Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Khàn Giọng (Oneshot)

[Cre: Weibo- 茶茶修仙]

Mùa đông 2023:
  Mối quan hệ giữa tôi và cô ấy rơi vào tình trạng đóng băng, cô ấy cảm thấy  xấu hổ, không muốn nói gì thêm với tôi. Tôi đã bày tỏ tình yêu của mình với cô khiến cô mất mặt trước mặt mọi người, và lúc đó tôi đã rơi nước mắt vì xấu hổ.  Xấu hổ? Nó rất xấu hổ. Nhưng điều đáng xấu hổ là tôi, Jang Se Mi, không phải trái tim tôi, không phải tình yêu của tôi.

Cô đáp máy bay tới Nhật Bản nhưng máy bay bị rơi trên đường trở về. Khi biết tin, tôi đang nấu ăn, tự cười mình làm việc vô ích, định sau này sẽ gọi điện cho Deung Myung để gửi qua.

Khi nhận được cuộc gọi, tôi vẫn mỉm cười, nghĩ rằng cô ấy sẽ rất thích ăn những gì tôi chuẩn bị hôm nay. Sau khi đối phương cúp máy, tôi vẫn ngơ ngác cầm điện thoại, không biết tại sao mình lại bình tĩnh như vậy. Tôi có thể cảm nhận được tiếng bíp của cơm đang hấp, tiếng ùng ục của nồi súp trên bếp và tiếng lách tách của ngọn lửa đun sôi, nhưng tôi không thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.

Tôi tựa người vào bàn bếp, trời rất lạnh. Tôi bấm vào số điện thoại di động của Deung Myung: “Deung Myung, về sớm đưa đồ ăn cho bà…” Tôi cúp máy thì nghe thấy tiếng nghẹn ngào ở đầu bên kia.

"Thằng bé này chắc đang quay phim nên... Tốt nhất là mình nên tự đưa qua. Dù omoni không muốn nhìn mình nhưng chắc vẫn muốn ăn..."

Tôi bắt xe đến Dan gia một mình. Mọi người đều có mặt ở đó. Họ nói những lời tôi không hiểu. Tôi để đồ ăn vào bếp, hình như omoni chưa về nên tôi không lấy ra ngoài, nếu không thì sẽ bị lũ mèo háu ăn này ăn hết mất.

"Chị dâu, chị dâu?" Chi Jung gọi tôi mấy lần, nhưng tôi chỉ ngơ ngác nhìn anh, nhìn miệng anh mở ra khép lại, hoàn toàn không nghe được anh đang nói gì. Tôi chỉ ngồi đó chết lặng, nhìn đồng hồ liên tục, ngơ ngác nhìn ra cửa, sao omoni vẫn chưa về?

TV đang phát tin tức, máy bay bị rơi...tập đoàn Bi Dan...Chủ tịch Baek...

Tôi ngồi thẳng dậy, rồi lại đứng dậy đi vào bếp. Tôi cần lấy đồ ăn ra trước. Omoni sẽ về nhà sớm thôi...

Khi bày đồ ăn kèm ra, tôi mới phát hiện món canh đã ninh lâu vẫn chưa được mang ra... thiếu cái gì đó, làm sao có thể thiếu được? Tôi lấy tay đập trái tim mình hết lần này đến lần khác, ngồi dưới đất nghẹn ngào, tại sao...lại thiếu...

Chúng tôi đã đến hiện trường vụ việc nhưng không thể vào được mà chỉ có thể chờ đợi không ngừng... Tất nhiên, mọi người đều biết rằng không có cơ hội sống sót...

Chắc omoni chưa lên máy bay phải không? Biết đâu cô ấy muốn ở lại đó một thời gian vì tôi làm phiền quá nhiều?

Họ không tìm thấy ai cả, đó là một cú sốc lớn. Có lẽ... cho dù họ có tìm thấy, cô ấy cũng không phải là một con người hoàn chỉnh...

Tất nhiên là tôi không tin. Tôi vẫn đang tìm cô ấy. Nếu không tìm được cô ấy ở đây, tôi sẽ sang Nhật tìm. Tôi luôn có thể nhìn thấy những người trông giống cô ấy, nhưng họ luôn nói với tôi rằng: đó chỉ là ảo ảnh.

