Chap 61
Hirai Momo mở cửa bước vào văn phòng của Chou Tzuyu, thấy cậu ta đang bận nói chuyện điện thoại thì cô liền im lặng ngồi xuống.
Tzuyu bật loa ngoài để cả cô và Momo đều nghe được cuộc đối thoại với người ở đầu dây bên kia.
-Cậu yên tâm đi, bảo đảm sẽ không ai có thể phát hiện ra việc này đâu. Cậu vẫn ngồi vững trên ghế chủ tịch và tiền thì rót vào túi cậu chứ không phải túi cổ đông – Chou Tzuyu trầm tĩnh nói.
-Nhưng cậu chắc chứ ? – phía bên kia hồ nghi hỏi.
-Đương nhiên là chắc rồi, chúng ta đang đi chung trên một con thuyền, mà cậu vẫn còn ngại hay sao ?
-Ừ, cũng phải. Tại tôi lo lắng thái quá, dạo gần đây chính phủ đang siết chặt vụ thuế má nên tôi hơi chột dạ.
Momo thấy thật thương thay cho kẻ đang nói chuyện với Chou Tzuyu lúc này, bởi vì nói chuyện qua điện thoại nên kẻ kia không thể nhìn thấy gương mặt đắc ý, hơi gian manh thường thấy mỗi khi biến một ai đó thành con rối của Chou Tzuyu. Dạo gần đây thì chắc có lẽ lúc này là trông cậu ta có nhiều cảm xúc nhất. Chứ không phải kiểu mặt mày lạnh lẽo, u ám đến rợn người nữa. Nhiều tháng mệt mỏi như vậy cuối cùng họ đã sắp có được kết quả như mong muốn rồi. Cũng qua chuyện này thì quả thật, Momo tự nhận rằng trên thương trường mình vẫn còn kém Chou Tzuyu một bậc, cậu ta làm việc vừa dứt khoát lại lạnh lùng, đều đánh đúng vào điểm yếu và sơ hở của người khác khiến họ không hay không biết, làm cộng sự của cậu ta là một chuyện vô cùng tốt, nhưng nếu như là làm đối thủ thì thật sự rất thảm.
-Tiền cậu gửi ở ngân hàng JS cũng nên đến lúc rút tiền lời rồi đó. Lần này nhớ khao tôi và Momo một chầu đấy.
-Hahaa, cậu thì được còn họ Hirai thì miễn đi, tôi không ưa cậu ta, rất cứng nhắc.
-Vậy sao ? – Chou Tzuyu nhướng mày đắc ý cười, còn Momo lại làm điệu bộ như không quan tâm, nhún vai một cái nét mặt cô vẫn bình thản như không.
-Nói tóm lại lần sau bàn chuyện làm ăn đừng dẫn cậu ta theo, toàn cản chuyện tốt của tôi thôi.
-Ok, được rồi.
-Tôi cúp máy đây. Chào.
Tzuyu ngắt kết nối rồi chống cằm gõ ngón tay nhè nhẹ lên bàn, hai chân mày thanh tú của cô đã giãn ra còn đôi mắt đen thẫm cũng tràn ngập sự thư thái. Rõ ràng như Momo nói, Chou Tzuyu hôm nay có tâm trạng rất tốt.
-Đây là tài liệu của lần này – Momo đặt mọi thứ văn kiện lên bàn – Cậu chắc là Park Minyoung sẽ lật đổ được anh trai cô ta chứ ?
Chou Tzuyu nhếch môi cười, tư thế vẫn không đổi cô đưa mắt nhìn Momo
•
Momo nói: "Cậu chẳng lẽ còn không nhìn ra hay sao ? Park Jihoon bây giờ chẳng khác gì chiếc lá sắp rụng vậy, chúng ta chỉ giúp hắn ta thổi nhẹ một cái thôi. Tên đó, tôi đã chướng mắt lâu lắm rồi, lần này bắt hắn trả đủ cả vốn lẫn lời."
Tzuyu ngẫm nghĩ một lúc rồi mới gật đầu đồng ý.
-Chiều nay tôi có việc bận cậu có thể đi kí hợp đồng này với Park MinYoung thay tôi được hay không ?
Momo nhíu mày: "Không được, chiều nay tôi đã có hẹn dùng cơm rồi. Cậu đừng quá đáng như vậy, lần trước lỡ hẹn của tôi là cũng bởi vì cậu."
Thấy Momo trở nên sốt sắng, Chou Tzuyu khinh bỉ nhìn bạn của mình: "Ai mà lại khiến cậu quan tâm tới trốn việc như vậy hả ?"
-Sana – Momo rất bình thản trả lời khi xem xét lịch trình trong điện thoại của mình.
Minatozaki Sana. Cô ấy có vẻ sống khá tốt.
Cái tên đó bỗng gợi nhắc cho Chou Tzuyu về một cô gái lúc nào cũng chỉ biết lạnh lùng với cô, nói toàn những lời nặng nhẹ khiến cô tức giận. Nhưng lại cũng nhắc cho cô nhớ về một ánh mắt trong veo yếu đuối dưới ánh trăng đêm nào, nhắc tới gương mặt xinh đẹp, ngượng ngùng của cô ấy trong khu rừng ngập tràn sắc hồng sharon. Chou Tzuyu cứ nghĩ rằng dừng lại trước khi có tình cảm sâu đậm thì sẽ tốt hơn, bởi vì họ vốn đâu là gì của nhau.
