Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 109: Anh quan tâm đến cậu

Liếc thấy Xuân Trường! Công Phượng cuống quýt, quay khuôn mặt đầy nước mắt sang một bên. Đúng vậy! Cậu có thể lộ vẻ chật vật trước mặt người khác, duy chỉ không thể trước mặt Xuân Trường!

Linh Linh hiểu chuyện đi tới trước mặt Công Phượng! ngây thơ lau nước mắt cho Công Phượng!: "Bố! Đừng khóc......"

Công Phượng đứng dậy, ôm Linh Linh để tránh né ánh mắt của Xuân Trường! Khẽ nói: "Con ngoan! Đi! Bố dẫn con lên lầu chơi."

Giọng nói trầm thấp mà uy nghi lạnh lùng vang lên: "Bế đứa nhỏ lên lầu!"

Giọng nói đó hiển nhiên đến từ Xuân Trường!

Người giúp việc nghe Xuân Trường căn dặn, lập tức đi đến trước mặt Công Phượng! Khom người cung kính nói: "Cậu Vạn! Để tôi bế Linh Linh lên lầu!"

Công Phượng xích ra nói: "Không cần! Để tự tôi!"

Vào lúc Công Phượng chuẩn bị xoay người đi lên lầu, Xuân Trường đột nhiên lạnh lùng nói theo bóng lưng của Công Phượng: "Anh có lời muốn nói với em!"

Giọng nói của anh làm thân thể mỏng manh của Công Phượng giật mình! Cậu vốn nên dứt khoát kiên quyết đi lên lầu, nhưng mà chân cậu vẫn không thể nào cất bước đi được.

Thực ra cậu không nghĩ rằng, giữa cậu và Xuân Trường! Còn có lời gì để nói, thế nhưng cậu vẫn còn vài lời muốn nói rõ với Xuân Trường!

Vào lúc này! Người giúp việc ôm lấy Linh Linh! Từ trong tay Công Phượng!

Sau khi tất cả người giúp việc lui ra, phòng khách trong biệt thự rộng lớn, chỉ còn lại Xuân Trường và Công Phượng! Không ai phá vỡ sự tĩnh lặng, ngăn cách giữa hai người, bầu không khí cực kỳ yên tĩnh.

Sau vài giây trầm lặng, Xuân Trường rốt cuộc đi đến trước mặt Công Phượng! Đôi mắt đen thâm trầm của anh nhìn chằm chằm vào vệt nước mắt chưa khô trên khuôn mặt tinh xảo của cậu! Nói bằng giọng từ tốn nhẹ nhàng: "Sao lại khóc?" (Một câu quan tâm rất đỗi bình thường, mà muốn mềm tim luôn vậy nà.)

Không biết vì sao?! Giọng nói của anh rõ ràng, không hề ẩn chứa ý tứ giễu cợt nào! Nhưng cậu lại không thể xem lời nói của anh như một câu quan tâm bình thường.

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt thâm trầm u ám của anh! Bằng cặp mắt rưng rưng, bất giác đề phòng, thét lên: "Nhìn thấy bộ dáng của tôi bây giờ, anh nên rất hài lòng chứ?!"

Đôi môi mỏng của Xuân Trường mím chặt, cũng không nói lời nào!

Công Phượng mở to mắt cố nuốt lại những giọt lệ, nhưng nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây cùng tất cả những chuyện hai năm trước, nước mắt cô không thể khống chế được nữa mà lăn xuống.

Cậu biết cậu rất vô dụng, đã từng thề sẽ không chảy một giọt nước mắt nào trước mặt anh nữa, nhưng mà bây giờ cậu thật sự rất khó chịu, cũng rất bất lực.... Cậu cảm thấy lúc này, mình tựa như một khúc gỗ đang trôi lơ lửng trong biển rộng, bị tàn phá hủy hoại không chịu nổi, và không có nơi nương tựa.

Cậu từ từ cúi đầu, nước mắt chảy xuống không hề kiêng kị, như thể tâm trạng vẫn luôn bị đè nén của cậu cuối cùng cũng bốc phát. Cậu cũng không muốn làm ra vẻ kiên cường nữa, cũng không muốn ngụy trang kiên cường trước mặt anh ta nữa! Cậu lắp bắp: "Nếu như anh có định chế giễu, vậy xin mời anh tránh xa một chút!"

Sau đó anh vô cùng tự nhiên lau gò má ẩm ướt của cậu! Ngón cái cùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau đi những giọt mắt nơi khóe mắt cậu! Nhẫn nại hiếm thấy, dỗ dành: "Đừng khóc nữa!..."

Bàn tay to ấm áp của Xuân Trường! Như thể ánh mặt trời ấm áp vào mùa đông! Cậu khó có thể tin mà ngước mắt nhìn anh! Hệt như không nghĩ tới, anh sẽ có có giọng nói và động tác dịu dàng như vậy.

Anh nhìn thẳng vào đáy mắt cậu, lời nói dần dần khôi phục lại vẻ lạnh lùng kiêu ngạo quen thuộc: "Về sau không được rơi lệ trước mặt tôi nữa!"

Ngay lập tức, cậu đột nhiên đẩy mạnh anh ra, như bị kích thích cực lớn, giơ tay lên dùng sức lau đi độ ấm, bàn tay anh để lại trên gò má cậu vừa rồi, nói vô cùng lạnh nhạt: "Xuân Trường! Tôi biết mỗi một chuyện anh làm đều có mục đích của anh! Bây giờ anh có lòng tốt giúp tôi và Linh Linh như vậy, mời anh nói thẳng cho tôi biết, anh có mục đích gì?!"

Xuân Trường hơi nheo đôi mắt đen lại: "Em đều biết cả rồi?!"

Công Phượng cười nhạo lạnh lùng: "Tôi biết rõ sự thật này không phải là điều anh muốn sao?!"

Đối mặt với lời nói lạnh lùng châm chọc của cậu! Đôi mắt đen của Xuân Trường càng ranh mãnh híp chặt lại.

Cậu kích động nói: "Tôi van anh hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc anh còn muốn đoạt được cái gì từ tôi nữa? Năm đó anh cũng đã thay Tử Văn trả thù tôi! Tôi nghĩ tôi ngồi tù hai năm, anh cũng đã hài lòng, bây giờ anh lại tìm đến tôi! Là tôi vẫn còn giá trị cho anh lợi dụng sao?! Thật ra anh có mục đích thì đừng ngại, cứ nói thẳng cho tôi! Tôi đã không còn là Công Phượng của hai năm trước, bây giờ bất cứ chuyện gì! Tôi cũng có thể chịu đựng được!"

Không ngờ rằng cậu sẽ kích động như thế. Anh nhìn cậu! Lúc này chỉ có thể mặc cho cậu phát tiết.

Cậu thấy anh không nói lời nào! Cho là đã đoán trúng bụng dạ của anh! Những tức giận trong mấy ngày nay, cộng với những đau khổ và uất ức, phải chịu đựng trước kia, cười lạnh ra tiếng: "Xuân Trường! Anh có biết nửa năm qua, tôi đã có lúc tự hận bản thân mình! Đến mức nào không?! Tôi nghĩ mãi cũng không hiểu? Tại sao mình có thể ngu xuẩn đến mức, rơi vào hoàn cảnh như hôm nay! Bị một người đàn ông gài bẫy ngồi tù hai năm, lại còn khổ sở chờ đợi người đàn ông đó hai năm?... Mỗi lần tôi nghĩ đến việc! Có thể anh đang ở bên cạnh Tử Văn! Thì tự cười nhạo trên đời này còn có một kẻ ngu ngốc như tôi sao?! Tôi đã cho rằng, mình thật sự không còn mặt mũi nào! Mà sống trên đời này nữa! Tôi hận ông trời, tại sao không để cho tôi chết khi khó sinh đi?! Hay là cứ giam tôi mãi, ít nhất tôi sẽ không biết, cuộc đời này lại dối trá, và đen tối như vậy..."

Có thể phát tiết hết những tậm sự, tận đáy lòng với anh! Cậu đột nhiên cảm thấy tảng đá lớn đè nặng trong lòng, cuối cùng cũng nhẹ nhõm hẳn, mặc dù lúc này cõi lòng tan nát vẫn còn đau đớn, nhưng ít nhất cậu có thể thẳng thẳng với anh ta một lần.

