Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Errorr 666

Câu chuyện số 1

"Tôi đã làm việc cho Youtube vào năm 2006. Là một nhân viên chăm chỉ, và tôi cũng thường xuyên đăng tải video. Có điều tôi không biết là một số mod của Youtube khóa một tài khoản. Tôi hỏi họ tại sao lại khóa nhưng họ không muốn cho tôi biết.

Tôi thắc mắc vì sao tôi ko được phép xem trang đó hơn là nội dung của nó. Nhưng chỉ một lát sau, một trong số những moderator đó chuyền cho tôi một tờ giấy viết tay. Viết một đường dẫn trên đó. Anh ta yêu cầu tôi đừng hổi thêm bất cứ điều gì về tài khoản đó một lần nào nữa. Đường dẫn đó là một tài khoản trên youtube, 'www .youtube. com/666'. Tôi trở về nhà sau giờ làm và truy cập vào đường dẫn đó trên máy tính cá nhân. Tài khoản đã bị tạm khóa nên ko có gì đáng lo cả.

Nhưng, khi tôi refesh trang một vài lần, có gì đó khác lạ xảy ra. Tất cả các từ khóa video chuyển thành ký tự "X 666" và toàn bộ chữ trên màn hình đổi thành '666.' Ban đầu tôi nghĩ có ai đó đã hack máy của mình, nhưng rất nhanh tôi bỏ qua ý nghĩ đó và tiếp tục refresh trang vài lần. Rất nhanh sau đó, một cửa sổ hiện ra. Đó là channel của 666. Tôi xem qua một vài video của user này, tất cả đều rất điên khùng. Một video chiếu cảnh 4 đứa bé đang tự vặn đầu của chúng. Một video khác thì có những hình ảnh méo mó.

Tôi quyết định dừng ở đây và đi qua kênh khác, nhưng một cửa sổ trống hiện ra. tôi click vào button trống rỗng và nó dẫn tôi đến một video khác của 666.

Video này chiếu cảnh một phụ nữ đang chìm trong một bể bơi đầy máu và những cảnh đáng ghê tởm bắt đầu xảy ra. Với ý nghĩ những điều này thật gớm ghiếc tôi quyết định tạm dừng video. Nó không cho tôi dừng, không có bất kỳ phản ứng nào khi tôi bấm tạm dừng. Tôi lại cố tắt cửa sổ trình duyệt, lại một lần nữa ko có phản ứng, tôi thử mọi cách, chuyển sang video khác nhưng mọi thứ đều không hoạt động. Tôi nghĩ không có cách nào để thoát khỏi video này nhưng lại bất chợt nghĩ tới...

'Nút shutdown, đúng rồi !' Tôi quyết định bấm nút shutdown máy tính và virus sẽ không có cách gì hoạt động nữa, nhưng mà nút bấm cũng không hoạt động. Tôi biết máy tính đã bị hack.

Tất cả mọi hy vọng biến mất. Tôi không thể thoát khỏi trình duyệt, và video cứ tiếp tục chạy. Và không có gì có thể dừng tôi lại được. Người phụ nữ trong video bắt đầu liếc sang tôi, nhìn tôi với âm thanh và nhịp trống hỗn loạn của nhạc nền.

Một lúc sau, cánh tay người phụ nữ thò ra khỏi video, và giết chết tôi."

Câu chuyện số 2

"Rất đơn giản, hãy nghĩ xem. Lấy một vài nhiễm sắc thể, chia nhỏ ra, đặt ở chỗ kia, và hey, trở thành một con người hoàn hảo. Tôi vẫn không chắc có gì đó sai ở đây. Có thể một một phép tính bị lỗi ? Một thủ tục bị sai ? hay có gì đó nằm ngoài khả năng của chúng ta ? Ai mà biết được ?

