Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Họa

Trích: Ba Kiếp Bị Nguyền Rủa

Cuối

"Tiên Đế! Người còn bắt giữ Huyết Tịnh Đế Quân Huyết Sát Ngạn làm gì? Cô ta là đại họa cần diệt trừ!"

"Tiên Đế! Xin người suy xét"

"Tiên Đế! Huyết Tịnh Đế Quân căn bản không đáng sống"

"Tiên Đế! Xin người hãy ban chết cho Huyết Tịnh Đế Quân"

Lần lượt cái vị tiên nhân trong thần giới quỳ gối xuống cầu xin chung sự việc, đứng bên phải của một góc là Thương Tịch và Tần Giản Nghị mặt mày u ám.

"Huyết Tịnh Đế Quân Huyết Sát Ngạn lâu nay người trấn giữ nhân gian ngàn năm! Nếu giết nhân gian sẽ loạn lạc lần nữa" Tiên Đế lãnh đạm nói, trong lòng đã sớm đưa ra quyết định.

"Tiên Đế! Người chỉ cần ban lệnh cho kẻ khác, chúng sẽ làm thay" Một vị thần đại diện cho toàn thể lên tiếng, tên Trần Lăng một vị thần mang chức vị kém Đế Quân một phân sống đã hơn mười vạn năm.

"Để ta suy xét lại! Các ngươi lui đi" 

Một nơi khác ở Thần giới, trong ngục lao ẩm ướt với bốn bức tường cô bị trói bằng dây xích sắt có phép tương đương với Tiên Đế quỳ gối xuống.

Quần áo rách đến nát, tóc tai bù xù, khuôn mặt trắng bệch không sức sống, ánh mắt vô hồn nhìn mặt đất, trong đầu trách khứ bản thân.

Lạc Huyền Dao vì sao lại đỡ cho cô thanh kiếm?.

Vì sao lại không cần mạng sống của mình? Cô đã cố không liên lụy, hủy hoại cuộc sống của hắn!.

Lạc Huyền Dao ngươi đại ngốc! Ngươi chết ta còn có thể tìm cách hồi sinh! Hồn phi phách lạc, thân thể hóa hư không, ta làm sao cứu ngươi? Ngươi thật sự muốn bỏ rơi ta!.

Huyết Sát Ngạn lẩm bẩm, trái tim đã chết từ lúc hắn tan biến, cô giờ đây thân tàn ma dại phế nhân mang danh thần!.

Cô sớm đã biết kết cục chính mình, nhẹ thì chịu bốn mươi chín lôi sét bổ xuống, nặng thì lấy đi tiên cốt, phế tu vi, xóa kí nhớ vĩnh viễn về Thần giới.

Haha! Nhưng cô nào quan tâm, hình phạt nhẹ cô đã chịu rồi thì nặng sao không thử chỉ mong sớm theo hắn để chẳng đau khổ và tuyệt vọng trên thế gian này.

"Két" Cách cửa thiên lao có người đi vào, từ khi cô bỏ trốn và bị bắt về đây là người đầu tiên đến thăm cô.

"Huyết Tịnh Đế Quân? Ngươi có biết ngươi là mầm móng đại họa không? " Xem ra kẻ đó không đến thăm cô mà muốn nói cho cô hay một sự việc cô chưa từng biết.

"Đại họa? Ý ngươi là gì?" Cô mở miệng hỏi, ánh mắt trống rỗng không còn thấy vẻ lãnh khốc ngày thường, cảm xúc rối loạn bởi câu nói ông.

"Ngươi nên biết ngươi chính một đại họa! Trên đời này làm gì có vị thần nào mang đôi mắt đỏ như máu với nửa dòng máu ma và nửa dòng máu thần" Ông nghiêm mặt đáp, ánh mắt dấy lên sự đồng cảm.

"Cái gì?" Cô mở to mắt ngước lên nhìn gã là Trần Lăng người úc nào cũng khuyên bảo và chăm sóc cô hồi mới lên Thần giới.

"Để ta nói cho ngươi biết ngươi chính là con của Tiên Đế Huyết Thanh Tự và Bạch Khiết Thánh Nữ của Ma giới năm xưa! Bởi thế ngươi mới có thể chống lại cả một đội quân của Thần giới" Ông nhắc lại chuyện xưa, vẫn không khỏi ớn lạnh sự việc năm đó.

Cô im lặng nghe không tin vào tai mình, cô có phụ thân chủ nhân Thần giới, cớ sao hơn hai vạn năm trơ mắt nhìn cô sống không bằng chết, đau về xác thịt lẫn thâm tâm.

"Ông..." Cô nặng nề nói không nên lời, đôi mắt bắt đầu ẩm ướt, môi cắn chặt.

"Ta sao? Huyết Sát Ngạn bản thân ngươi không nhận ra ư? Mẫu thân! Lạc Huyền Dao! Bạn bè ngươi tất cả họ đều chết khi ở bên ngươi quá lâu?

