Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 262: Xem mắt và gặp mặt (2)

Lúc người phụ nữ thứ hai đi rồi, Công Phượng nhìn sang Linh Linh đang ngồi ở bên cạnh sắc mặt tỏ ra không vui im lặng không nói câu nào!

Công Phượng bế con gái ngồi lên đùi, nghi ngờ hỏi: "Tương Tư! Sao con không nói chuyện?! Vừa nãy lúc cô Lâm chào con! Con cũng không chào lại cô ấy?!"

"Bố! bốn người họ là ai?"

"À! Bố muốn kết bạn với họ, Tương Tư thấy họ có được không?!"

Linh Linh nhíu mi nói: "Bố! Sao ánh mắt của họ nhìn Bố rất kỳ quái, mới nãy còn có một chú đi cùng cô ấy muốn kéo tay Bố!.... Daddy mà nhìn thấy sẽ rất tức giận cho coi."

"Hả?..."

Linh Linh xoay người, tựa sát vào trong ngực Công Phượng, như lưu luyến không nỡ xa Bố nói: "Bố! chúng ta về Nhà đi! Con muốn gọi điện cho daddy!"

Công Phượng hỏi: "Tương Tư! Con không thích bốn người đó đó sao?!"

Linh Linh trực tiếp nói: "Cô Trần đó lùn lắm! Còn cô Lâm thì rất xấu!... Tương Tư không muốn Bố  kết bạn với bọn họ đâu!"

Công Phượng sững sờ kinh hãi.

Trần Thi Hạ cũng cao đến 1m60, không tính là lùn lắm! Mà Lâm Thủy Mai chỉ là hơi lớn tuổi, nhưng mặt mũi nhìn có vẻ cũng được... Hai người này đều do Bố cẩn thận chọn lựa mà trong mắt Linh Linh lại thành ra "dưa méo táo nứt"?

Linh Linh mất kiên nhẫn bám lấy Công Phượng mè nheo: "Bố! Con muốn gọi điện cho Daddy!!..."

 Linh Linh nhắc tới chữ "Daddy" lần thứ hai, lúc này Công Phượng mới hiểu được nguyện nhân tại sao Linh Linh ghét bỏ bốn người kia....

Rất dễ hiểu, Linh Linh không hề thích hai người phụ nữ đó, còn so về ngoại hình thì hai người đàn ông đi cùng, cũng không bao giờ bằng được với Xuân Trường! Vì ngoại hình của anh không thể chê vào đâu được! Cho dù bây giờ cậu và Xuân Trường đã chia tay, cậu cũng phải thừa nhận là Xuân Trường rất đẹp trai! Thử hỏi cho dù là ngoại hình hay là hình tượng về người Cha của Xuân Trường đã để lại trong lòng Linh Linh dấu ấn sâu đậm, Linh Linh sao có thể chấp nhận một người nào đó thay thế và ưu tú hơn Xuân Trường đây?! Mà kể cả là bạn bè! Tư chất của hai người đàn ông kia so với Tuấn Anh thì không thể so được, và hai cô gái kia cũng không thể so với Lan Trúc!...

Công Phượng gật đầu: "Được rồi! Bố gọi điện thoại cho bà Ngoại! Chờ chúng ta về đến nhà liền gọi cho Daddy được không?!"

"Dạ!"

Công Phượng cúi đầu tìm di động trong túi xách, đúng lúc đó, bên tai Công Phượng vang lên giọng nói mừng rỡ của Linh Linh!: "Daddy!! ——"

-----

Cũng không có ai ngờ tới, ở khách sạn Diamond! Ánh mắt hai người bởi vì tiếng kêu của Linh Linh mà cùng lúc giao nhau.

Tầm mắt bắt gặp bóng dáng anh tuấn vừa từ thang máy đi ra khiến động tác lấy điện thoại di động ra của Công Phượng bỗng chốc ngừng lại.

Nếu như chỉ là nhìn thấy Xuân Trường trong tivi, Công Phượng còn có thể gạt con bé là nhìn lầm, nhưng vào giờ phút này Công Phượng không thể tiếp tục ngăn cản, bởi vì Linh Linh đã tụt xuống ghế, vui vẻ chạy về phía Xuân Trường!

"Daddy!!"

Giây tiếp theo, Linh Linh đã dùng cả hai tay mà ôm lấy đùi của Xuân Trường! Giống như con bé vẫn thường hay làm nũng với Xuân Trường!

Công Phượng sững sờ ngồi trên ghế, không biết nên làm thế nào cho đúng!

Bây giờ Xuân Trường đã bế Linh Linh vào lòng! Yêu thương hôn lên gương mặt Linh Linh mà anh vẫn thường hay làm.

Linh Linh ôm chặt cổ Xuân Trường! Vẫy tay với Công Phượng!: "Bố! Bố! Daddy đến rồi!..."

Công Phượng hoàn hồn, bình tĩnh đứng dậy, đi về phía Xuân Trường!

Vui sướng đi qua, Linh Linh nói chuyện với Xuân Trường bằng giọng nói nức nở, hiển nhiên là cảm thấy rất uất ức: "Daddy!! Con cứ tưởng là Daddy không cần Lương Tương Tư nữa rồi!..."

Công Phượng đúng lúc này ngước mắt lên nhìn Xuân Trường!

Xuân Trường không nhịn được lại tiếp tục hôn Linh Linh mấy cái, thương yêu nói: "Cô bé ngốc của Daddy! Daddy sao có thể không cần con chứ?!" Xuân Trường đưa tay thay lau đi những giọt nước mắt đang tràn ra hốc mắt cho Linh Linh!

Linh Linh mím môi hỏi: "Vậy tại sao Daddy lại không gọi điện thoại cho Bố và Tương Tư?"

Công Phượng lên tiếng trả lời thay Xuân Trường!: "Bởi vì con nhóc con suốt ngày bám dính lấy Daddy con như vậy, nếu như Daddy con mỗi ngày đều gọi điện thoại cho chúng ta! Thời gian đâu ra để daddy xử lý công việc!"

Linh Linh cau mày hỏi: "Daddy ơi! Daddy bận lắm hả Daddy?"

Xuân Trường dỗ dành nói: "Hôm nay không bận, cho nên lập tức bay tới đây thăm cái con sâu nhỏ nghịch ngợm của Daddy này!..."

Linh Linh cuộn tròn trong ngực Xuân Trường!: "Daddy! Tương Tư rất nhớ Daddy!..."

Thay vì đứng ngáng trước cửa thang máy, Công Phượng lên tiếng đề nghị với Xuân Trường!: "Chúng ta qua bên kia ngồi một lát!"

Xuân Trường gật đầu, sau đó bế theo Linh Linh đi về phía góc khách sạn.

Sau khi ngồi xuống, Xuân Trường thể hiện bản tính ôn hòa mà bình thường chỉ xuất hiện trước mặt Linh Linh! Nhẫn nại nói chuyện phiếm với con gái!

Công Phượng im lặng nhìn bọn họ, thỉnh thoảng cũng sẽ thay Xuân Trường trả lời những câu mà anh không biết đáp sao! Người bên ngoài nhìn vào thấy một nhà ba người rất hạnh phúc!

"Một nhà ba người" hàn huyên cũng hơi lâu, Linh Linh làm nũng với daddy và bố nói: "Daddy! Bố! Chỗ đó có rất nhiều bạn đang chơi bóng, con cũng muốn chơi..."

Công Phượng nhìn về phía khu vực vui chơi của trẻ con trong khách sạn, khách sạn cũng có sắp xếp người trông coi lũ trẻ, Công Phượng gật đầu: "Con đi đi! Nhưng nhớ phải cẩn thận đấy!"

"Cám ơn Daddy! Bố!"

Công Phượng bế Linh Linh xuống khỏi đùi Xuân Trường! Sau đó để nhân viên dắt đi khu trò chơi.

