Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ấn tượng đầu tiên


Nhân vật :Park Jong Gun/Kim Joon Goo

ảnh từ X:PoP_pop_ww

Nguồn : Ao3

Tác giả : Mirr_or

_______________________

Goo bật cười vì nghe thật nực cười. "Thử tao à?.. Đồ khốn nạn. Đó là mong muốn được chết à?''

Chàng trai tóc vàng giả vờ thách thức, nụ cười trên môi anh ta càng rộng hơn theo cách chế giễu. Nhưng có vẻ như anh không phải là người duy nhất khó chịu với người kia.

"Tôi cũng không muốn đâu... Tôi được lệnh là phải kiểm tra cậu ." Tên mắt đen tuyền với mống mắt trắng trả lời, nghiến chặt răng vì bực mình, cả hai tay để trong túi quần. Goo nhìn lên nhìn xuống hắn ta, người đang mặc một chiếc áo khoác xám đậm với quần đen đơn giản, một chiếc khăn quàng cổ màu xanh nhạt với những sợi dây màu trắng hoàn thiện bộ trang phục của hắn...tên khốn này có vẻ đẹp trai. Nhưng khoan đã nào . Ai lại đi đeo khăn quàng cổ khi trời thậm chí không lạnh đến thế?

Không sao đâu. Anh có thể dùng nó để siết cổ hắn sau.

Anh ấy sẽ ghi nhớ điều đó.

Park Jonggun, hả? À, Goo đã nghe về anh ta nhiều lần ở trại giáo dưỡng . Nhưng anh chưa bao giờ thực sự gặp mặt hắn ta. Anh thậm chí còn không biết gì về hắn. Chỉ có một số tin đồn vô lý về việc hắn ta rất''mạnh'' và đó là tất cả những gì Goo biết về Gun.

''Chậc... Vậy thì mang nó tới đây.''

----------

"Ông muốn tôi kiểm tra tên đầu vàng này à?"

"Joongoo Kim, đúng vậy." Charles xác nhận, cả hai đều nhìn vào bức ảnh của anh chàng tóc vàng, người mà Gun vừa mới biết tên. "JoonGoo Kim, hả? Nếu chính chủ tịch ra lệnh rằng tôi nên kiểm tra anh ta, có lẽ anh ta không chỉ là một gã vô dụng."

"Và tôi cho rằng anh ấy sẽ là thiên tài tiếp theo trong mười thiên tài?" Gun hỏi, rời mắt khỏi bức ảnh chàng trai tóc vàng để nhìn lên khuôn mặt của chủ tịch, Charles gật đầu nhẹ đáp lại trước khi tiếp tục,

"Tất nhiên là nếu anh ta đủ giỏi để tham gia cùng chúng ta. Tôi nghe nói anh ta chiến đấu khá giỏi và hung bạo, xét đến việc anh ta chỉ đánh người để được trả giá hậu hĩnh, anh ta sẽ chấp nhận lời đề nghị của chúng ta mà không cần suy nghĩ vì chúng ta sẽ kiếm được rất nhiều tiền."

Gun im lặng, chỉ gật đầu đồng ý với lời chủ tịch.

Nhưng trên thực tế, hắn hoàn toàn khó chịu với từng tấc da thịt của mình. Hắn cố gắng hết sức để không biểu lộ bất kỳ dấu hiệu khó chịu nào để không tỏ ra bất kính với chủ tịch, nhưng Charles có thể thấy rõ ràng Gun vẫn đang khó chịu.

Sau một thời gian Charles cung cấp thông tin về anh chàng tên Goo cho Gun, Gun đã sẵn sàng để thử thách anh ta. Hay nói cách khác, đánh anh ta tơi tả cho đến khi anh ta đồng ý tham gia.

Và bây giờ, hắn đang ở bên ngoài trường của Goo, ánh mắt chăm chú hướng về phía cổng trường trong khi hắn ta dựa vào tường với điếu thuốc trên môi. " Thật nực cười."

--------

30 phút. Đã 30 phút chết tiệt trôi qua kể từ khi Gun bắt đầu tìm Goo ở bên ngoài. Nhưng mà-

Thằng khốn tóc vàng chết tiệt này vẫn không chịu ra ngoài!

