không ngờ lại xuất hiện ngay trước mắt mình !
"Chúa ơi , đây không phải là Lạc tổng cự phú của MBS ư ?! Thật may mắn , có thể bất ngờ gặp được nhân vật quan trọng như anh tại đây !" Quan Tĩnh đứng lên , chủ động duỗi ra cánh tay
"Xin chào cô , Quan Tĩnh ! Rất vui được gặp cô , so với trên tivi cô còn xinh đẹp hơn !" Lạc Ngạo Thực bắt tay Quan Tĩnh , lịch sự chào hỏi
"Trời ạ , Lạc tổng biết tên của tôi sao ?! Anh cũng có xem tiết mục của tôi sao ?!"
"Tất nhiên , thời gian rãnh tôi đều phải xem tin tức thể thao , hơn nữa sao lại có thể bỏ phí nữ phát thanh vô cùng khả ái như cô được !" Lạc Ngạo Thực trả lời đơn giản , sau đó buông tay Quan Tĩnh ra
"Thật ngại quá , thì ra tôi cũng được Lạc tổng quan tâm !" Quan Tĩnh nhìn xung quanh Lạc Ngạo Thực , lông mày nhỏ nhắn nhíu lại "Lạc tổng , anh tới một mình ?!"
"À ~ không , cùng với Tưởng tổng của các cô !"
"Thật là trùng hợp , hai em cũng ở đây ?!" Tưởng Vũ Hàng đi tới , sau đó kinh ngạc nhìn hai nhân viên của mình "Như vậy đi , tôi nghĩ chúng ta nên ngồi chung bàn với họ cho tiện ! Lạc tổng , anh có ý kiến gì không ?!"
Một tay của Lạc Ngạo Thực để trong túi quần , nhếch miệng nhìn vào người phụ nữ đang ngồi run sợ trên ghế . Tối hôm nay cô mặc một bộ váy màu đen , cổ áo khoét hình chữ V , nếu đứng ở góc độ này nhìn vào có thể thấy rõ quang cảnh bầu ngực trắng ngần kia
Tròng mắt Lạc Ngạo Thực chợt tối sầm lại , một cỗ tức giận bốc lên từ trong lồng ngực của hắn
Cô mặc như vậy là để quyến rũ ai ?!
Tưởng Vũ Hàng ?! Hay còn thằng đàn ông nào khác ?!
"Có người đẹp ở đây , sao tôi nỡ từ chối được !" Lời nói ra miệng cũng là lúc ánh mắt hắn lại di chuyển qua gương mặt xinh đẹp của Quan Tĩnh
"Ha ha. . . . . . Cám ơn Lạc tổng khen ngợi . Lạc tổng , Tưởng tổng , mời ngồi !" Quan Tĩnh mỉm cười chào hỏi.
Đúng lúc Lạc Ngạo Thực ngồi xuống thì cả người hắn như chạm nhẹ vào Vũ Nghê . Khi hắn ngồi xuống điều chỉnh tư thế hai chân tách ra thì lại vô tình thân mật đụng ngay đùi phải Vũ Nghê
Cô vô thức nhích vào bên trong , hắn lại tiếp tục điều chỉnh tư thế ở giữa hai chân , dùng sức hướng tới gần sát chân cô . Quần tây hạng sang kia dán chặt trên đùi Vũ Nghê
Ban đầu cô còn cho rằng hắn cố ý , nhưng rõ ràng ánh mắt của hắn vẫn đang nhìn trên người Quan Tĩnh . Một lần nhìn qua phía cô , hắn cũng chưa từng , sau đó cô mới biết là mình tự suy đoán bậy bạ
Ý thức được điều này , tâm tình Vũ Nghê trở nên chua xót , cổ họng và lồng ngực cô như nghẹn lại , trái tim dường như đau đớn và uất ức hơn . Ngoại trừ việc tức giận , cô lại càng thất vọng với bản thân
Đôi mắt cô chăm chú quan sát dọc trên người Lạc Ngạo Thực . Giá như ánh mắt của cô lúc này là một con dao , thì gương mặt tuấn tú kia bấy giờ đã trở thành một mạng nhện đẫm máu rồi !
Lạc Ngạo Thực dường như không nhận thức được ánh mắt ‘hung tợn’ ở phía bên kia , gương mặt của hắn vẫn nhìn về Quan Tĩnh !
Quan Tĩnh tựa vào cạnh bàn , thân thiện chào hỏi "Lạc tổng , Tưởng tổng , uống chút gì không ?!"
"Cái gì cũng được , em cứ tự ý quyết định là được rồi !" Lạc Ngạo Thực ung dung nói
Chỉ ít phút sau người hầu bàn đã đem đồ uống đến
Tưởng Vũ Hàng mở đầu đề tài , chủ động giới thiệu với Lạc Ngạo Thực "Lạc tổng , Vũ Nghê thì anh biết rồi . Còn người phụ nữ xinh đẹp này chính là nữ phát thanh trên kênh thể thao của đài MBS . . . . . ."
