[Đoản]: Mang "Tết" về
Ai mà ngờ được, con mèo chỉ nhỉnh hơn nắm tay một chút đang là vật cản to lớn ngăn giữa cậu và mọi thứ thân quen! Cậu run rẩy nghĩ như vậy trong lúc kéo lê chiếc va li dọc con hẻm trong cái nắng mùa khô ran rát. Bây giờ đã là 11 giờ trưa ngày 29 Tết, trời càng lúc càng oi bức, còn cậu thì đang ở cách gia đình, cách cái rét ngọt và mùa xuân thành phố nơi cậu sống hơn 4000 cây số, với một nhúm lông vàng đen nhôm nhoam có cặp mắt màu hổ phách và cái miệng ngoác ra như ăn vạ này.
23 Tết, từ một xã vùng sâu xa tít ở đâu đó, cậu trở lên trung tâm thành phố của tỉnh khi trời đã tối mịt. Những mâm cúng với nhang đèn đơn sơ bày ngoài cửa nhà dân ven đường nhắc cậu về về một việc cần làm ngay: tạt qua chợ mua ít hoa trái về tiễn ông Táo và một bình hoa cũng là điều thực sự cần thiết. Dù chỉ ở thuê để hoàn thành nhiệm vụ "bất khả dĩ" do tổng giám đốc "hờ" của cậu và cũng sắp rời đi, cậu vẫn cố gắng để nơi mình trú ngụ có không khí của một mái nhà ấm cúng chứ không phải phòng trọ tạm bợ với đầy mạng nhện và cái mùi nam tánh của một người đàn ông ở dơ quanh quẩn cả căn nhà. Giờ đây, khi dự án do cậu phụ trách đã thu được những kết quả khả quan, cậu mới nhìn lại khoảng thời gian gần hai năm sống và làm việc hoàn toàn đơn độc ở vùng đất xa lạ này. Cậu nhận ra những cố gắng đó chính là nguyên nhân đã giúp cậu trụ lại đây chứ không bỏ cuộc sau vài tuần hoặc đôi ba tháng như những người đi trước.
Nhưng vào buổi tối ngày 23 tháng Chạp, một trong những cố gắng cuối cùng của cậu không thu được kết quả như cậu mong muốn. Sau nửa tiếng đảo quanh mấy điểm chợ vắng tanh, chỉ với ánh đèn hiu hắt của ban đêm và mấy cái mùi thối quen thuộc của chợ trời, thay vì hương hoa và bánh trái, tất cả những gì cậu đặt vào giỏ xe chỉ là một chiếc bao tải cũ buộc kín không ngừng phát ra tiếng "ngoeo ngoeo" yếu ớt.
Suốt mấy ngày sau đó, trong lịch trình làm việc vốn đã kín đặc những buổi họp bàn giao dự án, những cuộc gặp chia tay những nhân vật chủ chốt cũng như những cái hẹn liên quan đến chuyện thanh lý đồ đạc của cậu, thỉnh thoảng lại xuất hiện một đôi dòng nhắc nhở về số phận con mèo. Mua lồng, mua đồ ăn khô, hỏi thủ tục để đem lên máy bay, hẹn phòng khám thú y đủ tiêu chuẩn hơn để đến khám và lấy giấy chứng nhận sức khoẻ trước khi ra sân bay..., cậu đã lo hết các bước cần thiết để nó được về Seoul cùng mình.
Cậu cũng đã báo với bố mẹ cậu ngoài đó là sẽ đem "cục nợ" này ra và ngạc nhiên thay cậu lại chẳng hề phải sự phản đối nào, ngoài một lời cằn nhằn muôn thuở của mẹ về chuyện mèo bây giờ chỉ nghiện đồ khô, không con nào thèm ăn cá tươi. Cậu thậm chí còn tính đến việc phải làm sao để nó không lấy yên xe máy và ghế salon giả da làm nơi mài móng. Nhưng cậu đã không tính đến một chuyện tưởng như vô cùng đơn giản, đó là làm sao để đưa con mèo từ đây lên trung tâm thành phố.
Bây giờ là 11 rưỡi trưa ngày 29 Tết, đã có bốn chiếc taxi của ba hãng khác nhau từ chối để cậu và con mèo lên xe, với cùng một lý do "chú thông cảm, tục lệ kiêng cữ hồi nào giờ như vậy". Xe đò hay xe tư nhân thì không thèm giảm nói tránh, họ thẳng thừng từ chối "xui lắm, không chở" rồi dập máy hoặc sập cửa xe, không để cậu thuyết phục hay năn nỉ thêm chút nào. Từ khi nhặt được con mèo, chưa lúc nào cậu nghĩ đến chuyện bỏ nó lại, nhưng lúc này, ý nghĩ đó vụt đến như một vết cứa bất ngờ vào tâm trí, đau nhoi nhói. Ngồi ghé xuống bậc thềm một tiệm ăn lớn đã đóng cửa nghỉ Tết, cậu mở túi lấy hộp bánh sandwich, vừa ăn vừa nhá cho con mèo. Nhìn nó ăn từng miếng nhỏ từ tốn nhưng ngon lành, thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn mình đầy tin tưởng, cậu nghẹn giọng, muốn khóc. Giá như cậu chưa bán chiếc xe máy, cậu có thể tự chở nó lên trung tâm thành phố. Giá như con mèo lớn hơn một chút để cậu có thể cho nó uống thuốc ngủ và lén đem lên xe...
Tiếng điện thoại vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ đầy những chữ "giá như" của cậu. Người gọi là Kim Mân Thạc, là tổng giám đốc công ty mà chả bao giờ có vinh dự được nghe máy ngoại trừ mấy bà thím nhân viên tiếp thị nhiều chuyện. Có lẽ cậu là người đầu tiên được nhận máy, dù trong lòng có chút chần chừ.
- Chào Kim tổng, ngài gọi tôi có việc gì không ?.
- Cậu đang ở đâu?
- Tôi vẫn ở huyện, vừa mới...
- Tôi biết !!! – Mân Thạc không kiên nhẫn cắt lời cậu – Ý tôi hỏi cậu đang ở chỗ nào ? Tôi đang đứng trước cửa nhà cậu, ý tôi là nhà cậu đã từng thuê.
- Hả? Kim tổng làm gì ở đây, trong những ngày này ? – Chung Đại không kìm lòng được mà mắt chữ A miệng chữ O.
- Đừng hỏi nhiều như vậy, quay lại "hẽm nhõ" đi!
Chiếc Maybach cao cấp nhưng lại kềnh càng ngáng gần hết đoạn đường hẹp phía trước khu nhà trọ. Cổng vẫn còn mở, bà chủ nhà đang kê dọn mấy chậu kiểng mới tinh trong sân do cậu tốt bụng mua cho. Mân Thạc một thân tây trang sáng bong đang nhăn nhó co kéo thân hình cao lớn sao cho vừa với bóng râm khiêm tốn của cây trứng cá còi cọc trước cổng. Thấy cậu, anh mở cửa sau xe rồi đi nhanh đến nhấc bổng chiếc va li to đùng của cậu lên. Vừa tống nó vào xe, anh vừa lầu bầu gì đó về thời tiết nóng nực ở xứ lạ. Cậu còn chưa kịp trả lời thì bà chủ đã bỏ mặc mấy chậu kiểng, chạy ra "nhiều chuyện":
- Tui biểu ổng cứ vô nhà chờ cậu mà ổng ngồi có chút xíu lại đòi đi kiếm cậu !
Cậu bật cười, Mân Thạc đã công tác ở đất nước xa lạ này đã ngót nghét năm năm. Trình độ tiếng địa phương của anh tuy chưa đến mức viết blog được như anh chàng nổi tiếng nào đó cậu đọc trên mạng nhưng cũng đủ để giao tiếp với mọi người, kể cả những người dân ở chốn đồng quê này vốn có cách phát âm mà anh vẫn miêu tả là "như nhiều con chim đang hót rất vội vã". Thỉnh thoảng, xen giữa những câu tiếng mẹ đẻ, anh hay thêm vào một vài từ theo giọng địa phương mà anh bắt chước được, chẳng hạn như từ "hẽm nhõ" vừa nãy. Cậu quay sang nhìn gương mặt nhễ nhại mồ hôi của anh, hỏi bằng tiếng mẹ đẻ của anh và cậu:
- Kim thiếu gia có muốn vào nhà uống nước không?
- Không cần đâu, tôi đủ rồi.
- Ổng uống hết nguyên bình nước sấu cậu để lại cho tui đó ! – Bà chủ nhà tiện tay mách với cậu.
Đến đây thì cậu dở khóc dở cười, rồi nói tiếp:
- Tôi nghĩ Kim thiếu gia vẫn nên vào nhà, ít nhất là một phòng nào đó trong nhà. Chúng ta sẽ ở trên xe hơn ba tiếng đấy!
Kim Mân Thạc tuy rằng nhăn nhó cái mặt than của mình nhưng vẫn nghe theo lời khuyên tế nhị thẳng thừng của cậu. Khi anh lách được thân hình quá khổ khỏi khuôn cửa hẹp của phòng tắm để ra xe, cậu đã yên vị bên cạnh ghế lái, tay vẫn ôm khư khư chiếc lồng kim loại được dán giấy bìa kín ba mặt.
- Này, cậu không bỏ nó ra đằng sau được à? – Anh cúi nhìn con mèo đang lục sục trong lồng, đôi chân mày vốn dĩ hung tợn lại còn cau có hơn. – Tôi không nghĩ nó đủ đẹp để ai đó muốn ăn trộm đâu.
- Kim thiếu gia xin hãy bình tĩnh! Đừng xấu tính thế! Anh nhìn xem, nó mới chỉ chín tuần tuổi hoặc ít hơn, và đang rất stress khi nhìn thấy một người đàn ông nước ngoài cao lớn xa lạ không chút thân thiện...
- Ok ok !– Lucas giơ tay làm điệu bộ chào thua rồi cho xe lùi dần khỏi hẻm – Cậu cứ ôm nó đi, nhưng đừng quên thắt dây an toàn!
Phần còn lại của hành trình diễn ra suôn sẻ. Cậu lên Sài Gòn kịp giờ hẹn với phòng khám thú y và sau đó còn đủ thời gian dẫn Mân Thạc đến ăn tối ở một quán hải sản trên đường Bạch Đằng gần sân bay. Sau khi đã biến những đĩa hải sản... thành những cái đĩa trống rỗng còn dính vết dầu mỡ, cậu mới quay sang hỏi anh:
-Thiếu gia, anh định đón Tết ở đây hả?
- Không, tôi thích là "thịt đông, không thích trở thành "thịt quay" – Mân Thạc vớ đại một câu nói của một ông bạn người Việt, cầm tờ giấy quệt quệt những ngón tay dính dầu mỡ. Những vụn giấy dính cả vào tay khiến anh lại nhíu mày cau có hơn.
Cậu cười trừ, lấy trong túi ra một lọ gel rửa tay không dùg nước, đưa cho anh. Kim Mân Thạc nhận lọ gel bé tí như bao diêm, loay hoay mãi không cạy được phần nắp nhựa. Cậu nhìn vẻ lóng ngóng nôn nóng quen thuộc của anh, lắc đầu cười. Nếu cậu không giúp anh, có lẽ anh sẽ đem hết số hành mỡ cốt dừa và vụn giấy kia quệt vào áo mất! Vừa dùng gel vẽ bừa một hình trái tim lên lòng bàn tay anh, cậu vừa hỏi tiếp:
- Vậy tại sao thiếu gia vào đây?
Kim Mân Thạc nhìn chằm chằm vào hình vẽ trong suốt trên tay, không trả lời.
Khi hai người quay lại xe, con mèo đã dọn sạch chỗ thức ăn khô trong bát và đang nằm cuộn tròn, lim dim gà gật. Thấy ánh đèn từ màn hình điện thoại của cậu, nó hé mắt ra nhìn rồi rúc sâu hơn vào góc lồng dán bìa kín mít.
- Nó ổn chứ? - Mân Thạc lên tiếng hỏi ngay phía sau.
- Vâng, tốt lắm. Bố mẹ tôi rất thích mèo và... – Cậu đóng cửa xe quay lại, chợt bỏ lửng câu nói vì khoảng cách giữa cậu và anh hơi gần quá so với mối quan hệ dù vui vẻ nhưng vẫn chỉ trong giới hạn của một người giúp việc và công tử tài phiệt đang kế nghiệp một tập đoàn to lớn. Nếu không phải so sánh khập khiễng của một người lặng thầm yêu và một người đã có một đời vợ và vô số tình nhân !
