Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chú cháu

Từ lâu, mỗi lần Lục Kiêu ghé nhà ăn cơm, ánh mắt em luôn lén dõi theo hắn. Chẳng cần cố ý, nhưng bóng dáng hắn cứ nổi bật hẳn lên trong căn nhà quen thuộc: vai rộng, cơ ngực ẩn sau lớp áo sơ mi đơn giản vẫn gồ hẳn, bắp tay rắn chắc kéo căng vải khi hắn đưa đũa. Mỗi cử động đều toả ra thứ uy lực đàn ông khó giấu.
Em còn nhớ rõ những buổi chiều, hắn ngồi tựa ghế, cằm hờ hững đặt trên ngón tay. Quần vải ôm vừa vặn, phần gốc hằn lên đường cộm khiến mắt em nóng ran. Một thoáng thôi, nhưng đủ để trong đầu em dấy lên ý nghĩ điên cuồng: lúc bình thường đã thế, vậy khi cương cứng sẽ còn khủng khiếp đến mức nào...
Ý nghĩ đó cứ ám ảnh, len lỏi vào giấc ngủ. Những đêm em xoay người, mơ hồ giữa tỉnh và mộng, thân thể lại tưởng tượng cảnh bị nhấc bổng lên, ép sát vào cơ ngực kia, đôi đùi non run bần bật vì bị chiếm trọn.
Hôm nay, bố mẹ đi vắng hai ngày. Căn nhà vắng lặng, chỉ còn mình em. Ngồi một mình trong phòng khách, em nghe tiếng đồng hồ kêu từng nhịp mà lòng lại gấp gáp khác thường. Đây là cơ hội em đã ngóng đợi. Em sẽ chủ động bước sang, tìm hắn. Sẽ ngủ ở nhà hắn. Sẽ để hắn biết... bao lâu nay, em khát khao chú đến nhường nào.
Buổi chiều ấy, em gõ cửa nhà hắn, giọng nhỏ mà tự nhiên:
— Chú Kiêu, bố mẹ đi vắng... cho con sang ở nhờ mấy hôm nhé.
Lục Kiêu chỉ liếc qua, không nói gì nhiều. Hắn luôn vậy — ít lời, mặt trầm tĩnh, nhưng cái bóng cao lớn ấy đủ khiến em tim đập thình thịch. Hắn mở cửa, gật đầu:
— Vào đi.
Em cười, nhanh nhảu vào bếp, phụ hắn nấu cơm, rồi còn xin rửa bát. Nhưng khi vừa xắn tay áo lên, hắn phẩy tay, giọng khàn khàn, trầm ấm:
— Thôi, để đó. Con gái... cứ ăn xong rồi nghỉ, đừng làm.
Em bặm môi, hơi phụng phịu, nhưng tim lại nóng ran. Cái dáng hắn đứng trước bồn rửa, tay cuộn gân, động tác dứt khoát... ngay cả việc rửa chén thôi mà cũng đàn ông đến mức khiến em ngây người.
Em tắm rửa sớm, về phòng khách ngồi ôm gối chờ. Trong đầu toàn là hình ảnh hắn, ngực rộng, vai dày, bắp tay căng gân... và cái cộm cứng em từng vô tình liếc thấy dưới lớp quần. Đêm mỗi lúc một lặng, đèn trong phòng hắn đã tắt. Tim em đập điên loạn. Bây giờ hoặc không bao giờ.
Em rón rén, từng bước chân trần đặt xuống sàn gỗ, khẽ khàng đẩy cửa phòng hắn. Căn phòng tối mờ, chỉ còn ánh sáng nhàn nhạt hắt qua từ ô cửa. Hắn nằm nghiêng, tấm lưng to phủ gần nửa chiếc giường, hơi thở đều đều.
Em nuốt nước bọt, run nhẹ nhưng vẫn liều tiến lại, trèo lên giường. Lưng hắn ấm, rắn chắc, toả ra thứ mùi đàn ông quen thuộc — mùi mồ hôi lẫn xà phòng nhè nhẹ. Em áp mặt vào, ôm chặt lấy, thì thầm:
— Chú Kiêu... con xin lỗi... con xấu lắm, cứ nghĩ những thứ không nên nghĩ. Con không nhịn được... con muốn ôm chú.
Hắn khẽ cử động, giọng khàn thấp từ trong bóng tối:
— Con... biết mình đang nói gì không đấy, hửm?
Em rúc vào lưng hắn, giọng ương bướng mà run rẩy:
— Con biết. Biết là sai... nhưng con thích chú. Con muốn ngủ cùng chú, muốn... của chú...
Hắn im lặng, nhưng cánh tay gân guốc đã vô thức nắm chặt lấy ga giường. Em cười nhỏ, bàn tay khẽ lướt xuống eo hắn. Và rồi em nhận ra — cái thứ nóng rực, cứng ngắc đang đội lên trong lớp quần ngủ.
Em thì thào bên tai hắn, thở gấp:
— Chú đừng giả vờ... cứng đến vậy rồi còn bảo là không thèm muốn con sao...?
Bàn tay em chạm khẽ, mơn man, cả cơ thể hắn căng lên. Hắn quay người lại, đôi mắt sâu hun hút nhìn xoáy vào em trong bóng tối. Ngay khoảnh khắc ấy, em biết: hắn cũng thèm khát. Ánh mắt ấy không thể chối cãi.
Em gối cằm lên ngực hắn, nũng nịu:
— Chú... cho con ở đây, cho con làm vợ chú, hầu hạ chú... Con ngoan lắm mà.
Ngực hắn phập phồng, hơi thở gấp gáp hẳn. Giọng trầm đục như gằn lại:
— Nhóc con... mày biết chú nhịn mày lâu đến mức nào không?
Bóng tối trong phòng như đặc quánh lại, chỉ còn tiếng thở gấp gáp xen tiếng tim đập. Lục Kiêu ghì chặt em xuống đệm, thân hình to lớn phủ trùm lấy thân thể nhỏ xíu của em. Cặc hắn nóng rực, căng cứng, trượt dọc khe lồn non tơ, hẩy từng nhịp làm em run bắn.
— Mày biết mình đang làm gì không hả, con nhóc hư hỏng này? — hắn gằn giọng, thở hắt ra, vừa chửi vừa cọ mạnh đầu khấc tròn căng vào khe ướt át, khiến em bật tiếng rên nghẹn ngào.
Em níu chặt vai hắn, mắt hoe đỏ mà vẫn gật:
— Biết... con biết chứ... con muốn chú mà.
Lục Kiêu nghiến răng, hẩy thêm cú nữa, khấc cặc nấn vào môi nhỏ khiến nước lồn em rịn ra. Hắn gầm khẽ:
— Con mẹ nó, tao bảo không được... mà mày cứ dám dụ tao à?
Tay hắn giữ chặt hông em, nhấc lên rồi lại kéo xuống, để bím nhỏ non mềm cứ cạ sát, ma sát cả thân cặc dày gân. Tiếng trượt ướt át, nóng hổi làm hắn điên đầu.
Trong tâm trí, hắn thầm chửi mình: Mày điên rồi Lục Kiêu, đây là cháu của anh trai mày... vậy mà bao đêm nằm nhớ, nhịn đến phát điên...
Giọng hắn khàn khàn, sát bên tai em:
— Mày biết bao lâu nay tao đi bar, đi khách, ôm gái... mà lúc nào cũng tưởng tượng ra cái mặt, cái dáng nhỏ con của mày không?
Hắn hẩy mạnh, đầu khấc cọ vào chồi hạt non, làm em rên lên "a—ưm" trong cổ. Em cong người, thở gấp, mắt rơm rớm mà vẫn không đẩy hắn ra.
Lục Kiêu gằn, giọng pha lẫn thú nhận và tức giận:
— Tao đi chơi gái, trong đầu toàn mày. Con mẹ nó, có bao nhiêu đứa đàn bà ngồi lên người tao, mà nhắm mắt lại tao chỉ thấy mày... Bảo Anh à, mày biết tao nhục nhã đến cỡ nào không?
Em run rẩy, lí nhí:
— Chú... chú nghĩ đến con thật sao?
— Câm! — hắn nạt, hẩy mạnh thêm, cả thân em giật nẩy. — Cái đồ nhóc hư, dám vác mặt sang nhà tao, nằm lẻn lên giường tao, rồi còn dám nũng nịu... Mày coi tao là thằng nào hả?
Nhưng đôi mắt hắn thì lại dán chặt lấy bím nhỏ đang đỏ ửng, ướt át vì hắn cọ nãy giờ. Mỗi cú hẩy, mép lồn lại bị thân cặc hắn chà xát, nước tràn ra càng nhiều, bóng loáng dưới ánh sáng mờ.
Trong đầu Lục Kiêu, hai luồng suy nghĩ quấn lấy nhau:
Không được... đây là máu mủ nhà mình...
Nhưng... mẹ kiếp, đã dính vào rồi thì có trời mới gỡ ra được. Cái lồn này sinh ra là để nuốt cặc tao mà thôi.
Hắn cắn răng, đè trán mình sát vào trán em, vừa mắng vừa rên khẽ:
— Mày dồn tao đến đường này, đừng có mà khóc. Tao đụ mày, thì đừng hòng thoát. Làm vợ tao, hiểu chưa con nhóc?
Hắn cúi xuống, cắn nhẹ vành tai em, hơi thở nóng hổi phả vào gáy. Đôi môi gằn gằn, thô bạo rồi lại bất giác hôn ngấu nghiến, hệt như đã kìm quá lâu.
Cặc hắn cứng chĩa thẳng, từng nhịp cọ vào mép lồn nhỏ, trượt dọc khe ướt át khiến em rên nho nhỏ:
— Ưm... chú...
Lục Kiêu nghiến răng, giọng trầm khàn:
— Mày có biết... tao với mày... là máu mủ một nhà không hả? — hắn hẩy mạnh, đầu khấc nấn ép cửa lồn, rồi lại trượt ra, chọc vào khe như trêu ngươi.
Em đỏ mặt, thở hổn hển:
— Con... biết...
Hắn ghì chặt gáy em, ép môi xuống môi, hôn dữ dội như muốn nuốt lấy hơi thở của em. Trong khi hôn, cặc hắn lại cạ thêm mấy cú làm bím em ướt tràn.
— Vậy mày có biết... cái này gọi là quan hệ gì không? — hắn gằn, nhấn đầu cặc hẳn vào giữa hai môi bé đang sưng mọng, chỉ chờ đẩy một cái là nuốt trọn.
Em run, mắt mở to, nấc nghẹn:
— Con... không...
Lục Kiêu rít khẽ, giọng vừa tức vừa khàn:
— Là loạn luân, con nhóc ngu dại. Máu mủ... mà mày dám dụ chú mày, nằm lẻn lên giường chú mày, dâng lồn cho cặc tao cọ thế này. Hửm?
Hắn hẩy mạnh một cú, thân cặc trượt ướt nhẹp, nước dính giăng thành sợi. Em cong lưng, rên thành tiếng.
— Nghe cho rõ đây... — Lục Kiêu cắn vào môi em, thở gấp. — Một khi mày để tao đút, thì mày sẽ không còn là cháu ngoan của nhà này nữa... mà là con đĩ nhỏ riêng của chú. Hiểu chưa?
Em nghẹn ngào, vừa xấu hổ vừa run rẩy vì sướng:
— Ưm... con... con hiểu...
Hắn trừng mắt nhìn, bàn tay thô to bóp siết eo nhỏ nhắn, giọng như dằn từng chữ:
— Mày hiểu mà vẫn dám nằm đây, để tao cọ cặc vào bím mày?
Em chỉ biết gật, nước mắt lăn nơi khoé mắt nhưng miệng khẽ thốt:
— Con muốn... chú...
Lục Kiêu ngửa đầu, thở hắt ra, cặc lại trượt thêm mấy nhịp, ướt nhẹp, căng cứng như muốn nổ tung. Trong lòng hắn gầm gừ: Máu mủ cái con mẹ nó... con bé này sinh ra là để bị tao địt, không còn đường nào khác.
— Mày gan thật, Bảo Anh... Mày biết chú đã điên thế nào không? — hắn hôn ngấu nghiến lên cổ em, tiếng va chạm ướt át giữa thân cặc và khe lồn vang rền trong phòng.
Ánh mắt Lục Kiêu lắng xuống, hơi thở vẫn nặng nề nhưng bàn tay đã thôi siết chặt. Hắn cúi xuống, chạm môi vào khoé mắt em, hôn lấy giọt lệ vừa lăn.
— Ngoan... đừng khóc nữa... — giọng hắn trầm ấm, không còn gằn gắt như trước. — Chú biết... lần đầu của con, chú không để con đau đâu.
Cặc hắn vẫn căng cứng, đầu khấc trơn bóng ướt át vì nước lồn em. Hắn kề sát, cọ khẽ từng nhịp chậm rãi, như cho em quen dần.
— Nghe chú này, chỉ cần con thả lỏng... bám vào chú... sẽ ổn thôi.
Em run bần bật, đôi tay nhỏ níu lấy bờ vai to rộng. Giọng em nghèn nghẹn:
— Chú... nhẹ thôi... con sợ...
Lục Kiêu hôn xuống môi em, mút khẽ như dỗ dành:
— Ừ... nhẹ thôi... chú hứa. Chú sẽ từ từ, để con nhớ mãi nhưng không đau, chỉ nhớ rằng... lần đầu tiên của con là của chú.
Hắn chống tay, nhấc nhẹ hông em lên, rồi đưa cặc đến ngay cửa lồn. Đầu khấc to bè chạm khẽ vào lỗ nhỏ, làm em giật nẩy, ôm cứng lấy hắn.
— Ngoan nào... để chú vào một chút... chỉ một chút thôi.
Hắn ấn nhẹ. Môi lồn căng ra, đầu khấc tròn to vừa khít, chèn ép khiến em bật tiếng rên nấc.
— A... đau...
— Shhh... ngoan... có chú ở đây. Thở cùng chú... hít sâu... rồi thả lỏng.
Lục Kiêu hôn khắp gò má, trán, rồi áp trán mình vào trán em, thì thầm:
— Bảo Anh, chú yêu con... chú muốn con là vợ chú... để cả đời này con chỉ có một mình chú thôi.
Hắn lại ấn khẽ, chậm rãi, từng milimet. Bím nhỏ co thắt, khít đến nghẹt thở, rồi bất chợt, lớp màng mỏng rách "rụt" một cái. Em kêu khẽ, mắt nhòe lệ.
— Á... chú...
Lục Kiêu dừng lại lập tức, siết em vào lòng, giọng gấp gáp đầy lo lắng:
— Ngoan, ngoan nào... xong rồi, không còn đau nữa đâu. Con gái ngoan của chú giỏi lắm...
Hắn để yên, hôn môi, hôn má, bàn tay lớn vuốt ve mái tóc dài xõa trên gối. Cặc to vẫn căng chặt trong bím, nhưng hắn kiên nhẫn, không nhúc nhích.
— Chỉ cần con hít thở, cảm nhận... rồi con sẽ thấy ấm áp thôi...
Một lát sau, khi thấy em dần thả lỏng, Lục Kiêu thì thầm bên tai, hơi thở nóng hổi:
— Bây giờ... chú nhấp thật chậm nhé... để con quen... để lồn nhỏ của con ôm lấy chú trọn vẹn...
Hắn lùi ra một chút, rồi lại đẩy vào, nhịp thật chậm. Cả thân cặc cọ sát, trượt trong thành thịt non mềm, vừa khít, vừa nóng. Em rên khe khẽ, bàn tay vô thức bám chặt hơn.
— Đúng rồi... ngoan nào... con thấy sao?
— Ưm... đầy... mà... không còn đau nhiều...
— Ừ... thế mới giỏi. Con sinh ra để khít lấy chú như thế này... để cả đời này chỉ chứa mình cặc chú thôi.
Lục Kiêu giữ nguyên nhịp chậm, thân cặc căng rắn nhấp ra vào thật ít, thật từ tốn, như sợ em đau. Trán hắn kề sát trán em, hơi thở hòa vào nhau.
— Ngoan... giờ còn đau không?
Em run rẩy, ôm chặt vai hắn, khẽ đáp:
— Đỡ rồi... chỉ còn tức tức thôi...
Hắn hôn lên môi em, mút khẽ từng chút, vừa hôn vừa thì thầm:
— Giỏi... con gái của chú chịu được rồi. Con có biết... chú mong khoảnh khắc này đến mức nào không?
Cặc hắn lại đẩy chậm vào, thành thịt non ôm siết, ấm áp. Em khẽ cong lưng, thở dốc.
Lục Kiêu nheo mắt, giọng khàn trầm:
— Nói cho chú nghe đi, từ khi nào con bắt đầu thích chú hả, Bảo Anh?
Em mím môi, mắt long lanh:
— Con... con không nhớ... chỉ biết là... mỗi lần chú đến nhà, con cứ nhìn...
Hắn khẽ cười, hôn xuống vành tai em, cạ cặc một nhịp sâu hơn khiến em nấc nghẹn:
— Nhìn gì nào? Nói rõ cho chú nghe...
— Con nhìn... cơ ngực, cánh tay... cả... cả chỗ... — giọng em tắt dần vì xấu hổ.
Lục Kiêu cười trầm thấp, ngậm lấy dái tai em, mút mạnh một cái:
— Cả chỗ cặc của chú đúng không?
Em vùi mặt vào vai hắn, lí nhí:
— Dạ...
Hắn nhấp thêm vài cái, mỗi nhịp đều ướt át. Rồi thì thầm sát môi em:
— Con có bao giờ... nằm trong phòng... tự đưa tay xuống lồn... mà nghĩ đến chú chưa?
Em bật run, mặt đỏ bừng, bàn tay bấu chặt tấm lưng rắn chắc. Không đáp.
Lục Kiêu siết eo nhỏ nhắn, nhấp chậm, rút gần hết rồi nhấn vào, làm em rên khẽ:
— Trả lời chú đi... ngoan nào... đã từng thèm chú đến mức tự móc lồn chưa?
Em thở dốc, mắt nhòe lệ, khẽ gật đầu:
— ... Có... một lần...
Hắn khựng lại, đôi mắt sáng quắc trong bóng tối, giọng khàn hẳn đi:
— Mẹ kiếp... con bé này...
Hắn vùi môi xuống, hôn dữ dội, hầu như nuốt hết tiếng rên của em. Rồi khi ngẩng lên, giọng hắn nghẹn nghẹn, nửa dỗ nửa gầm:
— Thế thì từ nay đừng tự làm nữa. Muốn, thì đến tìm chú. Lồn con sinh ra là để chú đụ, hiểu không?
Em nấc lên, lí nhí trong hơi thở đứt quãng:
— Dạ...
Hắn mỉm cười, hôn trán em, tiếp tục nhấp thật chậm, dỗ ngọt:
— Ngoan lắm... thế mới là vợ của Lục Kiêu.
Cặc hắn vẫn ra vào đều đặn, tiếng nhíp nhép ướt át vang trong căn phòng vắng. Mỗi nhịp đẩy vào, nước dâm lại trào ra, chảy dọc khe lồn xuống ga giường. Em run rẩy rên nhỏ, nhưng mắt vẫn dán vào mắt hắn.
Lục Kiêu áp sát môi em, thở dốc, giọng khàn đục như cố nén:
— Bảo Anh... chú phải thú thật với con. Con tưởng mình tội lỗi khi nhìn chú, thèm chú... nhưng thật ra, chú còn tệ hơn gấp trăm lần.
Hắn đẩy một nhịp mạnh, chóp đầu khấc húc vào điểm sâu, khiến em bật tiếng rên:
— Ưm... chú...
Hắn ghì chặt hai vai em, thở hổn hển, tiếp tục thú nhận:
— Chú... ngay từ lần đầu tiên con mặc váy ngắn ngồi đối diện chú trên bàn ăn... chú đã thấy hết. Đùi non trắng mịn, khe lồn mấp mé lộ ra. Chú nuốt nước bọt mà vẫn cứ nhìn. Mẹ kiếp, lúc đó con mới lớn... mà chú đã nghĩ đến cảnh đè con ra như thế này rồi.
Cặc hắn trượt vào một nhịp sâu, khiến nước dâm trào thêm, loang ướt đệm. Em rên to, siết chặt hai chân quanh eo hắn.
— Chú... chú nói thật ạ? — em run run hỏi, mặt đỏ bừng.
Hắn gằn từng chữ:
— Thật. Mỗi lần sang nhà con, nhìn con chạy ra rót nước, tóc buông dài qua lưng... chú cứng cả cặc. Cứ phải quay đi, giả vờ nghiêm nghị... nhưng trong đầu toàn tưởng tượng cảnh xốc váy, đút thẳng vào lồn con.
Em ngơ ngác, vừa rên vừa cắn môi, không tin nổi. Lục Kiêu lại thì thầm sát tai:
— Ra ngoài chú chơi gái, cũng chỉ nhắm mắt nghĩ đến con. Đụ xong, vẫn thèm đến phát điên. Bảo Anh, chú nghiện con từ lâu rồi, lâu hơn cả lúc con biết thèm chú.
Tiếng nhóp nhép, nhóp nhép hòa cùng tiếng rên nhỏ nhắn của em, nóng rực căn phòng. Em bật khóc khẽ vì vừa xấu hổ vừa sướng, giọng đứt quãng:
— Tại... sao chú giấu con...
Hắn hôn lấy nước mắt em, nhấp sâu thêm vài cái, giọng khàn rít:
— Vì chú hèn. Vì chú biết đây là tội lỗi. Nhưng càng tránh... chú càng muốn. Đến mức chú thề, có đêm chỉ cần nghĩ đến tiếng con cười trong nhà, cặc chú đã cứng đến không ngủ nổi...
Em thở gấp, hai tay quàng cổ hắn, khóc nấc mà rên:
— Ưm... chú... con sướng quá...
Hắn nghiến răng, giọng nghẹn, thú nhận cú chót:
— Chú còn tội lỗi hơn cả con, Bảo Anh. Vì chú biết rõ đây là máu mủ... mà vẫn đụng vào con. Vẫn muốn làm con thành vợ chú.
Em hẩy lồn ngập trọn cặc hắn, tay quàng cổ ghì chặt, mặt đỏ bừng, thở hổn hền mà thốt lên như ra quyết định cả đời:
- Chú... từ nay... mình lén thôi... lén địt nhé...
Lục Kiêu khựng lại nửa giây, tim hắn thắt lại, nhưng con cặc trong lồn em thì giật mạnh một cái. Hắn úp môi hôn em, rên gẵn giữa những nhịp thúc:
- Con... con nhỏ chết tiệt... nói cái gì mà nghe như mật ngọt rót vào tai chú thế hả...
Hắn lại nhấp sâu, nước dâm nhóp nhép vang khắp căn phòng. Trong đầu Lục Kiêu, ý nghĩ nối tiếp:
Lén... ừ, chỉ cần lén thôi. Đêm đêm nó chui sang giường chú, ngồi lên cặc chú, rồi sáng ra lại giả ngây, giả dại trước mặt bố mẹ nó. Lén... mới sướng, mới làm chú điên đến thế.
Em rên rỉ, ôm chặt hơn, đôi mắt long lanh nhìn hắn, vừa run vừa dâm:
- Lỡ ai biết... thì... thì...
Hắn chặn ngay, cắn môi em, thì thầm khàn khàn:
- Không ai biết được. Chú giấu cả đời cũng được. Chỉ cần tối nay, mai, mốt... con lại để lồn cho chú. Bảo Anh à... chỉ cần lén thôi... chú sẽ địt con đến phát nghiện.
Cặc hắn vẫn nhấp đều, nhóp nhép, nhóp nhép, tiếng nước dâm chan hòa. Hắn cúi đầu ngắm cảnh con cặc tím bự trượt ra vào bím nhỏ mẩy xinh, lòng hắn như bị thiêu đốt:
Chết tiệt... đến giờ chú mới thấy đời mình đúng nghĩa. Ngày xưa đụ bao nhiêu gái cũng chỉ là giải tỏả. Còn bây giờ... nhìn cái lồn nhỏ này nuốt trọn con cặc, nghe con rên gọi chú... thế này mới đáng sống.
Hắn đẩy mạnh một nhịp, khấc đâm tận cùng, em nấc lên, co rúm cả người. Hắn ghì sát tai em, giọng khàn trầm nhưng thấm vào tận tim:
- Bảo Anh, từ nay mình lén... nhưng nhớ cho rõ... lén hay không, thì lồn này cũng là của chú. Nghe chưa?
Em khóc khẽ vì vừa sướng vừa xấu hổ, nhưng vẫn ôm hắn, gật đầu, rên nấc:
- Vâng... lén thôi... nhưng... của chú hết...
Trong đầu Lục Kiêu như nổ tung. Hắn tưởng tượng cảnh:
Lúc sang nhà nó ăn cơm, dưới gầm bàn lén nhét cặc vào, vừa nhai cơm vừa nhấp nhẹ. Hay lúc bố mẹ nó ngủ trưa, chú ôm nó ngoài hiên, xốc váy địt vội. Hay chở nó đi học thêm, dừng xe trong ngõ vắng, bắt nó cưỡi lên cặc ngay trên yên. Mẹ kiếp, càng nghĩ chú càng cứng thêm được nữa.
Hắn bật cười khàn đục, cúi xuống hôn em ngấu nghiến, thì thào giữa hơi thở nóng hổi:
- Con tự chuốc lấy đấy nhé. Đã mở miệng nói lén địt, thì cả đời này chú sẽ lén địt con... cho đến khi bụng con căng tràn con chú thì thôi.
Cặc hắn thúc sâu, liên tiếp, tiếng nhóp nhép ướt át dồn dập. Em chẳng còn nói được gì ngoài những tiếng rên ưm... a... ạ... như mê loạn.
Cặc hắn vẫn cứng rắn như thép, nhấp từng cú sâu ngoạm, nhóp nhép vang khắp giường. Em bấu chặt vai hắn, mắt nhòe nước mà vẫn run rẩy rên:
— Chú... ưm... đừng dừng... con sướng...
Lục Kiêu cười khàn, hôn nghiến môi em, rồi ghì chặt eo, giọng khẽ mà dữ dằn:
— Ai cho dừng? Cái lồn bé này nuốt cặc chú, còn thít thế này... chú mà dừng được thì chú không phải là người.
Hắn nhấp mạnh một loạt, bím em rục rịch như co lại, nước văng ra ướt đẫm. Em ngửa cổ, rên bật thành tiếng dài:
— Aaaa... chú ơi... ôi...
Hắn áp môi sát tai em, rít lên:
— Nói cho chú nghe... muốn lén thế nào hả? Lén ngay trong phòng khách? Lúc bố mẹ con vừa ra khỏi nhà? Hay ngay bàn ăn, dưới mắt họ?
Em đỏ bừng, nhưng trong cơn sướng vẫn bật lời:
— Ưm... dạ... đâu cũng được... chỉ cần chú địt con...
Hắn bật cười, cặc lại chọc sâu, đến tận tử cung. Em giật nảy người, kêu thành tiếng. Trong đầu hắn như cuộn sóng:
(Nó hưởng ứng rồi. Cái lồn này từ nay thuộc về chú. Muốn lén lúc nào cũng được... mẹ kiếp, càng nghĩ càng phê hơn thuốc.)
— Bảo Anh... nhớ cho kỹ. Dù ở đâu, dù ai ngồi ngay cạnh, chỉ cần chú muốn... con cũng phải dạng chân cho chú. Hiểu không?
Em run rẩy, tay quàng cổ, rên khàn khàn đáp lại:
— Dạ... của chú hết... ưm... con mở ra... cho chú địt...
Lục Kiêu gầm khẽ, đôi mắt đỏ ngầu, nhấp dồn dập, mồ hôi lăn dài trên sống lưng hắn. Tiếng nhóp nhép, chóp chép chan hòa cùng tiếng rên của em.
— Ngoan... biết lén với chú mà còn dâm thế này... mai chú thử địt con trong nhà vệ sinh, lúc bố con đang ngồi ngoài uống trà nhé. Con có dám rên không?
Em nấc lên, co rúm bím, nhưng vẫn gật, thở hổn hển:
— Dạ... con rên nhỏ thôi... nhưng vẫn cho chú...
Hắn hôn nghẹt môi em, lưỡi cuốn sâu, rồi nhấp thêm loạt nhịp dài, tiếng thịt đập vào nhau bép bép giòn giã. Trong đầu hắn xoáy cuộn:
Con nhỏ này sinh ra là để chú địt. Cả đời chú, có lẽ chỉ nghiện duy nhất cái lồn này thôi.
Cặc hắn vẫn cứng rắn chôn trong bím em, Lục Kiêu thở hổn hển, mắt dán vào mặt em, bàn tay to thô bấu eo nhỏ. Hắn cười khàn:
— Con biết địt lén nghĩa là gì không, hả Bảo Anh? Là ngay dưới mắt thiên hạ, nhưng vẫn háng to nuốt cặc chú. Muốn thế không?
Em thở dồn, lắc đầu quầy quậy, mà mông vẫn hẩy theo từng cú nhấp, rên run rẩy:
— Ưm... con... muốn... chú ơi...
Hắn nghiến răng, rút cặc ra gần hết rồi bập một cú tận gốc, tiếng nước bắn tung tóe.
— Giỏi... để chú dạy. Đêm nay, chú sẽ tập cho con cách lén địt. Sau này, ngồi ăn cơm với bố mẹ, chỉ cần liếc nhau, con sẽ nhớ lại mà ướt ngay lồn.
Nói rồi, hắn kéo em dậy, vẫn để cặc ngập chặt bên trong, bế thẳng em xuống bếp. Hắn đặt em ngồi bệt lên bàn ăn, nơi ban nãy em rửa bát. Hai chân em bị tách rộng ra, hắn đứng giữa, nhấp mạnh, vừa dạy vừa thở hổn hển:
— Đây là bàn ăn. Hình dung bố mẹ con ngồi ngay kia, còn con thì cắn môi, ngồi háng cho chú địt. Thử rên nhỏ thôi... để xem giỏi không.
Em cắn môi, tiếng rên biến thành những tiếng ưm...ưm... nén lại, nước bắn ướt cả mặt bàn. Lục Kiêu bật cười, giọng khàn rền:
— Ngoan... giỏi... Cái lồn này sinh ra là để bị chú tập địt lén.
Hắn lại bế em, cặc vẫn cắm chặt, ra phòng khách. Thả em nằm sấp lên ghế sofa, hắn đè từ sau, nhấp sâu từng cú, tiếng thịt đập bép...bép dội cả phòng.
— Đây là sofa phòng khách... Con tưởng tượng khách tới chơi, còn con thì mặc váy, ngồi ngay đây. Dưới váy, cặc chú đang địt con. Ai mà ngờ?
Em rên khản giọng, mông cong hẳn, nước tuôn ra tràn ghế.
— Chú... ưm... con... không chịu nổi...
Lục Kiêu gầm nhẹ, mồ hôi ròng ròng:
— Phải chịu. Con mà là vợ chú, thì lồn con phải tập hầu chú ở mọi chỗ. Hiểu không?
Em vừa khóc vừa gật, ôm chặt thành ghế.
Hắn lại kéo em ra ban công. Không thèm đặt xuống, hắn dựng em đứng dựa vào lan can, một tay nhấc chân em lên, banh háng, tay kia giữ eo, rồi nắc từ sau. Cái cặc to dài chọc thẳng từng cú, khiến thân em rung theo từng nhịp. Hắn ghé tai, hơi thở nóng hổi:
— Đây là ban công. Người ngoài ngước lên có thể thấy... mà chú vẫn địt con. Dám không?
Em run rẩy, mắt ướt nhòe, nghẹn giọng:
— Dạ... dám... chỉ cần là chú...
Lục Kiêu hôn nghiến gáy em, gầm khẽ như thú săn mồi:
— Ngoan. Thế mới là của chú. Nhớ kỹ, từ nay... lén ở đâu cũng phải háng ra cho chú. Địt đến đâu, con cũng phải chịu. Vì lồn này... là của chú, chỉ của mình chú thôi.
Em khóc nấc, nhưng trong tiếng khóc là rên rỉ sướng tê, mông cong hẳn về phía hắn, nhóp nhép như mời gọi thêm.
Trong đầu hắn chảy loạn:
Mẹ nó... càng dạy càng nghiện. Nhìn nó run thế này... chắc tao phải địt suốt đêm, tập cho nó thành thói quen mới được.
Lục Kiêu ngồi xuống ghế gỗ trong phòng đọc, kéo em lại. Cặc hắn đã cứng rắn dựng đứng, đỏ thẫm, gân mạch nổi đầy. Hắn ghì eo em, hạ thấp giọng khàn:
— Nào, tập diễn thử cho chú. Ngồi lên... giả vờ như con ngồi đọc sách thôi, hiểu chưa?
Em đỏ bừng mặt, run rẩy nhưng vẫn dạng chân ngồi xuống. Ngay lập tức, cái đầu khấc nóng rẫy soạt xuyên vào lồn nhỏ, nhấn sâu tận gốc. Em nghẹn tiếng, mắt mở to, ôm chặt vai hắn.
— Ưm... aaa... chú...
Hắn dí sát mặt em, nhếch môi cười:
— Suỵt... diễn cơ mà. Ngồi đọc sách thôi. Có mỗi thế cũng không làm được à?
Em cố với tay lấy cuốn sách trên bàn, mở ra, nhưng mông run bần bật theo từng nhịp cặc đang hẩy lên từ dưới. Tiếng nhóp nhép vang trong phòng yên ắng. Chỉ vài nhịp, em đã không chịu nổi, rên bật ra:
— Ôi... ưm... chú... sướng quá... yêu cặc chú... yêu chú...
Lục Kiêu bật cười khàn, tay giữ chặt hông em, nhấp mạnh thêm vài cú, ghì môi hôn em ngấu nghiến. Khi nhả ra, hắn mắng yêu, hơi thở phả nóng rực:
— Đồ ngốc... rên thế này thì lộ hết. Bố mẹ mày ngồi cách một bức tường cũng nghe thấy. Lỡ ai đi ngang thì sao?
Em ngả rạp vào ngực hắn, nước mắt long lanh, miệng vẫn rên thổn thức:
— Con... con không kìm được... lồn con thít lấy cặc chú... nó tự rên ra...
Hắn cười khẽ, cắn nhẹ vào tai em, rồi thì thầm:
— Đúng là nhỏ hư... nhưng chú thích thế. Nghe con rên mới biết lồn này thật sự nghiện cặc chú.
Rồi hắn ghì mạnh, nhấp đều từng cú chậm rãi, sâu hoắm, khiến em cong người, cuốn sách rơi thịch xuống sàn. Em thở gấp, nấc lên từng tiếng:
— Ôi... ôi... Chú... con chịu không nổi nữa...
Hắn vuốt tóc em, cười tà, giọng trầm ấm lẫn rên khàn:
— Phải tập, ngoan. Lần này là ở phòng đọc. Mai chú bắt diễn ở phòng khách. Sau nữa, ngay bếp nhà con. Cứ rên thế này thì chú địt cho đến khi nào con học được mới thôi.
Em ôm siết cổ hắn, vừa khóc vừa rên, trong tiếng bép bép giòn giã của thịt va chạm:
— Vâng... yêu chú... yêu cặc chú... con sẽ tập... nhưng chú đừng bỏ con...
Lục Kiêu hôn dập môi em, nhịp địt càng lúc càng dồn, cả người hắn run lên vì khoái cảm. Trong đầu hắn chỉ còn một ý nghĩ:
Nó chết mê cặc chú rồi. Từ nay, dù ở đâu, chỉ cần chú ngoắc một cái, nó cũng sẽ háng ra cho chú địt...
Hắn bế bổng em khỏi ghế, vừa đi vừa thì thầm sát tai:
— Rên thế mà đòi giấu. Thôi, sang phòng tắm. Chú cho con nhìn kỹ xem mình đang làm gì, rồi lần sau đừng giả vờ ngây thơ nữa.
Em rúc mặt vào cổ hắn, tim đập thình thịch. Vừa đặt xuống nền gạch mát lạnh, hắn đã xoay người em đối diện với tấm gương lớn trên bồn rửa.
— Dạng chân ra. Như lúc ngồi xi tiểu ấy.
Mặt em nóng bừng, hai tay che lại, nhưng hắn kéo mạnh xuống, hai bắp đùi run rẩy tách ra. Cái lồn hồng nhạt ươn ướt hiện rõ dưới ánh đèn sáng trắng. Lục Kiêu đứng ngay sau lưng, một tay bóp ngực em, một tay cầm cặc đã cứng căng dí vào khe thịt.
— Nhìn gương đi, đừng quay đi. Con thấy gì?
Em lắp bắp:
— Thấy... lồn con...
Hắn nhếch môi, khẽ nhấp cặc, cái đầu khấc đỏ hồng cọ xát, làm nước nhờn nhỏ xuống chân em.
— Lồn ai?
— Của con...
— Sai. — Hắn ấn mạnh một cú chọc sâu vào trong, khiến em giật bắn, miệng hé rên — Từ nay, lồn này là của chú. Hiểu chưa?
Em rên nức nở:
— Vâng... lồn của chú...
— Ngoan. Thế còn cái con đang thấy chọc ra chọc vào kia? — hắn nhấp chậm, để em nhìn rõ trong gương cảnh lồn mình nuốt trọn cây cặc dài to, nước dâm bóng loáng.
Em ngượng đến khóc, nhưng vẫn thở gấp đáp:
— Cặc... của chú...
— Đúng. — Hắn hôn xuống gáy em, giọng trầm đục. — Vậy nói cho chú nghe, cặc chú đang làm gì trong lồn con?
Em siết chặt thành bồn, mông run liên hồi, miệng rên nấc:
— Địt... địt con...
Lục Kiêu cười khàn, thúc một loạt nhịp sâu khiến bụng em chạm vào thành sứ lạnh:
— Nói to, nhìn gương mà nói. Cặc chú đang địt lồn con. Phải tự nhận mới nhớ suốt đời.
Em nhìn bóng mình trong gương: gương mặt đỏ bừng, môi hé rên, bầu ngực bị bóp nhéo, phía dưới cái lồn đỏ au đang há miệng nuốt nuốt cây cặc thô to. Nước nhấp nhánh chảy xuống đùi. Em nghẹn ngào lặp lại:
— Cặc chú... đang địt lồn con...
Hắn gầm khẽ trong cổ họng, siết eo em chặt hơn, mắt cũng nhìn thẳng gương như muốn khắc sâu cảnh tượng này vào trí óc cả hai.
— Ngoan. Nhớ kỹ. Chỉ cần đứng soi gương, con sẽ nhớ ngay cặc chú từng địt con ở tư thế này. Dù sau này có lấy ai, cũng chỉ thấy hình ảnh chú địt từ sau lưng. Con sẽ không thoát được đâu.
Em run lẩy bẩy, ôm lấy bàn tay to đang giữ ngực mình, rên thổn thức:
— Con... con yêu cặc chú... yêu chú... đừng bỏ con...
Lục Kiêu cúi xuống, ngấu nghiến môi em, nhịp thúc dồn dập. Tiếng thịt bép bép dội lên trong không gian kín, xen lẫn tiếng nước từ lồn nhỏ chảy tong tong xuống nền. Trong đầu hắn chỉ vẳng lên một ý nghĩ độc chiếm:
Nhìn nó trong gương thế này... trắng trẻo, nhỏ bé, mặt ngây dại... mà lại háng ra để chú địt... từ nay, chỉ cần soi gương là nó nhớ ngay: thân thể này thuộc về Lục Kiêu.
Trong gương, em lọt thỏm trong vòng tay rắn chắc của Lục Kiêu. Người hắn cao to, vai rộng, cơ ngực nổi bật, bắp tay cuồn cuộn quấn chặt quanh eo em. Còn em... nhỏ bé, mềm mại, vú tròn căng lấp ló trong tay hắn, eo thắt gọn, phần bụng phập phồng theo từng cú thúc. Giữa hai chân, bím thịt hồng nộn, nhầy nhụa nước dâm, đang há miệng nuốt chặt lấy cây cặc đỏ au căng cứng.
Hắn cười khẽ, thở luồng hơi nóng vào tai em, giọng trầm đặc:
— Nhìn đi, con thấy gì? Nhỏ xíu, mềm oặt trong lòng chú. Vú tròn, eo thắt... cái bím nộn này lại dính chặt cặc chú. Có phải nó sinh ra để chú địt không?
Em thở dồn, môi run rẩy:
— Ưm... dạ... vâng...
— Nói to, nhìn thẳng gương mà nói. Cái lồn này sinh ra để làm gì?
Em nấc thành tiếng, vành tai đỏ bừng:
— Để... để chú địt...
Lục Kiêu nhếch môi, nhịp cặc húc sâu thêm: bẹp, bẹp, bẹp.
— Ngoan. Mỗi lần con soi gương, nhớ rõ: thân thể này nằm gọn trong tay chú, là vợ của chú. Lồn con chỉ để chú địt. Hiểu chưa?
Em rên nấc, hai mắt long lanh nhìn hình ảnh trong gương: mình nhỏ bé, mặt đỏ ngầu, miệng hé rên như con mèo nhỏ, mà phía sau là Lục Kiêu to lớn, vạm vỡ, ôm trọn, địt không ngừng.
— Vâng... lồn con chỉ để chú địt...
Hắn hôn xuống cổ em, giọng thấp hơn, kéo dài từng chữ, như muốn khắc sâu vào tim óc em:
— Mà con biết không... việc này là tội lỗi. Con với chú... máu mủ ruột thịt. Con là cháu, chú là em trai bố. Con hiểu không?
Em rên khẽ, đôi chân run lẩy bẩy vì cú thúc dồn dập từ sau.
— Ưm... con biết... nhưng con vẫn... vẫn thèm...
Hắn ghì chặt eo em, mắt nhìn gương không rời:
— Chú cũng vậy. Tội lỗi, biết chứ. Nhưng từ lâu rồi, cứ đi chơi gái, chú lại tưởng tượng ra con. Tưởng tượng cái thân thể nhỏ này rên rỉ dưới cặc chú. Lúc nào cũng muốn con...
Mắt em rớm nước, vừa xấu hổ, vừa run sướng.
— Chú...
Hắn cười khàn, hơi thở nóng rực, nhắc lại từng lời, dồn dập trong tai:
— Con là của chú. Con là vợ chú. Cái lồn này sinh ra để cho chú địt. Dù tội lỗi, dù sai trái... cũng chỉ có mình chú được chọc vào. Nhớ kỹ. Nhắc lại cho chú nghe.
Em nghẹn, mồ hôi ướt lưng, giọng đứt quãng:
— Con... là của chú... là vợ chú... lồn con sinh ra để chú địt...
— Ngoan... — hắn gầm trong cổ, cặc nắc sâu tận cùng, tiếng nước nhầy nhụa hòa cùng tiếng da thịt đập vào nhau bẹp bẹp bẹp vang vọng trong phòng tắm.
Trong đầu Lục Kiêu, ý nghĩ duy nhất dâng trào:
Dù có tội lỗi, dù có bị phát hiện... cũng không buông. Con bé này, cái lồn này, phải là của mình. Chỉ mình.
Hắn cúi xuống cắn khẽ vành tai em, thì thầm khàn đục:
- Con có biết mình đang làm gì với chú không?
Em run run, mắt nhìn chính mình trong gương, bím nhỏ nộn ướt nhẹp bị nhồi cặc tím thẫm, ngập đến tận gốc. Giọng em nghẹn:
- Đang... quan hệ... với chú...
Lục Kiêu bật cười khẽ, nhịp cặc húc sâu thêm một cái chóc vào tử cung, làm em nấc lên:
- Quan hệ thì bình thường thôi... nhưng con với chú, máu mủ ruột thịt. Đây gọi là gì, con biết không?
Em đỏ bừng mặt, lắc đầu liên hồi:
- Con... con không biết...
Hắn mớm từng chữ, chậm rãi, cố ý để em nghe thật rõ trong khi cặc vẫn trượt ra vào nhóp nhép, nhóp nhép:
với nhau.
- Gọi là loạn luân, con ạ. Là khi người trong cùng một nhà, cùng huyết thống... làm chuyện giường chiếu
Em thở hắt, cả người run lẩy bẩy.
- Vậy... vậy chú với con...
- Ừ. - hắn ghì chặt eo em, gắn giọng - Chú là em trai của bố con. Con là cháu gái. Cái cảnh này, con bị chú địt, chính là loạn luân.
Em rên thành tiếng, ngực phập phồng, nước mắt rịn ra nơi khóe mắt.
- Con biet.. nhung con van muon...
Lục Kiêu cắn mạnh xuống cổ em, giọng như rít:
- Ngoan... nói cho chú nghe, con hiểu định nghĩa của loạn luân là gì. Nói đi.
Em cố gắng ghép từng chữ, vừa rên vừa thốt ra:
- Loạn luân... là khi... người ruột thịt... người trong gia đình... làm tình với nhau....
Hắn nắc cặc dồn hơn, tiếng bẹp bẹp vang dội trong phòng tắm, mồ hôi hai người trộn lẫn.
- Giỏi. Không chỉ vậy đâu. Loạn luân còn là cha với con gái, mẹ với con trai, anh với em, chú bác với cháu, cô dì với cháu. Bất kỳ quan hệ máu mủ nào mà đem nhau ra địt, ra chọc vào lồn, thì đều gọi là loạn luân cả. Con nghe rõ chưa?
Thế con với chú bây giờ là gì?
Em cắn môi đến bật máu, mắt nhìn chằm chằm gương, thấy cảnh cặc to đang hách hách chui ra vào cái bím bé tí của mình.
- Là... là loạn luân...
- Rõ hơn. - Hắn gằn, tay bóp vú em mạnh hơn. - Con là ai? Chú là ai?
Em bật khóc rấm rứt, nhưng giọng rên rỉ vẫn vang ra, hòa vào tiếng nhóp nhép nhầy nhụa:
- Con là cháu... chú là em trai của bố... con đang loạn luân với chú...
Lục Kiêu thở hắt, mắt đỏ ngầu trong gương, nhịp địt càng mạnh. Trong đầu hắn vang lên một dòng suy nghĩ cuồng loạn:
Đúng rồi... để con bé này tự nói, tự nhận, tự trói mình vào tội lỗi này. Có thế mới không buông được. Có thế mới mãi thuộc về mình.
Hắn cúi xuống hôn ngấu nghiến môi em, rồi cười khàn, nhắc đi nhắc lại bên tai:
- Ngoan... nhớ kỹ. Đây chính là loạn luân. Con là cháu, chú là em trai bố. Cái lồn nhỏ này đang phạm tội cùng chú. Nhưng con lại rên rỉ, lại dâm lắm. Đúng không nào, Bảo Anh?
Em rên nghẹn, nấc lên từng nhịp:
- Um... dạ... đúng... con dâm... con yêu chú...
Lục Kiêu đẩy mạnh một cái, đầu khấc cắm phập tận cùng, làm em thét khế:
- Vậy thì nói lại. Con và chú đang làm gì?
- Con... với chú... đang loạn luần...
- Ngoan. Con biết hệ quả của nó là gì không?
Em lắc đầu, mồ hôi chảy xuống thái dương.
- Không... không biết...
Hắn chậm rãi thúc, giọng thấp, vang sát bên tai:
- Hệ quả là... con bị cột chặt với chú. Suốt đời này, không rời ra được. Đã loạn luân thì không có đường lui. Một khi lồn con đã bị cặc chú địt, sẽ chẳng còn ai có thể chạm vào nữa. Nếu có con... người ta cũng gọi do đó là "con loạn luân" Con chịu nổi không ?
Em rên to, vùi mặt vào ngực hắn:
- Um... con chịu... con chấp nhận...
Hắn nhếch cười, tăng tốc, tiếng va chạm vang giòn: bẹp bẹp bẹp.
- Chấp nhận rồi thì nhắc lại cho chú nghe. Con là cháu, chú là em trai bố. Con với chú đang địt nhau. Đây là loạn luân.
- Ưm... con là cháu... chú là em trai bô... chúng ta đang địt nhau... đây là loạn luân...
Hắn gầm khế, hôn cắn cổ em, vừa nhấp vừa nhắc:
- Nhớ kỹ, Bảo Anh. Lồn con là lồn loạn luân. Mỗi lần bị chú địt, mỗi giọt nước con rỉ ra.... đều là tội lỗi. Và càng tội lỗi, càng làm chú nghiện, làm con nghiện. Hiểu chưa?
— Địt, đụ với ruột thịt máu mủ... chú cháu, anh em, cha con... đều là loạn luân hết. Người ta nghe xong thì khạc nhổ, ghê tởm. Còn con thì sao? Còn rên ư ử, nước lồn tuôn ra như đĩ.
Em gào nhỏ, giọng dính nước mắt, nước dâm chan hòa:
- Vâng... con hiểu... lồn con... là lồn loạn luân... chỉ để chú địt...
Hắn ôm chặt em, cặc thúc sâu hơn, gần như nhồi nát trong bím, hơi thở gấp gáp mà vẫn cười khàn trong cổ:
- Giỏi. Nhớ cho kỹ. Chú sẽ còn nhắc con điều này nhiều lần... cho đến khi mỗi lần nhìn gương, con chỉ thấy một con cháu nhỏ đang rên dưới cặc thằng chú ruột mình.
Tiếng bẹp bẹp bẹp vang lên dồn dập, xen lẫn tiếng em khóc rên, hắn vừa địt vừa nhắc lại:
— Loạn luân... tội lỗi... nhưng tao đéo bỏ được. Còn mày, đĩ nhỏ ạ, cũng đéo bỏ tao nổi. Nói đi.
Em nấc nghẹn, trong gương đôi mắt mờ lệ, rên như thú nhỏ:
— Con... không bỏ được chú... loạn luân cũng mặc... con chỉ muốn chú thôi...
Cặc Lục Kiêu thúc bạch bạch vào lồn em, mỗi lần chạm đáy em lại giật bắn cả người. Hắn cúi ghì sát gáy, giọng trầm khàn như dội thẳng vào tai:
— Nghe kỹ này, con. Nhớ lời chú nói.
Em run, miệng hé rên:
— Ư...ưm... chú...
— Loạn luân nghĩa là ruột thịt, máu mủ mà vẫn đụ nhau. Chú cháu, anh em, thậm chí... cha con. Xã hội gọi đó là tội lỗi, nhơ nhuốc. Nhưng mày thấy sao?
Hắn hạ thêm một nhịp sâu, khấc cặc chạm tử cung, khiến em nấc bật ra tiếng khóc rên:
— Á...ưm... con... con chỉ thấy sướng...
Lục Kiêu cười khàn, cắn nhẹ vào tai em:
— Đúng. Sướng. Cái lồn nhỏ của mày bóp chặt cặc chú, làm chú điên lên. Cho nên, nhớ cho kỹ... kể cả mày có là con ruột của chú đi nữa... tao cũng vẫn địt. Địt cho đến khi nào mày khóc, khi nào mày quỳ xin, thì thôi.
Em thở dốc, mồ hôi rịn khắp người, trong gương đôi mắt mờ lệ, em lắc đầu yếu ớt:
— Chú... nói vậy... tội lỗi lắm...
Hắn gằn giọng, nện thêm nhịp bẹp bẹp:
— Tội lỗi mà cái lồn mày lại kẹp tao chặt cứng thế này à? Nước dâm tuôn như suối thế này à? Nhìn đi. Nhìn gương kìa. Mày khóc, nhưng mày rên rỉ như con đĩ nhỏ. Đừng cãi.
Hắn nắm tóc em, bắt em ngẩng mặt nhìn chính mình trong gương.
— Nói lại cho chú nghe. Loạn luân là gì?
Em mếu máo, tiếng rên đứt quãng:
— Là... là ruột thịt... máu mủ... mà... mà vẫn đụ nhau...
— Giỏi. Nhớ rồi đấy. — Hắn thở hắt, đập thêm cú mạnh khiến em bắn nước rào rào. — Và kể cả mày có là con ruột tao... chú cũng vẫn địt. Hiểu chưa?
Em gào nho nhỏ, tay cào tấm gương mờ hơi:
— Ưm... ưm... hiểu... con hiểu rồi... chú... đừng bỏ con...
Lục Kiêu rít qua kẽ răng, ôm chặt lấy em, giọng khản đặc, vừa địt vừa thì thầm như nguyền:
— Ngoan. Vậy thì suốt đời này nhớ kỹ. Mày là của chú. Lồn mày sinh ra là để đón cặc chú. Có là con ruột, chú cũng đéo tha. Nói đi.
Em nấc, tiếng rên nghẹn ngào mà dâm đãng:
— Con... là của chú... lồn con sinh ra để cho chú địt...
Lục Kiêu bế em lên, lưng em tựa chắc trong tay hắn, cơ thể mảnh khảnh run run vì dư âm vừa rồi. Hắn đi thẳng vào phòng ngủ, đặt em xuống giường, nhưng bàn tay còn lại lại thò vào ngăn kéo tủ gỗ bên cạnh. "Keng" — một tiếng nhỏ vang lên, hắn lôi ra chiếc hộp nhung đen, mở ra, kim cương sáng rực phản chiếu ánh đèn vàng.
Em tròn mắt:
— Chú... cái này...
Không chờ em kịp phản ứng, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, thô bạo mà chuẩn xác đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út em. Vừa như đo sẵn, chiếc nhẫn ôm khít, lấp lánh trên ngón tay thon dài.
Lục Kiêu cúi xuống, môi hắn chạm lên ngón tay mang nhẫn, hôn chậm rãi, đôi mắt sắc bén ghim chặt em. Giọng khàn đặc, run nhẹ vì xúc động nhưng vẫn gằn từng chữ:
— Từ giờ mày đeo nhẫn của tao, nghĩa là mày là vợ tao. Hiểu chưa, Bảo Anh? Không còn chạy, không còn chối. Lồn mày chỉ của một mình Lục Kiêu này.
Em ngỡ ngàng, môi mấp máy:
— Nhưng... em...
— Im. Không nhưng gì cả. — Hắn ngắt lời, đẩy em ngã ngửa xuống nệm, cánh tay cơ bắp đè chặt, hơi thở nóng rực quấn lấy. — Đêm nay, tao coi như đêm tân hôn của chúng ta. Tao sẽ địt mày đến khi mày chỉ biết khóc gọi chồng thôi.
Nói rồi, hông hắn giật mạnh, cặc to dài dập thẳng vào bím nhỏ đang nhão dâm, tiếng bạch vang lên ướt át. Em gào khẽ, thân hình cong lên, nhẫn trên tay lấp lánh dưới ánh đèn.
— Nhìn đi. — Hắn nắm lấy bàn tay có nhẫn, giơ cao ngay trước mắt em, trong khi cặc vẫn thúc bạch bạch. — Đây là bằng chứng. Mày là vợ tao. Giường này là giường cưới. Mỗi cú tao nắc là một lần khắc sâu lời thề vào trong lồn mày.
Em run rẩy, nước mắt trào vì vừa sợ vừa sướng:
— Chú... ưm... mạnh quá...
Lục Kiêu cúi xuống cắn nhẹ bờ môi em, hổn hển, giọng vỡ ra vì thèm khát:
— Không gọi chú nữa. Gọi chồng. Mau.
— Ư... chồng...
— Ngoan... — Hắn gầm khẽ, mồ hôi chảy dọc thái dương, bắp tay siết chặt vòng eo mảnh mai. — Vợ tao ngoan, lồn vợ tao khít quá, bóp cặc chồng muốn nổ tung. Đêm tân hôn này, tao sẽ nhớ cả đời.
Tiếng va chạm bẹp bẹp dồn dập, chăn gối xô lệch, cả căn phòng chìm trong tiếng thở dốc, rên rỉ, tiếng gỗ giường rít kẽo kẹt. Mỗi cú nắc, hắn lại hôn ngấu nghiến khắp người em, vừa chiếm đoạt vừa dỗ dành:
— Khóc đi, rên đi... rồi nhớ lấy... từ nay mày là vợ tao. Nhẫn trên tay, cặc trong lồn, tất cả thuộc về Lục Kiêu.
Thân em nhỏ gọn nằm gọn dưới thân hắn, hai chân bị dang rộng bởi đùi cứng rắn của Lục Kiêu. Cặc to dập đều bạch bạch vào tận đáy, bụng hắn ép sát, ngực hắn trùm lên em như cả tòa thành che chở. Nhẫn kim cương trên ngón áp út em lấp lánh, rung theo từng cú nắc mạnh.
Lục Kiêu ghì sát mặt, hơi thở gấp gáp phả vào môi em:
— Nhìn chồng đi. Nhìn kỹ. Đây là tư thế vợ chồng, hiểu không?
Em đỏ mặt, nước mắt còn đọng, vừa rên vừa gật:
— Ư... vợ... của chồng...
Hắn hôn nghiến, rồi lại nhả ra, mắt đỏ quạch, gằn giọng:
— Ngoan. Đúng, mày là vợ tao. Nhưng mày cũng là cháu ruột tao. Mày biết thế này người ta gọi là gì không?
Cặc hắn xoáy mạnh vào sâu nhất, ép em bật tiếng kêu nghẹn:
— Á...ưm... là... loạn... loạn luân...
Hắn cười khàn, hôn trán em, tay nâng bàn tay nhỏ có nhẫn áp ngay trước ngực:
— Giỏi. Nhớ kỹ. Là loạn luân. Nhưng loạn luân thì sao? Cái lồn bé của mày vẫn nhả nước ngập cặc tao, vẫn kẹp tao chặt hơn cả đàn bà tao từng chơi. Mày sinh ra là để làm vợ tao, dù mày có mang danh cháu ruột.
Hắn dồn thêm nhịp, mỗi lần nắc là mỗi lần giường kêu kẽo kẹt, thân em bật theo nhịp mạnh.
— Nói cho tao nghe. Mày là vợ ai?
— Ư... vợ của... Lục Kiêu...
— Mày là cháu của ai?
— Cháu... của... chú...
— Đúng. — Hắn cười khàn, siết chặt eo em, nắc dồn dập hơn. — Vừa là vợ, vừa là cháu. Nghe dơ bẩn không? Nhưng cái lồn này lại ngọt như mật ong. Tao nghiện rồi. Từ nay mày vừa phải làm vợ ngoan, vừa là con cháu ngoan... trên giường phải hầu chồng, ngoài đời phải gọi chú. Hiểu chưa?
Em rên loạn, móng tay cào lưng hắn:
— Ưm... hiểu... con... hiểu rồi...
Hắn lại mút lấy môi em, gầm khẽ vào tai:
— Tốt. Giờ thì học cách làm vợ. Mở chân, đón cặc chồng sâu nhất. Khóc cũng phải đón. Cười cũng phải đón. Từ nay chỉ biết nằm thế này, dưới chồng, dưới chú của mày.
Lục Kiêu gầm khẽ, giữ chặt hông em, cặc nẩy giật liên hồi trong lồn nhỏ nhắn đang kẹp chặt.
— Chú... sắp... bắn rồi... — hắn gằn, mắt đỏ quạch, mồ hôi nhỏ giọt xuống mặt em.
Em ngửa mặt, thở dốc, từng nhịp tim loạn xạ. Tâm trí thoáng ngỡ ngàng — hắn chơi trần, không hề phòng ngừa, lại còn bắn sâu đến tận tử cung. Dòng tinh nóng hổi vẫn nhóp nhép trong lồn, trào ra từng chút, dính ướt đùi non, ôm lấy hắn:
— Ư... chú... bắn... ở trong hả...
Hắn nghiến răng, thúc sâu nhất, cả thân ép sát như muốn nghiền nát em. Rồi phập — dòng tinh đặc, nóng hổi phun trào, ộc ộc dội thẳng vào tử cung bé bỏng. Em ngửa cổ rên vỡ tiếng:
— Á... nóng... quá...
Tinh hắn ra từng đợt, từng đợt, đặc quánh, dính rít trong khe thịt đang mở rộng đón nhận. Lục Kiêu hôn bạo lên cổ, gầm:
— Nghe đây. Đây gọi là thụ tinh. Tinh của chồng đang tìm trứng của mày. Hiểu không?
— Ư... dạ...
— Nói lại!
— Tinh... của chồng... đang... thụ tinh cho vợ...
Hắn cười khàn, nắc thêm vài cú sâu đến tận đáy, ép hết từng giọt tinh còn lại ra ngoài:
— Đúng. Nhớ kỹ. Đây là cách vợ mang thai cho chồng. Từ nay cái bụng mày... phải cấn bầu cho tao. Đêm nay... biết chưa?
Em khóc rên trong sung sướng, móng tay cào tấm lưng rắn chắc:
— Ư... con... biết rồi... con sẽ... cấn bầu cho chồng...
Tinh vẫn nhỏ giọt, đặc, chảy tràn ra ngoài mép lồn, bết ướt cả đùi non. Lục Kiêu ghì trán vào trán em, vừa hôn vừa dạy tiếp:
— Tinh chồng đang ở trong hết rồi. Không ai rút ra được. Mày chỉ có thể nằm im mà nhận. Từng giọt trong bụng mày bây giờ là mầm sống. Mày hiểu không, cháu?
Em run bắn, nước mắt chan hòa với mồ hôi, rên nghẹn:
— Hiểu... cháu hiểu...
Hắn mỉm cười, vỗ nhẹ má em, rồi lại ấn bụng dưới thật mạnh, khiến tinh bên trong càng tràn sâu:
— Giỏi. Thế thì nhớ. Loạn luân cũng mặc kệ. Miễn mày bầu con cho tao. Từ nay, cái tử cung bé này chỉ để nuôi giống của Lục Kiêu.
Em siết chặt lấy hắn, hông vẫn khẽ hẩy theo vô thức, như muốn vắt thêm tinh nữa. Lục Kiêu nhìn xuống, thấy cái lồn bé nhão nhoẹt, nhíp nhép nhả nước trắng đục, lòng hắn càng nóng ran, mắt lóe lên vẻ chiếm hữu tuyệt đối:
— Nhìn đi. Đây là tinh với máu của tao và mày. Là dấu ấn đêm tân hôn. Từ nay chỉ cần tao bắn, mày phải mở bụng ra đón. Cấn bầu cũng là lẽ đương nhiên.
Hắn hôn dồn dập lên môi em, vừa hôn vừa thì thầm dạy dỗ. — Tưởng tượng trong bụng nhỏ này... đang có một hạt giống tao gieo. Nó sẽ bám vào, lớn dần, làm bụng mày phình ra. Hửm?
Lục Kiêu không dừng lại, tiếp tục thủ thỉ, nhịp hông vẫn nhấn sâu để tinh còn sót lại chảy tận đáy:
— Mày nhìn đi, bụng phẳng lì thế này... vài tháng nữa sẽ nhô lên. Mỗi lần mày soi gương, mày sẽ thấy dấu ấn tao để lại. Mày biết vì sao không?
Em thở dốc:
— Vì... vì tinh chú...
— Nói rõ!
— Vì tinh của chú... đã làm con trong bụng cháu...
Hắn mỉm cười đắc thắng, vỗ nhẹ má em:
— Giỏi. Vậy thì nhớ kỹ, từ nay tao địt mày không phải chỉ để sướng. Tao địt là để làm mày có bầu. Để ai nhìn cũng biết cháu gái này là của Lục Kiêu. Cái bụng phồng to kia chính là bằng chứng.
Em run bắn, hai tay vòng siết cổ hắn, nước mắt chan hòa vì sung sướng xen lẫn hoảng loạn.
— Ưm... nếu... nếu con có bầu thật thì...
Lục Kiêu cắt lời, giọng trầm khàn, mắt đỏ rực:
— Thì mày sẽ làm vợ tao thật sự. Mang thai cho tao. Dù thiên hạ có gọi đây là loạn luân, tao mặc. Tao chỉ biết một điều: mày là của tao, cái bụng này phải nuôi con tao. Hiểu chưa?
Em bật khóc, rên khẽ:
— Hiểu... cháu hiểu...
Hắn cúi xuống, hôn ngấu nghiến, rồi vừa thúc hông thật sâu vừa dạy tiếp, từng chữ như khắc vào tâm trí em:
— Nghe và nhớ. Đây gọi là gieo giống. Đây gọi là thụ tinh. Và khi mày cấn bầu, mỗi lần nhìn bụng, mày sẽ nhớ lại cảnh tao bắn tràn vào lồn mày thế nào. Đêm nay chính là khởi đầu. Từ nay... mày chỉ còn là cái tử cung nuôi con cho tao.
Tinh trắng vẫn chảy rịn, Lục Kiêu không rút ra, giữ nguyên cặc sâu bên trong, như cố niêm phong lấy từng giọt. Ánh mắt hắn dán chặt vào em, giọng khàn khàn mà ám ảnh:
— Tưởng tượng đi, cháu. Tưởng tượng cái bụng mày to dần lên, gánh lấy con của tao. Vừa làm vợ tao... vừa làm mẹ con tao. Nghĩ được chứ?
Em rên khẽ, nghẹn ngào, toàn thân căng cứng theo từng nhịp nắc nhè nhẹ của hắn.
— Dạ... con tưởng tượng được rồi...
Lục Kiêu bất chợt im lặng. Không còn những lời thủ thỉ trầm khàn nữa, chỉ còn hơi thở nặng nề phả vào cổ em, gấp gáp và rực nóng. Cặc hắn vẫn cứng như thép, căng đến nghẹt thở, từng đường gân hằn rõ, nhịp hông dồn lực nhấc cả người em lên khỏi mặt nệm rồi dập xuống.
"Bốp... bốp... bốp..." tiếng va chạm nặng nề, ướt át vang vọng khắp phòng, xen lẫn tiếng da thịt va đập nảy lửa.
— Ư..ư... chú... chú nhẹ thôi... xin chú tha... — em nấc nghẹn, tiếng rên vừa cầu xin vừa run rẩy.
Nhưng càng nghe em nài nỉ, Lục Kiêu càng như bị châm thêm lửa. Mắt hắn đỏ ngầu, quai hàm bạnh ra, tay giữ chặt eo nhỏ, hông nện như cuồng dại.
"Phập! Phập! Phập!" mỗi cú thúc đều nặng như muốn xé toạc tử cung, dồn toàn bộ chiều dài thô bạo vào tận đáy.
Em rên thét, lưng cong oằn, bàn tay nhỏ bấu lấy ga giường đến trắng bệch:
— Ư..ư.. đau... nhưng... sướng quá... chú... đừng... đừng mạnh thế...
Hắn rít lên qua kẽ răng, giọng khàn đặc, thở hổn hển:
— Tha cái gì? Mày bảo tao tha được à? Lồn mày ngậm chặt thế này, nuốt hết cặc tao, càng xin tao càng muốn giã. Nghe chưa?
Hông hắn không ngừng, giữ nhịp đều, kéo dài. Mỗi lần nhấc lên rút gần hết, đầu khấc to bè kéo theo sợi dịch nhầy trong suốt, rồi dập xuống "bạch" một phát, nhồi toàn bộ thân cặc vào đến tận gốc. Bím nhỏ nhóp nhép, dính ướt, mỗi nhịp lại phụt nước trào ra mép, chảy xuống đùi em thành dòng.
Em run rẩy, mắt lạc đi, tiếng rên bất lực bật ra theo bản năng:
— Aaaa... ưm... chú... đừng giã sâu thế... con chịu... không nổi...
Lục Kiêu cúi gằn, môi cắn chặt tai em, mồ hôi ướt đẫm ngực nở:
— Chịu đi. Tao muốn nhét hết vào, muốn cho mày nhớ cảm giác bị tao giã nát lồn suốt đêm nay. Xin tha cũng vô ích, tao càng nện sâu, càng nện mạnh. Đêm nay mày chỉ được phép rên thôi, hiểu không?
Hông hắn lại thúc, từng cú dập vang dội, kéo dài bất tận. Mỗi cú giáng xuống như xé toạc em làm đôi, thế mà bím nhỏ vẫn thít cứng, không chịu nhả.
Em vừa khóc vừa cười trong cơn mê dại:
— Ưm... aaah... chú... con sắp...
Hông Lục Kiêu nện như máy, từng cú "phập phập phập" dồn hết sức mạnh, nhấn sâu đến tận đáy. Đùi em run rẩy, bụng dưới cứng đờ, bím nhỏ đỏ mọng nhóp nhép nuốt trọn con cặc thô to, nước tràn ra thành dòng ướt sũng ga giường.
Hắn gập người phủ trùm lấy em, hai tay khóa chặt cổ tay mảnh khảnh ép lên đệm, hơi thở rít qua kẽ răng, giọng khàn đặc sát bên tai:
— Chết mẹ... lồn này... khít cứng, địt tao như phát điên...
"Bạch! Bạch! Bạch!" — từng nhịp cuối nặng nề, dồn dập, đầu khấc to bè cạ sâu tận tử cung, khiến em giật bắn, mắt lạc đi, chỉ còn rên thét trong cơn khoái cực.
— Ư... aah... chú... đừng... mạnh thế... con chịu... không nổi...
Lục Kiêu cắn chặt hàm, mồ hôi nhỏ tong tong xuống cổ em, rên hổn hển, tiếng thô tục vỡ ra:
— Đụ mẹ... loạn luân thế này mới làm tao điên... mới làm tao sướng... Mày là máu mủ, mà tao lại địt không dừng được...
Hông hắn nện gấp hơn, tiếng da thịt va vào nhau dồn dập như trống trận.
— Aaaah... tao yêu mày... yêu con nhỏ này... yêu cái lồn nhỏ dâm đĩ này... Hơn cả mẹ nó mạng sống của tao! Nghe rõ không?
Em chỉ còn run bần bật, tiếng rên đứt quãng, vỡ nấc:
— Ư...ưm... con... yêu... chú...
Hắn gào bên tai em, giọng nghẹn, vừa chửi vừa rên:
— Đụ má... đến đây rồi... tao phóng trong hết... chịu hết của tao đi con ạ!
Một cú thúc cuối cùng — "phập!!!" — cả thân em bị nhấc bật lên rồi dập xuống, đầu khấc to bè chọc sâu, nghẹn cứng trong tử cung.
Lục Kiêu gầm lên:
— Aaaaaa... chết mẹ... tao raaaa...
Tinh dịch phụt ồ ạt, nóng rẫy, đặc quánh, phun từng đợt dài sâu bên trong. Dòng sau ép dòng trước, ùng ục lấp đầy bím nhỏ, trào ngược ra mép lồn. Hắn vẫn ghì chặt, run giật dữ dội, tiếng rên gằn thành tiếng gầm:
— Đụ má... con là của tao... của tao... loạn luân mặc loạn luân... miễn có mày tao đéo cần gì nữa! Nghe chưa Bảo Anh?
Em thét lên trong cơn cực khoái, bím nhỏ co thắt liên hồi, hút siết lấy cặc hắn, khiến dòng tinh nóng đặc càng bị bóp phun dữ dội hơn.
Hắn thở gấp, vùi mặt vào cổ em, mùi mồ hôi, mùi da thịt trộn lẫn, giọng khàn nức nở xen tiếng cười điên dại:
— Loạn luân... chính loạn luân làm tao nghiện mày... làm tao yêu mày hơn tất cả...
Cặc hắn vẫn nghẹn chặt trong lồn em, nóng ran, giật từng nhịp, tinh còn phọt ra từng tia đặc quánh. Thân thể Lục Kiêu nặng nề đè lên em, hơi thở gấp gáp, mồ hôi lăn xuống cổ em ướt rượt.
Em cong người, móng tay cào mạnh lên lưng hắn, để lại vệt đỏ dài, miệng chỉ còn thở dồn dập, rên nấc:
- U... aah... chú... nóng... quá... đầy quá...
Lục Kiêu cắn chặt răng, cặc hắn co giật thêm mấy lần, dòng tinh nóng đặc vẫn ồ ạt tràn ra, hòa vào những đợt thắt bấu liên hồi trong lồn nhỏ của em. Hắn ghì sát môi vào tai em, lẩm bẩm, giọng khàn nặng như thú hoang:
- Chết mẹ... tao địt rồi... tao địt cháu ruột của tao rồi...
- Loạn luân... máu mủ... mà tao vẫn đút sâu thế này... đụ má, sướng cặc quá...
Tiếng "nhóp nhép... nhóp nhép" vang ướt át mỗi khi hắn nhích hông một chút, tinh dịch tràn ra ngoài mép lồn, kéo thành dòng nóng hổi.
Em run bắn, mắt nhòe lệ, lắc đầu trong vòng ôm siết nghẹt:
- Chú... sao lại... thế này... ưm... con... không... ra nổi...
Hắn dán môi cắn nhẹ vành tai em, thở gấp:
- Không thoát đầu... bím này sinh ra để ôm cặc tao... biết chưa? Khít rịt thế này.... mày có cấm, tao cũng vẫn địt...
Lời hắn trộn cùng tiếng rên trầm đục, đứt quãng, run run:
- Con gái ngoan... nghe chú... gọi đi... nói là cháu ruột cũng mê cặc chú... nói đi...
Em chỉ còn rên khe khế, co giật trong dòng tinh nóng đặc ngập đầy:
- Ư... con... con mê... cặc chú...
Hắn rít lên, ôm siết em mạnh hơn, lặp đi lặp lại, gần như mê sảng:
- Địt cháu ruột... địt cháu ruột... sướng cặc quá... đụ má tao nghiện rồi...
Hông hắn hơi nhích, tinh dịch lại phụt thêm đợt nữa, ùng ục trong tử cung em. Em rùng mình, cả người mềm oặt trong vòng tay hắn, tiếng thở hòa làm một với hắn, nóng rực, điên cuồng, tội lỗi mà vẫn ngọt lịm.
Lục Kiêu vẫn còn gục xuống người em, hơi thở hổn hển, lồng ngực rộng phập phồng nặng nề như con thú vừa dốc sức săn mồi. Con cặc to thô, tím ngắt, dù vừa phóng ra một bãi tinh đặc sánh khủng khiếp, vẫn còn cứng chèn chặt trong bím nhỏ ươn ướt, khít chặt đến nghẹt thở.
Dưới hắn, em đã kiệt sức, đôi mắt cụp lại, mí rung nhẹ trong cơn mơ chập chờn. Vài tiếng rên yếu ớt vỡ ra như dư âm, rồi im dần, chỉ còn hơi thở đều, nhè nhẹ phả vào ngực hắn.
Hắn ghì chặt eo nhỏ một lúc lâu, như không nỡ rời. Rồi khi thấy thân thể mềm nhũn trong vòng tay mình, hơi thở em đã an yên, Lục Kiêu mới thở hắt, khàn khàn:
— Ngủ đi...đĩ nhỏ của chú...
Chậm rãi, hắn nhấc hông, rút phắt cặc ra. Ngay khoảnh khắc đầu khấc to bè bật khỏi bím, dòng tinh nóng trắng đục cuồn cuộn theo, phun trào, tràn ướt đẫm ga giường. Bím em khép lại bản năng, run giật, co thắt yếu ớt như còn luyến giữ vật thể khổng lồ đã cắm cả đêm.
Lục Kiêu ngồi lùi lại, hai bàn tay to vững chãi tách nhẹ đôi chân em. Cảnh tượng phơi bày trước mắt khiến hắn nghẹn thở:
• Một bím nhỏ xinh, môi lớn môi bé sưng đỏ, trơn nhớp, chật hẹp đến mức hắn không hiểu vì sao cả con cặc thô dài của hắn lại nuốt gọn được.
• Nước dâm trong suốt hòa với tinh dịch trắng đục của hắn, đặc quánh, loang ra thành từng vệt nhớp nháp trên đùi non mềm.
• Thân hình em nhỏ nhắn, vú tròn non mẩy khẽ nhô, eo thắt mảnh như lọt thỏm dưới bàn tay hắn.
Ánh trăng qua rèm hắt xuống da thịt em, bóng sáng lấp lánh như ngọc, mềm mại mà căng mọng. Mỗi hơi thở, từng gợn ngực, từng nhịp bụng phập phồng khiến hắn càng bị hút vào.
Hắn ngồi bất động, mắt đỏ ngầu, như kẻ điên si mê, nuốt chặt lấy hình ảnh ấy vào đáy tâm trí. Một sự trọn vẹn, vừa tội lỗi, vừa thiêng liêng: cô cháu nhỏ ngủ ngoan, sau khi bị hắn địt đến mềm nhũn.
Bàn tay chai sạn run khẽ, hắn đưa lên vuốt tóc em, luồn qua suối tóc đen dài mượt, chậm rãi hôn xuống trán. Trong đầu hắn nặng trĩu những ý nghĩ dồn dập:
"Mẹ nó... con bé này... tao chơi biết bao đàn bà ngoài kia mà chưa từng nhìn ai lâu đến vậy. Tao đáng lẽ phải ghê sợ chính mình... vậy mà chỉ thấy thỏa mãn. Tao đã phá sạch ranh giới... giờ nhìn mày ngủ, tao chỉ muốn giữ cả đời."
Hắn siết chặt tay, ngón cái miết lên ngón áp út nơi chiếc nhẫn hắn mới đeo. Viên kim cương sáng lấp lánh, lồng vào tay em như minh chứng. Hắn khẽ cười, giọng khàn mà dằn lại:
— Từ nay... có trời ngăn, tao cũng đéo buông con nữa. Ngủ đi, Bảo Anh... vợ nhỏ của tao.
Nói rồi, hắn kéo chăn, phủ gọn lấy người em. Chính hắn ngả lưng nằm cạnh, một tay ôm eo nhỏ, ghì em sát vào ngực, mắt vẫn không thôi nhìn. Trong căn phòng, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc và hơi thở đều của em. Lục Kiêu mở mắt đến tận sáng, canh giấc ngủ của em, trong lòng dâng trào một thứ tình cảm điên loạn mà không gì dập tắt nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: