Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Củi Gạo

【 trần khư 】 củi gạo
APP nội xem

Lạc đồng.From LOFTER

【 trần khư 】Củi Gạo
Bách Lý Đông Quân × Tư Không Trường Phong

# cốt truyện bịa đặt, toàn văn miễn phí

Thời gian ở lại thành Sài Tang này, là Bách Lý Đông Quân nhất tiếp cận pháo hoa khí thời điểm.

Hàng xóm láng giềng là một đám người thụ động nhàm chán, thành Sài Tang cũng không phải phồn hoa náo nhiệt như trong truyền thuyết, quán rượu Đông Lai buôn bán ế ẩm, thu không đủ chi. Bất quá Bách Lý Đông Quân cũng không để ý đến những chuyện này.

Ở trong quán rượu ủ rượu, ngẫu nhiên sẽ đi tìm mấy người hàng xóm đơn phương nói chuyện phiếm, sau đó lại xách một rổ thịt từ chỗ người đồ tể mặt mũi dữ tợn kia trở về.

"Tư Không Trường Phong, tỉnh dậy đi!" Bách Lý Đông Quân đem thịt ném lên bàn, một trảo hướng tới cái đầu đang nằm sấp trên bàn.

Tư Không Trường Phong tê một tiếng, bất mãn ngẩng đầu dậy: "Đau, làm gì đó?"

Một miếng thịt ném tới trước mặt hắn, Bách Lý Đông Quân trừng mắt: "Nào có điếm tiểu nhị nào lười biếng như người? Mau đi nấu cơm!"

Tấm ván ghế gỗ phát ra một tiếng vang không tình nguyện, Tư Không Trường Phong một tay cầm thương một tay cầm thịt đi về hướng nhà bếp.

Nhìn có vẻ không mấy tin cậy a, Bách Lý Đông Quân ngồi xuống uống rượu, Tư Không Trường Không không biết khi nào mới nấu xong thịt a?

...... Ta nhưỡng rượu uống ngon thật a , Bách Lý Đông Quân mỹ mãn thường thức rượu, chống cằm nhìn ra cửa, bên ngoài một mãnh thê lương hiu quạnh, bên trong cũng là hiu quạnh thê lương.

Không chờ hắn cảm thán trời thu êm đẹp, mùi thịt hầm thơm ngon đã truyền đến, đôi mắt Bách Lý Đông Quân sáng ngời, nghĩ thầm bồi tiền hoá cũng có chút bản lĩnh a. Hắn lập tức đi hầm rượu chọn lựa rượu ngon, chuẩn bị đêm nay không say không thôi.

Hắn ôm ra hai vò rượu,  Tư Không Trường Phong cũng đem thịt hầm đặt lên bàn.

"Không ngờ nha Tư Không Trường Phong, vậy mà thật sự có thể a."  Bách Lý Đông Quân ngửi mùi thơm, hai mắt tức thì sáng rực.

Người đối diện ngồi xuống cướp lấy rượu, nhướng mày nhắc nhở nói: "Ta vẫn luôn bên ngoài lưu lạc, học vài kỹ năng sinh tồn, cũng chỉ là những món đơn giản làm no bụng, không có gì đặc sắc a."

Bách Lý Đông Quân cũng không để bụng mà nói: "Có rượu có thịt, đã là chuyện vui vẻ nhất trên đời."  dứt lời, hắn gấp không chờ nổi giơ đũa hướng thẳng về phía món thịt hầm, nếm thử một miếng sau đó liền rơi vào trầm mặc.

Tư Không Trường Phong liếc mắt nhìn hắn, cũng nếm một ngụm: "Cũng khá tốt đi?"

Bách Lý Đông Quân nhíu mày nhìn hắn, cười nhạo hỏi: "Ngươi có phải không muốn nhận mình bỏ sai gia vị rồi đi, mùi vị cay đắng như vậy mà cũng không nếm ra tới sao?"

"Đó là thảo dược ta bỏ vào, thảo dược ngươi có hiểu hay không?"

"Ở đâu ra thảo dược?" Bách Lý Đông Quân sửng sốt.

"Hái được bên ngoài."

