Chương 217: Kết quả của dùng cách xử phạt về thể xác (1)
Giọng Xuân Trường nói chuyện rất khó nghe, giống như cảm xúc đang bị đè nén sắp bùng nổ, nhưng bàn tay lại vô cùng dịu dàng, rất cẩn thận không có làm cậu đau.
Bị anh ôm trong ngực, nước mắt Công Phượng tuôn ra càng thêm mãnh liệt.
Nhìn thấy mặt cậu đầy nước mắt, khuôn mặt anh tuấn của Xuân Trường trong nháy mắt hiện đầy lo lắng: "Không được khóc!!" Anh trầm giọng cảnh cáo cậu!
Cậu đau lòng tựa vào trong lòng anh! Nhu nhược đưa tay ôm chặt anh: "Đừng ly hôn được không anh?! Em không muốn mất anh!..."
Sắc mặt của Xuân Trường rất khó coi: "Anh nói em không được khóc!!" Giọng của anh càng chùng xuống.
"Em không muốn ly hôn!!..."
"Đáng chết!! Đừng nhắc tới 'ly hôn' nữa!!!"
Công Phượng ngơ ngác trừng mắt nhìn Xuân Trường đang thở hổn hển.
Sắc mặt Xuân Trường tái xanh: "Ai nói với em!! Anh muốn ly hôn?!"
Công Phượng mệt mỏi nói: "Sáng hôm qua em tới công ty tìm anh! Em nghe thấy anh nói chuyện với luật sư Minh Vương bảo em ký tên lên giấy thỏa thuận.... ..."
Giấy thỏa thuận? Ký tên?
Trong đáy mắt lóe lên tia sáng, Xuân Trường lạnh nhạt nói: "Vậy là vì sợ, cho nên mới tránh né anh?!"
"Em không biết nên làm cái gì?! Em không muốn giữa chúng ta phải đi tới bước đó! Em không muốn!..."
Giọng Xuân Trường dịu hẳn xuống: "Nếu sợ, tại sao không nghe lời anh nói?"
"Em không thể không tới Anh!..."
"Lại là vì Văn Lâm?!" Gương mặt điển trai của Xuân Trường chợt nghiêm lại.
"Em!..."
Lúc này Xuân Trường ôm lại cả người Công Phượng đang co rúc, dùng giọng cưỡng chế nói: "Về nhà anh phải từ từ tính với em khoản nợ này!"
Công Phượng vòng tay ôm lấy Xuân Trường! Nước mắt bất giác đã chảy xuống phủ đầy hai má! Gương mặt lạnh buốt dán vào lồng ngực đang đập mãnh liệt của Xuân Trường! Không chắc chắn hỏi: "Anh còn cần em mà! Đúng không?!"
Xuân Trường không nói lời nào, chỉ dìu Công Phượng đi ra khỏi bệnh viện.
....
Cẩn thận để Công Phượng ngồi vào trong xe! Cột chắc dây an toàn cho cậu! Xuân Trường tự mình ngồi vào lái xe!
Công Phượng im lặng ngồi trong xe, sững sờ nhìn khuôn mặt điển trai không chút biểu cảm của Xuân Trường!
Nửa giờ sau, xe từ từ tiến vào biệt thự.
Công Phượng còn chưa kịp xuống xe, Xuân Trường không nói không rằng đã vòng qua ôm cậu ra khỏi xe, dĩ nhiên động tác cực kỳ cẩn thận.
Không để ý đến ánh mắt khó hiểu của người giúp việc, Xuân Trường ôm Công Phượng thẳng bước lên lầu hai, "rầm" một tiếng, cửa phòng được đóng lại, Xuân Trường nhè nhẹ để Công Phượng lên giường.
Xung quanh đôi mắt trong suốt của Công Phượng vẫn còn long lanh nước mắt chưa khô, cậu ổn định lại hô hấp, luốn cuống nhìn anh!
Anh cởi ra âu phục tiện tay vứt sang một bên, sau đó bắt đầu cởi từng chiếc nút áo áo sơ mi...
Công Phượng trợn to mắt, ấp úng hỏi: "Anh!... Làm gì vậy?"
Xuân Trường không trả lời Công Phượng tiếng nào! Cứ thế cởi quần Công Phượng ra.
Cảm thấy được phần dưới người chợt lành lạnh, Công Phượng theo bản năng khép chặt hai chân lại.
Xuân Trường dùng sức nhưng cũng không muốn làm Công Phượng đau, nhanh gọn tách hai chân đang khép chặt của Công Phượng ra, không cho Công Phượng có cơ hội trốn tránh liền cởi chiếc quần lót màu trắng màu mà thích mặc nhất ra...
Lúc này Công Phượng mới ý thức được Xuân Trường muốn làm gì, cậu hết sức kinh ngạc.
Ngay lúc đó, anh tiến thẳng vào trong cậu!...
....
Động tác đẩy vào không hề có phần dạo đầu khiến cậu đau đến nhíu chặt chân mày, cậu chống chọi đẩy ngực anh ra: "Đau!!..."
"Em cũng biết đau?!"
Mặc dù anh đang ở trong cơ thể cậu không hề có động tác tiếp theo, nhưng cậu vẫn thấy khó có thể thích ứng: "Ừm!"
Anh không nhanh không chậm từng chút từng chút đẩy vào! Rồi lại từng chút từng chút rút ra, mỗi một lần đều khiến cho cậu cảm thấy được sự khô rát đau đớn như da thịt bị mài mòn vào vách tường.
Mỗi một tế bào trên toàn thân cậu như co rút lại, cậu đau đến nỗi vươn tay ôm chặt lấy anh! Khẩn cầu nói: "Đừng đẩy nữa!!..."
Nhìn thấy cậu nhíu chặt đầu lông mày, anh dừng lại động tác, giọng khàn ồ như còn kèm theo đau đớn nói: "Em cũng biết đau sao?! Lúc em bất chấp hậu quả chạy đến Anh! Anh đau lòng như thế nào bây giờ em có thể cảm nhận được không?!"
Giọng điệu bi thương của anh khiến tim cậu đau nhói! Đôi mắt cậu tràn đầy nước gắt gao ôm chặt anh! Giọng nghẹn ngào nức nở nói: "Em xin lỗi!..."
Bên tai lại truyền đến giọng nói trầm khàn kiềm chế ấm ức đến cực hạn của anh!: "Tại sao em không nghe lời anh?!"
"Em!..."
Anh nhích người ra rồi lại đẩy vào trong cậu! Khàn giọng nói: "Nói cho anh biết! Rốt cuộc còn có chuyện gì mà em cho rằng quan trọng hơn cả anh?!"
Giờ phút này anh nguy hiểm như quỷ Satan khiến cậu vô cùng sợ hãi, cơ thể cậu vì sự đau đớn vừa rồi mà run bần bật, không muốn tiếp tục chịu đau đớn hơn nữa, cậu rối rít nói: "Không chuyện gì có thể quan trọng hơn anh! Không có!..."
Lần này anh hung hăng đẩy thật mạnh vào trong cậu!
Cậu đau đến không còn hơi sức phải bám vào vai anh! Vì cố nén sự đau đớn mà cả người cậu toát đầy mồ hôi: "Đừng mà!!..."
Anh lần nữa nhích ra khỏi người cậu! Nhưng lại ma sát nhè nhẹ ở phía ngoài cơ thể cậu! Giọng rên rỉ nói: "Cho anh một lý do để anh có thể tin được điều em nói!!"
"Em chỉ yêu anh!..."
Anh hạ người xuống lại đẩy vào!: "Không đủ, anh cần lý do có đủ sức thuyết phục!"
Không thể chịu nổi cứ mỗi một lần ra vào vô tình của anh! Cậu chống tay lên ngực anh! Hoảng hốt nói thẳng ra: "Em không thể nói!..."
Anh nhíu chặt chân mày, có phần không vui: "Tại sao không thể nói?!"
"Em!..."
Cậu thật phân vân.
Anh lại đẩy vào lần nữa!
Động tác của anh cũng không quá mạnh! Nhưng bởi vì không có phần dạo đầu mà khiến cho cậu cảm thấy mỗi lần anh ra vào cậu đều giống như muốn xé rách thân thể cậu!
Cậu cầu xin tha thứ: "Đừng!!!... Xuân Trường!!!... Đừng mà!!!..."
Không ai biết những ngày qua anh đã cố gắng kiềm chế bao nhiêu tính nhẫn nại vốn đã ít ỏi của mình: "Nói!!"
Cậu dùng sức chống đẩy anh: "Đừng ép em!!..."
Anh giống như đã mất hết tính kiên nhẫn, kéo cao hai chân cậu lên.
Vào lúc anh định tiến vào cậu lần nữa! Cậu khóc thét lên nói!: "Văn Lâm là anh trai của em!!! Em không thể không đi giúp cho anh ấy!!!"
Cuối cùng, cậu cũng phải nói ra bí mật mà cậu đã muốn chôn giấu tận đáy lòng.
Con ngươi đen u ám của anh chợt khựng lại, động tác cũng ngừng lại.
Sau đó cậu bật khóc nức nở thành tiếng.
Anh xoay người lại lập tức ôm cậu vào lòng!
Cậu mệt mỏi cong tay đấm vào lồng ngực anh!: "Huhu!!!... Em có thể làm gì chứ?! Anh ấy là anh trai em!!!..."
Anh không sốt ruột hỏi cậu đầu đuôi câu chuyện là thế nào! Chỉ ôm cậu lại, để mặc cho cậu đánh đấm.
Cậu giống như đã lâu không được vòng ôm ấm áp của anh, cậu vùi đầu vào lồng ngực anh! Mà miệng vẫn không ngừng thì thào lẩm nhẩm: "Anh ấy là anh của em!!!..."
Anh không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn cậu!
Cậu thì thào đến khi mệt mỏi ngủ vùi trong lòng anh!...
Anh suy nghĩ đến những lời cậu nói, trong đáy mắt lóe lên sự gian xảo và nguy hiểm.
--- ------
Đến gần buổi trưa, Công Phượng mới chập chờn mở mắt ra.
Nhớ lại hình ảnh cuối cùng sót lại trong đầu, cậu lập tức nhìn vị trí bên cạnh, trông thấy trên giường vắng vẻ trống rỗng, cậu nhìn quanh bốn phía một hồi.
Trên ghế sofa trong phòng trước cửa sổ sát đất, cậu thấy anh đang ngồi trầm tĩnh ở đó.
Cậu ngồi dậy, dè dặt bước xuống giường.
Anh đã nghe thấy tiếng đi rất khẽ của cậu! Nhưng không muốn lên tiếng.
Cậu vốn muốn đến lén xem biểu cảm của anh lúc này, nhưng không ngờ lúc cậu bước đến bên cạnh anh thì cũng bị anh ngay tức khắc kéo vào trong lòng!
Không có động tác thô bạo, anh nhẹ nhàng nhấc cậu ngồi lên đùi mình! Đầu dụi vào vai cậu!
Không đợi cậu lên tiếng, anh đã lên tiếng phá tan sự yên lặng: "Bây giờ còn đau không?!"
Đau?!
Một chữ này vừa nói ra ngay lập tức làm cậu nhớ lại hình ảnh trước khi ngủ thiếp đi!...
Cậu lập tức vùng khỏi đùi anh!
Anh vòng tay ôm chặt eo cậu!: "Đừng làm rộn."
Cậu lên án: "Anh cố ý?..."
Mặt anh kề sát vào bên tai cậu! Nhẹ giọng nói: "Ít nhất em đã chịu nói ra."
Hèn hạ! Đáng ghét!!
Trong đáy lòng cậu thầm mắng anh một trậm, bỗng dưng, đột nhiên cậu như nhớ tới điều gì! chợt xoay đầu lại nhìn anh hỏi: "Anh sẽ làm gì?!"
Anh hỏi ngược lại cậu!: "Em nghĩ anh sẽ làm gì?!"
Cậu thành thật lắc đầu: "Em không biết?..."
Anh nheo mắt lại: "Anh đang suy nghĩ đến chuyện tại sao em biết Văn Lâm là anh trai em?!"
Chuyện đã đổ bể, cậu cũng không còn gì phải giấu giếm: "Anh còn nhớ lúc em tới Los Angeles thăm Linh Linh! Sau đó ở lại khách sạn LLD vài đêm không?!"
"Ừ!"
"Thật ra mấy ngày đó em ở lại phòng Văn Lâm là vì để tiện chăm sóc cho anh ấy!..."
Anh nghiêm túc lắng nghe! Cũng không cắt ngang lời cậu nói!
Cậu hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó rồi êm tai kể cho anh nghe!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com