Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mệnh Trung Chú Định (Hạ)

Trước mắt xuất hiện một đạo bạch quang, Bách Lý Đông Quân cảm thấy choáng đầu hoa mắt, cơ thể bắt đầu cảm thấy vô cùng đau đớn sau đó liền mất đi ý thức.    

Chờ đến khi hắn lần nữa tỉnh dậy nhận ra bản thân là đang nằm ngủ trên mặt đất. Gắng gượng đứng dậy lại phát hiện cơ thể giống như từng bị một cỗ xe cán qua khiến cả người đều đau nhói. Bách Lý Đông Quân đứng dậy đánh giá hoàn cảnh xung quanh, phát hiện đây là một nơi hoàn toàn xa lạ, cũng không biết đến cùng là nơi nào. 

Cũng may bên cạnh là đường lớn, đi theo hướng đó có lẽ sẽ đến được thành trì, hắn đến đó lại nghĩ thêm cách để tìm được Tư Không Trường Phong. Đi một lát liền nhìn thấy một cái thôn nhỏ, giống như là có tâm ý tương thông, Bách Lý Đông Quân đi lung tung rẽ trái rẽ phải một hồi lại nhìn thấy một cái miếu cũ ở trong thôn.    

Bách Lý Đông Quân cũng không tin thần Phật, nhưng đến rồi thì vẫn nên đi vào bái lạy hi vọng phép màu có thể bảo vệ Tư Không Trường Phong của hắn sống một đời bình an, thân thể khỏe mạnh. Trong lòng thành tâm kính cẩn cầu nguyện, lúc quay người chuẩn bị rời đi lại trong một cái chớp mắt nhìn thấy được một cái đầu nhỏ đang lén lút nhìn trộm mình, hơn nữa diện mạo thiếu niên có chút quen thuộc  

Bách Lý Đông Quân chậm rãi đi qua đó, tiểu tử kia nhìn thấy hắn bước đến cũng không có sợ hãi trốn đi, chỉ ngơ ngác đứng nhìn, khi Bách Lý Đông Quân đến gần liền biết bản thân không có nhìn lầm, tiểu hài tử này và Tư Không Trường Phong giống nhau đến bảy phần.

Bách Lý Đông Quân nhanh chóng ngồi xổm xuống để tầm mắt hai người đối diện nhau, sau đó mới ôn nhu hỏi,  “Tiểu bằng hữu, ngươi tên là gì?”    

“Ta kêu Tư Không Trường Phong.”   

Tuy rằng đã sớm đoán ra được nhưng khi thật sự nghe được lời này trong lòng Bách Lý Đông Quân vẫn cảm thấy trong lòng đau xót.       

“Ta từ nhỏ ăn cơm trăm nhà mà lớn, dựa vào ngủ miếu hoang mà sống, chưa từng có cha mẹ cho nên cũng không có ai đặt tên họ cho ta, thế nên ta tự lấy cho mình họ Tư Không, cũng nguyện bản thân có thể hóa thành một ngọn gió lớn, một đi không trở lại, cho nên ta chính là Tư Không Trường Phong.”    

Trong đầu hiện lên hai khuôn mặt người đối diện ngày đó lần đầu gặp ở Sài Tang thành, người đó chính là Tư Không Trường Phong cũng giống như hiện tại dùng cách này tự mình giới thiệu bản thân. Tuy rằng biết hoàn cảnh lúc nhỏ của y rất khó khăn, nhưng khi thật sự nhìn thấy vẫn là không thể ngăn được sự đau xót trong lòng Bách Lý Đông Quân.     

Ông trời thật sự quá bất công.   

Để Tư Không Trường Phong phải sống một tuổi thơ gian nan khổ sở, đến khi trưởng thành lại chịu cảnh bệnh tật quấn thân rõ ràng là một thiếu niên tài giỏi vậy mà lại không thể sống được bao lâu.

Trong lòng nghĩ như vậy Bách Lý Đông Quân không liền không kiềm được nước mắt, vì cái gì không thể đối xử với Tư Không Trường Phong tốt một chút chứ, hắn rõ ràng sống khổ sở như vậy. Nhưng sau đó lại vì động tác của tiểu hài tử trước mặt làm cho sửng sốt.

Tư Không Trường Phong dùng tay chà sát lên quần áo, dùng ngón tay non nớt đưa lên nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt hắn.     

