Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương: 264 - 267.

Chương 264: Hình tượng vú em của lão Đàm.

Bên này bạn tổng giám đốc Đàm đang tình nồng ý mật với vợ yêu, còn bên kia Quý Kình Phàm và Đàm Tâm thì đang trong tình trạng chiến tranh lạnh.

Tuy ngoài miệng Quý kình Phàm chê bai là phụ nữ không thể nói lý được, nhưng lại lén lút chạy đi lấy lòng Đàm Tâm.

Nhưng Đàm Tâm vốn dĩ không để Quý Kình Phàm ở trong lòng, cho nên cũng không có dự tính hàn gắn lại mối quan hệ với Quý Kình Phàm, cũng may dù sao hai người vẫn phải diễn kịch trước mặt mọi người vì thế mà Quý Kình Phàm luôn có cơ hội để bắt chuyện với Đàm Tâm.

Vào bữa cơm trưa hôm nay, nhân lúc cả nhà đều có mặt ngoại trừ Đàm Dịch Khiêm, Đàm Tâm đột nhiên thông báo với mọi người: "Ba mẹ, con muốn tìm việc làm."

Mọi người nghe thế đều sững người ngây ngẩn.

Đàm Tâm lập tức bổ sung nói: "Ba mẹ yên tâm đi, lần này con sẽ không giống như trước kia nữa, lần này con thực sự là vì muốn làm cho cuộc sống của mình trở nên có ý nghĩa hơn thôi."

Bà Đàm là người hoàn hồn lại trước tiên, lên tiếng hỏi: "Chuyện đi làm thì cũng được, nhưng con vừa mới kết hôn với Kình Phàm, con cái thì vẫn còn chưa sinh được đứa nào cả, sao giờ lại đi vất vả làm việc khác được?"

Hạ Tử Du cười gật đầu: "Dạ đúng rồi, mẹ à, sinh con mới là quan trọng nhất."

Đàm Tâm bĩu môi với Hạ Tử Du, tiếp tục nói: "Mẹ à chuyện sinh con thì chưa cần vội, mọi việc nên thuận theo tự nhiên thôi. Nhưng giờ con thật sự rất cần một công việc, con không muốn sống tiếp những ngày tháng rảnh rỗi không có việc gì làm nữa."

Quý Kình Phàm đúng lúc này lên tiếng: "Bà xã, anh đảm bảo anh có đủ tiền nuôi em, em không cần đi làm đâu."

Đàm Tâm lạnh lùng lườm Quý Kình Phàm một cái, nhưng trên môi vẫn mỉm cười nói: "Kình Phàm à, cho dù anh muốn nuôi em nhưng em cũng không thể cứ suốt ngày ở nhà mà làm sâu gạo được."

Ông Đàm nói: "Thật ra ý nghĩ ra ngoài làm việc này của Đàm Tâm cũng rất tốt, con người nói thế nào cũng nên ra ngoài xã hội để rèn luyện bản thân."

Bà Đàm quan tâm hỏi: "Nếu quả thật muốn đi làm, vậy thì con đến làm việc ở Đàm thị đi, dù sao cũng là công ty nhà minh không sợ chịu thiệt cũng không sợ bị người khác ức hiếp."

Đàm Tâm trả lời: "Mẹ, con không vào Đàm thị đâu, con không muốn bị người khác nói là 'đi cửa sau', hơn nữa nếu đã đến đó làm việc, vậy thì con đi làm cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Con muốn đi ra ngoài tự mình tìm việc làm, để tự mình nâng cao năng lực thích ứng với xã hội của mình."
Bà Đàm lo âu nhíu mày, "Con bây giờ ra ngoài thì có thể làm được cái gì đây? Con chẳng có chút kinh nghiệm nào cả."

Đàm Tâm xóa toan sự lo nghĩ của bà Đàm: "Không có kinh nghiệm thì có thể học, huống chi nói thế nào đi nữa thì con cũng từng tốt nghiệp đại học ở Cornell mà." (Viện Đại học Cornell là một viện đại học tư tọa lạc ở Ithaca tại New York với 14 trường)

"Con muốn làm gì đó là do con quyết định, ba mẹ có muốn can thiệp vào cũng không được, nhưng mà bây giờ con đã lập gia đình rồi, mọi việc cũng phải nên biết đứng ở phương diện của chồng mình mà suy sét nữa chứ. Kình Phàm à, chuyện con Tâm nó muốn đi làm con nghĩ thế nào?" Ông Đàm chu đáo hỏi thăm con rể.

Quý Kình Phàm còn chưa trả lời nhưng cũng cảm giác được ánh mắt của Đàm Tâm như hai lưỡi dao sắc bén bắn phá càn quét tới mình, Đàm Tâm lần này ý bảo dĩ nhiên là muốn Quý Kình Phàm không nên nói chuyện lung tung.

Quý Kình Phàm rất khôn khéo trả lời: "Thưa ba, chỉ cần Đàm Tâm thấy vui thì con cũng không ngại đâu ạ."

Quý Kình Phàm cho Đàm Tâm một đáp án hài lòng.

Ông Đàm nghe thấy Quý Kình Phàm nói như vậy ngay sau đó liền gật đầu: "Nếu Kình Phàm cũng đã nói vậy rồi thì con hãy tự mình cân nhắc xem thế nào rồi làm! Nhưng có một điều ba phải nhắc con, ra ngoài làm việc không thể giống ở nhà được, phải biết chỉnh sửa lại tính tình đại tiểu thư của con đấy."

"Ba, con biết rõ rồi mà."


Bữa trưa kết thúc, Hạ Tử Du đang định đi lên lầu trông con, thì lại nhìn thấy Quý Kình Phàm đã sớm đứng dựa trên lan can cầu thang chờ cô.

Hạ Tử Du nghi ngờ hỏi: "Quý Kình Phàm, anh...Có chuyện gì sao?"

Quý Kình Phàm mỉm cười: "Ừ, tìm em muốn em giúp tôi một chuyện."

"Giúp chuyện gì?"

"Chuyện Đàm Tâm muốn đi làm em biết chứ?"

Hạ Tử Du ngơ ngác gật đầu.

Quý Kình Phàm mỉm cười nói: "Tôi là cán bộ ngoại giao, trong một năm có khoảng hai phần ba thời gian đều ở nước Anh xử lý công việc liên quan đến ngoại giao Trung Anh, nếu như Đàm Tâm có công việc ở đây, vậy thì thời gian tôi ở lại bên cô ấy sẽ ít đi, cho nên hiện giờ tôi cần bà tổng giám đốc em giúp tôi một chuyện."

"Nếu như tôi có thể giúp được anh vậy thì xin cứ nói." Quan điểm của cô vẫn luôn ủng hộ việc Đàm Tâm và Quý Kình Phàm đến với nhau.

Quý Kình Phàm nói: "Vậy thì làm phiền em nói với tổng giám đốc Đàm một tiếng, nhờ cậu ta dùng danh tiếng trong giới thương mại của mình mà huy động mấy ông sếp của những tập đoàn đó đều không dám nhận Đàm Tâm vào làm việc."

"Không phải là anh cũng muốn để chị Tâm đi làm à ? Nói thật, em cảm thấy để chị Tâm đi làm vậy cũng tốt, giống như em vậy thực sự rất muốn ra ngoài đi làm nhưng hiện nay có mấy đứa nhỏ bám dính không thể dứt ra được."

"Bởi vì tôi đã có một công việc thích hợp cho Đàm Tâm hơn."

"Cái gì?"

"Làm thư ký riêng cho tôi ở bộ ngoại giao."

Hạ Tử Du kinh ngạc: "Hóa ra anh đã tính toán đâu vào đó hết cả rồi, nhưng mà nếu anh muốn chị Tâm làm thư ký riêng cho anh vậy tại sao không nói thẳng với chị ấy?"

"Từ sau cái vụ nước hoa kia, Đàm Tâm vẫn còn đang giận dỗi với tôi, chắc chắn cô ấy sẽ không nghe theo tôi đâu."

Lúc ăn cơm Quý Kình Phàm không nói ra ý kiến nào khác thì ra là đã sớm tính toán chu đáo cả rồi. 

Xem ra chị Tâm nói không sai, tính cách của Quý Kình Phàm thật sự là thâm trầm sâu xa, nhưng mà cô nghe chồng yêu có con mắt nhìn người cực kỳ chuẩn xác tinh tường của cô nói nhân phẩm của Quý Kình Phàm không có vẫn đề gì cả, cô cũng chẳng cần phải so đo cái chuyện Quý Kình Phàm 'tính kế' chị Tâm như thế nào, dù sao mục đích của Quý Kình Phàm cũng chỉ là muốn đối xử tốt với Đàm Tam, vậy thì muốn cô giúp một chút thì có làm sao đâu chứ?

"Chuyện này em sẽ giúp anh, nhưng mà em không cho phép anh bắt nạt chị Tâm đâu đó."

Quý Kình Phàm vẻ mặt bi thương thốt ra: "Nếu cô ấy không bắt nạt tôi thì tôi đã lạy trời rồi."

Hạ Tử Du bật cười nhẹ: "Được rồi, anh cứ đợi tin tốt của em đi."


Hôm sau.

Từ sáng sớm Đàm Tâm đã ăn mặc như một Office lady, cầm lấy đủ loại giấy tờ đã chuẩn bị quyết định hôm nay phải đi tìm việc làm.

Đàm Tâm vốn không muốn cho Quý Kình Phàm đi theo nhưng lúc cô gọi tài xế đưa cô đến nội thành mới phát hiện ra là tài xế của cô hôm nay lại chính là Quý Kình Phàm.

Đàm Tâm vừa nhìn thấy Quý Kình Phàm thì không nhịn được mà cau mày: "Này, tài xế đâu rồi?"

"Chính là tôi."

Đàm Tâm phiền não nói: "Bây giờ tôi đang vội đi tìm việc rồi, anh đừng làm trễ nãi thời gian của tôi, cho tôi xuống xe."

Quý Kình Phàm nhướng mày nói: "Đi tìm việc cùng với em là do chính miệng ba mẹ vợi đã dặn dò tôi, nếu như tôi ở nhà nhỡ ba mẹ vợ hỏi đến tôi biết trả lời làm sao đây?"

"Anh..."

Đàm Tâm còn đang tức giận thì Quý Kình Phàm đã đạp chân ga.

Mặc kệ Đàm Tâm có vui hay không, tóm lại Quý Kình Phàm cũng đã đi theo được rồi.

Lúc Đàm Tâm vào công ty nộp đơn, Quý Kình Phàm yên vị ngồi trong xe nhàn nhã đợi cô.

Đàm Tâm bước ra từ công ty được nhận lời mời đầu tiên thì cúi đầu buồn xo, cho nên khi cô vừa mới lên xe thì đã bị Quý Kình Phàm nhạo báng: "Có phải người ta nói là miếu nhà họ nhỏ bé không chứa nổi vị Phật quãng đại như em đúng không?"

Đàm Tâm tức giận nói: "Ai cần anh lo."

Thật ra thì đúng như những gì Quý Kình Phàm đã suy đoán, ông chủ của công ty đó nói trình độ học vấn của cô đối với công ty ông ta mà nói chính là 'đại tài tiểu dụng'*...Cô nói đến mức khô nước bọt mà công ty đó cũng không chịu nhận cô vào làm. (*có thể hiểu là gáo vàng múc nước giếng bùn hoặc dùng dùng dao mổ trâu để giết gà)

Kế tiếp Đàm Tâm đi đến công ty thứ hai nhận lời mời mình. Kết quả thất bại chán nản quay về, khi bước lên xe còn bị Quý Kình Phàm trêu ghẹo: "Tôi đoán chắc từ lúc ông chủ nọ nhìn thấy phần kinh nghiệm công việc trên tóm tắt lý lịch của em người ta đã ngay lập tức lắc đầu."

"Hừ, tôi không tin là không có công ty nào tuyển dụng tôi." Đến lúc này lòng tin của Đàm Tâm vẫn vững chắc như bàn thạch.


Tiếp theo công ty thứ ba công ty thứ tư...Kết quả sau cùng đều là ngay cả chờ thông báo sau cũng không có mà là từ chối thẳng thừng.

Lòng tin của Đàm Tâm cuối cùng cũng vỡ tan tành, trên đường trở về cô ôm xấp sơ yếu lí lịch khư khư trong lòng, tâm trạng bị đả kích cực độ.

Quý Kình Phàm liếc nhìn người phụ nữ mình thích qua gương chiếu hậu cười nói: "Cô Đàm à, có phải lúc này đã hiểu được thế nào là gặp phải cản trở lớn nhất trong đời người rồi hay không?"

Đàm Tâm nhìn thấy Quý Kình Phàm nhướng mắt cười mình thì nói: "Anh muốn giễu cợt tôi thì cứ việc cười đi, bản cô nương biết bản thân mình có bao nhiêu phân lượng, mặc dù tìm công việc không dễ nhưng bản cô nương rất có lòng tin vào bản thân mình nhất định sẽ có công ty nhận tôi. Còn nữa, tôi vẫn luôn cảm thấy, hôm nay nếu không phải là cái tên sao chổi như anh đi theo tôi, tôi nghĩ có lẽ chuyện đi tìm việc của tôi sẽ không có xúi quẩy như thế này đâu."

"'Bà xã' à, tôi không phải là sao chổi chà như em nói đâu, mà tôi chính là ngôi sao may mắn của em đấy."

Đàm Tâm nhíu mày: "Ở đây không có người ngoài, đừng có gọi tôi như thế."

Quý Kình Phàm cười cười nói: "Thuận miệng thôi mà"

"Anh vừa mới bảo anh là ngôi sao may mắn của tôi, không biết họ Quý nhà anh dựa vào đâu mà nói ra mấy lời như thế?"

Quý Kình Phàm trả lời: "Nếu em muốn có một công việc làm, thực ra thì tôi có thể giúp cho em."

"Cái gì?"

"Làm thư ký riêng cho quan chức cấp cao của đại sứ quán Trung quốc tại Anh."

Đàm Tâm sửng sốt mất một lúc rồi mới phản ứng được: "Làm thư ký riêng cho anh?"

"Em thấy thế nào?"

"Tôi chẳng thèm!"

Quý Kình Phàm lựa lời khuyên nhủ: "Thật ra thì làm thư ký cho tôi cũng có rất nhiều phúc lợi, ví dụ như hàng năm đều có vài lần cơ hội đi du lịch miễn phí, mọi thứ đều được nhà nước đài thọ. Còn có thể thường xuyên gặp được một vài người lãnh đạo cao cấp của các nước trên thế giới, quan trọng nhất là hợp đồng hôn nhân của chúng ta là một năm, em có nghĩ đến không, tháng sau tôi quay về Anh làm việc, còn em cũng nên làm gì đó chứ? Tôi đã đến Los Angeles diễn kịch với em trước mặt ba mẹ em, vậy thì theo lẽ thường em cũng phải đến Anh ra mắt ba mẹ tôi một lần, nếu như em có công việc làm ở London, đó chính là chuyện một công đôi việc."