Nó có biết Gun đang tìm nó không? Có phải đó là lý do tại sao nó không ra ngoài không? Gun đã chắc chắn đến đó khi giờ học gần kết thúc để thằng Goo đó có thể ra ngoài sớm và nó có thể kết thúc nhanh chóng. Bắt đầu càng sớm thì kết thúc càng sớm. Nhưng mà, hầu như tất cả học sinh đều rời trường, và thậm chí cả giáo viên cũng bắt đầu rời đi, nhưng hắnvẫn chưa thấy dấu vết nào của Goo.

"Tôi có nhớ mặt tên đấy không? Chết tiệt.."

Thôi bỏ cái trò vớ vẩn này đi. Anh ta đã đợi nửa tiếng chỉ để một thằng khốn tóc vàng khè xuất hiện, nhưng tại sao anh ta lại không xuất hiện? Có lẽ hôm nay anh ta không đi học?

Sau một phút cân nhắc xem hắn có nên đi đến chỗ một học sinh nào đó và hỏi xem họ có nhìn thấy Goo ở đây không, cuối cùng Gun quyết định đi hỏi ai đó... không được chuyên nghiệp cho lắm, phải không...

Lắc mạnh cánh tay đang nắm chặt của người bạn, cô thì thầm với cô gái kia bằng giọng điệu phấn khích, ''Suỵt! Myeong! Myeong!''

"Cái gì?! Trời ơi, tự nhiên cậu bị sao thế?!"Cô gái kia thì thầm đáp lại, thậm chí còn không biết lý do tại sao họ lại thì thầm.

"Ôi trời- Nhìn kìa- nhìn kìa! Trời ơi- trông- MÌNH CÓ ĐẸP KHÔNG?! TÓC MÌNH CÓ ĐẸP KHÔNG??" Cô gái bối rối hơi hướng mắt về phía người bạn đang chỉ bằng một bên mắt, và trời ơi.

Cô ấy đã chết và lên thiên đường sao? Hay cô ấy chỉ nhìn thấy một thiên thần ( giống như một con quỷ nếu cô ấy biết anh ta)

Đôi mắt cô mở to vì phấn khích, sắc đỏ lan rộng khắp cả hai má khi cô nhìn chằm chằm vào chàng trai đang bước về phía họ với sự kính sợ hiện rõ trong mắt.

"Đẩy em đi!! Đẩy em đi!! NGAY BÂY GIỜ!!"cô thì thầm, nhận được tiếng cười khúc khích tinh quái từ người kia. "Được rồi! Được rồi!"

Bước đến gần 2 học sinh, Gun chuẩn bị bắt đầu nói chuyện khi hắn ta luồn tay vào túi quần để lấy điện thoại, "Này, các cô có thấy-"

Bài phát biểu của anh bị ngắt quãng khi anh thấy một cô gái "vô tình" ngã ngay vào người hắn, may mắn thay. Phản xạ của hắn đủ nhanh để đỡ được cô gái và nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, "Cô ổn chứ?"

Má cô gái ửng đỏ hơn bao giờ hết khi cô nhìn vào đôi mắt vô hình của Gun do chiếc kính râm mà Gun đang đeo, tay cô hơi run rẩy vì phấn khích. "kyaah!! giống hệt trong phim Hàn Quốc vậy!!"

'"U-uhh- y..yeah! Tôi-tôi ổn- c-cảm ơn anh đã đỡ tôi, haha!" Cô nở một nụ cười ngượng ngùng khi lùi xa Gun, mặc dù cô không muốn làm vậy.

''Này! Anh không phải người trường này đúng không? Sao anh lại ở đây vậy, oppa ?'' Cô gái kia hỏi, Gun không khỏi khó chịu vì biệt danh đột ngột này. Hắn quyết định lờ nó đi.

" Tôi không phải người trường này. Tôi đến đây để hỏi các cô gái một điều". Hắn ta nói trong khi đút tay vào túi để rút điện thoại ra, các cô gái nhìn nhau còn phấn khích hơn, họ không thể đọc được suy nghĩ của nhau, nhưng họ biết rõ họ đang nghĩ gì lúc này. 'Ôi trời! Anh ta định xin số của chúng ta sao?!'