“Thúc thúc đừng khóc, Trần a bà nói nước mắt là trân châu, là thứ vô cùng trân quý. ”    

Nghe được lời này Bách Lý Đông Quân cuối cùng nhịn không được, đưa tay đem Tư Không Trường Phong ôm vào trong ngực, lớn tiếng khóc. Hiện tại Tư Không Trường Phong chỉ là một đứa nhỏ, cả người đều là xương cốt, quá gầy yếu. Cho dù vận mệnh có nhiều chông gai, nhưng Tư Không Trường Phong vẫn nguyện ý đối với thế giới này ôm thiện ý.     

Hiện tại như vậy, tương lai cũng thế.    

Ôm người khóc lớn một trận, cảm xúc tích tụ dồn nén trong lòng cũng phát tiết được phần nào. Mấy ngày nay bản thân hắn không tài nào chợp mắt, chỉ cần nhắm mắt lại hắn sẽ nghĩ đến Tư Không Trường Phong vì cứu hắn cả người toàn là máu ngã xuống trong lòng ngực. Cố gắng điều chỉnh cảm xúc của bản thân, Bách Lý Đông Quân lại hỏi đến tuổi tác của Tư Không Trường Phong.

“Có lẽ là mười lăm đi.”    

“Vì sao lại là có lẽ?”    

“Bởi vì những việc xảy ra trước kia có một số ta không nhớ rõ được, lúc ta tỉnh lại bên cạnh có một người không sai biệt lắm, hắn nói với ta hắn mười ba tuổi, ta liền dựa vào tuổi tác của hắn xác định số tuổi của chính mình.”    

“Cho nên ta năm nay mười lăm.”    

Nguyên lai đã mười lăm tuổi a. Bách Lý Đông Quân lặng lẽ thăm dò mạch đập của Tư Không Trường Phong, quả nhiên lúc này bệnh tim của Tư Không Trường Phong vẫn chưa nghiêm trọng, trạng thái tương đối tốt.

Hắn không phải không nghĩ tới việc mang Tư Không Trường Phong về trấn Tây Hầu phủ, thế nhưng vạn vật trên đời đều có nhân quả, cố gắng thay đổi vận mệnh cuộc đời của người khác ắt sẽ chịu trừng phạt, bản thân hắn có thể gánh chịu mọi hậu quả nhưng nếu như Tư Không Trường Phong vì vậy mà cũng bị trừng phạt thì hắn không thể chấp nhận được. Cho dù là vì bản thân hắn đi nữa cũng không thể vì vậy hủy hoại con đường tương lai của Tư Không Trường Phong.     

Hắn hiện tại vẻ ngoài giống như đã gần bốn mươi, tùy tiện trở về khả năng sẽ bị gia gia của mình đánh một trận, hơn nữa thời gian này phủ Trấn Tây Hầu đã tồn tại một vị tiểu bá vương. 

Cho nên hắn quyết định giữ Tư Không Trường Phong bên người. Hiện tại Tư Không Trường Phong còn chưa có Ngân Nguyệt Thương chứng tỏ y vẫn chưa có gặp được Lâm Cửu, nhưng Bách Lý Đông Quân có cảm giâc ngày này rất nhanh sẽ đến.     

Ngày gặp được Lâm Cửu, cũng chính lúc bọn họ phải tạm xa nhau. 

Nhưng hắn cũng không biết liệu Tư Không Trường Phong có đồng ý đi theo hắn hay không, lỡ như y nghĩ hắn là bọn buôn người thì phải làm sao bây giờ. Bất quá hắn chỉ vừa mới mở lời, Tư Không Trường Phong rất nhanh liền đồng ý.  A

“Ngươi không sợ ta sẽ lừa ngươi sao?”    

“Nhìn ngươi cũng không giống người xấu a, ta cảm thấy ngươi rất quen thuộc. Hơn nữa cho dù thật sự ngươi muốn lừa ta thì cũng coi như mệnh ta không tốt, ông trời muốn diệt ta. 

Nghe xong lời này Bách Lý Đông Quân đặt hai tay lên vai Tư Không Trường Phong, nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm túc từng câu từng chữ nhấn mạnh nói.
    