Đàm Tâm dường như đã bị những lời của Quý Kình Phàm thuyết phục, im lặng suy nghĩ.

Quý Kình Phàm thuận thế xông lên nói thêm vào: "Nếu như em ở lại Los Angeles mà chúng ta lại xa nhau quá lâu, làm thế thì ba mẹ cũng sẽ sinh nghi...Cho nên đề nghị vừa rồi của tôi chính là sự lựa chọn tốt nhất cho cả hai."

Những lời Quý Kình Phàm vừa mới nói không phải là không có lý, Đàm Tâm suy nghĩ một lát cuối cùng trả lời: "Tôi sẽ suy nghĩ lại, nhưng cơ hội nhận lời anh thì không nói trước được."


Buổi chiều, cho con bú xong, Hạ Tử Du vừa định đi tìm Quý Kình Phàm hỏi thăm tiến triển giữa anh ta và Đàm Tâm ra sao, ai ngờ vừa xuống dưới tầng một đã bắt gặp Đàm Tâm đang ngồi trên sofa nhàm chán chuyển kênh TV.

"Ôh, chị Tâm." Hạ Tử Du vừa lên tiếng vừa đi tới.

Đàm Tâm ngước mắt lên nhìn Hạ Tử Du nói: "Chị thấy phiền quá đi mất, em ngồi xuống đây với chị một lát đi."

Hạ Tử Du nghe vậy liền ngồi xuống bên cạnh Đàm Tâm.

Hạ Tử Du hỏi: "Sao chị lại ngồi đây xem TV một mình? Quý Kình Phàm đâu?"

"Anh ta đang làm việc trong phòng sách, nghe anh ta nói thì hình như là bên đại sứ quán gửi mail công văn đến."

"Ồh...À, chị Tâm, chị đang phiền chuyện gì?"

Đàm Tâm khẽ thở dài, vẻ mặt chán nản nói: "Hôm nay chị đi tìm việc thật là bị đả kích trầm trọng, không có một công ty nào muốn nhận chị vào cả, ngay cả cho chị cơ hội chờ thông báo cũng chả có."

Hạ Tử Du vì cảm thấy chột dạ mà cười gượng nói: "Ra thế..."

Nếu như chị Tâm biết cô bảo ông xã thân yêu của cô nhúng tay vào ở phía sau, nói không chừng chị ấy mà nổi điên lên cũng dám giết mình lắm. 

Đàm Tâm buồn bực nói: "Nhắc đến cũng thật kỳ lạ, tuy kinh nghiệm làm việc của chị không đủ, nhưng trình độ học vấn đạt tới cỡ đó mà, tại sao ngay cả một công ty cỏn con cũng không đồng ý tuyển dụng chị vậy chứ?"

Hạ Tử Du dối lương tâm trả lời: "Có lẽ do áp lực cạnh tranh công việc ở Mỹ hiện nay quá lớn ấy mà."

Đàm Tâm nằm xoài người lên thành ghế sofa ậm ờ nói: "Bất luận thế nào thì tìm việc ở Los Angeles lúc này đúng là một chuyện rất khó thực hiện."

Hạ Tử Du thật cẩn thận chuyển sang đề tài khác: "Nghe nói là buổi sáng Quý Kình Phàm cũng đi theo chị, anh ta có nói gì không?"

"Anh ta muốn chị đi London cùng với anh ta, làm thư ký cho anh ta."

Hạ Tử Du nghe nói thế liền giả vờ vui vẻ: "Em cảm thấy như vậy cũng rất tốt mà. Em nhớ chị từng nói là chị và Quý Kình Phàm có hợp đồng hôn nhân một năm, nếu như chị có thể ở lại London, ở xa như thế so với ở Los Angeles bị ba mẹ hoài nghi vẫn tốt hơn nhiều."

"Chị cũng biết là vậy, hơn nữa thật ra chị cũng cần nên đến London để diễn kịch trước mặt ba mẹ anh ta, nhưng mà..."

Nghe ra Đàm Tâm có điều băn khoăn, Hạ Tử Du liền hỏi: "Nhưng mà làm sao?"

Đàm Tâm ngước mắt nhìn Hạ Tử Du, nghiêm túc hỏi: "Tử Du, chị không biết cảm giác mình có đúng hay không, nhưng chị thật sự cảm thấy hình như Quý Kình Phàm thích chị hay sao ấy..."

"Đã là người thì ai cũng nhìn ra được mà."

Đàm Tâm kinh ngạc: "Em nói thật à?"

Hạ Tử Du cười trả lời: "Anh ấy săn sóc chị cẩn thận chu đáo như thế, ngoan ngoãn nghe lời, chị muốn gì được đó, nếu như đó chỉ là làm theo cam kết, nói thật ra anh ấy hoàn toàn không cần lấy lòng chị như thế."

"Vậy chị nên làm thế nào bây giờ?"

"Làm thế nào là làm thế nào?"

"Bây giờ chị cảm thấy thật phiền phức mà, chị thật sự rất sợ phải tiếp xúc với tình cảm lần nữa...Tử Du, chị không đáng để Quý Kình Phàm yêu chị."

"Chị Tâm, sao chị lại nói như thế chứ? Chị đang băn khoăn về chuyện của chị và Robert à? Thật ra thì chị không thể cứ giam mình cả đời trong đoạn tình cảm đó, chị nên học cách nhìn về phía trước, huống chi đến hôm nay Robert cũng đã đính hôn rồi."

"Hiện giờ chị không phải băn khoăn về Robert, mà là chị cảm thấy một người phụ nữ như chị căn bản không xứng với bất kỳ ai hết, dù đó là người nào."

Từ trước đến nay chỉ nhìn thấy một Đàm Tâm cao quý kiêu ngạo, giờ khắc này nghe Đàm Tâm tự giễu bản thân mình Hạ Tử Du không khỏi giật mình: "Chị Tâm..."

Đàm Tâm cụp mắt xuống, chậm rãi nói: "Nói thật, chị bây giờ có em làm bạn đó chính là may mắn của chị...Trước kia chị làm nhiều chuyện xấu như thế với em, thật ra thì, chị biết rõ em là người vô tội, cũng biết rất nhiều việc đều là chị đã nghĩ về em theo chiều hướng xấu, tuy nhiên mỗi một lần chị có sự thông cảm với em thì tự chị lại nhắc nhở mình không thể có đồng tình với em được."

Hạ Tử Du nắm tay Đàm Tâm an ủi nói: "Chị Tâm, em vẫn còn nhớ thời gian đầu em vừa mới quen biết Dịch Khiêm chị đã thật lòng giúp đỡ em như thế nào...Sau đó mặc dù đã có rất nhiều việc xảy ra khiến cho cái nhìn của chị đối với em thay đổi, nhưng tất cả những cái đó không phải là do chị cực đoan, mà quả thực là do em đối với Dịch Khiêm có quá nhiều thiếu sót. Chị Dư đến chết cũng không chịu tha thứ cho em nhiêu đó cũng đủ để nói rõ em thực sự có nhiều điểm không tốt. Thật ra thì đoạn đường đi đến bên cạnh Dịch Khiêm này có bao nhiêu mưa gió, nếu như không có sự bao dung của Dịch Khiêm, có lẽ em và Dịch Khiêm đã không có được ngày hôm nay."

Đàm Tâm lắc đầu: "Không phải vậy, chị Dư không chịu tha thứ cho em là bởi chị ta đã bị Đan Nhất Thuần tẩy não trong một thời gian quá dài, còn chị thì khác. Lúc em và Dịch Khiêm mới quen nhau chị đã biết tính cách của em rồi, nhưng sau đó chị lại có hiểu lầm với em, trên thực tế những chuyện này căn bản cũng không đủ để cho chị sau này luôn luôn chĩa mũi dao vào em, nguyên nhân thực sự ấy là lần ở Male, chị..."

Đàm Tâm đột ngột ngừng lại nhớ tới lần đó ở Male nhìn thấy Tử Du và Robert ở bên nhau. Cô vì ghen tức mà trở nên điên cuồng dần dần mất đi lý trí.

Nếu như không phải vào lần cuối cùng Dịch KHiêm bị uy hiếp đó, cô cũng sẽ không tỉnh táo lại mà hiểu rằng Tử Du chưa bao giờ là nguyên nhân xen giữa cô và Robert. 

Hạ Tử Du không hiểu hỏi: "Sao ạ?"

Nghĩ đến mong muốn của Dịch Khiêm và Robert vĩnh viễn giấu giếm Hạ Tử Du về chuyện này, Đàm Tâm không nói thêm gì nữa, mà lại chuyển sang chuyện khác: "Không có gì. Tóm lại chị chính là một người chỉ luôn đứng trên lập trường của bản thân mình mà suy nghĩ, sẽ không có ai có thể chung sống tốt được với chị."

"Chị Tâm, chị nghĩ sai rồi, người tốt có thể phán hay người xấu không phải do tự mình có thể đánh giá được, mà là người khác mới xét. Có lẽ ở trong lòng người nào đó thích chị thì tất cả những khuyết điểm ấy của chị cũng không hẳn sẽ là khuyết điểm, bởi vì cái mà anh ta thích chính là con người của chị, vậy nên anh ta sẽ bao dung tất cả về con người chị."

"Chị chưa bao giờ thực sự được yêu, không biết cảm giác được một người yêu nó ra làm sao, nhưng nếu như cuộc đời này của chị có thể gặp được một người yêu thương chị và cũng khiến cho chị động lòng, chị nhất định sẽ tình nguyện thử thêm một lần."

Hạ Tử Du thoáng cười nói: "Cho nên, chị hãy nghĩ kỹ lại về chuyện đến London với Quý Kình Phàm đi, có lẽ anh ta sẽ đem lại cho chị một cuộc sống khác biệt, cũng có thể khiến cho chị động lòng."


Đàm Dịch Khiêm có thói quen vừa về tới nhà là phải tìm kiếm vợ yêu, hôm nay vừa mới đi đến trước cửa phòng còn chưa kịp mở cửa thì cửa đã bị mở ra từ bên trong, cả người mềm mại thơm ngát của vợ yêu ngay sau đó lao vào lòng anh.

"Ông xã."

Hạ Tử Du ôm chặt Đàm Dịch Khiêm, ngọt ngào cất tiếng gọi.

Đàm Dịch Khiêm tiện tay để cặp tài liệu xuống, cũng ôm lấy bờ eo mảnh mai của vợ yêu, nheo mắt lại quan sát hỏi: "Nói đi, lại có chuyện gì cần đến chồng em?"

Người phụ nữ này của anh chỉ những khi có chuyện cần nhờ vả mới có thể chủ động ân cần lấy lòng. 

Hạ Tử Du vểnh môi nói: "Người ta cứ ôm anh là có chuyện cần nhờ anh à?"

Đàm Dịch Khiêm bèn hỏi: "Vậy em vui vì chuyện gì?"

Hạ Tử Du nhảy lên ôm lấy Đàm Dịch Khiêm: "Chúng ta vào trong phòng đi, để em từ từ nói với anh nhé."

Đàm Dịch Khiêm ôm theo vợ yêu đang kẹp chặt mình như con gấu Koala đi vào phòng rồi đóng cửa lại.

Vào tới phòng Hạ Tử Du thả người đứng xuống đất, vòng tay ôm cổ Đàm Dịch Khiêm, bật cười nhỏ giọng nói: "Em đã giúp được người khác rồi. Anh biết không, tay nghề bà mai của em rất lợi hại đó nha, hôm nay chị Tâm đã suy nghĩ về việc đi London với Quý Kình Phàm rồi đấy."

Hạ Tử Du vui mừng rạo rực nói, vẻ mặt kia giống y như một đứa trẻ con, nụ cười đầy khắp trên khuôn mặt.

Đàm Dịch Khiêm nhìn như vợ yêu như thế trong lòng rung động không yên, chỉ cảm thấy vẻ mặt vui vẻ hiện giờ của cô làm cho anh mê mẩn hơn cả khi nghe thấy cô vui vẻ kể chuyện cô giúp Đàm Tâm và Quý Kình Phàm có tiến triển tốt đẹp.

Qua khoảng một lúc Đàm Dịch Khiêm mới nói: "Bà xã, chuyện của bọn họ em quan tâm như thế là đủ rồi, bây giờ chúng ta nói chuyện chính của chúng ta đi." Đàm Dịch Khiêm vừa nói vừa ngồi lên giường, nhấc Hạ Tử Du lên để ngồi trên đùi mình.

Hạ Tử Du hồ nghi: "Hở? Chúng ta còn có việc chính cần nói à?"

Đàm Dịch Khiêm mới vừa mở miệng: "Bà xã."

Vào lúc này, một tiếng trẻ con gào khóc vang lên ầm ĩ, ngay sau đó là tiếng của cả hai đứa. 

Trẻ còn mà, trừ việc làm ầm ĩ rồi lại làm ầm ĩ, lập tức liền câu mất tâm trí của Hạ Tử Du.

Cô vội vàng nhảy xuống khỏi đùi Đàm Dịch Khiêm, chạy về phía giường của mấy đứa trẻ.

Đàm Dịch Khiêm đành chịu, cũng chậm rãi từ từ đi theo ở phía sau.

Thật ra thì con nít có đôi khi bất chợt gào khóc vào nửa đêm nửa hôm có lúc gây ồn ào một chút cũng là chuyện bình thường. 

Nhưng mỗi lần Hạ Tử Du rời giường là y như rằng Đàm Dịch Khiêm cũng ngồi dậy lẽo đẽo theo sau.

Đàm Dịch Khiêm đương nhiên không phải là bị chúng nó quấy đến nỗi không ngủ được, mà là đau lòng thay vợ, mỗi lần nghĩ đến chuyện vợ yêu mình sinh hai đứa bé này mà phải chịu khổ sở như thế nào thì tim anh lại nhói lên như ai cào cấu, vì thế mà từ từ cũng đã hình thành thói quen phụ giúp vợ một tay.

Lúc Hạ Tử Du cho một đứa bú sữa thì Đàm Dịch Khiêm sẽ thay tã cho đứa còn lại, nghiễm nhiên đã trở thành một 'vú em đúng chuẩn'.

Lúc Hạ Tử Du thấy Đàm Dịch Khiêm thay tã cho con xong liền nhận lại ôm con vào lòng dỗ dành, sau đó cô chép miệng than: "Ông xã à, em đổi ý định rồi, hay là chúng ta sinh thêm một đứa nữa đi!"

Đàm Dịch Khiêm nghe Hạ Tử Du nói như vậy thì mặt mũi ngay lập tức liền xanh lè tái mét, không vui thốt ra: "Không phê chuẩn."

Đương nhiên là cô chỉ đang nói đùa với anh rồi, cô cười hì hì hỏi: "Tại sao lại không cho hả? Chỉ là em cảm thấy yêu thích dáng vẻ dỗ con của anh thôi, nếu như là trước kia ấy hả, em dám chắc mình sẽ chẳng bao giờ tưởng tượng ra được cái dáng vẻ lúc này của anh."



Chương 265: Nổi loạn đòi phỏng vấn tổng giám đốc Đàm.

Bên trong phòng ngủ, giọng của Hạ Tử Du bật thốt lên: "Cái gì, chị muốn em đi với chị đến công ty DX ra mắt quay quảng cáo nước hoa á?"

Đàm Tâm ngồi đối diện với Hạ Tử Du gật gật đầu thật mạnh.

Một tiếng trước, Đàm Tâm vội vã chạy vào phòng tìm Hạ Tử Du.

Lúc ấy Hạ Tử Du đang nói chuyện vui với hai con của mình, thấy dáng vẻ vội vội vàng vàng ấy của Đàm Tâm liền ngồi xuống sofa nói chuyện với Đàm Tâm.

Sau khi kéo Hạ Tử Du ngồi xuống Đàm Tâm kích động nói: "Tử Du, chị tìm được việc làm rồi."

Hạ Tử Du chơi mắt, có phần không thể tin hỏi: "Thật...Thật ư?"

Làm sao có thể? Hiệu suất làm việc của Dịch Khiêm chưa bao giờ xảy ra sai sót gì cả. 

"Thật, là một công việc cực kỳ tốt luôn. Thật đấy."

Hạ Tử Du cười gượng hỏi lại: "Vậy, đó là công việc gì ạ?"

Đàm Tâm lập tức kể lại đầu đuôi sự việc với Hạ Tử Du: "Vào mấy hôm trước, lúc chị đang xem ti vi đột nhiên thì đọc được một thông báo, tin tức nói là nhãn hiệu nước hoa DX này sắp sửa tuyển người mẫu casting cho quảng cáo của họ, đối tượng tuyển là phụ nữ đã kết hôn, cat-xê cũng không tệ còn có cả cơ hội nổi tiếng chỉ trong một đêm."

Sau khi Hạ Tử Du nghe xong thì ngẩn người: "Chị đừng có nói với em là chị muốn đi đăng ký casting thi tuyển đấy nhé?"

Đàm Tâm lắc lắc đầu: "Không, sáng nay chị đã đi tham gia ứng tuyển rồi, bên đó thấy chị điều kiện không tệ, bảo là chị đã qua vòng phỏng vấn rồi."

Hạ Tử Du dè dặt hỏi: "Chị đừng nói là cái công ty DX đó chính là cái công ty sản xuất cái loại nước hoa tình thú kia nhé?"

Đàm Tâm gật đầu: "Đúng vậy, công ty DX chính là nhãn hiệu mới của quốc tế đấy, lần tham gia casting này chính là để quảng cáo cho loại sản phẩm nước hoa mà họ mới tung ra thị trường đấy!"

Sau khi Hạ Tử Du nghe xong thì ngây ra một lúc.

Đàm Tâm thấy ánh mắt ngơ ngác đó của Hạ Tử Du không hiểu hỏi: "Sao thế?"

Khó trách Đàm Tâm lại có thể đến công ty này phỏng vấn, anh bạn tổng giám đốc Đàm tài ba kia cho dù có bản lãnh nghịch thiên đi chăng nữa, nhưng cũng chắc là không nghĩ đến chị gái mình lại có thể nghĩ đến việc trở thành sao nổi tiếng.

Hạ Tử Du giật mình nói: "Dạ, không có gì...Chị đã thông qua vòng phỏng vấn của công ty đó rồi, sau đó là có thể tham gia vào quảng cáo của bọn họ luôn sao?"

Đàm Tâm hào hứng bừng bừng nói: "Dĩ nhiên không đơn giản như vậy, chị còn phải hợp tác với người cộng tác của chị, hai người một tổ, chỉ có đánh bại 29 tổ còn lại thì chị mới có cơ hội đóng quảng cáo này."

Hạ Tử Du nghi hoặc: "Cộng tác?"

"Đúng vậy, lúc phỏng vấn cũng là hai người một tổ, nhóm nào thành công cuối cùng cũng chính là hai người chính thức đóng quảng cáo."

Hạ Tử Du tò mò hỏi: "Vậy người cộng tác kia của chị là ai?"

Đàm Tâm trả lời như chuyện đương nhiên: "Là em chứ ai!"

Cả người Hạ Tử Du run lên, xấu hổ cười nói: "Ấy, chị Tâm, chị đang đùa với em đó à?"

Đàm Tâm nghiêm túc nói: "Chị không hề đùa với em, sáng nay chị đã đến đó phỏng vấn rồi...Người phỏng vấn vừa nhìn thấy ảnh chị và của em, lập tức nói luôn hai vòng tiếp theo chúng ta qua luôn rồi."

Sắc mặt của Hạ Tử Du biến thành trắng bệch: "Trời ạ, buổi sáng chị mang ảnh của e đi phỏng vấn à?"

Đàm Tâm thấy áy náy, ngượng ngùng cười nói: "Hôm đó xem xong thông báo trên TV, chị liền nghĩ trong bụng hay là dùng điện thoại đăng ký một lần thử xem sao. bởi vì bên đó nói là quay chụp phải có hai người hợp thành một tổ, cho nên phải có cả người hợp tác nữa, chị lúc ấy không nghĩ đến việc có thể sẽ qua được vòng phỏng vấn này vì thế chỉ tùy tiện đăng ký cả tên em vào luôn. Chị cũng đâu có không ngờ là, ngày hôm qua công ty DX thông báo cho chúng ta sáng nay đến phỏng vấn, chị sợ bị lừa cho nên không nói rõ ràng cho em biết. Chị đến công ty DX nhìn thấy những người phụ nữ đã kết hôn kia mới tin rằng tất cả đều là thật, sau đó chị liền cầm luôn cả hình của em đi phỏng vấn."


Một tiếng sau trở lại thời điểm lúc cả hai ở trong phòng.

Hạ Tử Du kinh hoàng nói: "Chị Tâm, nếu chị muốn cả em cùng đi cạnh tranh để đóng quảng cáo cho hãng nước hoa này với chị vậy chị hãy giết em đi thì hơn, bằng không em cũng chẳng còn đường sống nào với Dịch Khiêm đâu."

Tính của bạn tổng giám đốc Đàm đó ai cũng đều biết rõ, ngang ngược, lòng dạ hẹp hòi, lại còn ưa thích ghen tuông.

Nếu đi quay quảng cáo, tổng giám đốc Đàm nhất định sẽ bóp chết cái sự vọng động của cô.

Phải biết, trước kia cô đi ra ngoài với anh, hình như cũng chẳng có người đàn ông nào dám nhìn cô vài lần cả. 

Nguyên nhân rất đơn giản, mỗi một lần cô ra ngoài với bạn tổng giám đốc Đàm đại nhân, Đàm đại nhân sẽ không hề lưới biếng một giây phút nào để ôm chặt lấy cô biểu thị sự sở hữu, nếu là xuất hiện trong một vài trường hợp quan trọng cần thiết, đụng phải mấy tên đàn ông tỏ vẻ thèm muốn cô, anh sẽ rất rõ ràng mà để kẻ đó biết là anh đang rất không vui.

Vì vậy có thể chứng minh trong đáy lòng của Đàm đại nhân kia cô là của anh, cô chỉ có thể để cho một mình anh thưởng thức, cho nên, cô tuyệt đối không thể đi quay quảng cáo.

Đàm Tâm dường như cũng biết được sự lo lắng của Hạ Tử Du, cười hì hì nói: "Yên tâm, yên tâm, tính tình của Dịch Khiêm như thế nào chị biết rất rõ, chị đã suy nghĩ kỹ càng hộ em rồi."

"Hả, chị nói em nghe thử."

"Chị đã hỏi người phỏng vấn, trong ba mươi tổ cạnh tranh cuối cùng sẽ có một tổ thể hiện tốt nhất, xem ra quá trình cũng không quá mức phức tạp, chính là đầu tiên hai ngày nữa bên công ty DX sẽ đưa chúng ta đến chụp thử một buổi quảng cáo nước hoa không chính thức, công ty sẽ căn cứ vào điểm số về khả năng diễn xuất trước ống kính của chúng ta, kỹ thuật biểu diến từ 30 tô chọn ra một tổ mạnh nhất. Vì vậy, cho dù nhóm chúng ta có đoạt giải nhất đi chăng nữa, em chỉ cần xuất hiện hai lần trong buổi casting và chính thức là đủ rổi!"

"Chị Tâm, em..."

Đàm Tâm lắc lắc tay Hạ Tử Du, khẩn cầu đáng thương:  "Tử Du, chị đã 32 tuổi rồi, trong cuộc sống của chị vẫn luôn luôn không có gi, chẳng có công trạng gì cả, mặc dù ba mẹ không ngại chị mà chịu nuôi chị, nhưng mà chị không muốn cứ suốt ngày ở nhà làm sâu gạo. Chị muốn để cho mọi người biết, thật ra thì chị cũng không có kém đến thế đâu."

Hạ Tử Du ra vẻ đã bị làm khó: "Nhưng mà Dịch Khiêm sẽ không đồng ý đâu."

"Em không cần phải để Dịch Khiêm biêt chuyện này. Chị biết rằng lúc em đi ra ngoài em đều phải xin phép Dịch Khiêm và lúc nào vệ sĩ cũng đi theo, nhưng mà chị đã nghĩ ra cách để cắt đuôi mấy người vệ sĩ này, chị đảm bảo sẽ không có vấn đề gì đâu."

Hạ Tử Du vẫn do dự.

Đàm Tâm tiếp tục nói: "Thật ra thì chuyện quay quảng cáo cũng chẳng phải là chuyện ám muội gì, ngoại trừ chúng ta ra, còn có rất nhiều phụ nữ có chồng trong giới xã hội thượng lưu cũng tham gia. Trong mắt của chị nếu như chúng ta có thể trở thành tổ có biểu hiện nổi trội nhất trong 30 nhóm đó, chị tin rằng thể diện của Dịch Khiêm cũng sẽ nở mày nở mặt mà thôi."

Thật ra thì về phía Đàm Dịch Khiêm không phải là chuyện mà Tử Du băn khoăn nhất, dù sao chồng yêu của cô rất dễ dỗ, điều mà cô băn khoăn nhất chính là Quý Kình Phàm và Đàm Tâm. 

Cô biết chỉ cần cô đồng ý với Đàm Tâm đi tham gia vào lần cạnh tranh quay quảng cáo này, thì nhất định Đàm Tâm sẽ bỏ luôn ý định đến London cùng với Quý Kình Phàm. 

Hạ Tử Du hỏi thử: "Chị Tâm, chị đã bảo là chị sẽ xem xét chuyện đến London với Quý Kình Phàm cơ mà, bây giờ chị quyết định tham gia cạnh tranh vào quảng cáo này, chị đã quyết định không đi London cùng với Quý Kình Phàm nữa à?"

Đàm Tâm thành thật trả lời: "Không, chị vẫn luôn suy nghĩ rất thận trọng vấn đề này, nhưng mà khi chị nhìn thấy thông báo tuyển người cho quảng cáo nước hoa lần này chị đã có quyết định."

Hạ Tử Du hỏi: "Như thế nào?"

Đàm Tâm chậm rãi nói ra: "Nếu như lần này chúng ta thể hiện xuất sắc, tất nhiên chị sẽ vì cái quảng cáo này mà 'một đêm thành danh', đến lúc đó cơ hội làm việc sẽ có rất nhiều, vậy nên chị sẽ không chút do dự nào mà ở lại Los Angeles, nhưng nếu như chuyện quảng cáo này không thành, chị sẽ đến London với Quý Kình Phàm. Em đừng khuyên chị, chị biết em sẽ nói rằng quyết định của chị thật rất qua loa. Nói thật, Quý Kình Phàm đối với chị mà nói vẫn chỉ là một người gần như xa lạ mà thôi, chị có thể thử làm bạn với anh ta, nhưng chưa bao giờ chị nghĩ đến có một ngày chị và anh ta sẽ phát triển thành một mối quan hệ khác, không phải nguyên nhân do anh ấy, là do bản thân chị, chị thật sự rất sợ phải đối mặt với chuyện tình cảm lần nữa, lần này chị suy nghĩ quyết định đến London, là bởi vì sâu trong nội tâm của chị vẫn chưa bao giờ buông tay với ước mơ về tình yêu, chị cũng rất muốn có một người đưa chị ra khỏi đó, dẫn dắt chị trải qua một cuộc sống khác biệt."

Hiểu được tâm tình lúc này của Đàm Tâm, Hạ Tử Du gật đầu: "Được rồi, chị Tâm, nếu như đây là quyết định của chị, em sẽ không can thiệp nữa."

Đàm Tâm khẽ mỉm cười: "Cho nên, em nhất định phải dốc hết sức đến giúp chị trong lần cạnh tranh quay quảng cáo này, cho dù em có mong chị đi London, nhưng mà chị còn phải dựa vào ý trời."

"Em biết rồi."

"Cám ơn em."

Hạ Tử Du lại hỏi: "Vậy Quý Kình Phàm có biết chị tham gia vào buổi tuyển người quay quảng cáo này không?"

Đàm Tâm bình tĩnh trả lời: "Anh ta không biết, nhưng chị đã nói với anh ta trước khi anh ta quay về London làm việc sẽ cho anh ta một đáp án."


Cho dù muốn giúp Quý Kình Phàm một tay, nhưng chuyện tình cảm đúng là chỉ có thể để người trong cuộc quyết định mà thôi, cho nên Hạ Tử Du tin rằng dù Quý Kình Phàm có biết rõ quyết định của Đàm Tâm những sẽ vẫn tôn trọng quyết định ấy.

Bởi vì đã đồng ý với Đàm Tâm, vì vậy trước hôm đi thử vai quảng cáo, Hạ Tử Du lại bắt đầu nịnh hót lấy lòng ông xã thân yêu có mục đích. 

Trên giường lớn, Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du vừa mới tắm xong, lúc này đang thân thiết vành tai chạm tóc mai.

Hạ Tử Du dựa vào ngực Đàm Dịch Khiêm, ngọt ngào lên tiếng gọi: "Ông xã."

"Ừm..." Đàm Dịch Khiêm nhắm hai mắt nhưng hai tay lại không hề ngoan ngoãn vuốt ve bộ ngực của Hạ Tử Du, chỉ là ngại dì cả của vợ vẫn chưa hết, Đàm Dịch Khiêm cũng chỉ có thể vuốt ve bộ ngực cho đỡ thèm.

"Ngày mai em định đi Spa với chị Tâm..."

Giọng nói đầy truyền cảm khàn khàn của Đàm Dịch Khiêm vang lên: "Bà xã anh đã đủ đẹp rồi, không cần phải đi làm mấy thứ đó."