"Ừm , mới nãy tôi cũng đã chào hỏi !" Lạc Ngạo Thực búng tro thuốc lá vào tàn gạt , sau đó lại tiếp tục khen ngợi "Các nữ phát thanh của đài MBS đều rất xinh đẹp , mỗi người một vẻ , so với người này thì người kia nhỉnh hơn đôi chút , thật làm người ta ngưỡng mộ !"
Nói đến đây hắn liền quay đầu liếc sang Vũ Nghê một cái . Vũ Nghê đương nhiên sẽ không phớt lờ cái nhìn trong mắt hắn , cũng không phải cô không nghe đến lời nói ‘so sánh’ kia
Nguyên do là trong lòng không được thoải mái , nghe thêm thế này lại càng khó chịu . Đây là ý gì ?! Mỗi người một vẻ , so với người này thì người kia nhỉnh hơn đôi chút ?!
"Ha ha. . . . . ." Được một người đàn ông có quyền lực như Lạc Ngạo Thực khen ngợi , thử hỏi cô gái nào không vui , Quan Tĩnh cười đến híp cả mắt "Lạc tổng , anh cũng không nên đem tôi ra so sánh với Vũ Nghê nha , chúng tôi là bạn tốt của nhau . Anh nói thế này , lỡ như chúng tôi xung đột thì sao . Vũ Nghê coi vậy chứ cũng là một đại mỹ nhân chiếm tỉ lệ người xem tivi cao nhất , đây là điều minh chứng không tồi !"
"Ha ha. . . . . . Xin lỗi , tôi lỡ lời ! Vũ Nghê , em không phải đang trách tôi chứ ?!" Rốt cuộc hắn cũng hướng về phía cô
Biểu cảm hai ánh mắt vô tình giao nhau , lại bị phát hiện mình đang chăm chú nhìn hắn , làm đôi gò má của người nào đó ngày càng nóng lên . Cũng may là ánh đèn nơi đây rất tối , che khuất được gương mặt đang ửng hồng kia . Cuối cùng cô cũng lấy lại sự bình tĩnh "Tất nhiên là không rồi !"
Hèn hạ , dối trá !
Ngoài miệng nói là không có gì , nhưng trong lòng cô luôn mắng chửi hắn hết lời . Càng không chịu nổi loại từ ngữ chẳng lọt tai kia , trong đầu liên tục sôi trào , bao nhiêu bực bội đều hướng tên đàn ông thối tha nguyền rủa
Nhìn vào đôi mắt xinh đẹp đang hờn giận vì ghen tuông khiến Lạc Ngạo Thực cố nén cười , hắn nhàn nhã dựa vào lưng ghế sofa , cánh tay khoác lên thành ghế , tư thế thả lỏng tràn ngập đầy nét thoải mái "Thật ra thì tôi không phải lỡ lời , như Vũ Nghê đây là bạn gái của Tưởng tổng , nếu tôi khen ngợi quá nhiều lại sợ Tưởng tổng hiểu lầm !"
Tưởng Vũ Hàng nâng lên ly rượu chạm vào cái ly của Lạc Ngạo Thực , âm thanh phát ra sắc nét "Lạc tổng suy nghĩ thật chu đáo !"
Lạc Ngạo Thực bưng ly rượu lên , nhẹ nhàng nheo lại đôi lông mày dày đặc "Phải thế thôi , tục ngữ có câu ';vợ bạn không được hại'; , tôi đương nhiên đặc biệt tôn trọng đối với Vũ Nghê !"
Rõ ràng là lời nói thanh minh dễ hiểu , nhưng lại làm lòng cô tan nát hơn . Những lời này làm cô vô cùng khó chịu , cô không thích hắn nói cô như vậy , thật sự không thích !
"A
Lạc tổng , bây giờ tôi mới hiểu , anh không phải thật lòng khen sắc đẹp của tôi , mà là anh gặp khó khăn trong việc khen ngợi Vũ Nghê , cho nên mới trêu chọc tôi ?!" Quan Tĩnh không hài lòng phàn nàn , đôi mắt mỹ lệ căng thẳng nhìn Lạc Ngạo Thực "Không được , phải phạt anh một ly , nếu không tâm trạng của tôi thật khó chịu nha !"
Nói xong Quan Tĩnh đứng dậy đến bên người Lạc Ngạo Thực , đem rượu đỏ chuyên nghiệp rót vào
Khi chân Quan Tĩnh đụng phải cạnh bàn , không biết là do vô tình hay cố ý , ngay sau đó thì thân thể cô ngã vào trên đùi Lạc Ngạo Thực , thậm chí một cánh tay còn quàng lên cổ của hắn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com