Mỗi một câu cậu nói đều như roi quất vào lòng anh! Để lại từng vết thương đau đớn.

Xuân Trường không hề lên tiếng, bởi vì sự đau đớn anh phải chịu đựng lúc này, không bao giờ có thể sánh nổi, với sự đau đớn mà cậu đã từng trải qua.

Sau khoảnh khắc tĩnh lặng, Công Phượng thở nhẹ một hơi, dùng tay lau đi giọt nước mắt đang lăn xuống, nói kiên cường: "Được rồi! Lời muốn nói tôi đã nói xong... Bây giờ đến phiên anh nói cho tôi biết, anh có gì muốn nói với tôi?!"

Xuân Trường nói hờ hững: "Là về chuyện giữa tôi và Bố em! Nhưng mà lúc này! Em không còn đủ tỉnh táo, để nói chuyện với tôi nữa rồi!"

Công Phượng nói toạc ra: "Nếu như là về đề tài này! Anh cũng không cần nói với tôi đâu! Bởi vì đối với tôi mà nói! Anh hay là Nguyễn Nhật Nguyên đều không quan trọng, và cũng không liên quan. Tôi không muốn giải thích thêm nữa! Nếu anh đã không còn chuyện gì khác muốn nói với tôi! Vậy hãy để tôi nói thêm một chuyện nữa! Tôi mong anh đừng trói buộc sự tự do của tôi! Bởi vì tôi không cần cái thứ gọi là sự bảo vệ của anh! Tôi tin rằng chỉ cần tôi không còn dính dáng với anh nữa! Thì Công Phượng tôi sẽ một người bình thường nhất trên thế giới này! Không còn ai hãm hại tôi nữa!... Nếu như anh không thả tôi đi! Vậy thì nói thẳng cho tôi biết, mục đích anh giam giữ tôi! Nếu không! Tôi không bao giờ để anh yên! Trừ phi anh có thể giam tôi trong căn biệt thự này vĩnh viễn!"

Lần đầu tiên anh không dùng thái độ tự cao tự đại của mình để nói với cậu nữa! Lời nói rõ ràng có nhượng bộ: "Tôi sẽ cân nhắc."

Cậu có phần bất ngờ với câu trả lời của anh! Nhưng đáy lòng vẫn mừng thầm, vì rốt cuộc cậu cũng tạo được cho mình một cơ hội.

--

Tại Lương thị!

Anh Ngô vội vã đi vào phòng làm việc của Xuân Trường!

Xuân Trường không còn vùi đầu vào trong đống văn kiện như trước đây nữa, mà lặng lẽ ngồi trên ghế sofa duy nhất trong phòng làm việc, cầm một ly rượu đỏ trong tay, chìm vào suy nghĩ.

Anh Ngô đi tới trước mặt Xuân Trường! Cúi đầu: "Tổng Giám đốc!"

Xuân Trường nhìn chăm chú vào chất lỏng màu đỏ lóng lánh trong ly, môi mỏng thốt lên: "Điều tra được chưa?!"

Anh Ngô gật đầu: "Đúng như Tổng Giám đốc suy đoán, Nguyễn Nhật Nguyên biết Lương thị! Mất hạng mục dầu mỏ ở Saudi! Sau đó lập tức chỉ thị Văn Lâm đi Saudi! Lúc này Văn Lâm đang trên máy bay đến Saudi! Mặt khác, tôi còn điều tra được! Văn Lâm đã gắn hệ thống định vị trong điện thoại di động của cậu Vạn! Nên mới có thể biết được số điện thoại, và tung tích của cậu Vạn trong thời gian ngắn."

Xuân Trường gật đầu, bình tĩnh nói: "Anh bảo phía Saudi tung ra mồi nhử lớn hơn nữa!"

Anh Ngô hơi kinh ngạc: "Tổng Giám đốc! Nguyễn Nhật Nguyên là con hồ ly xảo trá! Làm như vậy có thể khiến cho Nguyễn Nhật Nguyên nghi ngờ hay không?!"