Hạ Tử Du vừa quyến rũ dùng ngón tay chọc chọc vào ngực Đàm Dịch Khiêm vừa mềm mại nói: "Không đâu, cho dù người phụ nữ sinh ra có đẹp sẵn rồi nhưng mà sau này vẫn phải dựa vào chăm sóc tỉ mỉ mà, hơn nữa em phát hiện ra rằng sau khi sinh hai con xong da dẻ em chảy xệ đi rất nhiều."

Đàm Dịch Khiêm mở mắt ra, cẩn thận quan sát vợ yêu, sau đó khẽ hôn nhẹ lên môi vợ nói: "Bà xã, anh đảm bảo cơ thể em vẫn như trước kia."

"Anh chỉ đang dỗ dành em thôi chứ gì. Tóm lại, em nhất định phải đi Spa, em phải phải đi. Bây giờ nếp nhăn chưa chắc đã nhìn ra, nhưng mà đợi đến lúc anh bước vào tuổi trung niên xem, chênh lệch giữa chúng ta sẽ cực kỳ rõ ràng, anh biết là người phụ nữ bao giờ cũng già nhanh hơn đàn ông, em không muốn lúc em bước vào tuổi trung niên rồi anh lại chạy theo người phụ nữ khác."

Đàm Dịch Khiêm nhếch môi cười: "Hóa ra em đang lo lắng cho tương lai về sau."

Hạ Tử Du bĩu môi nói: "Cho nên anh không thể ngăn cản em được, em nhất định phải đi, hơn nữa sau này cũng có thế sẽ thường đi."

"Xem ra anh phải đầu tư vào một cái Spa, chuyên chỉ để dành phục vụ cho bà xã anh thôi."

"Anh có tiền em không ngại...Nhưng trong khi chờ đợi cái Spa đó được xây đựng, em không thể để tuổi xuân của em trễ nải được."

Đàm Dịch Khiêm nhìn cô vợ nhỏ của xác thực gần đây cô cũng không gây loạn gì, lại còn mua nước hoa lấy lòng anh, cho nên Đàm Dịch Khiêm hào phóng một cách hiếm thấy: "Cũng chỉ là đi Spa thôi, chỉ cần em nghe lời ông xã sẽ đồng ý với em."

Hạ Tử Du nghe nói thế lập tức vui vẻ, gật đầu như gà mổ thóc: "Em đảm bảo em sẽ nghe lời, cũng sẽ để vệ sĩ đi theo."

"Ngoan."

Hôm sau, thừa dịp Đàm Dịch Khiêm đang cùng Quý Kình Phàm xử lý công việc của Đại sứ quán trong phòng bằng thư điện tử, hai người Hạ Tử Du và Đàm Tâm liền lợi dụng việc đi Spa để thực hiện mục đích đến tòa nhà của công ty DX.

Ý tưởng đi Spa là do Đàm Tâm nghĩ ra. 

Nghĩ xem, trong Spa chỉ tiếp khách nữ mà thôi, mấy người vệ sĩ sẽ phải ở bên ngoài chờ bọn họ.

Họ cần phải làm chọn dịch vụ Spa lâu nhất, sau đó sẽ chuồn ra bằng cửa sau của nơi này, sẽ trở về trước khi thời gian làm Spa đóng cửa như thế thì sẽ lừa được mấy người vệ sĩ này.

Có lẽ là những người vệ sĩ kia nghĩ rằng họ đến Spa là không có mục đích mờ ám nào, cho nên kế hoạch của bọn họ tiến triển thuận lợi, hai người đã đến được công ty DX một cách nhanh chóng.

Tất cả đều đúng như Đàm Tâm nói, cạch tranh rất kịch liệt, lúc bọn họ đến 29 tổ khác cũng đã đến, trong đó xác thực có rất nhiều phụ nữ trong giới xã hội thượng lưu.

Bởi vì lần quay thử quảng cáo này chỉ có hai phút, xếp trước tổ của Đàm Tâm và Hạ Tử Du luân phiên chỉ có vài tổ, cho nên bọn họ cũng sắp đến lượt quay thử.

Sau khi vào phòng chụp ảnh, bọn họ làm theo sự chỉ dẫn của nhiếp ảnh gia diễn xong động tác vào lời thoại của quảng cáo, thì một người phụ nữ trung niên tự xưng là tổng giám nghệ thuật của DX đến nói chuyện lần lượt với hai người.

Tổng giám nghệ thuật Nina đầu tiên nói chuyện riêng với Đàm Tâm vài phút xong sau đó nói với Hạ Tử Du.

Hạ Tử Du hơi căng thẳng, thật may là Đàm Tâm cách xa cô một khoảng giơ tay lên làm một tư thế cổ vũ cô.

Đầu tiên Nina đặt câu hỏi: "Bà Đàm, tại sao bà lại đến tham gia vào lần quay thử quảng cáo này?"

Vì Hạ Tử Du phối hợp Đàm Tâm cô nói ra đáp án đã chuẩn bị từ trước: "Tôi nghĩ phụ nữ đã kết hôn không phải chỉ có thể ở nhà quản lý mọi chuyện chăm sóc con cái, tôi muốn thông qua lần quảng cáo này để cho mọi người và cả chồng tôi biết được sự thu hút của tôi."

Nina mỉm cười nói: "Chồng cô là chủ tịch của tập đoàn Đàm thị danh tiếng lẫy lừng, nghe nói tình cảm của hai người vô cùng mặn nồng ân ái."

Hạ Tử Du lập tức căng thẳng: "Tổng giám Nina, tôi đến tham gia quảng cáo lần này chồng tôi vẫn không biết, hy vọng mọi người có thể giữ kín bị mật này hộ tôi."

Nina hiểu gật đầu: "Xin hãy yên tâm, lần tuyển những phụ nữ đã kết hôn đến tham gia quảng cáo này là chúng tôi muốn để mọi người cảm nhận được phụ nữ kết hôn có sự đan xen của hương vị thanh xuân cùng sự thành thục, chúng tôi dùng cái này để thu hút mọi phụ nữ cùng độ tuổi, nếu để cho chồng của họ biết chuyện vợ của họ đến đây quay quảng cáo mà thất bại trước vợ của người khác, điều đó với rất nhiều ông chồng là một sự mất mặt, cho nên chúng tôi sẽ bảo đảm bí mật cho tất cả mọi người."

"Cám ơn."

Chuyện này nếu để cho Đàm Dịch Khiêm biết, vậy tuyệt đối sẽ không vui vẻ gì mà chỉ có kinh hãi thôi.

Ngay sau đó Nina lại hỏi: "Bởi vì sản phẩm nước hoa mới ra của chúng tôi là đúng DX-2, cho nên chúng tôi muốn hỏi cô về một vài vấn đề riêng tư."

DX-2? Tại sao mà cái tên lại nghe quen thế nhỉ?

A, đúng rồi, cái loại trước mà cô mua hình như là DX-1 thì phải, còn cái này là DX-2 à...

"Trời ạ..." Hạ Tử Du lập tức liền bịt mồm.

Nina hỏi: "Bà Đàm, bà có sao không?"

Hạ Tử Du xấu hổ nói ra: "Cái loại DX-2 này không phải là có cùng tác dụng với cái loại DX-1 kia đấy chứ?"

Nina cười gật đầu: "Đúng vậy, lượng tiêu thụ của DX-1 rất tốt, nghe nói bà Đàm trước đó cũng có mua một ít tại quầy kinh doanh của chúng tôi, chúng tôi tin rằng công hiệu của DX-1 bà Đàm rất rõ. Bởi vì lượng tiêu thụ rất tốt, phiên bản DX-2 chúng tôi mới cập nhật lần này sản phẩm so với lần trước được nâng cao lên rất nhiều, chúng tôi cũng tin chắc rằng sẽ mang lại cảm nhận tuyệt vời hơn cho các cặp vợ chồng. Nếu bà Đàm không chê, chờ sau khi DX•2 đưa ra thị trường chúng tôi sẽ gửi tặng cho bà một ít."

Giây phút này, Hạ Tử Du đột nhiên cảm thấy quyết định đi mua nước hoa lần trước để 'ăn' sạch Đàm Dịch Khiêm là quyết định sai lầm nhất của cô. 

Tại sao ông trời lại có thể thiên vị Đàm Dịch Khiêm như thế chứ, luôn là anh xử lý cô sạch bách, cô muốn hòa với anh một ván thế mà lại bị trừng phạt lần nữa.

Vì Đàm Tâm, Hạ Tử Du nhắm mắt gật đầu: "Được...Được rồi!" Cô còn lâu mới cần mấy cái thứ nước hoa này, cái loại DX-1 kia đã khiến cho cô bị ăn đủ rồi.

"Bà Đàm, bây giờ tôi sẽ bắt đầu hỏi một số vấn đề khá riêng tư."

"À, được."

"Xin hỏi lúc bà dùng DX-1 có cảm nhận như thế nào?"

Hạ Tử Du bóp mạnh đùi mình một cái, nhắc nhở mình vì Đàm Tâm phải giữ vững bình tĩnh, cho nên cô thành thật trả lời: "Rất thoải mái, rất tốt đẹp."

Nina nhẹ giọng nói: "Xin thứ cho tôi được hỏi cụ thể hơn chút nữa. Xin hỏi lúc tổng giám đốc Đàm ngửi thấy mùi hương này trên người bà thì có biểu hiện gì khác biệt so với bình thường?"

Hạ Tử Du ngập ngừng một lúc: "Cái đó..."

Trời ơi, tại sao lại hỏi cái vấn đề nhạy cảm như thế chứ, mình biết đường nào mà trả lời đây?

"Vậy tôi đổi sang cách khác hỏi cô nhé, cô có thể nói thẳng cho tôi biết một ngày tổng giám đốc Đàm dùng bao nhiêu thời gian để gia tăng tình cảm vợ chồng không, sau khi cô dùng nước hoa thì thời gian đó có được kéo dài không?"

Đây thật sự dễ trả lời hơn nhiều, nhưng mà thật ra thì đối với Hạ Tử Du mặt mũi đã hồng rực cả lên chỉ hận không thể đào được một cái hố mà chui xuống, cúi đầu xuống cô chỉ có thể cất lên giọng lí nhí như muỗi kêu của mình: "Trước kia bình thường chỉ có hai ba tiếng một ngày mà thôi...À, cũng không hẳn thế..." Có nhiều lúc trong một ngày anh lại có mấy lần liền, cô cũng không thể nào tính chuẩn xác được, cho nên chỉ có thể nói theo kiểu an toàn: "À, một ngày bình thường đều là bốn năm tiếng, sau đó có khi dùng cả đêm."

Trời ơi, sao mình lại có thể thẳng thắn trả lời cái vấn đề đáng xấu hổ như thế chứ. 

Ngay sau đó Nina lại hỏi thêm mấy vấn đề nữa, phần lớn cũng có thể nói là có liên quan đến nước hoa, nhưng rất nhiều vấn đề cũng rất riêng tư. 

Sau khi nói xong, Hạ Tử Du hít một hơi thật sâu đi đến bên cạnh Đàm Tâm.

Đàm Tâm cười nói: "Xem ra em rất căng thẳng nhỉ, chị toàn nói về những vấn đề đơn giản mà."

Hạ Tử Du xấu hổ: "Đơn giản?" Mình lại chẳng thấy nó đơn giản chút nào. 

"Đúng vậy mà, toàn là những vẫn đề về loại nước hoa DX-1 đó mà, hai chúng ta đều dùng mà, thành thật trả lời là được."

"Vậy...Chị Tâm, tất cả những câu hỏi của Nina chị đều trả lời cả à?"

"Dĩ nhiên, chị dùng thân phận phụ nữ đã có chồng đến để cạnh tranh, đương nhiên là chị không thể để Nina biết việc hợp đồng hôn nhân của chị và Quý Kình Phàm, cho nên lúc Nina hỏi chị đã từng dùng sản phẩm của bọn họ chưa, chị kể cho cô ta chuyện Quý Kình Phàm hóa thành sói vì mùi nước hoa trên người chị cho cô ta không sót một chữ nào cả, dĩ nhiên, chị cũng đâu có ngu gì mà kể kết quả chuyện không thành."

Hạ Tử Du nghe Đàm Tâm nói như vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Nghĩ đến chuyện tất cả các câu hỏi mà Nina hỏi họ đều như nhau, vậy thì cô cũng không có gì đáng lo cả, huống chi Nina nói là sẽ giữ bí mật.

Trên đường quay về Spa, Đàm Tâm tò mò hỏi Hạ Tử Du: "Đúng rồi, Nina đã hỏi em những gì thế?"
Hạ Tử Du trả lời, "Câu khỏi cũng không khác gì với chị cho lắm. Chẳng qua em hơi tò mò, tại sao quay quảng cáo cho nước hoa mà phải cần đến hai nữ vậy?"

"Bởi vì quảng cáo là câu chuyện về hai người phụ nữ bị chồng lạnh nhạt, một người sau khi sử dụng nước hoa khiến ông xã có thể quay lại, một người không sử dụng nước hoa vẫn tiếp rục sống trong bi kịch, dùng hai cái này để so sánh. Nếu như là một nam một nữ quay quảng cáo thì đó lại càng là chuyện không thể nào, nếu như thế đương nhiên là sẽ bị chính phủ Mỹ kiểm duyệt."

Hạ Tử Du gật đầu cười.

Hạ Tử Du và Đàm Tâm sau khi đi khỏi, tổng giám nghệ thuật Nina của DX lập tức gọi một cuộc điện cho một nhà truyền thông nổi tiếng của Mỹ kể lại một lượt cuộc phỏng vấn mới vừa rồi.

Vì vậy, nửa tiếng sau, rất nhiều điện thoại từ các hãng truyền thông nổi tiếng gọi đến tập đoàn Đàm thị.

Nhận được điện thoại là thư ký của Đàm Dịch Khiêm, nhưng bởi vì Đàm Dịch Khiêm đang họp, thư ký không thể làm gì khác hơn đành đối phó qua loa.

Thế nhưng, điện thoại gọi đến càng ngày càng nhiều, cuối cùng thì thư ký cũng không đối phó nổi nữa. 

Vì vậy, hội nghị vừa mới kết thúc, thư ký liền chạy đến bên cạnh Đàm Dịch Khiêm, gấp gáp nói: "Tổng giám đốc."

Đàm Dịch Khiêm hơi nới lỏng cái cà vạt trên cổ, thấy thư ký mặt mũi gấp gáp liền hỏi: "Chuyện gì?"

"Nhóm phóng viên mấy hãng truyền thông lớn của Mỹ như 'Washington Post', 'Time Warner', 'Newyork thời báo' lần lượt gọi điện tới nói là..." Thư ký do dự một lúc.

Lông mày Đàm Dịch Khiêm hơi nhíu chặt: "Có chuyện gì mà cô không dám nói?"