Thấy Linh Linh ở khu trẻ em chơi cực kỳ vui vẻ, Công Phượng nhìn sang Xuân Trường! Cảm kích nói: "Cám ơn!"

Khuôn mặt anh tuấn của Xuân Trường vẫn bình thản: "Cám ơn cái gì?!"

Công Phượng thở ra nhẹ nhõm: "Cám ơn anh vừa rồi không nói cho Linh Linh biết chuyện chúng ta đã ly hôn! Em!... Vẫn chưa nói với con bé!"

"Không cần khách sáo, dù sao nó cũng là con gái anh! Anh cũng như em không muốn con bé bị tổn thương."

Nói chuyện với anh! Cậu luôn luôn không cần phí sức giải thích.

"Hì!..." Công Phượng bật tiếng cười nhẹ, sau đó nói sang chuyện khác: "Đúng rồi! Lan Trúc đâu?! Anh nói là hai ngày trước hai người đã về rồi mà!"

Giọng Xuân Trường trầm thấp dễ nghe nói: "Cô ấy đang ở trên lầu nghỉ ngơi, công việc xảy ra chút vấn đề! Nên phải ở lại thêm mấy ngày..."

Hoá ra là như vậy! Lan Trúc vẫn đang nghỉ ngơi, xem ra bọn họ đã ở chung rồi!...

Giây phút này, Công Phượng áy náy nói: "Thật xin lỗi!"

Xuân Trường dựa vào thành ghế! Ôn hòa nhìn cậu!: "Tại sao lại đột nhiên nói với anh những lời như thế này?!"

Công Phượng thật lòng nói rõ ràng: "Mấy ngày trước lúc gặp lại hai người, lời lẽ của em cũng hơi khó nghe. Thật ra thì em cũng không có ý gì khác! Chỉ là lúc nhìn thấy hai người ở bên nhau tự nhiên em thấy có chút khó chịu!... Nhưng mà anh đừng hiểu lầm, đây không phải là em biểu hiện rằng em không thể xa anh! Chỉ là trong lúc đó cảm thấy hơi tức giận chút thôi! Em cũng không biết anh có hiểu cho em không nữa?..."

Xuân Trường thong thả nói: "Anh hiểu, có vài người mặc dù đã không yêu bạn trai cũ nữa và chia tay, nhưng khi nhìn thấy bạn trai cũ của mình đi với người con gái khác! Cũng sẽ tức tối như vậy.... Đây là bản tính ghen tuông của những người từng yêu nhau, huống chi chúng ta đã từng là vợ chồn!."

Xuân Trường cũng không nhận ra, khi nghe anh nói những lời này cậu đã nhìn chằm chằm vào anh không chớp mắt.

Anh vẫn như ngày xưa, xử lý mọi chuyện vẫn cơ trí như thế! Vẫn bình tĩnh như thế!...

Sống mũi bỗng nhưng nhức, không hiểu sao cảm giác chua xót trong lồng ngực cậu bỗng dâng lên mãnh liệt.

Cậu biết mình lại bắt đầu không có tiền đồ rồi...

Thật ra thì vào giờ phút này! Cậu đối với người đàn ông này đã không còn nữa phần quyến luyến! Từ ngày cậu cắt đi mái tóc, cậu đối với anh cũng đã chết tâm rồi! Hơn nữa cậu rất hiểu rõ tương lai bọn họ sẽ là người của hai thế giới khác nhau, nhưng mà, khi nhìn anh! Nhớ tới những ngày tháng vui vẻ ngọt ngào ở bên nhau trước đây, bởi vì là người vợ, cậu vẫn không thể khống chế nổi tâm trạng thương cảm của mình!...

Công Phượng quay mặt qua chỗ khác, không phải cố ý muốn che giấu tâm trạng lúc này, chỉ là sợ anh hiểu lầm.

"Em không sao chứ?!"