Xuân Trường cầm ly rượu đỏ khẽ nhấp một hớp, bất chợt khẽ nhếch khóe môi, tự tin nói: "Ông ta sẽ không nghi ngờ, bởi vì dã tâm ông ta khá lớn!"

Anh Ngô luôn tin tưởng năng lực của Xuân Trường! lúc này anh cũng không nghi ngờ quyết định của Xuân Trường! Có điều anh vẫn còn một thắc mắc.

Xuân Trường nhìn thấy anh Ngô chần chừ đứng im tại chỗ, anh mấp máy môi mỏng: "Còn chuyện gì nữa?!"

Anh Ngô ậm ừ hỏi: "À, Tổng Giám đốc! Để Nguyễn Nhật Nguyên mắc câu sớm như vậy, hình như không giống kế hoạch ban đầu của Ngài!"

Xuân Trường yên lặng một lát, mấy giây sau mới nói: "Cậu ấy muốn rời đi sớm."

Anh Ngô dĩ nhiên biết "Cậu ấy" trong miệng Xuân Trường là chỉ Công Phượng! Anh Ngô không kiềm được hỏi: "Cậu Vạn muốn rời khỏi Los Angeles?!"

Xuân Trường để ly rượu xuống, đứng dậy.

Anh Ngô nhìn bóng lưng cao lớn vững vàng của Xuân Trường! Nghi ngờ nói: "Tại sao có thể như vậy chứ?! Tôi đã giải thích với cậu Vạn! Nguyên nhân ngài để cậu ấy ở lại Los Angeles! Chẳng lẽ cậu Vạn không tin lời tôi nói?"

Xuân Trường vẫn tiếp tục cất bước chân, nói lời hờ hững: "Người cậu ấy không tin là tôi!"

Hai ngày sau, Công Phượng đều ở trong biệt thự của Xuân Trường! Có thể do biết Xuân Trường là một người nói được làm được, cho nên hiện nay cậu cũng không lo, Xuân Trường sẽ giam cậu ở đây nữa.

Dường như Linh Linh rất thích nơi đây, chỉ mới hai ngày đã được người giúp việc trong biệt thự, cưng chiều đến tận trời cao. Bây giờ những người giúp việc, đang chơi trốn tìm với Linh Linh ở lầu một.

Bởi vì rất hiếm khi thấy, Linh Linh thích ứng được trong môi trường hoàn toàn mới như thế. Chứng kiến Linh Linh chơi rất vui vẻ, Công Phượng cũng không ngăn cản Linh Linh, gần gũi với những người giúp việc.

Buổi chiều, lúc Công Phượng nhàm chán, ngồi trên ghế sofa lật xem tạp chí! Người giúp việc đột nhiên chạy tới trước mặt Công Phượng! Lo lắng thốt lên: "Cậu Vạn! Không thấy cô Linh Linh đâu cả...."

Từ khi bước vào căn biệt thự này! Người giúp việc luôn xưng hô rất cung kính, với cậu và Linh Linh!

Công Phượng buông tạp chí trong tay xuống: "Sao lại như vậy?" Vừa rồi cậu còn nhìn thấy đứa nhỏ tinh nghịch của cậu đang gãi cái đầu nhỏ, phiền não núp ở đâu đó trong phòng khách!

Người giúp việc lo lắng: "Chúng tôi đã tìm khắp nơi trong phòng khách lầu một, mà không thấy bóng dáng của Cô Linh Linh!..." Nhóm người giúp việc có thể để xác định được, Linh Linh vẫn còn trong căn biệt thự này.

Công Phượng cũng không gấp gáp, mà chỉ cười rồi đứng dậy: "Mọi người đã lên lầu hai tìm chưa?!"

Người giúp việc lắc đầu khó hiểu: "Chưa ạ!" Bởi vì lúc chơi trốn tìm, có quy định chỉ có thể ở lầu một, nên những người giúp việc, cũng không nghĩ tới việc tìm trên lầu hai.

"Tôi lên lầu hai tìm với cô! Đứa nhỏ tinh nghịch này chắc là không tuân thủ quy tắc, trốn ở lầu hai rồi..." Cậu cũng không biết đứa bé này giống ai? Thường xuyên tinh quái một cách không tưởng tượng nổi. (Giống ai trồng khoai đất này nữa)

......

Công Phượng đi lên lầu hai của biệt thự, ngay sau đó vào từng căn phòng một, gọi tên Linh Linh!

Vào lúc gần tới một căn phòng, ở ban công lầu hai, Công Phượng nghe thấy giọng nói của Linh Linh!: "Bố!..." Linh Linh bất chợt chạy ra từ trong phòng.

Nhìn thấy Nguyễn Linh Linh nhảy tưng tưng vui vẻ, lúc này người giúp việc, đi theo phía sau Công Phượng! Mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này sau lưng Công Phượng, vang đến giọng của một người giúp việc khác, thấp giọng trách cứ người giúp việc: "Cô phụ trách trông coi Cô Linh Linh! Tại sao có thể dẫn Cô Linh Linh! Vào căn phòng này chứ?!"

Một người giúp việc khác sợ sệt nói:"Có lẽ do cửa phòng không khóa, tôi vừa xoay người đã thấy Cô Linh Linh bỏ chạy vào đó!..."

"Vậy cô cũng phải nói với chúng tôi một tiếng, làm hại chúng tôi không biết, Cô Linh Linh đã đi đâu!..."

Nghe giọng nói truyền đến bên tai, Công Phượng nghi ngờ quay đầu hỏi người giúp việc phía sau: "À! Căn phòng này không thể vào sao?!"

Có một người giúp việc trả lời thành thật: "Cậu Vạn! Là thế này!... Căn phòng này trước giờ đều là phòng ngủ của ông Lương và cậu Tử Văn! Mà cậu Tử Văn không thích chúng tôi ra vào căn phòng này tùy tiện."

Thì ra, căn phòng này là thuộc về Xuân Trường và Tử Văn!...

Ngày đầu tiên cậu đến biệt thự này, cũng cảm giác được căn biệt thự này, có dấu vết tồn tại của Tử Văn! Bởi vì trong vườn hoa biệt thự, trồng hoa hồng Tử Văn thích nhất.

Công Phượng bế Linh Linh lên, áy náy nói với người làm: "Đứa nhỏ này nghịch ngợm, đôi lúc sẽ chạy loạn, về sau các cô cứ để cho con bé, chơi ở lầu một là được rồi!"

Người giúp việc lập tức gật đầu.

Công Phượng bế Linh Linh đi xuống lầu một, Linh Linh lại bắt đầu chơi trốn tìm với nhóm người làm, cậu ngồi trên ghế sofa, dần dần chìm vào suy nghĩ!

Vừa rồi lúc Linh Linh chạy ra từ trong phòng, cậu vô tình liếc mắt thấy cách trang trí trong căn phòng...

Căn phòng lấy màu trắng làm chủ đạo, cửa sổ to lớn ở sát đất hiển nhiên là phong cách của anh! mà xuyên qua cửa sổ sát đất, là có thể nhìn thẳng tới vườn hoa hồng xinh đẹp trong biệt thự.

Cậu đã có thể đoán được hình ảnh Xuân Trường và Tử Văn trong căn phòng đó. ——

Sáng sớm, Tử Văn kéo rèm cửa sổ ra, để ánh mặt trời tràn vào căn phòng! Cậu ấy thõa mãn nhìn qua cửa sổ sát đất, xuống vườn hoa hồng xinh đẹp lãng mạn, Xuân Trường vòng tay ôm cậu ấy từ đằng sau... (Trí tưởng tượng phong phú đấy anh gì ơi! Tự nghĩ rồi tự buồn luôn ha!)

Hình ảnh xuất hiện trong đầu vào lúc này ngừng lại, Công Phượng không hiểu sao lại cảm thấy chua xót? Cậu chuyển tầm mắt về phía Linh Linh! Đang vui chơi cực kỳ cao hứng trong phòng khách.

"Cậu Vạn!"

Đột nhiên! Một giọng nói gọi tên cậu truyền đến, Công Phượng quay đầu nhìn về phía anh Ngô, đang đi vào biệt thự!

Công Phượng đứng lên, lễ phép nở một nụ cười chào đón: "Anh Ngô!"

Anh Ngô đi tới trước mặt Công Phượng, khẽ nói: "Tôi muốn nói chuyện với cậu một lát! Chúng ta có thể ra vườn hoa đi dạo không?!"

Công Phượng khẽ gật đầu: "Được!"

------

Trong vườn hoa, anh Ngô đưa tầm mắt, ngắm nhìn những khóm hoa hồng tươi đẹp, trải rộng phía trước mặt, cười hỏi Công Phượng!: "Cậu Vạn! Cậu có biết tại sao vườn hoa này lại trồng nhiều hoa hồng như vậy không?!"

Công Phượng cũng đưa ánh mắt nhìn phía trước, nói thản nhiên: "Theo tôi nhớ thì Tử Văn rất thích hoa hồng."

Anh Ngô gật đầu: "Đúng vậy! Hoa hồng trong vườn hoa này đều là do Tổng Giám đốc tự tay trồng cho Cậu Đường!"

Công Phượng nói lạnh nhạt: "Vậy sao?"

Mặc dù Công Phượng biểu hiện vô cùng bình tĩnh, nhưng không thể che giấu được ánh mắt ảm đạm thoáng qua.

Anh Ngô chú ý đến từng biểu cảm trên khuôn mặt Công Phượng! Sau khi nhìn thấy Công Phượng xuất hiện phản ứng như mong muốn, anh Ngô tiếp tục mở lời: "Tổng Giám đốc! Chuẩn bị căn biệt thự này cho cậu Đường!... Tổng Giám đốc! Tìm thấy cậu Đường vài năm rồi! Ngài vẫn luôn sống ở đây với cậu Đường!"

Công Phượng không hề che giấu, nói thành thật: "Tôi có thể đoán được!"

Nói thật, cảnh vật xung quanh căn biệt thự này thanh tịnh thoáng mát, lịch sự hài hòa, lại còn có một trang viên trải đầy hoa hồng như vậy, bất cứ người nào cũng sẽ rất thích nơi đây.

Anh Ngô thuận thế đi vào trọng tâm câu chuyện!: "Cậu Vạn! Sao Cậu không tò mò? Tại sao không thấy cậu Đường ở đây?!"

Công Phượng khẽ lắc đầu: "Những việc đó chẳng liên quan gì đến tôi!" Đúng vậy! Cậu đã rời xa thế giới của Xuân Trường từ lâu rồi, bây giờ cậu cũng không nợ nần gì Tử Văn nữa, nói cho cùng cậu đã dùng hai năm lao ngục để trả nợ cho Tử Văn!

Anh Ngô nói từ tốn: "Cậu Đường rời đi rồi!"

Nghe được câu nói của anh Ngô, Công Phượng hơi ngẩn ra, rốt cuộc cũng có phản ứng: "Rời đi?!"

Anh Ngô nói nghiêm túc: "Đúng vậy! Nửa năm trước, sau khi Tổng Giám đốc trở về Los Angeles với cậu Đường! Cậu ấy đã chủ động rời khỏi Tổng Giám đốc!... Tự lùi lại ngày hôn lễ, buổi họp báo chiêu đãi ký giả, cũng do Cậu Đường chủ động tổ chức. Nửa năm qua, Tổng Giám đốc hoàn toàn không liên lạc với cậu Đường!"

Công Phượng khẽ cau mày: "Tại sao lại như vậy?"

Anh Ngô nói thành thật: "Bởi vì tình cảm giữa Tổng Giám đốc và cậu Đường, xảy ra một vài vấn đề......"

Công Phượng chậm rãi lắc đầu: "Không đâu!... Anh! Tôi đều hiểu rõ tình cảm của Xuân Trường dành cho Tử Văn! Tôi tin rằng họ sẽ không vướng mắc vấn đề gì lớn!" Nếu như không phải yêu sâu đậm, một người đàn ông như vậy sẽ không "hy sinh" chính mình để trả thù một người khác...

Anh Ngô nói: "Thật ra Cậu Đường, đã làm một số chuyện, khiến Tổng Giám đốc không thể tha thứ!"

Công Phượng cười nhẹ một tiếng: "Còn có chuyện gì mà Xuân Trường! Không thể tha thứ cho Tử Văn đây?!... À! Tình yêu giữa hai người chắc sẽ không bao giờ có thể tách rời." Cậu biết cảm giác yêu một người, mặc dù biết đối phương có lỗi, vẫn sẽ cứ mù quáng mà yêu... Bởi vì vị trí đó đã bị người kia chiếm giữ, không ai có thể thay thế!

Anh Ngô lắc đầu: "Cậu lầm rồi! Tổng Giám đốc đúng thật là rất quan tâm đến cậu Đường! Nhưng tôi nghĩ tình cảm Tổng Giám đốc dành cho Cậu Đường! Có lẽ không phải là tình yêu!... Có thể  cậu không biết, lúc cậu và cậu Đường còn ở trại trẻ mồ côi kia! Tổng Giám đốc đã từng có một lần bị thương rất nghiêm trọng. Lúc đó Tổng Giám đốc hôn mê, vì mất máu quá nhiều! Là cậu Đường đã cứu Tổng Giám đốc!... Vì vậy Tổng Giám đốc mới biết ơn cậu Đường cho đến ngày hôm nay. Tổng Giám đốc cho rằng, nếu như năm đó không có Cậu Đường cứu giúp, Tổng Giám đốc cũng sẽ không có ngày hôm nay, cho nên Tổng Giám đốc hy vọng, có thể mang đến cho cậu Đường! Những gì tốt nhất trên đời này!"

Nghe xong lời anh Ngô nói, Công Phượng chết điếng ngay tại chỗ. Cậu đã từng nghĩ tới, Xuân Trường có thể quen biết Tử Văn, là vì sự việc khi còn bé kia, nhưng làm sao cậu ngờ được rằng, Xuân Trường lại cảm kích Tử Văn như vậy...

Thấy Công Phượng sững sờ, anh Ngô khẽ gọi: "Cậu Vạn! Cậu Vạn!..."

Công Phượng hoàn hồn, lúng túng nói: "Xin lỗi!..." Thật ra thì mới vừa rồi, cậu đang nghĩ nếu bây giờ Xuân Trường biết, người cứu anh năm đó là cậu! Lúc này Xuân Trường sẽ nghĩ gì?!

Anh Ngô nói tiếp: "Cậu Vạn! Tôi còn muốn nói với cậu một chuyện!... Thật ra, Tổng Giám đốc cố ý nhường quyền nuôi dưỡng Linh Linh cho cậu! Một trăm triệu tiền nuôi dưỡng, cũng là do Tổng Giám đốc bảo tôi liên lạc với luật sư L, yêu cầu luật sư L giúp cậu trên tòa án!"

Công Phượng giật mình kinh ngạc: "Anh nói gì?!"

Bất chấp nguy hiểm làm trái lời Xuân Trường! Anh Ngô lấy dũng khí nói hết: "Tổng Giám đốc vốn không phải là người ác độc vô tình như cậu Vạn thấy, Ngài rất quan tâm đến cậu! Quan tâm đến Linh Linh! Cũng chính vì phát hiện sự quan tâm của Ngài dành cho cậu! Giữa Tổng Giám đốc và cậu Đường! Mới có thể xuất hiện nhiều vấn đề như thế!..."

Lúc này Công Phượng mới hoàn toàn sững sờ, không thể bình thường trở lại.

Anh Ngô thở dài, nói tiếp: "Cậu Vạn! Những gì tôi có thể nói cũng chỉ có bấy nhiêu... Có thể cậu  không tin, nhưng đây đều là sự thật. Trước đây cậu có thể nghi ngờ nguyên nhân, Tổng Giám đốc ngàn dặm xa xôi, mang cậu đến Los Angeles từ thành phố Gia Lai! Hiện tại cậu hẳn đã hiểu rõ. Tổng Giám đốc làm vậy, vì ngài lo cho Cậu! Ngài không muốn thấy cậu! Bị tổn thương thêm nữa!"

Dường như rất khó có thể tin vào những lời anh Ngô nói, Công Phượng sững sờ rất lâu, rất lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com