Thư ký không phải là không dám nói mà là đỏ mặt ngượng ngùng nói, nhưng vì sợ sự nghiêm túc của Đàm Dịch Khiêm, thư ký chỉ đành nhắm mắt nhỏ giọng nói: "Họ nói là rất hi vọng tổng giám đốc có thể cho họ một cái hẹn để phỏng vấn ông, nội dung là về cuộc sống hôn nhân giữa ông và bà tổng giám đốc."



Chương 266: Nổi loạn đòi phỏng vấn tổng giám đốc Đàm. (phần2)

Thư ký không dám nói nữa, điện thoại chỗ cô lúc này cũng đúng lúc lại đổ chuông, thư ký liếc nhìn màn hình điện thoại rồi lúng túng nói: "Dạ, tổng giám đốc, lại là phóng viên của Time Warner."

Lông mày của Đàm Dịch Khiêm nhíu chặt, lạnh lùng nói một câu: "Chuyển vào để tôi nghe."

"Vâng."

Dứt lời Đàm Dịch Khiêm đi vào phòng làm việc, ngồi vào ghế của mình ấn gọi điện thoại nội bộ.

"Tổng giám đốc Đàm, xin chào ông, tôi là phó tổng biên tập của Time Warner, tôi gọi đến là hi vọng ông cung cấp cho chúng tôi thêm một số thông tin ạ."

Đôi mắt hắc ám của Đàm Dịch Khiêm lóe lên ánh sáng nguy hiểm, trên đôi môi mỏng lại nói rất ôn hòa: "Thông tin gì?"

Phóng viên rất lễ độ trả lời: "Tôi hi vọng ông có thể cho chúng tôi đăng một bài nói về cuộc sống hạnh phúc của vợ chồng ông sau khi cưới trên mục tuần san danh nhân."

Đàm Dịch Khiêm nheo mắt: "Có ai thông báo với anh là tôi và vợ tôi muốn đăng bài báo này sao?"

Phóng viên vẫn giữ thái độ cung kính nói: "Tôi nghĩ rằng tổng giám đốc và bà nhà đều tình nguyện đồng ý thực hiện bài báo này, dù sao bà tổng giám đốc Đàm hôm nay đã tiết lộ một số thông tin rất đáng giá. Dĩ nhiên, bài báo của chúng tôi là sẽ chỉ là cuộc sống hạnh phúc của vợ ông và ông, không hề đi sâu vào thái quá."

Hàm nghĩa trong lời nói của phóng viên kia thì Hạ Tử Du đã nhận một cuộc trò chuyện về đề tài vợ chồng, vậy nên thực hiện một bài báo về bọn họ cũng không phải là vấn đề khó khăn gì.

tiết lộ một số thông tin rất đáng giá?

Cô vợ đáng đánh này, không biết cô ấy lại quậy ra cái gì đây?

Đàm Dịch Khiêm lạnh giọng hỏi: "Tổng biên tập của tạp chí các anh là ai?"

Phóng viên cho rằng Đàm Dịch Khiêm đang muốn tự mình liên lạc với tổng biên tập của bọn họ, vội vàng trả lời: "Cô ấy là Abby, trước kia trong một buổi tiệc đã may mắn đưa được danh thiếp cho thư ký của ông."

Lời nói của phóng viên vừa dứt, Đàm Dịch Khiêm cũng đã dập máy.

Thư ký không biết nên làm gì đứng một bên, Đàm Dịch Khiêm liếc cô thư ký rồi lạnh nhạt nói: "Gọi điện thoại cho tổng biên tập tên Abby của Time Warner, nói với cô ta nếu như cô ta đồng ý nói ra người đã tiết lộ thông tin là ai, thì sắp xếp thời gian để tôi mời cô ta dùng một bữa cơm."

"Vâng, tôi sẽ đi làm ngay."

"Lúc ra ngoài thì gọi luôn Cảnh Nghiêu đến đây cho tôi."

Nghe thấy Đàm Dịch Khiêm dặn dò, thư ký giống như thể trước khi chết mà được miễn xá thở phào nhẹ nhõm một thơi thật dài, nói 'Vâng' xong sau đó chạy ngay ra ngoài.

Một lát sau bóng dáng cao lớn của Cảnh Nghiêu xuất hiện trong văn phòng của Đàm Dịch Khiêm.

Cảnh Nghiêu đương nhiên là không rõ ràng tình huống cho lắm, lúc nhìn khuôn mặt không vui không buồn của Đàm Dịch Khiêm lại chẳng nhìn ra chút manh mối nào, nhưng nghĩ tới lúc thư ký gọi mình rất gấp gáp, giọng nói của anh không khỏi trở nên hơi dè dặt: "Tổng...Tổng giám đốc!"

Đàm Dịch Khiêm vẫn dựa vào thành ghế, nhàn nhạt nói ra: "Hạ Tử Du ở đâu?"

Cảnh Nghiêu trả lời: "Nửa tiếng trước cấp dưới đã đưa bà tổng giám đốc về nhà họ Đàm rồi ạ."

"Cô ấy ở Spa?"

"Đúng vậy, phía cấp dưới báo lại sau khi bà tổng giám đốc làm xong mấy dịch vụ trong Spa thì lập tức về luôn."

Đàm Dịch Khiêm nhíu chặt lông mày, dường như đang có điều suy nghĩ.

Lúc này, điện thoại nội bộ reo lên, Đàm Dịch Khiêm ấn nút trả lời.

Người gọi đến là chủ biên của tuần san doanh nhân Abby.

"Tổng giám đốc Đàm."

"Nói thẳng đi tôi muốn đáp án."

Abby lăn lộn trong giới truyền thông nhiều năm, đương nhiên cũng có thủ đoạn xã giao rất cao, đã sớm nghe nói Đàm Dịch Khiêm làm việc không thích dài dòng dây dưa, Abby cũng không quanh co lòng vòng mà là trả lời thẳng: "Tin tức được truyền đến nửa tiếng trước, nghe nói tiêt lộ là nội bộ của công ty DX."

"Người của nội bộ DX?"

Chuyện về sự việc nước hoa nên Đàm Dịch Khiêm cũng có chút ấn tượng về nhãn hiệu này.

Abby đáp: "Công ty DX xưa nay có những vụ hợp tác với bên truyền thông chúng tôi, nhưng mà lần này chúng tôi cũng không biết bọn họ lấy tin tức này ở đâu ra."

"Rất tốt, tìm lúc nào đó tôi mời cô đi ăn một bữa."

Có được lời mời của Đàm Dịch Khiêm, Abby kích động nói: "Thật là vinh vạnh."

Kết thúc cuộc điện thoại, sắc mặt của Đàm Dịch Khiêm lại càng thối hơn.

Cảnh Nghiêu không hiểu ra làm sao, chỉ có thể đứng ở một bên chờ Đàm Dịch Khiêm dặn dò.

Bỗng dưng, giọng nói thanh lạnh của Đàm Dịch Khiêm vang lên: "Điều tra cho tôi từ trên xuống dưới tất cả mọi người của công ty DX, tôi muốn biết tin tức của bọn họ thực ra là đến từ đâu."

"Vâng, tôi sẽ đi làm ngay."


Hạ Tử Du và Đàm Tâm đã về đến nhà, ở trong vườn hoa, hai người không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cuối cùng thị họ cũng lừa được rồi, bây giờ chỉ chờ kết quả thôi.

Đàm Tâm có chút băn khoăn hỏi: "Tử Du, em nói xem chúng ta có thành công hay không?"

Hạ Tử Du tự tin nói: "Em cảm thấy lúc chúng ta chụp ảnh thể hiện rất tốt, chúng ta đã hết sức rồi, giờ chỉ xem người của công ty DX nghĩ thế nào thôi."

Đàm Tâm ngồi trên ghế mây liên tục hít thở sâu mấy cái liền lẩm bẩm nói: "Làm thế nào bây giờ? Hiện chị thấy rất căng thẳng."

"Chị cứ bình tĩnh đi mà, chúng ta hãy chờ xem ý trời thôi!"

Đàm Tâm gật đầu.

Lúc này, dì Trần vội vàng đi từ trong nhà chạy ra vườn hoa, từ xa đã gọi: "Cô chủ, cô hai ơi..."

Đàm Tâm nói: "Dì Trần, sao trông dì vội vàng thế, có chuyện gì ạ?"

"Từ nửa tiếng trước trong nhà có rất nhiều cuộc gọi đến. Mấy cuộc này đều là muốn tìm cho cô chủ, bảo là mong muốn cô chủ và cậu chủ cung cấp cho họ một số thông tin."

Hạ Tử Du mặt mờ mịt: "Thông tin?"

Dì Trần trả lời: "Đúng vậy, bọn họ nói là có liên quan đến thông tin về cuộc sống vợ chồng, điện thoại nhà cũng bị những phóng viên ấy gọi đến không ngừng!"

Đàm Tâm không nhịn được mà nghi ngờ: "Mấy người này đầu óc hỏng hết rồi à, chẳng lẽ không biết Dịch Khiêm phản cảm nhất là loại bài đăng báo như thế sao?"

Hạ Tử Du cũng gật đầu theo: "Đúng vậy đấy, tại sao tự nhiên lại muốn có thông tin về chúng tôi lại còn lại tin tức về cuộc sống vợ chồng nữa?" Ngày trước cho dù có người của bên truyền thông cả gan dám đến tìm bọn họ, đó cũng chỉ là muốn có tin về Dịch Khiêm, hình như tin về cuộc sống vợ chồng là đã không thể tưởng tượng được rồi.

Đàm Tâm đột nhiên nhạy cảm kêu lên kinh ngạc một tiếng: "Tử Du, chuyện bên truyền thông đột ngột gọi đến có liên quan đến chuyện chúng ta đi tham gia quay quảng cáo cho DX không?"

Hạ Tử Du sửng sốt, cuộc sống vợ chồng...Đúng rồi, hình như mình cũng đã nói với tổng giám nghệ thuật chuyện sinh hoạt vợ chồng...Nhưng mà việc đó thì có liên quan gì đến bên truyền thông nhỉ?

Đàm Tâm khua tay trước mặt Hạ Tử Du: "Sao em lại ngồi ngây ra thế, đang nghĩ gì vậy?"

Hạ Tử Du khẩn trương nói: "Chị Tâm, lúc nói chuyện với Nina, bọn em cũng có đề cập đến vấn đề về sinh hoạt vợ chồng."

Đàm Tâm gật đầu: "Phải rồi, Nina cũng là hỏi chị mấy vấn đề này, chỉ là những vấn đề rất đơn giản. Khoan đã, ý của em bên truyền thông đột ngột ào ào gọi đến là do chúng ta đã nói về chuyện sinh hoạt vợ chồng với Nina à?"

"Em không biết, nhưng thời gian lại rất ăn khớp, chúng ta vừa mới quay về từ DX thì đã có rất nhiều cuộc điện thoại gọi đến từ phía truyền thông."

Đàm Tâm ngây ra một lúc, cũng cảm thấy có chỗ kỳ lạ: "Xem ra đã chắc tám phần là như thế rồi, không chừng chính Nina là người đã để lộ tin tức cho giới truyền thông...Trời ơi, đều do chị sơ ý, vẫn cứ tưởng đây chỉ là một vấn đề đơn giản."

"Những người đó gọi đến tìm em, có phải là bọn họ đã gọi đến cho Dịch Khiêm rồi hay không, bây giờ nên làm gì?" Hạ Tử Du day day thái dương, trong lòng dấy lên một cảm giác buồn bực.

"Đừng nóng vội, bây giờ chị sẽ gọi cho Nina để xem cô ta trả lời như thế nào."

"Dạ."

Đàm Tâm vội vàng gọi điện, chỉ chốc lát sau Nina đã nhấc máy. Đàm Tâm hỏi trực tiếp: "Nina, chúng tôi đến công ty DX là để tham gia quảng cáo của công ty các cô, chúng tôi không hề cho các cô cái quyền bán thông tin của chúng tôi."

Nina là một kẻ khéo đưa đẩy trả lời: "Cô Đàm, chúng tôi không hề bán thông tin của hai người."

"Cô đừng có mà giả bộ ngớ ngẩn để lừa tôi, đám phóng viên đó gọi đến nhà chúng tôi đến nỗi sắp nghẹn mạng cả rồi đây."

"Cô Đàm, xin cô hãy bình tỉnh một chút, chắc lúc chúng ta trò chuyện vô tình bị một nhân viên nào đấy nghe lén sau đó truyền đến tai của bên truyền thông, mọi người yên tâm, tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng cho mọi người."

Mặc dù Nina nói sẽ xử lý và xin lỗi một lần nữa, Hạ Tử Du và cả Đàm Tâm đều cảm thấy vẫn cứ bất an lo sợ.

Đàm Tâm để điện thoại di động xuống, áy náy nói: "Tử Du, chuyện này nếu như bị Dịch Khiêm biết, hai chúng ta khẳng định đều chịu không nổi, là tại chị làm liên lụy tới em, nếu không thì em cũng sẽ không gặp phải chuyện như thế này."

Hạ Tử Du suy nghĩ một lúc, cố giữ tỉnh táo trả lời: "Tham gia vào buổi quay quảng cáo hôm nay, trong đó có không ít những người có tiếng tăm trong giới xã hội thượng lưu, em nghĩ Nina không có gan chỉ vì muốn quấy nhiễu chúng ta mà hỏi chúng ta những vấn đề đó, cho nên nếu như là nội bộ công ty DX tiết lộ, thông tin bị lộ ra ngoài tuyệt đối không chỉ có một tổ của chúng ta, nếu không bọn họ sẽ mắc phải tội cố ý xâm phạm đời tư của người khác."

Trái tim đang lơ lửng lúc này của Đàm Tâm giờ mới có thể bỏ xuống được: "Xem ra không có chuyện gì lớn cả, chắc là tiếng tăm của Dịch Khiêm có hơi lớn, mấy cái hãng truyền thông kia mới quay sang tấn công em."

Hạ Tử Du khẽ thở dài: "Bây giờ em chỉ mong nếu lỡ như Đàm Dịch Khiêm có nhận được điện thoại của bọn họ thì chỉ cho rằng bọn họ ăn no rửng mỡ hết chuyện để làm thôi, chứ đừng có nghĩ đến chuyện chúng ta đến tham gia và buổi quay thử quảng cáo này."

Có lẽ là vì chột dạ, buổi chiều lúc Đàm Dịch Khiêm tan làm Hạ Tử Du đã sớm đứng chờ trước cửa. 

Đàm Dịch Khiêm vẫn bình thường như mọi ngày ôm hôn cô một lúc, thần sắc xem ra không có gì khác lạ.

Hạ Tử Du tưởng Đàm Dịch Khiêm cho dù có nhận được điện thoại của đám phóng viên kia cũng đều cho là không quan trọng, tâm trạng cũng có chút kiên định lại.