Nhưng hóa ra mọi chuyện lại không như cô nghĩ, ở bên cạnh Sana, cô luôn cảm thấy lạc mất sự kiêu hãnh và trầm tĩnh của chính mình, luôn có thái độ phòng bị không muốn phơi bày mọi suy nghĩ để cô ấy dễ dàng chiếm cứ tâm trí cô.
Còn khi rời xa cô ấy, Chou Tzuyu vẫn là chính mình, nhưng lại mãi vẫn không thể trả lời được một câu hỏi, rốt cuộc trên đời này có nơi nào được gọi là kết thúc của nỗi nhớ hay không ?
3 tháng không gặp cô ấy, nhưng Sana nào biết cô vẫn thỉnh thoảng đứng nhìn cô ấy từ phía xa. Muốn chạy lại ôm lấy dáng người gầy yếu ấy vào lòng, hôn lên đôi môi đỏ hồng xinh xắn ấy và muốn cô ấy chỉ thuộc về riêng mình. Nhưng những lúc như vậy, câu nói cuối cùng của cô ấy lại vang lên trong đầu, khiến Chou Tzuyu chợt cảm thấy phát bệnh với chính mình. Nếu cô giao hết tình cảm, ước vọng cho cô ấy nhưng đổi lại vẫn là một cái vỏ bọc lạnh lùng và luôn khinh thường mọi việc cô làm thì cô có phải nên chọn lấy cái chết như con nhím kia. Chou Tzuyu luôn tự nhận mình là một con người có lòng vị kỉ rất cao, và vì thế cô sẽ không đời nào cho phép bản thân mình nhún nhường để trở nên dễ dàng bị khinh rẻ như vậy.
-Thôi được rồi, cậu cứ đi đi. Chiều nay tôi dời lịch hẹn xuống một chút là được.
-Được rồi – Momo đứa dấu hiện ok rồi nghiêm túc nhìn Chou Tzuyu nói - Tôi còn có một chuyện muốn hỏi cậu.
-Chuyện gì ?
-Cậu định sẽ kết hôn với Lee Anna thật sao ?
-Ai nói là tôi sẽ kết hôn với cô ta. – Chou Tzuyu lãnh đạm trả lời.
-Vậy...tin tức đính hôn...là do cậu cố tình tung ra có phải không ?
Ánh mắt đang tập trung vào màn hình máy tính của Chou Tzuyu chợt ngừng lại, ngần ngừ một lúc cô liền gật đầu: "Mang tiếng là người sẽ kết hôn với con gái cưng của chủ tịch ngân hàng DG sẽ tạo được lòng tin cho bọn chúng hơn."
Momo hiểu từ "bọn chúng" ở đây là ý chỉ Park Jihoon và những nhà đầu tư có dây mơ rễ má khác với hắn, những người nếu như một khi họ đứng chung một phe có thể sẽ khiến TYC gặp nguy hiểm. Người ta nói thương trường là chiến trường nhưng trên người thương trường nói gì thì nói, cũng chủ yếu chỉ dựa vào những mối quan hệ mà sống thôi. Nên chỉ vởi một hành động tung tin đồn nho nhỏ, mà Chou Tzuyu đã tạo ra được bước đà lớn như vậy, lại còn có thể tranh thủ được cả sự giúp đỡ từ phía Lee Dong Gun. Momo thật sự rất phục cái khả năng nắm bắm tình huống và lợi dụng vấn đề của cậu ta. Xét trên mặt kinh doanh thì nó rất hợp lý, lại vô cùng thông mình nữa. Nhưng làm như vậy, phải chăng là quá bất công với Lee Anna, dù sao cô ta cũng yêu cậu ấy thật lòng.
-Cậu nghĩ rằng tôi rất đáng khinh thường, có phải hay không ? – Chou Tzuyu lên tiếng hỏi khi quan sát nét mặt của Momo.
-Cũng có một chút. Nếu sau này Lee Anna bị tổn thương thì cậu sẽ làm thế nào ? Dù sao cô ấy cũng chẳng có liên hệ gì tới chuyện này nên không đáng bị như vậy
Những lời Momo nói làm Chou Tzuyu chợt nhớ tới gương mặt của Sana ở lần nói chuyện cuối cùng của họ trong bệnh viện, ánh mắt cô ấy lạnh lùng nhìn cô thật sự rất khó chịu, cô hừ một tiếng rồi trầm giọng nói: "Tôi chưa từng hứa hẹn gì với cô ấy cả. "
Momo thấy thái độ phản ứng của Chou Tzuyu có hơi khác lạ, cậu ta bình thường chắc chắn sẽ mỉa mai suy nghĩ của cô hay đắc ý về với chính mình, nhưng lần này hình như là chống chế hơi yếu ớt thì phải. Momo ậm ừ vài tiếng cho qua rồi cũng chào Chou Tzuyu đứng lên ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com