- Bố mẹ cậu thích mèo và... sao nữa? – Kim Mân Thạc hỏi tiếp, lùi lại tránh đường, đồng thời mở cửa trước của xe cho cậu.
- Không có gì, thưa thiếu gia ! – Cậu nhìn gương mặt giờ đây không còn nét nhăn nhó hay đùa cợt nào của anh, tự nhiên thấy tim đập nhanh hơn một chút.
Cậu không ngốc đến mức cái cách vị tổng tài này đã đối xử cậu như thế nào. Kể từ khi cậu tốt nghiệp ra trường, thì hắn mặt lạnh không lời nào bắt cóc cậu vào ngay vị trí tổng thư kí của tập đoàn mặc cho vô số người có bằng cấp còn cao hơn cả Chung Đại, với cái lí do vô cùng củ chuối là "tôi không thể tin ai ngoài cậu!".
Sự thực đã chứng minh là cậu làm tốt hơn những gì mà con người này mong đợi ở cậu, mới an tâm giao trọng trách này cho Chung Đại bí mật làm một dự án nguy hiểm trong hai năm. Và bây giờ đã đến lúc, cả hắn và cậu cần xác định lại mối quan hệ này.
Nếu như hai mươi ba năm trước, cậu được nhận vào Kim gia chỉ vì cậu là con của cô hầu gái xinh nhất trong Kim gia chỉ là cái cớ, một lí do khác cậu được nhận vào đó chính là cậu là người duy nhất tiếp xúc được với Kim Mân Thạc, một đứa trẻ sinh ra bị thiếu hụt sự quan tâm từ gia đình. Nhờ sự việc cậu ăn trọn một đống đồ thuỷ tinh trong lúc dọn dẹp phòng của cậu thiếu niên kia khi cả hai vừa lên tuổi thiếu niên dẫn đến chảy máu toàn thân do bị mảnh vỡ cứa quá nhiều, thì bộ mặt băng lãnh của Kim Mân Thạc cũng đã vụn vỡ theo sau đó.
Rồi cứ thế dần dần cậu bước vào cuộc sống mà chẳng ai hề biết được của Kim Mân Thạc, từ cá tính đến sở thích hiếu động hiếm hoi của hắn, rồi những lần bị hắn kéo cùng ra ngoài chơi, cho đến lúc trưởng thành rồi đi tu nghiệp năm năm rồi trở về, số lần nói chuyện của cậu và hắn cũng trở nên ít dần đi. Đến khi hắn trở về, Kim Chung Đại cũng đã không còn ở Kim gia nữa. Cho dù hắn đã cưới vợ hay có tình nhân như thay áo, mắt cậu đều vô tâm bất động thanh sắc ...
Trái tim cậu cứ rỉ ra máu mỗi khi thấy Mân Thạc trong một vòng tay khác.
Con đường dẫn ra sân bay đông nghẹt xe cộ. Phải mất nửa tiếng, chiếc Maybach sang trọng mới bò qua đoạn đường bình thường chỉ cần đi trong mươi phút. Cậu lục túi lấy vé và chứng minh thư, chợt nhớ ra điều gì:
- Thiếu gia, người không định nghỉ Tết ở đây, vậy anh sẽ bay trở về trong ngày mai sao?
- Hôm nay !
- Thiếu gia đùa đấy à? – Cậu trợn tròn mắt nhìn.
- Không, tôi đi chuyến...- anh mở điện thoại xem tin nhắn- XX...
- Tức là cùng chuyến với tôi? Tôi phải đặt vé trước đến hai tháng. Làm sao thiếu gia có thể?
- Tôi có cách của riêng mình, không cần cậu quan tâm!
- Ôi trời ơi, anh điên mất rồi! Vậy còn xe này thì sao?
- Cậu nghĩ xem, với số tài sản đó thì tôi có thể có bao nhiêu chiếc như thế này ? – Mân Thạc tháo dây an toàn, giơ tay định mở cửa xe.
- Khoan đã, thiếu gia!- Cậu đột nhiên trở nên khẩn trương và kiên quyết hơn bao giờ hết- Tôi muốn biết...
- Ok, nghe này!- Kim Mân Thạc quay hẳn sang nhìn đăm đăm vào mắt cậu, vẻ mặt cũng khẩn trương và kiên quyết không kém- Tôi đã từng ở huyện này và tôi biết người ta sẽ không cho phép mèo lên "xe đò" hay bất cứ xe gì. Hôm qua, tôi nghe mọi người ở văn phòng nói về con mèo. Tôi lo lắng nên...
- Nên anh bay từ ngoài đó vào đây, mua gấp chiếc xe chỉ để đón nó?
- Và em nữa !!! – Hắn đổi danh xưng với cậu, rành rọt.
- Nhưng thiếu gia, tôi muốn hỏi thêm ...
Khi cậu định hỏi thêm điều gì đó nữa, cằm cậu bị nâng lên. Cơ thể rắn chắc do rèn luyện qua hai năm bị một bàn tay kích động ôm siết chặt vào lòng. Đôi môi mỏng của hắn cứ thế dán chặt vào đôi môi rồi khuấy đảo cả khoang miệng cậu, hai người hôn quá sâu đến mức hắn đã đặt cậu dưới thân tự khi nào chẳng hay, sơ mi của cậu bị xốc xếch xen lẫn vài dấu hôn ngân ở xương quai xanh. Hắn đặt ngón tay trỏ lên đôi môi mềm ấy, như không muốn cậu nói thêm gì nữa cả.
- Gần mười lăm năm qua, em vẫn chưa hiểu tâm tình của tôi như thế sao ? Tôi đã đợi em cả mười năm ấy, chỉ đợi em trả lời câu hỏi của tôi ... Cuối cùng, em có yêu anh không ?
Hắn nói với chất giọng run rẩy, đôi tay khoá chặt cả cơ thể cậu như khảm cậu vào lòng của hắn. Biết rằng sẽ rất ích kỉ, nhưng hắn muốn giữ con người này bên mình, mỗi lần hắn nhìn thấy cậu tâm tình không tốt mỗi khi hắn có người khác, hắn đau lòng không chịu được.
Đôi mắt ngấn nước của cậu sau một hồi run rẩy, cuối cùng cũng gật đầu.
Kể từ hắn lần đầu tiên cướp đi lần đầu tiên ấy của cậu, thì cậu vốn dĩ đã giao hết phần còn lại cuộc đời này lại cho hắn rồi. Cứ thế dần dần đôi môi cậu bị hắn tàn nhẫn gặm cắm ...
Hai tiếng sau đó, Chung Đại chân chính cảm nhận được cái gọi là "xa chấn" là gì ...
Mãi đến khi chiếc xe sang trọng ấy dừng lại ở trước sân bay, thì cả hai cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Cậu và anh cứ nhìn nhau mãi cho đến khi kéo đến quầy check-in
Âm thanh sôi ào ào của sân bay ngày cuối năm làm con mèo hơi hoảng. Nó lục sục trong lồng và bắt đầu kêu i ỉ như khóc. Cậu đứng vào hàng, không ngừng vỗ nhẹ vào lồng và kêu "meo meo" để trấn an nó. Những người khách xếp hàng phía trước quay lại nhìn, nhiều người mỉm cười, vài người thì nhăn mặt. Một đứa bé từ đằng sau nhoài người lên, kiễng chân ngó vào lồng. Một lát, dường như tính tò mò đã thắng tính nhút nhát, nó giật gấu áo cậu:
- Con mèo của chú tên là gì ạ?
- Tết, cậu nghĩ nó tên là Tết.
Hơn sáu tiếng sau, ở nơi nhận hành lý của sân bay quốc tế, một anh chàng cao lớn nhoài người nhấc chiếc lồng inox quây giấy bìa khỏi băng chuyền rồi trao lại cho cậu gái đứng bên. Tết của họ đang nhảy nhót như điên trong đó.
Bàn tay hai người đàn ông đang cầm chiếc lồng ấy đan chặt vào nhau, chiếc nhẫn vàng lấp lánh ở hai ngón áp út của hai người ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com