Được đăng bởi Error666

Chúng tôi (Một vài nhà tâm lý đồng nghiệp và tôi) bị hấp dẫn bởi các xúc cảm của con người. Sự giận dữ, tuyệt vọng, và sự hạnh phúc. Có cách nào có thể khóa tâm trí vào một cảm xúc nhất định ? Để khóa tâm trạng vào trạng thái hạnh phúc thì sẽ không còn đau khổ hay giận dữ trong suy nghĩ nữa ? Theo lý thuyết thì đúng vậy.

Tôi sẽ không diễn tả quá trình thực nghiệm cho bạn biết. Bởi vì thứ nhất tôi không muốn bạn làm theo và thứ hai tôi sợ tôi sẽ phát điên nếu tôi phải nhớ lại những chi tiết đó. Những điều kinh khủng chúng tôi đã làm. Chúng tôi tham vọng, trẻ tuổi, không gì có thể ngăng chúng tôi, và không ai có thể nói chúng tôi đã sai. Tất cả những gì tôi sẽ kể là chúng tôi lấy được một vài mẫu tế bào gốc , nuôi dưỡng chúng trong các bào thai, và can thiệp sơ vào sự di truyền. Cuộc thử nghiệm này được gọi là "Dự án thiên thần" (Tạm dịch từ The Angel Man Project") và mục tiêu là tạo ra một con người chỉ cảm thấy hạnh phúc. Nhưng có gì đó đã sai. Sai lầm khủng khiếp.

Một nửa số mẫu thử nghiệm chết đột ngột, không dấu hiệu và ko có lý do nào cả. Hầu hết phần còn lại sinh ra với hình thù quái dị. Chỉ có ba mẫu được khỏe mạnh. Hoàn hảo! chúng tôi nghĩ. Một con người với khả năng tâm thần vượt trên những người khác vì được khóa ở trạng thái vui vẻ hạnh phúc.

Chúng lớn lên một cách hoàn hảo trong vòng 18 tháng. Sau đó một triệu chứng đầu tiên bắt đầu xuất hiện. Thiếu cân bằng, khó ngủ và ăn uống, phản ứng, phản xạ chậm. Tất cả chúng tôi đều cảm thấy sợ hãi nhưng đều cố tỏ ra bình tĩnh và tiếp tục dự án mà lẽ ra nên dừng ở đó. Chúng tôi nên dẹp những cá thể khốn nạn đó, dừng sự sống của chúng và đóng cửa phòng thí nghiệm. Nhưng chúng tôi lại tiếp tục.

Mọi thử chỉ trở nên tồi tệ hơn. Sự di chuyển của những cá thể trở nên rời rạc và chúng thậm chí ko thể thốt ra từ nào, mặc dù chúng có thể cười và cười thường xuyên. Quá thường xuyên. Không phải tiếng cười hạnh phúc, mà khá là, không, hầu như là cười giận dữ, gần như không dứt. Cho dù phải chịu rất nhiều sự đâu đớn do chúng tôi gây ra, chúng chỉ đơn thuần nhìn xéo bạn và cười, giống như chúng đang cười nhạo báng bạn, rằng những cố gắng làm đau nó chỉ vô ích.

Chúng tôi đã mong đợi những cá thể có khả năng học hỏi vượt trội. Nhưng điều ngược lại lại xảy ra. Sự phát triển trí tuệ của chúng bị gián đoạn ko ngừng. Chúng không thể chú ý vào bất cứ điều gì quá vài phút trước khi sa vào những tràng cười không ngớt. Nhưng chúng tôi tiếp tục, với niềm hy vọng những triệu chứng đó sẽ biến mất khi chúng lớn lên. Chúng tôi đặt tên cho các triệu chứng đó là "Hội chứng con rối vui vẻ" (Tạm dịch từ Happy Puppet Syndrome") bởi vì những di chuyển một cách mất trí của những đứa trẻ khiến chúng giống như những con rối điều khiển bằng dây.