''Có khả năng nào trong số các bạn biết anh chàng này không?'' Gun hỏi, cho họ xem một bức ảnh của Goo, và nhận được phản ứng mà hắn không hề mong đợi... các cô gái đột nhiên... sợ hãi?

"Ồ- ừm. T..đó là Goo.. K-Kim.. anh biết anh ấy à?" Cô gái hỏi một cách lo lắng, Gun hơi nhướng một bên lông mày

'tên này khá nổi tiếng, phải không?'

''..Cũng không hẳn.''

Cả hai cô gái nhìn nhau trước khi quay lại nhìn Gun, "Ừm.. vâng chúng em biết anh ta.. nhưng.. t-tại sao anh lại tìm anh ta?"

Thở dài một hơi, anh ấy tiếp tục, "Có ai trong số các cô nhìn thấy anh ấy ở đây hôm nay không?"

Cả hai cô gái lắc đầu sang trái và phải. "Goo hiếm khi đến trường. Oppa, hôm nay anh ấy cũng không đến trường.. anh là bạn của anh ấy à-''

"Ôi trời ơi..".  Gun lầm bầm trong hơi thở khó chịu khi hắn quay lưng bước đi, nhưng một tiếng hét đã ngăn hắn ta lại. "O-oppa! Anh sẽ không cho chúng em số điện thoại của anh chứ?".Một trong những cô gái hỏi, Gun chỉ giơ tay trả lời mà không hề quay lại nhìn họ, tiếp tục bước đi.

"À, anh ta khó gần thật, phải không.." Cô gái lẩm bẩm, rồi lập tức quay sang cô gái kia. "Chúng ta hãy đi tìm tài khoản mạng xã hội của anh ta."

------------------------

"Mẹ kiếp.. Đồ khốn nạn ngu ngốc.. đã lãng phí cả một giờ đồng hồ trong cuộc đời khốn kiếp của tao.. hắn nghĩ rằng thời gian của tao rẻ mạt như thời gian của hắn sao? Đồ ngốc chết tiệt.." Hắn càu nhàu trong hơi thở nặng nhọc, lờ đi những ánh nhìn từ những người khác trong khi bước những bước nặng nề với cả hai tay nắm chặt, điếu thuốc trên môi.

''Nếu thằng đó không ở trường thì nó đang ở đâu? Tên chủ tịch chết tiệt đó... ông ta biết rõ Goo ở đâu, thế mà chỉ muốn làm mình đau đầu... "

Trong lúc càu nhàu, Gun dừng lại, cả hai lông mày hơi nhướng lên vì ngạc nhiên, một nụ cười nhếch mép hiện trên khuôn mặt. "Cuối cùng thì cũng thấy."

Một mái tóc vàng nhạt, đeo kính, một chiếc áo khoác tối màu với... hai con rồng ở mỗi bên? Gun thực sự không thể biết hai sinh vật đó là gì vì anh chàng tóc vàng ở xa hắn hơn một chút, hắn có thể thấy Goo đang nói chuyện với một anh chàng tóc đen thấp cũng đeo kính, có lẽ là bạn của anh ta? khóe môi hắn cong lên thành một nụ cười thỏa mãn, Gun gạt điếu thuốc của mình vào một thùng rác gần đó và dựa lưng vào tường, cẩn thận quan sát Goo và anh chàng kia.

Họ đang nói chuyện, nhưng tất nhiên hắn ta không thể nghe thấy họ đang nói gì, nhưng Gun không mất nhiều thời gian để nhận ra rằng anh chàng kia có lẽ là khách hàng của Goo, xét đến số tiền mà anh chàng thấp hơn đã lấy từ túi của anh ta và đưa cho anh chàng tóc vàng, hoặc có thể Goo đã đe dọa anh ta và buộc anh ta phải làm vậy?

Dù sao đi nữa, Gun cũng chẳng quan tâm. Điều duy nhất Gun mong muốn và quan tâm lúc này là đánh cho cái mặt đẹp trai của tên đó một trận.

...khuôn mặt 'xinh đẹp'?

Yeah... cậu ấy có khuôn mặt đẹp quá, đúng không? Nhìn vào khuôn mặt hoàn hảo của cậu ấy, có lẽ phải tốn rất nhiều sản phẩm chăm sóc da và quy trình chăm sóc da, Gun tự nghĩ.