Đến tối lúc ngủ, Đàm Dịch Khiêm vẫn chưa hỏi bất kỳ chuyện gì, trong lòng Hạ Tử Du lại càng khẳng định anh coi mấy cái đó không quan trọng gì, vừa thở phào nhẹ nhõm cô vừa buồn bực vì không biết nên giải thích với anh kiểu gì. 

Ngộ nhỡ ngày mai mấy tên phóng viên kia sự quấy nhiễu của bọn họ lại tăng lên thêm một cấp, tất nhiên sẽ lôi kéo được sự chú ý của anh, cho nên cô phải giải thích trước với anh, như vậy ít nhất sẽ không chọc cho anh quá tức giận, nhưng mà nếu bây giờ giải thích với anh, anh tùy tiện điều tra cũng biết chuyện cô và chị Tâm đi quay quảng cáo cho DX, hậu quả sau này chắc chắn sẽ nặng nề hơn. 

Thôi, người của công ty DX nói sẽ xử lý, có lẽ ngày mãi cũng sẽ không xảy ra chuyện gì quá lớn, hay là thôi cô không nói trước cho anh nữa vậy, dù sao kết quả mà chị Tâm mong mỏi, cô không thể phá hủy trước sự chờ đợi của chị Tâm được.

Đêm hôm nay, Hạ Tử Du cho hai đứa bé bú xong, vừa mới nằm xuống, Đàm Dịch Khiêm liền nhanh chóng lật người đè lên cô, tiếp đó lưu loát liền mạch ở trong chăn cởi hết quần áo của cô.

Hạ Tử Du bị anh động tay đông chân khiến cô cực kỳ ngượng ngùng, không thể không bội phục anh thế mà lại biết 'dì cả' của cô đã hết rồi. 

"Dịch Khiêm..."

Đã nhiều ngày không tiếp xúc thân mật như thế rồi, Hạ Tử Du không nhịn được mà mềm mại cất tiếng gọi, Đàm Dịch Khiêm lại dùng một nụ hôn cuồng nhiệt đáp lại cô.

Những cái vuốt ve quen thuộc, hơi thở thân mật, khiến Hạ Tử Du cảm thấy thật thỏa mãn, cái chăn đã sớm bị tuột xuống dưới những cái vuốt ve dây dưa của anh, Hạ Tử Du cong chân kẹp lấy vòng eo khỏe mạnh của anh, những cái vuốt ve nhẹ nhàng trên da thịt cả hai, khơi dậy sự vui vẻ của cả hai người.

Đàm Dịch Khiêm cúi người nhìn dáng vẻ quyến rũ của vợ yêu, không nhịn nổi, âm thanh trầm khàn rên rỉ: "Em yêu, em luôn khiến anh không bao giờ có thể kiềm chế được..."

Hạ Tử Du mỉm cười đáp lại, đưa tay ôm siết lấy tấm lưng rắn chắc của Đàm Dịch Khiêm, khi bờ ngực mềm mại bị anh gặm cắn, cô không kìm được mà nghênh đón anh, gấp gáp mong anh chiếm lấy mình.

Đàm Dịch Khiêm dùng những thủ đoạn cao siêu đưa cô vào thế giới xinh đẹp muôn màu. 

Anh chuyển động từ chậm thành nhanh, từng bước một dẫn dắt cô đi đến cao trào, theo sự càng lúc càng mất khống chế của cơ thể, cô càng lúc càng nóng vội đáp lại sự chuyển động của anh, nào đâu đoán trước được, lúc cô gần đến cao trào, thế nhưng anh lại đột ngột dừng lại.

Hạ Tử Du khó chịu bật lên tiếng rên nhỏ, mở đôi mắt đang mơ màng mông lung ngượng ngùng thúc giục: "Ông xã...Đừng dừng lại..."

Đàm Dịch Khiêm chống tay, khóe miệng cong thành một nụ cười tà, dịu dàng nói ở bên tai cô: "Bà xã, về chuyện hôm nay anh nhận được mấy cuộc điện thoại của các hãng truyền thông lấy tin tức về cuộc sống vợ chồng của chúng ta, em có gì muốn giải thích với anh không ?"

Hạ Tử Du ngây ngẩn cả người, hai mắt trợn to.

Trời ơi, thời khắc then chốt này thế mà anh lại lôi cái vấn đề này ra hỏi?

Rất rõ ràng, anh đang cố ý.

Mặc dù gặp phải Đàm Dịch Khiêm thắng xe đột ngột, cả người Hạ Tử Du vẫn cứ nóng ran lên, cô bĩu môi yếu ớt nhìn vào mắt anh nói: "Hôm nay em cũng nhận được rất nhiều cuộc điện thoại, mấy cái hãng truyền thông này toàn mấy kẻ ăn no rỗi việc, em nhớ lúc chúng ta kết hôn ấy bọn họ cũng gọi điện muốn chúng ta tiết lộ chi tiết hôn lễ, là chuyện rất bình thường mà."

Nghe được cái giải thích chối bay chối biến của Hạ Tử Du, Đàm Dịch Khiêm nhíu mày, hai tay giữ chặt lấy eo cô trầm giọng hỏi: "Thật sự là chuyện rất bình thường mà?"

"Thật...Thật mà!"

Đàm Dịch Khiêm khóe miệng hiện lên một nụ cười tà ác: "Bà xã, em thật là không hề thành thực chút nào cả!"

Hạ Tử Du bám lấy eo anh, cảm thấy có chút tỉnh tỉnh mê mê: "Dạ?"

Đàm Dịch Khiêm đột nhiên hạ thấp giọng: "Đi tham gia quay thử quảng cáo cùng với Đàm Tâm, quả thật anh nên phạt em!"

"Á?"

Thốt lên tiếng kinh hoảng, sau đó sắc mặt của Hạ Tử Du cũng dần trở nên trắng bệch, đôi chân đang kẹp chặt lấy thắt lưng của Đàm Dịch Khiêm cũng buông lỏng ra, cô lúng túng nói, "Hả, ông xã, anh biết rồi à?"

Đàm Dịch Khiêm nhíu mày: "Em cho rằng em có thể giấu được anh à?"

Hạ Tử Du đang định rút lui, Đàm Dịch Khiêm lại giam cả người của cô lại, không cho phép cô chạy trốn.

Cả người Hạ Tử Du run lên, cảm giác tê dại ùa đến, theo bản năng cô ôm chặt lấy anh.

Tự biết bây giờ đã khó chối tội được nữa, Hạ Tử Du nhỏ giọng cầu xin tha thứ: "Ông xã...Em biết em sai rồi...Nhưng mà anh phải nghe em giải thích đã."

Giọng nói của Đàm Dịch Khiêm trầm thấp: "Đàm Tâm ẩu tả em cũng làm ẩu theo chị ấy à?"

Hạ Tử Du vội vàng giải thích: "Em đâu có làm ẩu đâu mà, là chị Tâm mong muốn em giúp chị ấy...Chị Tâm đăng ký cho em xong rồi mới nói với em, em căn bản cũng chỉ là bị ép thôi mà."

Đàm Dịch Khiêm vẫn cứ hoài nghi, đôi mắt đen thẳm đang quan sát cô.

Hạ Tử Du thấy Đàm Dịch Khiêm không tin, ngay lập tức liền cảm thấy uất ức mà cong môi: "Hừ...Người nhà họ Đàm các anh ai cũng ngang ngược, chỉ biết bắt nạt em mà thôi...Anh bảo em có thể đắc tội với ai được bây giờ? Một bên là chị Tâm cần em giúp đỡ, một bên lại là anh, em đồng ý với ai cũng sẽ khiến người còn lại phật lòng, biết chị Tâm hay để bụng cho nên em chỉ có thể đắc tội với anh thôi...Khổ em còn nghĩ anh là người hiểu em nhất nhưng bây giờ anh lại mắng em, huhu..." Chị Tâm à, đừng trách em bây giờ cũng kéo cả chị vào, em cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi.

Đàm Dịch Khiêm vừa nhìn thấy trong mắt Hạ Tử Du lấp lánh nước mắt thì lập tức mềm lòng, anh cúi người ôm chặt cô giọng nói cũng trở nên mềm mỏng: "Anh đâu có mắng em."

Hạ Tử Du lại càng thương tâm lên án nói: "Anh vừa mới mắng em còn gì!"

Đàm Dịch Khiêm hôn lên giọt nước mắt đọng trên mi mắt cô, trìu mến nói: "Được rồi mà, chuyện này anh đã giải quyết ổn rồi, nhưng sau này em muốn làm chuyện gì cũng phải hỏi ý kiến của anh, phải thông báo với anh một tiếng. Không phải là anh muốn hạn chế tự do của em, mà là em ở bên cạnh anh, khó tránh khỏi sẽ gặp phải rất nhiều kẻ không tốt đẹp gì và cả những cái bẫy nữa, anh không muốn để em gặp phải dù chỉ một chút nguy hiểm nào, em có hiểu không?"

Hạ Tử Du ngây người gật đầu: "Ông xã, em biết rồi...Vì thế mà chuyện mấy bên truyền thông anh đã giải quyết xong rồi?"

"Đương nhiên là sẽ không có phỏng vấn, nhưng tờ báo đăng tin tức về chúng ta 'ân ái' chắc bây giờ đang được in ấn rồi."

Hạ Tử Du nhíu mày: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Đàm Dịch Khiêm thong thả nói ra: "Vậy phải để xem vợ yêu của anh đã nói những gì với bên ngoài, nghe nói là tiêu chuẩn rất lớn đấy."

Hạ Tử Du sắc mặt đỏ bừng: "Cái vị tổng giám nghệ thuật kia hỏi những câu giống như của mọi người, em chỉ thành thật trả lời mà thôi."

"Cô ta đã hỏi những gì?"

"Cô...Cô ấy hỏi phản ứng của anh sau khi em dùng DX-1 thế nào? Thế nên em nói rõ ràng...Em nói bình thường thì là 2,3 tiếng một lần, dĩ nhiên, số lần trong một ngày không giới hạn, sau khi em dùng nước hoa thì thời gian có thể tăng lên thành 4,5 giờ, có lúc còn có thể cả một đêm."

Hạ Tử Du trả lời thành thật, dỗ bạn tổng giám đốc Đàm rất vui vẻ, cuối cùng, tổng giám đốc đại nhân báo đáp cho cô một phen 'đi vào' thật sâu...

Hạ Tử Du không hiểu tại sao mình lại có thể dễ dàng dỗ được bạn Đàm vui vẻ như vậy, nhưng nói thể nào đi nữa thì cuối cùng mình cũng được thoát nạn rồi, có thể thởi phàm nhẹ nhõm một hơi.

Đến ngày thứ hai Hạ Tử Du mới biết tổng giám đốc Đàm vui là vì cái gì. 

Thì ra là, qua một bài báo, mặc dù đề cập đến cuộc sống vợ chồng rất mơ hồ, nhưng mà đó cũng vẫn là tin tức có thể khiến bất kỳ người đàn ông nào tự hào. Bởi vì cuối cùng bài báo đã tiết lộ một sự thật—— Bà tổng giám đốc Đàm chính miệng xác nhận rằng tổng giám đốc đàm tinh lực dồi dào, 'tính phúc' tràn trề, khiến cô nhiều khi không chịu nổi sức ép.

Hạ Tử Du xem xong cái tin tức này đang uống sữa tươi mà suýt chút nữa đã bị sặc. 

Khó trách Đàm Dịch Khiêm lại không hề tức giận, hóa ra đã đạt được thỏa mãn thể diện của cánh đàn ông. . . .Nhưng mà cô thề, cô không khoa trương một chút xíu nào đâu .

"Mẹ, mẹ mà cũng bị sặc sữa nữa ư?"

Liễu Nhiên nhìn thấy mẹ để tờ báo xuống ho khan sặc sựa, rất ngoan ngoãn bước tới vỗ nhẹ lên sống lưng cho Hạ Tử Du.

Hạ Tử Du đỏ mặt lắc lắc đầu nói: "Không sao...Mẹ không sao đâu."

Liễu Nhiên vội vàng nói: "Ba, mẹ uống sữa tươi bị sặc kìa."

Ánh mắt của Đàm Dịch Khiêm đã sớm tập trung trên người Hạ Tử Du, giọng nói trách móc nhẹ nhàng mà lại mang theo nhiều đau lòng hơn của anh vang lên: "Lớn như thế rồi mà uống sữa cũng có thể bị sặc, còn không bằng trẻ con nữa!"

Hạ Tử Du khó chịu bĩu bĩu môi với Đàm Dịch Khiêm: "Hừ."

Ngay vào lúc này, tiếng gào thét của Quý Kình Phàm vang lên: "Đàm Tâm!"

Đàm Tâm đang ngồi đối diện với Hạ Tử Du ung dung dùng bữa sáng, thì nghe thấy tiếng Quý Kình Phàm gọi mình, cô bình tĩnh ngước mắt lên nhìn.

Quý Kình Phàm cầm một tập báo bước thẳng đến như sấm rền gió cuốn.

Liễu Nhiên có chút sợ giật giật áo Hạ Tử Du: "Mẹ, hình như dượng đang rất giận dữ kìa."

Hạ Tử Du đột nhiên phát hiện mới nãy xem báo hình như còn có cả những tin tức liên quan đến nhiều người khác nữa. Dĩ nhiên, đều là những người phụ nữ đã kết hôn đến tham gia vào buổi quay thử quảng cáo nước hoa kia gặp phải cái tên bất lương trong nội bộ công ty DX bị tiết lộ những chuyện riêng tư, trong đó cũng có Đàm Tâm.

Chỉ là, cái tin tức liên quan đến Quý Kình Phàm kia hình như không thể lạc quan bằng Đàm Dịch Khiêm đâu!

Quý Kình Phàm đem tất cả các tạp chí cùng báo sáng nay vung vẩy trước mặt Đàm Tâm, mặt mũi không vui nói: "Em tự mình đọc thử đi!"

Đàm Tâm cầm tờ báo lên cố ý đọc cái phần tin tức nói về Quý Kình Phàm, thản nhiên nói: "Cũng chẳng có gì đặc biệt mà?"

Quý Kình Phàm nghiến răng nghiến lợi, ngay sau đó anh bế bổng Đàm Tâm đang ngồi trước bàn ăn lên.

Đàm Tâm bị động tác bộc phá bất ngờ này của Quý Kình Phàm làm cho kinh hãi: "Ái, thả tôi xuống, thả tôi xuống mau. Quý Kình Phàm..." Đàm Tâm là người sợ độ cao, vì thế vung nắm đấm liên tục đánh vào người Quý Kình Phàm.

Khi lên tới tầng hai, Quý Kình Phàm xoay người nói với hai ông bà Đàm đang bị kinh ngạc sững người đứng ở đó: "Ba mẹ vợ, hai người không cần lo lắng, con cũng chỉ muốn bồi dưỡng tình cảm vợ chồng với Đàm Tâm mà thôi."