"...... Ngươi có thể phân biệt được rõ ràng không? Đừng hại ta a!"

Tư Không Trường Phong khẽ hừ một tiếng: "Có cơm ăn ngươi còn kén cá chọn canh, đây là kinh nghiệm sinh tồn do ta tích luỹ lúc lưu lạc ngươi có hiểu hay không!"

Trăng lên đầu cành liễu, trên bàn gỗ quán rượu Đông Lai vương vãi những bình rượu, hai người thiếu niên nói cười đối ẩm, nói từ chuyện nồi thịt hầm trước mặt đến chuyện hiệp khách đến từ Thiên Ngoại Thiên.

Vài chén rượu xuống bụng, Tư Không Trường Phong đã có vài phần men say.

Hắn hơi cuối đầu, sợi tóc hơi rũ xuống che mất mặt mũi, hơi thở toả ra đầy mùi rượu: "Chưởng quầy, này rượu thật tốt a."

Bách Lý Đông Quân kiêu ngạo nói: "Còn phải nói a, ta tương lai nhất định sẽ trở thành tửu tiên, rượu ta nhưỡng sau này nhất định sẽ vang danh thiên hạ."

Tư Không Trường Phong cũng có chút khao khát: "Nếu ta có thể sống sót, ta nhất định phải nếm thử loại rượu đó của ngươi."

Bách Lý Đông Quân im lặng một lát, nhìn lên hắn.

Không tiếp tục nói mấy câu khoác lát về bản thân nữa, ma xui quỷ khiến thế nào Bách Lý Đông lại đưa tay vén lên những sợi tóc rũ xuống trên mặt Tư Không Trường Phong, để lộ ra hai viên lệ chí nơi khóe mắt. Tư Không Trường Phong có chút mơ hồ, ngay ngẩn nhìn về phía hắn.

Hắn có chút khó hiểu ừ một tiếng.

Bách Lý Đông Quân vuốt nhẹ đôi nốt ruổi nơi khoé mắt kia khiến nó càng lúc càng đỏ.

"Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không để ngươi phải chết làm ngươi chết. Về sau ta là tửu tiên, còn ngươi chính là thương tiên, chúng ta cùng nhau cưỡi ngựa xông xáo giang hồ." Bách Lý Đông Quân lớn giọng nói nói.

Tư Không Trường Phong đầu tiên là gật đầu thật mạnh, sau đó là nghiêng người thoát khỏi tay Bách Lý Đông Quân.

"Xoa cái gì xoa, thật khó chịu." Hắn nhíu mày lại.

Bách Lý Đông Quân hậm hực thu tay lại, thầm mắng chính mình uổng phí tâm hơi với cái tên không có đầu óc này a.

Đêm nay mang theo một bụng thịt hầm vị thảo dược, hai bình rượu cũng trống rỗng, hai người cũng loạn thất bát tao mà nằm sấp trên bàn ngủ.

Bách Lý Đông Quân vừa tỉnh lại, cử động một chút liền cảm thấy toàn thân đau nhức, nằm sấp trên bàn ngủ thật sự là rất không dễ chịu. Hắn cắn răng trợn mắt mà hoạt động thân thể, lại nhìn thấy Tư Không Trường Phong vẫn đang nhắm mắt ngủ ngon lành, còn mình thì phải thu dọn tn cục.

Lại một ngày mới, tiếp tục nhàm chán.

Bách Lý Đông Quân ra cửa đi dạo một vòng, sau khi trở về nhìn thấy Tư Không Trường Phong vẫn nằm sấp trên bàn.

"Ai, ngươi đồ lười biếng này, chưởng quầy như ta thức dậy từ lâu, điếm tiểu nhị vậy mà vẫn còn ngủ." Bách Lý Đông Quân tức giận nói.

Nói xong lại xoay người đón tiếp khách nhân của quán rượu Đông Lai.

Những ngày tháng nhàn nhã cứ như vậy kết thúc, cuộc chiến của hai nhà Cố, Yến mở màn, kéo theo thế lực khắp nơi cùng nhau tạo nên sóng gió.