Thôi kệ! Dù sao thì trai đẹp cũng không phải gu của hắn .

   (gu của anh là mấy ng biết đánh đấm hả . anh tìm đúng người rồi đó ) =))))

Lắc đầu trái phải, Gun gạt bỏ suy nghĩ, quay lại nhìn hai người kia. Hắn thấy Goo đang đếm hết số tiền trong lòng bàn tay mình với nụ cười tươi, sau khi nói vài câu với người kia, cuối cùng anh quay lưng lại và chuẩn bị rời đi, Gun cũng vậy.

------

" Giờ là lúc nghĩ xem mình nên làm gì với số tiền này đây ! . Một món đồ anime mới toanh ? Một con thú nhồi bông mềm mại mới ? Ồ, ồ, mình nên mua một-..'' Có người dám ngắt dòng suy nghĩ của anh bằng cách ném một lon cola vào sau đầu anh để thu hút sự chú ý của. "Cái quái gì thế ?"

''Ồ."

Quay đầu lại để xem thằng khốn nào trên thế giới này dám ném một lon coca chết tiệt vào ANH ẤY . Joon Goo Kim vĩ đại, hay còn gọi là người đàn ông mạnh mẽ, nguy hiểm, đẹp trai, cơ bắp, đẹp trai, mạnh mẽ, đáng sợ, đẹp trai, hoàn hảo, mạnh mẽ, tuyệt vời, nguy hiểm, đẹp trai, đẹp trai, đẹp trai nhất ở Hàn Quốc và trên toàn thế giới, anh không khỏi hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy một khuôn mặt mà anh chưa từng thấy trước đây.

"Cái-..Cái-..mày vừa ném một lon coca chết tiệt-" Anh ta bị ngắt lời, lại bị ném một lon coca nữa, nhưng lần này, thay vì ném vào lưng, mục tiêu lại là vào mặt anh ta.

"Ồ nhìn kìa, còn nhiều lon cola nữa," .Nụ cười của Gun càng rộng hơn trước khi tiếp tục câu nói, ''Mọi người thực sự uống rất nhiều ở đây, nhỉ? Mày không nghĩ vậy sao?''

Nhìn chằm chằm vào hắn ta với vẻ nghiêm nghị, Goo vẫn im lặng, cân nhắc xem anh có nên giết gã kia vì đã bất kính với anh hay không, hay anh nên giết gã kia vì đã chế nhạo anh . (Anh ta quá ngốc để nhận ra rằng chúng là một) =))))))

"..Tao chưa từng gặp mày bao giờ.." Goo lẩm bẩm, chỉnh lại kính và nhìn chằm chằm vào gã đàn ông , "Mày có phải là một trong những người bạn mà tao đã lấy cắp tiền không? ' câu nói vẫn còn ở đầu lưỡi anh ta.

"Dù sao đi nữa! Ném lon cola vào đầu người khác là hành động khá bất kính, mày biết đấy. Nếu mày thực sự muốn gây sự chú ý với tao, mày chỉ cần-'"

"Đánh nhau với tôi đi." Gun cắt ngang .

Một tiếng ''Hả?'' bối rối thoát ra khỏi đôi môi của Goo trước yêu cầu đột ngột của tên khốn trước mặt, mặc dù nó nghe giống như một... mệnh lệnh hơn. Cũng bối rối vì thái độ của tên khốn này thay đổi nhanh như thế nào. Hắn ta còn vui tươi chỉ một phút trước, và bây giờ hắn trông hoàn toàn nghiêm nghị và lạnh lùng.

"Chúng ta hãy làm thật nhanh, Kim Joongoo. Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ trốn." Gun .

'Chạy trốn á ? Thằng khốn này nghĩ mình hèn nhát hay sao?! Hay là nó nghĩ mình đáng sợ thế?!' Và tại sao nó lại muốn đánh mình đột ngột thế? Giúp ai đó à?'

Mặc dù đang tức giận, anh vẫn cố gắng cười khẩy. "Mày cũng biết tên tao sao? Ý tao là, tao khá nổi tiếng ở đây.. nhưng.. để tao hỏi tên mày trước.." anh ta nheo mắt,
"Mắt quái dị."