Đá một phát mở tung cánh cửa phòng, Quý Kình Phàm đặt Đàm Tâm lên giường, không cho Đàm Tâm có cơ hội giãy dụa, cả cơ thể săn chắc của anh đã phủ lên người cô.

Đàm Tâm vung tay đánh thật mạnh: "Quý Kình Phàm, mới sáng sớm anh phát điên phát rồ cái gì thế hả?"

Quý Kình Phàm giữ hai tay cô lại, nheo mắt, hỏi: "Người khác cũng biết đường mà nói ông xã mình 'uy mãnh', thế mà em lại dám công khai với giới báo chí nói tôi một tháng chỉ có một lần? 'Bà xã thân ái' của tôi à, em nói như thế chính là đang cố tình đánh giá thấp tôi đấy à?"

"Cái đó, tôi...Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, huống chi chúng ta cũng chẳng có quan hệ thật sự, nói một lần đã là tốt với anh lắm rồi."

"Chuyện như thế mà cũng có thể thuận miệng nói sao?"

"Ơ..."

"Xem ra đây đúng là lúc để cho em hiểu về tôi rồi..." Vừa dứt lời Quý Kình Phàm liền vùi đầu vào cổ của Đàm Tâm.



Chương 267: Một năm bế hai đứa.


"Quý Kình Phàm anh mau cút đi cho tôi..."

Đàm Tâm dùng cả tay lẫn chân để phản kháng.

Quý Kình Phàm đương nhiên là không phải thật sự muốn xâm phạm Đàm Tâm, cho nên khi anh nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Đàm Tâm đã chuyển thành trắng bệch, anh ngẩng đầu lên nhìn Đàm Dịch Khiêm, trầm giọng nói: "Quý Kình Phàm tôi trong giới xã hội coi như cũng có chút mặt mũi, bà xã, tại sao em lại có thể nói ra một cách vô trách nhiệm như thế chứ, em có còn để cho tôi chút mặt mũi nào đặt chân trong đám đàn ông không?"

Đàm Tâm nhân lúc Quý Kình Phàm đang buông lỏng đẩy mạnh anh ra, đi như chạy ra khỏi phòng.

Không biết làm thế nào mà Quý Kình Phàm đã nhanh hơn cô một bước đứng chặn trước cửa phòng, tóm lấy cánh tay cô.

Đàm Tâm bị dọa thái quá, đôi môi trắng bệch sợ hãi thốt lên: "Anh...Anh...Anh..."

Quý Kình Phàm ôm Đàm Tâm vào lòng, hơi thở lành lạnh của anh phả lên chóp mũi cô: "Em nói xem, anh gặp phải sự nghi ngờ lớn như thế, em phải làm gì để bồi thường anh đây? Hử?"

Đàm Tâm cắn môi: "Ai biết được là anh sẽ để ý đến thế cơ chứ."

Quý Kình Phàm rít lên nói: "Bất kỳ một người đàn ông nào trên phương diện này đều không hề xem nhẹ, em xem cái tên tổng giám đốc Đàm đang đắc ý mặt vênh lên tận trời kia thì biết!"

Đàm Tâm bị giọng nói cao vút của Quý Kình Phàm làm cho chột dạ, cô ngập ngừng nói: "Hiện tại cũng đã đăng báo rồi, cho dù tôi có muốn sửa lại lời của mình cũng đâu được đâu!"

Hai mắt Quý Kình Phàm lóe sáng: "Không, em có thể bồi thường được cho anh."

Đàm Tâm yếu ớt ngước mắt nhìn lại vào đôi mắt đen kín kẽ của anh, dù hoẳng sợ nhưng vẫn nói: "Thế nào...Bồi thường thế nào?"

"Em nói với người bên ngoài là từ khi chúng ta kết hôn đến bây giờ chỉ có một lần sinh hoạt vợ chồng, cái này vốn dĩ là giả, nhưng nếu như em đồng ý để giả biến thành thật, thì tôi sẽ rộng lượng mà bỏ qua, chuyện hôm nay cũng coi như xong." Nếu như có bồi thường thật sự, cái lần tổn thất danh dự này cũng đáng giá.

Đàm Tâm nghe xong sắc mặt đỏ bừng, giãy dụa hai tay đang bị anh giam giữ, khó chịu mà nói: "Anh đừng có mà mơ, anh đúng là cái đồ lưu manh, cuồng háo sắc!"

Để tránh làm tổn thương đến Đàm Tâm đang giãy dụa, Quý Kình Phàm buông cô ra, đổi lại dùng tay ôm cả người của cô vào trong ngực mình, để cho hơi thở mình phả lên bờ môi cô, nói giọng rất nhỏ: "Hóa ra em tình nguyện cho cả thiên hạ này biết tôi lưu manh với em." Ít nhất cái này đối với sự kiêu ngạo của đàn ông thì không có chút tổn thất về danh dự nào.

Bàn tay của Quý Kình Phàm dán lên sống lưng của Đàm Tâm, nhiệt độ nóng ấm truyền đến từ lòng bàn tay của anh lại khiến cho cả người Đàm Tâm cũng nóng bừng lên, cô muốn đẩy anh ra mà không hiểu tại sao anh lại ôm siết cô thật chặt trong lòng, dường như khi nào có được đáp án vừa lòng anh ta mới buông tha cho mình thì phải.

Đàm Tâm giãy dụa trong ngực anh: "Anh buông tôi ra trước đi."

Giọng nói chắc nịch của Quý Kình Phàm vang lên: "Nếu em không cho tôi một sự bồi thường hợp lý trước, thì đừng hòng!"

Sau một hồi giãy giụa vô tác dụng, Đàm Tâm cuối cùng cũng thôi không giãy nữa, cô tức giận trợn mắt nhìn Quý Kình Phàm, gằn giọng nói: "Quý Kình Phàm, anh đừng có quên tôi và anh kết hôn hợp đồng chỉ có một năm mà thôi, anh không cần phải thực sự thân mật đến thế đâu."

Quý Kình Phàm gật đầu: "Đúng vậy, cuối cùng thì em cũng nói đến điểm quan trọng nhất rồi, nếu như giữa chúng ta là hợp đồng hôn nhân, sao em lại có thể nói tôi như thế trong tình cảnh đó hả? Ngộ nhỡ tương lai chúng ta ly hôn, nếu có phụ nữ khác nhìn trúng tôi nhưng lại nghe được tin về năng lực đó tôi không được, cuối cùng hại tôi độc thân cả đời thì sao...Bà xã, em không cảm thấy hậu quả của chuyện này rất nghiêm trọng hay sao?"

Đàm Tâm nghe được Quý Kình Phàm phân tích như thế, cũng cảm thấy mình nói chuyện xác đúng là có hơi âu tả. 

Sau khi im lặng mất mấy giây, Đàm Tâm dùng giọng hối cải nói: "Cùng lắm là tôi nhận lỗi với anh là được rồi chứ gì."

"Xin lỗi thì có ích lợi gì chứ? Em có thể khiến tất cả những tòa soạn trên thế giới đã đăng bài này thu hồi lại báo đã phát hành được à?"

"Vậy anh muốn thế nào?"

"Anh đã nói rồi."

Đàm Tâm giận: "Quý Kình Phàm, anh đừng có quá đáng."

Quý Kình Phàm ung dung nói: "Vậy được, chúng ta cứ ở đây mà dây dưa...Dù sao giờ anh cũng đã mất hết mặt mũi rồi nên cũng không còn tâm trạng nào mà quay lại London nữa, dứt khoát anh sẽ ở lại Los Angeles luôn, sẽ tiếp tục thỏa thuận với em phương án giải quyết tốt nhất."

"Anh..."

Đàm Tâm lại một lần nữa bị sự vô lại của Quý Kình Phàm làm cho tức đến nổ đom đóm mắt.

Trong lúc Quý Kình Phàm còn đang thưởng thức dáng vẻ tức giận của người phụ nữ anh yêu thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ.

"Quý Kình Phàm, Tâm à..."

Người đang ở ngoài cửa gọi bọn họ chính là bà Đàm.

Đàm Tâm vừa nghe thấy giọng của bà Đàm cô lập tức hết giận, vội vàng nói: "Là mẹ, mở cửa nhanh."

Đương nhiên Quý Kình Phàm cũng không dám vô lễ với mẹ vợ, cuối cùng anh cũng thả Đàm Tâm ra, đi mở cửa phòng.

Nhìn thấy bà Đàm, Quý Kình Phàm vẫn bày ra cái dáng vẻ khiêm nhường của mọi ngày, ôn hòa nói: "Mẹ vợ."

Bà Đàm mỉm cười nói: "Hai đứa không sao chứ?"

Đàm Tâm đã sớm sửa sang lại quần áo xốc xếch ổn thỏa đi đến trước mặt bà Đàm, làm ra vẻ kinh ngạc nói: "Bọn con đâu có chuyện gì đâu ạ."

"Nhưng là mới nãy..."

Đàm Tâm kéo tay mẹ đi vào phòng, cười nói: "Không phải là Quý Kình Phàm tức giận đâu ạ, chỉ là anh ấy tìm con nói chuyện thôi." Vừa nói Đàm Tâm vừa liếc mắt về phía Quý Kình Phàm, ý bảo Quý Kình Phàm phối hợp với mình.

Ai ngờ, giờ phút này Quý Kình Phàm không thèm phối hợp, khoanh hai tay ôm ngực đứng một chỗ.

Bà Đàm nhìn Quý Kình Phàm, mỉm cười nói: "Quý Kình Phàm, con bé Tâm này bị người trong nhà chiều riết thành hư rồi, nếu như nó có chỗ nào không tốt thì con cũng rộng lượng mà tha thứ cho nó nhiều một chút."

Quý Kình Phàm mỉm cười gật đầu.

Thấy Quý Kình Phàm bày ra cái vẻ như phải chịu đựng sự kiêu ngạo của mình, Đàm Tâm lập tức dùng ánh mắt sắc như dao găm lườm anh.

Bà Đàm lại nói: "Hai đứa mới quen không bao lâu thì đã kết hôn, dĩ nhiên là sẽ có rất nhiều vấn đề chưa hiểu hết lẫn nhau, nhưng hai đứa đã sống cùng nhau rồi thì phải từ từ mài giũa cho hợp, cho dù giữa đôi bên có chuyện gì không vui thì cũng phải cùng nhau nghĩ ra biện pháp để giải quyết vấn đề."

Đàm Tâm sửng sốt, sợ rằng bà Đàm sẽ lo lắng cô vội vàng giải thích: "Mẹ, con và Quý Kình Phàm cũng đâu có chuyện gì không vui đâu."

Bà Đàm liếc nhìn Đàm Tâm nhỏ nhẹ nói: "Còn còn nói thế à, giờ vẫn đang trong thời gian tân hôn, con và Quý Kình Phàm cũng mới chỉ có sinh hoạt vợ chồng có một lần, cái này chẳng lẽ không phải là vấn đề?"

Đàm Tâm lập tức cứng họng. Thì ra là mẹ đã đọc được tin tức trên báo nên giờ mới chạy đến hỏi mình đây. 

Lời của bà Đàm loáng thoáng rơi vào tai của Quý Kình Phàm, Quý Kình Phàm định giả vờ ra vẻ không biết, chờ xem Đàm Tâm trả lời bà Đàm thế nào.

Đàm Tâm không lên tiếng, bà Đàm lại nói lần nữa, lần này là nói với Quý Kình Phàm: "Kình Phàm à, thanh niên trai tráng thì tốt nhất vẫn nên là tinh lực dồi dào sẽ tốt hơn. Như vậy đi, để lúc nào đó mẹ gọi bác sĩ ngoại khoa trong nhà đến xem cho con nhé."

Gặp bác sĩ?

Đàm Tâm vẫn không hiểu.

Gương mặt điển trai của Quý Kình Phàm lập tức xanh mét, anh khó khăn nói: "Mẹ à, lo lắng của mẹ con khẳng định là tuyệt đối dư thừa, sức khỏe của con tuyệt đối không có vấn đề gì cả."

Đàm Tâm rốt cuộc cũng hiểu ra, vừa đỏ mặt cũng đồng thời cô kéo nhẹ tay mẹ: "Mẹ, mẹ đừng có bao đồng thế mà."

Bà Đàm nghiêm túc nói: "Nhưng cái này liên quan đến hạnh phúc cả đời của con đấy, con và Quý Kình Phàm không thể coi thường chuyện này được."

"Ơ..." Đàm Tâm lại ngậm miệng một lần nữa.

Quý Kình Phàm tiếp lời: "Mẹ à, thật ra thì mấy cái chuyện trên báo kia hoàn toàn là do Đàm Tâm giận dỗi con nói lung tung mà thôi, con và cô ấy không có như thế được đâu."

Bà Đàm nhìn về phía Đàm Tâm, hỏi: "Là giận dỗi mà nói lung tung thật à?"

Đàm Tâm vội vàng gật đầu phụ họa: "Đúng, đúng đấy ạ, sự thật không phải như trên báo chí nói đâu."

Bà Đàm là một người khôn khéo, đã nhìn ra trong mắt của Đàm Tâm có mấy phần bối rối, bà nhìn về phía con rể: "Kình Phàm, Tâm nó nói mẹ không tin đâu, con nói thật mẹ nghe thử xem."

Quý Kình Phàm bình tĩnh tự nhiên nói ra: "Mấy hôm trước con nói chuyện muốn có con với cô ấy, cô ấy nói bây giờ vẫn chưa muốn, mà con lại cảm thấy con và cô ấy cũng không còn trẻ nữa nên cần phải có con rồi, cô ấy nghe thế thì không vui, thế nên giận dỗi với con."

Nghe Quý Kình Phàm giải thích xong, bà Đàm liền cười cười nói: "Nếu như là vậy, vậy thì mẹ yên tâm rồi. Nhưng mà Tâm này, đúng là tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa đâu, chuyện sinh con nên sớm nghĩ đến đi, đừng có nông nổi nữa."

Khó có thể tin Quý Kình Phàm lại có thể nói dối mà mặt không đỏ tim không đập như thế, hơn nữa còn khiến cho cô bị mẹ mắng cho một trận, Đàm Tâm lập tức dùng ánh mắt có thể giết người để lườm Quý Kình Phàm.

Dáng vẻ của Quý Kình Phàm làm như không có chuyện gì xảy ra, lại còn vô lại bổ sung vào một câu: "Mẹ vợ à, mẹ cứ yên tâm, con và Đàm Tâm vừa mới bàn bạc xong rồi ạ, chuyện sinh con sẽ sơm thôi mà."

Đàm Tâm nghe xong sắc mặt trắng xanh.

Còn bà Đàm thì vui mừng: "Bàn bạc xong thì tốt rồi, vậy mẹ cũng có thể sớm được trông thấy cháu ngoại rồi."

Quý Kình Phàm đưa bà Đàm ra cửa: "Mẹ cứ yên tâm ạ."