Họ nói tôi có vấn đề về tâm thần, họ nói họ cũng rất buồn nhưng người sống thì phải sống thật tốt.

Tôi không có vấn đề gì về tâm thần, chỉ thỉnh thoảng tôi cảm thấy mệt mỏi. Tôi thực sự muốn trú ẩn khỏi gió, nhưng tôi không có bến đỗ.

Dan Chi Gang nói rằng anh ấy là nơi trú ẩn an toàn của tôi. Anh ấy nói, hãy quay lại.

Tôi chỉ lắc đầu, không, Do Yi của tôi cần bến đỗ hơn tôi. Cô ấy không tìm được tôi nên tôi đi tìm cô ấy.

Anh bảo tôi, em sống quá dễ dãi nên tâm trí em tràn ngập tình yêu. Nhưng tôi có thực sự dễ dãi không? Ai lại không muốn có một người yêu tốt? Tôi không thể kiểm soát cuộc hôn nhân hay cuộc sống của chính mình. Nhưng nếu tôi thậm chí không thể kiểm soát được trái tim mình, ai cũng có thể giết tôi.

Không thấy xấu hổ sao?

Có đáng xấu hổ không? Việc cúi đầu trước tình yêu và cố chấp có gì đáng xấu hổ? Cô ấy đáng giá cho điều đó.

Tôi lại đến ngọn núi nơi cô ấy gặp tai nạn và đi sâu hơn. Hôm nay trời lạnh quá, tôi bắt đầu chấp nhận sự ra đi của cô ấy. Tôi tự hỏi liệu cô ấy có đau không?

Tôi lại nhìn thấy một người giống cô ấy, lần này chỉ có tôi, nhưng tôi sẽ thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là ảo ảnh.

Tôi đưa tay chạm vào lưng của bóng người cách đó không xa, nhẹ nhàng gọi "omoni" rồi rút tay lại, đút tay vào túi, quay người đi về.

Lạ lùng thay, tôi vẫn muốn nhìn lại, dù chỉ là một cái nhìn tương tự từ phía sau…

"Omoni..." Tôi dụi mắt, mũi đau nhức, nước mắt chảy dài trên mu bàn tay, tôi bước lại gần cô ấy, cô ấy đang quay mặt về phía tôi, nhưng trên cổ lại có một vết sẹo khiến người ta kinh hãi. Tôi sờ vào mặt cô ấy và kiểm tra cẩn thận. Mặt cô ấy rất lạnh. Tôi cởi áo khoác ra và đắp lên người cô. Lúc đó tôi mới nhận thấy tay cô ấy tê cóng… Tôi đỡ cô ấy đứng dậy vào trong xe, bật điều hòa, tự véo mình hết lần này đến lần khác, sợ rằng đó chỉ là một giấc mơ. Cô ấy có vẻ hoảng sợ, liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ ô tô, tôi vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi.

Cô ấy lo lắng ra hiệu cho tôi. Điện thoại của tôi hết pin. May thay, tôi có bút và giấy trong xe. Cô ấy viết gì đó trên giấy. Tôi lại thấy đôi bàn tay tê cóng ấy, cắn chặt môi.

Chữ viết của cô đã khác so với trước đây, có chút cong vẹo, có lẽ là do tay cô lạnh đến mức tê cóng. Trên đó chỉ viết một câu: "Hình như tôi đã gặp cô ở đâu đó."

Đột nhiên nhiều người đi tới, cô ấy co rúm người lại, tôi lấy quần áo của mình che cho cô. Có người gõ cửa sổ xe nhưng tôi chỉ mở ra một chút. Họ nói bà của đứa trẻ đang trong tình trạng tồi tệ, tự chạy ra ngoài giặt quần áo. Họ hỏi tôi có nhìn thấy người đó trên đường xuống núi không, họ lại nhìn vào xe, may mắn là trời tối và có sương mù nên không nhìn thấy cô. Sau khi họ rời đi, tôi nhanh chóng kéo cô ấy ra ngoài, đặt cô ấy ngồi xuống rồi chở cô ấy rời khỏi đây.

Vết tê cóng trên tay cô ấy có phải là do giặt quần áo không? Không thể nào nhóm người đó lại cho cô ấy dùng nước nóng. Cô ấy nói hình như đã nhìn thấy tôi ở đâu đó… cô ấy không nhớ sao? Tôi vội vàng lấy mu bàn tay lau nước mắt, sợ nước mắt sẽ trào ra. Tôi muốn đưa cô ấy về nhà an toàn.

Tôi đưa cô ấy về nhà riêng của mình, đó là một căn nhà nhỏ có sân mà tôi đã mua khi ly thân với Dan Chi Gang, dù vậy nhưng chúng tôi chưa ly hôn, chỉ bởi tôi muốn có lý do và thân phận để ở lại Dan gia đợi cô ấy quay về, cho dù... Nếu cô ấy không thể quay lại, tôi vẫn phải có một thân phận để tỏ lòng thành kính với cô...

Đến nơi, cô ấy run rẩy xuống xe, tôi kéo cô ấy vào nhà, chuẩn bị nước nóng cho cô ấy tắm rửa. Tôi đi nấu cơm cho cô nhưng cô ấy có vẻ sợ nước, tôi kiên nhẫn cởi quần áo của cô và tắm cho cô ấy một cách nhẹ nhàng hết sức có thể. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn cơ thể cô ấy như thế này, và tôi đã cố gắng cúi đầu xuống khi thay bộ đồ ngủ. Trên người cô ấy có vài vết bầm tím, vết sẹo trên cổ càng khiến người ta kinh hãi hơn. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với cô ấy, cô ấy không thể nói được... Tắm xong, tôi lau mặt và lau khô tóc cho cô, nhưng ở nhà không có gì cả. Tôi định ra ngoài mua thuốc nhưng cô ấy nắm tay tôi không chịu để tôi đi. Tôi phải bôi ngẫu nhiên mấy loại thuốc khác cho cô ấy, rồi đi vào bếp. Cô ấy rất bất an, cứ đứng ở cửa bếp nhìn tôi, tôi mang ghế cho cô ấy ngồi, không ngừng nói chuyện với cô ấy, kể về quá khứ, kể cả chuyện tình cảm của tôi dành cho cô ấy. Tôi không nói dối, tôi không muốn lợi dụng người khác, tôi yêu cô ấy, tôi rất yêu cô ấy, tôi không bao giờ có thể lừa dối cô ấy, ngoại trừ… tình yêu mà trước đây tôi đã giấu kín…

Tôi sợ cô ấy đói nên mới nấu một bát mì. Cô ăn ngon lành nhưng sau lại rơi nước mắt kể với tôi rằng đó là những giọt nước mắt hạnh phúc, đây là lúc cô hạnh phúc nhất, dù chỉ là một bát mì.

Tôi đưa cô ấy đến bệnh viện vào ngày hôm sau, may mắn là cô ấy không sao nhưng dây thanh quản của cô ấy bị tổn thương nặng nề. Tôi đã nói với cả nhà rằng tôi yêu cô ấy, cô ấy không chỉ là của tôi nhưng dường như cô ấy chỉ tin tưởng tôi. Về đến nhà, cô ấy khóc lóc rất nhiều nên tôi đã đưa cô về ngôi nhà nhỏ của mình.

Thời tiết không còn lạnh nữa. Cô ấy đang ngồi trên một chiếc ghế trong sân nhỏ. Cô ấy đung đưa đôi chân và đeo một chiếc vòng cổ bằng ngọc trai. Tôi không quan tâm đến vết sẹo trên cổ cô, nhưng cô ấy luôn là người rất yêu cái đẹp nên phải quan tâm. Cô ấy thốt ra từ "Semi" một cách bất thường từ cổ họng mình. Cô ấy đang dần hồi phục và ngày càng phụ thuộc vào tôi hơn. Cô ấy đang cầm những bông hoa tôi vừa mua cho cô, kéo chúng xuống từng mảnh. Hình dáng đôi môi của cô ấy là: Yêu mình, không yêu mình, yêu mình....không yêu mình ...

Cành hoa rốt cuộc dừng lại ở không yêu nên tôi đã ném chúng xuống đất và hôn lên tai cô: "Em yêu người."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com