Nhưng mà Bách Lý Đông Quân cũng không mấy bận tâm, chuyện hắn quan tâm chỉ có thể là khiến bản thân dương danh thiên hạ.

Tư Không Trường Phong cũng không mấy quan tâm, hắn chỉ ghi nhớ trong lòng việc mình phải bảo vệ Bách Lý Đông Quân, nên cũng nguyện ý bồi hắn đi cướp tân nhân, sau đó lại muốn mạo hiểm dốc hết hơi tàn xuất ra chiêu cuối cùng phát huy giá trị vũ lực của mình.

Bách Lý Đông Quân không thể thả lỏng được nữa, hắn ban đầu tự tin nói muốn cướp tân nhân cũng không phải không có chuẩn bị trước cái gì a, nhưng đến khi nhìn thấy Tư Không Trường Phong không màng đến tính mạng đứng chắn phía trước bảo hộ mình, trong lòng không khỏi căng thẳng.

Nhờ có Bạch Lưu Ly và Ôn Hồ Tửu trước sau hỗ trợ, lần cướp tân nhân này mới xem như thành công mỹ mãn.

Tư Không Trường Phong gắng gượng đứng lên, sau đó phun ra một búng máu, Bách Lý Đông Quân có chút hoảng loạn. Lập tức lôi kéo Ôn Hồ Tửu bảo ý mau chóng cứu Trường Phong.

Ôn Hồ Tửu bất đắc dĩ mà nói: "Còn không biết gọi vài tiếng cữu cữu, lại muốn ta phải cứu ai a."

"Trường Phong, ngươi bệnh có nặng lắm không?" Bách Lý Đông Quân nhìn Tư Không Trường Phong nhíu chặt mày nắm lấy vạt áo mình, sắc mặt trắng bệch.

"Ngươi đừng vội, để ta nhìn xem a... A" Ôn Hồ Tửu đưa tay chạm một chút vào người Tư Không Trường Phong, sau đó Tư Phong Trường Phong đột nhiên ngất xỉu.

Bách Lý Đông Quân ôm lấy hắn, trước khi mất ý thức Tư Phong Trường Phong giống như nghe thấy âm thanh hoảng hốt Bách Lý Đông Quân nói: "Sao lại thế này! Như thế nào còn hôn mê!"

... Hảo sảo a, hôn mê.

... Nóng quá a, tỉnh.

Tư Không Trường Phong mơ mơ màng màng chớp chớp đôi mắt, trước mắt như bị phủ một lớp sương mờ, mọi thứ xung quanh trở nên mờ mờ ảo ảo. Định thần một hồi, Tư Phong Trường Phong phát hiện bản thân là đang nằm trong thùng tắm, cơ thể lại tựa như khoẻ lại không ít.

Bên cạnh truyền đến tiếng cười: "Tỉnh? Lại đây ăn một chút gì đi."

Nghe được giọng nói quen thuộc, Tư Không Trường Phong theo bản năng muốn đứng dậy đi qua, nhưng lại chợt nhớ đến bản thân vẫn đang ở trong thùng tắm a.

Hắn có chút thẹn thùng: "Đông Quân... Ta, quần áo của ta..."

Bách Lý Đông Quân đứng dậy đem quần áo đưa cho hắn, sau đó đứng sang một bên nhìn, Tư Không Trường Phong dù có chút biêt nữu nhưng cũng không có cố tình tránh né, dù sao Bách Lý Đông Quân trước giờ vẫn luôn chiếu cố hắn.

Ôn Hồ Tủu đi dạo một vòng từ bên ngoài đã trở lại, Tư Không Trường Phong lập tức đứng dậy ôm quyền: "Đa tạ tiền bối..."

Ôn Hồ Tửu xua tay: "Ta không có trị hết bệnh của ngươi, chỉ là tạm thời áp chế độc tố kéo dài chút hơi tàn, sau đó còn phải xem tạo hoá của ngươi a."

Lạch cạch một tiếng, đôi đũa trên tay Bách Lý Đông Quân rơi xuống: "Vậy phải làm sao bây giờ!"

Tư Không Trường Phong phản ứng lại đây, a, vẫn là sắp phải chết a.

"Không phải vậy, ngươi đi Dược Vương Cốc tìm Dược Vương Tân Bách Thảo, hắn có thể giải độc của ngươi, chữa khỏi thương thế của ngươi." Ôn Hồ Tửu lại rót đầy ly rượu, "Như vậy đi, đợi lát nữa ta vẽ cho ngươi cái bản đồ, ngươi liền đúng như ta nói mà làm."

Tư Không Trường Phong gật gật đầu, có thể sống tiếp đã là chuyện tốt. Bách Lý Đông Quân lại có chút không yên tâm liền hỏi: "Từ nơi này đến Dược Vương Cốc phải mất bao lâu?"

"Nửa tháng liền đến, yên tâm đi tiểu Bách Lý, cữu cữu của ngươi là ta đây tuyệt đối đáng tin cậy." Ôn Hồ Tửu hắn cũng không phải là người bình thường.

Bách Lý Đông Quân quay đầu nói: "Ta bồi ngươi đi Dược Vương Cốc."

Tư Không Trường Phong có chút kinh hỉ, còn không đợi hắn trả lời, Ôn Hồ Tửu đã phản đối trước: "Không được a tiểu Bách Lý, ta đã đồng ý với nương của ngươi là sẽ mang ngươi về cho nàng a, vậy nên ngươi nhất định phải theo ta trở về nhà."

Đúng vậy, không thể quấy rầy đến gia đình của Bách Lý Đông Quân được, Tư Không Trường Phong cũng liền gật đầu nói: "Ôn tiền bối nói không sai, Đông Quân, ta đi một mình là được rồi a."

Bách Lý Đông Quân mím môi, trong giọng nói cũng mang theo chút ý làm nũng nói: "Trường Phong, ngươi có thể hay không nán lại vài ngày, chỉ có vài ngày."

Ôn Hồ Tửu nheo mắt đánh giá bộ dạng dây dưa không dứt của hai người, cười lắc đầu.

Tư Không Trường Phong cuối cùng phải ở thêm mấy ngày, Bách Lý Đông Quân vội vàng nhưỡng mấy bình rượu, có loại ngọt thanh rất nhanh liền có thể mở, cũng có loại cần chờ thêm một chút thời gian ủ nữa mới có thể động.

Tư Không Trường Phong bình thường sẽ lẳng lặng ở bên cạnh nhìn hắn bận trước bận sau, bị hắn uy vài chén rượu .

Mỗi ngày đều là đủ loại màu sắc hình dạng rượu trộn lẫn uống, Tư Không Trường Phong vẫn luôn uống đến mơ mơ hồ hồ, sau đó mới giơ tay nói từ bỏ.

Bách Lý Đông Quân sau đó sẽ cười cười đem người đuổi đến giường nghỉ ngơi.

Một ngày trước khi chia tay, Bách Lý Đông Quân sáng sớm liền ra cửa.

Khi Tư Không Trường Phong mới vừa rời giường, Bách Lý Đông Quân đang xách một khối thịt tươi mới trở về, hắn cao hứng mà nói: "Lần này may mà đến sớm, thịt thật là tươi mới. Ta cực cực khổ khổ mua thịt, ngươi cũng đừng làm nó trở nên khó ăn."

Tư Không gió mạnh lông mày một chọn: "Không còn chê thịt có dược vị a."

Bách Lý Đông Quân ôm lấy hắn, có chút thiếu đánh mà nói: "Ta sao có thể như vậy a, ta đây là —— thích —— ăn——."

Có rượu có thịt, thật sự là nhân sinh mỹ mãn, Ôn Hồ Tửu còn chưa kịp cảm thán đã bị Bách Lý Đông Quân đuổi ra ngoài.

"Ta cùng Trường Phong cáo biệt, cữu cữu ngài vẫn là tìm nơi nào mát mẻ tự mình dạo chơi đi." Bách Lý Đông Quân ngăn đôi tay đang với đến bình rượu của Ôn Hồ Tửu.

Ôn Hồ Tửu cười tủm tỉm: "Đừng nghĩ là ta không nhìn ra ý đồ của ngươi, trong lòng có quỷ a."

Bách Lý Đông Quân mặt có chút đỏ, trực tiếp đem người đẩy đến ngoài cửa.

Đêm nay uống vào không biết bao nhiêu vò rượu, Tư Không Trường Phong đã hoàng toàn say, nằm úp xuống bàn rên rỉ. Bách Lý Đông Quân cũng có chút choáng váng đầu óc, hắn khẽ lay người Tư Phong Trường Phong.

"Đông Quân......" Tư Không Trường Phong mơ mơ màng màng bám lấy cổ hắn.

"Ân." Bách Lý Đông Quân vòng tay qua eo hắn, đem người nâng lên lôi lôi kéo kéo đi về hướng phòng ngủ.

Hai người giống như đang cùng nhau đánh tuý quyền, loạng choạng mà đi, thật vất vả mới đến được mép giường, lại vì đứng không vững mà ngã nhào lên nhau.

"Tê..." Tư Không Trường Phong đụng đầu vào thành giường khẽ rên một tiếng.

Bách Lý Đông Quân vội vàng kéo mặt hắn đến gần xem xét thương thế, thái dương có chút phiếm hồng, không có gì đáng ngại.

Có điều sau khi Tư Phong Trường Phong uống say nhìn hắn với đôi mắt mơ mang, trông thực sự là ngoan ngoãn.

Bách Lý Đông Quân nhìn vào hai viên lệ chí kia, ôn nhu hỏi hắn: "Trường Phong, còn nhìn ra ta là ai không?"

Tư Không Trường Phong ý thức có chút mơ hồ, nhìn người trước mặt thật lâu sau đó mới đáp lại: "... Là Đông Quân."

"Là ta." Bách Lý Đông Quân nở nụ cười, duỗi tay kéo áo của hắn xuống.

"Thực nóng, có chút khó chịu..." Tư Không Trường Phong cả người toàn mùi rượu, gương mặt ửng đỏ.

"Trường Phong, nhìn ta, có thích ta hay không?" Bách Lý Đông Quân có chút do dự hỏi.

Tư Không Trường Phong ngơ ngác nhìn hắn, đại não giống như đã ngừng hoạt động.

"Vậy ngươi muốn cùng ta ở bên nhau hay không?"

Sau một lúc lâu, Tư Không Trường Phong rốt cuộc gật gật đầu.

Bách Lý Đông Quân tức thì không còn khẩn trương, mang theo ý cười hôn lên hai viên lệ chí kia.

(thỉnh não bộ tự động nhảy số)

Ngày kế tiếp, Tư Không Trường Phong từ từ tỉnh dậy, vừa đứng dậy đã lảo đảo thân thể. Cả người đau nhức, xương cốt giống như đã tan thành từng mảnh. Bách Lý Đông Quân vừa nghe được động tĩnh trong phòng liền vội vàng bưng một chén cháo đến trấn an hắn.

"Trước ăn chút cháo này đi, hiện tại đã là buổi chiều... Ngày mai ta sẽ cùng ngươi đến Dược Vương Cốc!"

Tư Không Trường Phong nhận lấy chén cháo, theo bản năng gật đầu, Bách Lý Đông Quân nhẹ nhàng thở ra lại tiếp tục lãi nhãi không ngừng. Nhưng lại nhìn thấy Tư Không Trường Phong biểu cảm từ ngốc lăng đến hốt hoảng.

"Ngươi cùng ta như vậy...... Tiên nử tỷ tỷ của ngươi phải làm sao bây giờ?" Tư Không Trường Phong nhẹ giọng nói.

Bách Lý Đông Quân sửng sốt, mắng chính mình thật là vác đá nện vào chân mình.

"Ta thật sự thích ngươi a, Trường Phong, mấy lời trước kia đều là chuyện đùa giỡn tiểu hài tử a!" Bách Lý Đông Quân có chút ủy khuất, "Ngươi hôm qua không phải đã nói muốn cùng ta ở bên nhau sao? Hiện tại còn muốn?"

Tư Không Trường Phong nghiêm túc gật đầu.

Bách Lý Đông Quân nhào qua ôm chầm lấy hắn.

"—— Bách Lý Đông Quân! Cháo của ta!"
——END.——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com