Gun nhướn mày, ngạc nhiên vì biệt danh đột ngột này... à, đúng rồi, anh quên mất là mình đã tháo kính râm ra. ' Mắt quái dị à?'

'"..Park JongGun.." hắn nheo mắt lại.

"- Ồ, khoan đã! Cái tên này nghe quen quen!" Goo .

''Ah! Giờ thì tao nhớ ra rồi!'' Anh cười tươi. "Park JongGun, hả? Tao đã nghe về mày rất nhiều ở trại giáo dưỡng! Haha, cảm giác như tao đang gặp một người nổi tiếng vậy.. vậy là mày đã đi cả chặng đường dài chỉ để gặp tao, hả?''.  "Thật lãng mạn." Goo.

"Nhưng mà.."nụ cười của anh biến mất, giờ thay vào đó là vẻ mặt nghiêm nghị. "Đầu tiên là mày ném một lon coca vào tao, sau đó mày bất ngờ yêu cầu đánh nhau.. mày nghĩ tao là trò đùa sao?!"

"Không phải 'hỏi' . Mà là ra lệnh.". Gun sửa lỗi.

"Như tôi đã nói... hãy làm thật nhanh để tôi kiểm tra cậu ".Gun nói, vẻ mặt nghiêm nghị như thường lệ.

' Một bài kiểm tra?'

Goo bật cười vì nghe thật nực cười. "Thử tao à?.. Đồ khốn nạn. Đó là mong muốn được chết à?''

Chàng trai tóc vàng giả vờ thách thức, nụ cười trên môi anh ta càng rộng hơn theo cách chế giễu. Tuy nhiên, xét đến bầu không khí áp đảo của họ, có vẻ như anh không phải là người duy nhất khó chịu với người kia.

"Tôi cũng bực mình.. Tôi được lệnh phải kiểm tra cậu.'' Gun trả lời, nghiến chặt răng vì bực mình, cả hai tay để trong túi quần. Goo nhìn lên nhìn xuống hắn ta, hắn đang mặc một chiếc áo khoác xám đậm với quần đen đơn giản, một chiếc khăn quàng cổ màu xanh nhạt với những sợi dây màu trắng hoàn thiện bộ trang phục của hắn ta... tên này có thể đẹp trai, nhưng thôi nào, ai trong tâm trí bình thường của họ lại quàng một chiếc khăn quàng cổ quanh cổ khi trời thậm chí còn không lạnh đến thế?

Không sao đâu. Anh có thể dùng nó để siết cổ hắn sau.

Anh ấy sẽ ghi nhớ điều đó.

Park JongGun, hả? À, Goo đã nghe về anh ta nhiều lần ở trung tâm, nhưng anh chưa bao giờ thực sự gặp anh ta trực tiếp. Anh thậm chí còn không biết gì về anh ta, chỉ có một số tin đồn lố bịch về việc anh ta ''mạnh'' như thế nào và tên của anh ta là tất cả những gì Goo biết về Gun.

"Chậc... Vậy thì ngon nhào vô."

Và cuộc chiến kéo dài hàng giờ của họ bắt đầu như thế đó.

"Ôi trời ơi... tao không có tâm trạng để đánh nhau lúc này... Dù sao thì! Thôi kệ, tao sẽ đánh cho nó một trận thật nhanh rồi-" Một cú đấm mạnh vào mặt đủ để cắt ngang dòng suy nghĩ của Goo, may mắn thay, anh đủ nhanh để tháo kính ra trước khi bị đánh. "Thằng khốn nạn." Goo trừng mắt nhìn tên vừa đấm mình, nhận ra Gun đã cởi áo khoác, "Chết tiệt, mày nhanh thật".  Anh nói với một nụ cười nhếch mép, lau máu chảy xuống mũi.

"Đừng càu nhàu nữa. Hãy để nắm đấm của mày lên tiếng, đừng để cái miệng chết tiệt của mày nói." Hắn ta nhắm đến một cú đấm khác vào mặt anh một lần nữa, hắn ta ngạc nhiên khi cú đấm của hắn bay lên không trung, một cú đá vào đầu anh ở phía sau anh ta ' Cậu ta né được à?'