Đã 5 năm từ khi dự án bắt đầu, chúng tôi nhận ra ko có hy vọng nào cả. Chúng tôi không thể chịu đựng thêm những tràng cười liên miên của những để trẻ này nữa; Giống như chúng biết điều gì đó mà chúng tôi không biết, giống như có điều gì buồn cười mà chúng truyền tai nhau vậy. Nhìn vào một đứa trẻ thỉnh thoảng co quắp người và cười một cách thái quá là một điều thật ma quái. Hai đồng nghiệp của tôi đã bỏ vì họ không chịu nổi điều đó. Tôi chưa từng nghe tin gì của họ từ sau đó. Giống như họ đã chết rồi vậy.

Những đứa trẻ không nói chuyện trong 5 năm. Chỉ cười nụ cười khốn khiếp của chúng. Chúng tôi đi vào cho chúng bữa sáng và chúng nhìn chúng tôi với cặp mắt lớn, chớp chớp, cười khúc khích và không nói bất cứ điều gì. Chúng tôi đặt bữa ăn trước mặt chúng và bỏ đi. Bữa ăn được cho độc tố toxin sẽ âm thầm giết các cá thể không gây đau đớn. Đó là một việc làm đau lòng, nhưng phải làm cho xong. Tuy nhiên, mọi việc không dừng lại ở đó.

Một người bạn của tôi đặt khay thức ăn xuống trước mặt một thằng bé, tràng cười chấm dứt. Thằng bé nhìn lên bạn của tôi, cặp mắt đột nhiên tối sầm lại, trừng trừng một cách ma quái, ngừng cười.

Chúng tiếp tục nhìn anh bạn đó với gương mặt co rúm lại một lúc. Người đó hoàn toàn bị shock và không thể di chuyển. Đồng nghiệp và tôi đứng đó với bút và giấy sẵn sàng ghi chép lại. Đột nhiên, người bạn đó ngã quỵ gối xuống, tay giựt tóc thật mạnh, và la hét dữ dội. Có vẻ như anh ta đang đau đớn khủng khiếp. Quá ngạc nhiên nên tôi và người đồng nghiệp không thể làm gì ngoài việc ngồi đó và quan sát. Người đó tiếp tục quằn quại trên sàn nhà và là hét. Sau một lúc co giật mạnh vài lần thì anh ấy lịm đi.

Tôi cố gắng kiềm chế cảm giác sợ hãi, và tôi kiềm chế tốt hơn các đồng nghiệp của mình. Có điều gì đó không bình thường ở đây. Sự hiện diện của thế lực ma quái nào đó dường như đã vượt qua tầm kiểm soát. Đột nhiên chúng tôi chết đứng ngay lối vào, không thể di chuyển. Thằng nhóc ngừng lại, nhìn vào cách cửa và cười. Nó ngã trên sàn nhà, nhăn nhở và lăn lộn cười như điên dại. 2 đứa kia cũng giống vậy. Sau một vài phút chúng dừng lại và đứng lên, vẫn nhăn nhở, cười rúc rích.

Ánh sáng chợt vút tắt. Tôi nghe thấy tiếng đổ bể, gương vỡ, la hét. Thứ đáng sợ nhất là tiếng thì thầm ma quái, cùng với tiếng cười thầm thì. Khi ánh sáng trở lại, tất cả các cá thể biến mất. Hai đồng nghiệp nằm bất động bên cạnh tôi tư thế co quéo rất kỳ quặc với máu nhiễu ra từ miệng thành giọt. Ban đầu họ giống như đã chết. Không có bất kỳ dấu hiệu của sự sống nào. Nhưng khi ghé tai vào, tôi có thể nghe tiếng họ cười, mặc dù rất nhỏ.

...

Mặc dù các cá thể đã đi, Tôi vẫn cảm thấy chúng vẫn đâu đó quanh và đang nhìn vào tôi, có gì đó nằm gần tầm nhìn của tôi nhưng tôi không bao giờ có thể thấy.

Tôi và đồng nghiệp còn lại đóng cửa tất cả mọi thứ ngay lập tức. Trước khi rời khỏi chúng tôi phá hủy các nghiên cứu trước đó và khóa mọi lối vào phòng thí nghiệm. Tôi đã mất liên lạc với các đồng nghiệp. Tôi nghĩ rằng họ đã chết.