Sau khi bà Đàm đi khỏi, Quý Kình Phàm vừa mới xoay người liền thấy Đàm Tâm đứng đằng sau lưng đang chống nạnh hung hăng lườm mình.

Quý Kình Phàm nghiêng đầu nheo mắt: "Sao rồi, chắc đang có tâm trạng muốn giết anh chứ gì?"

Đàm Tâm nhíu mày: "Anh nói vớ vẩn gì với mẹ tôi thế?"

Quý Kình Phàm bĩu môi: "Chẳng lẽ muốn tôi nói vơi mẹ em là vấn đề về sức khỏe của tôi à?"

Đàm Tâm cao giọng: "Anh đừng có giả vờ giả vịt với tôi, anh thừa biết tôi đang nói về chuyện sinh con cơ mà."

Quý Kình Phàm ngả người vào thành ghế sofa, nhếch môi cười nói: "Chỉ cần em đồng ý thôi, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể hoàn thành chuyện này."

"Đồng ý cái đầu anh đó! Quý Kình Phàm, tôi cảnh cáo anh, anh đừng có đem cái thân phận 'chồng' ra mà nói lung tung trước mặt ba mẹ tôi, nếu không anh không yên với tôi đâu."

Quý Kình Phàm xem thường nói: "Thật ra thì để công bằng, sau này em cũng có thể dùng thân phận 'vợ' tôi nói như thế trước mặt anh mà, tôi không ngại đâu!"

Đàm Tâm phát hiện chẳng bao giờ mình nói lại Quý Kình Phàm, bởi vì anh ta luôn có một cái vẻ vô lại, nhìn thì như rất dễ nói chuyện, thực tế mỗi một câu nói ra đều không thể làm người ta phản bác lại được câu nào.

Đàm Tâm bị tức đến mặt mũi đỏ bừng: "Quý Kình Phàm!"

Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên.

Quý Kình Phàm lấy điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn màn hình điện thoại một cái, anh làm một tư thế 'suỵt' với Đàm Tâm, nhỏ giọng nói: "Bà xã, là mẹ chồng em gọi đến, bây giờ tốt nhất em đừng nói gì cả."

Thấy Quý Kình Phàm ấn nút trả lời, Đàm Tâm bất đắc dĩ phải nhịn xuống cơn tức.

Chỉ thấy Quý Kình Phàm đứng dậy đi đứng cạnh cửa sổ, một tay đút túi quần trò chuyện với mẹ mình: "Mẹ...Dạ, con cũng biết tin trên báo rồi...Con thề với mẹ, tình cảm của con trai và con dâu mẹ tuyệt đối không có vấn đề gì cả...Đúng vậy, là con dâu mẹ giận dỗi với con nên nói lung tung thôi...Được, hai ngày nữa con sẽ đưa cô ấy đến Anh để gặp mặt mọi người...Mẹ yên tâm, đừng nói là sẽ sớm sinh cháu trai cho ông bà bế, mà còn là ba năm bế hai đứa nữa..."

Đàm Tâm có thể nghe thấy rõ ràng những gì mà Quý Kình Phàm nói, sắc mặt của cô từ màu đỏ của sự giận dữ chuyển thành màu đỏ của xấu hổ, lúc này màu đỏ trên gương mặt cô càng khó có thể biến mất rồi.

Kết thúc trò chuyện, Quý Kình Phàm thở phào nhẹ nhõm.

"Quý Kình Phàm!"

Đàm Tâm nắm chặt hai quả đấm, hận không thể vung tay đấm cho anh hai quả vào mặt luôn ngay lúc này. Ba năm bế hai đứa? Chuyện như thế mà anh ta cũng dám nói!

Quý Kình Phàm xoay người lại nhíu mày nói: "Không phải đã nói với em là đừng có gọi cả tên lẫn họ của anh ra rồi hay sao? Thử gọi một câu 'ông xã' anh nghe xem nào, dù sao hai ngày nữa em cũng phải đến Lodon với anh rồi, bây giờ gọi trước cho quen đi."

"Tôi nói với anh tôi sẽ đi London à?"

Quý Kình Phàm đi về phía Đàm Tâm, nhìn một lọn tóc buông lơi sau vành tai cô, anh khẽ cười nói:  "Đến London với anh rồi em sẽ biết, mẹ anh là người rất dễ gần, bà là người duy nhất trong gia tộc không ép tôi lấy người mà tôi không yêu. Bà vẫn luôn nói rất muốn gặp em, anh tin chắc hai người gặp nhau chắc chắn sẽ sống với nhau rất hòa hợp." Quý Kình Phàm vừa nói, vừa giúp Đàm Tâm gạt lọn tóc rơi ra đằng sau gáy, cử chỉ vừa dịu dàng vừa thân mật.

Dường như vì không quen với sự đụng chạm đó của anh, Đàm Tâm lui về phía sau một bước hỏi: "Cho dù cứ coi như tôi đến London cùng với anh, thế nhưng cũng là vì hợp đồng hôn nhân mà thôi, nhưng cái này cũng không có nghĩa cả một năm tới tôi sẽ sống ở London cùng với anh."

Quý Kình Phàm cười nhạt: "Anh thừa biết em không có ý định sống ở London với anh."

Đàm Tâm nghi ngờ.

Quý Kình Phàm bình tĩnh nói: "Nếu như em muốn, em đã không đi tham gia cái quảng cáo nước hoa đó."

Đàm Tâm kinh ngạc: "Anh biết?"

Quý Kình Phàm liếc nhìn Đàm Tâm, giọng nói vẫn ôn hòa như cũ: "Có thể là em không biết, mấy ngày trước công ty DX gửi mail cho em thông báo tham gia buổi quay thử, tôi đang dùng máy tính của em để xử lý công việc thì vô tình nhìn thấy."

Lúc này Đàm Tâm mới nhớ ra, cô thật đã đưa máy tính của mình cho anh ta mượn, nhưng đã quên xóa cái mail kia đi. Mình thật là sơ ý!

Không biết vì sao, lúc này khi đối mặt với anh cô lại lắp bắp: "Vậy...Vậy chắc anh đã biết suy nghĩ của tôi rồi."

Quý Kình Phàm đi tới trước mặt Đàm Tâm, nhẹ nhàng nói: "Anh muốn nói với em là, anh không bao giờ ép buộc em điều gì cả. Nếu như lần này em đồng ý đến London với anh, sau khi ra mắt ba mẹ anh rồi thì anh sẽ ở lại London làm việc, còn em có thể tự do lựa chọn đi hay ở lại thì tùy em."

Sau khi Đàm Tâm nghe xong trong lòng bây giờ lại bất chợt trào lên một loại tình cảm không rõ.

Cô không hiểu bây giờ cảm xúc của mình như thế nào, nhưng cô có thể cảm thấy một cách rất rõ ràng sự chân thành cùng sự dịu dàng của anh. 

"Được rồi, xuống ăn sáng đi nào, để ba mẹ vợ khỏi phải nghi ngờ. "

Đàm Tâm ngây người đứng sững tại chỗ.


Quý Kình Phàm nắm lấy bàn tay Đàm Tâm dẫn cô bước đi thẳng ra khỏi phòng ngủ.

Hai ngày sau.

Sáng sớm Hạ Tử Du tỉnh lại thì nhận được một tin nhắn, nội dung của tin nhắn là thông báo việc cô và Đàm Tâm đã đứng thứ nhất trong buổi quay thử quảng cáo, ba ngày sau bọn họ có thể trực tiếp quay quảng cáo chính thức trong vòng một tuần.

Hạ Tử Du nhận được tin nhắn này từ công ty DX thì rất vui vẻ, đợi bạn tổng giám đốc đi làm rồi vui vẻ đi tìm Đàm Tâm.

Hạ Tử Du cứ tưởng là sẽ nhìn thấy một Đàm Tâm rạng rỡ cực kỳ có tinh thần, nhưng không nghĩ đến lại nhìn thấy một Đàm Tâm đang chán nản buồn bực. Hạ Tử Du kéo Đàm Tâm ngồi xuống sofa, hỏi: "Chị Tâm, chị làm sao thế?"

Đàm Tâm ngồi trên ghế, chậm rãi nói: "Chị nhận được tin nhắn rồi, nói là chúng ta đã thắng."

Hạ Tử Du vui sướng gật đầu: "Đúng rồi!" Thật không ngờ rằng họ lại có thể thắng, cô thật quá kích động!

Đàm Tâm ngây người nhìn phản ứng vui vẻ của Hạ Tử Du, không còn hơi sức mà nói: "Tử Du, Dịch Khiêm đồng ý cho em tham gia quay quảng cáo à?"

Hạ Tử Du cười nói: "Em cũng không biết tại sao dạo này tổng giám đốc Đàm kia lại dễ nói chuyện thế, em nói với anh ấy là em đã thắng có cơ hội tham gia vào quay quảng, không ngờ thế mà anh ấy lại khen em 'bà xã thật là giỏi', em thật sự cảm thấy 'được yêu chiều quá mà kinh hoảng' đấy...Vốn là sợ anh ấy không đồng ý, không ngờ bây giờ anh ấy còn khuyến khích em đi, còn nói em ở nhà suốt cũng rất buồn, tìm vài việc coi như là để chơi cho vui."

"Ồhhhhh." Đàm Tâm trả lời lại Hạ Tử Du chỉ có đúng một chữ thật dài này.

Hạ Tử Du rốt cuộc nhìn thấu vẻ mặt không hề vui sướng của Đàm Tâm, cô kiềm chế lại tâm trạng kích động bình tĩnh hỏi: "Chị Tâm, chị sao vậy? Có được kết quả này chị không thấy vui à?"

Đàm Tâm khẽ thở dài: "Lẽ ra đúng là chị nên vui nhưng Quý Kình Phàm nói ngày mai anh ta sẽ về London, bổn phận làm 'vợ' anh ta, anh ta mong chị sẽ cùng quay về với anh ta."

"Công ty DX báo chúng ta sẽ quay quảng cáo vào ngày hôm kia, nếu như chị đi London với Quý Kình Phàm vào ngày mai, nhất định phải ở lại London mười ngày nửa tháng, như vậy, chị sẽ không về kịp để quay quảng cáo rồi. Có phải là chị đang băn khoăn cái này hay không?"

Đàm Tâm nhẹ nhàng gật đầu.

Hạ Tử Du nói ra đề nghị của mình: "Em thấy cái này rất dễ giải quyết mà, mặc dù chị và Quý Kình Phàm có hợp đồng hôn nhân, nhưng không có nghĩa là bây giờ chị phải bắt buộc phải về ngay lúc này, chị có thể hoãn lại để đến sau khi quay quảng cáo xong thì đến Anh."

"Không, ngày mai anh ta nhất định phải quay về LonDon, anh ta có rất nhiều chuyện cần xứ lý, lần này có thời gian là vì anh ta đang xin phép nghỉ tuần trăng mật, mà nếu như anh ta quay về mà không có chị thì không có cách nào để ăn nói với ba mẹ mình cả."

"Cho nên, chị vừa muốn cùng anh ấy đến London vừa muốn tham gia quay quảng cáo?"

"Ừm!"

"OK, giờ thị mọi chuyện lại quay về điểm xuất phát ban đầu, chị Tâm, bây giờ là lúc để chị lựa chọn! Một là cơ hội để chị có việc làm trong tương lai, một là cơ hội đi cùng Quý Kình Phàm, bây giờ chị đang rất bối rối."

"Tử Du, em nói xem chị nên lựa chọn thế nào?"

Hạ Tử Du thành thật trả lời: "Lựa chọn thế nào là vấn đề người ngoài cuộc không bao giờ có thể giúp được, nhưng mà em có thể phân tích cho chị một chút, nếu như chị chọn ở lại Los Angeles tham gia vào quay quảng cáo, em nghĩ cho dù sau này chị có đến London gặp ba mẹ anh ấy thì Quý Kình Phàm cũng sẽ cho rằng chị chỉ đang thực hiện bản hợp đồng hôn nhân mà thôi, cái này sẽ khiến anh ấy bị tổn thương."

Đàm Tâm vò tóc, phiền não nói: "Tại sao lại để cho chị gặp phải cái chuyện nhức đầu như thế cơ chứ?"

Hạ Tử Du cười nói: "Em nhớ chị có nói với em là, nếu chúng ta thắng, chị sẽ chọn ở lại Los Angeles quay quảng cáo. Chị Tâm, bây giờ chị đang do dự điều đó đã nói rõ rằng chị đã không hay không biết để Quý Kình Phàm chiếm một vị trí có sức nặng trong lòng chị rồi."

Đàm Tâm lắc đầu thật mạnh: "Không...Tử Du, chị đối với Quý Kình Phàm không giống những gì em nghĩ đâu. Trên thực tế ngay cả bản thân chị cũng không biết đó là cảm giác gì, nhưng chắc chắn đó không phải là thích, chị có thể chắc chắc rằng đến bây giờ chị vẫn chưa thể buông tay hoàn toàn với Robert."

"Nếu như Quý Kình Phàm không ảnh hưởng đến chị, thì hiện tại lúc này chị vốn cũng sẽ không bối rối trước những sự lựa chọn, chị sẽ không chút do dự mà chọn ở lại Los Angeles tham gia vào quảng cáo."

"Không, người chị thích chính là Robert, chị không thể nào thích người khác được, huống chi người đàn ông này quen biết với chị còn chưa được hai tháng. Chị muốn đi London cùng với anh ta là bởi vì chị biết anh ta rất tốt với chị, chị không muốn để anh ta thất vọng."

Hạ Tử Du ôm lấy Đàm Tâm, an ủi nói: "Chị Tâm, có một số việc bây giờ em chưa thể nói với chị được, nhưng xin chị hãy tin em, giữa chị và Quý Kình Phàm tuyệt đối không chỉ quan hệ quen biết đơn giản hai tháng như vậy đâu. Thấy chị rối rắm như thế, không bằng để em cho chị một đề nghị như thế này."

Đàm Tâm ngây người ngước mắt: "Em nói đi."

Hạ Tử Du trả lời: "Em sẽ nói với bên công ty DX để bọn họ lùi chuyện quay quảng cáo lại một tháng sau, có quan hệ của Dịch Khiêm em tin chắc bọn họ sẽ đồng ý. Sau đó thì chị hãy đến London với Quý Kình Phàm đi! Như thế cũng sẽ không mất đi cơ hội tham gia quay quảng cáo, cũng sẽ không để Quý Kình Phàm phải thất vọng. Sau một tháng nếu như chị đối với Quý Kình Phàm vẫn không có chút cảm giác nào, như thế chị có thể rút lui mà Quý Kình phàm cũng có thể cảm nhận được thái độ của chị với anh ấy, chắc chắn rằng anh ấy cũng có thể hiểu được, đương nhiên nếu như chị lựa chọn đến London thì đó chính là kết quả mà em muốn thấy nhất."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com