Tránh những cú đấm và đá không ngừng của Gun, Goo cân nhắc xem có nên sử dụng vũ khí hay không khi anh chuẩn bị tung một cú đá khác vào bụng Gun, ' Không. Tên khốn này có lẽ giống như những tên rác rưởi yếu đuối khác, hắn không đáng để sử dụng vũ khí.'

Hoặc anh ấy nghĩ vậy.

Thật kỳ lạ... anh ấy là người đang nằm trên mặt đất lúc này, cảm thấy áp lực từ bàn chân của Gun trên ngực mình. Chết tiệt. ''Thế à? Chỉ có thế thôi sao-'' Một thanh xà beng đập vào mặt Gun làm hắn giật mình, hoàn toàn bất ngờ trước động thái đột ngột này. 'Hả? Một thanh xà beng? Cậu ta tìm thấy nó ở đâu vậy?'

Cau mày, Goo vung xà beng vào đầu Gun, bỏ chạy khi chân Gun tấn công xà beng và đứng dậy, nắm đấm nhắm vào ruột Goo.

—-

Hai giờ.

Đã hai tiếng đồng hồ trôi qua kể từ khi họ bắt đầu đánh nhau, và cuộc chiến không hề dừng lại một giây nào kể từ đó.

Cái quái gì thế này? Làm sao mà anh chàng này mạnh thế? Hay là anh đang yếu đi?

Sự khó chịu tột độ hiện rõ trên khuôn mặt đẫm máu của Goo, cùng với bộ quần áo đẫm máu của anh ta. Chết tiệt thằng khốn này, cậu đã trả rất nhiều tiền cho chiếc áo này.

Còn Gun thì sao? Biểu cảm trên khuôn mặt thằng biến thái đó không có gì ngoài... sự thích thú. Nụ cười toe toét, rộng đến tận tai, đôi mắt to đen tuyền, khiến cho đồng tử trắng của hắn trông nhỏ hơn...

Có lẽ vì mặt Gun quá đẫm máu nên má hắn trông càng đỏ hơn trong mắt Goo.

Và quần áo của hắn ta? Quần áo nào? Gun ngay lập tức xé áo khi cuộc chiến trở nên quá sức, khiến Goo nhăn mặt.

Cơn đau từ đầu nhọn của thanh gỗ sưa đâm vào ngực chỉ khiến nụ cười của hắn ta càng tươi hơn.

Đúng thế . Đúng là chết tiệt.

Cuối cùng. Cuối cùng hắn cũng nhận được cuộc chiến dữ dội, áp đảo mà hắn đã khao khát, chết tiệt, khao khát bằng từng inch cơ thể mình trong nhiều năm, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng ngày này sẽ đến, nhưng nó đã ở đây. Vậy là thực sự có một người mạnh mẽ như hắn-

"Ê, đồ khốn!" Giọng nói và đòn tấn công của Goo làm hắn ta thoát khỏi dòng suy nghĩ, tạo ra một vết sẹo khác trên má. "Tập trung vào."

Cười toe toét, Gun lau máu chảy trên má bằng mu bàn tay. "Được rồi. Được rồi, Goo Kim. Đến với tôi đi. Đừng kiềm chế bản thân mình chút nào." Né tránh cây gậy sắp đâm vào cổ mình, Gun túm lấy cánh tay Goo, ném anh xuống đất, vết nứt trên tường đủ để cho thấy Goo phải đau đớn thế nào.

Nghiến răng trong sự khó chịu tột độ, anh ta siết chặt cây gậy gỗ. Đồ khốn nạn này. Hắn ta vừa làm hỏng làn da mềm mại và mịn màng của anh ! Áo sơ mi của anh ta thậm chí còn không phải là áo sơ mi vào thời điểm này! Anh có đang cố gắng để hắn ta xé áo sơ mi của mình không? Goo không thể biết được.

Khi Gun định tung thêm một cú đấm nữa vào mặt Goo vì Goo đã ở trên tường, hắn rên lên vì đau đớn và ngạc nhiên khi Goo đá vào mặt hắn hết sức, không cho hắn một giây để đứng dậy, ngay lập tức ngồi lên người hắn, chĩa đầu nhọn nhất của cây gậy gỗ vào cổ .

Khi anh thở hổn hển vì kiệt sức, lông mày của Goo nhíu lại, cau mày nhìn xuống người đàn ông bên dưới mình. "Cái gì... huff.. lời cuối cùng của anh là gì... đồ khốn nạn.."

Thở hổn hển trước khi trả lời, nụ cười toe toét nhất mà Goo từng chứng kiến ​​trong suốt cuộc đời hiện rõ trên khuôn mặt của Gun. " Cậu không biết tôi đang bối rối đến mức nào đâu."

.. Gì ?

Mắt mở to, Goo giờ nhận ra cục cứng bên dưới mình. Khi anh định nhìn xuống, nắm đấm của Gun đã ngăn anh lại, giờ Gun có thể đứng dậy vì Goo không còn ở trên người hắn nữa. "Fuckingh- đồ biến thái! Mày- mày thực sự bị cương cứng khi đánh nhau sao?! Mày là kẻ khổ dâm hay là Wha-" Cú đá vào mặt anh dường như đủ để anh rời mắt khỏi cục cứng của Gun.

Giấu cục cứng ngắc của mình bằng tay, Gun cau mày. "Đừng có nhìn chằm chằm vào 'thằng em ' của tao khi chúng ta đánh nhau."

Đúng rồi. Đó là giọt cuối cùng.

Nắm lấy chiếc khăn đã nằm trên sàn và dính đầy bụi, anh chạy về phía gã tóc đen, quấn vết sẹo quanh cổ hắn ta mà không cho một giây để chỉnh lại, rồi siết chặt vết sẹo quanh cổ hắn, dùng chân ấn mạnh vào đầu Gun, vì giờ hắn đang ở trên người anh, một lần nữa. Nhưng lần này, anh đang đứng, với một chân trên đầu, và chân còn lại trên lưng, tiếng gầm gừ của Gun khiến anh muốn giết hắn ngay tại đó ngay bây giờ hơn nữa.

Bởi vì anh không thể biết được những tiếng rên rỉ đó là do đau đớn hay khoái cảm.

Nghiêng người lại gần khuôn mặt của Gun, Goo di chuyển chân ra khỏi đầu hắn, rồi nắm chặt mái tóc đen của hắn ta và bắt hắn ta nhìn mình bằng đôi mắt nheo lại.

Một nụ cười toe toét nở rộng trên môi Gun, nước bọt chảy xuống đôi môi đẫm máu của hắn. "Đây là tất cả những gì cậu có sao?"

Ngay giây tiếp theo, Goo thấy mình bị ném lên không trung, với chiếc khăn quấn quanh cổ thay vì cổ Gun.

—-------

Quần của hai gã tràn ngập cả con hẻm, mùi máu tanh bao quanh họ, từng tấc da thịt trên cơ thể họ đều đau nhức, giờ thì nhận ra mặt trời đang từ từ lặn xuống, khu vực tối dần. Và đã bao nhiêu giờ trôi qua? Không ai trong số họ có thể nói được.

Gun kia đưa bàn tay hơi run rẩy của mình vào túi, cầu nguyện rằng bao thuốc lá của hắn không bị đập nát. Mong muốn mỉm cười trỗi dậy khi hắn ta thấy một trong những điếu thuốc vẫn đủ tốt để hút, nhưng cơ thể đau nhức của hắn ta không cho phép hắn làm vậy.

Đặt điếu thuốc giữa môi, Gun châm lửa, không để ý đến ánh mắt trừng trừng của con cáo vàng nằm cạnh.

Sau khi rít một hơi thuốc thật sâu, hắn rút điếu thuốc ra khỏi môi và đưa cho Goo, thầm hỏi 'muốn hút một hơi không?'

Đập tay ra là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu anh. Nhưng lúc này anh thậm chí còn không thể cử động cơ thể. Thay vào đó, anh nói giữa quần, "Tôi... tôi không hút thuốc."

Gun rít thêm một hơi nữa nhưng giờ thì hắn cảm thấy khó chịu vì nụ hôn gián tiếp của mình đã thất bại .

______________

Mấy b thích xưng hô kiểu : mày tao / tôi cậu hay anh tôi ? 

Một số chỗ dịch bị sai sót , lời thoại chỗ gốc chỗ không !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com