Tôi vẫn cảm thấy mình đang bị theo dõi. Tôi vẫn nghe thấy tiếng cười, tiếng thì thầm trong các giấc mơ và đôi khi cả lúc tôi thức. Khi tôi nghe thấy, tôi bỏ chạy. Tôi thức dậy và rời khỏi chỗ đó ngay dù đó là chỗ nào. Tôi không thể ở cùng một nơi quá vài ngày bởi vì chuyện này.

Rồi mọi chuyện bại lộ. Những đứa trẻ khác được nhìn thấy với triệu chứng hành vi tương tự. Tôi không biết làm cách nào mọi chuyện lại lan ra, đó không phải là chuyện có thể lan truyền ra. Ai đó ở đâu đó tạo ra mọi thứ bằng cách tách tế bào của nhiễm sắc thể số 15, và nó khiến con người thấy vui vẻ và mọi thứ vẫn đang được che giấu, cho tới bây giờ. Nó được tạo ra với tên gọi "Hội chứng thiên thần". Việc tạo ra chúng nghe nói không có gì nguy hiểm. Nhưng tôi biết những cá thể đầu tiên vẫn đang lẩn trốn đâu đó.

Tôi biết bọn chúng đang tới. Toi biết chúng sẽ tìm tôi. Tôi chấp nhận. Đây là những gì tôi phải gánh chịu vì cố gắng áp đặt thay đổi tạo hóa. Tôi để lại lá thư này ở đây như một lời cảnh báo. Bọn chúng cũng sẽ tới tìm bạn. Chúng sẽ tới tìm tất cả chúng ta. Nếu bạn có thoáng nghe lời thì thầm, tiếng cười từ đâu đó vọng lại, hãy bỏ chạy. Nếu bạn có thấy gì đó đứng ngay sát tầm nhìn của bạn, nhưng bạn không thể thấy nó, hãy bỏ chạy.

Tôi cũng muốn cảnh báo các bạn điều này. Thứ nhất: Đừng cố can thiệp vào những gì không phải của mình. Thứ hai: Dù là Thiên thần cũng có thể là một Ác quỷ cải trang thành. Và thứ ba: Đừng đến tìm tôi. Tôi gần như đã chết rồi."

***

Bức thư viết tay này được tìm thấy trong một phòng thí nghiệm bí mật bỏ hoang được tìm ra ở sâu trong khu rừng Alaskan. Phòng thí nghiệm bao gồm cả phòng để theo dõi và phòng giam giữ. Phòng giam được phong tỏa và khóa chặt, Và toàn bộ khu thí nghiệm bị cháy xuất phát từ một điểm (ý là có người phóng hỏa, chứ không phải cháy nổ) . Vệt máu được tìm thấy trong phòng giam khi phá khóa, một cửa sổ bị vỡ. Hiện tại việc phòng thí nghiệm này nghiên cứu về đề tài gì vẫn còn là bí ẩn.

Câu chuyện số 3

Cánh cổng linh hồn

Vào năm 1983, một nhóm các nhà khoa học danh giá cùng nhau thực hiện một thí nghiệm về thần kinh con người. Họ đặt ra giải thuyết rằng : nếu cơ thể con người không còn cách nào tiếp xúc hay cảm nhận được kích thích từ môi trường bên ngoài, thì họ sẽ dần tiếp nhận được sự hiện hữu của " Đấng tối cao ". 5 giác quan của chúng ta làm lu mờ cảm nhận về sự vĩnh hằng, và một khi không còn chúng nữa, chúng ta sẽ có thể liên lạc với " Chúa " bằng ý nghĩ. Một ngày nọ, một người đàn ông cao tuổi , nhận mình " không còn lý do gì để sống " đã đến với thí nghiệm, trở thành cá thể duy nhất tham gia....

Để loại bỏ hoàn toàn các giác quan của người đàn ông, một cuộc phẫu thuật não và thần kinh công phu được tiến hành, cắt đứt khả năng tiếp nhận thông tin từ 5 giác quan với não. Ông vẫn có thể ăn uống, cử động tay chân, nhưng lưỡi sẽ không còn vị giác, mắt không còn thấy được, tai không thể nghe, mũi không thể ngưởi, thần kinh xúc giác không còn hoạt động. Giờ đây, người đàn ông sẽ sống đơn độc trong bóng tối của linh hồn mình, với những suy nghĩ cô đơn. Ông tự do một mình trong căn phòng kín .Tuy nhiên, ông vẫn có thể nói, và qua đó các nhà khoa học có thể biết ông đang cảm nhận gì....

Sau 4 ngày thí nghiệm thí nghiệm, ông ta bắt đầu nói rằng nghe thấy những giọng nói , lời thì thầm vang vọng từ đâu đó. Cho rằng đó là dấu hiệu hoang tưởng, các nhà khoa học chẳng quan tâm gì đến lời người đàn ông nói...

2 ngày nữa trôi qua, ông ta nức nở, nói rằng ông nghe được giọng nói của người vợ đã chết từ lâu, và quan trọng hơn, ông ta có thể giao tiếp với bà. Các tay nghiên cứu bắt đầu cảm thấy có hứng thú, nhưng vẫn không tin vào câu chuyện này....mãi đến khi ông bắt đầu kể tên người thân đã chết của từng tay nghiên cứu một. Ông ta lặp lại từng câu chuyện gia đình thầm kín, những bí mật mà ngoài bản thân các người ấy, không ai biết.....Điều này là một số đáng kể nhà khoa học rút lui khỏi thí nghiệm.

Sau một tuần giao tiếp với các giọng nói từ người đã chết, người đàn ông đã tỏ rõ dấu hiệu suy sụp. Mỗi khi ông tỉnh táo, thì tâm trí ông như bị dội bom bởi hàng trăm giọng thì thầm , thứ không bao giờ cho ông được yên. Tuyệt vọng, người đàn ông ném mình vào tường , mong muốn cảm nhận được một chút gì đó của thế giới bên ngoài. Ông van xin được tiêm thuốc an thần, cách duy nhất mà ông có thể trốn tránh được các giọng nói là được ngủ....Cách này chỉ hiệu quả được 3 ngày, cho đến khi những cơn ác mộng tìm đến..

Một ngày sau đó, người đàn ôn bắt đầu dùng tay cào móc cặp mắt của mình như muốn móc nó ra ( vẫn còn đấy nhưng vô dụng ). Ông nói rằng các giọng nói giờ đang trở nên hung hãn, luôn luôn đe dọa về địa ngục và sự chết của toàn thể loài người, kêu gào và chạy khắp phòng la hét man dại:

" KHÔNG CÓ THIÊN ĐÀNG, KHÔNG CÒN SỰ CỨU RỖI ! "

Thân thể giờ đã tàn tạ, ông ta mong muốn được chết đi .....Nhưng những tay nghiên cứu còn trụ lại từ chối, vì họ tin rằng : ông sắp đến gần ngưỡng của " Chúa "

Đến một ngày kia, như đã đến giới hạn, ông không còn khả năng nói lên một câu nào trọn vẹn nữa. " Nếu không ai giúp tôi chết , tôi sẽ tự làm. ". Ông ta bắt đầu cắn rứt thịt chính mình, bất cứ đau mà miệng có thể với tới. Không chút do dự hay nao núng, bởi vì ông có thể cảm giác sự đau đớn nữa.....Các nhà nghiên cứu phải can thiệp, trói chặt ông ta lại rồi lôi ra khỏi căn phòng, ngăn không cho ông ấy chết.

Sau một vài tiếng, ông ta không còn chống cự nữa. Ông nằm ngửa, hướng đôi mắt mù lòa vẻ như nhìn đăm đăm lên trần của căn phòng, nhìn một cách vô thần trong khi nước mắt từ từ chảy dàn dụa trên khuôn mặt. Hai ngày liên tục, mọi người phải truyền nước cho ông vì ông không ngừng khóc......

Và đến một ngày , ông chậm rãi quay đầu mình về một phía của chiếc giường, thì thầm những lời yếu ớt :

" Tôi đã nói chuyện với " Chúa ", và Ngài đã bỏ rơi chúng ta rồi "

Sau đó ông lão trút hơi thở cuối cùng. Nguyên nhân chết không cụ thể.

Câu chuyện thứ 4

Cuối những năm 1940, các nghiên cứu gia người Nga thực hiện một thí nghiệm : giữ 5 người không ngủ liên tục trong vòng 15 ngày sử dụng hỗn hợp khí gas không mùi. Các cá nhân này được giữ trong một môi trường khép kín, khí oxi vẫn được bơm vào liên tục, nhưng bên cạnh đó hỗn hợp khí gas trên vẫn duy trì ở tỷ lệ thích hợp, nhằm giữ họ sống và trên hết là : không ngủ được. Trong căn phòng rộng rãi đó, họ có tất cả những gì họ cần: sách vở, ghế để ngồi nghỉ ( nhưng không thể sùng để nằm ), hệ thống nước sinh hoạt và vệ sinh, và lượng lương khô cần thiết để duy trì sự sống.

Và họ là những tù nhân chính trị, bị bắt trong chiến tranh Thế giới lần 2

5 ngày đầu tiên của thí nghiệm, các tù nhân không ngừng kêu ca, hỏi về việc liệu họ sẽ được trở về nhà nếu tuân thủ theo người Nga hoàn thành thí nghiệm này ? trong khi đó, những cuộc hội thoại giữa 5 người họ liên tục được ghi lại, và hành vi của họ luôn được quan sát bởi hệ thống camera ngầm.....Câu chuyện tán gẫn của 5 người thường là những gì họ trải qua trong quá khứ, gia đình, vợ con, chiến tranh.....và khi chạm mốc ngày thứ tư, câu chuyện dần mang hướng u ám, sầu thảm

Ngày thứ 5. Các cá nhân tham gia có xu hướng kể lại những gì đã làm, và những sự kiện đã đem họ tới đây. Một số đã có dấu hiệu của bệnh hoang tưởng. Họ ngừng tán chuyện cùng nhau, mà không ngừng thì thầm vào những chiếc Microphone - thứ họ dùn khi yêu cầu cần thiết. Những lời thì thầm khó nghe, trầm trầm. Hoặc họ cứ nhìn chăm chăm vào tấm kính một chiều - nơi mà có những nhà khoa học ngày đêm dõi theo họ. Phải chăng họ nghĩ họ sẽ vượt qua 15 ngày không ngủ ?? Và các nhà khoa học nghĩ rằng đó là do ảnh hưởng của khí gas

Ngày thứ 9.....một người trong số họ bắt đầu gào thét man dại. Ông ta chạy khắp phòng, gào bằng tất cả sức lực của mình trong 3 tiếng liền, mãi cho đến khi những gì ông có thể phát ra đươc chỉ còn là những tiếng ú ớ vô nghĩa ....." có lẽ dây thanh quản đã bị đứt ?? "các nhà quan sát nghĩ..... Nhưng ngạc nhiên nhất là phản ứng của các cá nhân còn lại - những đồng đội của người đàn ông kia. Họ vẫn tiếp tục thì thầm với chiếc Mic, mãi đến khi cá thể thứ 2 bắt đầu gào thét....

Bỗng nhiên, tiếng gào thét chấm dứt...cũng như tiếng rì rầm trong Microphone cũng im bặt..

................

- - - Updated - - -

3 ngày nữa đã trôi qua, các nhà khoa học lo phát sốt, kiểm tra hàng giờ những cái Microphone xem liệu chúng có phải bị hư không...Vì không thể nào 5 con người trong cùng một căn phòng khép kín lại không làm phát sinh bất cứ tiếng động nào. Họ không chết . Chỉ số hấp thụ o6xy cho thấy 5 cá nhân vẫn sống khỏe mạnh.....

Ngày thứ 7, hệ thống camera đột nhiên mất tín hiệu. Nhưng thí nghiệm vẫn được tiếp tục , chỉ còn trông cậy qua hệ thống Microphone và ô kính một

chiều nhỏ bé và ánh sáng leo lét trong căn phòng chứa 5 người họ.....