Tròng mắt Công Phượng kì thực đã cảm thấy hơi nong nóng, đúng lúc trong tầm mắt xuất hiện một bóng người, là anh trai của Lâm Thuỷ Mai! Anh ta rất thích cậu! Nên quay lại tìm, cậu làm bộ duy trì tư thế lúc này, mấy giây sau quay mặt sang nhìn anh! Lúng túng nói: "Thật xin lỗi! Em có bạn đang chờ ở đằng kia! Em đi qua đó một lúc nhé! Xin lỗi! Anh có thể trông Tương Tư hộ em không?! Em sẽ quay lại nhanh thôi!..."

Xuân Trường gật đầu: "Em cứ tự nhiên!"

Công Phượng ngay lập tức đứng dậy, sải chân đi về phía người đàn đang nhìn ngó xung quanh tìm kiếm đối tượng hẹn gặp!

Xuân Trường híp nửa mắt nhìn cậu ngồi đối diện với người đàn ông kia, dần dần, bọn họ bắt đầu chuyện trò vui vẻ!

Bàn tay cầm tách cà phê của Xuân Trường không tự giác được mà siết nó thật chặt, siết đến lúc thật chặt anh mới từ từ buông ra, cuối cùng lạnh nhạt dời tầm mắt khỏi hai người bọn họ.

-----

Trước cửa chính khách sạn, Công Phượng bế Linh Linh đang ngủ say sưa, cười nói chuyện với Xuân Trường!: "Trẻ con chơi mệt dễ dàng có cảm giác buồn ngủ..."

Xuân Trường nói: "Để anh đưa em về!"

Công Phượng lập tức từ chối: "Không cần! Em có tài xế tới đón rồi!"

Xuân Trường gật đầu: "Được rồi! Nếu có chuyện gì cứ gọi điện cho anh!"

"Dạ!"

Biết rõ chỉ là cho có lệ nhưng cậu vẫn lễ phép trả lời anh!

Tương lai, cậu đâu còn có thể liên lạc với anh nữa!

Đừng nói cậu không muốn gặp lại anh lần nữa! Cho dù có chuyện! Cậu cũng sẽ không phiền anh! Huống chi còn phải suy xét xem anh có thời gian hay không!

Thấy anh nhìn chăm chú vào Linh Linh trong ngực mình! Công Phượng cố ra vẻ thoải mái mà nói: "Anh đừng lo cho con bé! Đợi con bé dậy, em sẽ nói với nó là anh có công việc cần giải quyết nên đi rồi! Chờ thêm vài ngày nữa tìm được lúc thích hợp em sẽ giải thích rõ với con!... Dù gì thì con bé cũng phải đối mặt."

Xuân Trường chuyển tầm nhìn trên khuôn mặt ngủ say của Linh Linh sang hướng khác, đột nhiên hỏi: "Em đi xem mắt, kết quả ra sao?!"

"À! Mới nãy để anh phải chê cười rồi!.... Hai người trước cũng không tệ, nhưng em nhận thấy người vừa rồi có chút mồm mép, em cũng không thích lắm!" Công Phượng nói ra cái nhìn chi tiết.

"Kết hôn nhớ mời anh!"

"Chắc chắn rồi! Anh cũng vậy, em sẽ dẫn theo cả Linh Linh đến tham dự hôn lễ của anh!"

"Mùng sáu tháng sau, là ngày Lan Trúc chọn."

Toàn thân Công Phượng run rẩy: "Kết hôn sao?!"

"Ừ!"

"Vậy chúc mừng anh! Em nhất định sẽ tham dự hôn lễ của anh và Lan Trúc!"

"Hẹn gặp lại!"

"Hẹn gặp lại!"

Công Phượng nhìn Xuân Trường xoay người về khách sạn, sau đó nhìn trời vô hồn mà cười cười.

......

Công Phượng mới vừa bước vào biệt thự! Bà Vạn liền rôm rả ra đón! Chờ đợi hỏi: "Như thế nào?! Mẹ chọn cho con mấy người đó có ổn không?!"

"Cũng được! Con đã hẹn hai người trong số họ lần sau lại gặp mặt."

Bà Vạn phấn khởi nói: "Vậy thì thật tốt quá!... Công Phượng! Điều kiện của bọn họ mặc dù có hơi thiếu sót! nhưng bọn họ đều là người Mẹ tự mình xét duyệt! Con có thể yên tâm mà giao thiệp với bọn họ."

Công Phượng gật đầu: "Dạ!"

Bà Vạn rốt cuộc chú ý tới đến Linh Linh đang ngủ say trong ngực Công Phượng!: "Tương Tư sao mà ngủ say thế?!"

Công Phượng trả lời: "Con bé chơi đến mệt mỏi thôi!"

Bà Vạn nghi ngờ: "Chỗ con xem mắt thì có nơi nào chơi được chứ?!"

Không muốn nhắc tới Xuân Trường với Mẹ mà khiến tâm trạng ẹ chịu ảnh hưởng, Công Phượng dùng giọng cực kỳ tự nhiên trả lời: "Dạ! Linh Linh nhìn thấy khách sạn đó có khu vui chơi cho trẻ con! Liền đòi đi chơi."

"Ra là vậy. "

......

Bế Linh Linh trở về phòng! Đắp chăn cho con gái xong! Công Phượng trầm tĩnh ngồi ở mép giường.

Đợi Linh Linh tỉnh dậy, chắc chắc cậu phải phí tốn không ít nước bọt, để giải thích với Linh Linh về chuyện Daddy của con bé! Vì bận công việc nên đã đi rồi!...

Chỉ là, Linh Linh đã gặp được anh! Nói vậy bây giờ mong nhớ cũng không quá da diết! Lừa dối trong quá khứ thì không có vấn đề gì! Nhưng mà, còn sau này!

Nghĩ đến lúc Linh Linh biết được sự thực là Daddy và Bố đã ly hôn! Cậu thật sự rất đau lòng.

Xuân Trường và Lan Trúc kết hôn vào ngày mùng sáu, trước đó cậu phải nói rõ ràng với Linh Linh!...

Haizzz! Sớm biết vậy cậu cũng không cần ở trước mặt anh giả vờ hào phóng, như vậy ít nhất không cần phải gấp gáp tham dự hôn lễ của anh! Cũng có thể kéo dài việc nói chuyện với Linh Linh mấy ngày...

Thật không ngờ, anh lại muốn kết hôn với Lan Trúc nhanh đến thế!...

Thật ra thì chính cậu cũng có chút bất ngờ! Lúc nãy đối mặt với anh! Cậu lại có thể thản nhiên đến thế! Ngay cả một chút đau lòng cũng không có...

Cậu còn tưởng rằng mình sẽ có cảm giác bị tổn thương, xem ra, có một vài việc lúc người ta có thể thực sự buông tay, việc có thể làm so với bản thân mình nghĩ còn dứt khoát hơn...

Hôm nay cậu chỉ kỳ vọng Linh Linh có thể chịu đựng được sự thực là họ đã ly hôn!

-----

Buổi tối, trong khách sạn Diamond!

Đứng lặng trước cửa sổ sát đất, Xuân Trường trầm tĩnh suy nghĩ trong chốc lát, ngay sau đó lấy điện thoại di động ra bấm phím gọi đi.

Đầu bên kia rất nhanh có người nhận điện, giọng nói mềm mại của Lan Trúc vang lên: "Anh Xuân Trường!"

Xuân Trường lạnh nhạt nói: "Tôi muốn cô ngay bây giờ hẹn Tuấn Anh ra ngoài, gặp mặt cậu ta rồi nói cho cậu ta biết mùng sáu tháng sau chúng ta kết hôn!"

"Kết... Kết hôn?!" Lan Trúc khiếp sợ.

"Cô chỉ cần làm theo những gì tôi nói! Những chuyện khác đừng hỏi."

"...Dạ!"

......

Los Angeles bây giờ đang là ban ngày, Lan Trúc sững sờ để điện thoại di động xuống.

Cô đương nhiên hiểu rõ chuyện "Kết hôn" mà Xuân Trường nhắc đến không phải là chuyện thật, cô cũng có thể đoán được mục đích của Xuân Trường là để cô nói cho Tuấn Anh! Nhưng kết quả của việc làm đó cũng là...

Cô thật đau lòng thay cho anh!... Cô không hiểu, tại sao anh phải để bản thân mình chịu đựng đau đớn như thế?!

Anh rõ ràng không thể bỏ được Công Phượng!...

Không cách nào làm trái với lời Xuân Trường! Lan Trúc rốt cuộc lấy điện thoại di động ra gọi cho Tuấn Anh!

Nửa giờ sau, trong một quán cà phê ngoài trời ở đầu phố Los Angeles!

"Anh Tuấn Anh! Ở đây!"

Lan Trúc vẫy tay gọi Tuấn Anh!

Tuấn Anh lạnh lùng đi về phía Lan Trúc! Sau đó ngồi đối diện với Lan Trúc!

Lan Trúc nhẹ giọng hỏi: "Anh uống gì?!"

Tuấn Anh châm chọc nói: "Tôi còn cho rằng cô không dám gặp tôi nữa đấy!"

Lan Trúc khẩn cầu: "Anh Tuấn Anh! Anh có thể đừng giận em nữa được không?!"

Tuấn Anh bĩu môi nói: "Lan Trúc! Anh hỏi em! Em đoạt hạnh phúc của Công Phượng như thế em sẽ yên lòng sao?!"

Lan Trúc thử bình tĩnh giải thích: "Em và anh đều rất hiểu rõ, hôn nhân của anh Công Phượng và anh Xuân Trường là bởi vì không thể duy trì được nữa mới đi đến bước này! Em không phải là người thứ ba chia rẽ tình cảm của bọn họ."

Tuấn Anh hì mũi nói: "Trong mắt anh vốn cũng không có gì khác biệt cả."

Lan Trúc nhíu mày: "Tại sao xưa nay anh cứ mãi đứng về phía anh Công Phượng vậy? Anh có suy nghĩ đến hay không?! Là tự anh Công Phượng không biết quý trọng tình cảm của anh Xuân Trường! Anh ấy không thể oán giận người khác được!"

Tuấn Anh đứng dậy, nhếch môi cười nhạo: "Đây chính là lời thật lòng của cô sao?! Lan Trúc!... Tôi đúng là nhìn nhầm cô rồi!"

Lan Trúc đứng dậy theo, không muốn cùng Tuấn Anh tranh cãi nữa mà chỉ thở dài, dịu giọng nói: "Anh có thể giận em! Cũng có thể tuyệt giao không làm bạn với em cũng được! Nhưng hôm nay em hẹn gặp anh là muốn lấy danh nghĩa bạn bè thông báo với anh một tin, em và anh Xuân Trường sẽ kết hôn vào mùng sáu tháng sau, đến lúc đó mong anh sẽ đến tham dự."

Tuấn Anh nghiễm nhiên không dám tin, tròng mắt mở trừng trừng nhìn Lan Trúc!: "Cô đang nói cái gì?!"

Lan Trúc bình tĩnh nói: "Anh đã nghe rõ rồi mà!"

Tuấn Anh đột nhiên giơ tay bóp cổ Lan Trúc, nghiến răng ken két nói: "Lan Trúc! Cô cũng thật là tốc độ, thế nào?! Leo được lên giường Xuân Trường rồi à?! Trước kia cô luôn nói là mình không bao giờ chen vào chia rẽ tình cảm của Xuân Trường và Công Phượng! Tôi lựa chọn tin tưởng cô! Nhưng bây giờ cô đáp lại tôi như thế này à?!"

Đau đớn trên cổ khiến Lan Trúc gần như không thở nổi, Lan Trúc dùng sức đẩy Tuấn Anh ra, sau một hồi ho sặc sụa, Lan Trúc tức giận thốt lên: "Đủ rồi! Tuấn Anh! Đừng mượn danh nghĩa trút giận thay cho anh Công Phượng mà đến hạch hỏi tôi!... Anh đúng là kẻ nhu nhược, anh thích anh Công Phượng tại sao không dám nhận?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com