Ta nói cho ngươi biết một việc Huyết Sát Ngạn khi thần và ma sinh ra một đứa trẻ mang hai dòng máu ấy sẽ mang lời nguyền hủy diệt vì hai dòng máu tương khắc và tạo ra một sức mạnh trái ngược thiên địa" Ông lần lượt nói, hết lần này lần khác cho cô biết sự thật lại toàn những chuyện tàn nhẫn.

"Lời nguyền?" Cô cười khổ một tiếng, ta mang lời nguyền độc chết mọi người sao...

"Đúng! Lời nguyền buộc ngươi hủy diệt mọi thứ và chẳng ai sống sót khi bên cạnh ngươi" Ông nói chuyện xong liền lắc đầu xoay người đi, số mệnh cô quá đáng thương cuộc sống này vốn không có công bằng, để lại một bầu không khí đau thương cho Huyết Sát Ngạn.

Những câu nói ấy tác động cực lớn tới tâm trí nàng khiến cô nhớ lại một chuyện rất cũ.

Vị ca ca năm đó là Lạc Huyền Dao, cứu cô khỏi yêu ma khi nàng còn chưa biết mình là con của thần.

Sao có thể? Mọi chuyện tới dồn dập cô suýt không xử lý kịp, chợt nhớ ra năm xưa Tiên Đế cho gọi cô lên hậu điện, xóa đi kí ức để tránh hậu quả cô gặp lại hắn.

Haha Tiên Đế lại là ông! Kẻ ban cho ta cuộc sống rồi nhẫn tâm đạp cô xuống tận cùng nỗi đau, tuyệt vọng Tiên Đế cô hận ông hận Thần giới lẫn Ma giới.

"Aaaaaaaaaaaa"

Cô gào thét trong tuyệt vọng, bỗng mạch máu người cô rạn nứt phong ấn phá vỡ.

Sức mạnh nguyên thủy cô bộc phát, hai dòng máu trộn lẫn nhau tạo ra sức mạnh vô thượng phá nát thiên lao Thần giới.

"Ầm... Ầm" Vụ nổ chấn động Thần giới, Ma giới yêu ma lẫn thần đều dự cảm không lành thì Tiên Đế xuất hiện giọng nói hoảng hốt.

"Không thể nào! Sao Huyết Sát Ngạn phá được phong ấn" Tiên Đế không tin vào mắt mình, muốn phá phong ấn cần có sự căm hận thấu xương oán trời về Thần giới.

"Cuối cùng mọi chuyện sắp kết thúc" Thương Tịch đứng cạnh bên nói, ánh mắt nhìn xa xăm như thể biết trước tương lai.

"Xèo... xèo" Tiếng cháy vang vọng khắp nơi cô đứng như tượng ánh mắt nhìn về Thần giới vẻ căm thù, bộ đồ trắng tinh, thuần khiết bao lâu nay cô mặc đổi thành hắc y đỏ, bao bọc quanh thân là ma khí, đôi mắt đỏ ngầu nắm chặt thanh kiếm Tâm Mệnh.

Tiên Đế! Thần giới! Ma giới! Thần! Yêu ma! Cô đều hủy diệt tất.

Ý hận quá sâu cô từng bước ra khỏi thiên lao hướng nội điện đi ngang qua xác chết nào chúng biến dạng quỷ nghe theo lệnh cô.

"Huyết Sát Ngạn! Ngươi đi chết đi" Đi chưa được bao nhiêu, đội quân Thần giới xuất hiện lao tới như mũi tên hận không thể xé tan nữ nhân này vì giết nhiều huynh đệ họ.

"Ngu xuẩn" Vung tay lên đội quân Thần giới bị đẩy ra xa bạo tiên cốt, phế tu vi họ hơn hết bị ma khí xâm nhập vào người ăn mòn ý thức và biến đổi thành quỷ.

"Tình hình có vẻ không ổn" Đứng từ xa các vị thần mang danh Đế Quân xì xầm to nhỏ lòng kinh hãi Huyết Sát Ngạn.

"Cộp" Đến hậu điện cô dừng lại nơi Tiên Đế đang đứng cùng các vị thần Sát Ngạn mở miệng.

"Tiên Đế! Ông thấy như thể nào?" Bảo Tiên Đế nhìn khắp nơi Tiên Đế chỉ thấy mỗi quỷ cũng là đội quân Thần giới.

"Huyết Sát Ngạn ngươi quả thật là đại họa" Tiên Để lạnh lẽo nói.

"Chứ không phải là ông tạo ra tôi sao? Phụ thân!" Cô cười lạnh nói, Tiên Đế không hề hoang mang gì.

"Tiên Đế nếu ông đã cho tôi cuộc sống vậy thì sao lại cho tôi đau đớn khôn lường!

Bị lăng mạ, ức hiếp, đánh đập những từ luôn có trong tuổi thơ bất hạnh của tôi!

Tôi trước giờ chẳng mong ước gì chỉ ước có một mái ấm gia đình dù không trọn vẹn là được tôi cũng vui!

Thế nhưng tôi lại không hưởng được điều đó chỉ duy nhất hắn Lạc Huyền Dao cho tôi hơi ấm, cho tôi tình thương của một gia đình vậy mà ông lại cướp đi hắn cướp đi người tôi dốc sức bảo vệ!

Đã thế tôi sẽ bắt tất cả các người nợ hắn gì tôi đều lấy lại!

Tôi sẽ phá vỡ luật trời!

Nợ phách trả phách!

Nợ máu trả máu!"

Cô gằn từng chữ rồi vung tay đánh ra chiêu, những kẻ bị trúng chưởng đã chết và hồn phách bay ra được thanh kiếm Tâm Mệnh chém nát vĩnh viễn không thể hồn sinh.

"Huyết Sát Ngạn! Mau dừng tay" Tiên Đế hét lên, ra đấu với cô đáng tiếc lại thất bại nằm úp trong đống xác chết và nhìn cô hủy diệt tất cả.

Tiếng sáo bỗng nổi lên, cô thổi sáo để mở cách cổng Ma giới đưa quỷ vào trong giết chúng rồi ra lệnh cho Tâm Mệnh hãy giết hết bọn chúng.

Giao phó xong, cô bước lên hậu điện đi vào một nơi bí mật của Tiên Đế chính là nơi có thể tái sinh thân thể và linh hồn cho hắn và đương nhiên phải trả giá đắt.

Dùng phép lực thi chuyển thuật Tái Sinh, tập trung tinh thần thì tám mươi tám thanh đoản kiếm từ đâu ra lao vào ghim người cô khiến cô đau đớn máu chảy ra nhiều nhưng không ngừng lại.

Muốn tái sinh thân thể và linh hồn hắn các yếu tố quan trọng là phép lực, linh hồn và máu mới được.

Mặc dù đau đớn nhưng cô kiên quyết đến cùng để tay vào vũng máu vẽ ra một trận pháp tăng cường đẩy nhanh trình độ.

Ánh sáng trong nơi đó lóe sáng hơn bao giờ hết thân thể và linh hồn hắn bắt đầu cấu tạo từng chút một.

Khi hoàn thành nó bỗng đẩy cô ra khỏi đó va chạm tường vỡ nứt, cô lúc ấy chỉ biết cười dùng thuật Tái Sinh cái giá phải trả là bản thân sẽ tan biến mãi mãi người dùng thuật này chỉ có thể tái sinh cho họ còn mình sẽ không bao giờ được tái sinh.

"Ưm" Tỉnh dậy thấy mình nằm nơi lạ, hắn ngạc nhiên vô cùng không phải hắn đã... thì thấy bóng cô bị đẩy ra khỏi đó người hắn liền phản xạ ra lỗ hỏng đó thì thấy cô đang rơi trên không trung tan biến chút một khuôn mặt mỉm cười, mắt nhắm đợi cái chết.

Hắn không suy nghĩ nhảy xuống muốn ôm cô vào lòng, cảnh tượng đó thu vào mắt Thương Tịch đi đến cạnh Tiên Đế.

"Tiên Đế! Ngươi vui chứ? Chứng kiến đứa con gái duy nhất mình vì hắn một yêu ma mà sử dụng thuật cấm kỵ phá luật trời" Thương Tịch nhìn Tiên Đế nói, đợi câu trả lời.

"Ta..." Tiên Đế không ngờ Huyết Sát ngạn làm đến bước đường này đứa con gái duy nhất của Tiên Đế với Bạch Khiết.

"Tiên Đế! Là ngươi đẩy con bé đến bờ tuyệt vọng, khiến nó trở thành như thế và ngươi đã lựa chọn kết cục ấy" Thương Tịch âm trầm nói.

"Ta..." Tiên Đế không biết nói gì.

Đến cuối mặt đất, hắn mới ôm được thân thể cô, nhẹ như không khí sắp hóa hư không hắn một lần nữa không cam tâm.

"Huyết Sát Ngạn! Em đừng rời xa tôi" Hắn nức nở nói, ôm thân thể sắp hóa hư không của Huyết Sát Ngạn, cô dường như còn chút sức sống mà thì thào với hắn.

"Lạc Huyền Dao cuối cùng ta cũng gặp được ngươi, ta nhớ ngươi lắm" Cô mỉm cười đáp.

"Ta ở đây rồi sẽ không xa em nữa" Hắn vừa khóc vừa nói nắm chặt tay cô.

"Ta vẫn chưa nói với huynh một việc rằng ta yêu ngươi" Phút chốc thân thể cô tan biến khi nói lời sau cùng hắn hiện giờ ở tư thế hai tay dang rộng nước mắt không ngừng rơi.

Tại sao cô phải cái giá đắt vì hắn chứ hắn không cần.

Hắn luôn hy vọng mình có thể bảo vệ làm chút gì đó cho cô nhưng rốt cuộc cô cũng vì hắn hy sinh quá nhiều.

Hắn hận bản thân mình vô dụng.

Hắn hận bản thân mình phép lực kém cỏi.

Hắn hận chính mình không ở bên cô sớm hơn.

Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #sung