Mãi đến ngày thứ 14, các nhà khoa học và quân đội ( giờ đã có mặt ), thực hiện giải pháp cuối cùng: thiết lập hệ thống giao tiếp vào căn phòng, đưa ra một số đề nghị với mong muốn nhận lại những tín hiệu sống, dù là yếu ớt từ 5 cá nhân mà họ nghĩ đã chết, hay đã chuyển sang sống thực vật. Một người nói :

"Chúng tôi sẽ vào để kiểm tra micrphone, tránh xa khỏi cửa và nằm úp xuống sàn nhà. Nếu hợp tác, bạn sẽ được tự do ngay lập tức"

Tuy nhiên đáp lại gợi ý cho sự tự do trên, là một câu trả lời ngắn gọn nói với một giọng điệu bình thản :

" Chúng tôi không muốn được tự do nữa...."

Tranh cãi nổ ra giữa những nhà khoa học và các tay tướng lĩnh đã đầu tư cho thí nghiệm này. Không thể đưa ra môt ý kiến nào để giải thích, họ đã quyết định mở cửa căn phòng vào ngày thứ 15 lúc nửa đêm.

Khí ôxi được bơm đầy vào căn phòng, khí gas thì rút dần ra ngoài. Ngay lập tức, 3 giọng nói khẩn khoản xin họ hãy bơm lại khí gas đó vào phòng, tha thiết như thể cả mạnh sống họ đang phụ thuộc như vậy. Dù gì đi nữa, binh lính bắt đầu tiến vào căn phòng, họ bắt đầu gào thét man dại hơn lúc trước. Và những gì các binh sĩ nhìn thấy dường như vượt quá sức tưởng tượng của họ

4 cá nhân vẫn còn sống, nhưng không ai dám nói rằng, có phải thật sự là " họ còn sống ? "

Lương khô vẫn còn nguyên, cho thấy là từ ngày thứ 5 trở đi, họ không ăn chút nào cả. Trong góc căn phòng , một đống thịt và nội tạng của một người đó đã bịt kín nút thoát nước của phòng. Có vẻ như người này đã tự cào cấu ngực, bụng mình liên tục đến chết. Căn phòng giờ đây ngập trong nước quá cả bàn chân. 4 cá nhân còn sống cũng có dấu hiệu của việc tự hành hạ mình, họ bị tróc da phần ngực và bụng , da và máu vẫn còn vương trên đầu ngón tay gầy guộc...

- - - Updated - - -

" Làm sao chúng ta có thể gọi họ là những con người " các binh sĩ nói với nhau.

Những cơ thể ốm yếu, máu me loang thấm những chiếc áo. Gần như da ngực đã bị tróc hết, lộ ra những mảng xương sườn, những mảng da bị cào tróc lộ cả những gân máu đỏ.......Nhưng xem ra cơ quan tiêu hóa vẫn còn hoạt động, có khả năng tiêu hóa được thức ăn, cũng như hệ hô hấp...

Họ thảo luận xem liệu có nên đưa những " con người " này ra khỏi căn phòng , chấm dứ cuộc thí nghiệm hay không....Nhưng binh lính liền từ chối quay lại căn phòng đó, sau gì họ đã chứng kiến. Trong căn phòng thí nghiệm, 4 giọng nói thay phiên nhau cầu xin được tiếp tục sống trong căn phòng, trog thứ khí gas đó....Vũ lực được áp dụng....4 cá nhân đó phản ứng một cách điên cuồng, như thể dùng hết mọi tan lực chống lực sự cưỡng chế. Họ dùng răng cắn và cổ, dùng tay cào khắp mặt , một người lính thì bị giựt đứt tinh hoàn và gần như đứt một chân vì sự hung bạo này.... Trong lúc đó, một cá thể thí nghiệm đã bị thương, chảy máu liên tục. Viên y tá liền thực hiện cầm máu và tiêm thuốc an thần cho các cá thể còn lại, nhưng dường như vô vọng...Dù đã bị tiêm một lượng an thần gấp 10 lần ngưỡng người thường có thể chịu được, như " họ " vẫn kháng cự như những con thú bị dồn đến đường cùng, chống cự điên loạn các bác sĩ và người lính.....Họ không ngừng gào thét:

" NỮA ĐI ! CHO TÔI NỮA ĐI....."

