Cướp Tân Nhân
Cướp tân nhân
APP nội xem
Lạc đồng.From LOFTER
【 trần khư 】 cướp tân nhân summary: Trăm dặm đông quân ngươi như thế nào chính mình thân cũng đoạt a
# tình tiết bịa đặt, toàn văn
miễn phí
——
Nếu hỏi Tư Không Trường Phong trong cuộc đời hắn có sự kiện nào đặc biệt có ấn tượng sâu sắc hay không? Thì đúng là có ba chuyện.
Chuyện thứ nhất là trở thành thương tiên, một thanh ngân nguyệt thương quét ngang hoang vũ. Hắn ở trong giang hồ lăn lê bò lết nhiều năm, cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu tự tin cưỡi ngựa phiêu bạt giang hồ.
Chuyện thứ hai là trở thành đồ đệ của Tân Bách Thảo, không còn là đứa trẻ cô độc cha không thương mẹ không yêu, không nơi nương tựa, Dược Vương Cốc đã trở thành nơi hắn có thể dựa vào, nơi mà hắn có thể trở về. Tuy hắn mỗi ngày đều sẽ đấu võ mồm với Tân Bách Thảo, nhưng cũng chưa bao giờ thực sự ghét bỏ cái lão sự phụ dong dài này.
Chuyện thứ ba là gặp được Bách Lý Đông Quân, tuy vị Tửu Tiên này nhìn vào có chút không đáng tin cậy, nhưng thật ra cũng là một thiếu niên phóng khoáng, trượng nghĩa, cũng chính là người ngang ngược tự ý xông vào nhân sinh của hắn sau đó trở thành tri kỷ của hắn. Y giúp hắn chữa khỏi bệnh, vì vậy mới có thể lại trở thành Thương Tiên, nghĩ lại thì thật sự mọi sự kiện trọng đại trong cuộc đời Tư Không Trường Phong đều là liên quan đến Bách Lý Đông Quân.
Tỷ như trước mắt hắn gặp phải đại sự, chính là phải thành thân cùng với Bách Lý Đông Quân.
Bách Lý Đông Quân chỉ đơn giản tuyên bố với cả phủ trấn Tây Hầu mình sẽ thành thân, cũng không có giải thích nguyên nhân lại chẳng quan tâm ý nghĩ của người khác, trực tiếp khiến cho Thế Tử gia bạo giận muốn trực tiếp đem người đánh chết.
Tư Không Trường Phong cũng phải trợn tròn mắt, khó tin nhìn Bách Lý Đông Quân, mặc dù Bách Lý Đông Quân hiện tại vẫn là đang bị Bách Lý Thành Phong đuổi đánh khắp nhà.
"Trường Phong ngươi mau tới cứu ta a! A a a gia gia cứu ta a!" Bách Lý Đông Quân kêu rên nói.
Rất nhanh Bách Lý Lạc Trần cùng Ôn Lạc Ngọc đã đến, người của phủ trấn Tây Hầu bất giác đã có mặt đông đủ để nói chuyện rõ ràng, Tư Không Trường Không muốn kiếm cớ chuồn đi, lại bị Bách Lý Đông Quân cưỡng chế ngăn lại.
"Ta chỉ là đùa giỡn một chút thôi, Thế Tử gia vậy mà lại đuổi theo ta đánh a, ta đây đúng là quá thê thảm." Bách Lý Đông Quân ủy khuất mà cáo trạng lão cha của mình.
Bách Lý Lạc Trần lập tức kêu người đem Bách Lý Thành Phong trói lại.
Ôn Lạc Ngọc cũng oán trách: "Mọi chuyện còn chưa rõ thật hư đúng sai, con trai ta sao có thể là người không biết chịu trách nhiệm với những việc mình làm.
Bách Lý Đông Quân gật đầu: "Đúng vậy, hơn nữa Trường Phong cũng không thể sinh được a."
Trong phòng nháy mắt an tĩnh.
Tất cả mọi người trong nhà đều đem ánh mắt chuyển hướng vào người Tư Không Trường Phong, Tư Không Trường Phong cũng ngơ ra một chốc.
"A......"
Phịch một tiếng, Thế Tử gia bạo phát thoát khỏi dây trói, một lần nữa cùng Bách Lý Đông Quân diễn một vở kịch ngươi truy ta đuổi.
Ôn Lạc Ngọc sau khi phục hồi lại tinh thần, ngồi xuống bên cạnh Tư Không Trường Phong, thương tiếc nắm lấy tay hắn: "Hảo hài tử, có phải Bách Lý Đông Quân vẫn luôn khi dễ ức hiếp ngươi hay không?"
Tư Không Trường Phong liên tục lắc đầu: "Cũng không phải vậy đâu Thế Tử Phi, Đông Quân thực ra rất tốt."
Càng nhìn Tư Không Trường Phong , Ôn Lạc Ngọc càng vừa lòng. Đứa nhỏ này lớn lên mặt mũi thanh tú lại ngoan ngoãn, lại còn cư xử quy củ đúng mực.
Bách Lý Lạc Trần hiếm có lại không hề ngăn cản Bách Lý Thành Phong, sau một hồi trầm mặc, mở miệng nói: "Được rồi, việc đã đến nước này, mau đi xem hoàng lịch một chút, chọn ngày lành chuẩn bị thành thân."
Tư Không Trường Phong có chút choáng váng, hắn khó tin mà nhìn một nhà lão thái gia Hầu Phủ, nhỏ giọng nỉ non: "Việc này liền loa qua như vậy...... Quyết định?"
Không ngờ ngay sau đó, Bách Lý Lạc Trần bất ngờ ra tay xuất chiêu, nhắm trực tiếp vào Tư Không Trường Phong, Tư Không Trường Phong chớp mắt rùng mình, giơ thương lên đón lấy một chiêu này. Bên kia Bách Lý Đông Quân cả kinh nói: "Gia gia ngài làm gì vậy?"
Trấn Tây Hầu phủ quả nhiên sẽ không dễ dàng tiếp thu chuyện đoạn tử tuyệt tôn này như vậy, Tư Không Trường Phong cũng nghiêm túc lên, nhưng Bách Lý Lạc Trần lúc này thu tay, trái lại còn cười tủm tỉm nói: "Tiểu thương tiên, ngươi võ công bất phàm, hẳn là tự nguyện ở lại bên cạnh Đông Quân, chỉ cần các ngươi thật sự là tâm đầu ý hợp, Phủ Trấn Tây Hầu về sau cũng sẽ là nhà của ngươi."
Tư Không Trường Phong có chút cảm động, hít thở sâu, sau đó ôm quyền nói: "Đa tạ Hầu gia."
Mặt khác Bách Lý Đông Quân lúc này thong thả chạy tới ôm lấy Tư Không Trường Phong, đắc ý mà nói: "Ta đều đã nói rồi a, người nhà của ta nhất định cũng sẽ yêu thích ngươi, ngươi ưu tú như vậy a tiểu thương tiên."
Ôn Lạc Ngọc trừng hắn một cái, quay đầu nhìn Bách Lý Thành Phong trào phúng nói: "Cách khoe khoang này của nhi tử ngươi thật sự đúng là giống ngươi năm đó một khuôn cùng đúc ra a."
Một hồi trò khôi hài lại biến thành hỉ sự, trấn tây hầu phủ cũng vì chuyện này công việc bận rộn lên.
Chuẩn bị chỉnh sửa lễ phục......Hôn lễ cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ, mặc dù đã có sự giúp đỡ của Ôn Lạc Ngọc, nhưng hai người vẫn là không tránh khỏi mỗi ngày đều phải bận rộn chạy đông chạy tây.
Tư Không Trường Phong có chút lo lắng: "Nhất định phải phiền toái như vậy sao, nhất định phải thành thân như vậy sao?"
"Đương nhiên là phải làm thật hoành tráng, như vậy mới đủ khiến người khác thấy chúng ta xứng đôi a." Bách Lý Đông Quân nheo mắt nhìn chằm chằm hắn, "Ta cũng đã truyền thư cho sư phụ của ngươi, người rất nhanh liền sẽ đến. Tư Không Trường Phong, ngươi không thể bỏ trốn a."
Tư Không Trường Phong trừng mắt liếc hắn một cái, gõ nhẹ lên cái đầu hắn. Bách Lý Đông Quân liền cười ôm lấy hắn chơi xấu làm nũng lôi lôi kéo kéo muốn ôm ôm hôn hôn.
Giọng nói của nha hoàng lúc này truyền đến làm gian đoạn hai người thân thiết, báo cho bọn họ biết Tân Bách Thảo đã đến rồi. "
Tân Bách Thảo là sư phụ của Tư Không Trường Phong, có thể xem như gia phụ của y, Hầu Phủ không dám chậm trể, liền đồng loạt ra cửa đón khách.
Dược Vương quanh năm ẩn cư tại Dược Vương Cốc, đang lúc phong trần mệt mỏi thì bị phủ Trấn Tây Hầu doạ sợ đến mức muốn quay đầu về Cốc. Hắn bị một đám người cung cung kính kính mà nghênh vào hầu phủ, dâng lên vừa thấy liền quý báu trà.
Tư Không Trường Phong ngồi vào bên cạnh Tân Bách Thảo, lúc này Tân Bách Thảo mới thấp giọng nói: "Này trà lại quý lại khó uống, ta có mang theo cho ngươi dược thiện, ngươi hảo hảo bồi bổ một chút."
Tư Không Trường Phong cũng nhỏ giọng nói: "Bọn họ là kẻ có tiền cho nên luôn coi trọng mặt mũi."
Dứt lời, hai người ăn ý mà gật đầu uống trà, Tân Bách Thảo điều chình tư thế, thanh thanh giọng nói: "Trường Phong là đồ đệ duy nhất của ta, trăm năm sau sẽ kế thừa ta y bát, những chuyện khác ta không đề cập tới, nhưng nếu là chuyện liên quan đến Trường Phong, Dược Vương Cốc nhất định phải xen vào."
Ôn Lạc Ngọc lập tức minh bạch: "Đó lại là đương nhiên, sau này nếu Đông Quân hắn làm chậm trể việc của ngài và Trường Phong, ngài cứ việc trực tiếp giáo huấn hắn là được."
Nói chuyện cũng không được bao lâu, sau đó liền biến thành đại hội chẩn bệnh của Dược Vương Tân Bách Thảo, từ trên xuống dưới người bắt mạch đầu tiên là Bách Lý Lạc Trần.
Bách Lý Đông Quân lôi kéo Tư Không Trường Phong chuồn ra ngoài, mang hắn đi dạo khắp Càn Đông thành.
"Đây là nơi khi ta còn nhỏ đến nghe đọc sách, ta thường xuyên kiều công khóa tới nghe." Bách Lý Đông Quân nắm tay lôi kéo Tư Phong Trường Phong, kể cho hắn nghe những việc mình thường làm lúc nhỏ.
"Bên kia có một cửa hàng bán nước đường, ta lúc còn nhỏ rất thích ăn, nhiều năm như vậy, cũng không biết mùi vị có thay đổi hay không." Bách Lý Đông Quân dẫn theo Tư Không Trường Phong đến mua hai phần nước đường.
Lão bản của cửa tiệm tuổi tác đã cao, sau khi nhận ra Bách Lý Đông Quân đến thì vô cùng cao hứng, hỏi hắn người bên cạnh là ai.
Bách Lý Đông Quân vội vàng che đầu Tư Không Trường Phong, nhanh miệng nói: "Là phu nhân của ta."
"Là nữ nhân thật sao? Lớn lên có chút cường tráng a." Lão bản có chút kinh ngạc.
"Bách Lý Đông Quân ngươi!" Tư Không Trường Phong tức giận nói.
Bách Lý Đông Quân tức thì liền chạy trốn đi rồi.
Thành thân nhật tử liền như vậy đã đến.
Sau khi thay hỉ phục, Tư Không Trường Phong vẫn là có chút không thể tin tưởng, hắn vuốt ve đóa hoa tinh tế được thêu lên áo, cảm giác có chút không thực tế.
"Công tử, giờ lành đã đến, Bách Lý công tử tới rồi."
Tư Không Trường Phong hít sâu một hơi, đẩy cửa bước ra, Bách Lý Đông Quân cũng đang mặc trên người hỉ phục, cưỡi ngựa đợi ngoài cửa, hắn vừa thấy Tư Không Trường Phong đôi mắt liền tràn ngập ý cười, nhìn tiểu thương tiên môi hồng răng trắng, một thân hỉ phục diễm lệ đỏ thẫm khác hẳn phong cách ngày thường, khiến cả người càng thêm mấy phần diễm lệ.
Tư Không Trường Phong xoay người lên ngựa, hai người cưỡi ngựa sóng vai nhau, cuối cùng cũng đến được đường hoa Hầu Phủ, hai người xuống ngựa cùng nhau bước đến lễ đường.
Bách Lý Lạc Trần, Bách Lý Thành Phong và Ôn Lạc Ngọc ngồi ngay ngắn một bên, Tân Bách Thảo ngồi ở phía đối diện.
Hai người trịnh trọng bái lạy thiên địa, tiếp đó lạy cao đường, lại xoay người nhìn vào hướng đối phương.
Bọn họ nhìn vào mắt đối phương, ý cười xen lẫn yêu thương tràn đầy trong ánh mắt.
Phu thê đối bái.
Trân trọng mà nhất bái.
Sau khi kết thúc buổi lễ đến phần lúc chiêu đãi khách nhân, tuy rằng Tư Không Trường Phong chẳng có bao nhiêu người gọi là thân thích, nhưng quan hệ của phủ trấn Tây Hầu lại phi thường to lớn, Tư Không Trường Phong có chút sợ hãi đối với lần tiếp rượu này, cố tình lúc này Bách Lý Đông Quân lại chạy đi đâu mất, chẳng thấy bóng dáng.
Tư Không Trường Phong giả cười kính rượu, lời đến miệng còn chưa kịp nói ra đã sợ đến líu lưỡi.
Đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn, các khách mời bao gồm cả một nhà phủ trấn Tây Hầu đều đồng loạt nhìn về phía trước, Bách Lý Đông Quân dùng một tư thế quen thuộc để trình diễn một màn kịch đầy hưng phấn, hắn đứng trên đầu Lưu Ly, mỉm cưới nhìn xuống những người đang đứng xem.
Bách Lý Thành phong trợn mắt khiếp sợ mà hô: "Tiểu tử thúi, ngươi lại làm gì?"
"Tới cướp tân nhân a," Bách Lý Đông Quân cười, "Tư Không Trường Phòng ta đoạt đi rồi, các vị ăn ngon uống tốt, không cần câu nệ a."
Dứt lời, điều khiển Bạch Lưu Ly một tay đem Tư Không Trường Phong túm đi lên ôm ở trong ngực.
Bạch Lưu Ly nhanh chóng mang theo bọn họ lui lại, Bách Lý Lạc Trần cũng có chút chinh lăng: "Tiểu tử thúi, hôn sự của chính mình còn muốn cướp."
Ôn Lạc Ngọc cũng khí không nhẹ, nhưng lại cảm thấy buồn cười: "Đảo cũng là nhất mạch tương truyền."
Tư Không Trường Phong đứng ở trên đỉnh đầu Bạch Lưu Ly, nhìn về phía Bách Lý Đông Quân nói: "Ngươi lại muốn làm gì?"
"Ta tới cướp tân nhân a, tiểu thương tiên." Bách Lý Đông Quân ha ha cười, Bạch Lưu Ly dừng lại một chỗ ở hậu viện, hai người vững vàng rơi xuống đất.
Hậu viện này không có người, vô cùng an tĩnh, cảnh sắc tuy có chút tiu điều nhưng lại nhìn ra vài phần ý vị.
Bách Lý Đông Quân lấy ra mấy vò rượu, nhìn sang Tư Không gió mạnh cười nói: "Không thích cùng những người đó uống rượu liền trực tiếp trốn đi thì tốt rồi."
"Đông Quân......" Tư Không Trường Phong hiểu ra, Bách Lý Đông Quân là thấy mình khó chịu lúc tiếp đãi khách nhân nên mới cố ý giúp mình tránh thoát.
"Lại đây, uống chén rượu giao bôi." Bách Lý Đông Quân rót đầy hai chén rượu.
Hai người cứ như vậy uống rượu giao bôi, bên cạnh một cây đại thụ đã chết héo.
"Ta chính là ở nơi đây gặp được sư phụ, hiện tại ta cũng mang ngươi đến đây cho sư phụ nhìn xem." Bách Lý Đông Quân nhẹ nhàng mỉm cười.
Tư Không Trường Phong nghiêm túc gật đầu: "Sư phụ, ta cùng Đông Quân thành thân, tuy rằng ngài chưa thấy qua ta, nhưng ta sẽ nghiêm túc thương yêu, hoà thuận cùng vui vẻ bên cạnh Đông Quân. Mong sư phụ ngài có thể yên tâm, Đông Quân hiện tại đã rất lợi hại, hai chúng ta sẽ tự bảo vệ tốt chính mình."
Nghe xong lời này, Bách Lý Đông Quân chóp mũi có chút đỏ, hắn nhìn chằm chằm Tư Không Trường Phong, đôi mắt lăng lăng, đến khi Tư Phong Trường Phong quay đầu nhìn đến hắn, liền bị một nụ hôn đến bất ngờ doạ phát ngốc.
Hầu phủ vẫn còn tiệc tùng ồn ào náo nhiệt, hậu viện lại là một mảnh yên tĩnh, một chiếc lá khô héo rơi xuống trên tóc Tư Không Trường Phong lại bị một bàn tay nhẹ nhàng phủi đi, trong mắt bọn họ chỉ có đối phương, hô hấp hỗn loạn cuốn lấy nhau, đôi lông mi thật dài của Tư Không Trường Phong khẽ run rẫy, khuôn mặt đỏ bừng, khiến cho nốt ruồi nơi khoé mắt càng trở nên diễm lệ.
Bọn họ ở chỗ này triền miên, vạn vật xung quanh theo gió nhẹ dương, nói rằng xuân ý đã đến.
Triển khai toàn văn# thiếu niên bạch mã say xuân phong # trần khư # trăm dặm đông quân # Tư Không gió mạnh
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com