“Không thể nghĩ như vậy được Tư Không Trường Phong, ngươi phải nhớ thật kỹ, sinh mạng của ngươi là điều vô cùng trân quý. Cho nên ngươi tuyệt đối phải hảo hảo bảo vệ nó, cho dù bất cứ kẻ nào hay bất kể xảy ra chuyện gì xảy ra cũng nhất định không quan trọng bằng tính mạng của ngươi, cho nên ngươi nhất định phải nổ lực sống sót, sống thật lâu mới tốt.”    

Chưa từng có người nói với Tư Không Trường Phong những lời này, hắn không cha không mẹ cho nên trước giờ chưa từng có người quan tâm đến sống chết của hắn. Trong thôn mọi người tuy rằng đối xử với hắn cũng khá tốt, nhưng cũng chỉ là thỉnh thoảng cho hắn chút thức ăn mà thôi, những việc khác đều không quan tâm đến. 

Không ai nói với hắn rằng bản thân hắn mới chính là điều quan trọng nhất, cũng sẽ không có ai xem tính mạng của hắn là điều vô cùng trân quý cần bảo vệ, hắn vẫn luôn nghĩ rằng bản thân một ngày nào đó sẽ chết ở một nơi nào đó, nhưng hiện tại lại có người nói với hắn rằng muốn hắn cố gắng sống sót thật lâu.    

Hắn bỗng nhiên cảm thấy đôi mắt có chút chua xót, thì ra trên đời vậy mà vẫn còn có người sẽ quan tâm đến hắn, mặc dù chỉ là một người xa lạ quen biết không lâu. Còn chưa kịp suy nghĩ được nhiều, hắn đã bị người trước mặt nắm tay kéo ra ngoài.      

“Ngươi còn chưa có nói cho biết tên của ngươi a?”    

“Ta tên… Bách Lý Đông Quân, ngươi nhất định phải nhớ cho thật kỹ.” 
   
Mấy ngày này Tư Không Trường Phong bị Bách Lý Đông Quân mang theo một đường đi từ Nam tới Bắc, hắn cũng không cần ngủ ở chùa hoang miếu đỗ như trước kia, quần áo cũng không còn rách rưới bẩn thỉu. Bách Lý Đông Quân đã mua quần áo mới cho hắn, còn vấn tóc cho hắn, hiện tại dáng vẻ của hắn rất giống một thiếu niên ngây ngô nhưng lại có khí phách

Đến tận đêm mưa hôm nay, bọn họ vì tránh mưa nên đã chạy vào một ngôi miếu Sơn Thần đổ nát. Vừa đi vào đã nghe thấy một mùi máu tươi nồng đậm. Bách Lý Đông Quân liền biết, ngày mà hắn và Tư Không Trường Phong chia cách đã tới rồi. 

Ở một góc bên trong miếu, nhìn thấy một nam nhân cả người đều là máu, trong tay lại đang nắm chặt một cây trường thương. Chưa từng thấy qua nhiều máu như vậy khiến cho Tư Không Trường Phong theo bản năng hoảng sợ tránh né, Bách Lý Đông Quân mỉm cười cho hắn một cái ôm trấn an, sau đó một mình tiến lên đi về phía trước. 

Có lẽ là cảm nhận được có người đang đến gần, nam nhân lập tức mở mắt lập tức đâm một thương về phía trước, nhưng lại bị Bách Lý Đông Quân nhẹ nhàng tránh được. “Vị huynh đài này, chúng ta chính là tới cứu ngươi, ngươi cũng không nên lấy oán trả ơn.”    

“Trường Phong lại đây, nhìn thử hắn xem.”    

Nghe thấy Bách Lý Đông Quân gọi đến mình nên Tư Không Trường Phong mới dám tiến lên một bước, vừa nhìn thấy đã hít vào một hơi. Người này toàn thân toàn vết thương, có vài chỗ vì bị nước mưa thấm vào bắt đầu nhiễm trùng. 

“Ngươi làm sao chắc chắn là ta có thể cứu hắn?”    

“Ta tin tưởng ngươi.”   

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Bách Lý Đông Quân, Tư Không Trường Phong dựa vào một ít thảo dược có sẳn ở xung quanh giúp Lâm Cửu đơn giản xử lý vết thương. Thiếu niên tuổi tác không lớn, không có quá nhiều tinh lực, xử lý xong mọi việc liền mơ màng muốn ngủ.     

Nói thật, Tư Không Trường Phong đúng là rất có thiên phú học y. 

“Vị này huynh đài, ngươi là Lâm Cửu đúng không.” Bách Lý Đông Quân ngoài miệng dò hỏi nhưng ngữ khí lại vô cùng chắc chắn. 

“Ngươi rốt cuộc là người nào?”    

“Ta chỉ là một lãng khách giang hồ mà thôi.”    

“Phải không? Khí tức trên người ngươi rất cường đại, cảnh giới hiện tại có lẽ đã vượt qua Tiêu Dao rồi đi. Các ngươi cứu ta, rốt cuộc có ý đồ gì?”    

“Lời này sai rồi, rõ ràng là thiếu niên kia cứu ngươi cùng ta có quan hệ gì đâu.”    

Lâm Cửu nhạy bén nhận ra ẩn ý trong lời nói của Bách Lý Đông Quân, “Ngươi phải đi? Tiểu gia hỏa này nhìn rất ỷ lại ngươi.”    

“Ta có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.”    

Dứt lời, lập tức liền không thèm để ý tới Lâm Cửu nữa. Chậm rãi đến gần nhìn khuôn mặt đang ngủ sau của Tư Không Trường Phong, nhìn thiếu niên mặt mũi ngây thơ non nớt thì thở dài một hơi. Cuối cùng cởi ngọc bội trên người xuống, ngọc bội này là khi còn nhỏ phụ thân đã tặng cho hắn nhân dịp sinh thần, rất có giá trị. 

Hiện tại để lại cho Tư Không Trường Phong hi vọng hắn cuộc sống về sau không quá khổ cực. Tuy nhiên lại không nhìn thấy được một giọt nước đang lặng lẽ trượt xuống nơi khóe mắt của Tư Không Trường Phong.       

Bước ra khỏi miếu đổ Bách Lý Đông Quân lập tức vận linh lực dùng khinh công một đường hướng về phía Dược Vương Cốc. Tuy đã tìm thấy biện pháp không sai biệt lắm, nhưng vẫn chưa đủ yên tâm, hắn cần phải nhờ Tân Bách Thảo giúp đỡ. Kỳ thực hắn vẫn chưa đến Dược Vương Cốc lần nào, biết được vị trí là do lúc Ôn Hồ Tửu đưa bản đồ cho Tư Không Trường Phong hắn có thoáng nhìn qua một chút.    

Không ngừng đẩy nhanh tốc độ rốt cuộc cũng đến được. Mấy ngày này hắn trên đường đi không ăn không ngủ chỉ vì muốn nhanh chóng gặp được Tân Bách Thảo. Cuối cùng khi vừa đến được cửa Dược Vương Cốc hắn liền kiệt sức ngã từ trên lưng ngựa xuống bất tỉnh nhân sự.      

“Tê, đau quá.” thời điểm Bách Lý Đông Quân tỉnh lại phát hiện bản thân đang ở bên trong một ngôi nhà tranh, trên người còn đang quấn đầy băng vải. Thân thể hắn từ khi nào lại yếu đến vậy, bất quá hắn cũng cảm giác được bản thân đang nhanh chóng già đi, có lẽ hắn đã trở thành một lão trung niên lôi thôi rồi đi.   

“Ngươi tỉnh?” Một âm thanh xa lạ vang lên, Bách Lý Đông Quân quay lại liền nhìn thấy Tân Bách Thảo đang cầm dược liệu đi đến trước mặt hắn. Nhìn thấy được người mình muốn gặp, Bách Lý Đông Quân cố nhịn đau gắng gượng xoay người bước xuống giường lập tức quỳ xuống trên mặt đất.      

“Cầu xin Dược Vương cứu lấy bằng hữu của ta.”    

“Nga? Ngươi nếu muốn ta cứu bằng hữu thì nên đem hắn đưa tới đây mới đúng. Ta trước nay đều không đòi hỏi cái gì thù lao, chỉ cần là người có thể tìm được ta, cho dù là ai thì ta cũng sẽ chữa trị.”
    
Bách Lý Đông Quân khẽ cắn môi, “Bằng hữu của ta hiện tại không thể đến nơi này được, nhưng ta có một chuyện muốn thỉnh giáo ngài.”    

“Tương truyền núi tuyết ở Nam Quyết có một loại thảo dược tên là Hồi Tưởng, có thể chữa khỏi bệnh tim trời sinh, xin hỏi chuyện này có thật hay không?” Bách Lý Đông Quân cứ tiếp tục quỳ như vậy, nhưng đợi nửa ngày vẫn không có được câu trả lời của Tân Bách Thảo, tâm trạng hắn giống như từ trên cao ngã xuống đáy vực. Nếu không có được sự khẳng định cũng như trợ giúp của người có y thuật giỏi nhất trên đời này, hắn cho dù có tìm thấy Hồi Tưởng cũng không có bao nhiêu tác dụng.

Đợi đến khi Bách Lý Đông Quân sắp không còn hi vọng rốt cuộc Tân Bách Thảo cũng mở miệng.  “Ta có một quyển sách cổ trên đó quả thật có ghi lại, nhưng phần trên nói chỉ có thể kéo dài thọ mệnh lại không có cách nào trị tận gốc. Hơn nữa nghe nói núi tuyết đó có một hung thú, hung mãnh vô cùng, ngươi xác định muốn đi mạo hiểm sao?”    

“Kia có thể trì hoãn bao nhiêu năm?”    

“Bốn mươi lăm năm.”     nghe được lời này Bách Lý Đông Quân rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, bốn mươi lăm năm cũng rất tốt. Chỉ cần có biện pháp có thể cứu Tư Không Trường Phong, cho dù khó khăn nguy hiểm thế nào hắn cũng sẽ nguyện ý.     

Đáp lại Tân Bách Thảo bằng một cái gật đầu thật mạnh sau đó Bách Lý Đông Quân chống vào thành giường đứng dậy. Khoác tạm một kiện áo liền muốn đi ra ngoài, nhìn thấy động tác của hắn Tân Bách Thảo vội lớn tiếng nhắc nhở hắn bản thân còn đang bị thương chưa khá lên được, tiếp tục sẽ khiên vết thương bị rách ra.      

Bách Lý Đông Quân không có dừng lại bước chân, nói chính mình không có việc gì. Lúc vừa bước ra đến cửa, lập tức bị một cơn đau xuyên tâm đột ngột đánh úp, trước mắt trở nên tối sầm thân thể ngã về phía sau. Trước khi hôn mê còn nhìn thấy Tân Bách Thảo vội vàng chạy về hướng này, vừa chạy vừa tức giận mắng. 

“Ai! Đã bao nhiêu tuổi rồi, không biết nghe lời y sư một chút sao!”    

“Cũng không còn là tiểu hài tử a.”        

Quả nhiên thời điểm Bách Lý Đông Quân tỉnh lại thì bản thân đã trở về chỗ cũ, không cần nhìn vào gương đồng hắn cũng có thể cảm nhận được biến hóa của chính mình. Đôi tay đã không còn trắng nõn thon dài, làn da khô ráp gồ ghề lộ cả mạch máu đều đại diện cho việc hắn đã không còn tuổi trẻ sức sống. Có lẽ hắn chỉ còn một cơ hội cuối cùng này, chỉ một lần duy nhất này đây hắn sẽ có thể giúp Tư Không Trường Phong sống một cuộc đời hoàn chỉnh.

chẳng sợ hắn quãng đời còn lại không hề có trăm dặm đông quân.    

Lại một lần nữa uống xong Bất Hối, Bách Lý Đông Quân chỉ cảm thấy lúc này đây trở lại quá khứ quá trình vô cùng thống thổ, giống như có hàng nghìn cây đại thiết chùy cùng nhau đánh vào từng tấc xương cốt da thịt, đem cả cơ thể hắn như muốn đánh tan thành từng mảnh vụn.    

Đến khi hắn lần nữa mở mắt ra lại là phòng ngủ quen thuộc của phủ Thành Chủ. Bách Lý Đông Quân vội vàng đẩy cửa ra, lại nhìn thấy Tư Không Trường Phong đang canh giữ ở trong viện.

“Trường Phong!”    
Một cơn gió lướt qua sợi tóc thiếu niên, ánh mặt trời cũng gãi đúng chỗ ngứa chiếu trực tiếp vào trên mặt hắn, ngoài phòng hoa hải đường giang cánh bay múa, người nọ cầm thương lúc nghe được tiếng gọi thì quay đầu nhìn lại, trên mặt còn hiện lên một nụ cười nhạt.    

“Đông Quân, ngươi tỉnh rồi.” Bách Lý Đông Quân lần này may mắn không có trở về cái thân thể lão đầu kia của chính mình, nếu không có lẽ Tư Không Trường Phong sẽ bị y hù chết, nhân tiện sẽ còn cho hắn thêm hai châm.    

“Trường Phong, hiện tại là khi nào?”    

“Giờ Thìn hai khắc đi, làm sao vậy đây là?” Nghe được lời này của Tư Không Trường Phong, Bách Lý Đông Quân vội vàng xua tay, Bất quá Tư Không Trường Phong cũng không nhìn đến động tác này của hắn mà chỉ xoay người nâng lên Ngân Nguyệt thương vừa đi vừa mắng.

“Sư phụ người này chính mình ôm được mỹ nhân về liền mang theo sư nương đi mất, đem thành Tuyết Nguyệt lớn như vậy ném cho chúng ta, có còn lương tâm hay không a!”   

“Gia hỏa này đúng thật là già mà không đứng đắn a.”
   
Nghe thấy Tư Không Trường Phong phun tào không cần hỏi lại Bách Lý Đông Quân cũng có thể biết được nguyên nhân, hóa ra đây là đoạn thời gian bọn họ sau khi đến Tuyết Nguyệt thành được một năm, ý tứ chính là hắn còn có thời gian đi Nam Quyết tìm Hồi Tưởng.    

Bất quá hắn không ý định sẽ nói việc này với Tư Không Trường Phong. Nếu nói ra y nhất định sẽ không để hắn một mình mạo hiểm, nhất định muốn đi cùng. Nhưng bệnh tim của hắn tùy thời có thể phát tác, hắn làm sao có thể dùng tính mạng của Tư Không Trường Phong đánh cược.

Cho nên hắn cần một lý do hợp lý, hơn nữa cũng cần một người đáng tin cậy để cùng hắn đồng hành.     

Trước khi khởi hành hắn cần phải chuẩn bị mọi thứ cẩn thận hoàn hảo, Nam Quyết cách Tuyết Nguyệt thành rất xa, cho dù ngày đêm đi không ngừng nghỉ cũng phải tháng tư mới đến được. Cùng lúc này hắn liền truyền tin cho Cơ Nhược Phong nói ra tính toán của mình, còn có một lá thư nữa nhờ người đưa đến Dược Vương Cốc.    

Sau khi đã đem tất cả mọi việc thu xếp thực hảo thì đã trôi qua ba ngày. Bách Lý Đông Quân vẫn như cũ không nghĩ ra được một cái lý do nào hợp lý cho sự vắng mặt của mình có lẽ phải hơn một năm thậm chí không thể truyền tin tức về được. Cho nên hắn quyết định ban đêm lặng lẽ rời đi, cũng để lại cho Tư Không Trường Phong một lá thư nói hắn có việc rất quan trọng cần phải tự mình hoàn thành.      

Hắn và Cơ Nhược Phong đã hẹn sẽ gặp nhau ở Thiên Khải, sau đó cùng nhau đi Nam Quyết. 

Sau khi trải hơn nửa chặng đường gian nan Cơ Nhược Phong hỏi hắn hết thảy chuyện này có đáng giá hay không, Bách Lý Đông Quân không có trả lời. Những chuyện này làm gì có đáng giá hay không, hắn chỉ cần có thể giúp Tư Không Trường Phong sống sót, thì cho dù là việc gì cũng đều có ý nghĩa. 

Hai người lặn lội đường xa rốt cuộc cũng tới được phụ cận núi tuyết. Thôn dân xung quanh nơi này thấy hai người muốn lên núi đều mở miệng khuyên ngăn, thấy thái độ kiên quyết của bọn họ đành phải nhắc nhở rằng trên núi này có một đại yêu, ngàn vạn lần đều cần phải cẩn thận. 

Núi này quả nhiên vừa dốc cao lại nguy hiểm, khắp nơi đều là tuyết trắng và những vách núi lớn nhỏ đứt đoạn, nếu không phải thực lực của hai người đều không yếu đúng là rất có khả năng sẽ phải bỏ mạng tại đây. Nơi này cả ngày đều là tuyết rơi từng hạt từ trên cao,  gió lạnh giống như dao nhỏ quét qua mặt khiến người ta đau rát, thực sự không cách nào phân biệt rõ ràng phương hướng, hai người cũng đã phải loay xoay ở chỗ này vài ngày rồi.   

Rốt cuộc sau nhiều lần lạc đường trùng hợp Cơ Nhược Phong phát hiện cách đó không xa có một gốc thực vật đang sinh trưởng, hắn vội vàng lôi kéo Bách Lý Đông Quân đi về phía trước xác nhận xem có phải hay không. Quả nhiên ông trời sẽ không phụ lòng người, bọn họ thật sự đã tìm được rồi.

Bách Lý Đông Quân vận khởi khinh công phi thân đi lên muốn đem hồi tưởng hái xuống, kết quả khi bàn tay vừa chạm được vào phiến lá đã bị Cơ Nhược Phong lớn tiếng đánh gãy.   

“Cẩn thận!”
    
ngay sau đó Bách Lý Đông Quân cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, theo bản năng nhanh tay nắm lấy Hồi Tưởng đem nó nhổ triệt để từ rễ đến ngọn sau đó xoay người đáp xuống mặt đất. Chờ hắn ngẩng đầu vừa hay thấy được một bóng dáng tối đen bao phủ.

Thứ này nào phải cái gì yêu, rõ ràng là một con Tuyết Điêu hình thể thật lớn! 

Chịu đựng thời tiết khắc nghiệt hai người cùng Tuyết Điêu đại chiến ác liệt. Nhưng vốn dĩ sức lực cạn kiệt, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi hai người hiện tại nào phải đối thủ của Tuyết Điêu to lớn lại dũng mãnh. Bách Lý Đông Quân cầm Bất Nhiễm Trần mạnh mẽ chống đỡ một kích của Tuyết Điêu khiến cho bản thân bị hất văng đến vách đá bên cạnh phun ra một miệng máu tươi.  

Sống lưng hắn bị hòn đá sắc bén sượt qua, máu trên người nóng hổi gặp phải tuyết tan khiến tốc độ tuôn trào càng thêm mãnh liệt, đến khi hai người họ nhìn thấy được nhau thì tình trạng của Bách Lý Đông Quân đã thê thảm không nỡ nhìn, tựa như một khối thi thể huyết nhục mơ hồ. Hắn cố gắng nhịn đau đem gốc thảo dược thả vào trong tay Cơ Nhược Phong bảo hắn mau chóng chạy đi. 

“Ta đi rồi vậy ngươi phải làm sao bây giờ?”    

“Không cần lo cho ta cứ cầm dược đi trước đi. Chờ ngươi về đến Bắc Ly rồi thì nhanh chóng truyền tin cho Tân Bách Thảo nói với y mọi thứ đã chuẩn bị xong. Hắn nhìn thấy sẽ tự biết để đi đến Tuyết Nguyệt thành cùng nhau tụ hợp.”    

“Nhưng mà……”   

  “Đi đi! Ngươi không lẽ muốn cả hai chúng ta cùng nhau chết ở chỗ này hay sao!”    

Dứt lời liền dùng nội lực đem Cơ Nhược Phong mạnh mẽ đẩy ra ngoài. Nhận thấy được ý đồ của Bách Lý Đông Quân, Cơ Nhược Phong khẽ cắn môi cẩn thận cầm dược liệu điều động toàn bộ nội lực của bản thân điên cuồng chạy về hướng chân núi.    

Nhìn thấy động tác của Cơ Nhược Phong rốt cuộc Bách Lý Đông Quân cũng có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi. Quay đầu nhìn sang Tuyết Điêu vẫn đang như hổ rình mồi nhìn chằm chằm hắn, dù hắn đã không còn nhiều sức lực nhưng cũng không còn đường lui nếu không Cơ Nhược Phong không có đủ thời gian chạy xuống núi. 

Nắm chặt Bất Nhiễm Trần trong tay Bách Lý Đông Quân lại một lần nữa cũng Tuyết Điêu quyết chiến, chờ đến khi hắn một lần nữa bị đánh bay ra ngoài thì bất ngờ trong đầu hắn vang lên một thanh âm dò hỏi. 

“Ngươi vì hắn đã làm nhiều chuyện như vậy, sẽ không hối hận sao?”    

Cho dù toàn thân Bách Lý Đông Quân đã bị đánh cho lục phủ ngũ tạng dường như vỡ nát, đau đớn quét qua toàn thân, máu tươi trong miệng tanh nồng tràn ra nhưng hắn vẫn lớn tiếng đáp lại. 

“Ta không hối hận! Ta không hối hận!”    

“A!!!!”    

“Thiên Đạo trên cao! Bách Lý Đông Quân ta nguyện ý dùng quãng đời còn lại của ta, cho dù sau đời đời kiếp kiếp sau này không vào được luân hồi ta cũng muốn dùng toàn bộ vui vẻ cũng sức khỏe mà ta có để làm trao đổi!”    

“Đổi cho Tư Không Trường Phong hắn đời đời kiếp kiếp vĩnh sinh hạnh phúc trường thọ.”    

“Cho dù muốn bản thân ta phải gánh chịu phản phệ đau khổ, vĩnh viễn sống trong cô độc một mình, bệnh tật quân thân, Bách Lý Đông Quân ta cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ hối hận!” 
     
Sau khi dứt lời Bách Lý Đông Quân dùng Bất Nhiễm Trần xuất ra một chiêu kiếm mạnh nhất của chính mình.     

Kiếm khí chợt lóe, chỉ thấy Tuyết Điêu toàn thân đầy máu ngã trên mặt đất, mà hắn cũng không còn sức lực tiếp tục chống đỡ. Hắn đã không còn đủ sức để bò dậy, Bất Nhiễm Trần cũng rơi xuống trên mặt đất.

Bách Lý Đông Quân lão hóa với tốc độ kinh người, không lâu sau đó hắn liền biến thành một người vô cùng già yếu. Hắn có thể cảm nhận được sinh mệnh của mình đang dần trôi đi, nhưng hắn thật sự rất vui vẻ.
  
đầy trời tuyết bay chiếu vào hắn trên người, trăm dặm đông quân nhìn trước mắt cảnh tượng, dùng cuối cùng sức lực duỗi tay tiếp được một mảnh bông tuyết.    

“Tư Không Trường Phong, ta cuối cùng cũng cứu được ngươi……”          

thời gian lưu chuyển, trở lại thời điểm Tết Trung Thu.    

Tuyết Nguyệt thành bên trong phủ Thành chủ đèn đuốc sáng trưng vô cùng náo nhiệt. Quản gia trong phủ chỉ huy người hầu đặt mua thất tốt đồ dùng chuẩn bị cho yến hội, tất cả mọi người đều tỉ mỉ cẩn thận chuẩn bị. Bọn họ biết đêm nay thành chủ muốn mời bạn tốt đến cùng vui vẻ dịp Trung Thu.

“Trường Phong, tiểu sư huynh bọn họ hẳn là sắp đến rồi đi?”    

“Ân, nhanh thôi, ta đoán chắc là đã tới cửa rồi đi.” Bách Lý Đông Quân đầu cũng không nâng đáp lời. Thật vất vả rút ra thời gian nhìn thoáng qua Tư Không Trường Phong kết quả lại bị người này chọc cho nổi giận.    

“Nói ngươi hiện tại không thể bị cảm lạnh a không thể bị cảm lạnh, buổi tối không khí rất lạnh, áo choàng đã chuẩn bị cho ngươi đâu?”   

“Ta sợ ngươi một mình lo liệu không xuể quá nhiều việc, muốn đến giúp đỡ ngươi, ra cửa vội quá nên đã quên, ngươi đừng nóng giận.”    

“Ta nào dám sinh khí với Tam thành chủ, ngươi chờ đó ta đi lấy áo choàng cho ngươi.”    

Dứt lời Bách Lý Đông Quân lập tức quay đầu đi về phía phòng ngủ, để lại một mình Tư Không Trường Phong đang đứng đó nhìn theo bóng lưng hắn mỉm cười ôn nhu.      

Tối nay ánh trăng nhu hòa, bóng cây lay động.

Toàn văn hoàn.

____________________________________

Chương này lúc đọc mình thấy ngắn vô cùng nhưng lúc sửa lại thì dài vô tận :)))))) gần 12000 từ nên wattpad bắt phải cắt chương :))))))))  nếu chỉ sửa tên nhân vật thôi thì chắc là không mất thời gian nhưng mà câu từ QT thật sự rất khó đọc nên mình toàn phải sửa cả câu sửa một hồi như đánh lại toàn bộ chương truyện ý.
Mình có đọc qua 2 chương đoản khác cũng tả về cảnh bệnh tật và sự lo lắng của 2 người này dành cho nhau mình định edit liền kề luôn đọc cho có cảm giác câu chuyện nối tiếp... kkkkkkkkkkk

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com