Cuối cùng thì chỉ còn 3 người sống sót sau lần cưỡng chế, "họ" ngay lập tức bị trói chặt và chuyển đến phòng nghiên cứu.....trong khi vẫn không ngừng van xin được hít thở thứ khí gas đó...

Cá nhân đầu tiên được đưa lên bàn mổ, ông ta không còn dây thanh quản nữa bởi vì nó đã bị đứt do kêu thét quá lâu. Ông ta chỉ còn có thể gật, và lắc đầu của mình, khi một bác sĩ gợi ý cho ông ta hít lại thứ khí gas kia, ông ta liền gật đầu liên tục tỏ vẻ đồng ý, thậm chí cả lời yêu cầu phẫu thuật mà không cần thuốc gây mê. Quá trình phẫu thuật diễn ra 6 giờ, quá ngưỡng chịu đựng mà một con người có thể trải qua... Một y tá, viết lại trải nghiệm kinh hoàng của mình: ông ta luôn cười với tôi, mỗi khi tôi liếc nhìn bắt gặp ánh mắt của ông ta, rất nhiều lần......

Khi cuộc phẫu thuật kết thúc, thay vì tiếp tục nằm im như ông ta đã làm trong suốt 6 tiếng qua, thì lại tiếp tục chống cự. Mãi khi một người đưa cây bút và mẩu giấy, thì điều ông ta muốn mới được làm rõ:

" MỔ XẺ TÔI NỮA ĐI"

Cá thể thứ 2 thứ, với tình trạng tương tự, cũng trải qua cuộc phẫu thuật. Nhưng ông ta không chống cự, mà chỉ cười ngặt nghẽo liên tục, một giọng cười của một kẻ mất trí hoàn toàn. Những giây phút mà đươc xem như tỉnh táo của người này là khi ông ta được hít thở thứ khí gas khí nghiệm..... Khi các nhà nghiên cứu hỏi: họ cần thứ khí này làm gì ? Chỉ có một câu trả lời duy nhất :

"Tôi phải luôn giữ mình tỉnh giấc.... "

Không khí hoảng loạn lan ra khắp trạm, không ai biết việc gì đang xảy ra. Và đúng lúc này, viên chỉ huy ra đội, ra lệnh nhốt tất cả 3 cá thể thí nghiệm và các nhà nghiên cứu chuẩn bị cho một cuộc phi tang .....

Nhưng ngay trước khi ông ta kịp ra lệnh, một y sĩ đã kịp tước khẩu súng ngắn, và bắn vào đầu ông ta ngay trước khi viên tướng này kịp bước ra khỏi căn phòng. Và với sự sợ hãi , ông chĩa khẩu súng vào cá thể duy nhất còn lại, cất tiếng hỏi:

"MÀY LÀ THỨ GÌ ? Tao phải biết... !!! "

Cá thể thứ 3 cười mỉm và trả lời:

" Các người quên bọn ta dễ dàng thế ư ?? Bọn ta cũng chính là các người, là sự điên cuồng luôn lẩn khuất, cầu xin sự giải thoát từng giây từ tận cùng tâm trí thú vật của các người ...."

" Bọn ta là thứ mà các ngươi luôn tìm cách trốn tránh trong mỗi giấc ngủ, là thứ mà các người làm cố dịu êm mỗi khi muốn tìm về sự bình yên của màn êm, thứ mà không bao giờ có "

Viên y sĩ sững người, và một lúc sau nổ súng giết chết cá thể nghiên cứu.....với một phát vào giữa ngực

Những lời cuối cùng trước khi cá thể trút hơi thở cuối cùng :

" Gần....tự do....rồi "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: