Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 75


Chou Tzuyu sau khi chia tay với mọi người thì đã hơn 10g tối, cô bước ra khỏi nhà hàng và ngước nhìn lên bầu trời ban đêm, lắng nghe những âm thanh xung quanh mình. Tiếng xa xa rồi có tiếng gần kề, mọi thứ đều có chỗ đứng riêng của nó và mỗi người đều có một công việc riêng của mình.

Có câu nói rằng cuộc đời của chúng ta đều là do mỗi người chúng ta chịu trách nhiệm lấy, không thể nhờ cậy một ai khác có thể lo lắng thay cho mình. Nói theo cách này hay cách khác, thật sự mỗi con người sống trên đời vốn đã luôn cô đơn, chỉ là cái định nghĩa cô đơn đó còn tùy thuộc vào từng mỗi người. Khi chúng ta mở rộng lòng mình và hướng đến sự chân thành trong từng mối quan hệ thì cái định nghĩa đó sẽ tự khắc được đẩy lùi ra xa.Hoặc sẽ trở thành một bóng ma bao phủ con người ta lại.

Tzuyu vô thức tìm và gọi đến một số điện thoại vô cùng quen thuộc, không biết từ khi nào nó đã tự khắc in sâu trong đầu cô, đến nỗi chỉ cần nhắm mắt lại là nó có thể hiện ra rất rõ ràng. Từng tiếng đổ chuông đều đặn vang lên, Tzuyu hi vọng rằng hiện giờ Sana đang ở nhà.

-Em đang ở đâu vậy ?

Tiếng người nói ở đầu dây bên kia vọng đến, nghe có vẻ mỏi mệt: "Em còn ở văn phòng, tối nay có lẽ sẽ về rất trễ."

-Ừ. Được rồi, đừng làm quá sức – Tzuyu nhẹ nhàng căn dặn.

Ở bên kia, Sana muốn nói điều gì đó nhưng lại không biết điều đó có đúng đắn hay không, rốt cuộc thì chỉ có tiếng ậm ừ kết thúc cuộc đối thoại ngắn ngủi

Luôn là như vậy, những lời nói ngọt ngào hay những hứa hẹn về ngày sau đều chưa bao giờ xảy ra, vì cả hai người họ chưa từng xem trọng những nguyên tắc tình yêu thông thường. Nếu đã là tình nhân thì không cần phải hỏi thăm, là tình nhân thì không cần phải sợ ngày sau sẽ đau buồn. Đến bây giờ, họ vẫn quen đặt cho mối quan hệ của mình như vậy vì nó thanh thản và thoải mái hơn rất nhiều khi không có bất kì chữ "yêu" nào ràng buộc.

Giống như con người ta vốn luôn say mê vẻ đẹp của ánh trăng, nhưng nếu có cơ hội đến gần rồi thì có phải chăng sẽ sợ đức tin của mình tan vỡ, vầng trăng trong lòng đó sẽ mãi mãi không còn đẹp nữa.

Người ta vẫn thường bảo, nói dễ hơn làm, nhưng đôi khi mờ mịt một chút đến bên nhau lại đem đến cảm giác an toàn hơn là nói yêu nhau rõ ràng. Bởi vì sợ rằng càng yêu nhau, thì tổn thương lại càng sâu sắc.

Sana không có ở nhà, Chou Tzuyu cũng không vội về, cô lái xe chầm chầm trên đường để mặc cho những chiếc xe khác vượt qua mình, nếu biết trước là sẽ đi lang thang như vậy thì cô đã rủ Momo cùng ngồi lại. Đúng lúc đang tiếc nuối hoàn cảnh hiện giờ, thì Chou Tzuyu nhìn thấy một người vừa đi vào một quán bar lớn, một người mà lẽ ra giờ này không nên có mặt ở những chỗ đó.

Chẳng lẽ Myoui Mina lại muốn tiếp thân chủ của mình tại quá bar hay sao ?

Chou Tzuyu nghĩ ngợi một lúc rồi quyết định đi vào trong, dù gì hiện giờ cô cũng không có việc gì làm, tìm một người để nói chuyện cũng không phải là ý kiến tồi. Chậm rãi len vào giữa những đám đông, cô đi đến chiếc bàn nơi Myoui Mina đang ngồi. Tzuyu đưa mắt nhìn từ gương mặt đầy phiền muộn kia đến hai cái 2 ly rỗng trên bàn, có vẻ tối nay có một người đang cần sa khướt thì phải.

-Không làm phiền cậu tiếp thân chủ chứ ? – Tzuyu ngồi xuống chiếc ghế còn lại và ra dấu cho cô gái phục vụ lấy một ly tương tự.

Mina nhìn người bên cạnh rồi cười nhạt: "Thì ra là cậu. Lại đá đểu tôi à ?"

-Rất mừng là cậu vẫn còn tỉnh táo như vậy. Sao rồi, gặp chuyện buồn hả ?

-Chắc cậu không phải là thật lòng hỏi thăm chứ.

Chou Tzuyu xoay xoay ly rượu rỗng của Mina trên bàn: "Biết làm sao được, hiên giờ tôi lại chẳng có việc gì làm.

Mina cười buồn: "Cậu lúc nào cũng không ưa tôi thì phải ?"

-Từ hồi đại học đã như vậy rồi, cậu còn không nhận ra hay sao. Tính cách chúng ta rất khác nhau, Myoui Mina à.

-Ừ đúng vậy – Mina gật gật đầu mình, ánh mắt cô buồn bã nhìn xa xăm rồi bắt đầu nói, giọng điều mệt mỏi như câu chuyện đó đã hành hạ cô từ hàng mấy thế kỉ vậy:

-Cậu biết không. Gần đây ba mẹ của Nayeon đã về nước nên thường xuyên đến thăm cô ấy, rất nhiều nhiều. Hôm nay tôi còn đưa Nayeon và Yeonie về họp mặt gia đình nhà họ Im nữa. Tôi cứ nghĩ qua nhiều năm như vậy rồi thì họ cũng sẽ thích tôi, nhưng...thật ra mọi chuyện lại không phải như vậy. Với họ, tôi vẫn là một sai lầm của Nayeon.

-Tôi nghe nói gia đình Nayeon rất giàu có thì phải – Chou Tzuyu uống lấy rượu của mình và chậm rãi nói.

-Phải. Rất giàu.

-Người giàu thường khinh rẻ những người khác và nhữngngười nghèo lại chịu để cho họ khinh. Những người đó khinh cậu à ?

Mina lại không trả lời, cô im lặng uống cạn ly rượu của mình. Ngày hôm nay với cô thật sự rất dài, những người trong gia đình họ Im bỗng nhiên đã phơi bày cho cô một sự thật rằng ở cùng cô, Nayeon đã phải đánh mất rất nhiều thứ. So với những cô em họ kiêu kì, lượt là của mình, cô đã phải chịu thiếu thốn quá nhiều và điều này khiến trái tim cô chỉ nghĩ đến thôi đã thấy đau đớn và day dứt không ngừng. Vốn biết sống trên đời này, có được hạnh phúc mới chính là điều quan trọng nhất. Nhưng cái cảm giác khả năng của bản thân mình không đủ lớn, không đem lại được những gì tốt hơn thứ mà người mình yêu đã chấp nhận đánh đổi vì mình, thì thật không dễ chịu chút nào.

-Họ thì thầm nói với nhau rằng nếu không vì tôi, hiện giờ Nayeon có thể sẽ là một bà chủ của một tập đoàn nào đó, suốt ngày được hưởng thụ mọi thứ giàu sang nhất trên đời này.

-Rồi cậu tin họ sao ?

-Không, tôi đương nhiên là không tin rồi. Nhưng tôi cũng biết hiện giờ với Nayeon mọi thứ cũng không phải là tốt nhất, tiền mở văn phòng luật cũng là do ba mẹ của cô ấy cho. Đến bây giờ tôi cũng chưa đủ tiền để trả lại cho họ. Thật sự đứng bên cạnh Nayeon tôi đôi khi cũng cảm thấy rằng mình có lỗi, không xứng đáng với cô ấy.

-Cậu lúc nào cũng thích tự chuốc lấy buồn phiền nhỉ, hình như cậu đang tự ti về bản thân mình lắm thì phải.

-Tôi cảm thấy hiện giờ đầu óc của mình rất rối loạn, Nayeon càng tỏ ra không có chuyện gì thì tôi lại càng cảm thấy có lỗi, tâm trạng lúc nào cũng nặng nề nên gần đây luôn vô cớ tỏ ra khó chịu với cô ấy. Cậu nghĩ tôi có phải là đã điên rồi hay không ?

-Cậu thay đổi rồi, Myoui Mina - Chou Tzuyu liếc nhìn Mina một cái, ánh mắt mang ý cười nhàn nhạt - Tôi nhớ hồi đại học có lần cậu đã mắng những kẻ lắm tiền trong lớp một trận té tát. Đến nỗi 3 ngày sao bọn chúng vẫn còn không dám vác mặt tới trường. Vậy mà bây giờ cậu lại ngồi đậy tự thán giữa giàu với nghèo hay sao.

Chuyện Chou Tzuyu gợi nhắc lại khiến Mina mờ mịt, cô nhìn vào những hình ảnh loạn xạ trên sàn nhảy một hồi lâu rồi lại lắc đầu: "Thời gian qua đi thì ai cũng phải lớn, có những thứ trước đây tưởng chẳng là gì, hóa ra khi thật sự đối mặt với nó rồi thì lại phát hiện hóa ra ngày trước mình lại ngây thơ đến như vậy." – giống như cô, trước đây luôn nghĩ rằng phải đi lên bằng chính năng lực của bản thân mình, phải luôn ngẩng cao đầu với người khác. Xem thường những thứ vật chất hư vinh và những con người sống chỉ để làm nô lệ cho nó. Vậy mà giờ đây, cuộc đời xoay vần, tâm tư con người đã không còn đơn giản chỉ là bản tính ngay thẳng và tràn đầy nhiệt huyết như ngày nào nữa.

-Cũng phải, thế giới này không giống như cái thời còn sinh viên, nơi mà mỗi người chúng ta luôn nghĩ rằng có thể thay đổi được nó. Giờ nhận ra được rồi, thật sự rất ngây thơ.

-Cậu biết không. Hôm nay, tôi còn gặp được người đã từng là vị hôn phu của Nayeon nữa, anh ta tên là Ok Jang Woo, hiện là giám đốc của tập đoàn tài chính HJ – Mina chua chát nói rồi lại cười buồn – Tôi không ngại cái quá khứ giữa hai người họ, cũng không sợ tương lai mà là sợ chính mình thường không tự chủ được mà đem bản thân ra so sánh với anh ta. Lăng trì tâm trí của mình.

Chou Tzuyu nhìn gương mặt mệt mỏi của Myoui Mina, lắc đầu khinh khỉnh: "Con người cậu thiếu nhạy bén nhưng lại quá thừa nhạy cảm, quả thật rất buồn cười."

...

Một lần nữa sự im lặng lại bao trùm lấy cả hai, họ để mặc cho những giọt rượu bỏng rát cứ không ngừng vơi đi. Thời gian trôi qua, đôi khi sự im lặng lại đồng nghĩa với việc chia sẽ. Mặc dù cái không khí ồn ào bên ngoài đang bao quanh lấy họ, nhưng tâm trí hai người đều tĩnh lặng theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình. Một lúc rất lâu, Chou Tzuyu lại lên tiếng nói:

-Nhưng ít nhất...cậu không nên để người khác có cơ hội xem thường mình. Họ sẽ không thể xem thường cậu nếu như cậu xem trọng chính bản thân mình. Người khác có thể nói là tôi kiêu ngạo nhưng tôi chỉ nghĩ rằng tôi đang kiêu hãnh vì chính bản thân tôi mà thôi. Myoui Mina, cậu không tin tưởng vào mình thì hãy tin tưởng vào Nayeon, cô ấy sẽ không đời nào hy sinh nhiều như vậy chỉ để lựa chọn một kẻ kém cỏi đâu."

Có thể nói đó là câu nói dễ nghe nhất lần đầu tiên Chou Tzuyu nói với Myoui Mina. Sau khi Tzuyu ra về, Mina còn ngồi lại ở đó rất lâu, cô ngẫm nghĩ về Nayeon, về bản thân mình, về cuộc sống của họ và về câu nói vừa rồi của Chou Tzuyu. Nhẹ thở ra một cái, Mina tự hỏi có bao giờ Nayeon thấy hối hận vì đã lựa chọn cô hay không ?

Còn cô thì biết mình chưa từng hối hận khi phải chịu những ánh mắt khinh thường đó vì đã yêu cô ấy. Nhưng năm dài tháng rộng, hiện thời cô đang mệt mỏi quá, những áp lực bên ngoài và những muộn phiền cứ vậy chặt lấy cô, khiến Mina không có thể gắng ngượng được nữa. Giống như sức lực của những ngày trước đó đều là do cô vay mượn mà có, đến lúc phải trả lại rồi mới nhìn rõ bản thân mình cũng chỉ là một con người bình thường với những phút giây yếu đuối thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com